Roll và tôi tỉnh giấc trước khi báo thức kêu lúc 7 giờ.
Cả hai đều trong tâm thái tốt.
Một giấc ngủ hoàn hảo.
Tôi nhìn ra cửa sổ và nhận thấy mặt trời sắp lặn từ luồng ánh sáng lờ mờ xung quanh.
Những âm thanh từ ngoài bãi biển đã ít đi.
Mau chóng, chúng tôi chỉnh lại ghế ngồi về vị trí cũ và chờ đợi trong im lặng.
“Ăn cao su không?”
Roll lấy ra vài chiếc kẹo cao su đưa cho tôi.
“Cảm ơn.”
Tôi lấy một cái rồi bắt đầu sắp xếp ghế khách.
Tôi đổi vị trí ghế của mình để phía sau có đủ chỗ cho món hàng.
Roll ra ngoài để nạp xăng, thứ đã được chất lên xe từ đầu.
“Tốt rồi. Đi thôi.”
Cô ấy trở lại ghế lại và nói.
“Ừ.”
Chờ lời đáp của tôi, cô khởi hành.
-----------------------------
Cách bãi biển một đoạn, có thể thấy quang cảnh thị trấn khổng lồ hình thành bởi vô số toà nhà chọc trời.
Một trong số đó, toà Dealbell, có độ cao nổi bật hơn cả.
Hiện chúng tôi đang dùng bữa trong một nhà hàng gia đình toạ lạc trên tầng 32 của toà nhà.
Đồng hồ đeo tay chỉ 8 giờ.
Tôi ngắm cảnh biển tối mịt trong khi thưởng thức món ăn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ kính, có thể thấy chiếc Sadinta được để trong bãi đỗ xe.
9 giờ, sẽ có người thuộc tổ chức đặt hàng vào trong xe.
Xác nhận xong, chúng tôi sẽ rời nơi này, lái xe thẳng về trụ sở.
Kế hoạch là vậy.
Một nhiệm vụ dễ dàng, đến nỗi muốn ngáp dài ngáp ngắn, nhưng tất nhiên, không được lơ là cảnh giác.
“Thức ăn ở đây chẳng ngon lắm nhỉ!”
“Tiền nào của nấy thôi.”
Nhà hàng này có giá rẻ nhưng được cái cảnh đẹp, nên khá nổi trong giới thường dân.
Rất nhiều khách đến, cùng gia đình hoặc người yêu, hầu như lúc nào cũng kín chỗ.
Roll chắc muốn lên cái nhà hàng cao cấp trên tầng 48 hơn, nhưng làm sao mà chúng tôi, trẻ măng và ăn mặc thế này, vào đó được.
Trong nhiệm vụ phải ẩn thân và thận trọng quan sát, chúng tôi không thể nổi bần bật.
“Này Roll, cấp độ nhiệm vụ này là D phải không?”
“Ừm. Nói thẳng là giống như chạy vặt vậy.
Cũng chẳng có dấu hiệu nào của đám Lực Lượng Tự Vệ cả.”
“Hừm.”
“Gì? Anh thích cái nào khó hơn à?”
“Không, đâu có.”
“Vậy sao? Dù gì thì cũng đừng mất cảnh giác.
Không làm ngon ăn thì nhục lắm đấy.”
“Biết mà.
Nhân tiện Roll, cô biết hàng là gì chứ?”
“Tôi được nghe một chút về nó. Có vẻ các nhiệm vụ như này thường xảy ra vào những khoảng thời gian cố định. Cơ mà đây là lần đầu tôi tham gia. Họ nói gì đó về việc cẩn thận khi vận chuyển hàng vì nó dễ vỡ thì phải.”
“Dễ vỡ? Kiểu bộ đồ ăn ấy à?”
“Rõ ràng không rồi.
Thấy là biết thôi mà.
Hình như hàng khá to, anh có thể nghe được bên trong nhỉ?”
“Làm vậy ổn chứ?”
“Nếu không thì họ đã chẳng nhận anh vào nhiệm vụ này rồi, Shion.”
“… Hợp lý.”
Đồ dễ vỡ à?
Miễn không đánh rơi là được, cơ mà tôi vẫn không bỏ được nó ra khỏi đầu.
Chúng tôi thảo luận một lúc và kết thúc bữa ăn, rồi thấy một chiếc xe đỗ ngay cạnh Sadinta.
Hai người đàn ông mặc đồ đên xuống xe và mở cốp Sadinta.
“Là họ à?”
“Ừm. Đi thôi.”
Chúng tôi thanh toán tại quầy thu ngân rồi dùng thang máy đi xuống.
-----------------------------------
Tới bãi đỗ xe, một món hàng lớn đã được đặt trong ghế sau Sadinta.
Hai người ban nãy đã biến mất.
Món hàng có hình một khối lập phương.
Kích cỡ khá to, nhưng nằm vừa vặn phía sau xe.
Nó được làm từ thứ vật liệu cứng cáp đến mức tôi không nghe thấy gì từ khoảng cách này.
Vẻ ngoài của nó cũng cứng nữa.
Trông như đấm vào cũng đủ gãy tay ấy.
Tôi thử áp tai lên khối lập phương và lắng nghe.
Nuốt nước bọt, nhắm mắt lại.
Tôi nghe thấy.
“………….”
“Có gì không?”
Roll hỏi, tôi nhìn sang cô ấy.
“…. Tôi nghe tiếng thở và nhịp tim…….
Cả tiếng rên rẩm nữa.”
“Vậy à.
Thế đi thôi.”
Chốt ngắn gọn, Roll khởi động máy.
Tôi nắm lấy vai Roll.
“Khoan khoan, cô phản ứng thế thôi sao?
Rõ ràng là có người trong đó mà….”
Có người bên trong cái hộp đặc này, thứ không hề thấy chỗ mở.
Không cả lỗ khí luôn.
Tôi thấy hơi hãi.
Không thể tin là Roll dễ dàng chấp nhận điều đó.
“À thì ít nhiều tôi biết nó là gì.
Một ‘kẻ’ bị hỏng nhỉ?”
“Kẻ bị hỏng… Là sao....”
“Hiện giờ anh chưa nên biết chuyện đó.”
“Không. Cho tôi biết đi.”
“Hừm. Miễn là anh không tiểu ra quần.”
“Không đâu.”
Roll áp sát mặt vào tôi, hỏi lần nữa.
“Chắc chứ?”
“À, ừ…”
“Vậy nghe đây. Thứ bên trong cái hộp gần như là ‘phế thải’ con người.
Nhiệm vụ này được thực hiện vào những khoảng thời gian cố định, tức là nó được tạo ra mỗi khi có phế thải cần xử lý.”
Thật sự, tôi câm nín.
Phế thải?
Có thứ như vậy sao?
“Phế thải con người?... Sao chuyện đó xảy ra được chứ?”
“Rõ ràng là bởi họ thực hiện các thí nghiệm lên người sống ở chi nhánh của chúng ta rồi.
Và hầu như trách nhiệm dọn dẹp thuộc về trụ sợ.”
“… Thật đấy à?”
Thứ như vậy được cho phép sao… Không, không đúng.
Tới nước này rồi mà tôi còn thắc mắc gì nữa đây….
Tôi thuộc về một tổ chức ác quỷ có thể dễ dàng giết các chiến binh LLTV và thường dân.
Họ không làm thí nghiệm lên con người mới là chuyện lạ ấy.
Dù sao thì đây cũng là hình ảnh về Anonymous mà tôi từng tưởng tượng mà.
Tôi đã quên chuyện mình làm trong nhiệm vụ với Kuroinu-san và Hakunetsu-san rồi ư?
Hay là gì?
Tôi đã bình thường lại bởi chuỗi ngày bình yên gần đây?
Tôi đã suýt bị giết bởi LLTV.
Tôi cũng đã tự tay giết họ và những người bình thường.
Tôi không có quyền nhắc đến chính nghĩa ở đây, kể từ lúc hạ quyết tâm sống tiếp cho dù phải giết kẻ khác.
Đây là một sự việc thông thường.
Đây chính là bình thường.
“Cứ tưởng anh sẽ hoảng loạn hơn cơ.”
“…. À thì.”
Tôi ép buộc bản thân bình tĩnh lại, và sau một hồi suy nghĩ, tôi chấp nhận nó. Tôi cài dây an toàn và nhìn về phía trước.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, Shion.
Tôi tin là họ không sử dụng người bình thường cho các thí nghiệm đâu.”
“Ừm, phải nhỉ.”
“Thôi, mau trở về nào.”
“Rõ rồi.”
Xe lăn bánh cùng với câu trả lời của tôi.
Xe đi trong phố thị một lúc, hướng đến lối ra thị trấn.
Nhưng, đó là lúc vấn đề nảy sinh.
LLTV đã chặn cổng.
Những bộ đồng phục trắng thấp thoáng từ xa.
Nếu cứ đi tiếp, chắc chắn sẽ đụng mặt họ, nên chúng tôi dừng Sadinta ở một nơi gần đường chính.
“Chuyện gì đây?”
“Không biết nữa. Chắc có gì đó đã xảy ra.
Để tôi kiểm tra.”
Roll nói và lấy chiếc điện thoại được gắn vào xe.
Nhưng nó kêu lên trước cả khi cô ấy chạm vào.
Roll bấm nút trả lời.
[Tổng bộ gọi nhiệm vụ số 567.
Xin hãy xác nhận.]
Một giọng nói máy móc vang lên, Roll đáp lại.
“Có mặt.”
Cùng với xác nhận của Roll, cuộc gọi được kết nối với trụ sở.
[Roll, nghe được chứ?]
Lần này là giọng boss.
“Có, to và rõ. Chuyện gì đây?”
[Có vẻ Lực Lượng Tự Vệ đã khoá chặt Dealbell rồi.]
“Tôi đang tính gọi để hỏi đấy.
Chuyện gì đã xảy ra thế?”
[Ừm. Một đồng đội từ chi nhánh tại đó đã bị một gã Lực Lượng Tự Vệ tóm được. Bởi thế mà thông tin về nhiệm vụ của cô lộ ra rồi.]
“Cái gì? Chi nhánh đúng toàn đám vô dụng.”
Với những lời đó, Roll nắm chặt tay lái và quay xe.
Đằng sau, lối vào ngày một xa dần.
[Đừng nói vậy.
Bởi những tình huống thế này nên ta mới tạo chút điều chỉnh cho các chi nhánh.
Kẻ bị bắt chẳng là gì ngoài hạt sạn ở tận cùng chuỗi nhân lực cả. Không vấn đề gì hết.]
“Có vấn đề đây! Bọn tôi phải làm gì với món hàng chứ!?”
[Về chuyện đó. Xử lý nó thay tôi đi.]
“Xử lý thay? Ý ông là sao?”
[Trong cái hộp từng là một con người, kiệt sức và tan vỡ sau những thí nghiệm khai thác và cường hoá năng lực.
Và vấn đề hiển nhiên, nó không thể bị kiểm soát.]
Ra vậy. Bởi thế nó mới bị khoá trong chiếc hộp chắc chắn ấy.
[Bất cứ khi nào chi nhánh thu thập phế thải thí nghiệm, họ đều gửi chúng đến tổng bộ, để ta hoặc Lựu Tức (Tameiki) đích thân xử lý trong phòng tập luyện.
Nhưng lần này chắc không được rồi nhỉ?
Sẽ là một câu chuyện khác nếu cô cậu phá được vòng vây của địch mà vẫn giữ được hàng.]
Hiển nhiên là không.
Chưa rõ mạng lưới LLTV đã trải rộng tới đâu, nhưng đánh giá từ giọng boss, chúng đủ lực để ngăn chúng tôi trốn thoát bằng xe.
“Tóm lại, chúng tôi phải xử lý hàng rồi trở về trụ sở phải không?”
[Mà, đã ở đấy rồi thì hai người có thể tận dụng cơ hội để hạ vài tên cũng được.
Chắc không có kẻ nào cao hơn hàm đại tá đâu.]
“Chi phí phát sinh thì sao?”
[Hai người sẽ được phần thưởng cấp A.]
“Quá ít!”
[Nói gì thế hả? Còn hơn cả đủ ấy chứ.
Vậy nhé, chúc may mắn.]
“Tôi nhất định sẽ về để lấy đủ thù lao!”
[Ấy chết.
Suýt quên. Con Sadinta đó đã được điều chỉnh, nhớ cẩn thận đấy.
Hai người cũng nên thay đổi trang phục để tránh lộ mặt đi.]
“Gì hả!?”
Cuộc gọi kết thúc ngay sau đó.
“Ờm…
Lần này thành nhiệm vụ tiêu diệt rồi à?”
“Phải. Như mọi khi, điên thật đấy.
Tôi đánh giá độ khó phải ngang A+.
Chưa kể còn rắc rối đến từ món hàng nữa.”
“Vậy sao?”
Tôi tưởng việc tiêu huỷ nó là chuyện dễ dàng với người như Roll chứ.
Thấy vẻ mơ hồ của tôi, Roll nói.
“Họ đi xa đến mức gửi hàng đến trụ sở để boss hoặc Tameiki-san xử lý chúng, hiểu không?
Đây không phải thứ để vận chuyển cho một nhiệm vụ hạng D.”
Tameiki-san.
Nghe nói đó là số 2 của Anonymous.
Nghe nói ít nhiều người đó có sức mạnh ngang hàng boss.
Một kẻ nguy hiểm theo nhiều nghĩa.
“Hiện giờ ta nên gọi tiếp viện thôi.
Boss nghĩ cái quái gì mà quyết định là ta xử lý được tình huống này chứ….?”
“Tiếp viện?”
“Khi đánh giá rằng nhiệm vụ quá khó hoàn thành, anh có thể gọi trụ sở yêu cầu tiếp viện.
Nhưng sẽ phải tự trả phí.”
Ra vậy.
Nhưng biết gọi ai đây.
Vì mọi người có vẻ đều bận nên chúng tôi mới nhận nhiệm vụ này.
Ngoài ra, tiếp viện từ trụ sở đến Dealbell sẽ mất ít nhất 1 tiếng đồng hồ, đấy là nếu đi nhanh.
Trước vẻ thắc mắc hiện rõ của tôi, Roll đã nhấc điện thoại lên trong lúc vẫn đang lái.
Cuộc gọi nhanh chóng kết nối và Roll nói.
“Nhiệm vụ số 567 gọi Văn phòng nhiệm vụ.”
[Xác nhận. Nhiệm vụ số 567 gọi Văn phòng nhiệm vụ.
Xin hãy chờ máy.]
Giọng máy móc ban nãy vang lên.
Cảnh vật bên ngoài trôi đi.
Roll xử lý tay lái mượt mà, lái xe quanh các toà cao tầng.
Không có điểm đến cụ thể nào.
Một khoảng ngắn sau, lại là giọng máy móc.
[Cuộc gọi có thể kết nối tới Văn phòng nhiệm vụ trong 5 giây.]
“Làm đi.”
[Đây là quản lý trưởng của Văn phòng nhiệm vụ. Mật danh Chấp Hành (Shugyou).]
Lần này, giọng một người phụ nữ rõ ràng vang lên.
“Đây là Roll.”
[Roll? Lại gọi vì quá rảnh trong lúc làm nhiệm vụ sao?
Tốt thôi. Tôi cũng đang rảnh nên có thể thoải mái tiếp chuyện đây.
À phải, em đang đi với cộng sự nhỉ? Shion đúng không?
Cậu ta có đó chứ?]
“Xin lỗi Shugyou. Lần này thì không. Làm việc của chị đi.
40 phút giết chóc.
Cấp độ nhiệm vụ thay đổi từ D lên A+.”
[Đã rõ. Ít nhiều tôi đã nắm được tình hình của em. Boss cũng điên quá nhỉ.
Hừm, Dealbell à?
Chỉ có 3 người trong bán kính 20km từ điểm H-33.
Hai đang làm nhiệm vụ nên không đến được.
Người còn lại thì đang trong kỳ nghỉ.]
“Đó là Tameiki-san phải không….?”
[Sẽ khá đắt, nhưng tôi có thể điều một chiếc trực thăng tới cho em.
Hiện có 5 người đang rảnh tại tổng bộ. Nhưng em cần 50 phút giết chóc.]
“Vậy nhờ chị. Đóng tên boss vào hoá đơn trực thăng nhé.”
[Đã rõ.]
“Tạm biệt.”
Cuộc gọi kết thúc.
Roll dừng xe trong bóng tối của một toà nhà, hạ ghế lái xuống và vươn tay ra sau.
Cô lấy hai chiếc vali.
Và đưa một cái cho tôi.
“Thay đồ mau.”
Nhiệm vụ tiêu diệt đầu tiên của chúng tôi bắt đầu.