Kẻ khiển âm nhảy múa với cái chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 4

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7412

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 162

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 164

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 172

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2139

Arc 2 - Chương 17: Áp lực khởi đầu

“Tôi sẽ ghé mỗi ngày!”

Đã hứa với Roll vậy, nhưng xem ra tôi không giữ lời được rồi.

Tôi thấy tội lỗi trong lúc đọc cuốn bách khoa toàn thư có minh hoạ với tiêu đề “Ma thú sống tại rừng Basara”.

Có một vùng sa mạc ở phía tây thành phố gọi là sa mạc Basara. Mất khoảng 2 ngày đến đó bằng oto.

Giữa sa mạc Basara là một rừng cây um tùm được bao quanh bởi biển cát khổng lồ.

Đây là một ốc đảo với thảm thực vật phát triển phong phú.

Tôi hiện đang nhìn xuống khung cảnh này từ 1000 mét trên trời.

Tiếng ầm ĩ phát ra từ cánh quạt của trực thăng.

Cái nóng như thiêu đốt chiếu rọi.

Tôi tan chảy mất.

Một ý nghĩ đã luẩn quẩn trong đầu tôi cả ngày.

Về việc không thể đến thăm Roll.

Tội lỗi, tội lỗi.

Nhắc lại. Có vẻ tôi sẽ không thể đến thăm Roll được.

Bởi từ hôm nay, tôi phải sinh tồn nguyên một tháng trời tại khu rừng đang trải rộng tầm mắt này.

Cùng với Tameiki-san.

Để biết chuyện gì đã xảy ra, ta cần quay ngược thời gian một chút.

Ngày hôm kia, buổi tối, sau khi tôi nhận mail từ Tameiki-san.

------------------------

Tôi không giấu nổi sự bối rối.

Email chỉ nói [Tới đây], và tôi chẳng hiểu gì hết.

Tới đâu cơ?

Tại sao cơ?

Điều quan trọng thì lại không nói.

Chờ chút.

Nghĩ lại thì đây biết đâu là một sự nhầm lẫn. Tameiki-san đã gửi nhầm cho tôi chăng?

Cái kiểu tin nhắn này chỉ có thể gửi cho người hiểu ‘Tới đây’ là gì chứ.

Hẳn là vậy rồi.

Tôi bấm hồi đáp. [Cô gửi nhầm người rồi], nhưng rôi nghĩ lại.

Trả lời kiểu này kém thân thiện quá.

Tameiki-san đã cứu chúng tôi một phen, phải thêm lời cảm ơn vào nữa.

Cảm ơn qua mail là chuyện không nên, nhưng tôi sẽ trực tiếp gửi lời khi gặp lại cô ấy sau.

Vấn đề là tôi chưa từng chạm mặt Tameiki-san tại trụ sở một lần nào.

[Cô gửi nhầm người rồi.

Nhân tiện, nói điều này qua mail thật ngại quá, nhưng tôi muốn cảm ơn cô vì hôm qua đã cứu mạng chúng tôi.]

Tôi kiểm tra lại tin nhắn.

Tốt.

Vậy chắc là ổn rồi.

Tôi nhấn gửi, rồi bước vào phòng tập.

Ngay lập tức, chuông điện thoại lại reo lên.

Người gửi là Tameiki-san.

Hồi đáp nhanh dữ.

Kinh ngạc, tôi mở mail ra xem.

Và, một lần nữa, chỉ hai từ [Tới đây].

“……”

Có vẻ tôi phải đến chỗ Tameiki-san thật.

Đến lần thứ hai thì chắc không phải gửi nhầm đâu.

Số 2 của tổ chức đang gọi tôi.

Hơi rén, nhưng phải đi thôi.

Vì cô ấy chỉ bảo tới đây, tức là những thông tin cần thiết sẽ suy luận được theo cách này hay cách khác.

Không rõ lý do như nào, nhưng nếu nói tới địa điểm, hẳn sẽ là phòng của Tameiki-san.

Nhưng nó ở đâu chứ?

Khác với địa chỉ email, số phòng của chúng tôi chẳng hề được chia sẻ, nên tôi không biết phòng Tameiki-san.

Chắc nên hỏi Roll.

Tôi nghĩ vậy và rời phòng tập, nhưng lại chạm mặt boss.

“Shion?

Ta xin lỗi về chuyện hôm qua.”

Điều đầu tiên ông ấy nói là lời xin lỗi, khiến tôi hơi hoảng.

Về chuyện nhiệm vụ à?

“Không, tôi cũng cần xin lỗi vì đã làm hỏng nhiệm vụ. Mọi chuyện đều do tôi đã ngáng chân Roll.”

“Cái đó, ừm thì, thôi đừng bàn chuyện quá khứ nữa.”

“Vâng…”

“Thế, Shion, cậu vẫn tập luyện dù không có Roll bên cạnh à? Vất vả rồi.”

Tôi đã bắt đầu đâu. Do cái mail của Tameiki-san đấy.

Phải rồi. Boss chắc biết chỗ Tameiki-san.

Hãy hỏi xem.

“Tôi chỉ mới bắt đầu tập thôi.

….. Tôi hỏi một chuyện được chứ?”

“Được, tất nhiên rồi.”

“Ngài biết Tameiki-san đang ở đâu không?”

“Tameiki?

Đừng bảo là cô ấy đã gọi cậu nhé!?”

“Ể? À thì đúng vậy.

Ý ngài ‘đã’ là sao?”

Dựa theo câu từ thì chắc boss biết gì đó.

Dù sao thì tôi vẫn kể lại cho boss về tin nhắn chỉ có 2 từ của Tameiki-san.

Nghe chuyện, ông ấy cố nén cười và đáp.

“Tameiki đang ở quán café. Bọn ta vừa nói chuyện xong.

Cái người ấy… nóng vội bất thường vậy.”

“Sao tôi lại bị gọi chứ?”

“Cậu sẽ hiểu khi tới đó thôi. Chúc may mắn.”

Boss chỉ nói vậy rồi quay lưng bước đi.

Chúc may mắn là sao hả…!?

Dù gì thì vẫn phải đi thôi.

Nói thật, tôi rén rồi đấy.

---------------

Trụ sở Anonymous có nguyên một khu dùng làm quán café.

Chỗ này rộng một cách không cần thiết. Họ đã sửa sang lại nó, hay có lẽ vậy.

Tôi từng đến đây vài lần cùng Roll, nhưng đến một mình thì là lần đầu tiên.

Xung quanh khá đông người.

Trụ sở Anonymous không chỉ có chiến binh mà cả điệp viên, đầu bếp, nhân viên vệ sinh, nhà nghiên cứu và vân vân. Bởi vậy tiệm café luôn tràn đầy sức sống.

Tôi ngó quanh quất, tìm Tameiki-san.

Và thấy ngay lập tức.

Tameiki-san đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa ở phía sau tiệm café.

Với vẻ uể oải, cô mở hé mắt nhìn về phía tôi.

… Đi nào.

Có cảm giác cần mau chân lên, tôi vội vàng tiến về phía Tameiki-san.

Tôi dừng trước mặt cô và quyết định chào hỏi trước.

“Ch-chào buổi tối. Tôi là Shion.”

“Tôi biết.”

Tôi nuốt nước bọt.

Cảm giác sợ sệt này là sao!

Tôi bị áp đảo bởi tồn tại siêu việt trước mắt mình.

Tameiki-san ngồi đó, mặc bộ đồ y chang ngày hôm qua.

Cơ mà đây có gọi là ngồi không trời?

Tư thế của cô khá thấp, gần như nằm xuống luôn rồi.

Mái tóc đen dài xoã tung ra sau ghế sofa.

Nhìn kỹ thì, cô ấy quả là xinh đẹp…

Đây là lần đầu tiên được nhìn ở khoảng cách gần như này nên giờ tôi mới biết.

Cảm giác như vẻ đẹp ấy bị huỷ hoại đôi chút bởi tính cách của chủ nhân nó, thêm nữa, một nét đẹp không hề gây cám dỗ.

Chết.

Cô dừng cuộc nói chuyện và không tiếp tục.

Phải cảm ơn chuyện hôm qua mới được.

“Tameiki-san, cảm ơn vì hôm qua đã tới cứu chúng tôi.”

“………”

Không phản ứng. Nhịp tim Tameiki-san chậm rãi và bình tĩnh.

Sự im lặng kéo dài một hồi lâu.

“… Vậy, cô gọi tôi có chuyện gì sao?”

Không chịu được tình trạng này, tôi phá vỡ bầu không khí và đi vào trọng tâm.

Theo đó, Tameiki-san chậm chạp đứng dậy.

Không nghĩ ngợi gì, tôi đề phòng.

Cô ngáp dài, dụi mắt và dùng một tay chải mái tóc lên.

Rồi, bàn tay đó mờ đi.

“Gaaaa…!?”

Không kịp phản ứng, nắm đấm của Tameiki-san đâm vào bụng tôi.

Ngất lịm.

------------------

Cơ thể rung lắc.

Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ngồi trên ghế phụ lái trong một chiếc oto.

Đèn sáng, xe đang lao trên đại lộ.

Ngoài cửa đen kịt, không thấy gì cả.

Bối rối vì không hiểu tình hình, tôi nhận ra Tameiki-san đang ngồi trên ghế lái.

Cô lái với đôi mắt gần như nhắm lại, có vẻ cô rất buồn ngủ.

Ký ức về khoảng thời gian trước khi ngất từ từ quay về với tôi.

“Cậu tỉnh rồi à?”

“Thế này! Chuyện này là sao?”

“Haa, ồn ào quá.”

Tôi vô tình hét lên, nhưng lời Tameiki-san làm tôi rụt lưỡi ngay lập tức.

“Tôi xin lỗi. Chuyện này là sao?”

“Một tháng từ bây giờ. Tóm lại, trong lúc Roll đang chữa trị, tôi sẽ chăm nom cho cậu.”

“Hả!?”

Đùa nhau?

Tameiki-san chăm nom tôi?

Ai quyết định vụ đó thế…!?

Boss…! Biểu cảm biết tuốt của ông ấy, hẳn là họ đã nói về chuyện này….!

“Phàn nàn gì thì nói với Heid ấy. Ông ta bảo tôi để mắt đến cậu, nên tôi làm vậy, theo cách của tôi.”

“… Thật đấy à?”

“Nếu không thích thì cứ về thoải mái. Ngoài ra, chúng ta đang ở cách thành phố 300km.”

Vỡ mồm.

Tôi bị kéo vào một phi vụ khó tin với không một lời báo trước.

Tameiki-san sẽ chăm nom tôi?

Cô ấy tính làm gì tôi?

Và chúng tôi đang đi đâu?

“Chúng ta đang đi đâu thế?”

“Rừng Basara.”

“Rừng Basara!?”

“Cậu ồn quá.”

“… Xin lỗi.”

Đùa nhau!

Khu rừng Basara xa điên rồi, chưa kể nó còn là ổ của một đống ma thú nguy hiểm.

Đến đó làm gì cơ chứ?

Thêm vào đó, chiếc nhẫn hạn chế của tôi biến mất rồi…

“Chúng ta sẽ ghé qua vài chi nhánh trên đường tới Basara.

Và lên trực thăng giữa đường.

Ngoài ra, tôi vứt nhẫn của cậu rồi. Đừng có dựa vào cái thứ đó.”

“Cô vứt rồi á!?”

“Ồn quá.”

“Xin lỗi.”

“Trước khi tới nơi, đọc hết cuốn sách này đi.”

Cô nói, rồi ném cho tôi một cuốn bách khoa toàn thư có minh hoạ tên ‘Ma thú sống tại rừng Basara’.

Khá dày.

“…..”

Lại vỡ mồm tiếp.

“… Mà sao phải tới rừng Basara ở xa tít tắp vậy?

Đây là nhiệm vụ cung ứng nguyên liệu thô hay gì à?”

Tôi hỏi, và Tameiki-san lười nhác lắc đầu trước khi trả lời.

“Trong vòng một tháng, tôi sẽ khiến cậu mạnh lên càng nhiều càng tốt.

Nói cách khác, là huấn luyện.”

Và thế, 38 tiếng sau, tôi ở trên trực thăng tới rừng Basara.