Phần 1:
Sau khi việc dọn dẹp bể bơi đã kết thúc, Keiki và những thành viên của hội học sinh đều đã thay sang đồng phục của họ và họ đang trên đường tới nhà hàng Hamburger gần đó cho một bữa tiệc không chính thức. Vị trí chỗ ngồi vấn giống với lần trước khi họ ăn ở nhà hàng gia đình, với rất nhiều set menu trên bàn. Tuy nhiên, ánh mắt của Keiki không nhìn trực tiếp vào bữa trưa trông ngon lành mà thay vào đó là vào kẻ biến thái đang ngồi bên kia bàn.
“ ... Anh đã không ngờ Mitani là một đứa biến thái thích mặc đồ khác giới...”
“ Ehhh? Dù thế thì gọi em là một đứa biến thái thì có hơi quá đó! Nếu mà anh đáng yêu như em thì không mặc đồ con gái là lãng phí đó! Nó sẽ chỉ là lãng phí đó!”
“ Anh hiểu rồi, ngoài cái sở thích mặc đồ khác giới của em thì em cũng là một đứa tự luyến!”
Mitani Rin thật ra là một đứa con trai đang mặc mặc đồ con gái. Không phải là con gái mà là con trai. Không phải Rin-chan mà Rin-kun. Sau khi phát hiện ra việc đó Keiki cũng đã bắt đầu gọi cậu ấy là Mitani thay vì Mitani-san.
“ Không ngờ được một người đẹp như em, người nhìn thật đẹp khi mặc váy lại thật ra là một đứa con trai.... anh vẫn không thể tin điều đó nổi....”
“ Vậy thì anh muốn kiểm tra lần nữa không?”
“ Không, bỏ qua đi...”
Không nghi ngờ gì hết, bằng chứng Rin là con trai đang lủng lẳng giữa hai chân cậu ta. Việc bị ép phải cảm nhận thứ đó lần nữa sẽ không gì khác ngoài một kiểu hình phạt cho Keiki.
“ Việc đó giải thích tại sao em là người duy nhất không mặc đồ bơi trường.”
“ Thì nó sẽ hơi chật một chút mà. Nhưng em không nói chật ở đâu đâu.”
“ Không, dù sao đi nữa thì việc em đang nói đến nó cũng rõ như ban ngày mà... và việc này cũng giải thích ánh mắt lạnh lùng của Nagase-san với em.”
Khi cậu ấy nhìn Airi, người vừa chuẩn bị dồn những miếng khoai tây chiên vào mồm, cô bé than vãn.
“ Đúng vậy. Tôi không có ý định nào tốt bụng với con trai, thậm chí dù cho cậu ta trông như con gái.”
“ Nếu em đã biết rồi, tại sao em lại không nói với anh ?”
“ Vì nó vui khi coi anh mà. Tôi đã hào hứng đợi đến khi anh nhận ra nó.”
“ Nghiêm túc luôn à?!”
“ Fufu, có phải giờ anh thất vọng khi phát hiện ra Kouhai đáng yêu của mình thực chất là con trai không?”
Dù cho Keiki có muốn giận dữ với cô bé đến mức nào đi nữa thì cụ cười của cô ấy quá là đáng yêu và cậu ấy không thể tập trung sức mạnh được.
“ Takasaki-senpai và Fujimoto-san nữa. Tại sao hai người không nói với tôi chứ?”
“ Giữ im lặng vui hơn nhiều.”
“ Đồng ý.”
“ Mấy người này....!”
Họ là kiểu mấy đứa bệnh hoạn sẽ tận hưởng việc lừa dối người khác.
“ Nhưng mà, Fujimoto-san, không phải cậu đã nói với tớ là ‘ Thư kí cũng là con gái’ lúc đó sao?”
Vậu ấy có thể nhớ mang máng là đã có một cuộc hội thoại như thế trước bài kiểm tra cuối cùng cho học kì đầu.
“ Vào lúc đó, thư kí là một nữ sinh năm ba. Chị ấy đã phải dừng công việc hội học sinh vì kì thi đầu vào nên bọn tớ đã tìm đến Mitani-san.”
“ Vậy ra đó là tại sao...”
Nghĩ về việc đó, Rin và Airi đều là năm nhất. Họ không thể nào đã là thành viên lâu đến vậy.
“ Mặc dù chị là người đã mời Rin-chan đến hội học sinh. Chị đã rất bất ngờ khi em ấy nói với chị điều kiện để em ấy tham gia vào, cụ thể là em ấy muốn mặc đồng phục của con gái.”
“ Vậy là cái thể loại thỏa thuận đó được thông qua à...”
Có vẻ như Rin đã bắt đầu mặc đồng phục con gái sau khi nhận được sự cho phép từ Shiho.
“ Ah? Nhưng mà Mitani, điều đó có nghĩa là không phải lúc nào em cũng mặc đồng phục nữ đúng không?”
“ Đúng vậy, em đúng là mặc đồng phục nam khi ở trong lớp. Em chỉ thay khi tan học. Anh thấy đó, khi em mặc đồng phục nữ trong lúc làm việc, độ hiệu quả của em sẽ tăng lên.”
“ Làm thế nào mà em sờ tay được vào đồng phục nữ vậy?”
“ Một người chị họ của em tốt nghiệp trường này và em nhận được nó như là đồ cũ.”
Và cái người chị họ đó không nghĩ kĩ về việc đưa cái đồng phục đó cho con trai sao?
“ Bộ những người khác không có bất cứ phản đối nào về việc Mitani mặc váy à?”
“ Ở thời điểm này thì bọn chị quen với việc đó rồi và bây giờ nếu em ấy mà mặc thứ gì khác thì sẽ chỉ có cảm giác kì cục thôi.”
“ Nhiều lúc tớ thậm chí còn quên việc em ấy là con trai cơ.”
“ Thì, tôi có thể chấp nhận cậu ta mặc cái này hơn là nếu cậu ta mặc đồng phục con trai.”
Shiho, Ayano và thậm chí cả Airi đưa ra ý kiến về vấn đề hiện tại. Rõ ràng là họ không thấy có vấn đề gì với việc cậu ấy mặc đồng phục con gái. Nhưng mà có một việc vẫn còn khiến Keiki cảm thấy khó chịu.
“ Mitani.... anh có một câu hỏi cho em, và anh muốn em trả lời anh thành thật.”
“ ...? Gì vậy?”
“ Mitani—Em thật sự không thích con trai, đúng không?”
“ Xin lỗi vì đã làm anh thất vọng nhưng thay vì ngực của con trai, em lúc nào cũng chào mừng một cặp bưởi xinh xắn của con gái.”
“ An toànnnnnnnn!!!!”
Mặc dù Rin là một đứa thích mặc đồ con trai nhưng giới tính cậu ta nhắm tới vẫn là giống với của Keiki. Dù vậy, xem xét việc cậu ta là một đứa con trai nhìn như một người đẹp, Keiki cảm thấy vui vì việc này đã không rơi vào cái tiến triển mà một hủ nữ nào đó sẽ tận hưởng.
“ Ahh, mấy cái này cái nào nghe cũng không ổn vậy nên anh sẽ gọi em là ‘ Rinko’ khi em đang mặc đồ nữ và ‘ Rintarou’ khi là nam.”
“ Ah, việc đó thật sự khiến chúng ta nghe như là rất thân vậy! Em thích nó!”
“ Anh không hạnh phúc dù chỉ một chút về nó... và tại sao anh lại hứng lên suốt thời gian qua dù em là con trai chứ...?”
Trái tim cậu ấy lỡ một nhịp sau khi thấy bụng của một đứa con trai, có hi vọng hơn sau khi gần như đã thấy quần lót của một đứa con trai, đỏ mặt dữ dội khi thấy con trai trong phòng thay đồ....
“ Uwaah...”
Mặc dù cậu ấy lúc đó không biết về việc này nhưng cái thực tế cậu ấy đã hứng lên vì một đứa con trai khiến Keiki muốn chết quách cho rồi. Và trong khi Keiki từ từ sụp đổ vào tuyệt vọng, Shiho lên tiếng, dường như nhớ ra điều gì đó.
“ Oh, đúng rồi, công việc ở hội học sinh sẽ tạm nghỉ bắt đầu từ tuần sau.”
“ Eh, tại sao vậy?”
“ Yeah. Thì do là sau thứ tư bài kiểm tra giữa kì sẽ bắt đầu mà.”
“ Chị vừa nói... bài kiểm tra giữa kì à?”
“ Nhìn biểu hiện đó, em rõ ràng đã quên chúng rồi đúng không?”
“ K-Không thể nào, đó không thể là sự thật được.”
“ Thế mà giọng em run bần bật kìa.”
Vì cậu ấy đã quá bận rộn với công việc ở hội học sinh nên đã hoàn toàn quên mất về chúng. Dĩ nhiên điều này có nghĩa là cậu ấy chưa học gì để thi cả.
“ Nếu em lo về việc đó thì sao không nhờ Ayano-chan giúp em học đi?”
“ Nhờ Fujimoto-san giúp em à?”
Khi cậu ấy nhìn qua cô gái đang ngồi kế mình, cậu ấy thấy một tay cô ấy đặt lên ngực khi cô ấy nhìn lại Keiki với một nụ cười.
“ Nếu cậu thấy ổn thì tớ sẽ giúp cậu.”
“ Xin cậu hãy giúp đỡ!”
Hội phó Fujimoto Ayano được biết đến là một học sinh danh dự. Với điều đó trong đầu, cô ấy chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ lớn.
Phần 2:
Thứ hai tuần kế tiếp, Keiki và Ayano đang ở cùng nhau trong thư viện.
“ Vậy giờ bắt đầu việc học của chúng ta nào.”
“ Tớ trông cậy vào cậu.”
“ Nhớ là gọi tớ là Ayano-sensei suốt lúc học đó nha.”
“ Vâng, Ayano-sensei!’
Ngồi kế bên học sinh-danh dự-đã biến thành-giáo viên-danh dự, Keiki hăng hái mở tập bài tập toán ra và tiến hành việc học dựa theo sự hướng dẫn của Ayano-sensei. Với cái khoảng cách đủ gần để vai họ chạm nhau bất cứ lúc nào, má của Ayano giãn ra.
“ ...Như thế này có cảm giác giống như chúng ta là người yêu của nhau vậy.”
“ Mmmm? Cậu mới nói gì đó à?”
“ Không, không có gì hết.”
Nhìn thấy nụ cười của cô ấy, Keiki chỉ trả lời, “ Fujimoto-san thật sự thích dạy học cho người khác, huh”, vẫn ngu si như mọi khi. Tuy nhiên.
Trong khi hai người họ tận hưởng thời gian bên nhau như thế này, nhiều người khác đang nhìn lén họ từ bóng của kệ sách.
“ ...Dạo gần đây có cảm giác như Keiki-senpai và Ayano-senpai trở nên hơi thân thiết với nhau quá đúng không?”
“ Đó cũng là những gì chị nghĩ đó.”
“ Dù cho họ có thân nhau đến mức nào đi nữa vì công việc hội học sinh thì mức độ này rõ ràng là bất hợp lý.”
“ Rất là đáng nghi.”
Nhưng người đang trao đổi với nhau là Yuika, Mizuha, Mao và Sayuki. Hoặc ngắn gọn là những thành viên nữ của CLB thư pháp.
“ Dạo gần đây Nii-san đã bận rộn với công việc ở hội học sinh của anh ấy. Do việc đó mà điểm số của anh ấy có vẻ đã giảm xuống và đó là tại sao mà anh ấy nhờ Fujimoto-san giúp.”
“ Nhưng liệu cậu có đi xa đến vậy vì cái lí do như thế không?”
“ Rất là đáng nghi.”
“ Phù thủy-senpai, chị có thể nói gì đó khác ngoài cái đó không vậy?”
Nhưng mà tiến triển và sự thân thiết đột ngột của Keiki và Ayano thật sự có hơi đáng nghi.
“ Yuika nghĩ chắc chắn Fujimoto-san có động cơ thầm kín nào đó.”
“ Em nghĩ vậy à?”
“ Chị thật sự có giúp một đứa con trai nào đó mà chị không có tình cảm gì với không, Mizuha-senpai?”
“ Hmm.... Chắc chắn là không.”
“ Đó là cái mà Yuika đang nói ấy.”
Về cơ bản, Yuika muốn nêu lên khả năng Fujimoto Ayano đang cố quyến rũ kiryuu Keiki.
“ Thì, thậm chí dù đúng là như thế đi nữa thì mọi việc cũng sẽ không tệ đi dù cho chúng ta có để họ yên. Đằng nào thì một khi chị trả nợ xong, Keiki-kun sẽ trở lại CLB thư pháp thôi.”
“ Chị có dám chắc không?”
“ ...? Ý em là sao?”
“ Nếu Keiki-senpai mà trở nên thậm chí còn thân thiết hơn nữa với Fujimoto-senpai, anh ấy có thể sẽ quyết định ở lại hội học sinh thậm chí dù chị có trả lại được nợ đó.”
“ Eh....?”
Giả thuyết của Yuika khiến cho Keiki nghẹn đắng.
“ N-Nhưng mà, Keiki-kun là thành viên đầu tiên và quan trọng nhất của CLB thư pháp mà, đúng không?”
“ Anh ấy không phải là gì khác hơn một thành viên ma. Không có thứ gì cản anh ấy rời khỏi CLB thư pháp cả.”
“ Việc đó...”
Điều đó là hoàn toàn đúng. Nếu Keiki chọn hội học sinh thì ngay cả Sayuki và bất cứ ai khác ở CLB cũng không có tư cách gì để cản cậu ấy.
“ Đó là tại sao chúng ta phải ngăn cản việc đó bằng mọi giá!”
“ Đây là cuộc báo thù cho thời đại cô gái thỏ của chúng ta.”
“ Tớ đồng ý. Chúng ta không thể để hội học sinh có được Kiryuu.”
Trong khi cả ba cô gái củng cố quyết tâm của mình.
“ ...Chị sẽ không theo đâu”
Sayuki không tham gia mà thay vào đó đi khỏi chỗ đó.
“ Có vấn đề gì với Phù thủy-senpai vậy?”
“ Thông thường, chị ấy sẽ là người đầu tiên tham gia chứ.”
“ Có thể chỉ là vì chị ấy bận rộn với việc làm thêm chăng?”
Cả ba cố nghiệm ra tại sao chủ tịch CLB không theo kế hoạch của họ.
“ Dù sao thì việc đó cũng không ảnh hưởng gì. Thậm chí dù không có Phù thủy-senpai đi nữa thì Yuika và những người khác cũng sẽ tự mình lấy lại Kiryuu-senpai thôi!”
“ “ Yeah!” “
Củng cố niềm tự hào là con gái, họ tuyên thệ sẽ không để tên nhân vật chính ngu si kia bị hội học sinh lấy đi.
Phần 3:
Ngày hôm sau, bên trong phòng học lớp 2B sau khi hầu hết các học sinh đã rời đi, Mao đang căng thẳng bấm bút. Cô ấy hiện đang làm việc với bảng phân cảnh doujinshi mới.
“ Hmm.... có cảm giác như dạo gần đây mình bí nhiều nhỉ...”
Cứ như là cô ấy đã thấy cái tiến triển này trước đây rồi hoặc là những bản thân những nhân vật hiện có không thể di chuyển cốt truyện đi tới được. Cô ấy đang xem xét thêm vào một nhân vật mới để mang lại cảm giác mới mẻ.
“ Nhưng mà bỏ việc đó qua một bên lúc này đi, mình đã vẽ được cái phần này đây khá là tốt nè... Ufufu... Ufufufu....”
“ Cậu có thể không cười kiểu đó ở chỗ công cộng không vậy?”
“ Ai đó?! ....Ah, Kiryuu.”
“ Việc cậu hăng hái với công việc của cậu thì tốt đó nhưng mà nhớ đảm bảo mấy đứa con trai trong lớp không phát hiện đó.”
“ Tớ biết mà.”
Cô ấy không nên quên đi những người ở xung quanh thậm chí dù đang tập trung vào công việc. Keiki thậm chí không muốn tưởng tượng việc gì sẽ xảy ra nếu trường biết được về manga BL của cô ấy.
“ Vậy rồi sao hôm nay cậu gọi tớ ra đây vậy?”
“ Ahh, việc đó...”
Gọi Keiki ra đây tất nhiên là một phần của ‘ Chiến dịch bắt lại Keiki’. Họ phải ngăn chặn bằng mọi giá cái kịch bản trường hợp xấu nhất là Keiki bị hội học sinh cướp đi. Vì nguồn tư liệu của cô ấy— dĩ nhiên, câu trên không phải gì hơn một lí do mà cô ấy dùng trước mặt những đối thủ của mình. Cô ấy thật ra chỉ không muốn Keiki bị vây lấy bởi bất cứ cô gái nào nữa.
“ Tớ nghĩ tớ thật sự cần phải gởi lời cảm ơn tới Kiryuu đó.”
“ Vì điều gì?”
“ Cậu giúp đỡ tớ khi tớ đang tạo ra bản phân cảnh shoujo manga đó, đúng không nào? Đó là tại sao mà như một lời cảm ơn, tớ sẽ làm bất cứ thứ gì cậu yêu cầu ở tớ.”
“ Vậy thì nếu tớ yêu cầu cậu ngay lập tức bỏ đi cái bảng phân cảnh bị nguyền rủa trước mặt cậu thì sao?”
“ Tớ sẽ phải từ chối... và đừng quan tâm việc đó; cậu là con trai mà, đúng không? Cậu phải có một vài ham muốn biến thái đúng không?!”
“ Nanjou, cậu đang nói cái quái gì vậy?”
“ N-Như tớ đã nói đó.... nếu Kiryuu thật sự kiên quyết về việc đó, t-tớ thậm chí sẽ để cậu mơn trớn ngực tớ hoặc việc gì đó như thế luôn....!”
Mao biết rằng Keiki có một sự quan tâm mạnh mẽ với ngực.
[ Mình biết mình không thể đấu lại chủ tịch CLB hay Mizuha nhưng mình vẫn tự tin về cơ thể mình!]
Một đứa con trai như Kiryuu sẽ không thể chống cự được lời mời gọi ngọt ngào này. Mao chỉ phải khiến Keiki hứa là cậu ấy chắc chắn sẽ trở lại CLB thư pháp nếu cậu ấy mà nắn chúng. Tuy nhiên, việc đó không thật sự diễn ra như dự kiến.
“ Nanjou...”
“ V-Vâng?!”
Keiki bất ngờ đưa cơ thể mình lại gần cô ấy.
“ ...Eh? Eh?”
Bị quá tải do sự tiếp cận bất ngờ của bạn cùng lớp của cô ấy, Mao phải lùi lại và bị ép vào bứ tường kế bên cửa sổ. Tay của Keiki nhanh chóng di chuyển để khóa lại lối thoát của cô ấy. Đó là cái mà người ta gọi là ‘ Kabe-don’.
“ K-Kiryuu...? C-Cậu có hơi gần đó?”
Đầu của Mao bắt đầu nóng lên sau khi bị đóng hộp như thế này bởi người con trai mà cô ấy thích.
[ Eh... M-Mình thật sự sẽ bị mò mẫm sao ?!]
Mặc dù cô ấy thật sự đã mong đợi điều này nhưng việc nó biến thành hiện thực có hơi khác. Dù sao đi nữa thì cô ấy đã luôn nghĩ với bản thân “ Cách nào đi nữa thì tên này cũng không có gan mà làm mấy việc đó đâu”. Thật sự mà nói, Mao không bao giờ nghĩ là cậu ấy sẽ hung hăng thế này. Nửa sợ hãi vì cậu ấy nam tính quá, nửa hạnh phúc vì cậu ấy nhìn cô như là một cô gái, vô số những cảm xúc đang bật nảy xung quanh trong đầu của Mao.
“ Nanjou....”
“ V-Vângh?!”
“ Đừng có nói mấy thứ bất cẩn như thế trước mặt con trai. Nếu đứa nào hiểu sai thì cậu sẽ có rất nhiều rắc rối xảy đến đó và dù gì thì Nanjou cũng dễ thương nữa nên là hãy trân trọng bản thân cậu chút đi.”
“ ... ...”
Sau khi bị nói như thế bởi Keiki mặt nghiêm túc, Mao không thể nói trả lại bất cứ thứ gì. Cô ấy hoàn toàn thua trước đòn tấn công bất ngờ này. Trái tim cô ấy đang đập như điên và cô ấy chỉ có thể nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu trai.
“ ... ... ... Vâng.”
Trước khi cô ấy kịp nhận ra thì cô ấy đã gật đầu nhẹ trả lời cậu ấy. Ngay cả bản thân cô ấy cũng bị sốc vì cô ấy đã dễ dãi như thế nào. Mặc dù cô ấy đã dự định quyến rũ cậu ấy nhưng nó kết thúc trong thất bại và cô ấy chỉ phải lòng cậu ấy thậm chí hơn nữa thôi.
“ ...Tại sao mà Mao-senpai lại là người rơi vào sự cám dỗ chứ?”
“ C-Chị hoàn toàn không có!”
“ Không thể làm gì khác được. Dù gì thì Nii-san đôi khi cũng rất là ngầu mà.”
“ Tớ đã nói là cậu nhầm rồi mà?!”
Đó là vài phút sau khi chiến dịch thất bại. Bên trong căn phòng học bỏ trống, các thành viên của ‘ Chiến dịch bắt lại Keiki’ đang tổ chức cuộc họp sau thất bại.
“ Dù sao thì Yuika và Phù thủy-senpai lúc nào cũng cố quyến rũ Keiki-senpai mà nên dĩ nhiên anh ấy sẽ không bị lay chuyển bởi cái quyến rũ ở cấp độ này đâu.”
“ Và em không thể nói nó trước khi chị thử à!”
Vì Yuika và Mizuha đã nhìn lén vô phòng học lớp 2B suốt lúc đó nên họ đã biết chính xác những gì xảy ra rồi.
“ Còn nữa, nói rằng cậu ấy có thể mơn trớn ngực của mình, không phải chị là một đứa quấy rối thật sự sao?! Uwaaaaaaa?!”
“ Đó đó, việc đó hẳn là xấu hổ lắm.”
Nhìn thấy Mao đang rơi vào trong khi hồi tưởng về sự kiện xấu hổ đó, Yuika bắt đầu vỗ vỗ đầu cô ấy. Bỏ qua việc đó, đối tượng của họ thì đang hăng hái học hành với Ayano ngay lúc này. Với cái mức độ này thì sẽ không quá ngạc nhiên nếu họ thật sự bắt đầu hẹn hò với nhau.
“ Dù sao thì cũng không là khác được việc xấu hổ. Kế tiếp sẽ là lượt của Yuika.”
Người tấn công tiếp theo tự đề cử bản thân khi cô ấy đứng dậy khỏi ghế mình.
“ Hai người cứ xem đi. Yuika sẽ trừng phạt con chó hư này và khiến anh ấy nói ‘ Xin hãy để anh trở lại CLB thư pháp!’”
Phần 4:
Kế hoạch của Yuika là hoàn hảo. Đầu tiên, cô ấy sẽ gọi mục tiêu tới phòng kho trong thư viện. Cô bé đã nghĩ ra cái cớ của mình rồi: Cô bé bất ngờ được nhờ phân loại sách và tài liệu và cô ấy cần sự giúp đỡ. Dĩ nhiên là một Keiki tử tế sẽ ngay lập tức cắn mồi. Tất cả những gì còn lại sẽ là trói cậu ấy vào ghế như lần trước ở lớp học bị khóa. Và việc sử dụng một vũ khí bí mật nhất định sẽ giúp cô bé đạt được mục đích. Một cái đồ bịt mắt mà cô ấy đã chuẩn bị cho việc này.
Con người thu nhập thông tin thông qua 5 giác quan và thị giác đóng vai trò khoảng 80% trong số đó. Nếu một người mà bị cướp mất tầm nhìn thì họ sẽ gặp rắc rối thậm chí là việc tìm đường xung quanh căn nhà của mình. Điều này cho thấy ngon người phụ thuộc vào khả năng nhìn thấy của mình đến mức nào. Do đó, nếu nếu một ai mà có thể cướp đi chính xác cái khả năng đó của 1 người khác thì người đó có thể gây nên nỗi sợ hãi lớn cho người bị.
Suy luận như thế, Yuika đảm bảo là kế hoạch của mình chắc chắn sẽ cho phép cô ấy khiến Keiki thành của riêng cô bé.
“ Sau khi trói anh ấy lại thì dù có là Keiki-senpai đi nữa mà bị mất tầm nhìn thì cũng sẽ bắt đầu khóc và kiểm điểm về việc để Yuika một mình thôi.... Fufufu, kế hoạch này thật hoàn hảo.”
Như thế, Yuika hoàn toàn không có bận tâm nào về việc kế hoạch bị phản tác dụng. Tuy nhiên—
“ Tại sao giờ Yuika lại là người bị trói chứ!?”
Một vài phút sau đó, người đang bị trói vào ghế là Yuika thay vì mục tiêu của cô bé. Cuối cùng thì mặt hoàn toàn ngược với kế hoạch của cô bé đã xảy đến.
“ Được nhờ sắp xếp tài liệu ngay trước kỳ thi rõ ràng là kì cục và vì dù sao thì anh đã có cảm giác xấu về chuyện này nên anh đã khá là đề phòng... Còn nữa, em có cảm phiền giải thích cái thứ này đây là sao không?”
“ Ah?! Đó là miếng che mắt của Yuika!”
“ Chính xác thì em đang định làm gì với cái đồ che mắt vậy?”
“ ...Y-Yuika sử dụng quyền giữ im lặng của cô ấy.”
Tất nhiên mọi thứ đều là kế hoạch để lấy Keiki lại từ hội học sinh. Cô bé chắc chắn không thể để lộ điều đó ra cho bản thân mục tiêu được.
“ Anh không quan tâm nếu em không nói đâu nhưng mà vì đây là cơ hội tốt nên anh sẽ bắt Yuika kiểm điểm về những hành động của mình một chút.”
“ Kiểm điểm—Cái?! A-Anh định làm mấy chuyện biến thái này nọ với Yuika đó hả?!”
“ Ohh, ý tưởng hay đó.”
“ Hyaaa?!”
Ẩn giấu trong kí ức của Yuika, cái sự cố đã xảy ra ở buổi cắm trại tập huấn bay hết trở lại vào tâm trí cô bé . Sau khi bị bị đẩy lên giường bởi ứng cứ viên nô lệ đã mất hết lý trí của mình, Keiki đã quấy rối cô bé. Không có cách nào mà cô ấy có thể quên việc đó.
“ A-Anh thật sự nghĩ Yuika sẽ tha thứ nếu anh làm việc đó à?!”
“ Anh không muốn nghe lời đó từ người đã chuẩn bị hết mấy thứ này ngay từ ban đầu đâu.”
“ Ah?! H-Hey, anh đang...?!”
Thứ theo sau đó—không phải là hình phạt biến thái mà cô bé đã nghĩ. Thay vào đó, Keiki đã đeo cái bịt mắt cho Yuika.
“ Umm... Keiki-senpai? Giờ nó hoàn toàn tối thui rồi.”
“ Dĩ nhiên là vậy rồi. Ah, em sợ hay sao hả?”
“ H-Hmpf! Mấy thứ như thế này hoàn toàn không khiến Yuika sợ đâu!”
“ Anh vui vì nghe được việc đó đó... Vậy thì anh sẽ trở lại học đây nên là xin hãy kiểm điểm những gì em đã làm đi.”
“ Eh? Đ-Đừng nói ý anh là...”
Bước chân của cậu con trai xa dần và xa dần. Và thoáng sau đó, cô bé nghe âm thanh cánh cửa đóng lại.
“ K-Không thể nào?! Keiki-senpai?!”
Có phải giờ Yuika thật sự bị bỏ lại một mình không? Với tầm nhìn vẫn còn bị cản trở và không có ai ở đó để cứu cô ấy khỏi việc này đúng không?
“ ....A-Anh vẫn ở đó, đúng không? Xin hãy trả lời Yuika đi!”
Cô bé hét lên nhưng không có câu trả lời nào lại. Chỉ có sự im lặng lạnh lẽo. Rõ ràng, cô bé đã thật sự bị bỏ lại.
“ ...H-Hmph. Việc này không phải vấn đề quá lớn. Dù sao đi nữa Yuika cũng không phải là trẻ con.”
Cô bé tự nói với bản thân điều đó để cố kéo bản thân khỏi sự lo lắng. Chính xác thì. Việc này hoàn toàn không phải cái gì to tát. Cô ấy không thể di chuyễn hay nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng cô ấy chỉ cần đợi một chút và mọi thứ sẽ ổn thôi.
[ ....Nhưng nếu lỡ Keiki không trở lại thì sao?]
Trong cái tình cảnh này, cô bé thậm chí không thể đi toilet được. Cũng không có nguồn cung cấp thức ăn hay nước uống. Chưa kể đến việc không nhiều người đến đây vậy nên có thể không có bất cứ cơ hội giải cứu nào lúc này khi mà cậu trai đã bỏ cô bé lại một mình.
[ ....Sợ quá.... Yuika đang sợ...]
Nỗi sợ không thể di chuyển và không ai thấy hết. Nỗi sợ bị bỏ lại ở đây mãi mãi. Bị tấn công bởi vô số nỗi sợ, cô bé sẽ phải đợi bao lâu nữa?
Mười phút? Một tiếng? Hay... thậm chí là lâu hơn nữa?
Chưa kể đến việc cô bé không có cách nào biết được thời gian đã trôi qua bao nhiêu rồi.
[ ... Yuika sẽ thật sự bị bỏ lại đây một mình sao...?]
Nghĩ như thế, cô bé không thể kìm nén cảm xúc của mình.
“ Uuuuuuu... Waaaaaaaaah, Keiki-senpaaaaaaaaaaaaaaai....”
“ Ayo~”
“ ... ...Eh?”
Chỉ vừa khi Yuika nghĩ cô ấy nghe được một giọng nói ấm áp thì tầm nhìn đã trở lại. Và người đã cứu cô ấy khỏi bóng tối đen thẳm không phải ai khác—
“ Keiki.... Senpai?”
“ Có vẻ như em đã kiểm điểm lại hành vi của mình rồi vậy nên hình phạt của em sẽ kết thúc ở đây.”
“ A-Anh đã ở đây suốt từ nãy đến giờ sau?”
“ Yup, trong lúc đó anh đang học một vài từ vựng tiếng anh.”
“ ...Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!”
Yuika phồng má và phát ra tiếng rên như trẻ con khi cô ấy lườm Keiki.
“ ....Tại sao Yuika lại là người khóc vậy?”
“ Yuia không có khóc!”
“ Không thể trách được. Nii-san khá là đáng sợ khi anh ấy giận mà.”
“ Nhưng mà Yuika không có khóc nha!”
Một vài phút sau sau khi chiến dịch của Yuika được xem là một sự thất bại. Ở trong cùng một căn phòng học trống, một cuộc họp sau thất bại khác đã được tổ chức.
“ Không ngờ Keiki-senpai lại phản đòn như thế...”
“ Có lẽ Nii-san đến lúc này đã quen với cách mà chúng ta làm rồi.”
“ Dù sao thì Kiryuu cũng đã trải qua rất nhiều chuyện dạo gần đây mà”
Keiki dường như đã trưởng thành theo cách riêng của mình vì cậu ấy luôn bị vây quanh bởi mấy cô gái biến thái này.
“ Nhưng mà với cái đà này thì thắng thế được Keiki-senpai sẽ khó đó.”
“ Nếu kể cả vẻ hấp dẫn của chị cũng không làm gì được thì không thứ gì chị làm sẽ thay đổi được việc gì.”
“ Vậy chúng ta chỉ còn—“
Ánh mắt của Yuika lang thang qua bàn hướng về phía Mizuha.
“ Có vẻ như Phù thủy-senpai sẽ không giúp gì được lúc này vậy nên chúng ta chỉ còn hi vọng vào Mizuha-senpai!”
“ Chị hiểu rồi. Để đó cho chị.”
“ ... Việc này thật sự có ổn không? Nếu mà mối liên kết của họ bị vỡ thì chuyện gì sẽ xảy ra...?”
Tấn công anh trai cô ấy vào ban đêm, bắt anh trai của cô ấy mặc quần lót cho cô ấy... Mizuha có thể trông ngoan ngoãn nhưng cô ấy thật sự có một con mãnh thú bên trong. Nghĩ như thế, Mao chỉ có thể lo lắng trong chờ đợi về trò nào mà Mizuha sẽ dùng.
Phần 5
Chỉ một lát sau đó, Mizuha đã bắt đầu hành động. Trận địa của cô ấy là ở phòng khách nhà của họ. Trong khi Keiki đang học bài cho bài kiểm tra ngày mai, Mizuha đưa cho cậu ấy một ly gì đó để uống.
“ Một ít Café au lait để giúp việc học của anh thì sao nà?”
“ Ohh, cảm ơn.”
Nhận lấy chiếc ly, Keiki uống một ngụm đầy.
“ Wow, cái này rất ngon đó.”
“ Thật hả? Thêm nữa không?”
“ Anh đoán mình có thể uống thêm ly nữa.”
“ Tốt quá.”
Và như thế, cậu con trai uống đến li thứ ba. Theo dõi việc đó diễn ra từ một phía, Mizuha cười nhẹ.
[ Fufu thật là một Nii-san đáng yêu. Uống một hơi Café au lait giả mà không biết đó thật sự là loại nước đặc biệt chứa thuốc]
Đó là loại thuốc dùng để tăng cường sinh lực và thể lực và là một loại tăng lực đặc biệt làm tăng ham muốn tình dục của bạn. Nói ngắn gọn nó là thuốc kích dục. Sử dụng một công thức cô ấy tìm thấy trên mạng, Mizuha đã tạo thành công loại thuốc khủng khiếp này. Để giấu đi cái vị, cô ấy đã trộn nó với một ít Café au lait. Với thứ này, anh trai của cô ấy chắc chắn sẽ mất đi ý chí phản kháng và cậu ấy sẽ tấn công cô ấy đến thỏa mãn thì thôi. Một kế hoạch đơn giản nhưng hiệu quả từ thú ăn thịt Mizuha.
[ Khi mà Nii-san quỳ gối dưới chân mình rồi thì anh ấy chắc chắn sẽ trở lại CLB thư pháp, đúng không?]
Để đạt được mục tiêu, cô gái Kiryuu Mizuha sẽ dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào cô ấy có thể. Dù vậy, thông thường cô ấy không phải là kiểu người sẽ làm việc này. Tuy nhiên, vì thấy nguy cơ Ayano cướp đi Keiki đang tiếp tục tăng lên, cô ấy không thể ngồi yên thêm nữa. Tóm lại, có thể nói, vì ghen tuông và lo lắng sẽ mất đi người mà cô ấy yêu nhất, Mizuha đã mất đi khả năng nghĩ thông suốt và trở nên hung bạo.
“ ...Hmm? Ah? Cơ thể mình bỗng cảm giác nặng nề quá...?”
Một lúc sau sau khi Keiki uống xong ly thứ ba, dường như thuốc cuối cùng cũng bắt đầu có tác dụng. Má của cậu trai bắt đầu chuyển đỏ trong khi cậu ấy đang cầm cây viết.
“ Anh tự hỏi tại sao mà... Mizuha bỗng trông rất là đáng yêu...”
“ T-Thật sao?!”
Vì kết quả có vẻ thậm chí tốt hơn cả cô ấy mong đợi nên Mizuha đã thầm làm giơ tay chiến thắng trong đầu.
“ Mizuha...”
“ Eh? ...Kya?!”
Chỉ vừa khi cô ấy nhận ra mình đang bị ôm lấy bởi tay của Keiki thì cậu ấy đã đẩy ngã cô ấy lên chiếc ghế sofa. Chỉ vòng tay của cậu ấy thôi đã cho thấy cậu ta sẽ không buông ra dù có gì đi nữa và Mizuha bắt đầu đỏ mặt dữ dội.
“ N-Nii-san... em...”
Hình dung những gì sắp sửa xảy ra, nhịp tim của cô ấy tăng nhanh. Đến mức nó bắt đầu đau và cò một chút lo lắng cùng với rất nhiều sự mong đợi đang lấp đầy cơ thể cô ấy—
“ ... ...Buồn ngủ.”
“ ... ...Eh?”
Đó là tại sao mà cô ấy không bao giờ ngờ đến cái tiến triển thế này. Trước đôi mắt nheo lại của Mizuha, cậu con trai mất ý thức.
“ A-Ah...? Nii-san?”
Đôi tay và cả cơ thể của cậu ấy mất đi sức lực.
“ Anh ấy ngủ rồi...”
Một thất bại ngoạn mục. Có lẽ nước đã quá hiệu quả chăng?
“ Thật là, Nii-san thiệt tình...”
Cậu ấy cần phải làm cho cô em gái của mình lo lắng nhiều đến mức nào nữa thì cậu ấy mới thỏa mãn chứ? Cậu ấy thân thiết với rất nhiều cô gái và dạo gần đây thậm chí là cả những cô gái ở hội học sinh. Chỉ hình dung ra việc cậu ấy sẽ chọn một trong số họ thay vì cô ấy đã đủ để đâm một nhát vào lồng ngực của cô ấy rồi.
“ ...Nhưng mà khuôn mặt đang ngủ của Nii-san thuộc về em đó, okay?”
Cô ấy dịu dàng lướt những ngon tay qua đôi má ngáy ngủ của Keiki. Mặc dù cô ấy ghét việc cô ấy vẫn chỉ là em gái của cậu ta, có những lợi ích mà cô ấy có được mà những người khác thì không.
“ Dù sao đi nữa thì anh định ngủ đến bao giờ vậy hả, Nii-san?”
Tất nhiên là cô ấy không biết câu trả lời cho câu đó vậy nên để đảm bảo cậu ấy không bị cảm lạnh, cô ấy, cô ấy mang ra một chiếc mền từ phòng khách và dịu dàng phủ nó lên người Keiki.
“ Mình đoán là mình cũng sẽ đi ngủ luôn... Ahh, nhưng mà mình phải tắm trước đã.”
Mặc dù cô ấy đã tắm trước đó rồi nhưng bị ôm chặt như thế bởi Keiki khiến cô ấy đổ một chút mô hôi lần nữa. Vì cô bé là một đứa cuồng sạch sẽ nên không cách nào mà Mizuha có thể đi ngủ trong khi cảm giác như thế. Cô ấy tiến vào phòng thay đồ nối với phòng tắm để tắm. Khi làm thế cô ấy thấy ‘ thứ đó’ đang nằm trên sàn.
“ Thiệt chứ Nii-san... anh phải đặt nó vào giỏ đồ chứ.”
Kế bên chiếc giỏ đồ dơ, Mizuha nhìn thấy quần lót của Keiki. Chỉ việc nghĩ đến thứ đó thuộc về người con trai mà cô ấy yêu rất nhiều thôi đã khiến cô ấy bị nó hấp dẫn. Thông thường, cô ấy sẽ nhặt nó lên, giặt nó và đem trở lại phòng của cậu ấy. Tuy nhiên, trường hợp của ngày hôm nay có hơi khác xíu.
“ Nii-san đã mặc nó cả ngày hôm nay, đúng không....?”
Không thể nào lấy đôi mắt ra khỏi chiếc quần lót, ánh mắt của cô ấy trở thành kiểu ánh mắt ham muốn. Dù sao đi nữa thì cái ham muốn thầm kín của cô ấy vẫn chưa được thỏa mãn. Nói thẳng ra thì, cô ấy cảm thấy rất là hứng. Cô ấy đã được ôm bởi người mà cô ấy thích và cái người đó rơi vào giấc ngủ trước khi đạt được sự mong đợi của cô ấy. Dĩ nhiên cô ấy sẽ có hơi bị dồn nén. Đó là tại sao mà cô ấy không thể bỏ qua cái ham muốn của mình ngay lúc này.
“ Một chút sẽ ổn thôi... đúng không?”
Mặc dù cô ấy đã hứa là không bao giờ làm việc đó lần nào nữa nhưng mà con người luôn là loài sinh vật tìm cách phá vỡ bất cứ cái giới hạn nào được lập nên. Chưa kể đến từ đầu đó là lỗi của Nii-san của cô ấy đã khiến cho cô ấy cảm thấy thế này. Quyết định dùng điều đó làm cái cớ, Mizuha củng cố quyết tâm của mình và chà mũi mình vào chiếc quần lót.
“ Mmmm....”
Có vẻ là do cậu ấy tấm mỗi ngày nên mùi của cậu ấy có hơi nhạt. Chỉ có một chút mùi mồ hôi. Nhưng cô ấy vẫn trở nên hứng kinh khủng chỉ với việc hình dung ra việc anh trai của cô ấy đã mặc chiếc quần này.
“ Cái... cảm giác... kì lạ gì thế này....”
Đầu cô ấy cảm thấy ngà ngà và cơ thể cô ấy cảm giác như đang co giật hết lên. Có lẽ đây thứ mà mấy con mèo cảm thấy khi chúng ăn bạc hà mèo. Và trong khi cô ấy đang nuông chiều bản thân thậm chí là nhiều hơn nữa trong cái cảm giác sung sướng này—
“ Uwaah, vì lí do gì đó mà đầu mình đau quá....”
Giữ đầu với một tay, Keiki tỉnh giấc đi vào phòng thay đồ. Cậu ấy rõ ràng muốn rửa mặt mình, với việc canh thời điểm tệ hết sức có thể.
“ .... ...Mmm?”
Em gái của cậu ấy, đón băng ngay tại chỗ trong khi đang giữ chiếc quần lót của cậu ấy ở mũi cô ấy, rơi vào tầm mắt của Keiki. Khuôn mặt cậu ấy tái lại ngay lập tức.
“ Ahhh, umm.... em đang vui vẻ à?”
Lẩm bẩm câu hỏi bí ẩn đó, cậu ấy đóng cánh cửa lại.
“ Nii-saaaaaaaaaaaaaaan?!”
Ngày hôm đó, dù cho cô em gái mắt ướt nhòe của cậu ấy có gọi cậu ấy thế nào đi nữa thì cậu anh trai cũng không rời bước khỏi phòng mình
“ Mình chỉ muốn biến mất thôi..”
“ Chị ổn không, Mizuha-senpai?”
“ Có chuyện gì đã xảy ra à?”
“ Xin đừng hỏi....”
Đêm khủng khiếp đó đã kết thúc và hiện tại là ngày đầu tiên của kỳ kiểm tra giữa kì, vào lúc chiều muộn. Yuika và Mao một lần nữa đang ngồi trong căn phòng học trống khi Mizuha tham gia vào với họ, giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của cô bé với đôi tay. Dĩ nhiên, cô ấy không thể kể cho hai người họ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Chỉ nghĩ về nó thôi đã khiến mặt cô ấy nóng bừng trong xấu hổ rồi và nếu có cái lỗ gần đó thì cô ấy sẽ trốn trong đó mãi mãi luôn.
Cuối cùng, ba cô gái đã không thành công trong việc bắt lại Keiki, nghĩa là chiến dịch của họ là một thất bại hoàn toàn.
“ Vậy, cuối cùng, chủ tịch CLB hoàn toàn không giúp gì chúng ta hết.”
“ Chị ấy thật sự bận rộn đến thế với việc làm thêm à?”
“ Không phải chị ta chỉ mệt vì đống dinh dưỡng bất ngờ tuôn vào ngực chị ta sao?”
Mặc dù nội dung nội dung cô bé nói rõ ràng có ý là một đòn công kích nhưng vẻ mặt của Yuika vẫn là một vẻ mặt lo lắng. Và điều đó tương tự cho Mao cũng như Mizuha. Cái cảm giác thiếu đi thứ gì đó vang vẳng giữa ba người họ.
Phần 6:
Sayuki dạo gần đây hành động khá là kì lạ. Lần đầu tiên Keiki cảm thấy có gì đó không đúng là vào ngày thứ hai của kỳ kiểm tra giữa kì, sau buổi trưa một chút.
“ Oh, Sayuki-senpai?”
“ Ah, Keiki-kun...”
Khi cậu ấy đi mua chút nước trái cây từ máy bán hàng tự động sau khi bài kiểm ra kết thúc, cậu ấy được chào đón bởi một người đẹp mái tóc dài màu đen đang ấn nút mua sữa dâu.
“ ...Sao thế? Em đang định nói là sữa dâu chỉ dành cho trẻ con à?”
“ Không ai nghĩ bất cứ thứ gì như thế.”
Dù dáng vẻ phồng má của cô ấy trông thật sự có hơi trẻ con thật. Và cùng lúc thì Keiki nghĩ nó cũng đáng yêu nữa.
“ Em đoán là mình cũng sẽ mua sữa dâu. Em cần chút Protein vì em mệt mỏi với bài kiểm tra quá.”
“ Hôm nay em làm thế nào rồi?”
“ Nhờ có Fujimoto-san giúp đỡ việc học của em nên em có thể nói em đã làm khá tốt.”
“ Chị hiểu rồi... Tốt cho em thôi.”
Lấy hộp sữa ra xong, Sayuki nhìn đi chỗ khác. Cô ấy vuốt những ngón tay qua mái tóc dài óng ánh của mình, trông như thể cô ấy đang lo lắng gì đó
“ Senpai? Có chuyện gì hả?”
“ Không có gì cả... chị phải đổi lớp học nên là chị đi đây.”
“ Ah, vâng...”
Không đợi câu trả lời của Keiki, cô gái nhanh chóng tách khỏi cậu ấy và bước đi chỗ khác. Dõi theo cô ấy xa dần, những lời của cô ấy lần nữa chạy qua suy nghĩ của cậu ấy.
“ ...Chờ đã. Bọn mình đều làm kiểm tra mà vậy tại sao chị ấy lại phải đổi lớp?”
Bỏ việc đó một bên thì bài kiểm tra hôm nay đã kết thúc rồi. Giờ khi Keiki nghĩ về việc đó, những gì cô ấy vừa nói không phải gì hơn một lời biện hộ dở tệ.
“ ...Có phải Sayuki-senpai đang tránh né mình không?”
Mặc dù khả năng đó có vẻ là khá cao nhưng Keiki không thể tìm ra bất cứ thứ gì trong kí ức của cậu ấy có thể làm nguyên do.
“ Vậy chỉ còn lại... cái đó. Ngày của con gái.”
Hoàn toàn không nhận ra việc đi đến kết luận đó khiến cậu ta là kẻ thật sự tồi tệ nhất như thế nào, cậu ấy quyết định sử dụng cái lí do đó.
Phần 7
Mặc dù bài kiểm tra giữa kì cuối cùng đã kết thúc nhưng vẫn không chút thời gian nào để nghỉ ngơi.
“ Do đó, lễ hội văn hóa sẽ diễn ra vào tuần này và nó là một trong những sự kiện lớn nhất mà chúng ta phải quan tâm. Chúng ta thậm chí sẽ còn bận rộn hơn nữa vậy nên hãy làm tốt công việc của chúng ta nào!”
“ “ “ “ Yeah!” “ “ “
Vì những ngày lễ hội văn hóa đã đến gần hơn nên hội học sinh rõ ràng có nhiều công việc hơn. Mặc dù họ đã cố gắng hết sức để chuẩn bị hầu hết rồi nhưng lúc nào cũng có những việc đột ngột xảy đến và có những sự chuẩn bị mà họ chỉ có thể làm ngay trước khi xảy ra sự việc vậy nên họ luôn cảm kích mọi sự giúp đỡ. Vì hội trưởng và hội phó đã trải qua những công việc to lớn này nên Shiho sẽ trông coi năm nhất Rin và Airi trong khi Ayano sẽ là người giúp đỡ dẫn dắt Keiki.
“ Mitani, vị trí của chỗ đóng dấu chỗ này là một milimet trật rồi.”
“ Một milimet... không phải Ai-chan có hơi chính xác quá sao?”
“ Đừng than vãn. Tiếp tục đi. Và đừng có gọi tôi là Ai-chan.”
Những học sinh năm nhất đang dán tem nhiều tài liệu cần sự chấp thuận.
“ Chúng ta chỉ cần hai cái bàn cho sân khấu thôi, okay? Chúng to lắm nên nhớ là phải cùng nhau mang chúng đó.”
Shiho đang mượn thiết bị và bàn ghế từ phòng chứa.
“ Có vẻ như không có bất cứ rắc rối nào từ CLB làm vườn.”
“ Yeah, chủ tịch CLB đó đang ở đằng kia giữ cho CLB có tổ chức mà.”
Ayano và Keiki đang kiểm tra qua nhiều CLB, đảm bào là sự chuẩn bị của họ đang đi đúng theo những gì họ đã cam kết. Với điều đó, mọi thành viên đang làm việc với cùng một mục tiêu trong tâm trí.
“ Kiryuu-kun, hãy nghỉ một xíu đi nha?”
“ Nhưng mà chúng ta vẫn còn phải đi xung quanh các CLB còn lại mà?”
“ Nếu giờ tụi mình nghỉ ngơi thì sau đó tụi mình có thể làm việc hiệu quả hơn mà.”
“ Vậy thì làm như thế đi.”
Đó là ngày thứ tư, sau khi tan học, còn 3 ngày nữa là đến lễ hội văn hóa lớn. Keiki quyết định theo đề nghị của Ayano và họ đi mua một ít nước trái cây ở máy bán hàng tự động trong sân trường. Rất nhiều học sinh vẫn còn ở trường vì công tác chuẩn bị của họ và sân trường thì khá là đông. Lắng nghe sự huyên náo xung quanh, hai người họ ngồi xuống một chiếc ghế dài dưới bóng cây. Ayano bất ngờ lên tiếng và hỏi Keiki.
“ Có phải CLB thư pháp sẽ không trưng ra bất cứ tác phẩm nào của mình không?”
“ Bọn tớ đã làm vậy năm trước, nhưng mà Sayuki-senpai bây giờ đang bận rộn với công việc làm thêm của chị ấy rồi.”
“ Chị ấy có thể trả nợ đúng hẹn được không vậy?”
“ Tớ nghĩ là sẽ ổn thôi. Dù sao thì trông có vẻ Sayuki-senpai đang làm việc rất chăm chỉ mà.”
Lí do mà Keiki trở thành thành viên tạm thời của hội học sinh là vì sự cố trang phục cô gái thỏ. Cho đến khi nợ được trả hết thì cậu ấy sẽ phải ở lại. Đó là điều kiện. Điều đó có nghĩa là ngay khi nợ được trả đủ, cậu ấy sẽ không bị ép buộc giúp đỡ hội học sinh nữa. Một khi cậu ấy có thể rời đi, cậu ấy sẽ có thể tận hưởng khoảng thời gian ồn ào cùng những người khác một lần nữa cùng lúc cố rắng đưa cái ‘ Kế hoạch giảm biến thái’ của cậu ấy đi về phía trước. Vẫn còn nhiều thứ dang dở ở CLB thư pháp.
[ ...Dù vậy đi nữa, tại sao mình lại do dự thế này chứ?]
Một lần nữa, những lời của Ayano khi họ đang dọn hồ bơi trở lại với cậu ấy. Ngày hôm đó, cô ấy đã nói lên mong muốn Keiki ở lại hội học sinh của cô ấy.
Thực tế thì việc ở trong hội học sinh rất là vui với cậu ấy. Cậu ấy không phải chiến đấu với những cô gái biến thái mọi lúc; chỉ có Ayano thôi. Không giống một số cô gái khác, cô ấy sẽ không thồn quần lót của mình vào miệng cậu ấy, sử dụng cậu ấy làm người mẫu cho manga BL và còn nữa. Cái sở thích Yuri của Airi cũng không thật sự gây hại cho cậu ấy. Rintaroi, hay Mitani Rin, mặc đồ con gái trong phòng là hình ảnh đau mắt vì cậu ta trông như một mỹ nữ (đáng buồn). Chưa kể Shiho là kiểu Onee-san tốt bụng, dễ chịu. Và hơn mọi thứ còn lại, với bản thân Keiki, cậu ấy cảm thấy hạnh phúc vì có người cần đến mình như thế này.
[ Mình phải nghĩ ra câu trả lời của mình trước khi nợ được trả hết...]
Trở lại CLB thư pháp, như cậu ấy đã dự định lúc đầu hay trở thành thành viên chính thức của hội học sinh. Nếu cậu ấy ở lại hội học sinh, cậu ấy chắc chắn không thể ở xung quanh CLB thư pháp nữa. Sau cùng thì đó là lựa chọn giữa thành viên của hội học sinh và thành viên CLB thư pháp. Dù vậy, quyết định ngay lúc này sẽ không giúp ích gì cho cậu ta nên cậu ấy chọn lựa chọn thứ ba và quyết định đợi một lúc nữa trước khi đưa ra câu trả lời của mình.
“ Nhắc mới nhớ. Fujimoto-san, cảm ơn vì đã giúp đỡ tớ ôn tập kiểm tra. Nhờ nó mà tớ đã đạt được điểm cao hơn bao giờ hết.”
“ Cậu khách sáo rồi.”
“ Cậu chắc là trong top 10 đúng không?”
“ Yeah, Ayano-san đây xếp hạng ba về điểm đó nha.”
“ Hạng ba à?! Đáng kinh ngạc thật đó cậu biết không?!”
Cậu ấy điểm của cô ấy thuộc dạng đỉnh cao nhưng mà việc đó vẫn khá là sốc. Chưa kể đến Ayano trông rất đáng yêu khi cô ấy làm biểu tượng chữ V nữa.
“ Lần này có hơi đặc biệt chút. Nhờ có Kiryuu-kun mà tớ đã làm việc chăm chỉ hơn bình thường luôn.”
“ Tớ đã làm gì đó à?”
“ Tớ được nạp đầy năng lượng mỗi ngày nhờ cậu đó.”
“ Bộ tớ là kiểu pin di động à?”
“ Tớ sẽ nói nó gần giống vậy.”
Xem câu vặn lại của Keiki là một câu đùa thôi, Ayano cười khúc khích chân thành.
“ Dù vậy, Fujimoto-san thật sự đáng kinh ngạc thật đó. Cậu vẫn đạt được điểm cao như thế dù cho cậu bận rộn với hội học sinh.”
“ Tớ sẽ xấu hổ lắm đó nếu cậu khen tớ như thế...”
“ Vậy thì từ giờ tớ sẽ thôi không làm vậy nữa.”
“ Việc đó không ổn đâu. Ayano-san này đây sẽ trở nên hạnh phúc như một đứa trẻ nếu cậu khen cô ấy đó.”
“ Vậy thì—“
Ayano nhìn Keiki, đôi mắt chứa đầy sự mong đợi. Thấy thế, Keiki đặt một tay mình lên đầu cô ấy, vỗ đầu cô ấy.
“ Rồi rồi, Ayano ngoan.”
“ Mm... Ehehehe.”
Hội phó người thích thú trả lời lại. Nghĩ lại về chuyện đó, khoảng cách giữa Keiki với Ayano đã khá gần kể cả trước khi cậu ấy bắt đầu hoạt động ở hội học sinh.
“ ...Ah?”
“ Kiryuu-kun? Có chuyện gì vậy?”
“ Ahh... tớ chỉ nghĩ tớ vừa thấy Sayuki-senpai ở cửa sổ đằng kia.”
Nhưng khoảnh khắc mắt họ giao nhau, cô gái ngay lập tức bỏ đi.
[ Thông thường, chị ấy lúc nào cũng sẽ xông ra khi thấy Ayano và mình như thế này...]
Sayuki luôn xem Ayano là đối thủ. Cô ấy sẽ luôn hành động như thể Kouhai đáng yêu của mình đang bị lấy đi bởi một con mèo hư và họ lúc nào cũng đối đầu nhau. Lúc mà Keiki giúp công việc tình nguyện gom rác và khi họ ở lễ hội thể thao, hai người họ khá là công khai về việc cạnh tranh của mình. Đó chính xác là tại sao mà Keiki không thể nào nghĩ ra gì khác ngoài việc có gì đó kì lạ sau khi thấy cô ấy phản ứng như thế.
“ Sayuki-senpai thật sự đang hành động kì lạ...”
Giống như lúc đó khi kì kiểm tra giữa kì kết thúc. Sayuki mà Keiki yêu quý luôn tràn đầy năng lượng, luôn nổi giận với những điều nhỏ nhặt nhất và luôn cười phá lên với những điều nhỏ nhất. Dù vậy, biểu cảm của cô ấy khoảnh khắc trước đó chỉ có thể được miêu tả như là ‘buồn bã’ hoặc ‘cô đơn’. Và dĩ nhiên, Keiki không thể chỉ phớt lờ cô ấy sau khi thấy nó.
Giờ là khoảng 8 giờ tối. Keiki đang đứng trên con đường tối đen, mặc đồng phục của mình. Địa điểm là ngay bên ngoài nhà hàng gia đình mà Sayuki đang làm việc. Sau khi công việc của cậu ấy ở hội học sinh kết thúc, thay vì về nhà ngay lập tức, đến giờ cậu ấy đã đợi đàn chị tóc đen bước ra hơn một tiếng đồng hồ.
“ ...Thời tiết trở nên rất lạnh vào khoảng thời gian này trong ngày ha.”
Bây giờ đã là gần chuyển sang tháng 12 rồi nên việc ban đêm bắt đầu trở nên lạnh hơn và lạnh hơn là chuyện tự nhiên. Cơn lạnh cậu ấy cảm nhận được cũng đến từ việc ý thức được nợ ngân sách và giới hạn về thời gian lờ mờ trước mắt.
Trong khi cậu ấy suy nghĩ về nó, số người đi qua mặt cậu ấy trở nên ít dần rồi ít dần cho đến khi kể cả âm thanh của thành phố cũng gần như biến mất. Cuối cùng, sau khi đã thay sang đồng phục xong, Sayuki bước ra khỏi nhà hàng gia đình.
“ Sayuki-senpai, hôm này làm việc tốt rồi ha.”
“ ...Eh? Keiki-kun?”
Khi người mà cô ấy không mong đợi nhìn thấy gọi cô ấy, cô ấy lạc lõng vì không biết làm gì. Thoáng sau đó, như thể cô ấy đã nhớ lại gì đó, vẻ mặt của cô ấy chuyển thành kiểu không vui.
“ C-Có chuyện gì vậy?”
“ Em nghe từ Mizuha và những người khác là chị bận rộn tới tận tối muộn vì công việc làm thêm. Vậy nên em đã nghĩ sẽ đến hộ tống chị về nhà.”
“ Chị không còn là con nít nữa.”
“ Nhưng mà để một cô gái đi bộ về nhà một mình vào giờ này thì nguy hiểm lắm.”
“ Đi bộ về nhà với một đứa con trai kế bên mình vào giờ này nguy hiểm như vậy thôi, em không nghĩ vậy sao?”
“ Em sẽ không làm bất cứ việc gì khiến Sayuki-senpai ghét em đâu.”
“ ...Làm gì tùy em.”
Đưa ra câu trả lời Tsundere, Sayuki bắt đầu bước đi. Keiki xem đó như là cô ấy cho phép cậu ta và cậu ấy đi kế bên cô ấy trong khi nhìn vào vẻ mặt cô ấy. Có lẽ là do công việc mà cô ấy dường như không hăng hái như bình thường.
“ Senpai, chị mệt hả, đúng không? Ngày mai mình phải đi học nên là hãy nhanh chóng về nhà nào.”
“ ...Tại sao Keiki-kun là người dẫn đầu chứ? Không, chị hoàn toàn ổn nếu em đặt vòng cổ lên chị và dắt chị đi.”
“ Nếu em mà làm vậy thì công an sẽ dẫn đi và tống em vào xe của họ đó.”
Trong khi cuộc hội thoại của họ tiếp diễn như thế, bầu không khí bình thường của họ bắt đầu trở lại. Suốt lúc đó, họ tiếp tục bước đi về phía nhà cô gái băng qua thành phố về đêm.
“ Nhắc mới nhớ, hạn chót để trả nợ khá là gần rồi, đúng không?”
“ ...Yeah.”
“ Một khi chị trả được rồi thì hoạt động của CLB cuối cùng cũng có thể trở lại bình thường.”
“ ... ...”
Sayuki bất ngờ dừng lại dưới ánh sáng của đèn đường.
“ Sayuki-senpai?”
Keiki quay lại trong hoang mang và cô gái bắt đầu thú nhận.
“ Về việc đó... có vài việc xấu đã xảy ra.”
“ Chuyện gì đã xảy ra?”
“ Thật ra thì, chị vừa bị đuổi việc.”
“ Ohhh, vậy là chị vừa bị sa thải—Ehhhhh?!”
Keiki không thể kìm nén được cú sốc của mình và phát ra một tiếng hét biến mất vào bầu trời đêm.
“ Đ-Đó là giỡn thôi, đúng không?”
“ Oh, sẽ tuyệt như thế nào nếu nó là giỡn.”
“ ....Nghiêm túc à?”
“ Siêu nghiêm túc.”
“ Cái chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“ Chị đã làm vỡ vài chiếc dĩa quý và đại loại thế trong lúc tăng ca và dĩ nhiên người quản lý giận dữ với chị và nói chị bị sa thải. Chưa bàn đến việc cái dĩa chị làm vỡ nó còn giá trị hơn những gì chị nhận được từ làm việc”
“ Không thể nào.”
Công việc của cô ấy ở nhà hàng gia đình là cách duy nhất cho cô ấy kiếm đủ tiền đủ nhanh để trả nợ. Cô ấy thậm chí đã bắt đầu tăng ca cuối tuần chỉ để cô ấy có thể bảo vệ CLB thư pháp mà cô ấy yêu quý rất nhiều và giờ thì tất cả những điều đó thành hư không rồi.
“ Fufu. Nói với chị là không cần bận tâm việc đến đó ngày mai, cái thể loại TV drama gì thế này?”
“ Đây không phải là chuyện đáng cười đâu!”
Keiki vô thức hét lên trong giận dữ.
“ Giờ thì chị sẽ làm gì với khoảng nợ đây?! Nếu chị mà không trả nó được tháng này, CLB thư pháp sẽ thật sự bị giải thể đó chị biết không?!”
Mặc dù vấn đề sẽ không được giải quyết chỉ với việc tức giận nhưng cậu ấy không thể ngăn cản bản thân khi mà giờ đây việc giải thể CLB đang thấp thoáng gần.
“ ....Chẳng phải sao?”
“ Eh, cái gì?”
“ Lí do mà chị bị sa thải là tất cả là vì Keiki-kun, chẳng phải sao?!”
“ Cái gì chứ....? Tại sao nó lại là lỗi của em?”
“ Em bất ngờ rất thân thiết với Fujimoto-san, trông như thể em đang vui vẻ trong khi học với cô ấy và thậm chí còn vỗ đầu cô ấy ở sân trường nữa! Dù em đã có chị là thú cưng rồi mà vẫn đi thân mật với mấy con heo khác! Dĩ nhiên là chị không thể tập trung vào công việc được!”
“ Chuyện đó là thế nào vậy?! Chị chỉ đang trút cơn giận lên em thôi!”
“ Chị đang không làm bất cứ việc gì cả! Keiki-kun nên suy nghĩ về cảm xúc của con gái hơn một chút nữa đi!”
Trông không có vẻ như họ đang cãi nhau. Dù vậy, những lời nói phát ra từ miện của họ trở nên cay nghiệt hơn khi họ tiếp tục nói thêm.
“ Chị đang đổ lỗi của chính mình cho người khác à? Chị hoàn toàn khác với một Fujimoto-san luôn suy nghĩ về những người khác.”
Khoảnh khắc cậu ấy đem ra cái tên của Ayano, vẻ mặt của Sayuki thậm chí còn u ám hơn nữa.
“ ...Nếu mà em thật sự thích em ấy đến mức đó vậy tại sao không ở lại hội học sinh luôn đi?”
“ Eh...?”
“ Với một người hoàn toàn không hiểu diễn biến suy nghĩ của con gái thì có lẽ hội học sinh thật sự là chỗ hợp với Trai tân-kun này đây.”
“ Cái—?!”
Khi những lời đó đến tai Keiki, cậu ấy không thể chấp nhận nó và—
“ ...Đúng rồi. Thay vì kẹt trong CLB thư pháp với Trinh nữ-senpai chỉ biết nghĩ đến mình này thì hội học sinh là một chỗ vui và dễ chịu hơn nhiều.”
Trước khi cậu ấy nhận ra thì cậu ấy đã thốt ra những lời đó rồi. Thoáng sau đó, sự hối tiếc kinh khủng tấn công cậu ta. Nhưng cậu ấy nghĩ sẽ ổn thôi.
Sayuki là người bắt đầu cuộc cãi nhau và việc lăng mạ một kẻ khổ dâm như cô ấy sẽ chỉ là phần thưởng cho cô ấy thôi. Hoặc—đó là những gì lẽ ra nên xảy ra.
“ ...Eh? S-Sayuki-senpai......?!”
Khung cảnh trước mặt cậu ấy hoàn toàn khác với những gì cậu ấy đã nghĩ là sẽ xảy ra. Dưới cây đèn đường, những giọt nước mắt to tròn bắt đầu hiện ra nơi đôi mắt của Sayuki và lăn xuống đôi gò má cô ấy. Khi thấy cảnh đó, đầu óc của Keiki trống rỗng.
“ ...Chị về nhà đây.”
Không cho cậu ấy một cơ hội để cản cô ấy lại, Sayuki chạy vút đi. Dõi theo cô ấy xa dần, Keiki nhớ lại lần gặp đầu tiên của họ.
Khi cậu ấy mới vào trường, cậu ấy đã nhìn thấy một cô gái với mái tóc đen dài trong trường sau giờ học. Vào lúc đó, cô ấy chỉ vừa trở thành một năm hai, mất đi tất cả những Senpai của cô ấy ở CLB thư pháp mà cô ấy quý trọng rất nhiều và CLB thậm chí còn có nguy cơ bị giải thể và cô ấy lúc đó đang ngồi khóc trên chiếc ghế dài ở sân trường. Trở lại lúc đó, cậu ta lẽ ra phải nhận thấy cô ấy mỏng manh đến thế nào—
“... Mình là thằng tồi nhất.”
Cô ấy là người mà bạn không bao giờ có thể thật sự nắm bắt được hoàn toàn, là người luôn trêu chọc Kouhai của mình nhưng cũng là người mỏng manh và yếu ớt hơn ai hết.
Sự thật cậu ấy đã không thể đọc được những cảm xúc của cô ấy để cuối cùng tổn thương cô ấy nhiều đến thế này là một cú sốc lớn hơn bất cứ thứ gì khác cho Keiki.