Phần 1:
Sau khi nâng ly với nước trái cây đóng hộp, các thành viên CLB ngay lập tức bắt đầu với bánh Pound Cake.
“ Uwah, bánh này là gì vậy?! Nó ngon kinh khủng luôn!”
“ Anh nói đúng. Mặc dù mùi của nó hơi lạ nhưng nó thật sự rất ngon.”
Mizuha đồng ý khi Keiki đưa ra ý kiến của mình về cái bánh.
“ Nhưng mà về mùi, mọi người có nghĩ là có thể có chút rượu trong đó không?”
“ Ổn thôi. Mức này là mức rượu mà họ bỏ vào kẹo cho trẻ con mà. Không ai bị ảnh hưởng bởi mức này đâu.”
“ Đúng thế! Sẽ là lãng phí nếu không ăn thứ gì đó ngon như này!”
Cả Sayuki và Yuika đều đưa ra những lời đảm bảo không có căn cứ đáp lại câu hỏi lo lắng của Mao. Vì Sayuki là người đã mang bánh đến với cô ấy nên cô ấy đã nói về tỉ lệ rượu thấp và mọi người đều hài lòng với điều đó. Họ sẽ không xỉn vì thứ gì đó như thế này.
Suy xét lại thì mọi người đều đã từng hóa điên rồi. Họ lẽ ra phải học được bài học từ thảm họa sô cô la lần trại huấn luyện bên bờ biển đó. Nhưng than ôi, họ một lần nữa thất bại trong việc thấy được sai lầm của mình.
Phần 2:
“ Vậy nguyên do cho cơn đau đầu kinh khủng này là bánh Pound Cake à?” Keiki lẩm bẩm với bản thân khi đẩy người cậu ấy dậy khỏi giường trong khi hồi tưởng về những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Thông thường, lượng rượu rất nhỏ rượu đó trộn với bánh sẽ không gây ra rắc rối đến thế nhưng vì cả nhóm đã liên tục làm việc chăm chỉ mấy ngày vừa qua. Cũng như sẽ dễ cảm lạnh hơn nếu hệ miễn dịch của bạn bị suy yếu vậy, hoàn toàn hợp lý khi giả định ngay cả lượng rượu như thế cũng có thể ảnh hưởng ai đó bị căng thẳng như vậy.
“ Và còn nữa...”
Ánh mắt của Keiki lang thang về phía một chiếc hộp đồ uống nào đó đã mở đang nằm trên bàn cậu ấy. Cậu ấy chắc đã mang nó với mình từ phòng khách. Thoạt nhìn, nó trông như một thức uống đóng hộp bình thường nhưng dưới đáy, được viết với chữ nhỏ, nó với Keiki có vẻ như là ‘Có cồn’. Nhưng đó hẳn chỉ là do cậu ấy tưởng tượng thôi, đúng không?
“ ...Không, phải là vậy rồi. Mình chỉ đang tưởng tượng tùm lum ngay lúc này vì nhức đầu thôi.”
Đó không hơn gì hết chỉ là một hộp nước trái cây bình thường. Keiki chỉ là quá mệt và chỉ đang nhìn thấy những chữ kì lạ trên hộp thôi. Không thể nào mà nước trái cây Yuika mang đến với cô bé lại thật ra là Chuhai được, đúng không?
“ Bỏ việc đó một bên...”
Khi cậu ấy nhìn về phía giường mình, Sayuki vẫn ở đó, ngái ngủ. Thậm chí không cần giở tấm mền lên cậu ấy vẫn có thể nói được là cô ấy đang không mặc bất cứ thứ gì ở phần cơ thể phía trên. Keiki chỉ có thể đoán là cô ấy vẫn đang mặc quần lót vì cậu ấy không thể nhìn thấy quần lót nằm lăn lóc trên mặt đất như cái áo ngực và áo của cô ấy.
“ Phản ứng đúng đắn trong tình huống này là gì đây?”
A: Giờ thì mình sẽ đơn giản là vuốt ve ngực của Senpai.
B: Chụp một tấm ảnh kỉ niệm với hai người bọn mình.
C: Hành động như thể mình không thấy bất cứ thứ gì hết và quay trở lại giường.
“ Bỏ qua hai cái lựa chọn kinh khủng A và B một bên thì rắc rối sẽ không được giải quyết nếu mà mình cứ quay trở lại giường lần nữa...”
Vẫn còn mơ màng với cơn đau đầu vẫn đang tấn công cậu ấy, Keiki không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì.
“ Tại sao Senpai thậm chí ngủ ở phòng mình chứ?”
Keiki vẫn có thể nhớ được bữa tiệc ở dưới phòng khách nhưng chắc chắn vì rượu mà mọi thứ sau khi họ bắt đầu ăn bánh rất là mơ hồ. Cậu ấy chỉ có thể nhớ mang máng là họ đã quyết định để mọi người ngủ lại vì lúc đó đã khá trễ rồi...
Ngủ lại qua đêm, với hai người họ ngủ chung một giường. Và, xem xét đồ của cô ấy hiện tại, chỉ có một kết luận mà Keiki có thể đi đến.
“ Ah?! Đ-Đừng nói là, lẽ nào Sayuki-senpai và mình đã...?!”
Lẽ nào cậu ấy đã phạm phải một việc xấu hổ với một người khác giới mà cậu ấy thậm chí còn không đang hẹn hò? Lẽ nào mặc dù Keiki đã luôn thuyết giáo là không có ý nghĩa gì khi làm việc đó mà không có bất cứ tình yêu nào nhưng cậu ấy đã thua sự cám dỗ của bộ ngực bự của cô ấy và đã leo thang lên thế giới người lớn với cô ấy?
“ Không không không không. Chờ đã chờ đã chờ đã! Không cần phải vội vàng ở đây.”
Cậu ấy không nên nhảy đến kết luận chỉ với việc nhìn hoàn cảnh hiện tại. Tuy nhiên, Keiki không có chút hồi ức nào về những gì đã xảy ra đêm hôm trước. Cậu ấy không thể khẳng định bất cứ điều gì trước khi hỏi Sayuki về nó.
“ ...Mmmm... Hmmmm...”
Có thể là phản ứng lại với giọng nói Kouhai của cô ấy, đôi mắt của đàn chị nheo nheo khi cô ấy chậm rãi mở chúng ra.
“ Fuaaaaah... Ara? Chào buổi sáng, Keiki-kun.”
“ Vậy là cuối cùng chị cũng dậy rồi.”
“ Vâng, chị đã có một giấc ngủ rất ngon.”
Trả lời theo cách thông thường của cô ấy, Sayuki chậm rãi nâng cơ thể lên. Kết quả là tấm ga trải giường, thứ duy nhất đang bảo vệ phần thân trên của cô ấy, rơi xuống và làn da xinh đẹp của cô ấy rơi vào tầm mắt của Keiki.
“ H-Hey, Sayuki-senpai?! Ngực chị! Che ngực chị lại!”
“ Eh? Ngực?”
Cô ấy nhìn xuống cơ thể mình. “ Ahh, chắc là chị đã cởi đồ trong khi đang ngủ rồi.”
Lẩm bẩm với bản thân cô ấy như thể đó không phải là rắc rối vậy, Sayuki chậm rãi nhặt cái áo ngực của mình từ sàn lên.
“ Như thế này xấu hổ lắm nên em có thể quay mặt đi chỗ khác một lát được không?”
“ Em đã quay đi rồi!”
“ Thì, nếu mà Keiki-kun muốn nhìn chúng bằng mọi giá thì chị có thể —“
“ Nhanh chóng lên và mặc đồ vô đi!”
Nếu ai đó mà thấy họ như thế này thì địa ngục sẽ ngay lập tức mở ra và Keiki không thể đánh cược về việc liệu những người khác có vẫn còn đang ngủ không.
Sau khi nhìn thấy phản ứng của Kouhai của cô ấy, cô gái cười khúc khích trong khi mặc lên chiếc áo ngực của mình, theo sau là chiếc áo sơ mi. Cô ấy chậm rãi cài nút lại.
“ Thế này ổn chưa?”
“ Phần nửa dưới của chị vẫn hoàn toàn nguyên trạng kìa... nhưng mà lúc này thì như thế chắc đủ rồi.”
Tuy nhiên, không thể làm gì khác được vì không thấy váy của cô ấy ở đâu cả.
Cố gắng hết sức không nhìn vào quần lót của cô ấy khi mà nó cứ đôi lúc rơi vào tầm mắt của cậu ấy, Keiki hỏi cô gái câu hỏi trong tâm trí cậu ấy.
“ Uhm, Sayuki-senpai, về tối qua...”
“ Ah...”
Khi Keiki ngắt câu, má của Sayuki ửng đỏ vì lý do gì đó. Và, trông xấu hổ, cô gái nhìn sang một bên.
[ ...Eh? C-Cái phản ứng đáng ngờ gì thế này?]
Nó cứ như thể là một việc gì đó rất rất tệ vậy, việc gì đó mà lẽ ra không bao giờ nên xảy ra...
Và trong khi cậu con trai đang cảm nhận cái bầu không khí ngượng ngùng sau-lần-đầu-của bạn nổi tiếng này, những lời kế tiếp của cô gái đã khẳng định mọi thứ.
“ Hôm qua, Keiki đã... thô bạo lắm... đến mức chị thật sự đã nghĩ là mình sẽ vỡ ra mất.”
“ ... ...”
Lời khai bạo dạn này đã khiến Keiki nhìn lên trần nhà trong sự câm lặng hoàn toàn.
Phần 3:
[ Mình có lẽ đã leo thang đến thế giới người lớn mà thậm chí cả mình cũng không nhận ra...]
Kì nghỉ dài sau lễ hội văn hóa đã kết thúc và bây giờ là một buổi sáng thứ tư bình thường. Cậu ấy đang đợi ở vạch qua đường cùng với em gái của cậu ấy và suy nghĩ của cậu ấy thì trôi dạt tới cái chủ đề về trinh tiết của cậu ta. Thậm chí cả suốt kì nghỉ, cậu ấy đã liên tục nghĩ về nó và một ngày đi học bình thường đã đến rồi mà cậu ấy chưa thể giải quyết được vấn đề.
May thay, không có thành viên CLB thư pháp nào khác phát hiện ra việc Sayuki đã dành một đêm ở phòng Keiki nhưng cái suy nghĩ cậu ấy bị vấy bẩn đã ngăn cản cậu ấy khỏi vui mừng vì việc đó.
[ Không, vẫn còn quá sớm để kết luận bất cứ thứ gì...]
Không có bất cứ bằng chứng chắc chắn nào Keiki và Sayuki đã thưc hiện quan hệ tình dục tối hôm đó. Để kéo cậu ấy ra khỏi những lo lắng không cần thiết, điều đầu tiên cậu ấy nên làm là tìm ra sự thật từ một người khác có liên quan nhưng cậu ấy thật sự không thể nhìn bản thân thẳng thừng hỏi Sayuki ‘Bọn mình đã làm tình à?’
Việc đó quá xấu hổ nếu Keiki suy nghĩ nhiều về nó nhưng nếu nó hóa ra là sự thật thì cậu ấy sẽ cảm thấy rất không vui vì lần đầu của cậu ấy lại là trong khi đang say.
[ Mình nên làm gì với việc này đây...?]
Dòng suy nghĩ của Keiki kết thúc khi Mizuha lên tiếng.
“ Nii-san. Đèn xanh rôi đó anh biết không?”
“ Ah, yeah...”
Cậu ấy nhanh chóng theo sau cô bé băng qua đường. Sau khi họ đã qua đường, cô em gái của Keiki nhìn cậu ấy với vẻ mặt lo lắng.
“ Mọi thứ vẫn ổn chứ? Hôm nay anh có hơi mơ màng đó.”
“ Không có vấn đề gì đâu. Cơ thể anh đang trong tình trạng tốt nhất mà.”
“ Vậy hả? Em không thể trách anh được sau khi lễ hội văn hóa đã căng thẳng như thế nào mà.”
“ Lễ hội văn hóa...”
[ Nhiều chuyện đã xảy ra năm nay....]
Họ đã nhanh chóng sắp xếp một quán cà phê hầu gái để kiếm tiền, cậu ấy đã phải đi tuần quanh trường trong suốt lúc làm việc cho hội học sinh, chủ tịch ủy ban đã bị từ chối bởi một đứa con trai mà cậu ta nghĩ là con gái, Keiki đã thấy Shouma và Koharu trong lúc hai người họ chơi trò đóng vai ‘Onii-chan’ và cậu ấy phải giải quyết Yuuhi say xỉn người mà đã tạm thời biến thành một kẻ biến thái.
Nhưng thậm chí dù vậy đi nữa—
“ Em mừng là CLB thư pháp vẫn có thể tiếp tục.”
“ Yeah, tất cả đều nhờ có sự cố gắng của mọi người.”
Cuối cùng, họ đã khiến cho quán cà phê thành công được và họ đã suýt sao tránh được sự giải thể của CLB thư pháp. Dĩ nhiên là mọi người đều hạnh phúc với việc đó.
“ Và Nii-san thậm chí còn làm lành được với Tokihara-senpai nữa.”
“ Yeah...”
Như thế đã là một sự nhẹ nhõm lớn rồi. Tuy nhiên, mối quan hệ hiện tại của họ lại ở trong một vòng rối loạn sau những sự kiện gần đây.
“ Mizuha, em không nhớ bất cứ chuyện gì về buổi tối bữa tiệc hết, đúng không?”
“ Không nhớ gì hết. Bọn mình đã ăn chút bánh và dành thời gian nói chuyện với nhau nhưng khi em lấy lại ý thức thì em đang ngủ trong phòng mình rồi.”
“ Anh hiểu rồi...”
“ Có chuyện gì đã xảy ra hả?”
“ Không, ổn thôi. Cảm ơn em.”
Vậy là Mizuha đã trải qua việc giống như Keiki sau khi ăn cái bánh tẩm rượu đó.
[ Mình đoán mình sẽ hỏi Nanjou và Yuika-chan về việc này sau vậy.]
Nếu Keiki có thể tìm ra chi tiết tại sao Sayuki lại vào phòng cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ bước một bước gần hơn đến sự thật.
Trong khi cậu ấy quyết định kế hoạch tấn công của mình thì bọn họ đã đến trường. Sau khi chia tay Mizuha, cậu ấy mang đôi giày đi trong nhà vào và tiến về phía lớp học của mình. Trong khi vẫn đang đi, cậu ấy bắt gặp một đàn chị thân thuộc.
“ Ah, Sayuki-senpai...”
“ Ara? Chào buổi sáng, Keiki-kun.”
“ C-Chào buổi sáng...”
Khi cô ấy thấy Kouhai của mình, cô ấy nở một nụ cười hiền từ. Mặc dù Keiki đã bằng cách nào đó ép bản thân nói ra được lời chào nhưng nhìn mặt cô ấy vẫn là quá khó với cậu ấy. Đáp lại, cậu ấy nhìn sang chỗ khác.
“ Umm... Sayuki-senpai? Về buổi tối hôm bữa tiệc...”
“ Ahh, vậy là em đang lo về chuyện đó hả.”
“ Eh?”
“ Nó không sao đâu, okay? Mặc dù có hơi nhức chút và có cảm giác hơi khó chịu khi đi bộ một lúc lâu nhưng mà giờ hoàn toàn ổn rồi.”
“ ....Là vậy sao?”
Uhh, chính xác thì chỗ nào của cô ấy nhức chứ? Cái gì bây giờ ổn rồi?
[ Mình càng nói chuyện với Senpai thì có vẻ như cơn ác mộng của mình càng trở thành sự thật...]
Với đợt sóng thần những câu dễ-gây-hiểu lầm của cô ấy, linh cảm xấu của Keiki tiếp tục tăng lên.
[ Vậy tại sao mà Sayuki-senpai có vẻ như hạnh phúc về việc đó thế chứ?]
Cô gái thật sự đã cười toe toét với bản thân, rõ ràng có vẻ đang trong tâm trạng rất tốt. Keiki sẽ rất cảm kích nếu mà cô ấy ngưng bồn chồn.
[ Mấy chuyện thế này xảy ra trong mấy truyện hentai. Mô về một cô gái vừa có lần đầu của mình, nói là cô ấy ‘cảm thấy khác lạ’ và ‘nó chỉ nhức một chút thôi’ trong khi cố gắng xua tan nó đi...]
Nghĩ như thế, Keiki nhận ra.
[ Chẳng phải Sayuki-senpai đang là hình ảnh hoàn hảo cho cái mô tả đó sao?]
Với tất cả những suy nghĩ đó chạy qua tâm trí cậu ấy, mồ hôi lạnh bắt đầu lăn xuống má cậu ấy. Như thể cô ấy muốn nói với cậu ấy một bí mật, Sayuki di chuyển đến gần hơn và thì thầm vào tai cậu ấy.
“ Việc đó xấu hổ lắm... nhưng mà hãy làm lần nữa nếu bọn mình có thời gian nha, được không?”
“ ... ... ...”
“ Vậy thì chị sẽ gặp lại em sau giờ học nha”
Trái ngược với cậu trai đang trải qua một cuộc khủng hoảng, cô gái mang một vẻ mặt rất dễ giải nghĩa sai khi cô ấy để lại cậu ấy sau lưng.
“ Thật sự... mình đã làm gì đêm đó vậy?”
Trong lúc nghỉ trưa, Keiki đã kéo Mao ra và dẫn cô ấy đi cùng cậu ấy tới sân trường. Họ ngồi kế bên nhau trên ghế dài và mở hộp đồ ăn trưa ra. Sau khi tìm được đúng lúc, Keiki lên tiếng.
“ Chuyện gì về buổi tối bữa tiệc chứ?”
“ Có chuyện gì kì lạ xảy ra lúc đó không ấy?”
“ Cậu đang nói về việc bọn mình xỉn vì cái bánh mà chủ tịch CLB đem tới với chị ấy hả?”
“ Đó là một phần trong đó nhưng mà có việc gì khác bên cạnh đó không?”
“ Hmm... mặc dù kí ức của tớ mơ hồ lắm... nhưng tớ nhớ là Kiryuu hăng hái lên và bắt chước Akiyama.”
“ ...Chờ đã, tớ đã làm gì đó như thế à?”
“ Yeah, cậu vén máy lên và kiêu ngạo nói gì đó như ‘Tất cả những Loli trên thế giới này thuộc về ta!’ hoặc thứ gì đó giống thế”
“ Mặc dù là đang nói về Shouma nhưng mà thường thì tớ sẽ không đi xa đến vậy...”
Hành động giống ai đó khác trong khi đang xỉn là một suy nghĩ thật sự đáng sợ.
“ Sau đó, tớ nhớ là chủ tịch CLB nói lớn tiếng về mấy cái khẩu dâm với mấy câu chọc khiêu dâm, Yuika thì đẩy Kiryuu ra, Mizuha bắt đầu cởi đồ và bản thân tớ thì nghĩ ra một vài tư liệu cho manga BL nên tớ đã bắt đầu vẽ nó.
“ Vậy về cơ bản là giống như mọi khi.”
“ Sau đó, cả đám bọn mình tiếp tục ăn và uống và vì đã khá trễ nên bọn mình đã quyết định ở lại nhà cậu.”
“ Tớ hiểu rồi.”
“ Kiryuu và Mizuha lên lầu hai và Yuika với tớ thì dùng cái Futon trong phòng ngủ cho khách.”
“ Ah. Còn Sayuki-senpai?”
Chủ tịch CLB đã ngái ngủ trên ghế sofa nên bọn tớ đã đặp vài cái chăn lên trên người chỉ và thế thôi”
“ Là vậy à?”
Vậy về cơ bản, Sayuki chắc chắn đã thức dậy vào lúc nào đó sau đó và tiến lên phòng của Keiki.
“ Ah, nhắc mới nhớ...”
“ Chuyện gì?”
“ Tớ thức dậy lúc nào đó giữa đêm. Trong lúc đó, Yuika đã không có trong phòng khách.”
“ Em ấy không à?”
“ Tớ đã nghĩ em ấy chắc là đi toilet nhưng ki em ấy trở lại sau đó một chút, em ấy hành động hơi lạ...”
“ Theo cách nào?”
“ Con bé trùm cái chăn lên đầu và run rẩy. Gần giống như con bé đã thấy ma vậy.”
“ Ma à?”
Keiki biết là cô ấy đang dùng ẩn dụ ở đây nhưng mà cậu ấy thật sự muốn cô ấy không dùng loại từ vựng như thế trước một người đang sống trong căn nhà nói trên.
Nhưng nếu không phải là mà thì tại sao Yuika lại run rẩy?
“ Thậm chí khi bọn mình thức dậy rồi thì con bé vẫn hành động hơi kì lạ.”
“ Giờ cậu nhắc mới nhớ...”
Yuika có vẻ hơi kì khi cô bé chào Keiki sáng hôm sau. Lúc đó khi họ ăn bữa sáng nhà làm của Mizuha, Yuika dường như căng thẳng về việc gì đó. Cô bé đã liên tục lườm Keiki, người ngồi bên kia bàn.
“ Cảm ơn Nanjou. Nó thật sự có ích đó.”
“ Tớ thật sự không biết làm thế nào mà như thế có ích nhưng mà thôi không sao đâu.”
Sau khi nghe xong câu chuyện ở phía Mao, Keiki tách khỏi cô ấy, nói là cậu ấy muốn kiểm tra gì đó ở thư viện.
“ Có lẽ Yuika-chan biết gì đó.”
Trong khi cậu ấy đi xuống hành lang, Keiki ngẫm nghĩ về thông tin mà cậu ấy đã nghe từ Mao. Khả năng cao là Yuika biết thông tin có giá trị.
“ ...Ah, Keiki-senpai.”
“ Yuika-chan?”
Cậu ấy bắt gặp chính xác cô gái mà cậu ấy vừa suy nghĩ về ngay trước bậc thang.
“ Thật là trùng hợp.”
“ X-Xin chào đằng đó...”
“ Anh muốn hỏi em vài chuyện. Giờ em rảnh không?”
“ Có việc gì đó anh muốn hỏi em à...?”
“ Yeah, là về buổi tối bữa tiệc.”
“ ?!”
Khi cô bé nghe thấy điều đó, Yuika dường như run rẩy thấy rõ.
“ ...Yuika-chan?”
“ E-Em xin lỗi. Yuika có vài việc quan trọng phải làm lúc này rồi!”
Sau khi nhanh chóng cắt phăng cuộc nói chuyện, Kouhai của cậu ấy trốn thoát xuống hành lang
“ Anh cũng nghĩ vậy...”
Từ đầu đến cuối, Yuika dường như căng thẳng về việc gì đó. Bằng chứng cho việc đó là cô bé hoàn toàn không nhìn vào mắt Keiki. Rất có vẻ là cô bé đang chạy trốn. Không nghi ngờ gì nữa việc đó có liên quan đến việc đã xảy ra đêm bữa tiệc.
“ Yuika-chan chắc chắn biết gì đó.”
Sau khi lớp học kết thúc, Keiki, sau khi rời khỏi lớp, cố gắng nghĩ ra một kế hoạch cho những gì phải làm kể từ lúc này về sau.
“ Câu hỏi là: Làm thế nào để mình bắt Yuika-chan nói với mình về việc đó được?”
Mặc dù lí do cho việc đó vẫn còn chưa rõ nhưng cô gái đang lẩn tránh cậu ấy. Xem xét cô bé đã hành động như thế nào trong giờ nghỉ trưa, cô bé có thể chỉ chạy đi nếu cậu ấy mà đôi mặt với cô ấy
“ Đúng là không có lựa chọn nào ngoài tấn công trực diện.”
Keiki không phải là fan của việc sử dụng vũ lực với con gái nhưng cuộc đời của cậu ấy có thể phụ thuộc vào những gì cô bé biết.
[ Nếu mình thật sự đã làm chuyện đó với Sayuki-senpai thì chị ấy có thể dùng nó chống lại mình và bắt mình trở thành chủ nhân của chị ấy...]
Như thế, cậu trai đã quyết định tìm kiếm xung quanh trường đối tượng của cậu ấy. Cậu ta sớm thấy Yuika đi ra từ lớp học.
“ Yuika-chan!”
“ Eh, Keiki-senpai?”
“ Anh xin lỗi, đi với anh một lát!”
“ E-Eh, Senpai?!”
Nắm lấy bàn tay cánh tay hoang mang của cô bé, cậu ấy kéo cô ấy vào một lớp học trống.
“ ...Chuyện gì đã khiến anh ép Yuika vào đây vậy hả?” Yuika nói khi cô bé cố gắng giữ khoảng cách với cậu ấy.
Thấy thế, Keiki đặt cả hai tay mình lên vai cô bé
“ Xin em, Yuika-chan!”
“ K-Keiki-senpai?”
“ Anh cầu xin em, nói cho anh biết về đêm đó của bữa tiệc đi!”
“ Lại về việc đó nữa à...”
“ Có chuyện gì kì lạ đã xảy ra lúc đó à?”
“ Yuika không biết bất cứ thứ gì hết và cô ấy không có thấy gì hết.”
“ Như thế thật sự khiến nó nghe như em biết gì đó vậy.”
“ Nếu anh không nhớ thì anh tốt hơn hết là không biết. Yuika sẽ vui hơn nếu cô ấy đã không thấy phần đó của Senpai đó.”
“ Thế là sao?! Nhưng vậy càn khiến anh tò mò hơn nữa đó!”
“ ... Haah, em không làm khác được rồi”
Yuika cuối cùng cũng nhượng bộ với lời cầu xin cố chấp của Senpai cô bé. Keiki lấy tay ra khỏi đôi vai cô ấy và cô bé bắt đầu giải thích những chuyện đã xảy ra đêm đó.
“ Tối đó, Yuika nghe thấy mấy âm thanh kì lạ ở hành lang khi cô ấy đang đi về phía toilet.”
“ Kiểu âm thanh kì lạ gì?”
“ Như một cái tát ấy. Thứ gì đó bị đánh.”
“ Tát à?”
Có phải do cậu ấy là trai tân nên cậu ấy không thể ngừng hình dung là âm thanh đó bắt nguồn từ thứ gì đó sai trái không? Không, thậm chí ngay từ đầu cậu ấy có vẫn còn là trai tân không?
“ Cô ấy đã tò mò về thứ đã tạo ra âm thanh đó, Yuika đã đi lên lầu tới phòng của Keiki-senpai, và...”
“ ...V-Và?”
“ Cô ấy chậm rãi mở cửa ra và nhìn thấy Keiki-senpai với Phù thủy-senpai, mờ mờ do anh trăng...”
“ Anh và Sayuki-senpai... ?”
Keiki nuốt nước bọt khi họ đến với phần chính của câu chuyện.
“ ...! K-Không có gì hơn thế nữa!”
“ Tại sao?!”
Nhưng đột nhiên, cô bé ngừng đột ngột mà không kể cho cậu ấy phần còn lại.
“ Yuika đã không ngờ Keiki-senpai lại ác quỷ như thế đâu!”
“ Ý em là gì?!”
“ Mặc dù anh là nô lệ của Yuika vâỵ mà lại làm... những việc như thế...!”
Khi cô bé chần chừ, nước mắt bắt đầu hiện lên trong đôi mắt của Yuika.
“ ... ... ...Cái đít... “
“ Eh?”
“ Cái đít không phải được tạo ra cho việc đó đâu!”
“ Tụi mình đang nói về cái gì vậy?!”
Để lại câu nói kì lạ đó sau lưng, Yuika phóng ra khỏi lớp học. Vì lí do nào đó mà cô bé giữ lấy mông mình trong khi làm như thế. Trong khi theo dõi cô bé rời đi, Keiki ngẫm về những lời cô bé đã để lại.
“ Cái đít không được tạo ra cho việc đó?”
Vậy về cơ bản, Yuika đã thấy gì đó liên quan đến mông đít. Với cái thông tin mới này, Keiki cố gắng nắm được những gì đã xảy ra.
Một cậu trai trẻ và một cô gái làm gì đó liên quan đến đít bên trong phòng của cậu trai—
“ ...Ah?! Đ-Đừng nói mình, lần đầu của mình lại thành ra là ở trong đít Senpai à... ?!”
Bộ cậu ấy có cái ham muốn ẩn nào đó mà thậm chí cậu ấy không biết à?
Không, Keiki vẫn giữ hi vọng là Sayuki là người đã yêu cầu cậu ấy đối xử thô bạo vì cô ấy dường như là kiểu người sẽ tận hưởng việc đó. Một kẻ quấy rối bị khổ dâm chắc chắn sẽ không được thỏa mãn bởi bất cứ thứ gì bình thường. Ít nhất thì nó sẽ khiến những gì cô ấy đã nói hợp lý. Cô ấy đã nói thứ gì đó như “ Em đã rất là thô bạo và hung hăng” đúng không?
“ Không không không... việc đó không thể nào xảy ra được... đúng không?”
Thậm chí khi cậu ấy cố gắng thuyết phục bản thân một cách tuyệt vọng thì giọng nói của cậu ấy cũng không làm tan đi những nghi ngờ của cậu ta.
“ Mình thật sự là một thằng tồi biến thái hơn so với những gì mình đã nghĩ sao... ?”
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy lúc nào cũng gọi mấy cô gái ở CLB thư pháp là biến thái nhưng chính bản thân cậu ấy lại là một kẻ mê đít? Việc đó sẽ là một cú sốc quá mức.
“ Ah? Không có ai ở đây cả... ?”
Khi cậu ấy lén nhìn vào phòng CLB thư pháp, cậu ấy chỉ thấy một cái cặp đi học duy nhất trên ghế nhưng không có thành viên CLB nào trong tầm mắt cả. Yuika chắc chắn đã nghỉ, Mao đã về nhà để làm việc với bản thảo của cô ấy rồi và Mizuha đã nói gì đó về giảm giá Mayonnaise.
“ Vậy về cơ bản... hôm nay chỉ có mình và Sayuki-senpai thôi sao?”
Để nói đơn giản, việc này chắc chắn sẽ khá là ngượng ngùng. Dù sao đi nữa thì Keiki đã đi đến tin là một vài điều bất thường gì đó đã xảy ra giữa họ.
[ Có lẽ mình nên bịa ra một lí do và về nhà luôn...]
Việc này xảy ra trong khi cậu trai thỏ đế đang suy nghĩ.
“ –Ke-i-ki-Kun~”
“ Uhyaaaaaaaaaaaaa?!”
Khi cậu ấy nghe tên mình được gọi từ phía sau lưng, cậu ấy thét lên một tiếng.
“ Ara ara, một phản ứng hoàn hảo như mọi khi.”
“ Chị đột nhiên làm cái gì vậy hả?!”
Việc ai là người sẽ chơi những trò khăm trẻ con như thế này nó rõ như ban ngày vậy. Đó là tại sao mà Keiki không bất ngờ khi thấy Tokihara Sayuki khi cậu ấy quay lại. Trên đường đến đó, cậu ấy đã thấy một cái tủ mở. Cô ấy chắc chắn đã trốn trong đó đợi cơ hội của mình.
“ Senpai thiệt là... chị định mãi mãi làm con nít à?”
“ Chị nghĩ là chọc Keiki-kun có lẽ là định mệnh của chị đó.”
“ Nó không hơn gì khác là một cục phiền đâu!”
Hoặc đó là những gì cậu ấy nói thôi nhưng cậu ấy vẫn thấy có gì đó hoài niệm trong cuộc trao đổi này. Trước khi Keiki rời đi với vai trò là thành viên tạm thời của hội học sinh thì đây là cách mà mọi việc luôn xảy ra khi hai người họ ở trong phòng CLB. Bị trêu chọc bởi đàn chị của cậu ấy thế này đã trở nên vui vẻ. Cái cảm xúc này nó vẫn mạnh mẽ như mọi khi.
“ Đều nhờ Keiki-kun cả đó.”
“ Eh?”
“ Mà chúng ta đã tránh được việc giải thể của CLB mình. Chuyện này chắc đã không xảy ra nếu không có em.”
“ ...Nhưng mà lúc cuối em đã không làm được việc gì cả. Nếu không có sự giúp đỡ của chị với quán cà phê hầu gái thì chúng ta chắc chắn đã kết thúc trong thua lỗ rồi.”
“ Nếu không phải do tấm ảnh em gởi chị, chị chắc chắn đã từ bỏ vì chị đã nghĩ chị chỉ có một mình thôi.”
“ Sayuki-senpai...”
“ Vậy nên là cảm ơn em. Đều nhờ có Keiki-kun mà chúng ta đã bảo vệ được CLB thư pháp đó.”
“ ... ...”
Cảm ơn em. Những chữ đó khiến lồng ngực cậu ấy cảm thấy nóng. Họ nói sự cố gắng của cậu ấy không phải là vô ích. Điều đó khiến cậu ấy cảm thấy vui vì đã làm việc chăm chỉ thế này vì các cô gái.
“ Nhân tiện thì, Keiki-kun, hôm nay em rảnh không?”
“ Không, em không có kế hoạch nào hôm nay.”
“ Vậy thì ghé qua nhà chị thì sao?”
“ Nhà của Senpai hả?”
“ Đúng vậy. Mẹ chị nói là mang em ghé qua vì bà ấy có gì đó muốn nói với em.”
“ Mẹ chị làm vậy à?!”
Keiki đã gặp mẹ của Sayuki vào ngày trước lễ hội văn hóa. Cô ấy trông trẻ đến mức một người có thể nhầm lẫn cô ấy với học sinh cao trung.
[ Nhưng mà... tại sao là bây giờ?]
Ngay lúc này, Kiryuu Keiki đang cố gắng tìm ra liệu cậu ấy đã có quan hệ thể xác với Tokihara Sayuki chưa. Việc bị mẹ cô gái gọi đến ngay lúc này...
Keiki mà không trở nên nghi ngờ thì sẽ là lạ.
[ K-Không thể nào... bọn họ đang kêu mình chịu trách nhiệm và cưới chị ấy à... mình sắp bị ép cưới sao?!]
Nếu nỗi lo sợ hiện tại của cậu ấy mà biến thành hiện thực và cô gái đã nói với ba mẹ cô ấy về việc đó thì điều này rất có thể sẽ là những hành động hợp lý để họ làm.
Trong khi cảm nhận sự tuyệt vọng đang bắt đầu nổi lên trong tâm trí của Keiki...
“ Em muốn làm gì?”
“ ...Xin hãy để em đồng hành với chị”
Cho đến khi những nghi ngờ của cậu ấy được xua tan, Keiki không thể bỏ chạy.
Nhà Tokihara sừng sững nổi bật so với những ngôi nhà khác xung quanh. Sau khi đi cùng cô gái đến nhà cô ấy, Keiki thấy bản thân mình không thể bước qua cảnh cửa được.
“ Umm.... Sayuki-senpai? Em không nghĩ hôm nay là ngày may mắn của em nên là chúng ta hoãn việc này đến lần tới được không?”
“ Sau khi đã đi đến đây sao? Chị cũng không nghĩ là việc này có liên quan gì với may mắn của em.”
“ Yeah... “
“ Tại sao em lại căng thẳng quá thế? Em biết đó, đây đâu phải là xem cưới đâu.”
“ Cưới hả?!”
“ Ahh, nhưng chị phải nói là việc tưởng tượng Keiki nói ‘Xin hãy cho cháu con gái Sayuki của hai bác’ trước mặt ba mẹ chị khiến chị khá là hào hứng đó”
“ Và những từ theo sau sẽ là ‘với vai trò là thú cưng của cháu’, đúng không?”
“ Đó là những gì mà chị mong đợi.”
“ Em biết mà...”
Keiki không có bất cứ hứng thú nào trong việc có được một cô gái làm thú cưng. Dĩ nhiên là cậu ấy cũng không có bất cứ ý định hay giứ gì tương tự để nói điều đó với ba mẹ của Sayuki.
“ Đi nào. Cứ đứng ở đây sẽ không giúp gì chúng ta cả vậy nên hãy vô trong nào.”
“ Yeah...”
“ Fufu, được chủ nhân của mình ghé thăm chuồng thật sự khiến trái tim chị đập nhanh hơn đó”
“ Dù gì thì em đoán là em sẽ đi về...”
Bằng cách nào đó đàn áp được cái sự thôi thúc cậu ấy chạy đi, Keiki loạng choạng theo sau Sayuki vào trong nhà cô ấy.
“ Con về rồi!”
“ X-Xin lỗi vì đã làm phiền...”
Khi Keiki bước vào bên trong, cậu ấy nghe tiếng bước chân vọng ra từ sâu bên trong căn nhà và một người đẹp phủ trong bộ trang phục Nhật Bản truyền thống xuất hiện,
“ Ôi trời. Chào mừng con, Kiryuu-kun.”
“ X-Xin chào... cảm ơn vì đã mời con... “
Với mái tóc đen bóng phủ xuống sau lưng, người phụ nữ tên Mifuyu chào Keiki với một nụ cười. Cô ấy đang mặc một bộ Yukata màu đỏ.
“ Nhìn thấy Sayuki-chan mang một bạn trai về nhà khiến mẹ nó rất hạnh phúc đó.”
“ Mẹ là người kêu con mang em ấy tới mà.”
“ Fufu, đừng có lo mấy cái tiểu tiết.”
“ Thiệt tình, mẹ vẫn i chang như mọi khi...”
Vì vẻ ngoài trẻ trung của Mifuyu mà hai người họ trông như chị em hơn là mẹ với con. Vì sự khác biệt về cỡ ngực nên Sayuki cũng trông giống chị gái hơn, việc này cũng đã thêm vào sự bối rối.
Trong khi Keiki theo dõi cuộc trao đổi giữa hai người bọn họ, Mifuryu mang ra vài đôi giày đi trong nhà cho khách cho Keiki mang.
“ Để bác dẫn con vào phòng.”
Như thế, Keiki cuối cùng theo sau Mifuyu người rất hài lòng và Sayuki.
Mặc dù căn nhà trông khá là cũ nhìn từ bên ngoài nhưng bên trong thì lại là một ngôi nhà bình thường kiểu tây.
“ Con thấy là bên ngoài và bên trong của căn nhà này khá là khác nhau”
“ Mặc dù tòa nhà thì đã cũ rồi nhưng bọn bác đã thay đổi phần bên trong. Phòng của Sayuki-chan cũng kiểu tây nữa đó.”
“ Ohh, vậy à?”
Trong khi Mifuyu đang khoe về nội thất căn nhà của họ, Sayuki thêm vào một câu ngoài lề.
“ Nhưng mà phòng khách và không gian làm việc của ba chị là kiểu Nhật đó.”
“ Ah. Vậy ba chị có ở nhà không?”
“ Chị nghĩ là có nhưng mà ông ấy chắc chắn sẽ không ra ngoài đâu. Em thấy đó, ba chị khá là dở giao tiếp với người khác nên ông ấy lúc nào cũng nhốt mình lại.”
“ Việc đó hơi khác với những gì mà em đã tưởng tượng...”
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đến căn phòng khách đề cập trước đó. Đúng như dự đoán, nó có một chiếc bàn thấp với đệm sàn cho khách.
“ Bác sẽ đi lấy chút trà nên đợi xíu nha.”
“ Ah, bác đừng để ý con.”
“ Chị cũng đi thay đồ trường ra đây.”
“ Ah, okay.”
Sau khi tiễn hai người họ, Keiki đặt chiếc cặp của mình xuống và ngồi lên chiếc đệm sàn. Cậu ấy suýt sao ngồi được trong tư thế seiza.
“ Có vẻ như họ đang chào đón mình rất nồng ấm lúc này, nhưng mà...”
Keiki liên tục chờ đợi họ sẽ đề cập đến việc cưới xin, điều đó ngăn cản cậu ấy bình tĩnh.
“ Mình đoán là mình chưa thể hạ thấp phòng thủ xuống được...”
Nếu mà Keiki không có xác nhân là không có chuyện gì xảy ra đêm đó thì khả năng chuyện cưới xin xuất hiện lúc này không phải là con số không. Keiki tiếp tục ngồi đó căng thẳng cho đến khi Tokihara mẹ và con gái quay trở lại.
“ “ Cảm ơn vì đã đợi!” “
Sayuki trở lại, mặc đồ thường và Mifuyu đến cùng với một cái khay trên tay lát sau đó. Keiki nghĩ Sayuki trông khá là đáng yêu khi mặc chiếc áo len và quần jean. Mifuyu đặt cái khay kế con gái mình. Cô ấy vừa chuẩn bị đặt trà lên bàn nhưng lại nhanh chóng giật mình vì bất ngờ.
“ Ôi trời, mẹ thật là hậu đậu. Mẹ quên mang bánh trái ra rồi. Mẹ xin lỗi, Sayuki-chan nhưng con có thể đi mua thiệt nhanh được không?”
“ Ehhh? Nó sẽ tốn con 10 phút thậm chí nếu con đi tới cửa hàng tiện lợi gần nhất đó.”
“ Vậy hay là mẹ bắt con trả nó bằng tiền tiêu của con ha?”
“ Con sẽ về ngay, mẹ yêu dấu!”
Thái độ của Sayuki thay đổi ngay tấp lự.
“ Keiki-kun, chị sẽ về liền, okay?”
“ ...Eh? Chờ đã, Senpai?!”
Sau khi nhận được tiền từ Mifuyu, Sayuki hăng hái ào ra khỏi phòng.
“ ...Chị ấy đi rồi.”
Và như thế, Keiki bị bỏ lại một mình bên trong mạng nhện—trong phòng với Mifuyu.
[ Chẳng phải bị bỏ lại một mình với mẹ của Senpai giống như đang đứng giữa một trận mạc sao?!]
Trong khi cậu ấy cảm nhận sự hồi hộp mà cậu ấy không muốn trải nghiệm, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống trán Keiki.
“ Ara, có vẻ con chảy mồ hôi một chút kìa. Con ổn không? Lạ nhỉ. Thời tiết hôm nay khá là tốt mà.”
“ Xin đừng để ý con. Con là kiểu người chảy mồ hôi rất nhiều ấy mà.”
“ Vậy sao?”
[ Con xin lỗi. Đó là nói dối đó. Mồ hôi của con sẽ không ngừng chảy vì ngay lúc này con đang rất căng thẳng.]
“ Nhưng mà ít nhất bây giờ chúng ta có thể nói chuyện yên tĩnh như thế này.”
“ Eh?”
“ Con thấy đó, bác đã luôn muốn có một cuộc trao đổi nhỏ với Kiryuu-kun.”
“ ...Có phải đó là tại sao mà bác đẩy Sayuki-senpai đi mua ít đồ ăn không?”
“ Fufu. Đó đã đi đúng như kế hoạch.”
“ Thành thật thì con đã không mong đợi việc đó từ bác...”
Có thể là điều gì mà cô ấy muốn nói mà cô ấy không muốn con gái mình nghe thấy chứ? Vẫn lo lắng toàn bộ về cái í tưởng kết hôn, Keiki giật mình khi Mifuyu mở miệng.
“ Bác đã luôn muốn cảm ơn con, Kiryuu-kun. Đều nhờ có con mà Sayuki-chan bây giờ có thể vui vẻ và có một khoảng thời gian đi học thú vị.”
“ Ý bác là sao?”
Đáp lại câu hỏi bối rối của Keiki, Mifuyu lấy ra một album ảnh và cho cậu ấy xem.
“ Đây là bức ảnh từ khi con bé là một đứa bé nhỏ.”
“ Woah, dễ thương... nhưng mà tất cả những tấm này đều là chị ấy đang cầm một cây cọ...”
Cô ấy đã có bộ ngực nhỏ hơn rất nhiều so với bây giờ và có vẻ cô ấy đang ở tiểu học hoặc thậm chí là mẫu giáo. Nhưng mọi bức trang đều là cô ấy ngồi trước tờ giấy thư pháp, một chiếc cọ trong tay.
“ Con bé đó bị ép học thư pháp bởi cha nó và con bé không được cho phép làm bạn hay thậm chí là ra ngoài chơi.”
“ Ahh, con nghĩ là Senpai đã nói về việc đó trước đây...”
Cha cô ấy thuộc về một gia đình thư pháp nghiêm khắc nên cô ấy bị ép phải theo bước ông ấy từ tuổi nhỏ và đã không thể làm bạn với bất cứ ai cho đến tận sơ trung.
“ Nhưng mà sau khi con bé bắt đầu học cao trung và tham gia CLB thư pháp, con bé trông như rất vui vẻ. Nó được bao quanh bởi những Senpai tốt bụng và thậm chí còn có được những Kouhai như Kiryuu-kun...”
Trong năm đầu của cô ấy, cô ấy đã có những Senpai và trong năm thứ hai, cô ấy đã ở cùng với Keiki. Bây giờ cô ấy đã trở thành năm ba, thậm chí còn nhiều thành viên hơn nữa đã tham gia vào CLB thư pháp khiến cho CLB khá là sôi nổi
“ Con bé lúc nào cũng hăng say kể với bác về mấy chuyện đó. Về cái cô bé năm nhất đó lúc nào cũng cư xử xấc xược thế nào, về việc con bé đã bị giáo viên la thế nào sau khi nó làm mực dính đầy phòng, về phản ứng của Kouhai con bé mà nó lúc nào cũng chọc đáng yêu thế nào. Mọi thứ đều liên quan đến CLB.”
“ Senpai thiệt là...”
Bị giáo viên la, chơi khăm Kouhai của cô ấy...
Mặc dù đó không phải là việc gì quá phi thường nhưng cô ấy lại nói về nó như thế nó có ý nghĩa là cả thế giới với cô ấy.
“ Bác đã rất ngạc nhiên khi con bé nói là nó sẽ đi trại tập huấn với mọi người ở CLB thư pháp. Cùng lúc, bác đã rất hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên con bé mời ai đó đi đâu. Điều đó thôi đã thể hiện con bé yêu quý mấy đứa nhiều như thế nào.”
Sự thật đã nói ra, Sayuki dường như không phải là kiểu con gái hướng ngoại chút nào. Dù vậy, cô ấy đã thực hiện việc lên kế hoạch cho việc cắm trại, cô ấy suy nghĩ việc đó sẽ ổn thôi nếu là cho các thành viên CLB thư pháp mà cô ấy yêu quý rất nhiều
“ Nhưng mà bác nghe là con bé đã có một trận cải vả điên rồ với Kiryuu-kun.”
“ Con thật sự xin lỗi vì làm phiền bác như thế.”
Keiki nghĩ lại về lúc mà cậu ấy ghé thăm ngôi nhà này lần đầu tiên.
“ Tất cả đều là nhờ Kiryuu-kun mà giờ đây Sayuki-chan mới thật là sôi nổi. Nên là cảm ơn con gì đã ở lại với con bé.”
“ Mifuyu-san...”
Ngày hôm nay có vẻ như là loại ngày mà cậu ấy được cảm ơn rất nhiều. Chưa kể đó đều là từ mẹ và con gái.
“ Xin hãy chăm sóc cho con bé, được không?”
“ Dĩ nhiên rồi. Dù sao thì con cũng đã rất vui khi ở cùng với chị ấy.”
Khi Keiki trả lời với những cảm xúc thành thật của cậu ấy, Mifuyu đáp lại với một nụ cười hân hoan. Mặc dù cậu ấy lúc đầu đã hoảng sợ nhưng cậu ấy thấy vui vì đã có được cuộc nói chuyện này với cô ấy.
“ Nhân tiện thì, Kiryuu-kun.”
“ Sao vậy bác?”
“ Bác sẽ nói thẳng luôn. Con đã đi xa thế nào với Sayuki-chan rồi?”
“ ... ... Eh?”
“ Là mẹ của con bé, bác đang tự hỏi là khi nào thì bác có thể thấy mặt cháu ngoại mình con biết đó.”
“ Cháu ngoại hả?!”
“ Nếu bác mà có thể tự quyết định thì bác sẽ muốn một đứa trai và một đứa gái.”
“ Không không không không?! Chờ chút đã?!”
Chủ đề của cuộc nói chuyện cũng như là bầu không khí trong phòng đã xoay chuyển hoàn toàn.
“ Hình như bác đang hiểu lầm ở đây rồi. Sayuki-senpai với con đâu có trong kiểu mối quan hệ đó đâu!”
“ Nhưng mà Kiryuu-kun, con đã ve vuốt ngực của Sayuki-chan trước đó, đúng không?”
“ T-Thì, đúng là vậy, nhưng mà...”
“ Bác đã luôn lo là sẽ không ai cưới con bé hết.”
“ Ah, là vậy sao?”
“ Nhưng mà bác có thể yên nghỉ nếu đó là Kiryuu-kun.”
“ Chờ đã—?!”
Đây chính xác là cái tiến triển mà Keiki đã lo sợ. Mifuryu hoàn toàn nghiêm túc về việc Keiki và Sayuki cưới nhau.
[ Cưới... Sayuki-senpai à?]
Thứ sẽ chờ đợi cậu ấy là một cuộc sống vợ chồng hơn cả khác thường. Giống như giấc mơ mà cậu ấy đã có trước đó, cậu ấy sẽ dắt cô ấy đi dạo. Cô ấy sẽ bò trên sàn nhà kế bên cậu ấy, mang một cái vòng cổ quanh cổ.
[ Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu!!!!]
Keiki muốn trải nghiệm một tình yêu bình thường. Cái này sẽ hoàn toàn khác với mà cậu ấy muốn.
“ N-Nhưng mà Sayuki-senpai cần một người bạo dâm để thỏa mãn chị ấy đó bác biết không?”
“ Nhưng Sayuki-chan đã gọi con là người bạo dâm tương lai đầy hứa hẹn”
“ Con không phải một đứa bạo dâm!”
“ Ara ara, con lại đổ mồ hôi nữa rồi.”
“ Con chỉ đổ nhiều mồ hôi thôi! Không có gì hết đâu!”
“ Đây, dùng cái này đi nếu con muốn.”
“ Ahh... cảm ơn bác nhiều lắm...”
Mifuyu lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng từ chiếc kimono của cô ấy và đưa nó cho Keiki. Cảm thấy hơi khó chịu với mớ mồ hôi này, Keiki biết ơn nhận lấy chiếc khăn và mở nó ra.
“ ... ... ...Eh?”
Trong khoảnh khắc đó, cái khăn tay trong tay của Keiki khiến cậu ấy nghi ngờ đôi mắt của mình. Không, vật thể màu hồng hình tam giác trong tay cậu ấy không phải là khăn tay—
Đó là một cái quần lót.
“ Chờ đã, sao bác lại đưa con cái quần lót?!”
“ Ara, lỗi của bác. Bác vô tình đưa con quần lót của bác rồi.”
“ Cái thể loại vô tình gì thế này?! D-Dù sao đi nữa! Đây! Lấy nó lại đi!”
Trút căng thẳng lên Mifuyu, cậu ấy đưa chiếc quần lót lại.
“ Mà tại sao bác lại mang theo nó bên mình như thế chứ?”
“ Tại sao không? Có gì sai với việc yêu quần lót của mình quá nhiều đến mức con lúc nào cũng giữ một cái trong mình hoặc gì đó như thế?”
“ Gì cơ chứ?”
Trong khi nói câu mơ hồ đó, Mifuyu lấy lại cái quần lót và bắt đầu nhìn nó với vẻ mặt hứng. Cô ấy sau đó bắt đầu chà nó lên má mình ngay trong khoảnh khắc kế tiếp.
“ Haah... chất liệu vải mượt mà này... và cái thiết kế đáng yêu hoàn hảo này... Haaaa...”
“ M-Mifuyu-san?”
Với vẻ mặt ngây ngất, người phụ nữ có chồng thở hổn hển nặng nề trong khi tắm chiếc quần lót trong tay cô ấy trong tình yêu của cô ấy. Keiki không biết nói về cảnh tượng trước mắt cậu ấy là cái gì. Cậu ấy chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm cô ấy cho đến khi Mifuyu cuối cùng cũng trở lại thực tại. Cô ấy đặt một tay lên má.
“ Oh trời, thật là xấu hổ. Bác đã hoàn toàn bị phê pha một lúc.”
“ Làm thế nào mà bác có thể phê pha với cái quần lót chứ?”
“ Con thấy đó, Mifuyu-san có sở thích thu thập quần lót khiêu gợi”
“ Bác là nhà sưu tập quần lót à...”
“ Bác có cả một kho trong phòng bác luôn đó. Muốn xem không?”
“ Con xin kiếu.”
Cô ấy mong đợi điều gì vậy? Cô ấy đang nghĩ là Keiki sẽ thật sự chấp nhận lời mời đó sao?
Dù sao đi nữa thì như thế việc mẹ của Senpai khổ dâm của Keiki thật ra là một Mama-san biến thái yêu quần lót đã được tiết lộ.
Phần 4:
Sau đó, họ đã trò chuyện một chút cho đến khi Sayuki trở lại và khi Keiki kiểm tra đồng hồ thì đã đến giờ cậu ấy rời đi. Khi cậu ấy bước ra ngoài lối vào nhà với Sayuki thì trởi đã khá tối rồi và một bầu trời quang đãng đầy sao mở ra phía bên trên bọn họ.
“ Em ít nhất có thể ở lại ăn tối mà.”
“ Nhưng mà Mizuha đã làm gì đó rồi và đang đợi em ở nhà với phần của em.”
“ Em vẫn siscon như mọi khi ha. Chị không mong đợi gì hơn từ người đã lau mặt với quần lót của một phụ nữ có chồng.”
“ Em không có làm bất cứ thứ gì như thế nha.”
Dù sao thì cậu ấy cũng đã nhận ra điều đó trước khi lau mặt.
“ Dù vậy, em không hề biết là Mifuyu-san có cái sở thích kiểu đó đó...”
“ Mẹ có sở thích thu thập đủ thứ đồ hết. Bà ấy có nhiều bộ sưu tập lắm.”
“ Ví dụ?”
“ Chị thật sự không thể nói ra nhưng mà bà ấy có nhiều món đồ chơi được làm trông như dương vật đàn ông vậy ấy.”
“ ...Em sẽ giả vờ là chưa nghe chuyện đó.”
“ Bà ấy nói là ba sẽ ghen tị nếu bà ấy thu thập mấy thứ đồ đó.”
“ Đúng là một lí do đáng yêu đến không ngờ.”
Thì, bất cứ người chồng nào cũng chắc chắn sẽ ghen tị nếu họ thấy vợ họ đang chơi với đồ chơi người lớn mà. Hiểu được điều đó, cô ấy đã tiếp tục thu thập chúng, để thúc đẩy xa hơn sự ghen tị của ông ấy. Cô ấy dường như thật sự là một người phụ nữ quỷ quyệt.
“ Dù vậy, ba mẹ chị lúc nào cũng thân mật hết. Họ làm mấy cái hoạt động về đêm gần như mỗi tối luôn.”
“ ...Em xin lỗi, em thật sự không muốn nghe điều đó.”
“ Nhưng mà nhìn thấy một cặp vợ chồng thân thiết thế này thật sự tuyệt lắm. Việc ba chị ghen tị như thế là đủ chứng minh rồi.”
“ Em đoán là chị nói đúng...”
Tình yêu đúng là mang nhiều dạng hình thù mà.
“ Nói về hoạt động về đêm, chị không thể quên được đêm đó.”
“ Đêm đó?”
“ Đêm bữa tiệc ấy.”
“ Ahh...”
Nhiều chuyện đã xảy ra nên việc đó đã hoàn toàn tuột khỏi tâm trí cậu ấy.
“ Ahh, chỉ nhớ về nó thôi mà làm chị rùng mình rồi! Keiki-kun em đã giỏi đến mức chị có thể nghiện nó luôn ấy!”
“ Em giỏi cái gì cơ chứ?!”
“ Nếu em thấy ổn thì tụi mình có thể làm nó lần nữa ở phòng chị.”
“ Chính xác là làm cái gì lần nữa?!”
“ Tát mông, dĩ nhiên rồi.”
“ ...Gì chứ?”
Tát mông?
“ Ah—“
Khi cậu ấy nghe từ đó, tâm trí của Keiki đột ngột vào chế độ hồi tưởng và cậu ấy nhớ sự việc tối đó.
Lễ hội văn hóa đã kết thúc và các thành viên CLB thư pháp tổ chức một bữa tiệc ăn mừng tối đó. Sau khi có một lượng lớn rượu tiêu thụ nhờ cái Pound Cake và nước trái cây ‘hoàn toàn bình thường’ của Yuika, Keiki lảo đảo về phòng mình. Ngay cả khi không có điện thì căn phòng vẫn được chiếu mờ bởi ánh trăng đi vào qua cửa sổ. Cậu ấy đặt xuống cái hộp rỗng mà cậu ấy mang vô phòng mình trong cơn choáng váng say. Cậu ấy vừa định đánh một giấc ngon lành thì cậu ấy nghe một tiếng gõ cửa bất ngờ.
“ Ai đó?”
“ Là chị nè.”
Cánh cửa mở ra và Sayuki đứng chỗ khung cửa. Tuy nhiên thứ duy nhất cô ấy đang mặc là chiếc áo sơ mi trắng. Cô ấy chắc hẳn đã làm mất váy của mình đâu đó trên đường và Keiki có thể thoáng thấy chiếc quần lót màu hồng của cô ấy nhiều lần.
“ Ôi trời, đúng là một hình dáng tuyệt vời.”
“ Chị thật vinh hạnh khi nhận được lời khen như thế.”
Nhờ vào tác dụng của rượu mà cuộc nói chuyện của họ khá là kì lạ nhưng mà không có ai khác hiện diện để bình luận về nó.
“ Vậy có công việc gì mà chị phải ghé em trễ thế này?”
“ Ah, vâng. Chị có một yêu cầu cho Keiki-kun”
“ Yêu cầu gì?”
“ Chị cuối cùng bị sa thải khỏi công việc nhưng mà chị đã làm việc chăm chỉ và làm cho quán cà phê hầu gái thành công, đúng không?”
“ Chị nói đúng về việc đó. Chị thật sự đã cứu chúng ta.”
“ Vậy... giờ chị muốn phần thưởng của chị.”
Trong khi nói như thế, Sayuki đặt cả hai tay lên bàn và đẩy mông mình về phía Keiki một cách khiêu gợi. Kết quả là bây giờ Keiki có được góc rất tuyệt nhìn chiếc quần lót màu hồng của ấy. Thậm chí dù trong phòng tối nhưng làn da trắng của cô ấy vẫn rạng rỡ như thường.
“ Chính xác thì phần thưởng mà chị muốn nói là gì?”
“ E-Em biết rồi mà... đừng có chọc chị nữa mà! Nhanh làm đi!”
“ Không thể đâu. Nếu chị không nói với em, em sẽ không cho chị bất cứ phần thưởng nào hết.”
“ Umm... Keiki-kun đúng là một người thích trêu ghẹo mà.”
“ Và điều đó khiến chị khá hạnh phúc, đúng không?”
“ N-Nó không có...”
“ Nào, dùng cái miệng xấu xa đó của chị để nói với em chính xác chị muốn gì đi”
“ !”
Cô gái bặm môi một lúc chỉ để rồi nhượng bộ và hét lớn.
“ Xin em! Tán đít chị đi! Tán cái đít khủng một cách không cần thiết của chị hết sức em có thể đi!”
“ Vinh hạnh của em!”
“ Ahhnnnn?! Thô bạo quá?!”
...Đó là cách mà chuyện đó xảy ra.
“ Vậy đó là những gì đã xảy ra...”
“ Fufu, cú đánh đít đó có cảm giác sướng lắm đó. Về phần chị thì chị rất là thỏa mãn.”
Tất cả những gì Keiki đã làm đêm đó là cho cô ấy một đòn tán đít tốt.
[ Nhắc mới nhớ, mình đúng là có hứa tán đít chị ấy khi chị ấy trả nợ được]
Để đảm bảo đàn chị lười biếng của cậu ấy sẽ tìm được động lực để kiếm việc và trả nợ, cậu ấy đã hứa với cô ấy món quà này như là mồi nhử.
[ Vậy ra đó là những gì Yuika-chan đã thấy...]
Điều đó giải thích câu ‘Cái đít không phải được tạo ra cho việc đó đâu!’ của cô bé trước đó. Nhưng cô bé đã không thấy đủ để hiểu vấn đề. Và khi Sayuki đã thỏa mãn, cô ấy lăn ra ngủ ngay sau đó và ở đó trên giường.
“ Tạ ơn chúa... vậy là mình không mất chứ gì hết...”
Không có chuyện gì xảy ra với Sayuki đêm đó. Không có bi kịch nào mà cậu ấy sẽ mãi mãi hối hận. Cậu ấy đã không mất trinh. Cậu ấy thậm chí còn ngăn chặn được việc ép cưới với nhà Tokihara. Keiki rời khỏi căn nhà sau lưng với một cảm giác dễ chịu, sảng khoái.
Phần 5:
Ngày hôm sau sau khi Keiki ghé thăm nhà Tokihara. Đó là một ngày thứ năm và lớp học đã tan.
Sau khi lên đường tới phòng CLB, cậu ấy được chào đón bởi Mao, người đang lóe lên một nụ cười ác quỷ khi cô ấy vẽ trong cuốn sổ phác thảo của mình. Cô ấy đang ngồi ở chiếc bàn trong phòng. Dĩ nhiên là quá dễ để đoán được cô ấy đang làm gì.
“ Cậu lại đang làm việc với BL manga mới à?”
“ Heh, kiệt tác luôn đó nha nếu mà tự tớ nói.”
“ Ah... Keeki-kun với một người khác không phải Shouto...”
Lần này Keeki đang không ôm Shouto mà mọi người quen thuộc mà là một cậu con trai xinh xắn với khuôn mặt nữ tính. Dĩ nhiên nhân vật đó mang điểm tương đồng hoàn toàn với Rintarou...
“ Nhắc mới nhớ, cậu đã phát hiện ra Mitani là con trai...”
“ Tớ không thể nói cảm ơn chúa đủ vì cái phước lành này.”
“ Và tên nhân vật là ‘Rinnosuke’ à?”
“ Một cái tên thanh lịch, đúng không?”
“ Sao ngay từ đầu cậu không đơn giản là ngưng dùng mấy đứa con trai cậu biết làm ngưỡi mẫu cho cậu đi, Nanjou?”
Nhân tiện thì, tình huống câu chuyện là Rinnosuke đang cố gắng bắt Keeki tham gia vào một hội học sinh thiếu thành viên, ép cậu ấy rời xa Shouto.
“ Đây là mấy thứ NTR cao cấp, chẳng phải sao?”
“ Eh? Có vấn đề gì với việc đó à?”
“ Tại sao cậu lại làm như việc này không phải là một vấn đề vậy?”
“ Thì, Shouto sẽ có cơ hội của cậu ta sau nên là mọi thứ ổn cả.”
“ Đầu tớ bắt đầu thấy đau rồi...”
Keiki thật sự muốn bỏ qua việc nhìn thấy một nhân vật lấy hình mẫu từ cậu ấy đang bị dập như thế.
“ Tớ thấy là Keeki lại đang là thụ, như mọi khi...”
“ Tớ nghĩ là Keeki tỏa sáng rực rỡ hơn như thế này. Cậu không nghĩ Keeki bị giã chày bởi Kouhai nhỏ tuổi trong khi giữ bí mật với Shouto là điều tuyệt vời nhất sao?”
“ Không, tớ thật sự không.”
Keiki không thể không lo lắng về một drama quan hệ tay ba tưởng tượng chỉ toàn con trai được.
“ Oh, và tớ muốn vài lời khuyên từ Kiryuu.”
“ Lời khuyên về chuyện gì?”
“ Nếu tớ nói tớ cần nó cho việc tham khảo thì cậu có sẵn sàng cho tớ xem ciu không?”
“ Tớ không?!”
“ Tch, dù cho cậu đã để Mizuha xem rồi.”
“ Tớ không có cho em ấy coi. Tớ bị coi!”
Đó đã là một tai nạn xui xẻo liên quan tới một chiếc khăn tắm không nằm một chỗ. Keiki không phải là kiểu người tìm thấy sự hứng thú từ việc khoe ra cơ thể trần truồng của cậu ấy.
“ Thiệt tình, Nanjou... cậu là đứa con gái duy nhất tớ biết thẳng thừng hỏi tớ mấy chuyện như thế đó.”
“ Vậy còn chủ tịch CLB thì sao?”
“ Thì, chị ấy có vẻ như sẽ làm những chị ấy chưa bao giờ làm cả.”
Xét việc cô ấy là một kẻ quấy rối như thế nào rồi thì cái khả năng đó không phải mong manh đến thế.
Nhưng trước khi họ có thể đào sâu hơn vào cái chủ đề đó, một tiếng gõ cửa ngưng cuộc trò chuyện của họ lại.
“ Hmm? Tớ tự hỏi ai thế?”
CLB thư pháp hầu như không bao giờ có khách. Keiki giao tiếp bằng mắt với Mao và cô gái giấu đi tất cả những bằng chứng về bản chất BL của cô ấy. Keiki mở cửa.
“ Kiryuu-senpai...”
“ Nagase-san?”
Vì lí do gì đó mà cô gái đang bồn chồn với đôi má đỏ hồng. Cô bé nhìn vào cậu ấy với vẻ mặt có gì đó mong đợi.
“ Umm... Senpai...”
Giữa cái bầu không khí như tỏ tình này, Airi nói câu sau.
“ Xin anh đó, Senpai—Cho tôi xem ciu của anh đi!”
“ ... ... ...”
Rõ ràng là có nhiều hơn một cô gái Keiki biết là kiểu người sẽ yêu cầu cậu ấy cho xem bộ phân sinh dục của cậu ấy.