"Chào buổi tối, Hasegawa-senpai!"
Shinohara tiến gần tới với ánh mắt lấp lánh.
Với ngoại hình xinh đẹp thu hút sự chú ý của những người xung quanh, Shinohara trông còn nổi bật hơn cả những cô gái dễ thương trong nhóm.
Tuy nếu Ayaka không mở miệng ra thì cũng chẳng thua kém, nhưng với sự xuất hiện đột ngột của vị khách lạ thì miệng cô ấy đang há hốc ra.
Ngồi ở ghế ngoài cùng gần lối đi, tôi đứng dậy trong khi đang băn khoăn không biết tại sao cô ấy lại xuất hiện vào lúc này.
"Yo, tình cờ thật đấy."
"Cứ như hôm qua vậy nhỉ, senpai~!"
Shinohara với giọng nói ngọt ngào trông hơi khác hôm qua đôi chút.
Tôi không nhớ là cô ấy có dùng cái giọng ngọt ngào đó khi bắt chuyện với tôi, nên tôi không ngờ rằng cô ấy lại dùng cái giọng đó ở trước mặt những người khác.
Với lại, tôi không hề nói cho cô ấy biết về chỗ này, nhưng không hiểu bằng cách nào đó cô ấy lại đến được đây.
Khi đang băn khoăn về câu hỏi đó thì một người bất ngờ lên tiếng.
"Này, em tính đến đây làm gì, Mayu."
Người đó là Motosaka.
Dù Motosaka chẳng hề lay động trước những lời nói của tôi và Ayaka, nhưng hắn ta lại tái mặt ngay khi nhìn thấy Shinohara.
Gọi nhau bằng tên riêng, và cái biểu hiện sốt ruột đó.
Tôi nghĩ là tôi biết được hai người họ có mối quan hệ như thế nào.
"Chà, anh cũng ở đây à."
Shinohara để ý tới Motosaka, cô ấy nói với giọng lạnh lùng khác hẳn so với khi nói với tôi.
"À ừ. Mà quan trọng hơn là, sao em lại ở đây, Mayu?"
"Lý do em đến đây thì sao chẳng được. Chỉ là tình cờ thôi mà, Yuudou-senpai."
Shinohara nhìn hắn ta với một ánh mắt gian xảo, trông nó khá đáng sợ so với biểu hiện dễ thương thường thấy của cô ấy.
Rồi Shinohara liếc nhìn sang những cô gái ở phía bên, xong thở dài.
"Trông có vẻ vui nhỉ."
"Không, em hiểu lầm rồi. Chỉ là một bữa tiệc Giáng sinh thôi mà."
"Hả, chỉ là một bữa tiệc Giáng sinh thôi sao? Trông chẳng giống chút nào cả."
"Không phải như em nghĩ đâu, anh rút kinh nghiệm từ lần trước rồi."
"Nhưng đây là một buổi bắt cặp mà."
Đoán được mối quan hệ của hai người họ, tôi mở miệng nói.
Tất nhiên nếu Motosaka là bạn của tôi, thì tôi sẽ giữ im lặng.
Nhưng vào lúc này thì tôi lại cảm thấy muốn lên tiếng.
"Lúc này mày vừa nói còn gì. Buổi giao lưu nào mà chẳng thế này, nói về những chuyện nhạy cảm với các cô gái là điều bình thường. Giờ còn chối làm gì nữa?"
"M-Mày..."
Motosaka lườm tôi với ánh mắt tức giận.
Tôi vờ như chẳng biết gì và đáp trả hẳn với ánh mắt vô tư.
Nghe câu nói của tôi, Shinohara tỏ ra bất ngờ và lắc đầu.
"Quả nhiên đúng như em nghĩ. Dù sao em cũng từng là bạn gái của Yuudou-senpai, nên đừng có làm em phải xấu hổ."
"K-Không phải đâu! Rõ ràng là hắn đang nói đùa mà!"
Motosaka tắc lưỡi với tôi, rồi nhìn về phía Shinohara.
"Với lại, em với hắn có mối quan hệ gì hả, em nói là em không quen nhiều con trai mà!"
"Anh tính đánh trống lảng đấy à... Với lại, anh đang làm phiền người khác đấy, thế nên nhỏ giọng lại đi."
Shinohara lo lắng về ánh mắt của những người xung quanh và đặt ngón tay lên trên miệng. Quên rằng chúng tôi vẫn đang chú ý tới hắn, Motosaka ngay lập tức im lặng.
Câu 'Dù lăng nhăng nhưng hắn ta vẫn còn yêu em lắm' mà hôm qua Shinohara nói có vẻ là đúng thật.
"Với lại, về mối quan hệ của em và Hasegawa-senpai thì. Chúng em chỉ dành đêm trước Giáng sinh bên nhau nên thân thôi chứ gì đâu."
"Fff..."
Tôi suýt thì sặc.
Tôi định mở miệng ra để đình chính, nhưng ánh mắt của Shinohara dừng tôi lại.
Nó như thể muốn nói 'Làm ơn mà cứ giả vờ như thế đi'.
...Sau này nhất định phải trả ơn đấy.
Nghe về chuyện đêm trước Giáng sinh, sắc mặt Motosaka tái ngắt đi như không còn giọt máu nào.
"Chứ gì đâu cái gì... rõ ràng là ngoại tình mà... em nghĩ rằng là con gái nên có thể ngoại tình được sao?"
"Chứ chẳng lẽ con trai ngoại tình thì được à?"
"Nhưng rõ ràng là con gái thì không được còn gì."
Motosaka lí nhí đáp trả.
Ayaka vỗ tay một nhịp rồi nói.
"Được rồi, giờ chúng ta giải tán ở đây thôi nhỉ. Hẹn mọi người vào lần sau nhé."
Nét mặt của cô gái ngồi cạnh cô ấy tươi tắn hẳn lên.
Có vẻ Ayaka nghĩ rằng kết thúc tại đây sẽ tốt hơn cho Motosaka.
"Haa... Được Ayaka-chan mời đến rồi vậy mà có người lại... Lần tới lại mời mình nữa nhé."
Motosaka cố ý nói lớn, rồi tự mình xông ra quầy để thanh toán hóa đơn.
Ayaka mà mời hắn ta lần nữa thì cũng ngạc nhiên đấy.
Tôi định gọi Shinohara ra ngoài, nhưng bất ngờ là Shinohara lại lên tiếng rồi rời đi trước.
"Xin lỗi vì đã làm mọi người mất vui vào ngày Giáng sinh..."
Có thể thấy Ayaka trông chán nản lạ thường khi thanh toán hóa đơn.
Thấy vậy, mọi người tiến đến động viên cô ấy. Tôi liếc mắt nhìn rồi mở cửa ra.
Chuông cửa kêu lên một tiếng leng keng rất hợp với không khí Giáng sinh, nhưng tôi lại cảm thấy khá lạc lõng.
***
"Thật là tệ quá đi mà!"
Trời tối, tôi đi về cùng với Ayaka.
Sau khi đến ga, mọi người giải tán, mỗi người một đường.
"Thôi, dù sao cũng là một bài học. Mời người chưa từng uống rượu cùng thì đôi khi sẽ thành ra như vậy đấy."
"Nhưng mà dù sao cũng là Giáng sinh mà... Không biết tôi có nên nói gì với mọi người không."
"Mọi người đều hiểu cho Ayaka mà. Dù sao nó cũng khá vui còn gì."
Tôi cũng cảm thấy khá vui, chỉ tiếc mỗi chuyện của Motosaka.
"Nếu vui thật thì đáng lẽ còn có thể bàn đến tăng hai nữa sau khi Motosaka-kun rời đi rồi. Vậy nên lần này thất bại toàn tập."
"Vậy sao? Tôi thấy mọi người cũng khá vui mà?"
"Motosaka-kun lúc nào cũng bám theo tôi nên tôi không thể nói chuyện với những người khác, và rồi nó trở thành cuộc trò chuyện riêng của hai người luôn. Tôi đã cố gắng để dừng cuộc trò chuyện đó lại... nhưng nó cũng chỉ là một lý do. Có lẽ là vậy."
Ayaka thở dài, tóc cô ấy rũ xuống.
"Mà, ít ra thì có vẻ ông cũng vui. Bạn tôi có hỏi thông tin liên lạc của ông đấy."
"Ồ, thật vậy sao. Chắc vì bọn tôi có cùng sở thích đọc manga."
Ayaka thành thật gật đầu.
"Nhưng mà biết ông có dành đêm trước Giáng sinh với một cô gái khác rồi thì, bình thường chắc sẽ muốn làm bạn thôi. Ít ra cũng phải trả lời tin nhắn đấy."
Nói vậy, cô ấy chợt nhớ ra và dừng lại.
"Mà ông quen với Shinohara-san hả? Ông già Noel mà ông kể hôm nọ, cũng là em ấy?"
"À ừ. Ông già Noel là Shinohara đấy."
"Chà, trùng hợp ghê. Em ấy là đàn em của tôi đấy."
Nghe vậy, câu hỏi của tôi đã được giải đáp.
"Vậy sao, thế hóa ra Ayaka là người nói cho Shinohara biết về nhà hàng đó à."
"Ừm, em ấy có hỏi tôi về buổi giao lưu. ...Nhưng mà, tôi không nhớ là tôi từng nói với em ấy tôi là bạn của ông."
"Cái đấy thì tôi chịu. Có thể là quên chăng?"
Vì Ayaka hay tự giới thiệu bản thân nên nhiều người biết về cô ấy là chuyện bình thường.
Có vẻ đồng tình với điều đó, Ayaka gật đầu.
Rồi cuối cùng hai chúng tôi cũng đến điểm cuối.
Đường nhiều người như vậy thì chắc không phải tiễn về cùng rồi.
"Xin lỗi ông vì hôm nay nhé. Sau này tôi nhớ sẽ đền bù lại."
"Tôi chẳng cần đâu. Không cần phải nhớ."
"Dù sao tôi cũng ép ông đi mà, nếu không trả ơn thì tôi không yên lòng được. Hay là tôi rủ ông đi hẹn hò nhé?"
Ayaka vừa nghịch tóc vừa đưa ra lời đề nghị.
Mái tóc đen của cô ấy phản chiếu rõ dưới ánh đèn đường.
Tôi gạt cái suy nghĩ đó đi và nói.
"Cái đấy mà gọi là đền bù à, hơi đề cao bản thân quá rồi đấy."
"Ủa lạ vậy, nếu là người bình thường thì sẽ tỏ ra rất vui mà."
Ayaka nhếch mép cười đầy ẩn ý.
...Làm vậy thì cũng không có ích gì đâu.
Với một người chơi thân với Ayaka như tôi, thì sẽ rất dễ để nhận ra điểm khác thường trong biểu hiện của cô ấy.
"...Gì chứ. Nếu tôi chỉ là một thằng con trai bình thường thì đã chẳng thân được với bà đến vậy. Nói chuyện được với bà như thế này là tôi vui rồi."
Nghe vậy, Ayaka mở to mắt ra rồi chớp chớp.
"...Cũng phải."
Dưới ánh đèn đường, Ayaka ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Trên gương mặt cô ấy không phải là một nụ cười thường thấy, mà là một nụ cười dịu dàng lúc chỉ có hai người bên nhau.
'Cảm ơn ông', Ayaka lẩm bẩm trông xinh đẹp hơn hẳn bình thường.