"Tadaima."
Về tới nhà, tôi vẫn nói câu đấy dù nhà chẳng có ai.
Vì ở một mình nên nhiều khi tôi thấy khá cô đơn.
Tuy nhà bố mẹ tôi không xa trường lắm, nhưng vì muốn tự lập nên tôi đã xin bố mẹ.
Tuy có thể rủ bạn bè đến nhà chơi, nhưng sống tự lập có rất nhiều khó khăn.
Nhất là việc tôi không biết nấu nướng.
Tôi treo chiếc áo khoác yêu thích của mình lên móc, rồi ném chiếc điện thoại của mình lên đống quần áo chưa giặt.
Tức thì, điện thoại của tôi rung lên. Tôi ngó qua thì thấy Ayaka có nhắn với tôi qua Line.
[Tham gia buổi giao lưu giáng sinh đi.]
"Giáng sinh gì cơ chứ."
Tôi bất chợt nói.
Ngày mai là giáng sinh rồi.
Giờ mới rủ thì đúng là quá muộn. Ngày mai tôi còn có hẹn với Shinohara nữa, và tôi chẳng muốn rời nhà chút nào vào hai ngày này.
[Không được, có hẹn rồi.]
Gửi tin.
Chỉ hai giây sau, màn hình của tôi lại sáng lên. Đúng như dự đoán, là Ayaka.
"Gì chứ?"
"Câu đấy tôi phải hỏi ông mới đúng, ông lại chém cái gì đấy?"
"Chém?"
Hiểu rồi, có vẻ như Ayaka không hề tin rằng tôi có hẹn.
Nếu như tôi không gặp ông già Noel thì đúng là như vậy thật.
"Đang thiếu người thật đấy. Xem này, tôi đang cúi đầu luôn rồi này."
"Tôi có thấy được đâu."
Có vẻ như số lượng nam nữ của buổi giao lưu không đồng đều.
Một người quan hệ rộng như Ayaka mà lại không rủ được đủ người thì đúng là lạ.
Chỉ cần cô ấy gọi thôi thì bao nhiêu người cũng đủ ấy chứ.
"Mà sao không để đám con trai tự lo đi, bà cần lo làm gì?"
"Thì lần này tôi phải tự tay tuyển chọn đám con trai để giới thiệu cho mấy cô bạn của tôi ấy."
"Hả, gì mà tự tay tuyển chọn."
"Thế nên lần này ông trúng tuyển rồi! Chúc mừng!"
"Tôi tắt máy đây."
"Đùa thôi đùa thôi đợi đã!"
Ayaka vội vàng lên tiếng cứ như thể tuyệt vọng lắm.
"Gì cơ chứ! Bà gọi tôi đi cho đủ người thôi chứ tuyển chọn cái gì."
"Đâu có, ông lại nhầm. Tôi khá thích ông đấy chứ?"
Cô ấy nói với một giọng đầy ngạc nhiên.
"Này này. Bà có vấn đề à, đầu bà bị đập vào đâu à?"
"Chà, ngượng kìa ngượng kìa. Thế ông có hẹn với ai? Có thật là không chém không đấy?"
"Bà đúng là..."
Bị kích động, tôi cắn môi lại.
"...Ông già Noel hẹn tôi đấy."
"Hả, ông già Noel?"
Giọng nói cô ấy cứ như thể muốn hỏi tôi rằng tôi đang nói cái quái gì vậy.
"Có một em mặc bộ đồ ông già Noel hẹn tôi. Mà, chuyện dài lắm."
Và rồi tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện lúc nãy.
Tôi kể xong một câu là cô ấy lại ừm một tiếng.
"...Ông có bị lừa không đấy?"
"Gì. Bà nghĩ thế sao?"
"Làm rơi đồ của người ta xong hẹn gặp người ta. Quả nhiên là thánh tán gái..."
"Này từ từ đã, có phải tôi tán người ta đâu."
"Đừng có ngắt lời.", tôi vừa phản kháng lại thì đã bị quát.
Công nhận ngắt lời người khác thì thô lỗ thật.
"Còn nữa, con gái gì mà lần đầu gặp người khác mà đã rủ đi hẹn hò. Rồi đến chỗ hẹn hò nhỡ lại có người đến đòi tiền..."
"Chắc không phải mỹ nhân kế đâu."
"Biết đâu được. Mà thôi, vậy cũng tốt. Ít ra tôi cũng biết được ông bận vào sáng mai rồi."
"Hả?"
"Vậy thì, 6 giờ chiều ngày mai tại ga ở chỗ mọi khi nhé. Chào."
Cô ấy tắt máy. Tôi ngỡ ngàng nhìn vào màn hình.
Tuy có hách dịch từ thời trung học rồi, nhưng dạo gần đây cô ấy càng ngày càng đối xử với tôi tệ hơn.
***
"Để anh phải chờ rồi."
Giáng sinh, ngày hẹn với Shinohara.
Cựu ông già Noel Shinohara xuất hiện đúng giờ hẹn.
"Chào. Đúng giờ đấy, không phải chờ đâu."
"Thật sự là em đã cố bắt tàu đến rồi...nhưng mà đông quá, em chẳng chen kịp."
Tôi gật đầu đồng tình. Tôi cũng cảm thấy hôm nay có nhiều cặp đôi đi tàu hơn hẳn mọi khi.
"Vậy chúng mình đi thôi."
Để em dẫn đường, cô ấy nói thêm.
Những gã đàn ông đi cùng bạn gái cũng phải liếc mắt nhìn Shinohara.
Vì còn trang điểm nhiều hơn hôm trước, nên hôm nay cô ấy không còn nhìn như một đàn em năm dưới nữa.
Nhìn Shinohara dễ thương như vậy khiến tôi cảm thấy tim mình đập mạnh không kiềm chế được.
Đi xuống dưới, cách đường lớn nơi ngập tràn các cặp đôi xuất hiện một con đường nhỏ.
Không thể nói là vắng vẻ được, nhưng rõ ràng là ít người hơn lúc trước.
Khác với những tòa nhà chục tầng nằm ở đường lớn, ở đây có rất nhiều ngôi nhà hai tầng.
Chỗ nào cũng có đồ trang trí giáng sinh sặc sỡ, lướt nhìn thôi cũng thấy rất nhiều quán có các cặp đôi đi ra đi vào.
"Là chỗ này."
Nơi Shinohara chỉ tay tới không phải là một ngôi nhà hai tầng nào đó, mà là cái bậc thang trải dài xuống dưới.
Nhìn thẳng vào nó, tôi lại nhớ tới lời cảnh báo của Ayaka ngày hôm qua.
"? Có vấn đề gì sao?"
Shinohara dừng lại nhìn tôi với nét mặt ngạc nhiên.
"À, không có gì."
Tôi quên đi điều mà Ayaka nói rồi bước xuống bậc thang. Có một cánh cửa khá lớn, Shinohara nắm lấy tay cửa.
Nhìn qua tôi cũng hiểu được là nó khá nặng, nên tôi đứng từ phía sau kéo nó ra.
Shalalan.
Một âm thanh khá hợp với giáng sinh chào đón chúng tôi sau khi mở cửa.
Điều này khá hiếm với các quán lớn.
"Là Shinohara đặt bàn từ 6 rưỡi tối ạ."
Sau khi nghe Shinohara nói, nhân viên của quán dẫn chúng tôi vào phía trong quán.
Bên trong quán khá là tối, nhìn từ hành lang vào thì chẳng có chiếc ghế nào. Tất cả đều là phòng riêng được ngăn cách bởi các cánh cửa.
Sau khi được dẫn vào bên trong phòng, có một chiếc ghế sofa dành cho hai người ngồi.
Cốc đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn.
Đây chắc chắn là...
"Cứ như là dành riêng cho các cặp đôi vậy."
"Thì, đây là thực đơn giáng sinh mà."
Shinohara bình thản nói và ngồi vào ghế phía bên trong. Tôi nhìn theo và ngồi vào cùng.
"À thì."
"Cái này là để tạ lỗi mà đúng không?"
"...Đúng vậy. Xin lỗi."
Nói vậy, tôi bắt đầu nhớ lại những điều mình muốn nói.
Chỉ mới gặp nhau ngày hôm trước, và đột nhiên được dẫn đến quán này khiến tôi không thể nào không suy tư. Nhưng dù sao tôi cũng phải bình tĩnh lại.
"Tuy là thực đơn đầy đủ, nhưng vẫn có thể gọi đồ uống. Em không uống gì đâu, nhưng senpai muốn thì cứ gọi, kể cả rượu."
Nói vậy, Shinohara đưa cho tôi thực đơn đồ uống. Đồ uống ở đây có giá gấp ba lần các quán nhậu bình thường, thế nên tôi phải cân nhắc kỹ với chiếc ví của mình.
"Chỗ nãy, thực sự là 8000yen sao?"
"Đúng đấy. Nó là một chỗ ít người biết tới mà."
Shinohara cười khúc khích và phấn khởi nói.
"Thế... tại sao lại vẫn đến chỗ này?"
"Cuối cùng thì senpai cũng hỏi!"
Chờ đợi câu hỏi của tôi đã lâu, mắt Shinohara sáng bừng lên, nhưng có vẻ lý do không giống như là mỹ nhân kế.
"Em! Vừa bị bạn trai phản bội tuần trước!"