Sōta và Manaka Shaman ra ngoài mua sắm đồ dùng thiết yếu cho cuộc sống ở ký túc xá Mạo Hiểm Liêu dành cho tân sinh.
“Ha ha ha, Điện hạ à. Cứ như thế này, vai kề vai đi sắm đồ dùng cho nhà mới, cảm giác cứ như vợ chồng son, vui thật đấy nhỉ.”
“…………”
“Ha ha ha, Điện hạ à. Cứ như thế này, vai kề vai đi sắm đồ dùng cho nhà mới, cảm giác cứ như vợ chồng son, vui thật đấy nhỉ.”
“Cấm nói hai lần!”
“Nhưng mà…”
“Thế thì cô đổi ‘ha ha ha’ thành ‘koma ha ha ha’ xem sao.”
“Koma ha ha ha, Điện hạ à. Cứ như thế này, vai kề vai đi sắm đồ dùng cho nhà mới, cảm giác cứ như vợ chồng son, vui thật đấy nhỉ… Khoan đã, tôi nghe có vẻ điệu đà lắm sao!?”
Sōta vỗ vỗ đầu Manaka đang hậm hực.
Từ một góc độ nào đó, nhìn hai người đúng là cũng giống vợ chồng son thật.
Ra khỏi Học viện Hatagaya nằm gần Shinjuku, sau khi mua sắm xong xuôi, cả hai ôm đồ đi xuyên qua những tòa nhà cao tầng để về trường.
…Bất chợt –
Một tiếng “BÙM!!” vang lên chói tai trên đầu.
“!?”
Tiếng nổ đầy điềm gở khiến tim Sōta đập thót lên. Cậu ta không kìm được mà vứt đồ xuống, ôm chầm lấy Manaka để che chắn cho cô.
“Điện hạ! Không được…”
Dù có chuyện gì xảy ra, đáng lẽ ra người phải xông lên bảo vệ chủ nhân là cô mới phải. Manaka, người đầu tiên nảy ra ý nghĩ này, trợn tròn mắt định kêu lên thì đã bị Sōta ôm ghì vào ngực, không thể nói thêm lời nào.
Sōta ôm Manaka, ngước nhìn lên từ giữa những hẻm núi của các tòa nhà.
Và rồi cậu thấy.
Một người áo đen – đang lao xuống với tốc độ kinh hoàng.
“!?”
Người đó tiếp đất bằng lưng, nảy lên trên nền nhựa đường, lăn lông lốc rồi đập mạnh vào tường, khiến Sōta sợ đến tái mét mặt.
Sau đó, Sōta nhìn bộ áo choàng dài màu đen rách bươm, đôi ủng cao đến đùi, chiếc quần đùi và chiếc áo hở hang, rồi lại nhìn thấy phù hiệu đặc trưng nổi bật sau lưng áo choàng, cậu ta càng kinh ngạc hơn.
Cậu sẽ không bao giờ quên phù hiệu đó – hai thanh kiếm và số La Mã Ⅶ.
“Shichitokuin…”
Đó chính là phù hiệu của nghị hội Công quốc Bladefield – Shichitokuin.
Trong số các thành viên của Shichitokuin, Sōta chỉ biết một cô gái tóc vàng đeo mặt nạ đen chỉ để lộ mắt trái.
Đó chính là…
“No.0 ư!!”
Vậy mà giờ đây lại gặp lại thủ lĩnh Shichitokuin, người đã biến mất do công tác khi quân đội Thiên giới xâm lược Công quốc Bladefield, ở một nơi như thế này và theo cách này. Khiến Sōta không khỏi cảm thấy sự kỳ lạ của số phận.
Tuy nhiên, chỉ với một thoáng nhìn, No.0, người dường như đã rơi xuống từ độ cao gần nóc tòa nhà cao tầng, không thể nào bình an vô sự. Sōta buông Manaka ra, run rẩy tiến lại gần No.0 đang nằm bất động trên mặt đất.
“Ư…”
No.0, người được Sōta lo lắng ôm lên, đau đớn vặn vẹo thân mình.
“Cô ấy, cô ấy còn sống sao, Điện hạ!? Bình thường thì sẽ chết ngay tại chỗ chứ!?”
“Người này không phải là người bình thường…”
Mặc dù No.0 bị thương khắp mình, nhưng tim và hơi thở vẫn bình thường. Sau khi xác nhận điều này, Sōta cõng No.0 lên.
Đây là một con hẻm tối, không có người qua đường. Nhưng từ con phố lớn cách đó không xa, vọng lại tiếng bàn tán của người đi đường về vụ nổ vừa rồi. Thế là Sōta quyết định, tốt hơn hết là rời khỏi đây càng sớm càng tốt trước khi gây ra náo động.
“…………”
Sōta lại ngước nhìn nóc tòa nhà cao tầng một lần nữa.
“…!”
Cậu ta không khỏi trợn tròn mắt.
Bóng lưng màu hồng nhảy nhót giữa các tòa nhà đã thu hút ánh nhìn của cậu.
“Hôm nay… là ngày gì vậy…”
Tuy trang phục khác, nhưng Sōta nhận ra hình dáng và màu sắc khí chất của cô gái đó.
Vào lễ hội học viện ở thế giới ảo.
Cô gái đó đã xuất hiện như một cơn gió lốc và biến mất lúc nào không hay.
Nếu nhớ không nhầm, cô ấy tự xưng là…
“Magical Kurumi… Mahō Shōjo Mahō Kurumi.”
*Magical Kurumi… đúng rồi, là Magical Kurumi!!*
Sōta trước đây đã quên sạch.
Tổ chức phúc lợi Magical Girl.
Khi hai người tự xưng như vậy, Sigrid Kindelheim và Saoriya Ayuki xuất hiện, đáng lẽ ra cậu ta phải liên tưởng rằng Magical Kurumi có liên quan đến họ mới phải.
Vì Magical Kurumi chẳng làm gì cả, nên Sōta không nghi ngờ mối quan hệ của cô với hai người luôn giương những lá cờ khó hiểu. Mà phải nói là, cậu ta hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Magical Kurumi.
*Hóa ra Magical Girl vẫn đang âm thầm hoạt động trong thành phố này sao…*
Tuy không thể nào là Magical Kurumi đã đánh bại No.0, nhưng cô ấy quả thật đã có mặt ở đó.
Không thể nào hoàn toàn không liên quan.
Đúng vậy.
Magical Kurumi, do có ma pháp phòng hộ, ở trạng thái không thể nhận ra danh tính trước khi biến hình. Đương nhiên Sōta không biết cô ấy là ai.
Sōta chỉ với tâm trạng kỳ lạ, nhìn Magical Kurumi biến mất trên bầu trời hướng về Học viện Hatagaya.
Mạo Hiểm Liêu.
“…………”
No.0 đã có một giấc mơ rất dài.
Không biết lần cuối cùng cô ấy mơ giấc mơ này là khi nào nữa… No.0 nghĩ vậy, từ từ mở mắt.
Cô ấy nhận ra mình đang nằm trên giường trong một căn phòng hoàn toàn mới, và chủ nhân căn phòng đang ngồi trên ghế, quay nửa người nhìn cô.
“Cô tỉnh rồi sao? Cô rơi từ nóc tòa nhà xuống, thật sự đã làm tôi giật mình…”
“…Hatate Sōta? Đây là…”
Gặp phải người không ngờ tới, No.0 nhìn quanh.
Khi Sōta và Manaka quay về, họ vừa đúng lúc gặp Bà Tsukimugi ở lối vào Mạo Hiểm Liêu. Bà Tsukimugi nói: “Cứ thoa chút nước bọt, băng bó lại rồi ngủ một giấc là sẽ lành thôi mà.” Dù bối rối, Sōta và Manaka vẫn làm theo. Nghe lời khôn ngoan của bà lão ấy thì không bao giờ sai.
Mặc dù Bà Tsukimugi dường như chợt nhớ ra việc gì đó mà ra ngoài, hiện tại không có mặt ở đó.
Tóm lại, sau một chút do dự, Sōta cuối cùng đã để No.0 ngủ trên giường phòng mình.
No.0 phát hiện những băng gạc quấn trên người, cô vừa rút băng gạc ra thì Manaka đang pha trà bên cạnh Sōta đã kêu lên “Ái chà!?” đầy kinh ngạc.
“Hú oa, lợi hại quá, Điện hạ! Vết thương của vị này đã lành rồi!!”
“Đúng như Bà Tsukimugi đã nói mà…”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lại gặp được cô gái từ trên trời rơi xuống, quả nhiên là Điện hạ! Cứ như nhân vật chính trong mấy câu chuyện cổ tích cũ rích vậy!”
“…………”
*Cô nàng này thật sự ngưỡng mộ mình sao…* Sōta vừa ôm mối nghi ngờ, vừa dùng nắm đấm xoáy mạnh vào thái dương Manaka từ hai bên.
“Vậy sao… thì ra ta bị con rối đánh rơi xuống… Nhưng không ngờ lại được ngươi nhặt về, Sōta. Đây cũng là số phận an bài ư?”
“Có lẽ vậy. Đã xảy ra chuyện gì? Còn chuyện Công quốc Bladefield bị chiếm đóng nữa…”
“Đương nhiên ta biết. Nhưng đã bị ra đòn phủ đầu trước khi phản công. Phải cùng nhau bàn bạc kế sách thứ hai. Dù vậy, với những quân bài hiện có trong tay ta, gần như không có cơ hội thắng.”
“Thật sự là bó tay sao…”
“Phải… Hửm?”
Đúng lúc No.0 định cúi đầu xuống, chiếc mặt nạ bị nứt ra trong trận chiến với lũ Ruri sản xuất hàng loạt, xuất hiện một vết nứt lớn.
Và rồi…
Chiếc mặt nạ che khuất khuôn mặt No.0 phát ra tiếng “RẮC!!” rồi vỡ vụn tung tóe.
“!!”
“Cái gì!?”
Chân dung thật của No.0 dưới lớp mặt nạ.
“Cô…!!”
Sōta nhìn thấy khuôn mặt đó, nhất thời không thốt nên lời.
Sau đó, cậu nghi ngờ mình hoa mắt.
Rồi lại nghi ngờ đây có phải là mơ không, dùng sức véo má Manaka.
“Đau! Điện hạ làm gì vậy! Đáng ghét!!”
Nhận ra đây là chuyện đang xảy ra trong thực tế, Sōta cuối cùng cũng khẽ gọi tên cô gái trông rất giống No.0.
“…Nanami…?”
“…Hừm, quả nhiên trông rất giống sao?”
“Cứ như đúc ra từ một khuôn vậy… Không đúng, cô trông oai vệ hơn…”
Mặc dù đôi mắt dị sắc và vết sẹo ở má trái dễ nhận biết, nhưng màu tóc và vẻ ngoài quả thật rất giống nhau.
“Hơn nữa, vị này có khí chất, khí phách và hào quang hơn…”
“Về cơ bản đều là những phẩm chất Nanami thiếu…”
Nếu Nanami nghe thấy, những người này cứ xác định là không còn mạng nữa.
“Không phải ta trông giống Công chúa Nanami, mà là Công chúa Nanami trông giống ta. Bởi vì…”
No.0 nở một nụ cười bất khả chiến bại.
“Ta chính là Kagura Bladefield.”
“Kagura…”
Nghe thấy cái tên này, Sōta nhất thời vẫn chưa nhận ra No.0 là ai.
Ngược lại, những người dân bản địa của Bladefield nhận ra trước cả Sōta.
“Điện hạ, Kagura Điện hạ là Tiên vương khai quốc của Bladefield đó ạ!”
“…Ơ!? Tổ tiên sao!? Tổ tiên của tôi và Nanami!?”
“Nói chính xác thì, các ngươi là hậu duệ trực hệ của em trai ta.”
“…Ra vậy… Nên mới giống Nanami… Nhưng như vậy thì cô sống khá lâu đấy chứ? Cô thật sự là Vua Kagura sao?”
“Cái đó, ta quả thật sống rất lâu. Nhưng vẫn không sánh bằng Alicia Ryukishi.”
“Ra vậy! Thế thì bình thường thôi mà.”
Bà Tsukimugi đã trở thành tiêu chuẩn sống lâu trong lòng Sōta, về cơ bản là rất kỳ lạ. Ứng dụng cũng kỳ lạ. Kết luận là rất kỳ lạ.
Kagura, người hơi mệt mỏi vì cái giá phải trả cho năng lực siêu hồi phục, lại chìm vào giấc ngủ. Sōta và Manaka để Kagura lại, đi ra khỏi phòng Sōta và thở dài thườn thượt.
“…Tôi sẽ đi gặp Bà Tsukimugi, chắc bà ấy đang đi bàn bạc với Phó Hội trưởng về chuyện của No.0. Chúng ta cũng cần thông báo cho mọi người về No.0 trước… nhưng mà, ký túc xá này chỉ còn Nanami và Akane, chi bằng đừng nói cho hai người đó thì hơn. Tôi cố gắng không muốn lôi họ vào chuyện này.”
“Vâng, Điện hạ, cứ để Manaka lo!”
Sōta xoa đầu Manaka đang chào kiểu quân đội, sau đó rời khỏi ký túc xá.
Manaka bị bỏ lại, chụm các đầu ngón tay đỡ lấy hai má, xác nhận lại tình hình, lập tức hoảng loạn.
“Nhưng mà nói đi nói lại, thủ lĩnh Shichitokuin lại là Tiên vương khai quốc! Ái chà chà… Tôi không cẩn thận đã biết được bí mật lớn của Vương quốc rồi…!!”
“Bí mật của Vương quốc là gì vậy?”
“Á ứ á!?”
Nanami đang dọn dẹp bộ đồ ăn mới mua trong bếp bất chợt xuất hiện, khiến Manaka giật mình kinh hãi.
“Không không không không không, không có gì…!!”
「…...Thần thiếp đã nói với ngươi rồi mà, đúng không? Tính cách của thần thiếp là không thể nào bỏ qua vấn đề mà mình bận tâm được."
"Á oa oa...!!"
"Mau khai thật đi, thị nữ à oa oa!!"
"Chuyện, chuyện là..."
"Là gì?"
"Trên vai Công chúa Nanami, thần thiếp thấy linh hồn tổ tiên..."
"Akane!! Thần thiếp cũng vào rửa bát phụ!!"
Lời biện hộ mà Manaka vội vàng nghĩ ra còn chưa dứt, Nanami đã quay người định chạy nhanh vào bếp.
Ở hướng Nanami đang đi – trong bếp, Akane thò đầu ra từ lối vào nói:
"Ơ? Nanami, không phải cậu vừa nhớ ra mình có việc phải làm sao?"
Sōta giao phương án dự phòng cho Tsukimugi xử lý, rồi về ký túc xá ăn tối. Lúc này, cậu chợt nhớ ra Kagura cũng cần ăn, bèn chọn vài món từ số đồ ăn thừa cho vào đĩa, vờ như đi về phòng.
Đương nhiên, Akane tò mò hỏi ngay. *Hatate hỏi. Chỉ là muốn nói thử thôi, không cần bận tâm. (Chú thích của biên tập viên: Ở đây muốn lấy hai chữ "kỳ địa" trong "tò mò" và ghép với "Hatate" vì có cùng âm.)
"Sōta-kun, cậu lấy mấy món đó để làm gì vậy?"
"Ơ... À, tớ muốn ăn khuya lúc học bài trong phòng."
"Thế sẽ nguội mất. Khi nào muốn ăn khuya, cứ nói với tiểu nữ Akane một tiếng, tiểu nữ Akane sẽ làm đồ nóng hổi cho cậu."
"Thôi không đâu, ngại làm phiền cậu lắm."
Thấy Sōta vội vã về phòng, Nanami nheo mắt lại.
"Đáng ngờ quá đi mà..."
"Húi!? Đâu, đâu có, Điện hạ không hề... không làm chuyện gì đáng, đáng ngờ cả...!!"
"Manaka, ngươi có phải biết gì không? Ánh mắt của ngươi cứ láo liên mãi đó."
"Á oa oa...!!"
"A!! Tiểu nữ Akane biết rồi!! Là Sōta-kun đã lén mang mấy chú cún con hay mèo con đáng thương về giấu trong phòng!!"
"Học sinh tiểu học sao!?"
Dù không trúng phóc nhưng cũng không xa lắm so với suy đoán, khiến Manaka lúng túng cười gượng.
Sáng hôm sau.
Chẳng những gần như không nói được câu nào với No.0, người ăn xong là ngủ, mà Tsukimugi cũng chưa về – Sōta lo lắng cho cả hai, vừa vào lớp đã ngồi xuống thở dài. Kikuno lo lắng ghé sát lại nhìn mặt cậu.
"Sao thế, Sōta? Có tâm sự gì à? Có muốn chị giúp em bàn bạc không? Hửm? Hửm?"
"Không cần đâu..."
"A! Chị biết rồi! Là vì sống cùng dưới một mái nhà với các cô gái nên ngày nào cũng bứt rứt khó chịu, đúng không? Ghét quá, Sōta quả nhiên đang tuổi dậy thì!"
Những chuyện mà cô chị bảo là "biết rồi", thường thì phần lớn là không biết gì cả.
Dù rất muốn nói vậy, nhưng vì một phần tâm sự của cậu là Kagura, một phần khác là Tsukimugi, nên có lẽ cũng không thể coi là hoàn toàn không biết.
"Sōta-kun, nếu cậu cảm thấy bứt rứt, tớ sẽ phát huy tình bạn giữa đàn ông để chơi cùng cậu, mong cậu hãy cố gắng lên nhé."
Các nam sinh trong lớp thầm càu nhàu: "Thế thì còn bứt rứt hơn ấy chứ!!" Megumi cảm nhận được suy nghĩ của các bạn nam, đôi mắt chợt mất đi vẻ rạng rỡ.
Đúng lúc này, giáo viên Miyuki bước vào lớp để chủ trì buổi sinh hoạt.
"Được rồi được rồi~ Hôm nay cô sẽ giới thiệu học sinh chuyển trường cho các con ngoan nhé!"
"Lại nữa à!" Cả lớp xôn xao.
"Giáo viên Miyuki... Lớp chúng ta có quá nhiều học sinh chuyển trường rồi phải không...?"
"Đó là do Phó Chủ tịch chỉ định đó— các con ngoan có dám chống đối quyền lực không~?"
Lớp trưởng đại diện cả lớp hỏi, và câu trả lời với nụ cười trên môi của giáo viên Miyuki khiến cả lớp im phăng phắc.
"Chuyện là như vậy đó. Học sinh chuyển trường, mời vào~"
"…………"
Cả lớp im lặng như tờ, tất cả học sinh đều nhìn chằm chằm vào cửa, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai bước vào.
Vừa dựng tai lên, liền nghe thấy tiếng cãi vã vọng đến từ hành lang.
"Thôi nào, cô mau chuẩn bị tinh thần mà vào đi chứ."
"Alicia, cô ngốc à!? Tại sao tôi lại phải ăn mặc thế này mà vào chứ!?"
"Nhưng cô phải biết, đây là ký túc xá của trường này, cô không vào học viện này thì không thể ở được đâu."
"Tôi đâu có ở đó!"
"Đúng là vậy, nhưng giờ cô cũng không có chỗ nào để ở đúng không? Nói đi, đã mặc đồng phục rồi, đến giờ này còn than vãn cái gì nữa chứ?"
"Mặc lên người, và mặc đi làm trò cười cho thiên hạ là một trời một vực đấy!"
"Nói nhảm ít thôi, vào đi."
"A!!"
Tsukimugi mở cửa, đạp cô gái vừa cãi cọ với mình ở hành lang vào trong lớp.
Cô gái tóc vàng tết bím, mắt màu xanh ngọc bích và hồng nhạt, lảo đảo bước vào. Trông cô ấy vô cùng giống một học sinh chuyển trường đã có mặt trong lớp.
"Được rồi được rồi~ Đây chính là học sinh chuyển trường, Kagura Bladefield~ Mọi người hãy hòa đồng với em ấy nhé~"
Nhìn thấy cô gái trông rất giống mình xuất hiện, Nanami không tự chủ được đứng bật dậy hét toáng lên.
"Ôi trời ơi!?"
Chỉ vào Kagura run cầm cập một hồi, cô ấy như mất hết sức lực mà ngồi phịch xuống ghế.
"Ngồi xuống ngay lập tức." "Tập squat à?" "Sao giờ lại tập squat?" Các bạn học trong lớp thì thầm to nhỏ.
Thấy Sōta há hốc mồm kinh ngạc, Kagura mặt đỏ bừng, như thể vừa ăn phải hoàng liên, nói:
"……………………Rất mong được giúp đỡ."
Thấy vậy, không khí trong lớp bỗng chốc trở nên sôi nổi hẳn lên.
"Đáng yêu hơn cả bạn Knight luôn...!"
"Thơm hơn cả bạn Knight luôn...!"
"Khiến người ta muốn được cô ấy mắng hơn cả bạn Knight luôn...!"
"Ta nghe thấy hết đó!!"
Tâm hồn thiếu nữ của Nanami bị những lời so sánh vô ý của các bạn nam làm tổn thương sâu sắc, cô gầm lên quát mắng họ.
"Được rồi được rồi~ Kagura là họ hàng của Nanami và Sōta đó~ Mọi người hãy hòa đồng với em ấy nhé~"
Giáo viên Miyuki dùng giọng điệu dịu dàng như đang nói chuyện với trẻ con nói xong, Kagura nhận ra Miyuki và mở to mắt kinh ngạc.
"Miyuki Hatate sao!?"
"Húi!?"
"Họ hàng của Sōta-kun, tự nhiên nhận giáo viên Miyuki làm vợ mới của Sōta-kun luôn!?"
"Cái gì! Không, không phải mà...!"
Kagura không hề có ý nghĩ đó nên vô thức luống cuống nhìn đi nhìn lại giữa Megumi, Sōta và giáo viên Miyuki, nhưng giáo viên Miyuki còn luống cuống hơn cô.
"Rắc, rắc rối thật, giáo viên đúng là thấy Sōta-kun rất dễ thương, nhưng mà, như vậy thì ngại với Akane quá, phải nói là, lấy giáo viên thật sự được không vậy, Sōta-kun...?"
"Chị Miyuki, chị đang nói gì vậy!?"
"Giáo viên Miyuki bất ngờ có ý muốn gả đi đấy..."
Cả lớp rơi vào tình trạng náo động nhất ngày.
"Ghét, ghét quá! Sō, Sōta-kun và Kagura, tan học đến phòng tư vấn học sinh một chuyến!!"
"Người phụ nữ này...! Chẳng lẽ sau khi tách khỏi Eden, cô ta lại làm giáo viên ở đây sao!! Nhưng, chỉ cần có kẻ này ở đây, chiến lực để đối phó với quân đội Thiên Giới... thì...?"
Kagura vừa kinh ngạc tận đáy lòng, vừa tràn đầy mong đợi, nhưng sự mong đợi đó lập tức bị dập tắt.
"Không đúng, khoan đã...? ...À đúng rồi! Người phụ nữ này là Miyuki Makenshi... và Miyuki Hatate mà mình gặp cùng Eden ở quê nhà là hai người khác nhau mà..."
Kagura rũ vai xuống, dường như tự cho rằng mình không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng thực tế thái độ của cô lại bộc lộ rõ mồn một. Các bạn học vốn đã tò mò về Kagura, người có thể nói là đã tạo ra danh phận "giáo viên Miyuki cô dâu" cho Miyuki, và hành động kỳ lạ này của Kagura càng kích thích sự tò mò của họ, khiến các bạn học càng nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Trong tiếng ồn ào này, Kagura không muốn tiếp tục làm trò cười nữa, định đi đến chỗ ngồi. Như mọi khi, những học sinh được giáo dục nhân cách tốt đã tự động nhường chỗ – vị trí ở hàng thứ hai tính từ phía trước, cách Sōta một ghế.
Nanami nhìn chằm chằm Kagura với ánh mắt như đang nhìn một vật thể kỳ lạ, rồi hỏi Tsukimugi, người đã nhân lúc hỗn loạn mà quay về chỗ ngồi của mình:
"Này, bà... Kẻ này là ai vậy? Trông giống thần thiếp ghê..."
"Kagura Bladefield. Là tổ tiên của các ngươi đó."
"Cái gì!?"
Kagura lẩm bẩm "Không phải là dòng dõi trực hệ đâu." rồi nhìn Nanami và Sōta đang thảo luận vui vẻ: "Đúng thế! Kẻ này trùng tên với vị vua khai quốc của nước thần thiếp mà! Sōta, nguy to rồi!?" "Ừm... Không ngờ cô ấy lại chuyển trường đến đây..." "Không hiểu vì sao nhỉ? Có nên hỏi cô ấy không?" Trong lòng cô không khỏi nảy sinh sự đồng cảm.
Cô nhìn thấy bản thân và em trai mình trong quá khứ qua hai đứa trẻ này.
"Dù sao đi nữa, dù gì cũng là họ hàng. Người ở xứ lạ khó tránh khỏi bất tiện, có chuyện gì cứ tìm chúng tôi giúp đỡ nhé, Điện hạ Kagura."
"Mặc dù với lập trường của chúng tôi cũng chẳng dư dả gì để chăm sóc người khác..."
—Đến tận giờ mới nhớ ra.
Mình sống trên thế giới này là vì điều gì.
Là vì con cháu đời đời của Bladefield.
Mình sống vốn dĩ chỉ vì chuyện này mà thôi.
Có phải vì đã mơ một giấc mơ đã lâu không gặp, vì bỗng nhiên nhìn lại quá khứ hay không?
"Đúng vậy... mình..."
Những đứa trẻ trước mắt.
Cảm xúc mà mình cảm nhận được khi đối mặt với chúng.
Cảm xúc vốn đã từng dành cho em trai mình, cho con cháu của em trai mình... nhưng rồi dần phai nhạt theo thời gian... không còn cho đi và cũng không còn nhận lại... tình yêu dành cho gia đình.
Tình yêu bị đẩy vào góc khuất, bị đóng băng, dần tan chảy trước hai chị em tràn đầy sức sống.
Ngay lúc này—
"...!"
Nước mắt trượt dài trên má Kagura.
Như thể thứ gì đó tan chảy trào ra rồi hóa thành nước mắt tuôn rơi.
Lúc này, Kagura hạ quyết tâm.
Những đứa trẻ này cũng giống như mình trong quá khứ không có nơi nào để đi, phải giúp chúng đặt chân trở lại mảnh đất Bladefield.
Trước khi ngày đó đến, phải bồi dưỡng hai đứa trẻ này thành một hoàng tử và công chúa đáng tự hào.
Nanami và Sōta vẫn đang bàn tán: "Mà tổ tiên đại nhân sao lại sống lâu thế nhỉ...?" "Nghe nói so với bà thì dễ thương hơn đó..." Nhưng ngay khi nhận ra Kagura đang khóc, họ liền ngừng nói chuyện.
"Sao, sao vậy, Điện hạ Kagura? Ngươi thấy bất an sao?"
"Cô ấy là No.0 đó? Yếu đuối đến thế sao...?" Dù Sōta nghĩ vậy trong lòng, nhưng đúng lúc cậu do dự không biết có nên công bố thân phận của Kagura hay không, Kagura lau nước mắt, bất ngờ lộ ra vẻ mặt vừa từ ái vừa nghiêm khắc.
“Sao thế? Công chúa Nanami, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà hoảng hốt. Con phải nhớ mình mang trong mình dòng máu cao quý của Bladefield. Hãy kiên cường, vững chãi lên!”
“Ưm, dạ… Bản cung sẽ cố gắng…”
Rõ ràng là được quan tâm, vậy mà không hiểu sao lại bị khiển trách, Nanami lúng túng gật đầu.
“Hoàng tử Sōta, nhìn con xem, cổ áo bị gấp rồi này. Nào, không thường xuyên giữ gìn trang phục gọn gàng thì thật là hổ thẹn đối với bậc trên đấy.”
“Dạ… dạ con xin cảm ơn lời chỉ dạy…”
Kagura ân cần chỉnh lại cổ áo cho Sōta, giọng điệu nghiêm khắc nhưng không mất đi sự từ ái ấy lạ lùng đến mức khiến Sōta vô thức dùng kính ngữ.
Thấy vậy, Megumi và mọi người không kìm được buột miệng:
“Kagura giống mẹ ghê…”
“Là mẹ…”
“Là mẹ mà…”
“Tớ không phải mẹ!!”
Bị mẹ mắng rồi.
Kagura giận dỗi, cùng với các bạn đồng trang lứa nhưng nhỏ hơn mình học tiết Lịch sử Thế giới…
“Ờm… Trong Chiến tranh Trăm Năm, ờm… Thánh nữ Jeanne d’Arc đã dẫn dắt nước Pháp giành chiến thắng, ờm… người ta đồn rằng, ờm… thỉnh thoảng cô ấy xuất hiện trong trang phục kỵ sĩ đen. Một truyền thuyết như vậy, ờm… dường như là có thật. Ngoài ra, cũng có người nói rằng, kỵ sĩ đen thực chất là vua Charles VII của Pháp đích thân ra trận, giấu đi thân phận. Ờm… Kỵ sĩ đen biến mất khỏi nước Pháp cùng lúc Chiến tranh Trăm Năm kết thúc, ờm… người đã đóng góp công lao hiển hách cho Chiến tranh Trăm Năm, giữa các nhà nghiên cứu, được công nhận là một nhân vật bí ẩn không rõ danh tính, ờm…”
Kagura cười gượng gạo trong tiết học, liếc thấy Tsukimugi đang ngủ khò khò, ban đầu định nói gì đó nhưng sau đó thở dài thườn thượt rồi quay lại nhìn thẳng về phía trước.
…Không ngờ, mảnh tẩy cô dùng ngón tay búng đi lại bay trúng trán Tsukimugi ngay lập tức.
Sōta vô tình chứng kiến cảnh tượng bi thảm của một nhân vật lớn trong trường, không khỏi lầm bầm:
“Là học sinh tiểu học sao…”
Sau khi Kagura rời khỏi tiết học đó và đi đến nhà vệ sinh, cô lại va phải một cô gái ở lối ra vào.
“Ninja Hayashi Ruri!! Khụ, một kẻ sản xuất hàng loạt thấp kém mà dám đuổi đến tận đây ư!?”
Đúng vậy, người đó không ai khác chính là Ninja Hayashi Ruri (người thật).
Vì cô bạn học chuyển trường đột nhiên đối mặt với mình bằng một tư thế cực ngầu, hệt như một võ sĩ từ dị giới, Ruri liền trừng mắt nhìn Sōta chằm chằm.
Trong nhận thức của Ruri, cô dường như đã xếp cô bạn học chuyển trường có hành động kỳ lạ này vào cùng phe với Sōta.
“...Có cảm giác như có người đang trừng mình.”
Người đã đeo chiếc vòng cổ phong ấn năng lực cho Kagura và làm cô bị thương, chính là robot hình người ‘Ninja Hayashi Ruri phiên bản sản xuất hàng loạt’.
Đó là quân truy kích của Thiên giới quân được phái đến qua Công viên Bladefield, ban đầu đóng quân tại căn cứ Mỹ ở Nhật Bản, gây áp lực bằng cách lợi dụng scandal quân sự của Mỹ mà Công quốc đang nắm giữ.
Chỉ là, ninja Hayashi Ruri phiên bản sản xuất hàng loạt đó đã bị một cô gái phép thuật tiêu diệt rồi.
Không biết chuyện này, Kagura cứ nghĩ cơ hội trả thù đã đến, nhưng vì khả năng chiến đấu vẫn bị phong ấn nên cô nghiến răng ken két.
Kagura cứ thế từ từ chờ đợi xem Ruri sẽ ra chiêu thế nào, và khi cô quan sát kỹ Ruri, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.
“?… Lạ thật… cô là người… sao?”
“…………”
Cảm thấy dường như đã từng nghe câu này trước đây, Ruri nghĩ bụng “Mình chính vì thế mà ghét phe Sōta…” rồi càng thêm ghét bỏ trừng mắt nhìn Sōta.
“...Có người đang trừng mình dữ hơn rồi.”
“Thế ư… Hóa ra cô không phải là kẻ đã đeo cái vòng cổ đáng ghét này cho ta sao?”
Đến lúc này, các bạn trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán về chuyện Kagura và Ruri “chơi vòng cổ”, khiến đồng hồ đo sự giận dữ của Ruri chạm MAX. Ruri bước đến trước mặt Sōta, dẫm mạnh lên chân cậu.
“Đau quá!!”
Thấy Sōta ôm chân nhảy tót tót, Ruri “Hừ!” một tiếng rồi quay đầu đi, lướt qua Kagura và rời khỏi hiện trường.
Kagura dỡ bỏ tư thế sẵn sàng chiến đấu, thở phào một hơi.
“Thật đáng kinh ngạc… Cô ấy lại là người thật…”
Nghe nói sau chuyện này, Ruri đối với Sōta càng thêm lạnh nhạt.
Sau giờ học.
Khi Kagura đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì Sōta cùng Akane và Manaka đi tới.
“Vừa tan học là đã định về rồi sao, No.0…”
“Đừng gọi tôi là No.0. Thân phận sẽ bị lộ đấy.”
“…………”
Sōta vừa nghĩ bụng “Lộ mặt báo tên thật thì không sao ư…” vừa băn khoăn không biết nên xưng hô với Kagura thế nào. Akane tâm đầu ý hợp nhận ra điều này, nở một nụ cười rạng rỡ với Sōta và nói:
“Thế gọi là Kagura-meo thì sao?”
““Tuyệt đối không!!””
Sōta và Kagura phát huy sự ăn ý của người thân, đồng thanh phản bác.
“A! A! Sōta-meo và Kagura-meo ăn ý quá! Tuyệt vời thật!”
“Đừng gọi tôi là Sōta-meo!”
Sōta lộ ra vẻ mặt cực kỳ phản đối.
“Cứ gọi tôi là Kagura là được. Ai dám đặt biệt danh bậy bạ sẽ bị tử hình. Dù gọi theo họ cũng được, nhưng trong lớp đã có người trùng họ rồi, đừng gây thêm hỗn loạn.”
“Vậy… cháu sẽ gọi cô là tổ tiên Kagura.”
“Hoàng tử Sōta muốn gọi thế nào thì cứ tự nhiên.”
Kagura mỉm cười “Hừm…”.
“Nhắc đến chuyện này… Thật ngại quá, cô Akane hiếm hoi lắm mới đến Bladefield mà lại bị vạ lây vào rắc rối.”
Dù là chuyện xảy ra lúc mình vắng mặt, nhưng dù sao thì vị hôn thê cũ của Sōta đã gặp nguy hiểm trên lãnh địa mà mình là tổng phụ trách cai quản, Kagura xin lỗi vì điều đó.
“Đừng nói vậy! Chuyến đi này vừa nguy hiểm vừa thú vị, tổng thể cảm thấy rất vui! Lại có Nanami và Bà Tsukimugi ở đó, rất đáng tin cậy.”
“Thế ư… Xem ra công chúa Nanami thỉnh thoảng cũng có ích đấy.”
“Thỉnh thoảng là ý gì hả!?”
Vị công chúa “thỉnh thoảng có ích” giận dữ.
“Cái đó… về mặt bị vạ lây thì, tôi cũng vậy ạ.”
Manaka khẽ giơ tay lên.
Thấy vậy, Kagura nhìn Sōta với vẻ mặt “Khoan đã, cô nàng này là ai vậy nhỉ?”.
Sōta thấy cảnh đó cũng lộ vẻ khó hiểu.
“Sao lại khó hiểu!? Tôi là Siêu Hầu Gái của Điện hạ, Manaka Shaman! Đừng quên Manaka Shaman!!”
Sōta nghĩ rằng “Siêu Hầu Gái” là viết tắt của “Hầu gái chỉ có khả năng đi siêu thị”.
“…Shaman?”
Khác với Sōta, Kagura hơi phản ứng với họ của Manaka.
“?”
“Không có gì… Chỉ là cảm thấy trước đây hình như có một nghị sĩ tên như vậy thôi.”
“…………”
“Tuy nhiên, nếu đã đăng ký hộ khẩu ở Công viên Bladefield thì là họ hàng xa cũng không có gì lạ, phải không?”
Manaka không biểu lộ gì, vẻ mặt vẫn bình thản.
Megumi, người vẫn chờ thời cơ tham gia vào cuộc trò chuyện, lúc này vừa vô nghĩa ôm chặt cánh tay Sōta để tăng tiếp xúc vật lý, vừa cười tủm tỉm nói:
“Nhưng mà nói thật, Kagura đúng là rất giống Nanami nhé. Giống y hệt luôn ấy.”
“Là Tōzoku Yama Megumi ư… Mà nói thật, bản thân mình còn đáng yêu hơn nhiều đấy… Cậu thực ra là con gái phải không?”
“Bị sốc nặng luôn!!”
Lâu lắm rồi mới bị nói thẳng như thế, Megumi vùi mặt vào ngực Sōta nức nở.
“Oa oa… Sōta-kun…”
“Ngoan ngoan…”
Sōta xoa đầu Megumi an ủi cậu, nhưng Kagura tiếp tục truy hỏi:
“Này, có thằng con trai nào lại ‘oa oa’ chứ.”
“Sōta-kun thỉnh thoảng cũng thế mà.”
“…………”
Bị Akane tiết lộ chuyện kỳ lạ, Sōta nghĩ bụng “Oa oa”.
“Ơ! Chuyện đó là sao! Chị chưa từng nghe nói!”
“À, Sōta nhà ta trước mặt các chị lớn quả nhiên cũng mắc phải hội chứng không kìm được mà làm bộ trưởng thành nhỉ~”
Khác với Kikuno đang cuống quýt tham gia vào cuộc trò chuyện, cô Miyuki thong thả nói xong với giọng điệu vui vẻ một cách kỳ lạ, rồi ha ha ha cười.
“Thế à thế à? Hóa ra Sōta nhà ta lại mắc hội chứng không kìm được mà làm bộ trưởng thành à… Chị vui lắm!”
Kikuno ôm chặt Sōta từ phía sau.
“A! A! Sōta-kun, mong cậu cũng làm bộ trưởng thành trước mặt tiểu nữ Akane!”
“Cậu làm khó tôi rồi…”
“Theo lý mà nói, con gái mới là người mong muốn làm bộ trưởng thành trước mặt con trai chứ? Trong lòng nhón chân, muốn đến gần hơn một chút, gần hơn người mình thầm mến một chút…”
Nanami cuối cùng cũng tham gia được vào cuộc trò chuyện, tùy tiện buột miệng những lời đầy chất thơ.
“Nanami, hay quá!!”
“Không được nói là thơ đâu—!!”
“Nhưng mà có cảm giác rất thơ! Là đại thi sĩ!!”
“Không được nói là đại thi sĩ đâu—!!”
Nanami khẽ vung nắm đấm hồng đánh đánh, Akane e thẹn né tránh. Kagura nhìn hai cô gái đang đùa giỡn, cùng với Kikuno và Megumi đang bám chặt lấy Sōta—và tất cả đều được cô giáo Miyuki mỉm cười chứng kiến.
“Kagura rõ ràng mới chuyển trường thôi mà đã rất hiểu chuyện của bạn bè rồi nhỉ~”
“Vì tôi là người đã lăn lộn trong biển thông tin mà.”
Kagura tỏ vẻ đắc ý.
“Ngầu quá! Kagura cũng là thi sĩ! Là thơ! Là đại thi sĩ! Là tộc đại thi sĩ!!”
“Tôi và công chúa Nanami không giống nhau, đây không phải là thơ!!”
“Bản cung cũng không phải là thơ!!”
Bên cạnh hai người đang vội vã phủ nhận, Sōta, hậu duệ của tộc đại thi sĩ, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
“…Nói tóm lại.”
Kagura chân thành cúi đầu trước mọi người đang vây quanh Sōta.
“…Hoàng tử Sōta dường như đã được mọi người chăm sóc rất nhiều. Tôi từ tận đáy lòng xin cảm ơn.”
“Không có gì đâu mà, Sōta là đứa em quý báu, chị chăm sóc em là lẽ đương nhiên thôi.”
Đối mặt với người thân của Sōta cảm ơn như một người mẹ, Kikuno bắt đầu từ những lời chào hỏi cơ bản nhất, củng cố địa vị làm chị của mình.
“Là mẹ và chị.”
“Là mẹ và chị đó.”
“Là mẹ và chị mà.”
“Tớ không phải mẹ!”
Bị mẹ mắng rồi.
“Thôi nào, đừng có nghịch ngợm nữa, về nhà thôi nào.”
Tsukimugi nhón chân trước mặt Sōta, giơ cao hai tay để Sōta bế lên. Các cô gái có mặt đều im lặng nhìn cảnh tượng này, thái độ vô cùng đáng suy ngẫm.
Rồi, Akane cũng dứt khoát đứng trước mặt Sōta, nhón chân giơ cao hai tay.
“Không phải chứ, quá đáng rồi đấy!?”
“Sōta tiểu đệ, cậu có thể đặt lão thân xuống.”
“Không, không phải chuyện đó…”
Không phải vấn đề đó đúng không? — Dù nghĩ vậy, Sōta vẫn nghe lời đặt Tsukimugi xuống, rồi bế Akane lên.
“…Nặng thật.”
“Sōta-kun nói ‘nặng’! Đúng là đã nói ‘nặng’! Tiểu nữ Akane bị sốc nặng!”
"Không, không phải vậy đâu, em… em đâu có ý đó…!" Akane sắp khóc đến nơi, vậy mà Sōta vẫn cứ vô tư nói những lời "trời ơi đất hỡi", khiến các cô gái không chút nương tay, trừng mắt trách móc nhìn cậu. Thấy vậy, Sōta vội vàng thanh minh:
"Là tại vì liền sau Bà Tsukimugi! Là ý so với Bà Tsukimugi đó!!"
"Đúng, đúng vậy đó ạ. Tại Sōta-kun nói lời oan ức quá sức tưởng tượng, nên tiểu nữ Akane mới lỡ giật mình một chút."
Dù Akane mỉm cười e thẹn, nhưng vì cô ấy vẫn đang trong trạng thái được Sōta bế từ nãy đến giờ, nên cảnh tượng trông khá là kỳ quặc.
"Ừm… Tạm gác Alicia sang một bên, đúng là cô Akane rất đầy đặn. Nhất định không được lơ là, kẻo không cẩn thận lại biến thành cô Akane mũm mĩm đấy nhé."
"Nanami thật quá đáng!"
"Đó đâu phải lời bản cung nói!"
Cô Akane mũm mĩm sở dĩ không phân biệt được Nanami và Kagura, không phải vì hai người họ mặt mũi giống nhau, mà là vì cô Akane mũm mĩm đang rất sốt ruột. Đừng có gọi người ta là cô Akane mũm mĩm mãi thế!
"Tuy nhiên… Hoàng tử Sōta được khác giới yêu thích thì tất nhiên là tốt, nhưng việc không có bạn bè cùng giới, đúng là hơi đáng lo ngại."
"…………"
Đương nhiên, đôi mắt của Megumi đã mất đi ánh sáng.
"Chị nhớ hồi nhỏ A-Sō hay chơi với các bạn nam lắm mà."
Kikuno, người quen thuộc với thời thơ ấu của Sōta, đưa ngón trỏ lên cằm suy nghĩ.
"Vậy thì không sao rồi."
"Đúng đó. Mẹ đúng là hay lo xa."
"Rõ ràng đã nói ta không phải mẹ rồi mà!!"
Đúng là sắp hoàn toàn biến thành mẹ rồi.
Từ lần đó trở đi, Kagura cứ ngày nào cũng lải nhải Nanami và Sōta, quan tâm xem họ đã đi giày đúng chưa, bài tập đã làm xong chưa, cứ như sắp hoàn toàn biến thành mẹ rồi.
Thế nhưng một hôm, Nanami và Sōta nhìn thấy Kagura đang ôm đầu khổ não trong phòng sinh hoạt chung của Ký túc xá Mạo Hiểm (Bōken Ryō) – nơi đang được mở rộng từng ngày.
"Nàng đang làm gì vậy nhỉ…?"
"Trời mới biết…?"
Hai người thận trọng rón rén lại gần, như thể gặp phải một loài động vật hoang dã.
"Điện hạ Kagura, có chuyện gì vậy ạ?"
"Húi hí hí!?"
Kagura phát ra tiếng kêu dễ thương không thể tả, Sōta vừa có chút hoài niệm về Kagura uy phong lẫm liệt thời No.0, vừa có chút "xa lánh" nàng ba mét.
Mặt khác, Nanami dường như không để ý, tinh mắt phát hiện vật đặt trên bàn.
"Ồ ồ!? Thư tình sao!?"
"…Đúng, đúng vậy. Cái thứ này, ta nhận được chỉ thấy phiền phức thôi…"
Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Kagura, Sōta thầm nghĩ "Trời ạ đáng sợ quá!", nhưng Nanami mặc kệ Sōta, truy hỏi thêm:
"Điện hạ Kagura cũng là một mỹ nhân giống như một người nào đó, chắc hẳn thường xuyên nhận được thư tình nhỉ?"
Người nào đó được nhắc đến ở đây, đương nhiên là Nanami tự nói về mình.
"Không, ta chưa bao giờ nhận được."
"Rõ ràng là giống một người nào đó mà!"
Người nào đó được nhắc đến ở đây, đương nhiên là Nanami tự nói về mình. Sao phải nhắc hai lần chứ?
*Kagura-denka, người giống bản cung, từ khi lập quốc đến giờ vẫn cứ thế này, chẳng phải có nghĩa là bản cung trong mấy trăm năm tới cũng sẽ không nhận được thư tình sao…?*
Nanami không thể không chấp nhận hiện thực tàn khốc, lập tức suy sụp, nhưng rồi nhanh chóng thay đổi suy nghĩ: *Nhưng nàng ở hiện đại đã trở thành người nhận được thư tình rồi.* Cô nàng lại vực dậy tinh thần, lén nhìn bức thư tình Kagura nhận được.
"Thế rồi sao? Thế rồi sao? Ai gửi vậy? Người trong lớp sao?"
"Trên thư viết là năm hai, ta nghĩ là người không quen biết."
"Ồ, học trưởng sao… Rõ ràng mặt mũi giống y hệt, tại sao bản cung lại không nhận được thư tình nhỉ?"
"Ngươi muốn sao…?"
"Không, không, không đời nào! Cái thứ đó, nhận được cũng chỉ tổ phiền phức thôi!!"
Kagura oán hận ngước nhìn Nanami đang bối rối vì bị Sōta "cà khịa".
Trước mặt Kagura, Akane thò đầu ra từ sau vai Nanami, với vẻ mặt đầy hứng thú hỏi:
"Sẽ đồng ý sao?"
"Ai mà đồng ý! Nhưng… cho dù có muốn từ chối, cũng không biết phải làm thế nào cho phải… Cái thứ này phải từ chối kiểu gì hả cô Akane?"
"Ừm~… Em toàn nhờ Sōta-kun thôi."
"Nhờ Hoàng tử Sōta…?"
"Vâng. Nhờ cậu ấy đi cùng em, nhờ cậu ấy nói với đối phương là 'Không được đụng vào người phụ nữ của tôi', yaa ♥"
"Đó là kế sách tạm thời thôi mà!? Anh chỉ là thực hiện lời ông nội Akane đã nhờ thôi mà!?"
Dù trên danh nghĩa hôn ước đã bị hủy bỏ, nhưng Sōta vẫn một mực giữ lời hứa với ông nội của Akane – Shūtatsu, đó là "giúp Akane đuổi ruồi".
Dù không biết Shūtatsu có liệu tính được xa đến vậy không, nhưng việc ông ấy bản năng quý mến Sōta, có lẽ là do đã nhìn thấu bản chất nhất mực này của cậu.
Dù sao thì, cả Kagura và Nanami đều trợn mắt trắng bóc nhìn Sōta và Akane đang tình tứ một cách khó hiểu.
"Với lại Akane này, theo bản cung thấy, thực ra ngươi có thể tự mình từ chối mà, ngươi làm vậy chỉ muốn nghe Sōta nói những lời đó thôi đúng không?"
"Không không không không không, không có chuyện đó đâu ạ! Tiểu nữ Akane là người Nhật Bản không dám nói 'Không' hay 'Meo' đâu!"
"Mèo lọt vào rồi!?"
Miệng vừa nói "meo", Akane vừa đùa giỡn với Sōta lại càng tình tứ hơn, Kagura và Nanami thầm nghĩ "Chẳng phải cô ta vừa nói 'meo' đó sao?".
"…Hoàng tử Sōta."
"Ơ, à, vâng?"
"…Ta cũng muốn nhờ ngươi."
"Nhờ gì cơ…?"
"Nói với đối phương không, 'Không được đụng vào người phụ nữ của ta'…"
Sōta lập tức choáng váng.
Đó là bởi vì cậu nhìn thấy Kagura đỏ mặt, rụt rè đề nghị, mà lại vô tình cảm thấy nàng thật đáng yêu.
—Quá khứ.
Có một cô gái tên là Daimyōji Naru.
Vốn là một người lạnh lùng, xa cách, vậy mà chẳng biết từ lúc nào, lại biến thành kẻ "vô dụng" dựa dẫm vào cô nữ sinh trung học. Nhớ lại chuyện này, Sōta dần dần cảm thấy sợ hãi, nghi ngờ liệu mình có đang tỏa ra một loại "thành phần độc hại" nào đó kích thích sự "vô dụng" hay không.
Ngoài ra, phong trào "Không được đụng vào người phụ nữ của tôi" đã trở thành xu hướng hot trong một số nữ sinh lớp 1-F (Akane, Kikuno, Megumi), tại sao lại có Megumi xen vào nhỉ?
Akane, Kikuno, Megumi, Ruri, Manaka, Bà Tsukimugi, Miyuki-sensei – dạo này Sōta đột nhiên thu hút một đám đông nữ sinh ồn ào xung quanh mình, khiến một cô gái nào đó nhìn cậu với vẻ mặt hung dữ.
Cô gái đó không ai khác chính là Nanami. Xin quý vị hiểu rõ rằng, đây không phải là do lỡ quên khi liệt kê tên mà nói là Nanami.
"Có chuyện gì vậy, Công chúa Nanami? Cô cứ xị mặt ra thế thì phí hết cả nhan sắc đấy."
"…Khen ngợi vẻ đẹp của bản cung, người giống mình y hệt, đúng là tự huyễn hoặc bản thân, thật xảo quyệt."
"Đừng nói lời ngốc nghếch. Ta đẹp hơn."
"…………"
Nanami nghĩ thầm "Tổ tiên mình đúng là người thú vị thật…", và nhìn Kagura với ánh mắt kỳ lạ.
"Vậy sao? Hoàng tử Sōta bị sao vậy?"
Kagura chuyển ánh mắt về phía Sōta, người một bên bị Akane và Manaka quấn lấy không rời, một bên được Kikuno xoa đầu.
"Ưm… Ừm. Điện hạ Kagura… Ngươi, biết chuyện chúng ta ra đời đúng không?"
"Đương nhiên."
"!.. Vậy, vậy thì… Sōta và bản cung… quả nhiên không nghi ngờ gì nữa là, cái đó… song, song sinh sao?"
"?"
"Nói cách khác… Sōta và bản cung, cả hai đều là con của Phụ vương và Mẫu hậu sao?"
"…Không phải sao?"
"Ngươi chẳng phải biết chuyện chúng ta ra đời sao!"
"Ta nhớ chuyện đặt tên đệm cho hai người, còn hai người là con ai thì ta không biết. Có thể chắc chắn là hai người sinh cùng một ngày… chắc là đúng. Tại sao lại hỏi ta chuyện này? Ngươi tự mình không biết sao?"
"Đừng có nói ra ngoài nhé?… Này, bản cung và Sōta trông chẳng giống nhau chút nào đúng không? Nên bản cung mới nghi ngờ chúng ta có đúng là chị em ruột không?"
"Ừm… Hai người giống ta và em trai ta, hơn nữa tên đệm là do ta đặt, đủ để thấy hai người đều là con cháu nhà Bladefield."
"Không không không, ngươi nghe bản cung nói đây? Bản cung không phải muốn xác nhận chúng ta có phải người của Công quốc Bladefield hay không. *Bít du an đơ ste en?*"
"Phải là 'Do you understand?' mới đúng. Phát âm của ngươi tệ quá."
"Chuyện đó không quan trọng mà! Bản cung hỏi ngươi, Sōta và bản cung rốt cuộc có phải chị em ruột không!"
"Sao ta biết được?"
"Ngươi không biết chuyện này sao!!"
"Ừm… Rất tiếc, xem ra phải nói chuyện này rồi… đúng không?"
"?"
Kagura cất tiếng với giọng nặng nề, Nanami vô thức hít một hơi lạnh.
"Bà cố của ta có hai mươi mốt cháu, năm mươi ba chắt, tám mươi sáu chút."
"…Ừm?"
Không hiểu Kagura muốn nói gì, Nanami khẽ "phì" một tiếng.
"Bà cố không nhớ rõ tên các cháu. Có lúc gọi ta là Sakura, có lúc gọi ta là Kanran, có lúc gọi ta là Kẻ trộm Le Burg." (Người dịch chú thích: Ba cái tên này ít nhiều đều gần âm với Kagura trong tiếng Nhật. Kanran là chiến trường trận đánh cuối cùng của Vua Arthur.)
"Cái tên cuối cùng biến thành tên linh vật tiệm hamburger rồi kìa!?"
"Có thể hình dung được, bà cố cũng không thể nhớ được, đứa cháu hay đứa chắt nào có quan hệ gì với đứa con hay đứa cháu nào."
"…Bản cung cuối cùng cũng dần dần hiểu ý ngươi muốn nói gì rồi."
"Ừm. Vì vậy, ta cũng tương tự, không nhớ rõ quan hệ huyết thống của một đống con cháu trong Hoàng gia."
"…………"
Người này bất ngờ thật vô dụng… Nanami từ tận đáy lòng nghĩ vậy. Giả sử Nanami biết Kagura là thủ lĩnh của tổ chức giám sát thế giới nắm giữ mọi thông tin trên đời, chắc hẳn sẽ khịt mũi coi thường.
"Tuy nhiên, điều này lại khiến ta chợt nghĩ… Nếu ngươi và Hoàng tử Sōta là chị em ruột…"
"!!"
Kagura lộ vẻ mặt nghiêm túc gật nhẹ cằm, Nanami thầm kinh hãi.
"Đáng lẽ ra ta đã đặt luôn tên của ta và em trai ta rồi."
"Đầu trâu không đúng mình ngựa mà—!!"
"Ngươi đang kích động cái gì…?"
Nhìn Nanami đang ôm đầu ảo não, Kagura khoanh tay khó hiểu.
"Ồ? Nanami và mọi người đang nói chuyện gà cùng vịt sao? Đến lúc tiểu nữ Akane đây – người không ai sánh bằng trong việc giao tiếp – ra tay rồi!"
Nanami có dự cảm, cuộc đối thoại này sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Cứ thế này, mặc dù đang đắm chìm vào cuộc sống học đường ung dung tự tại, Sōta lại lo lắng rằng mình không thể cứ mãi như vậy được.
Bị Hội Nghiên cứu Đất đuổi khéo với lý do "Việc còn lại là của chuyên gia!", Sōta chẳng biết làm gì, đành đứng ở hành lang nhìn họ làm việc mà khẽ thở dài.
Tsukimugi và Kagura nhận ra sự phiền muộn của Sōta, liền lặng lẽ bước tới vỗ vai cậu.
"Hiện tại là lúc ta phải ẩn mình, thời cơ chuyển mình thế nào rồi cũng sẽ tới. Nhân lúc này mà tích lũy sức mạnh, chuẩn bị sẵn sàng cho lúc ấy. Ta cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, sớm muộn gì cũng phải tìm cách giải trừ cái phong ấn đang khóa chặt sức mạnh này."
"Đúng đó. Nếu kết thúc ở đây thì Kagura bé bỏng này cũng quá vô dụng đi."
"Hai người dám tự nhiên mà phê phán tôi sao!?"
Có những thứ cậu phải lấy lại.
Và có những người sẵn lòng cùng cậu gánh vác mọi gian nan.
Điều này như một liều thuốc mạnh, tiếp thêm động lực cho Sōta.
Ngoài ra, Sōta còn đang vướng bận một vấn đề khác.
"Sao thế, Sōta-ouji? Còn vấn đề gì nữa sao? Kể tôi nghe thử xem nào. Ưm? Ưm?"
"Mẹ đúng là thích lo xa quá..."
"Tôi không phải mẹ cậu!!"
Thế thì là chị hay là dì đây... Ngoài Kikuno, giờ lại thêm Miyuki-sensei và những người khác tranh nhau làm chị, khiến Sōta không khỏi cười khổ. Cậu quên mất Nanami mất rồi.
"Vậy rốt cuộc là sao? Có chuyện gì cứ thoải mái tâm sự với tôi nhé, Sōta-ouji."
"Ưm——... À. Không có gì đâu, chỉ là... tôi không biết Rin, Kurumiko, và Misamori-kaichou bây giờ thế nào thôi."
"Ồ. Là mấy người bạn gái * ở thế giới giả lập của cậu ấy à? Cứ đi gặp họ là được mà."
*(Chú thích: Nguyên văn là "girl friend". Tác giả cố ý dùng từ có thể hiểu là bạn gái hoặc bạn nữ.)
"...Cô nói dễ dàng quá... Tôi sợ."
"Sợ gì?"
"Ưm... Trước đây tôi từng cùng Naru đi đến một thế giới giả lập khác. Kết quả là lúc đó Rin và Kikuno-nee đều nhìn tôi với vẻ mặt 'Anh là ai vậy?'. Điều đó thực sự rất khó chịu. Tôi không muốn phải trải qua cảm giác tương tự ở thế giới thực nữa..."
"Vậy à...? Cũng phải. Có lẽ không gặp mặt lại tốt hơn cho cả hai bên."
"Nếu không thì vận mệnh sẽ sắp đặt cho các cậu gặp lại nhau thôi."
"Vận mệnh... sao?"
Một thiếu niên từng thao túng vận mệnh, giờ lại phải tuân theo sự sắp đặt của vận mệnh, quả là một sự trớ trêu đến mức nào.
Sōta khẽ tự giễu mà bật cười.
Ngày hôm sau.
Sōta sẽ run rẩy trước vận mệnh của chính mình.
Một cuộc trùng phùng đang chờ đợi cậu...