No.0, người đã mất đi ý thức và ngã vật xuống đất, chợt chìm vào giấc mơ về quá khứ của mình.
Đó là giấc mơ về cuộc đời đầy thăng trầm, khúc khuỷu từ khi nàng còn là một thiếu nữ…
Ở một dị giới xa xôi, tồn tại một quốc gia mang tên Vương quốc Tam Giác, nơi có gia tộc Bladefield lừng lẫy với lịch sử lâu đời.
Dòng họ Bladefield là hậu duệ của nữ Kỵ Sĩ huyền thoại, người xuất hiện trong "Câu chuyện về Lá Cờ Khởi Nguyên" – một truyền thuyết anh hùng đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ của Vương quốc Tam Giác. Tương truyền, nữ Kỵ Sĩ ấy đã mang thai cốt nhục của chàng thiếu niên anh hùng cứu vương quốc, và chính con cháu của nàng đã tạo nên huyết mạch Bladefield.
Vào một năm đông giá, gia tộc Bladefield chào đón một cô bé: Kagura.
Cô bé mang tên Kagura không hổ danh dòng dõi, sớm trở thành Kỵ Sĩ cống hiến cho vương quốc. Chẳng bao lâu, tài năng của nàng nổi bật, được phá lệ thăng chức, và ở tuổi mười sáu, nàng đã đảm nhiệm vị trí Đội Trưởng Kỵ Sĩ Đoàn.
…Thế nhưng, khi vung kiếm trên thao trường lâu đài, gương mặt Kagura lại đượm vẻ ưu tư.
"Trông cô u sầu quá, Đội Trưởng Kỵ Sĩ Đoàn mới nhậm chức à."
Một người đàn ông trung niên cất tiếng gọi. Kagura xoay đầu, mái tóc vàng óng ả ngang vai tung bay, rồi nàng gọi tên người đàn ông ấy:
"Thưa Ngài Godfred."
Ngài Godfred là cựu Đội Trưởng Kỵ Sĩ Đoàn, người có thể nói là chỗ dựa vững chắc của Kagura, và cũng chính là người đầu tiên tiến cử nàng kế nhiệm. Ở cái tuổi mà lẽ ra kiếm kỹ đang ở đỉnh cao, ông buộc phải từ chức chỉ vì một lý do duy nhất: căn bệnh nan y không thuốc chữa.
"Cô còn trẻ, ta hiểu cô phải đối mặt với nhiều lời chỉ trích cả trong lẫn ngoài Kỵ Sĩ Đoàn, nhưng nếu chính cô lại để lộ sơ hở thì thật đáng lo."
"Thần xin lỗi…"
"Không sao đâu. Cứ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, tự khắc cô sẽ có thêm tự tin thôi."
"Nhiệm vụ đầu tiên…?"
"Ừm. Đây là vinh quang của một Kỵ Sĩ đấy. Là nhiệm vụ tiêu diệt quái vật."
Kẻ Ăn Làng (Village Eater).
Một quái vật bí ẩn đang đe dọa vùng biên giới phía đông bắc Vương quốc Tam Giác vào thời điểm đó.
Nó đã gây ra hàng loạt vụ mất tích kỳ lạ, khiến nhiều ngôi làng cùng toàn bộ dân cư trong vùng núi biến mất không dấu vết, chỉ để lại những dấu chân khổng lồ tại hiện trường.
Con quái vật bí ẩn ấy, đến cả hình dáng cũng không ai biết, được đặt tên là Kẻ Ăn Làng.
Khi hay tin Đội Trưởng Kỵ Sĩ Đoàn mới sẽ lần đầu xuất quân, Phó Đội Trưởng Lyle White, người ở lại trấn giữ, đã lo lắng chạy đến cảnh báo Kagura. Lyle là Phó Đội Trưởng đội Kỵ Sĩ dưới quyền Kagura khi nàng còn là Đội Trưởng phân đội, và đã cùng nàng được thăng chức.
"Thưa Đội Trưởng, xin người hãy cẩn thận. Có tin đồn rằng vụ việc lần này là do nước láng giềng gây ra, ngụy trang thành quái vật."
Lyle, người đã cùng Kagura xông pha trận mạc, tuy đôi khi có chút xu nịnh, nhưng lại là một trong số ít người đứng về phía nàng. Anh không chỉ là một chiến hữu không thể thiếu mà còn là cánh tay phải của Kagura trong vai trò Đội Trưởng Kỵ Sĩ Đoàn.
Gia tộc White trước đây là một dòng dõi danh giá, từng giữ tước vị Công tước. Nhưng vài thế hệ trước, trong cuộc tranh giành quyền lực giữa hoàng tử và hoàng thúc, họ đã thất thế vì đi theo phe hoàng tử cuối cùng bị bại trận, bị giáng xuống thành tiểu lãnh chúa địa phương, thực chất chỉ như một trưởng làng.
Lyle ôm mộng khôi phục lại gia tộc. Trong mắt mọi người, anh là trợ thủ đắc lực của Kagura, và việc Kagura thăng tiến như diều gặp gió dường như không liên quan gì đến giấc mơ của anh. Ai cũng nghĩ Lyle trở thành thuộc hạ số một của Kagura là vì sự tin tưởng và một chút toan tính. Nhưng… Lyle còn giấu kín một tình cảm khác dành cho Kagura.
Vài ngày sau.
Dưới sự chỉ huy của Đội Trưởng Kỵ Sĩ Đoàn Kagura Bladefield, cuộc viễn chinh tiêu diệt quái vật đã khởi hành.
Đoàn người cứ ngỡ công tác điều tra sẽ gặp muôn vàn khó khăn, nhưng Kagura và các thành viên nhanh chóng chạm trán quái vật ngay tại một ngôi làng gần đó, nơi chưa bị ảnh hưởng.
Thứ đó chỉ có thể được miêu tả bằng một từ duy nhất: Quái Vật.
Nó tựa như một cơ thể động vật nào đó bị vặn vẹo đến mức không thể vặn vẹo hơn được nữa, toàn thân đều dị dạng.
Cánh tay của nó chi chít những khối u, dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, rồi bàn tay lại vặn ngược hai vòng lên trời, liên tục phun ra bong bóng máu từ đầu ngón tay. Chân cũng vậy, thậm chí chân phải còn mọc ra vô số chi phụ như những cành cây.
Thân mình thì khắp nơi chi chít những con mắt tròn xoe, như thể có vô số đồng tử.
Còn phần đầu thì có lẽ đã không thể gọi là một sinh vật. Trên đó chỉ có một cái miệng và những xúc tu kỳ lạ, hàm răng thì lộn xộn như bị tan chảy.
"Đây là… thứ quái quỷ gì vậy…?"
Thứ đó cùng lúc gợi lên sự ghê tởm và sợ hãi tận cùng trong lòng người, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là quái vật.
Rồi, con quái vật phát ra tiếng "khục khục" từ những con mắt trên thân mình, lập tức dịch chuyển đến bên cạnh một thuộc hạ đang cứng đờ sau lưng Kagura. Nó túm lấy Kỵ Sĩ đang mặc giáp trụ nặng nề bằng ngón tay, rồi véo nắn như nặn đất sét.
…Kỵ Sĩ ấy thét lên một tiếng không giống tiếng người, rồi ban đầu từ từ, sau đó mãnh liệt, tan biến thành hơi nước.
Kagura chứng kiến cảnh tượng đó, cố gắng kiềm chế tinh thần đang gần như phát điên, rồi nàng hét lớn:
"Rút lui————!!"
Chạy.
Cố sức chạy trốn.
Từng người thuộc hạ của nàng bị quái vật nuốt chửng và nghiền nát, bị hóa đá khi còn sống, nửa trên đầu biến mất, chỉ còn cái miệng không ngừng kêu "cứu tôi", cứ thế lần lượt bỏ mạng.
Rồi, bị dồn đến bờ vực, Kagura ôm quyết tâm tử chiến, nhảy xuống khu rừng bên dưới vách đá, một độ cao tuyệt đối không hề thấp.
Từ xa vọng lại tiếng nói.
Nghe như rất xa xăm.
"Này, này, cậu có thấy không? Vừa nãy có một cô gái từ trên trời rơi xuống đấy?"
"Ồ, ở quê tớ có bộ truyện tranh miêu tả chuyện như vậy đấy? Rồi họ sẽ thành người yêu gì đó."
"Quê cậu đáng sợ thật… Tớ tuyệt đối không muốn đến nơi đó."
Là hai cô gái…
Kagura, người đã bất tỉnh một lúc vì cú va chạm khi rơi xuống, nghe tiếng hai người họ rồi lại chìm vào hôn mê.
Khi Kagura tỉnh lại trong đau đớn, nhờ những cành cây dày đặc đỡ lại mà may mắn giữ được mạng sống, trời đã tối sầm. Nàng thấy hai cô gái xinh đẹp đang ngồi quanh đống lửa nhấm nháp thịt khô.
"Ư…!"
"À, tỉnh rồi à~ Cậu không sao chứ~?"
"Tốt nhất là cậu đừng cử động vội. Sườn và xương chân cậu đều gãy rồi. Lá bùa hồi phục dán trên ngực cậu đang cố gắng chữa trị, nhưng chắc cũng cần thêm thời gian nữa."
Một người là nữ nhân tai cáo với mái tóc xanh nước biển… dường như là á nhân.
Người còn lại là cô gái tóc xù, đeo kính… mặc bộ giáp đen hở hang. Chắc là một kiếm sĩ.
"Các… cô… là ai?"
"Là lữ khách thôi. Tớ là Eden. Eden Li Plei."
"Tớ là Hatate Miyuki. Đến từ dị giới."
"Này, Miyuki. Tớ đã bảo cậu đừng tùy tiện tiết lộ thân phận rồi mà?"
"À, đúng rồi. Lỡ lời mất rồi."
Quần thể vệ tinh nhân tạo ma đạo – Ma Đạo Thư.
Trong thế giới ảo của Ma Đạo Thư, Miyuki đang truy tìm bí ẩn về sự mất tích của ông cố mình, vốn dĩ là một linh hồn điện tử không thực sự tồn tại trong thế giới này.
Nhưng khi cô du hành qua các thế giới ảo, cô đã khám phá ra sự thật về sự tồn tại của mình, và thông qua Ma Đạo Thư, cô đã liên lạc được với một triệu hồi sư ở một dị giới thực tại, nắm giữ phương pháp xuất hiện từ thế giới ảo vào thế giới thực.
Một trong ba Triệu Hồi Sư vĩ đại nhất mọi chiều không gian đã chuẩn bị một cơ thể người nhân tạo trống rỗng.
Linh hồn điện tử "Hatate Miyuki" được triệu hồi vào cơ thể đó.
Chỉ là, nơi Miyuki được triệu hồi đến lại là dị giới nơi vị triệu hồi sư sinh sống.
Ở thế giới này, Miyuki đã thực hiện vài hành động anh hùng và kết giao tri kỷ với Eden, người cũng đang du hành ở đây, cùng nhau hành động. Trong câu chuyện của riêng mình, cô đã trải qua những cuộc phiêu lưu như một nhân vật chính.
Rồi, Miyuki sẽ được số phận dẫn lối đến nơi quyết chiến.
Nơi quyết chiến quay trở lại "thế giới ảo" đã tạo ra mình.
—Đúng vậy, Miyuki không hề biết rằng đây là dị giới "trong quá khứ".
Khi cô vượt qua bức tường chiều không gian, cô cũng đã vượt qua cả thời gian.
Khi trời sáng.
Kagura, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng cử động, đã cảm ơn hai cô gái và khuyên họ nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Nhìn huy hiệu trên giáp của cậu, chắc là Kỵ Sĩ của vương quốc này nhỉ? Lẽ ra sẽ không vô cớ hành động một mình trong núi sâu thế này. Có chuyện gì xảy ra sao?"
Bị Eden hỏi ngược lại, Kagura hơi ngập ngừng rồi kể về việc gặp phải quái vật.
Nghe Kagura mô tả hình dáng con quái vật với vẻ mặt nặng trĩu, Eden ung dung nhìn sang Miyuki.
"Xem ra đoán trúng rồi."
"Không thể sai được. Đó là ‘Quyến thuộc Thần Long’."
"Kagura-dono, cậu hãy nhanh chóng xuống núi đi. Nếu còn muốn sống sót trở về thành."
Hiếm khi Eden nói ra lời quan tâm đến người khác, nhưng Kagura lại nổi giận đùng đùng.
"Cái gì!? Thuộc hạ của thần đều đã hy sinh rồi!! Làm sao thần có thể trơ trẽn chạy trốn về một mình được!! Thần nhất định phải tiêu diệt thứ đó, nếu không thì quả thật hổ thẹn với danh Kỵ Sĩ!!"
"Nhưng còn người còn của mà~"
Sau đó, mặc dù đã cố gắng khuyên can hết lời mà Kagura vẫn không chịu nghe, Miyuki và Eden cuối cùng đành bỏ cuộc, cho phép Kagura đi cùng. Người trước là để bảo vệ Kagura, người sau thì định bỏ rơi Kagura nếu tình hình không ổn.
Đoàn người, dựa vào thông tin của Kagura, một lần nữa lên núi, đến địa điểm gặp quái vật.
Kagura đột nhiên hỏi Eden đang đi phía trước.
"Nghe giọng điệu của các cô, có vẻ các cô đang tìm con quái vật đó. Các cô biết nó là gì không? Tôi chưa từng thấy hay nghe nói về loại quái vật đó."
"————"
Eden liếc nhìn Kagura, bật cười khẩy qua mũi.
"Người ta thường nói tò mò sẽ giết chết mèo, phải không? Thôi được, tôi sẽ nói cho cậu biết. Cậu đã gặp phải ‘Quyến thuộc Thần Long’."
"Thần Long… gọi là SBD gì đó? Sinh vật thần thoại? Tương truyền đã hủy diệt những vị thần cổ xưa kia sao?"
"Thần Long là sinh vật có thật."
"…………"
Miyuki không tham gia vào cuộc đối thoại, cũng không đáp lại ánh mắt lặng lẽ nhìn mình của Kagura.
"Người ta nói đó là một sự tồn tại bị phong ấn, có sức mạnh đáng sợ, có thể bóp méo vận mệnh."
"Vận mệnh…"
"Quyến thuộc của nó… những thân tín nhất cũng thừa hưởng một chút sức mạnh yếu ớt. Cái chết của thuộc hạ cậu mô tả chính là kết quả của việc ‘vận mệnh làm người’ bị bóp méo… Chỉ là, cái giá phải trả dường như là cuộc đời làm người của chính Quyến thuộc Thần Long cũng sẽ vì thế mà bị bóp méo theo."
"…………"
"Chúng tôi vì một vài lý do, đã đến đây để ngăn chặn Quyến thuộc Thần Long tàn phá."
Miyuki cuối cùng cũng lên tiếng:
"Tiếp theo sẽ rất nguy hiểm, tôi thật lòng khuyên cậu nên quay về thì hơn…"
"Nếu đã nguy hiểm, vậy các cô cũng đang đối mặt với nguy hiểm tương tự mà? Tôi là Kỵ Sĩ. Không thể giao phó nhiệm vụ tiêu diệt cho những lữ khách bình thường được. Hơn nữa, trận chiến này là để tế điếu các thuộc hạ của tôi."
Có thể nói chính phần cuối trong lời nói của nàng đã thuyết phục được Miyuki và Eden.
Ba người im lặng đi được một lúc, Kagura bỗng nhiên cất tiếng:
"Nhưng mà… lại phải chiến đấu với sinh vật thần thoại… Nói đến đây, tại sao Thần Long lại có tên là ‘SBD’ vậy?"
"Cái gọi là Thần Long có thể nói là tên gọi dân gian… giống như một danh hiệu vậy."
Eden ngước nhìn bầu trời, khẽ cất tiếng.
“Ngươi đã từng nghe về Tinh Kiếm chưa?”
“Tinh Kiếm… Chẳng lẽ là thanh kiếm truyền thuyết trong truyện cổ tích, tương truyền có thể nghiền nát cả tinh tú sao?”
“Đúng vậy, chính là Tinh Kiếm. Như ngươi nói đó, có thuyết cho rằng nó có thể nghiền nát cả tinh tú, lại có thuyết nói rằng thân kiếm đầy rẫy ánh sáng sao, mỗi khi vung lên lại kéo theo vệt sáng tựa sao băng, nên mới được đặt tên là Tinh Kiếm! Chỉ có điều, đó không phải chuyện cổ tích đâu, nó thực sự tồn tại trên đời này.”
Eden nhắm mắt lại, ánh sáng đó như hiện rõ mồn một trong tâm trí nàng, gợi lên bao nỗi hoài niệm.
“Tinh Kiếm được cho là thanh kiếm mạnh nhất, trên toàn thế giới chỉ có mười ba thanh. Trên thân con Thần Long vĩ đại đã từng diệt thần đó, có một thanh ở răng, hai thanh ở móng phải, một thanh ở móng trái, một thanh ở sừng, một thanh ở chót đuôi, và một thanh nữa ở vảy ngược.”
“Kẻ sở hữu hơn nửa số thanh kiếm mạnh nhất…”
“Phải, chính vì vậy mà nó được gọi là…”
Eden cất tiếng ngâm một đoạn cổ ca đã từng được lưu truyền, nhưng nay gần như đã thất lạc.
“Long Tinh Kiếm… Star Blade Dragon.”
Kagura bị giọng điệu của Eden làm cho chấn động, nhất thời không nói nên lời.
Đến lúc Miyuki Makenshi khẽ khàng mở lời, kéo ý thức của Kagura trở về thực tại.
“Xin hãy cẩn thận. Những gì chúng ta sắp đối mặt là tàn dư đã bị vặn vẹo của một Thần Long – kẻ được cho là có thể tự do thao túng cả số phận được khắc ghi trong Hồ Sơ Akashic.”
Miyuki Makenshi trái ngược hoàn toàn với Eden, nàng thong dong truyền đạt một thông tin nghiêm trọng, khiến Kagura không khỏi hít một hơi lạnh.
Ngôi làng nơi Kagura gặp con quái vật giờ đây đã không còn bóng dáng nó, nhưng dấu chân mà nó để lại thì kéo dài thẳng tắp về phía một hang động bên ngoài làng.
Ba người cầm đuốc, tiến sâu vào hang động.
Trong hang động, xương trắng khắp nơi, rắn độc và nhện độc không ngừng tấn công, nhưng đều bị Eden vung tay không đánh bay.
Và rồi, ngay tại cuối hang động…
Đi kèm với mùi hôi thối nồng nặc, con quái vật ấy không ngừng ăn những cánh tay cứ mọc dài ra vô tận của chính mình.
Chứng kiến cảnh tượng kỳ dị này, ngay cả Eden và Miyuki Makenshi cũng khó mà thốt nên lời, chỉ thì thầm:
“Cái này đúng là…”
“Hoàn toàn không thể ngờ được vốn dĩ hắn là con người…”
Nghe vậy, Kagura gần như hét lên:
“Con người!? Đây là con người sao!? Con quái vật này lại là con người ư!?”
“Phải. Hắn là thân tín của Thần Long – một trong ba thành viên của ‘Tam Đầu Long’ với biệt danh Cha Xứ Verdine. Đây chính là số phận của những kẻ sinh ra làm người đã bị đảo lộn.”
Vừa nói, Eden vừa rút đôi đoản kiếm song thủ ra. Con quái vật dường như đã phát hiện ra họ.
“Miyuki, dùng toàn lực ngay từ đầu đi. Đòn tấn công của tên đó có thể ăn sâu vào linh hồn. Thân thể ngươi có thể thay đổi, nhưng linh hồn thì không thể đâu.”
“Vâng ạ~”
Mặc dù lời đáp của Miyuki Makenshi nghe có vẻ thư thái và đáng yêu, nhưng việc nàng rút ra thanh kiếm lưỡi đen dường như là tín hiệu khai chiến. Kagura cảm nhận được sát khí mãnh liệt toát ra từ Miyuki Makenshi và Eden.
Thứ toát ra từ họ là Trường lực, tổng hợp của sức mạnh thể chất, ma lực và nhiều nguồn năng lượng khác.
Người thường không thể cảm nhận Trường lực. Chỉ những cao thủ có đạo hạnh đủ cao mới có thể. Trường lực của Miyuki Makenshi và Eden hiện tại đã vượt quá giới hạn thông thường, Kagura cũng cảm nhận được áp lực từ nguồn sức mạnh vô hình phi thường ấy.
“Hai người này rốt cuộc là sao chứ…!? Hai người này mới là quái vật thì phải…!?”
Dù không hề nghe thấy tiếng lòng của Kagura, nhưng Eden vẫn liếc nhìn nàng một cái.
“Ngươi cứ ở yên đó đừng động đậy.”
“…!”
Muốn động cũng không thể động.
Trường lực bất thường của con quái vật, của Eden và của Miyuki Makenshi đã khiến đôi chân nàng không nghe lời.
Chỉ thấy con quái vật vừa mới động đậy, nhưng trước khi nó kịp rút ngắn khoảng cách, Eden đã nhanh hơn một khoảnh khắc, vung đoản kiếm chém bay hai cánh tay của nó.
“Miyuki!”
“Ma Kiếm Thức Thứ Hai, Antenora Chi Nguyệt…”
Miyuki Makenshi tạo thế đứng lạ thường, mũi kiếm di chuyển từ trên cao xuống nghiêng phía dưới, và ngay lập tức chém con quái vật làm đôi.
Nhìn con quái vật từ từ tách ra làm hai, Kagura thở phào nhẹ nhõm:
“Thành công rồi…!!”
Thế nhưng, con quái vật trong nháy mắt đã mọc ra những cánh tay mới, hình dạng còn kinh khủng hơn cả ban đầu.
“Năng lực dị biến của tên đó là siêu tái sinh! Đừng lơ là, Miyuki!”
“Hiểu rồi ạ~”
“Hừ… Tên khốn kiếp, khó đối phó thật. Không hổ danh từng là một trong ‘Tam Đầu Long’. Nhưng mà, không phải lúc nào cũng được đâu! Miyuki, đừng bận tâm, chém nát nó ra thành từng mảnh đi!!”
“Tới đây, tới đây~”
Tiếp theo là màn cao trào.
Mặc dù con quái vật quả thật đáng kinh ngạc, nhưng Miyuki Makenshi và Eden còn đáng kinh ngạc hơn gấp bội.
Hai người họ mới chính là những ‘quái vật’ áp đảo.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Trận chiến sinh tử với con quái vật tưởng chừng sẽ kéo dài đến vô tận, nhưng giờ đã sắp kết thúc.
Ban đầu con quái vật sử dụng các chiêu thức như quay ngược thời gian, siêu hồi phục, biến hình, nhưng sau đó không còn dùng nữa, dần dần biến thành một trận chiến đơn thuần. Miyuki Makenshi và Eden dần dần áp đảo, đẩy lùi con quái vật.
Cuối cùng, con quái vật cũng bị Ma Kiếm của Miyuki Makenshi khuất phục.
Miyuki Makenshi xác nhận Trường lực từ con quái vật đã biến mất, rồi thu thanh kiếm tràn đầy ma khí vào vỏ.
“Không khó đánh như chúng ta nghĩ ban đầu nhỉ, chị Eden.”
“Mặc dù em là do chị rèn luyện nên, chị vốn nghĩ em không thể nào thua một tồn tại đã mất đi sự che chở của chủ nhân, giống như một linh hồn vô định… nhưng có lẽ sức mạnh của kẻ địch đã suy yếu bất ngờ… Dù sao thì nó cũng đã sống từ thời Thần Đại cho đến giờ, việc suy yếu cũng là điều khó tránh khỏi chăng?”
Trong khi hai người bình tĩnh phân tích nguyên nhân chiến thắng, Kagura đi lướt qua họ, đứng trước con quái vật đang tàn lụi nhanh chóng và cúi xuống nhìn nó.
“…………Cảm ơn hai người đã báo thù cho thuộc hạ của tôi. Tôi xin thay mặt những sinh linh đã khuất mà cảm tạ.”
“Đừng khách sáo mà~”
Ngay trước mắt Miyuki Makenshi đang mỉm cười thong dong, con quái vật đáng lẽ ra Trường lực đã hoàn toàn biến mất, bỗng nhiên một xương ngón tay từ dưới chân Kagura vụt bắn lên!
“Nguy…!”
“Ế…?”
Khoảnh khắc Kagura bất giác quay đầu lại.
Dưới tác dụng của một sức mạnh kinh hoàng, một ngón tay của con quái vật khẽ lướt qua gò má trái của nàng, qua mắt trái và trượt lên trán.
Mặc dù chỉ bị chạm vào má, nhưng Kagura lại cảm thấy một cú sốc như thể toàn thân mình bị xé toạc, và cứ thế nàng va mạnh vào bức tường.
“Ưm…!”
“Chết tiệt! Vẫn còn giữ lại đòn cuối sao!?”
“Sao có thể! Trường lực rõ ràng đã biến mất rồi mà!?”
“Là đảo ngược Trường lực, dùng Trường lực âm để giành lấy một khoảnh khắc hành động!! Này, ngươi tỉnh lại đi!”
Trước mắt dần nhuộm một màu đỏ.
Trong ý thức dần mịt mờ, Kagura chuẩn bị đón nhận cái chết, nàng dường như nghe thấy tiếng ‘khà khà’ của con quái vật – kẻ cuối cùng đã tan biến trong không khí…
Vài ngày sau.
Trong phòng trọ gần kinh đô của Vương quốc Tam Giác.
“!!”
Kagura không ngừng mơ thấy mình bị quái vật nuốt chửng, trong lòng chỉ muốn thoát khỏi cơn ác mộng đau khổ, và rồi nàng tỉnh dậy trên giường.
Cú bật dậy mạnh mẽ khiến chiếc khăn ướt trên trán nàng rơi xuống, cô con gái chủ quán trọ đang đắp khăn cho Kagura giật mình.
“Oa! Tiểu thư, người tỉnh rồi sao!?”
“Đây là…?”
“Là quán trọ ở khu phố phía Bắc kinh đô ạ. Những người đi cùng đã dặn dò tôi chăm sóc tiểu thư, rồi để tiểu thư và tiền lại rồi đi mất rồi ạ.”
“…………”
Không đau cũng không thấy khó chịu. Cứ như thể mình chưa từng xảy ra chuyện gì. Kagura vừa thấy khó hiểu, vừa đưa ngón tay vuốt ve gò má trái duy nhất cảm thấy khác lạ, và phát hiện nó đang được băng bó.
Kagura lúc này mới nhận ra, nửa khuôn mặt nàng, bao gồm cả mắt trái, đều được quấn băng.
Vì không cảm thấy đau, Kagura gỡ từng lớp băng ra. Nàng vừa soi mình vào tấm gương trên tường, không khỏi bị chấn động.
Rõ ràng chỉ là bị chạm vào, nhưng một vết thương như thể bị chém đã từ trán trái xẻ dọc xuống gò má.
Nếu chỉ có vậy, cú sốc đối với nàng sẽ không lớn đến thế.
“Chuyện gì thế này… Đây là…?”
Đôi mắt vốn xanh biếc, giờ đây chỉ có mắt trái biến thành màu đỏ tươi.
Thị lực không mất, mặc dù màu sắc còn rực rỡ hơn cả máu, nhưng dường như không bị tổn thương.
Thế nhưng, trước khi nàng kịp nhận ra ý nghĩa của sự thay đổi này, dị biến đã giáng xuống người nàng đã vươn móng vuốt ra trước.
Tiếng bước chân của một nhóm người mặc giáp sắt truyền đến từ tầng dưới.
Tiếng bước chân dừng lại trước phòng Kagura, rồi cánh cửa bị đá văng ra cái ‘rầm’.
Kagura đang cảnh giác, khi thấy bộ giáp của họ là trang bị của Đội Kỵ Sĩ Vương Quốc thì liền buông lỏng cảnh giác… nhưng những lời họ nói tiếp theo lại khiến Kagura câm nín.
“Tìm thấy ngươi rồi!! Kẻ phản bội, Kagura Bladefield!!”
“Ngươi bị bắt vì tội ám sát Tể Tướng đại nhân và cựu Đội Trưởng Kỵ Sĩ đoàn đại nhân! Ngoan ngoãn tra tay vào cùm đi, kẻ chủ mưu, Bladefield!!”
“Cái gì…!?”
Vết thương mà tàn dư của Thần Long để lại trên người Kagura.
Tạm không xét đến những ảnh hưởng bề ngoài, vết sẹo này đã in dấu lên Kagura, có thể nói đã phát huy bản chất của một quái vật làm vặn vẹo số phận.
Đó chính là thay đổi số phận.
Số phận vốn có của Kagura, vào lúc này đã bị bóp méo trầm trọng.
Trở về kinh đô, điều chờ đợi Kagura là một số phận tàn khốc. Cựu Đội Trưởng Kỵ Sĩ đoàn – người đã trọng dụng và đề cử Kagura lên chức Đội Trưởng Kỵ Sĩ đoàn, cùng với Tể Tướng – người vốn không hợp với cựu Đội Trưởng Kỵ Sĩ đoàn đã qua đời. Kagura bị vu khống là kẻ chủ mưu giết hại hai người, và bị tống vào ngục.
Đương nhiên đó không phải là sự thật.
Nhưng, quỹ đạo số phận mà Kagura đáng lẽ phải bước đi đã bị lệch lạc và sụp đổ.
Những cuộc tra tấn trong ngục cực kỳ khắc nghiệt.
Gần một tháng trôi qua, Kagura bị hành hạ đến thân tàn ma dại, nằm trong căn phòng giam lạnh lẽo, trong đêm khuya nàng nghe thấy tiếng cánh cửa nhà tù bật mở.
“...?”
Kagura khẽ mở mắt, nhìn thấy bóng dáng Kyle White, cánh tay phải trước đây của mình.
“Kyle…?”
“Đội trưởng, người không sao chứ?”
“Làm sao có thể không sao…”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa, ngày mai Đội trưởng sẽ bị xử chém ở quảng trường rồi.”
“…Kyle, tôi không hề ám sát…”
“Tôi nghĩ là không. Nhưng bây giờ người tin tưởng Đội trưởng chỉ còn lại mình tôi. Xin lỗi, tôi không thể dùng cách chính đáng để giải cứu Đội trưởng. Mặc dù không thể cứu vãn danh dự của Đội trưởng, nhưng ít nhất cũng phải cứu lấy tính mạng của người. Vì vậy, tôi đến để giúp người vượt ngục.”
“Vượt ngục…”
Bên ngoài đã có ngựa chiến chờ sẵn. Nàng hãy cưỡi đến cảng thành Titt. Tới bến tàu, tìm người phu thuyền có hình xăm cánh bướm trên tấm khiên phải, hắn sẽ đưa đoàn trưởng đến nơi an toàn.
Nhưng, lỡ việc chàng giúp ta trốn ngục bại lộ, chàng sẽ...
Ta nghĩ điều này đã rõ như ban ngày rồi. Rốt cuộc không hiểu sao, trừ ta ra, tất cả mọi người đều tin chắc đoàn trưởng làm. Nhưng, tội danh cỡ này, cùng lắm là bị tước bỏ chức kỵ sĩ và cả tộc bị lưu đày biên ải thôi nhỉ… Dù không biết là ai chỉ đạo, nhưng vì âm mưu vô vị này, giấc mộng phục hưng của gia tộc White cũng tan thành mây khói. Thôi thì, cứ để con cháu ta một ngày nào đó giành lại tước vị công tước vậy.
...Chàng đừng bận tâm đến ta nữa.
Xin lỗi nhiều, dù chọn con đường nào, cả đời ta cũng sẽ bị ghẻ lạnh. Vậy thì, ta đương nhiên muốn trả mối thù này với kẻ đã hãm hại đoàn trưởng.
...Lyle...
Thôi nào, nhanh lên! Tên lính gác sắp phát hiện rồi.
...Đa tạ chàng.
Kagura Bladefield khác thường nói lời cảm ơn, Lyle khẽ mỉm cười với nàng, đỡ lấy đôi chân yếu ớt của nàng.
Đúng như Lyle đã nói, gia tộc White bị lưu đày biên ải trong tình trạng thiếu chứng cứ, và sau vài thế kỷ, con cháu họ đã phục hưng. Người con cháu đó, khi lên làm đoàn trưởng kỵ sĩ, giành được tước vị công tước, thậm chí còn được xưng tụng là "Thất Kiếm Nhân", một trong bảy kiếm sĩ mạnh nhất toàn cõi, trở thành một kỵ sĩ lừng lẫy khắp thiên hạ.
Mặt khác.
Kagura Bladefield may mắn thoát chết, trốn khỏi vương quốc, lại lên nhầm một con thuyền nô lệ. Đúng vậy. Không biết có phải số phận nàng lại một lần nữa bị bẻ cong hay không, mọi việc không diễn ra như Lyle nói, nàng bị bán làm nô lệ ở một nơi nào đó.
Học viện Ma Đạo Kỷ Niệm Tinh Linh.
Tọa lạc trên hòn đảo khổng lồ mang tên Đảo Tinh Linh, đây là trung tâm của quốc gia học viện cai quản hòn đảo này. Bị một Magician mua về làm tạp dịch, ngày ngày sống trong sự buông thả bản thân, nàng đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh tại đây. Cứ như thể đó là tương lai được sắp đặt bởi số phận đã bị bẻ cong vậy.
Người đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của Kagura Bladefield – Balcard Fortran. Ông cũng là Hắc Kỵ Sĩ đương thời.
Hắc Kỵ Sĩ.
Trên toàn thế giới chỉ có một người có thể tự xưng như vậy.
Hắc Kỵ Sĩ sử dụng "Hắc Nhẫn" và "Ảnh Khiên", từ lâu đã là biểu tượng của sức mạnh tối thượng, một danh hiệu được truyền tụng khắp thế giới này.
Lão kỵ sĩ Balcard, lính đánh thuê hộ tống các Ma Đạo Sư, chỉ thoáng nhìn đã nhận ra Kagura Bladefield từng trải qua huấn luyện kỵ sĩ, và sức mạnh tiềm ẩn trong đôi mắt nàng. Ông yêu cầu Magician nhượng lại Kagura Bladefield, rồi cầu khẩn nàng:
"Làm ơn, Kagura, con có thể thực hiện tâm nguyện cuối cùng của lão già này không?"
Ông nói như vậy.
"Ta mong con tiếp nhận sự huấn luyện của Hắc Kỵ Sĩ… trở thành Hắc Kỵ Sĩ đời kế cận."
"...!"
Từ ngày đó trở đi… từ khi bị hàm oan vào ngục.
Bản thân nàng không ngừng bị tước đoạt.
Nàng đã bị tước đoạt tất cả.
Bản thân nàng đã không còn gì.
Lúc này, có người muốn trao một vinh quang cho bản thân nàng như vậy.
Vinh quang ấy, là một danh hiệu linh hồn được truyền từ đời này sang đời khác.
Là sự hiện thân của pháo đài đen duy nhất trên thế gian.
Tim Kagura Bladefield run lên.
"...Ta hiểu rồi."
Kagura Bladefield sắp lấy lại vinh quang đã mất.
Ba năm sau.
Hắc Kỵ Sĩ Kagura Bladefield ra đời.
Người ta nói rằng Balcard Fortran, vị Đại Kỵ Sĩ được mệnh danh là hiếm có trên đời, đã truyền lại tất cả cho nàng, và khi gần đất xa trời, ông đã xúc động run rẩy.
"Đến cuối cùng, ta đã hoàn thành công việc vĩ đại nhất đời mình."
Hắc Kỵ Sĩ Kagura Bladefield xuất sắc đến mức, có thể xem là một Hắc Kỵ Sĩ đẳng cấp mạnh nhất hiếm thấy trong lịch sử các đời Hắc Kỵ Sĩ.
Kagura Bladefield, thay Balcard Fortran làm lính đánh thuê cho Học viện Ma Đạo Kỷ Niệm Tinh Linh, sau mười năm, hai mươi năm, nàng phát hiện ra sự bất thường của mình. Nàng không hề già đi.
Vị Magician mà nàng quen biết nói với nàng, đó là nghiệp quả mà người bị quyến thuộc của Thần Long bẻ cong số phận phải gánh chịu. Vị Magician nói rằng: nàng sẽ sống mãi ở tuổi mười sáu.
Kagura Bladefield bất tử, sau đó rời Đảo Tinh Linh, lang thang khắp thế giới. Kể từ khi chạy trốn khỏi quê hương, đã nhanh chóng sắp sửa vượt quá năm mươi năm. Kagura Bladefield bỗng quay trở lại quê nhà, nhưng quê hương mà nàng biết đã không còn tồn tại. Quốc vương đã đổi chủ, người lạ đảm nhiệm chức đoàn trưởng kỵ sĩ, ngay cả người biết Kagura Bladefield là tội phạm bị truy nã cũng không còn.
Trong sự an tâm lẫn tuyệt vọng, Kagura Bladefield quay về nhà cũ, phát hiện gia tộc Bladefield đã bị diệt môn, cả nhà bị xử cực hình. Nhìn thấy tài liệu ghi chép lại cảnh người em trai nhỏ bé yêu quý của mình chết trong ngục, Kagura Bladefield không kìm được rơi lệ.
Kagura Bladefield tiếp đó lần theo dấu vết của Lyle, đến một vùng nông thôn gần biên giới, thành kính chắp tay bái lạy trước mộ Lyle, người đã để lại con cháu rồi rời trần. Với một trái tim đầy cô quạnh, nàng rời bỏ quê hương không một ai nhận ra mình.
Không còn lưu luyến thế giới này, Kagura Bladefield, dù đã để lại danh tiếng lẫy lừng không hổ danh Hắc Kỵ Sĩ ở khắp nơi, nhưng đối mặt với sự trống rỗng ngày càng lớn trong lòng, nàng càng ngày càng sa sút.
Vào đúng lúc đó.
Định mệnh đã sắp đặt một cuộc trùng phùng cho Kagura Bladefield. Nàng tình cờ gặp một á nhân tóc xanh dương và tai cáo trong một quán rượu, người này chính là người nàng từng gặp ở bước ngoặt định mệnh đầu tiên của mình, và vẻ ngoài không hề thay đổi chút nào.
"Eden… Eden Li Plie…?"
"Hm? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu à? Nhìn trường lực của cô, chắc hẳn cô là một kỵ sĩ lừng danh?"
"Phải không… Hóa ra ngươi đã quên ta rồi sao? Nhưng dù ngươi quên ta, ta không thể quên ngươi. Ta là Kagura Bladefield. Khi ngươi và cô bé tên Miyuki Makenshi đánh bại quyến thuộc của Thần Long, ta cũng có mặt."
"…! Là tên kỵ sĩ vô danh lúc đó sao!? Khoan đã? Kagura… cô nói cô là Kagura Bladefield? Hắc Kỵ Sĩ Kagura Bladefield sao!? Phải rồi… tên phàm nhân không có sức mạnh nào đó đã trở thành Hắc Kỵ Sĩ à… Nhưng, nhưng mà, đã hơn một trăm năm trôi qua rồi đó? Vẻ ngoài của cô…"
Trong mắt Eden, cô kỵ sĩ yếu ớt năm xưa và Hắc Kỵ Sĩ huyền thoại đã trùng khớp.
"Vị Magician ta quen biết nói rằng, là do bị quyến thuộc của Thần Long làm tổn thương, nên đã biến thành sinh vật siêu thường. Cựu Hắc Kỵ Sĩ nói, đôi mắt trái đổi màu của ta là mắt tiên tri… có thể nhìn thấu tương lai từ vài giây đến vài chục giây. Nhờ đó, ta cũng gia nhập vào hàng ngũ quái vật của các ngươi rồi."
Eden lắng nghe Kagura Bladefield đầy vẻ oán hận mà nét mặt nghiêm nghị.
"Quyến thuộc của Thần Long… Tên đó ở đòn cuối cùng đã sử dụng 'Đòn tấn công thay đổi số phận' của chủ nhân mình sao…!! Ra vậy, lúc đó cô quả thực là một phàm nhân – một phàm nhân không duyên nợ với số phận. Nay lại trở thành một phần của hệ thống số phận méo mó này, thậm chí còn có được sức mạnh để thoát khỏi xiềng xích số phận sao?"
Eden mỉm cười.
"Từ nơi số phận không thể sinh ra, trèo lên nơi số phận không thể tới ư? Không ngờ lại đi theo con đường ta đã từng đi… Phải vậy không?"
"Hả?"
"Không có gì. Theo như ta thấy, bàn tay số phận trói buộc linh hồn cô dường như không quá dài. Thế nào? Có muốn rời khỏi thế giới này xem sao không?"
"Rời khỏi thế giới này…?"
"Đúng vậy. Chỉ cần đến dị giới, có lẽ cô sẽ thoát khỏi số phận không ngừng bị bẻ cong của mình. Mặc dù ở mức độ này không thể cắt đứt lời nguyền số phận mạnh mẽ đang đeo bám ta, nhưng nếu cô hành động sớm thì có lẽ vẫn còn khả năng. Giả sử cô có thể chứng minh điều đó khả thi, ta cũng có thể tìm thấy một tia hy vọng. Cô có thể sẽ trở thành kết tinh hy vọng của ta đấy."
"…………"
Kagura Bladefield nhận ra.
Người phụ nữ trước mặt – Eden – đang toát ra một trường lực kinh ngạc. Lần đầu gặp gỡ, Eden cũng hẳn đã tỏa ra trường lực mạnh mẽ tương tự. Nhận ra bản thân đã trở thành một tồn tại có thể cảm nhận điều này, Kagura Bladefield không khỏi cảm thấy như thể đã qua một kiếp.
Dưới sự dẫn dắt của Eden, Kagura Bladefield đi đến một mê cung sâu thẳm, và ở tầng sâu nhất, nàng đã tìm thấy cánh cửa đó. Cánh cửa dị giới nằm ở tận cùng thế giới.
Kagura Bladefield bước qua cánh cửa đó dưới ánh mắt tiễn biệt của Eden, và phía trước nàng chờ đợi một cuộc đời sóng gió hơn nữa…
Trái đất.
Năm 1340 sau Công nguyên, châu Âu.
Trong khu rừng ở biên giới Pháp, Kagura Bladefield bị một nhóm cướp bao vây và truy đuổi.
"Cơ thể nặng trịch… không thể xuất trường lực. Đây chính là cái gọi là thoát khỏi số phận ư? Nhưng, cái giá phải trả lại là bị những tên cướp vặt này giày xéo đến chết sao…!! Khốn kiếp!!"
Đúng vậy.
Hắc Kỵ Sĩ Kagura Bladefield nổi danh khắp dị giới, đã bước qua cánh cửa dị giới. Nhưng trên mảnh đất xa lạ này, nàng lại hoàn toàn không thể tự do phát huy sức mạnh. Dù cố gắng bỏ chạy hết sức, vòng vây vẫn dần thu hẹp lại như thể đang trêu đùa con mồi. Thoáng cái, Kagura Bladefield đã hoàn toàn bị mấy chục tên cướp với nụ cười dâm đãng bao vây kín mít.
"Hì hì, lão đại, con nhỏ này là hàng thượng hạng!"
"Mấy thằng khốn các ngươi đừng làm hỏng mặt nó, để còn bán được giá cao!"
Kagura Bladefield thầm bỉ ổi: "Không phân biệt địa vực, nhân tính rốt cuộc vẫn là nhân tính ư?"
"...Khốn kiếp, đến đây là hết rồi sao!"
Dù chết cũng phải kéo vài tên theo cùng – ngay khi Kagura Bladefield vừa nghĩ vậy và rút kiếm ra…
"!"
Đầu của tên cướp đang lao đến từ phía trước gọn gàng bay lên không trung.
Đứng sau tên cướp không đầu đang ngã xuống, là người đàn ông đó.
"Này này này… đừng bắt tôi làm mấy chuyện như người hùng chính nghĩa thế này. Tôi sẽ ngượng lắm."
Người đàn ông tự giễu cợt, dễ dàng liên tiếp chém bay đầu những tên cướp khác.
Mái tóc đen và vẻ ngoài đậm chất phương Đông cùng thanh katana trên tay của người đàn ông tuy rất thu hút, nhưng đáng chú ý hơn cả là thanh kiếm trên tay hắn hơi phát ra ánh lân quang, vừa nhìn đã biết không tầm thường. Tuy nhiên, những tên cướp đang nổi giận không hề nhận ra điều này, liều lĩnh phát động tấn công.
"Khốn kiếp!! Cùng nhau lên!! Đừng để hắn sống sót trở về!!"
"May mắn là việc đánh bại kẻ ác không cần do dự."
Ban đầu có sáu tên xông lên cùng lúc, nhưng người đàn ông với thân pháp và kiếm pháp nhanh đến mức chóng mặt đã cản bước những tên cướp, rồi cất tiếng:
"Santia Lưu Nhất Hào Kiếm, Luân Chuyển Vương Quan."
Giây tiếp theo, lấy người đàn ông làm tâm điểm, những chiếc rìu, kiếm, giáo của những tên cướp nằm trên chu vi đều bị chém đứt ngang lưng, xoay tròn bay tán loạn trong không trung, hất văng phần thân trên của những tên cướp lên xuống, tóe máu. Giống như tên chiêu thức, tạo thành hình ảnh một vương miện bằng thép và máu.
Khi những tên cướp còn đang run rẩy trước tài nghệ tinh xảo ấy, người đàn ông đã lướt nhanh qua giữa bọn cướp, nhanh đến mức gần như là dịch chuyển tức thời.
「Thiên Kiếm phái Santia, thức thứ năm: Liệt Hỏa Nghiêm Trừng.」
Nghe cứ như một câu thần chú vậy.
Người đàn ông kia, không biết từ lúc nào đã đứng ở một chỗ khác, khẽ buông lời thì thầm. Tức thì, tất cả những tên đạo tặc đang đuổi theo Kagura đều bốc cháy ngùn ngụt, phát ra những tiếng kêu thảm thiết rồi lần lượt ngã gục.
Cứ như thể những tiếng la hét hấp hối đó là lẽ đương nhiên, người đàn ông chẳng thèm bận tâm sống chết của đám đạo tặc, cứ thế chậm rãi tiến về phía Kagura.
「Cô gái đến từ dị giới, cô không sao chứ?」
「Dùng Mana làm mồi lửa, truyền khí vào kiếm, khiến cơ thể người tự bốc cháy sao… Lại thêm tốc độ di chuyển và kiếm pháp đó… Thật đáng nể.」
Trong mắt Kagura, một Hắc Kỵ Sĩ đã trải qua bao tôi luyện, đối phương không hề kém cạnh mình chút nào.
「Được cô khen ngợi, tại hạ thực sự hổ thẹn vô cùng. Xin mạn phép hỏi danh tính của các hạ?」
「…Kagura Bladefield.」
「…Ồ!」
Người đàn ông vốn luôn bình thản tự tại, dường như có chút kinh ngạc mà mở to mắt.
「Xin được chỉ giáo, Kagura các hạ. Tôi tên là Yamakaze Shinobu.」
Yamakaze Shinobu, một người Đông phương đầy bí ẩn.
Shinobu, người toát ra hơi thở quen thuộc của quê hương Kagura, đối xử với cô rất thân thiện. Anh ta còn chỉ dạy Kagura cách sử dụng lực trường và đủ loại kiến thức khác trên thế giới này.
Khi ấy, Bách Niên Chiến Tranh vừa mới nổ ra không lâu.
Shinobu, vốn là tri kỷ của Philip VI – con trai của Philip III – đã tiến cử Kagura với tư cách một lính đánh thuê cho nhà vua Pháp.
「Ồ? Bladefield (Lame champ)… ư? Cái tên này nghe mùi chiến trường lắm. Shinobu đã đặc biệt tiến cử, hẳn cô là một người quái kiệt rồi. Được thôi, Trẫm sẽ trọng dụng thực lực của cô.」
Kagura đã phát huy trọn vẹn sức mạnh của Hắc Kỵ Sĩ, ban đầu chỉ là một binh lính bình thường trong quân đội Pháp… Dần dần, cô được nhà vua và quân đội công nhận, rồi trở thành một vị tướng quân.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là cô có được, hay giành được một chỗ dung thân.
Cô hiểu rõ trong lòng, cũng như cách cô từng nhìn nhận Eden trong quá khứ, mọi người chẳng qua chỉ lợi dụng Kagura, một “quái vật” mà thôi.
“Nếu đã vậy, cứ mặc kệ các người lợi dụng đi. Dù sao thì ta vốn đã chẳng còn chỗ dung thân nào nữa rồi. Chiến trường mới là nơi ta thuộc về.”
Đúng lúc đó, một thiếu niên xuất hiện trước mặt Kagura.
Thiếu niên tự xưng là Jourvin, vì bị thu hút bởi cách chiến đấu tựa quỷ thần của Kagura, đã tự nguyện bái sư.
Kagura vốn luôn lạnh lùng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn thua trước sự nhiệt thành của Jourvin, đành quyết định đưa cậu bé theo bên mình, thầm nghĩ ít nhất cũng dùng cậu để đỡ vài mũi tên.
Nhưng, khi biết thiếu niên sở hữu tài năng chiến đấu xuất chúng, Kagura dần dần mong chờ mỗi lần truyền thụ kiếm thuật cho Jourvin.
Sau này, Kagura đã chế tạo lại bộ hắc giáp của mình rồi tặng cho Jourvin, và Jourvin dần trở thành một đệ tử Hắc Kỵ Sĩ danh xứng với thực.
Jourvin hấp thụ kiếm kỹ của Hắc Kỵ Sĩ với tốc độ kinh người, tiến hóa đến mức thậm chí vượt qua cả Kagura.
Kagura có thể nói là một cao thủ có thứ hạng khá cao trong số các Hắc Kỵ Sĩ đời trước.
Nhưng tiềm năng của Jourvin đã vượt ra ngoài quy luật thông thường.
Giữa lúc chiến hỏa đang rực cháy, Kagura đã trao danh hiệu Hắc Kỵ Sĩ đương thời cho Jourvin, người đã lĩnh hội được chân truyền.
Vì mục đích riêng của mình, Jourvin từ biệt Kagura. Kagura đầy cảm khái nhìn bóng lưng cậu, rồi hỏi một câu đã luôn canh cánh trong lòng.
「Jourvin, cuối cùng thì ta vẫn không biết tên đầy đủ của con.」
「Đến giờ này rồi mà sư phụ mới hỏi sao?」
Nói đoạn, Jourvin cười đầy khí phách bất khả chiến bại.
「Jourvin Grazeberunbam.」
「…Ta sẽ ghi nhớ, Hắc Kỵ Sĩ Jourvin khanh.」
Kể từ đó, Hắc Kỵ Sĩ mạnh nhất mọi thời đại vang danh thiên hạ, Jourvin Grazeberunbam đã ra đời. Kagura cuối cùng cũng được giải thoát khỏi trọng trách mà Barcad giao phó.
Kagura vừa tự hào vì có được người đệ tử mạnh nhất, vừa một lần nữa thấm thía rằng những người bên cạnh mình cứ lần lượt rời đi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không lâu sau khi Bách Niên Chiến Tranh kết thúc.
Lúc đó là thời gian trị vì của Charles V – con trai của John II.
Kagura, khi đã không còn chiến trường, được ban đặc ân yết kiến Charles V.
「…Tước vị Công tước… ư?」
「Ừm. Nhờ sự cống hiến của khanh, quốc gia ta đã giáng đòn nặng nề lên kẻ thù. Hơn nữa, sau chiến tranh, trong các cuộc xung đột nhỏ với các nước láng giềng, ta đã giành được không ít lãnh thổ. Nếu không có khanh, lịch sử có lẽ đã khác đi rồi.」
「Bệ hạ quá lời rồi.」
Kagura khiêm tốn cúi đầu, nhưng thực tế, nếu Kagura Bladefield không tồn tại trên thế giới này, Vương quốc Pháp lúc đó chắc chắn không thể sở hữu những lãnh thổ mà Charles V đã nhắc đến.
「Trẫm sẽ ban cho khanh vùng đất gần biên giới, đó là lãnh địa Công tước. Nhưng thực chất, là muốn “thỏ chết chó săn”. Một quái vật như khanh nếu cứ ở lại Paris này, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra những tranh chấp vô nghĩa. Khanh có hiểu ý Trẫm không?」
「Thuộc hạ hiểu. Ý bệ hạ là muốn thuộc hạ an phận ở biên giới, đóng vai trò lá chắn của Vương quốc, trở thành mối đe dọa với các nước khác.」
「Chính là như vậy. Nếu khanh vẫn còn duy trì ảnh hưởng đối với quốc gia này thì cũng phiền phức. Vì thế, lãnh địa của khanh sẽ độc lập thành một Công quốc, trực thuộc nước ta. Trẫm không muốn khanh trưng ra dáng vẻ Công tước mà đóng vai trò là một thành viên của quốc gia này. Khanh có hiểu không?」
「Thuộc hạ hiểu. Thế nhưng… mặc dù nói là đá phăng cái của nợ là thuộc hạ đi, nhưng bệ hạ lại ưu ái đến vậy.」
「Mặc dù có rất nhiều người sợ hãi khanh, đố kỵ khanh, bài xích khanh, nhưng Trẫm vẫn cảm tạ khanh. Khanh không nghi ngờ gì nữa, chính là thanh kiếm của Trẫm, Bladefield.」
「Thuộc hạ không dám nhận, thuộc hạ sẽ khắc ghi lời này trong tâm.」
Đương nhiên cũng có người cho rằng, việc bố trí một nhân vật có quyền lực ở biên giới sẽ trở thành mầm mống gây ra phản loạn. Nhưng kỳ lạ thay, Charles V lại không hề nghi ngờ khả năng Kagura sẽ phản bội.
Bởi vì ông quá quen thuộc với dã tâm và ham muốn đạm bạc, tựa ẩn sĩ của Kagura.
Công viên Bladefield.
Tiểu quốc này, được Vương quốc Pháp gọi là Công viên Lame Champ, quốc lực rất yếu, hầu như chỉ là một cộng đồng gồm vài thị trấn và làng mạc, là một quốc gia chỉ có hư danh.
Trong thị trấn lớn nhất của Công quốc, Kagura từ ban công ngôi nhà nhỏ của mình, nhìn ra “đất nước” mà cô bất ngờ có được, trên mặt nở một nụ cười khổ, khẽ lẩm bẩm một mình:
「Ta là Công tước đại nhân… thật nực cười phải không, Lyle. Ta thật muốn tặng cái vị trí này cho ngươi.」
Nhìn ảo ảnh của cấp dưới cũ của mình – chàng thanh niên từng mơ ước phục hưng gia tộc Công tước, Kagura khẽ cười nhạo.
「Đừng nói vậy chứ. Đó là phần thưởng cho bao năm công lao đổ máu mồ hôi của cô mà.」
「Shinobu…」
Kể từ khi giới thiệu Kagura với nhà vua, Shinobu thỉnh thoảng lại bất ngờ xuất hiện thăm cô, rồi lại biến mất… Shinobu và Kagura đã không gặp nhau mười một năm rồi.
「Ngươi đến đất nước hầu như không có bề tôi và thần dân này, là để chế giễu vị Công vương chỉ có hư danh này sao, Shinobu?」
「…Dù sao đi nữa, sau này đây chính là nơi cô thuộc về.」
「…………」
「Cái gọi là nơi thuộc về… chỉ có thể tự mình tạo ra thôi.」
「Ngươi…」
Kagura vẫn luôn mang trong mình nỗi bất an.
Cô sợ hãi sự bơ vơ không nơi nương tựa.
Chẳng lẽ Shinobu đã sớm nhìn thấu điều này?
Chẳng lẽ Shinobu đã sớm đoán được mọi việc sẽ thành ra thế này, và đã làm những việc tương tự như dẫn lối cho Kagura?
「Cô hãy tạo ra nơi thuộc về của riêng mình. Đây là “đất nước của cô” đấy.」
「…………」
「Cuối cùng, tôi sẽ tặng cô một món quà chia tay.」
「Cuối cùng…?」
「Đúng vậy, tôi còn có việc phải làm ở quê hương. Tôi không thể không quay về. Sau này không biết còn có thể đến đây nữa không… Cô đừng có trưng ra vẻ mặt cô đơn đó. Hãy vui vẻ lên.」
「…Đồ ngốc.」
「.」
Shinobu cười ha hả, vỗ tay, sai cô gái hầu hạ Kagura đưa một thiếu niên đến.
Kagura nhìn thấy thiếu niên đó thì không thốt nên lời.
「Cái gì…!? Tại sao… đứa bé đó lại ở đây…!? Ngươi… Shinobu, ngươi biết… đứa bé này là ai không…!?」
「Biết chứ. Keigi Bladefield. Là em trai của cô.」
Thấy nụ cười ngây thơ trong trẻo như ngày nào của em trai, Kagura loạng choạng, từng bước một đi về phía em trai.
「Không thể nào… Keigi… làm sao có thể… em vẫn còn sống…!?」
「Mặc dù bên ngoài tuyên bố là đã bị xử tử, nhưng xem ra cuối cùng họ vẫn không nỡ giết một đứa trẻ… Đây là ân xá của quốc vương lúc bấy giờ, cuối cùng được đổi thành dùng phép thuật để đóng băng thời gian, giam giữ trong hầm ngầm của lâu đài. Chỉ có điều, với ý đồ “giết gà dọa khỉ”, bề ngoài vẫn tuyên bố là xử tử hình… Nhưng tôi đã động dùng một vài mối quan hệ. Đưa cậu bé ra khỏi hầm ngầm của lâu đài để tìm cô đấy.」
「Keigi… Keigi…!!」
「Chị…」
Kagura từ giữa chừng đã chẳng còn tâm trí nghe Shinobu nói thêm, cô vọt đến ôm chặt lấy Keigi.
Yamakaze Shinobu mãn nguyện nhìn cảnh chị em đoàn tụ, rồi cứ thế rời khỏi thế giới này.
Kagura và Keigi chị em sống lại bên nhau, nhưng khoảng thời gian này chỉ kéo dài vỏn vẹn năm năm.
Do phép thuật sử dụng còn non kém, việc đóng băng thời gian đã gây gánh nặng lớn cho cơ thể và linh hồn Keigi, khiến cậu không còn sống được bao lâu nữa.
Kagura đau buồn trước sự ra đi của Keigi khi cậu mới mười bảy tuổi, trở nên như một cái xác không hồn. Nhưng sự xuất hiện của một sinh linh mới đã giúp Kagura lấy lại tinh thần.
Cô giúp việc đã luôn chăm sóc Keigi trong gia đình toàn nữ giới của Kagura đã mang thai, và cuối cùng đứa bé sinh ra giống hệt Keigi.
Đúng vậy – cô gái và Keigi đã trao gửi tình cảm cho nhau, và sinh ra đứa con để lại của cậu.
Kagura từ tận đáy lòng cảm tạ sinh linh bé bỏng này.
Kagura vụng về ôm lấy đứa bé, trong lòng kiên định thề rằng:
“Vì đứa bé này, ta phải bảo vệ Công quốc Bladefield này. Ta phải để lại một quốc gia có thể tồn tại cho đứa bé này, và con cháu của nó. Đây chính là sứ mệnh của ta. Thế giới trong mắt đứa bé này, chính là thế giới của ta…!!”
Cứ thế, con trai của Keigi trở thành Công vương thứ hai của Bladefield, theo thời gian, con cháu của họ lần lượt ra đời.
Từng người một ra đời, rồi già yếu qua đời.
Kagura, mãi mãi trẻ trung, giữ dáng vẻ thiếu nữ, thì vẫn luôn dựa vào hoàng tộc.
Mối quan hệ kỳ lạ này không thể kéo dài mãi mãi.
Điều đau khổ nhất, không gì hơn việc bị chính những người con của gia tộc Bladefield mà cô yêu thương nhất coi là quái vật.
Kagura tự nhận thức được, rằng một ngày nào đó cô phải lui về hậu trường gia đình Công vương.
“Dù không thể công khai phò tá, nhưng vẫn có thể âm thầm bảo vệ.”
Từ suy nghĩ đó, Kagura đã tổ chức một tổ chức âm thầm hỗ trợ Công quốc – Shichitokuin.
Từ đó về sau, Kagura, người đã đeo mặt nạ để che giấu thân phận, tự xưng là thành viên cấp No.0 của Shichitokuin – "No.0", âm thầm bảo vệ Hoàng gia Công quốc.
Dần dần, những thành viên khác của Shichitokuin bị năng lực dị thường của No.0 hấp dẫn, lần lượt gia nhập, cuối cùng biến tổ chức này trở nên hùng mạnh hơn cả Hoàng gia Công quốc, và mục đích ban đầu cũng dần thay đổi. Đó có lẽ là sự phản ánh biến đổi sâu trong tâm hồn Kagura. Dù là quyết định của chính nàng, nhưng nỗi đau khi bị buộc phải từ ánh sáng bước vào bóng tối đã khiến lý tưởng ban đầu bị lệch lạc. Ý định bảo vệ thế giới dần méo mó, Shichitokuin trở thành một tổ chức giám sát thế giới trong lời đồn đại của mọi người.
Thời gian thấm thoát trôi, bước sang thế kỷ XXI. Tại Công quốc Bladefield, một hoàng tử đã chào đời. Theo truyền thống, ngay khi thành viên Hoàng gia Công quốc được sinh ra, nhà tiên tri No.100 – “N” sẽ lập tức chẩn đoán năng lực và vận mệnh. Hoàng tử này cũng không ngoại lệ.
Trước hoàng tử một bước, công chúa chào đời cùng ngày đã được đưa đến trước mặt No.0 và N.
“Tên của đứa bé này là gì?”
“Là công chúa Nanami.”
N nhẹ nhàng đặt tay lên trán Nanami, nhắm mắt lại.
“... Công chúa Nanami. Vị công chúa với mái tóc như viên bảo châu vàng óng... Ta nhìn thấy, năng lực của nàng. Một người sẽ trở thành kiếm và khiên, với ý chí kiên cường. Người này mang vận mệnh của một Kỵ Sĩ.”
“Kỵ Sĩ sao... Với danh nghĩa No.0, ta sẽ đặt tên cho đứa bé này là Nanami K. Bladefield.”
Tại Công quốc Bladefield, mọi thành viên Hoàng gia khi sinh ra đều phải trải qua nghi thức này, không ai là ngoại lệ. Những người không có dị năng sẽ không được đặt tên đệm, còn những ai sở hữu năng lực sẽ được đặt tên đệm dựa trên vận mệnh của họ.
“Tiếp theo, mời hoàng tử đến đây.”
“Tên của đứa bé này là gì?”
“Là hoàng tử Sōta.”
Giống như khi chẩn đoán Nanami, N nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Sōta.
... Nhưng ngay lập tức, dường như bị một lực lượng vô hình nào đó đẩy ra, N rụt tay lại, cả người ngửa mạnh về phía sau, đồng thời lùi lại hai ba bước.
“...? Có chuyện gì vậy, N?”
Thấy N, người bình thường không bao giờ biểu lộ cảm xúc, lại lộ ra vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa kinh hãi, No.0 vô cùng kinh ngạc.
“No.0... Đứa bé này, vận mệnh mà đứa bé này sở hữu là...!!”
“?”
“Người mang vận mệnh của Rồng.”
“Cái gì...? Từ trước đến nay chưa từng có ai mang vận mệnh đó. Hóa ra còn có vận mệnh Rồng sao... Vậy thì, tên của đứa bé này sẽ là Sōta D. Bladefield ư...”
“Không...!! Không phải!! No.0, vị Thánh tử này tuy là con của Bladefield, nhưng lại càng là con của Rồng.”
N ngước nhìn trời.
“Vì vậy, vị Thánh tử này sẽ được đặt tên là...”
Chỉ có bản thân N mới biết những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh là vì điều gì.
“Sōta Bladefield Dragon (SBD)!”
“... ... ... SBD!? ...Hahaha...! Hahaha-hahaha!!”
Nghe thấy cái tên đó, No.0 cười đến mức đầu óc như muốn bốc hỏa.
*“Cái quái vật đã phá tan vận mệnh của ta chính là quyến thuộc của Thần Long. Người mang cùng tên với Thần Long đó, lại là người sinh ra từ chính gia tộc mình ư! Thật là trớ trêu! Thật là nghiệt duyên! Tại sao số phận lại phải đối xử với vận mệnh méo mó của ta như vậy?!”*
Không lâu sau đó, Công quốc xảy ra chính biến, và đứa bé sơ sinh cùng phụ vương bị lưu lạc ra nước ngoài, sẽ lớn lên thành một thiếu niên tại quốc gia viễn Đông là Nhật Bản, trải qua những vận mệnh kỳ lạ, rồi xuất hiện trước mặt No.0 – vào thời điểm Công quốc Bladefield đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất trong thế giới giả lập.
Một ngày hè nọ.
Kagura gặp Sōta tại tòa lâu đài trong thế giới giả lập. Kagura đã rèn lại bộ giáp mà nàng từng mặc trước đây, rồi giao cho Sōta và gửi cậu trở về Nhật Bản. Bộ giáp ấy từng được Kagura mặc khi nàng mang danh hiệu Hắc Kỵ Sĩ trong thời kỳ Bách Niên Chiến tranh, sau đó được người đệ tử – Hắc Kỵ Sĩ mạnh nhất – mặc vào, và cuối cùng được để lại khi người đệ tử rời đi.
Mặc bộ giáp đó, Sōta một lần nữa trở lại Công quốc Bladefield trong thế giới giả lập, cuối cùng tiêu diệt Thiên Thần, cứu lấy quê hương nơi cậu ra đời... và cả thế giới.
Đó là câu chuyện của Kagura Bladefield. Một câu chuyện về nàng, người sinh ra trong gia tộc Kỵ Sĩ của Tam Giác Vương quốc ở dị giới, dù đã leo lên vị trí đội trưởng Kỵ Sĩ đoàn, nhưng lại bị oan khuất, phải lưu vong ra nước ngoài, phiêu bạt khắp chốn, cuối cùng đặt chân đến châu Âu trên Trái Đất, và trở thành người bảo hộ Công quốc Bladefield.