Sau khi vượt qua kỳ thi cuối kỳ III một cách suôn sẻ, tiếng bước chân của lễ tốt nghiệp năm ba đã gần kề.
Khi tan học, Sōta vô tình ngước nhìn tòa nhà trường, hình bóng u sầu của Misamori đang ngồi bên cửa sổ phòng hội học sinh, ngắm nhìn ra ngoài, đập vào mắt cậu.
"Mà nói đến, chị Hội trưởng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ," Akane lên tiếng.
"Tốt nghiệp..."
"Thì cũng là năm ba rồi mà."
Trong mắt cô ấy, cảnh sắc học đường trải qua ba năm trông sẽ như thế nào đây?
Sân thể thao và tòa nhà trường quen thuộc.
Những học sinh, bạn bè, và cả những đàn em ở đó.
Không biết những thứ ấy trong mắt cô ấy sẽ ra sao.
Thế nhưng...
"Cái cảnh chị Misamori nhìn ra trường như thế... chẳng mấy chốc nữa sẽ không còn được thấy nữa rồi."
Nhớ lại, Sōta vẫn thường ngước nhìn chị Misamori ngắm cảnh trường mỗi khi tan học.
Thời gian có thể thấy cô ấy như vậy, cũng đã chẳng còn nhiều.
"...Chắc sẽ nhớ chị ấy lắm."
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Nghĩ kỹ lại, Ký túc xá Mạo hiểm, nơi các thành viên cứ tăng dần lên cho đến nay, đây là lần đầu tiên có người rời đi.
Trừ Nanami, người không hề tồn tại trong ký ức của mọi người.
Khi các thành viên Ký túc xá Mạo hiểm cùng nhau quây quần ăn tối...
"Chị Misamori sẽ học đại học đúng không ạ?"
"Hả? Tôi đây á? Ừm, đúng rồi. Tôi chưa nói à? Đại học Học viện Hatagaya, đi từ đây qua đó gần hơn cả đi học cấp ba nữa. Sau này đi học đi về sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều đó nha~"
"...Ơ, chị sẽ đi học từ đây về sao?"
Rin không thể bỏ qua câu nói đó, dừng đũa lại chất vấn ý nghĩa lời nói của Misamori.
"Ừm, đúng rồi. Tôi chưa nói à?"
"Lần đầu tiên nghe đấy..."
"Nói vậy, chị Misamori sẽ không đi đâu cả sao!"
"Ừm, đúng rồi. Vui đến thế cơ à?"
"Rất vui ạ! Anh trai khó khăn lắm mới về được, nếu lại có người rời đi nữa thì sẽ buồn lắm!"
"Em nói thế thật là ấm lòng đó nha."
Kurumiko và Misamori nhìn nhau mỉm cười.
"Mà rõ ràng là sinh viên đại học mà lại ở ký túc xá cấp ba, như vậy có ổn không ạ?"
"Cái gì... Eiyūzaki-kun, cậu đang dốc lòng muốn đuổi tôi ra khỏi ký túc xá đó hả... Theo lý lẽ đó, Daishikyō Kawa-kun cũng vậy, rõ ràng là học sinh cấp hai mà lại ở ký túc xá cấp ba đấy nhé?"
"...Chị Rin muốn đuổi Kurumiko ra ngoài sao...?"
Thấy Kurumiko mắt rưng rưng, Rin vô thức rên khẽ.
"Không, không có chuyện đó, Kurumiko là thành viên quan trọng của Ký túc xá Mạo hiểm."
"Vậy tôi đây cũng là thành viên quan trọng của Ký túc xá Mạo hiểm chứ gì—? Phản đối phân biệt đối xử—!"
Misamori buông một tiếng "xì".
"Tôi đây sẽ kiêm nhiệm chức quyền hiệu trưởng đại học, nên không sao cả! Hơn nữa, dù sao cũng là trường liên cấp, sau này tôi sẽ tha hồ sử dụng quyền hạn của quyền hiệu trưởng đó nha!!"
"Lạm dụng chức quyền đấy."
"Ồ... được ăn nhiều bữa trưa đúng không ạ. Đúng không ạ."
"Không, đó không phải là ※lạm dụng phiếu ăn đâu nhé?" (Chú thích của người dịch: Từ "lạm dụng chức quyền" và "lạm dụng phiếu ăn" trong tiếng Nhật có âm đọc gần giống nhau.)
"???"
Vì nghe có vẻ giống nhau, dù Sōta đã lên tiếng ngắt lời, Hakua vẫn liên tục nghiêng đầu, vẻ mặt không thể hiểu nổi.
Mặc dù Misamori sẽ không rời ký túc xá, nhưng cô ấy nổi tiếng là người thích gây náo loạn, nên sau này không còn gặp cô ấy ở trường nữa, Sōta vẫn cảm thấy cô đơn. Những ngày còn lại của kỳ III trôi qua trong cảm giác trống vắng ấy.
"Tốt nghiệp... ư? Chẳng có cảm giác thực chút nào."
"Dù sao chúng ta vẫn mới là năm nhất mà."
Trong lớp 1-F vào buổi hoàng hôn.
Serika và Aina, bất ngờ thân thiết, đang ngồi cạnh nhau vừa làm hoa cài áo cho các học sinh sắp tốt nghiệp, vừa trò chuyện.
"Thế mà năm ngoái mới tốt nghiệp xong ấy chứ."
"Em đã khóc khi tốt nghiệp cấp hai đó."
"Em cũng vậy, em cũng vậy. Nhìn thấy nút áo đồng phục của Sō-chan bị bứt sạch, em đã òa khóc. Rồi Sō-chan đưa đồng phục của cậu ấy cho em."
"Ngư, ngưỡng mộ quá..."
Nghe chuyện cũ, Sōta khẽ đập nhẹ tay vào đầu Aina.
"Đừng có mải nói chuyện, mau làm đi—"
"Vâng ạ~"
Aina lè lưỡi tinh nghịch ☆, tay Sōta lại lần nữa hạ xuống.
Và rồi, hôm sau.
Cuối cùng cũng đến ngày lễ tốt nghiệp.
Buổi lễ diễn ra suôn sẻ tại giảng đường, có phần trao bằng tốt nghiệp và bài phát biểu của hiệu trưởng.
Người đại diện học sinh đang học phát biểu lời tiễn biệt là Phó Hội trưởng Hội học sinh Eggerstrom Kazuya.
Bài đáp từ của học sinh tốt nghiệp là nhiệm vụ của Misamori, vì cô ấy mở đầu bằng câu "Cảm ơn nhé, Egger-kun!", khiến tất cả mọi người trong hội trường đều cảnh giác không biết hôm nay cô ấy sẽ nói ra điều gì.
Bài đáp từ của Misamori bắt đầu trong bầu không khí như vậy.
"Lần đầu tiên tôi đây đến khoa cấp ba của học viện này là khi còn ở khoa mẫu giáo. Vẫn nhớ, những anh chị lớn hiền lành tốt bụng đến mức gần như 'bạo lực' đã rất cưng chiều tôi đây trong các buổi giao lưu trong trường. Tôi đây khi còn nhỏ dại đã thề trong lòng 'sẽ quyết tâm hướng thiện, một ngày nào đó sẽ hiền lành đến mức có thể đánh bại những người này', cho đến giờ vẫn còn nhớ như in. Sau đó, thời gian trôi nhanh, tôi đây vào khoa cấp ba, liên tục ba năm giữ chức hội trưởng hội học sinh, giờ đây tôi đây có thể tự hào mà nói rằng: 'Những học trò mà tôi đây yêu mến, đều đã trở thành những người hiền lành tốt bụng, hiền lành đến mức dù đối thủ là ai cũng có thể hạ gục bằng một đòn trên sàn đấu'... Hỡi những người bạn cùng tốt nghiệp, cảm ơn các bạn đã cùng tôi đây gánh vác 'tấm biển vàng mang tên hiền lành tốt bụng không thua kém bất cứ ai' trong suốt ba năm qua. Cảm ơn các bạn. Hỡi các em học sinh đang học, hãy cố gắng hướng thiện, một ngày nào đó hãy hiền lành đến mức có thể 'đánh bầm dập' chúng tôi những người đã tốt nghiệp. Rất mong được thấy sự trưởng thành của các em khi chúng tôi quay lại chơi với tư cách cựu học sinh."
Lời nói ấy, rõ ràng đã thể hiện được linh hồn của Học viện Hatagaya.
Bài đáp từ của Hội trưởng Hội học sinh, khiến người ta cảm nhận được sự kết thúc của một huyền thoại.
Sự kết thúc của 'Thời đại Hội trưởng Hội học sinh Seiteikōji Misamori' tại Học viện Hatagaya, một thời đại đã tồn tại không thể nghi ngờ.
Và cả, niềm hạnh phúc khi được trải qua thời đại đó.
Khi bài đáp từ kết thúc.
Học sinh, giáo viên, phụ huynh, khách mời, tất cả mọi người đều không kìm được nước mắt.
Sau đó, tất cả mọi người đều òa khóc khi hát bài ly biệt; cho đến tận phút cuối cùng, Misamori vẫn tràn đầy sự bất ngờ, không nghi ngờ gì đã trở thành một truyền thuyết được truyền miệng trong trường.
Lễ tốt nghiệp kết thúc suôn sẻ, học sinh trở về lớp rồi giải tán.
Rin và Megumi tham gia câu lạc bộ thì đi tìm các anh chị khóa trên của mình, nhưng những học sinh năm ba có mối quan hệ trực tiếp mật thiết với Sōta và các bạn thì cơ bản chỉ có Misamori.
"Nói đến những học sinh năm ba khác đã chăm sóc chúng ta..."
"À, chị Takumi của Câu lạc bộ Nghiên cứu Công trình Dân dụng."
Trong số các thành viên Ký túc xá Mạo hiểm đang trò chuyện trong lớp, Sōta bỗng chợt nhận ra.
Nói đến Takumi, không chỉ là được chị ấy chăm sóc rất nhiều, mà còn phải nói là đến giờ họ vẫn vô tình tự ý xây thêm các công trình và tòa nhà mới trong ký túc xá, đến mức giữa những người thường xuyên ghé Ký túc xá Mạo hiểm còn có tin đồn rằng 'cái ký túc xá đó trông cứ như một khu vui chơi giải trí vậy'.
Vừa đến khu nhà tạm nơi đặt phòng câu lạc bộ nghiên cứu công trình dân dụng, họ đã thấy các học sinh sắp tốt nghiệp đang rải bánh gạo, khiến những người ở Ký túc xá Mạo hiểm tự hỏi: "Đây là nghi lễ gì vậy!?"
"Ồ!! Không phải là Sōta-kun sao! Nào, ăn bánh gạo của ta đây!!"
Vừa phát hiện Sōta, Hội trưởng Takumi đã dùng sức ném bánh gạo tới, làm Sōta kêu lên "Đau quá!".
Vì bánh gạo cũng đã rải xong, khi Sōta và các bạn vừa cảm ơn vì những sự giúp đỡ từ trước đến nay...
"Nói gì ngốc nghếch thế, cái ký túc xá đó còn chưa hoàn thành đâu. Dù có tốt nghiệp, chúng tôi vẫn sẽ đến mở rộng đó nhé?"
"Thật sao!?"
"Đúng vậy!"
Nghe Takumi nói như thể đó là điều hiển nhiên, Akane bỗng buột miệng nói:
"Chị Hội trưởng cũng sẽ ở lại ký túc xá, cuối cùng tất cả mọi người đều tiếp tục bị cái lời nguyền Ký túc xá Mạo hiểm này vây hãm nhỉ."
"Cái gì đó? Ghê quá!?"
Lời nói của Akane đã làm những học sinh tốt nghiệp sợ hãi.
Nói chung, sau đó Sōta không hiểu sao lại bị Takumi nắm tay đặc biệt lâu.
Với một người nổi tiếng khắp trường như Misamori, chắc hẳn các học sinh đang học vẫn còn vây quanh cô ấy rất đông, nhưng giờ chắc mọi người cũng đã tản đi rồi, nên Sōta và các bạn đi đến phòng Hội học sinh.
Trong khoảng thời gian này, khắp nơi trong trường vẫn có thể thấy những cảnh tượng mang đến cảm giác trống vắng hoàng hôn của học sinh sắp tốt nghiệp và học sinh đang học.
Họ bỏ lại những cảnh tượng đó phía sau, bước vào phòng Hội học sinh, kết quả là...
"Ồ, là Hatate-kun các cậu đấy à, hoan nghênh hoan nghênh~ Các cậu xem, những lời chúc bay như tuyết rơi này~"
Chỉ thấy Misamori trông rất vui vẻ giữa vô vàn tấm thiệp có chữ ký.
"Hội trưởng, chúc mừng tốt nghiệp—!"
"Đây là quà bọn em tặng chị đó."
Nhận lấy bó hoa và cuốn album kỷ niệm làm bằng tay từ Akane và Serika, mắt Misamori đỏ hoe.
"Cảm ơn các em nhiều lắm!! Các em khóa dưới của chị—!!"
Rồi cô ấy dùng hết sức lao tới ôm chầm lấy tất cả mọi người.
Một lúc sau, Misamori vừa lật xem album, vừa trò chuyện về những kỷ niệm với các thành viên Ký túc xá Mạo hiểm, dần dần trở nên bồn chồn. Tsukimugi nhận ra điều này và nghĩ 'Thôi đành vậy', thở dài nói với người bạn học cũ yếu đuối này:
"À— Sōta-chan, Misamori-chan hình như sắp tè ra quần rồi đấy. Dẫn nó đi nhà vệ sinh đi."
"Tè ra quần!?"
"Vu khống trắng trợn!?"
Dù bị sốc, Misamori vẫn cho rằng đây là cơ hội không thể bỏ lỡ, nắm tay Sōta rời khỏi phòng Hội học sinh.
"Là chăm sóc đúng không ạ. Đúng không ạ."
"Là chăm sóc đó."
"Là chăm sóc đó."
Mọi người dần dần tin rằng Misamori sắp tè ra quần thật.
Nhưng Misamori không đi nhà vệ sinh, mà đi lên sân thượng.
"Ồ— Hoàng hôn đẹp thật... Nhưng, hơi lạnh nhỉ."
Misamori chạy đến bên hàng rào sắt, cười ha ha rồi dựa vào đó.
"À—... cũng phải nói lời tạm biệt với tòa nhà trường này rồi."
"Dù sao chị vẫn sẽ cảm thấy cô đơn đúng không ạ?"
"Đúng vậy... mỗi ngày đều trôi qua náo nhiệt như lễ hội vậy."
Không cần nói cũng biết, nét mặt Misamori toát lên vẻ cô đơn.
"Chị Hội trưởng Misamori dù lên đại học, mỗi ngày vẫn sẽ náo nhiệt như lễ hội thôi."
"À ha ha, có lẽ đúng là như vậy thật."
Lần cuối cùng hai người ở riêng với nhau như thế này, có lẽ là từ đợt cắm trại núi/biển rồi, khi hai người ở riêng tĩnh lặng trò chuyện như thế này, luôn có cảm giác thời gian trôi thật chậm.
"Ưm, cái đó... Hatate, Hatate-kun, tôi có một lời thỉnh cầu."
"Xin mời."
Misamori đỏ bót cả tai và cổ, chắc chắn không phải do ánh hoàng hôn đâu.
Chỉ thấy Misamori tháo cà vạt đồng phục ra, tim Sōta không khỏi đập nhanh hơn một nhịp.
"M-Misamori Hội tr—"
"Nhận lấy cà vạt này!!"
"Hả..."
"Ừm?"
"Ồ, không có gì đâu... Ra là... Vâng, tôi, tôi xin phép nhận nó ạ."
Hatate Sōta, người không ngờ sự việc lại diễn tiến như vậy, vừa tự nhủ lòng không được nghĩ bậy bạ, vừa đón lấy chiếc cà vạt từ tay Misamori. Chắc chắn nếu Ninja Hayashi Ruri có mặt ở đó, cô ấy sẽ mắng Sōta là “đồ biến thái” cho mà xem. Thật là biến thái!
“Cái đó… cậu… cậu có thể tặng lại tớ chiếc cúc áo thứ hai được không… coi như quà đáp lễ ấy…?”
“À, được chứ… không sao cả.”
Sōta vừa định dùng Power of Power (một sức mạnh cực kỳ ghê gớm, có thể hiểu nôm na là “sức mạnh của lực”) để giật phăng chiếc cúc, thì Misamori đã kịp ngăn lại, nói rằng “có kéo đây này”. Cô bé lấy trong túi ra một bộ kim chỉ khâu mini, dùng kéo nhỏ cắt chiếc cúc.
“Vạn tuế! Chiếc cúc áo thứ hai tràn đầy cảm giác thanh xuân!”
Nhìn Misamori vui mừng khôn xiết, Sōta thật lòng cảm thấy cô bé thật đáng yêu.
“…Vậy chúng ta về thôi.”
“Vâng.”
Misamori tung tăng bước đến cửa, bỗng khựng lại, quay người mỉm cười nhìn Sōta.
“May quá, Hatate-kun đã kịp đến tiễn tôi.”
“…………”
Cô bé đặt tay lên đầu Sōta, vẻ mặt dịu dàng như một người chị.
“Đừng… rời xa bọn tôi nữa nhé?”
Lời nói ấy… tuy có chút nặng nề đối với Sōta…
“...Được.”
Nhưng trong lời nói của Misamori lại có cả sự dịu dàng và nỗi buồn đủ để khiến cậu ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Thấy Sōta và Misamori trở về với một chiếc cúc áo và chiếc cà vạt đã biến mất, Ryūkishi Haratsuki Mugi hài lòng gật gù.
“Ừm ừm, đúng là đã trải qua một thời thanh xuân tươi đẹp rồi đây mà.”
“À! Cúc áo của Sōta-kun đâu mất rồi! Rơi ở đâu vậy? Tiểu nữ Mahōzawa Akane có cúc áo dự phòng đây, để ta khâu giúp Sōta-kun nhé.”
Chiếc cúc áo vừa mất đã được khâu lại ngay lập tức, nghe nói Misamori cảm thấy như thanh xuân của mình bị cướp mất vậy.
Kỳ nghỉ xuân.
Kỳ nghỉ đến cùng lúc với việc kết thúc học kỳ ba, các học sinh ở Ký túc xá Bōken-ryō lần lượt trở về nhà mình…
Như mọi khi, Sōta không có nhà để về, nên cùng Shōkanji Kikuno trở về quê cô bé.
Sau mười ngày nghỉ, khi Akane cùng mọi người trở về ký túc xá thì—
“À~ Akane~ Mừng cậu về~”
Sōta đang gối đầu lên đùi Kikuno, được Kikuno đút bánh *Sakuramochi (một loại bánh Wagashi dùng vỏ bánh làm từ gạo nếp gói nhân đậu đỏ, bên ngoài bọc lá hoa anh đào muối) thì vẫn giữ nguyên tư thế đó, lười biếng chào đón Akane và mọi người.
“Akane với mọi người cũng lại đây nằm ăn Sakuramochi đi~”
“Cậu thành phế nhân rồi!?” Akane kinh ngạc thốt lên.
“Gay rồi… Chỉ vì tớ phải tham gia đợt tập huấn câu lạc bộ dịp nghỉ xuân, nên không thể đến thăm dò tình hình…!”
Eiyūzaki Rin đứng sau Akane, ôm đầu rầu rĩ khi thấy bộ dạng “thảm hại” của Sōta.
“S-sao lại thế này…?”
Dù không phải người đứng đắn mẫu mực gì, nhưng Sōta vẫn có một mặt tự chủ bất ngờ—ít nhất là từng được đánh giá như vậy. Giờ đây, cậu lại biến thành bộ dạng không nỡ nhìn, khiến Ninja Hayashi Ruri bối rối không biết phải làm sao.
“Đây chính là kết quả của việc bị người chị quá yêu chiều cứ mãi nuông chiều đấy… Nếu tôi không phải đi du lịch cùng gia đình, thì đã có thể đến thăm dò tình hình rồi…”
Nghe Aina phân tích chính xác, tất cả mọi người đều che mắt lại.
Sau đó, Sōta đã phải mất một tuần để “phục hồi chức năng”, tinh thần mới hoàn toàn trở lại bình thường.
Ngày đầu tiên của học kỳ một, Lễ Khai giảng.
Trên đường đến trường, Sōta và các bạn đã lên năm hai, thấy lác đác những học sinh năm nhất mặc đồng phục mới toanh đi trên đường.
“Hú… tớ bắt đầu lo lắng rồi đây…”
“Sao thế Akane?”
Tất cả mọi người đều nghĩ thầm “Đúng là Akane từ sáng đã tái mét, cũng không nói năng gì nhiều”.
“V-vì sắp xếp lại lớp mới mà.”
“Đúng là! Việc lớn mà!”
Aina, người đã quên sạch bách chuyện đổi lớp, giờ mới nhớ ra và hoảng hốt.
Akane bị Aina làm ảnh hưởng, càng hoảng hốt hơn.
“Chỉ nghĩ đến không biết sẽ vào lớp mấy năm mấy thôi mà bụng đã đau rồi…”
“Dù không biết là lớp mấy, nhưng chắc chắn là năm hai rồi mà…”
“À à, có được một nửa thông tin chắc chắn rồi!”
Dù Rin bình tĩnh sửa lời, Akane vẫn không thể bình tĩnh lại được.
“N-nếu tớ không cùng lớp với Sōta-kun… tớ sẽ buồn lắm!”
“Đúng đó! Akane, tớ hiểu mà!!”
“Á ư~ Megumi-chan~…”
Akane và Tōzoku Yama Megumi đều rưng rưng nước mắt.
“…Nghĩ kỹ lại thì, tất cả học sinh năm nhất cũ của Bōken-ryō đều học cùng lớp. Lần này không thể nào tất cả lại cùng lớp được…”
“…………”
Phân tích bình tĩnh của Ruri khiến Akane rơi vào tuyệt vọng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“À! K-không có chuyện đó đâu! Phép màu tất cả chúng ta lại cùng lớp, chắc chắn là có tồn tại mà!! Đúng không, Mahōzawa-san!!”
“…Nức nở… có sao?”
“Đương nhiên rồi! Đúng không, Ko-Ruri!?”
“Xác suất tất cả mọi người cùng lớp là một phần 743 tỷ 837 triệu 688.”
“Tận thế rồi!!”
Thấy Akane ôm mặt ngồi xổm xuống, Ruri dùng lòng bàn tay bóp dẹt hai má Ko-Ruri.
“C-cậu-đúng-là-người-mà!!”
Thấy sắp có một cuộc “xung đột” nhỏ bùng nổ, Manaka Shaman vội vàng giảng hòa.
“K-không, nhưng mà, mọi người nghĩ xem, nếu chỉ là xác suất cùng lớp với Sōta-sama thôi thì…”
“Là một phần mười hai.”
“Tớ cảm thấy có hy vọng!!”
Akane đứng dậy “hồi sinh”.
Nhưng ngay lập tức lại rũ vai xuống.
“Nhưng mà, nếu không phải tất cả cùng nhau, thì đúng là vẫn sẽ cô đơn…”
“Phải đó… rất cô đơn.”
Kikuno phát huy “sức mạnh người chị” xoa đầu Akane.
“Biết thế đã hỏi Miyuki-sensei về chuyện phân lớp rồi…”
“Đúng đó.”
Dù cho có hỏi, Miyuki Makenshi dường như cũng sẽ không nói, nhưng các thành viên Ký túc xá Bōken-ryō đã vội vàng đến mức không còn kịp lựa chọn nào khác.
Sau khi tham dự Lễ Khai giảng theo phân lớp cũ, cuối cùng họ cũng đến trước bảng thông báo phân lớp định mệnh.
Đây là chuyện ngoài lề, học sinh năm nhất đã được công bố phân lớp trong Lễ Nhập học ngày hôm trước.
Với vẻ mặt và bước chân gần như của những người đang đón chờ ngày tận thế, Akane và một vài người khác đến trước bảng thông báo, với tâm trạng như đang cầu nguyện, nhìn lên bảng—
“Tớ là lớp F!!”
“Tớ cũng vậy!!”
“T-tớ cũng vậy… Hatate Hatate Sōta… cũng là lớp F!!”
Giống như những người xem bảng vàng, Akane và mọi người sung sướng nhảy cẫng lên la hét.
Tiếp theo là Gin'yuuin Serika, Aina, Kikuno, các thành viên nữ của Ký túc xá Bōken-ryō lần lượt gia nhập hàng ngũ.
Và cuối cùng tất cả mọi người đều *tim đập thình thịch, người cũng nhảy tưng tưng*.
“Kỳ lạ!? Chẳng lẽ, không cần đoán cũng biết, tất cả mọi người đều cùng lớp!?”
“Là kỳ tích đó! Kỳ tích đã xảy ra đó!”
Vô lý… Đúng lúc Ruri và Daimyōji Naru, những người bình tĩnh hơn, đang nghĩ như vậy thì—
“Đó đều là nhờ công của tôi đó.”
“Hú oa, là Hội trưởng Seiteikōji Misamori!?”
Thấy Misamori đột nhiên xuất hiện, Megumi dễ thương giật mình ôm chầm lấy Sōta.
“Chuyện này là sao vậy?”
“Là món quà tôi để lại đó. Trong cuộc họp Hội đồng quản trị trước đây, tôi đã nói trong cuộc họp phân lớp rằng nếu các thành viên Ký túc xá Bōken-ryō không được xếp cùng một lớp… nói đúng hơn là nếu không ở trong tầm mắt của Hatate-kun thì sẽ xảy ra vấn đề, cứ thế mà thuyết phục họ thông qua!”
“Đúng là Hội trưởng Hội học sinh có khác!” Akane tán thưởng.
“Dù là cựu Hội trưởng rồi!”
Misamori đắc ý cười toe toét; Phó Hiệu trưởng phát hiện Misamori thì thành tâm khuyên nhủ:
“Seiteikōji-san, em đã tốt nghiệp rồi, xin đừng mặc đồng phục xuất hiện nữa…”
“Đến cả tôi cũng bị giáo viên xem là học sinh cá biệt, chuyện này tôi không chấp nhận được…”
“Đúng đó.”
Ruri và Naru đều bất bình, nhưng Serika lại cảm thấy đó là “kẻ tám lạng người nửa cân”.
Cứ tưởng sau khi phân lớp lại sẽ tràn đầy khí thế mới mẻ, nhưng thành phần lớp 2F và lớp 1F gần như giống hệt nhau, bao trùm một bầu không khí thiếu căng thẳng.
Cộng thêm lúc này cánh cửa mở ra, xuất hiện “hai đỉnh núi” đồ sộ.
“Nào nào, các em ngoan, các em khỏe không? Cô là giáo viên chủ nhiệm lớp 2F, Miyuki Makenshi.”
Trong lớp thậm chí còn có ý kiến lan truyền “Việc phân lớp lại như vậy có ý nghĩa gì chứ…?”.
Trong cuộc sống năm hai cao trung như vậy.
Cuối cùng Sōta cũng đã “phục hồi chức năng” thành công, trở lại bình thường sau cuộc sống “được nuông chiều” của kỳ nghỉ xuân. Cậu suýt chút nữa đã hoàn toàn hòa mình vào thế giới ảo; nhưng cậu đã vực dậy tinh thần, suy nghĩ xem có cách nào trở lại thế giới thực hay không.
Cụ thể, cậu đã khéo léo nói ra những từ khóa như “thế giới ảo” hay “Shichitokuin” với Ko-Ruri, Naru, Ryūkishi Haratsuki Mugi.
Nhưng kết quả đều vô ích, không nhận được phản ứng mong muốn.
Và rồi Sōta dần dần chấp nhận tình trạng này.
“...Đúng rồi, trước đây sau khi đến thế giới ảo song song, Naru cũng đã quên chuyện Shichitokuin. Có phải chuyện tương tự cũng đang xảy ra với mọi người không?”
Đáng tiếc là, dù có nghĩ thông điều này, cũng chẳng giúp ích gì cho việc giải quyết vấn đề…
Ngay khi thử đến Eiyūzaki Rin và Hakua B. Bladefield, những người cuối cùng trong “danh sách thăm dò” đó—
Sōta lại cảm thấy tình hình đã gần như bế tắc.
“Chỗ dựa cuối cùng, chính là Shichitokuin… No.0 hay Kagura Bladefield, nhưng…”
Vì Naru và Ryūkishi Haratsuki Mugi đều không có ký ức về phần đó, nên không có điểm kết nối với Shichitokuin.
Dù Sōta đã thử một lần, nhờ Hakua, liên hệ Shichitokuin của Công quốc Bladefield…
Nhưng sau bao vòng vèo, người cuối cùng nhấc điện thoại quốc tế lại là—
“Xin chào, tôi là Shichitokuin No.0, Đại Miêu Thị Nyah.”
Đối phương nói ra câu này, khiến Sōta từ bỏ mọi ý nghĩ.
Vào cuối tháng Tư, khi sắp bước vào Tuần lễ vàng, Sōta đang trong giờ học, vừa xoay cây bút chì bấm vừa suy nghĩ.
“Mình cũng đã nhờ Ko-Ruri quét dò lòng đất Ký túc xá Bōken-ryō, nhưng chỉ toàn là đá tảng, không có gì cả… Cũng không biết các Mahō Shōjo ở đâu, thậm chí còn không biết họ có tồn tại hay không…”
Thành thật mà nói, cậu đã tràn đầy cảm giác bó tay.
“Điều quan trọng nhất là khả năng thao tác cờ của mình đã trở nên rất yếu ớt, hoàn toàn không còn tác dụng gì nữa…”
Đây là điều cậu mới phát hiện gần đây, nói ra thì, Sōta đã không dựa dẫm vào sức mạnh thần long dường như vô cùng vạn năng ngay từ đầu, có lẽ là vì sức mạnh đã suy yếu đến mức Sōta không thể nhận thức được.
Không đúng, nói xa hơn nữa, cho đến bây giờ, trước khi có ý thức suy nghĩ về cờ, Sōta đã quên mất khả năng thao tác cờ của mình.
Đây có lẽ là kết quả của việc ai đó đã cấy một lệnh vào sâu trong tiềm thức cậu khi cậu bị đưa vào thế giới ảo này, với ý đồ khiến cậu “không nhận thức về cờ”.
Rồi, dĩ nhiên Sōta lúc này chưa hề hay biết về sự tồn tại của “ai đó” nên không thể nghĩ ra điều này.
“Tình hình thế này, chắc phải chuẩn bị tâm lý cho một cuộc trường kỳ kháng chiến rồi… Hoặc là phải chờ một người như chú Nagamori trước kia… như bố xuất hiện, mang đến những manh mối qua thư từ, hoặc là chờ Gil đến cứu viện… Chỉ còn cách trông cậy vào mấy điều này thôi…”
Dù sự phụ thuộc ngày càng lớn, nhưng thực tế là cậu chẳng còn kế sách nào khác, đó cũng là một sự thật không thể chối cãi.
Đúng lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên, sau tiết sinh hoạt lớp là được về.
“Sōta-kun, Sōta-kun, cậu định làm gì vào Tuần Lễ Vàng (Golden Week) thế?”
“Đừng có nói là G-W. Tuần Lễ Vàng ư… Mình nên làm gì đây nhỉ?”
“Hay là lại đến nhà chị ở nhé?”
“Khổ lắm mới phục hồi xong, lại muốn tái diễn lịch sử sao!?”
Kikuno hồ hởi mời mọc, nhưng trong mắt Serika và Naru – những người đã dốc hết sức giúp Sōta phục hồi khỏi tình trạng “phế nhân” ban đầu – lời mời đó chẳng khác nào tiếng sét ngang tai.
“Tuyệt đối KHÔNG được!!”
“Mình nghĩ xem nào… Hay cứ thong thả một mình ở ký túc xá thôi…”
“!!” Câu nói này đã kích hoạt phản ứng dữ dội từ các cô gái của Ký Túc Xá Phiêu Lưu.
“Không được thế! Buồn lắm!!”
“Đúng đó, không thể để Sōta-kun ở một mình trong ký túc xá được!!”
“Sō-chan mà cô đơn là sẽ chết đó, em phản đối nha~!!”
Akane, Megumi, Aina nối tiếp nhau lên tiếng, Hakua và Manaka cũng đồng tình.
“Vậy thì, quả nhiên vẫn là đến nhà chị…”
“Phải giao cho người nghiêm khắc hơn mới được chứ!!”
Lời của Kikuno bị Serika cắt ngang.
“Nói đến người nghiêm khắc trong số này…”
Manaka đặt ngón trỏ lên môi, trầm ngâm “Ưm~”.
Sau đó, ánh mắt của tất cả đồng loạt đổ dồn về một người.
“…………!? Chứ, chứ gì!? Sao lại nhìn tôi!?”
Người đó chính là Ruri.
Ngày đầu tiên của Tuần Lễ Vàng.
“…………”
“…………”
Sōta và Ruri tay xách túi du lịch, đứng chôn chân trước cửa nhà Ninja Hayashi.
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…”
Ruri khẽ thì thầm, nhưng trong tình thế bị buộc phải chọn giữa nhà Kikuno và nhà Ruri, đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.
“Vì đã liên lạc với gia đình rồi, nên tôi sẽ nhịn cho cậu ngủ lại, nhưng…”
Tay Ruri cầm túi run run vì tức giận.
“…Nếu làm chuyện bậy bạ, tôi sẽ giết cậu đấy.”
“Tôi sẽ không đâu…”
Bị Ruri chất vấn “Trời mới biết!”, Sōta vừa đáp vừa đi theo cô vào nhà, nói “Xin làm phiền”.
Nghe tiếng Ruri nói “Em về rồi”, chị của cô, tiến sĩ Wakako, từ phòng bước ra.
Bà nhìn Sōta và Ruri đã cởi giày và xếp gọn gàng, rồi nói:
“Thật là bậy bạ.”
“Bậy bạ chỗ nào!? Bậy bạ chỗ nào!?”
“Dám lợi dụng kỳ nghỉ dài để dẫn con trai về nhà… Con bé này thật là…”
“Đâu phải em tự nguyện dẫn về đâu!!”
Thấy hai chị em cãi nhau, Sōta càng lúc càng thấy áy náy.
“Cái đó… Mình vẫn nên về ký túc xá thôi…”
“Vạn nhất bị phát hiện, Akane-chan sẽ khóc mất thôi!”
“Cái này thì… đúng là vậy thật…”
Ruri, người không biết phải làm sao mỗi khi Akane khóc, dù thế nào cũng muốn tránh tình huống đó xảy ra.
Việc cô dẫn Sōta về nhà, kết quả dường như cũng là do cô đã chịu thua nước mắt của Akane.
Mặc dù vậy, người đồng ý cho Ruri dẫn người về ngay từ đầu khi nhận được liên lạc lại chính là tiến sĩ Wakako. Thế nên, mặc cho hai chị em cãi nhau ở hành lang, Sōta vẫn vào phòng khách một cách suôn sẻ.
“Bố mẹ vắng nhà, nên tôi thay mặt bố mẹ. Vì vậy, đây là yêu cầu độc đoán của tôi…”
Ho nhẹ một tiếng, Wakako với đôi má ửng hồng quay mặt đi và nói:
“Mong hai đứa đừng tạo ra kết tinh của tình yêu.”
““Tuyệt đối không!!””
Người ta nói rằng, sự ăn ý đồng thanh của hai người lúc đó đã khiến Wakako chuẩn bị tâm lý làm dì.
Trong lúc Ruri tắm…
Tiến sĩ Wakako quan sát xem Sōta, người được sắp xếp vào phòng khách, có ý định nhìn trộm không. Nhưng thấy Sōta dường như không có ý đó, bà liền gọi cậu vào phòng khách và mời nước ép trái cây.
“Ài, thấy hai đứa có vẻ rất thân thiết, nên chắc cậu cũng biết rồi nhỉ.”
“?”
Tiến sĩ Wakako đang uống bia, trông có vẻ đã say.
“Con bé Ruri này có một sự ám ảnh về sự trong sạch về tinh thần (spiritual潔癖).”
Sōta nhấp một ngụm nước ép rồi gật đầu.
“Từ bé nó đã không kết bạn với con trai, cũng chẳng nói chuyện với con trai. Trong khi đó, từ bé tôi đã rất rất muốn có bạn trai, vậy mà đến tuổi này rồi, chẳng mấy người con trai đến nói chuyện với tôi, cái xã hội bất bình đẳng này là sao hả? Cuối cùng nó còn nói không hứng thú với con trai, mà lại dẫn con trai về nhà…”
Cứ tưởng bà định tiết lộ bí mật gì ghê gớm, ai ngờ Wakako lại bắt đầu than vãn ầm ĩ. Sōta liền thoải mái uống nước ép như thường lệ.
“Tuy nhiên~ chính vì thế, nếu có thể, mong cậu hãy đối xử tốt với nó nhé~ Cậu hiểu cái tâm tư thiếu nữ này không?”
“À ừm… Vâng.”
“Ruri… tôi giao phó cho cậu đấy.”
Wakako vừa uống bia, vừa không hiểu sao lại trưng ra vẻ “khóc như đàn ông”.
Đúng lúc đó, Ruri vừa tắm xong, thoang thoảng mùi dầu gội đầu bước đến.
“Hatate-kun, tôi tắm xong rồi, cậu có thể đi tắm… Ơ, chị ơi, chị và Hatate-kun đang nói chuyện gì vậy?”
“Chị đang nhờ cậu ấy cố gắng tạo ra kết tinh của tình yêu đó…”
“Cái gì!?”
Wakako chỉ để lại câu nói đó rồi gục xuống ngủ say vì không chịu nổi hơi men.
Thấy Ruri vì trời nóng mà nới lỏng mấy cúc áo ngủ, giờ lại vội vàng cài chặt lại, rồi nước mắt lưng tròng lùi bước vào phòng mình.
“Nghe tôi nói… không phải vậy…”
Đến cả lời mắng “bậy bạ” cũng không thốt ra nữa.
Ngày hôm sau.
Sōta như tự buông xuôi, nằm bẹp trên hành lang hiên nhà Ninja Hayashi, rồi không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
“Hatate-kun… Ngủ ở chỗ này sẽ đau đầu đấy?”
Dù Ruri nói vậy, Sōta vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
“…Thật, thật hết cách… Tôi cũng không muốn thế đâu.”
Ruri quỳ xuống, đặt đầu Sōta lên đùi mình.
Khi cô dùng quạt nan quạt gió cho Sōta, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, bỗng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, liền ngẩng đầu lên.
“…………”
Thấy rồi.
Akane và mọi người đang nhìn từ bên kia bức tường.
“Tại sao, mọi người lại nhìn!?”
“Hú ồ!?”
Do Ruri hét lớn trên đầu mình, Sōta giật mình tỉnh dậy.
Akane, Kikuno, Megumi, Naru, Kurumiko, Serika nói với hai người “Cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục đi”.
“Ai còn dám tiếp tục nữa chứ!! Mà mọi người làm gì ở đây vậy!?”
“Chị lo cho Sō-chan, nên đã kêu gọi những người có lòng đến thăm dò tình hình đó. Nhưng mà, thấy Sō-chan đúng là được yêu thương thật, chị cũng yên tâm rồi.”
Dù Kikuno nói vậy, Naru và Serika lại ngồi đứng không yên.
“Hoài công tôi tin tưởng cô đến vậy… Ninja Hayashi Ruri…”
“Đúng đó nha… Tớ vốn tin rằng Ruri-chan không phải là phe nuông chiều mà…”
“Không phải không phải…!!”
Mắt Ruri xoáy thành vòng tròn.
Ngày hôm đó, vì Sōta bị cảnh cáo không được lười biếng, nên cậu đã có một ngày Tuần Lễ Vàng thật sôi nổi ở nhà Ruri cùng với Akane và mọi người đến chơi.
Sau khi Tuần Lễ Vàng kết thúc.
Trở lại ký túc xá, Ruri nhận thấy ánh mắt của mọi người xung quanh dường như tràn đầy sự quan tâm một cách khó hiểu.
Thế là Ruri ép hỏi Serika:
“Này, Tanaka-san! Cậu là người đã kể cho mọi người chuyện cậu thấy ở nhà tôi trong Tuần Lễ Vàng đúng không!?”
“Seri-Seri sẽ không làm chuyện đó đâu nha! Với lại, đừng có gọi là Tanaka.”
“Vậy rốt cuộc là ai…”
“Ủa, khoan đã, Ruri-chan. Cậu vừa gặp đã tìm Seri-Seri đầu tiên, vậy có nghĩa là cậu nghĩ Seri-Seri là người có khả năng nói ra nhất hả?”
“Đúng vậy.”
“Đúng cái gì mà đúng!!”
Những lời đánh giá tiêu cực khiến Serika cảm thấy ấm ức không thôi.
“Seri-Seri là người bạn bè bảo đừng nói thì sẽ không nói đâu nha! Mong cậu đừng nhìn lầm Seri-Seri nha! Như chuyện Naru-chan và Sō-kun hai người hẹn hò riêng, lại còn xem phim tình cảm, rồi suýt hôn nhau, cũng là do đối phương yêu cầu giữ bí mật, Seri-Seri cũng đâu có kể ra đâu!!”
“Tại sao lại kể ra rồi hả!? Tại sao lại kể ra rồi hả!?”
“Khoan đã, Naru-chan!?”
Naru, người chỉ tình cờ đi ngang qua, vừa đến đã bắt gặp Serika vô tình tiết lộ chuyện đáng lẽ phải giữ bí mật, lập tức đỏ bừng mặt.
Nhìn cảnh tượng đó, Ruri thở dài trong lòng nghĩ: “Chính vì thế này, nên dù mình tin tưởng cậu, nhưng lại không thể tin tưởng cậu được…”
Đúng lúc đó, Kurumiko vui vẻ bước tới.
“À, Ruri-nee-chan. Em nghe Zetsuri-nee-chan nói rồi, chuyện Ruri-nee-chan có con là thật đúng không…”
“Zetsuri——”
Thủ phạm đã bị vạch trần ngay lập tức, hơn nữa đối phương còn đang lan truyền tin đồn thất thiệt.
“Có chuyện gì sao? (Y/N)”
Zetsuri vừa xuất hiện, Ruri liền dùng hai tay bóp bẹp má cô.
“Cậu nói cậu đã đi rêu rao cái gì!?”
“Tiến sĩ Wakako và em đã thảo luận đi thảo luận lại qua email trong Tuần Lễ Vàng về ‘tâm lý điều chỉnh khi em gái chuẩn bị tạo ra kết tinh của tình yêu’, nên em phán đoán là như vậy, có vấn đề gì sao? (Y/N)”
“Có vấn đề lớn đấy!!”
Ruri không khỏi muốn tẩn cho bà chị một trận.
Thời gian tiếp tục trôi đi… tháng Năm cũng đã qua được nửa.
Tại Học viện Hatagaya là mùa Hội Thao.
“Thật yên bình… Hội thao thật yên bình…”
Lần này đúng là một Hội thao thong thả, không cần thiết phải giành MVP, điều đó khiến Sōta vô cùng cảm động.
Hơn nữa, cũng như mọi năm, Hội thao diễn ra trong hai ngày.
Lúc này, Sōta đang cổ vũ cho Aina tham gia cuộc thi vượt chướng ngại vật ở khu vực cổ vũ, bỗng nghe thấy tiếng loa phát thanh từ bàn bình luận trực tiếp.
“《Thưa quý vị, tiếp theo xin nhường sóng cho tân trưởng câu lạc bộ phát thanh… là Gondawara Fuu, học sinh lớp 3F! Còn bình luận viên dĩ nhiên là người này đây——》”
“《Cũng là Nonomiya Miko đến từ lớp 3F. Rất mong được giúp đỡ.》”
“《Rất mong được giúp đỡ… Vậy thì, Hội thao năm nay so với mọi năm, diễn biến có vẻ yên ả hơn nhiều, thưa bình luận viên Nonomiya, chị nghĩ sao ạ?》”
“《Vâng. Tôi nghĩ vấn đề quả nhiên nằm ở việc đội Ký Túc Xá Phiêu Lưu, vốn là tâm điểm của năm ngoái, năm nay về cơ bản chỉ tham gia các môn đấu mà họ có thể tình tứ với nhau.》”
“《Khốn kiếp, lũ “hiện thực sung sướng” đáng chết đó!!》”
Bắt đầu chỉ trích lung tung rồi.
“《Tôi không muốn nói đâu nha, cái Ký Túc Xá Phiêu Lưu đó, sao mà thân thiết quá mức vậy chứ.》”
“《Sáng nay cũng thấy tất cả đi học cùng nhau.》”
“《Trong khi tôi ngày nào cũng chỉ đi học cùng với bình luận viên Nonomiya thôi chứ.》”
“《Vì phát thanh viên Gondawara có ít bạn bè mà…》”
《Gì chứ?! Tất cả là tại cái lũ Ký túc xá Mạo hiểm kia cứ thế mà dính lấy nhau quá mức! Rõ ràng vật chất dành cho "dân thường" có hạn, vậy mà cứ bị bọn họ vắt kiệt! Vắt kiệt cả phần của chúng ta nữa chứ!! Cứ nhằm đúng phần của chúng ta mà vắt kiệt!! Vô liêm sỉ!! Đồ vật chất vô liêm sỉ của chúng ta!!》
Nói đến đây thì cô giáo xuất hiện can ngăn, thế là những lời phỉ báng, xuyên tạc về Ký túc xá Mạo hiểm tạm thời lắng xuống.
Nhân tiện, kết quả là Hội thao năm nay, Ký túc xá Mạo hiểm đã giành được giải "Tình cảm mặn nồng".
Sau chuyến đi dã ngoại rừng/biển, rồi đến kỳ nghỉ hè, và khi tựu trường bắt tay vào chuẩn bị cho Lễ hội Học viện…
Sōta thầm nghĩ:
“Khủng khiếp thật… Chẳng làm được gì cả, cứ thế mà nửa năm trôi qua một cách vô ích…”
Cái gọi là “chẳng làm được gì cả” ở đây, ý là về việc tìm cách quay trở lại thế giới thực.
“Mà cũng đúng thôi, dù sao thì cũng chẳng có chút tiến triển nào cả.”
Đúng lúc Sōta đang lầm bầm tự nhủ khi đến phiên trực dọn dẹp, chuẩn bị đi đổ rác…
“Gì cơ gì cơ? Tiến triển tình yêu á!? Để cô giúp em bày mưu tính kế nhé?!”
“… Cô Miyuki, không phải ạ.”
Cô giáo Miyuki bất ngờ thò đầu ra cửa sổ hành lang một cách dữ dội, hăm hở quấn lấy Sōta.
“Này Sōta, chuyện tình yêu ấy mà, cứ ngồi chờ thì chẳng bao giờ tiến triển được đâu. Sao em không thử mời người ta đi hẹn hò xem sao?”
“Không, em đã nói là không phải mà…”
Đúng lúc đó, Serika nghe thấy cuộc trò chuyện liền lao tới.
Có vẻ như cô bé vừa kết thúc công việc, đến trường để tham gia lớp phụ đạo.
“Em nghe thấy hai từ ‘hẹn hò’ rồi ạ!!”
Serika định dừng lại như một cú trượt chân rồi đứng dậy, nhưng lại trượt quá đà trên hành lang đã được quét rất sạch sẽ, rồi phải vòng lại.
“Ồ! Em đến đúng lúc quá đấy, Tanaka. Sōta hình như đang bận tâm về chuyện tình cảm, đang nói đến việc có nên mời ai đó đi hẹn hò không ấy mà~”
“Oái… Cô Miyuki…”
“Vậy thì, hẹn hò với Seri-chan nha?!”
Sōta và cô Miyuki đồng thời nghĩ: *Cuối cùng lại là cô bé mời hẹn hò à?*
Sáng Chủ nhật tuần sau.
Trong một bốt điện thoại ngày càng hiếm gặp do sự phổ biến của điện thoại di động, có một người đeo kính râm, kéo mũ sụp che gần hết mặt.
Đúng lúc Sōta ung dung bước tới, cậu giật mình kinh hãi khi thấy người bên trong.
Sōta cảnh giác với người đó, di chuyển quanh bốt điện thoại như một chú chó sắp đánh nhau.
Không ngờ, người bên trong mở cửa, kéo Sōta vào.
“Này, Sō-ca, sao anh không mau vào đi chứ?!”
Cái nhân vật đáng ngờ trong bốt điện thoại hóa ra là Serika.
“Không phải… Tự nhiên anh có cảm giác như không được phép vào ấy… Mà nói đúng hơn, vốn dĩ có cần vào đâu nhỉ…?”
“…………”
Serika hơi vui khi được chen chúc với Sōta, thầm nghĩ “quả thật vậy”, rồi lặng lẽ rời khỏi bốt điện thoại.
“…Vậy thì, hẹn hò thì không sao, nhưng tại sao lại phải hẹn gặp ở cái bốt điện thoại trong con hẻm này? Hẹn ở trước ga chẳng phải tốt hơn sao?”
“Sō-ca ngốc ghê~ Ngốc cấp ba luôn đấy~”
“…Cấp ba?”
“Tức là siêu siêu ngốc ấy!”
Tuy không rõ ý nghĩa lắm, nhưng nói chung là có vẻ rất ngốc.
“Hẹn ở nơi đông người như trước ga, thì siêu thần tượng quốc dân Seri-chan này sẽ thu hút một đống người kéo đến mất thôi.”
“À… nói vậy cũng đúng… Cứ ở cạnh nhau mãi thành quen, nên anh cứ thấy em giống như một bạn học bình thường vậy…”
Nghe Sōta nói vậy, Serika “Bốp!” một tiếng, mặt đỏ bừng ngay lập tức.
“…Như, như thế này, không phải vì Seri-chan là thần tượng mà được đối xử đặc biệt, cứ giữ thái độ bình thường, Seri-chan thích, thích, thích, thích… Không, không có gì đâu!!”
“Em tự nhiên giận dỗi cái gì thế…?”
“Mặc kệ đi! Nào, dù sao thì, hãy tận hưởng buổi hẹn hò đầu tiên nhé!”
Nắm chặt tay Sōta, Serika lao đi như bay, không còn giận dỗi nữa mà nở nụ cười tươi tắn.
Vì đeo kính râm càng nổi bật hơn, Serika sau đó đã đổi sang đeo kính cận thông thường.
Sōta và Serika vừa đi dạo phố, vừa ăn kem ốc quế, ăn crepe, ăn takoyaki, ăn bánh bao thịt, tận hưởng buổi hẹn hò. Bộ hai người đói lắm hay sao vậy?
Lịch trình hẹn hò sau đó là đi xem bộ phim Serika đóng chính, ghé qua cửa hàng băng đĩa có dán áp phích Serika kích cỡ người thật để thỏa mãn cơn thèm, rồi đến địa điểm chụp ảnh bìa tập sách ảnh của Serika để "hành hương thánh địa".
“Ra là Tanaka rất tự luyến…”
“Á á!? Seri-chan rõ ràng không hề cố ý mà!?”
Bị chỉ ra khuyết điểm trong lịch trình hẹn hò, Serika ôm đầu khổ sở… nhưng rồi cô bé lại nghĩ “ban đầu vì mình là người mời Sōta nên mới phải chịu trách nhiệm nghĩ lịch trình, nhưng thực ra mình không cần phải ôm đồm tất cả”.
“Vậy thì Sō-ca nghĩ lịch trình đi!!”
“Ơ… để anh nghĩ xem… Hay là chúng ta đi—”
Sau một hồi suy nghĩ, nơi Sōta đưa Serika đến là…
“Khoan đã!! Một biển hoa cánh bướm bao la kìa!!”
Một công viên tự nhiên ở ngoại ô—nơi có một quảng trường vào mùa hoa sẽ nở rộ những cánh bướm tuyệt đẹp.
“Mặc dù thời điểm này vẫn chưa thể gọi là nở rộ được.”
Bây giờ là giữa tháng Chín, hoa chỉ vừa mới chớm nở.
“Thường ngày Serika bận rộn nên chắc chẳng có mấy thời gian thảnh thơi. Anh nghĩ thay vì chen chúc ở khu phố đông người để hẹn hò, thì thế này sẽ tốt hơn.”
“Sō-ca…”
Serika rất vui vì Sōta đã suy nghĩ cho mình.
Như để đáp lại tấm lòng đó, Serika nắm chặt tay Sōta khi cả hai ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài trong công viên.
Cảm giác của cô bé là ở bên cạnh còn ấm áp hơn cả lời nói.
Hai người cứ thế nhìn những bông hoa cánh bướm nở sớm lay động trong gió, không biết đã bao lâu.
Serika bất chợt lên tiếng.
“Sō-ca còn nhớ lễ hội học viện năm ngoái không?”
“Là lần Serika hát trên sân khấu đó à?”
“Đúng rồi đúng rồi… Lần đó ‘muốn để Sō-ca nghe thấy—’ ấy. Mặc dù lúc đó Seri-chan vẫn chưa biết Sō-ca chính là Quý ngài Cờ Tím.”
“…Anh quả thật đã nghe thấy rồi đó.”
Vì câu nói đó của Sōta, Serika hạnh phúc đỏ mặt ngượng ngùng.
Rồi cô bé đột nhiên xấu hổ cúi đầu, bẽn lẽn.
“Cái đó ấy mà.”
“?”
“Cái… đó… ấy mà.”
Nhìn từ má cô bé, không thấy dáng vẻ đường hoàng của một siêu thần tượng quốc dân nữa…
“Seri-chan còn một tâm tư nữa, muốn anh nghe thấy…”
Người trước mắt chỉ là một cô gái yếu đuối bình thường.
Nếu bây giờ buông tay, cô bé dường như sẽ tan biến… Sōta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Serika.
“…………”
Không biết từ lúc nào, mặt trời đã ngả về tây, ánh hoàng hôn chiếu lên hai người.
“…………”
Dường như không gian im lặng thúc đẩy, gương mặt họ dần xích lại gần nhau…
Môi hai người… khẽ chạm vào nhau.
Sau một khoảnh khắc vừa như chớp mắt vừa như vĩnh hằng—
Hai cái bóng lưu luyến chia xa.
…Thật sự, chỉ là một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi.
“Sō-ca… Hatate Sōta-kun, em, thích anh.”
“…………”
“Xin hãy, hẹn, hẹn hò… với em…!”
Không ngờ Serika lại muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ, Sōta định mở lời nhưng lại khựng lại.
“…………”
“Không, không được sao…?”
Nhìn gương mặt Serika sắp khóc, Sōta không thể từ chối cô bé được nữa.
“……Được thôi.”
“Được ư!?”
Nhận được câu trả lời hoàn toàn không dám hy vọng, Serika ngạc nhiên giống hệt một diễn viên hài hạng B.
“Ơ… Sao em lại ngạc nhiên thế?”
“Không, không phải đâu, em cứ tưởng chắc chắn sẽ bị từ chối cơ mà… Được thật sao? Thật sự được sao? Là Seri-chan đấy nha? Không phải là Aka-nee hay Naru-chan hay Ruri-chan hay Kikuno-chan hay Megumi-chan đâu nha!?”
“Em vừa mới, hình như đã chen vào mấy cái tên tuyệt đối không nên chen vào rồi đó?”
“Không được hối hận mà bảo thôi đâu nha? Là thật sự được đấy nha?”
“Được mà.”
“~~~~~~~~~~~~~~~~~~…!!”
Thấy Sōta dịu dàng mỉm cười với mình, Serika dùng hai tay che miệng, vô thức bật ra tiếng reo mừng không thành lời.
“Oa… Đừng, đừng khóc mà…”
“Vì… vì, vì…”
Gần như cùng lúc với tiếng reo mừng, nước mắt từ đôi mắt Serika lăn dài từng giọt như hạt đậu.
“Vui, ứ hự, vui, vui quá đi—…!!”
Thấy Serika nức nở, khóc không ngừng, Sōta dịu dàng ôm lấy cô bé.
Cho đến khi đèn LED của công viên chiếu sáng hai người, mãi…
Mãi…
Lần đầu tiên cùng người yêu trở về.
Vì hội chứng thiếu nữ bùng phát, Serika không muốn ai nhìn thấy gương mặt sưng húp vì khóc, nên cuối cùng đã đeo kính râm và khẩu trang—nói một cách hoa mỹ thì là trông giống một kẻ đáng ngờ, không lộ mặt mà quay về.
Dù Serika vẫn trong trạng thái đó cho đến khi bước qua cổng ký túc xá, cô bé vẫn luôn nắm chặt tay Sōta không rời.
Sau bữa tối hôm đó.
Serika gọi các thành viên nội trú đang định rời bàn ăn lại, rồi đứng lên trước mặt mọi người tuyên bố: “Gin'yuuin Serika có chuyện muốn báo cáo!”
Mặc dù Sōta đang ngồi bên cạnh cũng đứng dậy cùng, nhưng Serika cứ như đứng trước mặt quỷ môn quan, mặt tái mét run rẩy.
“…Serika?”
“Nghe, nghe nghe nghe nghe nghe nghe, nghe nghe nghe, nghe em, nghe em, nghe em nói…”
Giọng cô bé cũng run rẩy dữ dội.
Áp lực quá lớn dường như khiến cô bé buồn nôn, suýt nôn ra mấy lần, cuối cùng Serika với đôi mắt đẫm lệ thều thào thú nhận:
“Em, em và Hatate Sōta-kun đã chính thức hẹn hò… rồi…”
Sōta đã mấy lần muốn nói thay Serika, nhưng Serika khăng khăng rằng chuyện này nhất định phải tự mình nói ra, đã mất khá lâu mới nói xong, rồi như mất hồn mà ngồi phịch xuống ghế.
Những cô gái của Ký túc xá Mạo hiểm vẫn lặng lẽ chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối…
Giây phút tiếp theo, tất cả đều đứng dậy vỗ tay tán thưởng.
“Hú hí!?”
Thấy phản ứng này, người ngạc nhiên nhất chính là Serika.
“Vui quá đi!! Seri-chan vậy mà lại làm tan chảy trái tim cứng rắn của Sōta-kun!!”
“Huhu, Sō-chan… Mặc dù mình đã chuẩn bị tinh thần rằng ngày này sớm muộn gì cũng đến… Dù sao thì… chúc mừng nhé!”
“(Nghẹn ngào) Serika, phải làm cho Sō-chan hạnh phúc nhé…”
Akane, Aina và Kikuno, những người đã khóc òa lên, là những người đầu tiên ào tới ôm chầm lấy Serika và Sōta.
“Sōta-kun đã trở thành một người xa vời rồi nha!”
“Sōta… Cái đứa nhóc Sōta hay chơi trò nhặt đồng xu rơi dưới máy bán hàng tự động, rồi chui vào trong máy bị kẹt không bò ra được, đến mức phải gọi cả xe cứu hỏa ấy, đã lớn rồi…”
“Các tiểu thư à… mọi người thực sự đã gạt bỏ cảm xúc riêng, chân thành chúc phúc, quả là kiên cường…”
“Megumi-kun, Rin-chan, Manaka-chan, lại đây nào, chúng ta phải chúc phúc cho họ thật tốt chứ. Đây là chuyện vui mà.”
“Sōta-sensei… Sōta-sensei…”
“…Hatate-kun, nếu cậu không hạnh phúc thì đừng hòng được bọn tớ tha thứ đấy nhé.”
“Đúng đó! Cậu nhìn xem, cậu đã khiến bao nhiêu cô gái tốt phải rơi lệ rồi, nhất định phải hạnh phúc đấy nhé…!”
Hakua, Ruri và Misamori cố gắng kìm nén nước mắt, đứng từ xa dõi theo với những cảm xúc lẫn lộn.
“…Thật tốt quá, Hatate Sōta… Thật sự, là vậy…”
“Naru-neechan… Cố gắng lên chị ơi…”
“Chúc mừng hai người… nhưng những suy nghĩ không được xác nhận vẫn luẩn quẩn trong cơ thể… Không thể hiểu (Y/N).”
“Các em à… tất cả đều đã rất cố gắng chúc phúc một cách rộng lượng, làm tốt lắm. Các em đúng là những học sinh khiến tôi tự hào!”
Miyuki-sensei cuối cùng cũng ôm chầm lấy tất cả mọi người, đẩy họ về phía Sōta và Serika.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Serika cứ chớp chớp mắt, mỗi khi có ai đó phản ứng thì lại căng thẳng như một chú thú nhỏ.
Và rồi, đợi đến khi mọi người đều đã chúc phúc xong, Serika mới ngó nghiêng khắp nơi, giọng yếu ớt như sắp ngất mà cất lời:
“Ơ… lạ nhỉ… Em, em được tha thứ rồi sao…?”
“Tất nhiên rồi~ Mọi người đều chúc phúc cho hai cậu mà!”
“Nhưng mà… rõ ràng mọi người cũng thích Sōta-kun… mà em lại…”
Kikuno phát huy “sức mạnh của chị gái” xoa đầu Serika, còn Aina dù nước mắt vẫn giàn giụa nhưng cũng mỉm cười nói:
“Thôi thì… mặc dù ghen tị lắm thật đấy, nhưng thà bị một cô gái kỳ quặc chiếm mất còn hơn là quen với một cô gái mạo hiểm (Adventure) rồi phải từ bỏ nha~”
Câu nói của Aina khiến tất cả mọi người đồng loạt gật đầu lia lịa.
Liệu Serika có phải là một cô gái kỳ quặc hay không, dường như lúc này không còn là trọng điểm nữa.
Dù sao đi nữa, những lời nói và thái độ ấm áp đầy bao dung của các “tình địch” đã khiến Serika không kìm được nước mắt.
“Hu hu hu hu hu hu… Mọi người dịu dàng quá—…!!”
“À, à, Serika-chan, đừng khóc nữa!”
Mọi người xúm lại, dùng khăn tay lau nước mắt cho Serika, đến khi khóe mắt dần đỏ và đau rát thì cuối cùng Serika cũng nín khóc, sau đó mới thở phào một tiếng thật dài:
“A—! Vừa nãy căng thẳng chết đi được— Không thể so sánh với lần tỏ tình trước đó chút nào—!”
“…………”
Sōta gượng cười không nói nên lời.
Sau khi Sōta và Serika bắt đầu hẹn hò.
Khi ăn cơm, Serika luôn ngồi ở vị trí xa Sōta nhất.
Lúc đi học về, cũng không bao giờ đi sóng đôi cùng Sōta.
Khi ăn bento, cũng luôn ở vị trí xa nhất.
Khi về ký túc xá nghỉ ngơi, cũng hiếm khi nói chuyện cùng nhau.
Tình trạng này kéo dài khoảng ba ngày thì—
“Chuyện này là sao vậy! Rõ ràng đã hẹn hò rồi, mà tình cảm sao lại xấu đi chứ!?”
Đêm đó, Akane theo thông lệ lại tự ý tổ chức tiệc ngủ trong phòng Sōta, sau khi quan sát kỹ những tình huống kể trên thì hỏi Serika.
“Ơ… Tình, tình cảm không hề xấu đi đâu… đúng không, Sōta-kun?”
“Ừm…”
Trong lúc trò chuyện, Serika vẫn ngồi ở góc phòng đối diện, cách xa Sōta nhất.
“Nhưng hai cậu chưa bao giờ hành động cùng nhau!” Akane phản bác.
“Đúng vậy, từ đó đến giờ, tớ chưa từng thấy hai người thân mật gì cả.”
Nghe Naru nói, Sōta cũng bày tỏ cảm nhận của mình.
“Đúng là có cảm giác hơi tránh mình… Mình đã nghĩ thế từ trước rồi.”
“…………”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Serika.
Thấy Serika cúi đầu ra vẻ bối rối, quay mặt đi, rồi thành thật thú nhận:
“…Không phải đâu, vì nếu mà thân mật trước mặt mọi người, thì ngại lắm…”
“Thật cảm động quá đi mà! Thiệt tình!”
Hakua vỗ tay.
“Vậy nên cậu mới cố tình tránh xa Hatate-kun hết mức có thể sao?”
“Ừm…”
Thấy Serika tỏ vẻ ngượng ngùng đến khó xử, Ruri ngớ người ra.
“Thế thì hẹn hò còn ý nghĩa gì nữa?”
“Nói thì là thế thật…”
“Serika, không cần phải để ý đến bọn tớ đâu! Hai đứa có thể thân thiết hơn mà. Lại đây, lại đây.”
Dưới sự thúc giục của Kikuno, Serika bị buộc phải di chuyển đến cạnh Sōta.
“…Chào, chào cậu.”
“Chào cậu.”
Vì Serika chào hỏi quá khách sáo, nên Sōta cũng chào lại.
“…………”
“…………”
Và rồi, Serika vẫn không chịu nhìn thẳng Sōta, cứ thế im lặng, khiến tất cả mọi người đều thở dài “Ôi~”.
Akane và những người khác đều sốt ruột, nhưng nghe nói chỉ có Kurumiko thầm nghĩ “Đúng là ngây thơ thật mà~”, rồi mỉm cười nhìn Serika.
Trong một khoảng thời gian sau đó, Akane và mọi người cứ tìm mọi cách sắp xếp cho Sōta và Serika ngồi gần nhau, muốn giúp Serika – người không hiểu sao hẹn hò rồi mà lại “tiến ba bước lùi một bước” – mạnh dạn hơn.
Nhưng Serika nhất định không nói chuyện với Sōta trước mặt Akane và mọi người, thậm chí còn không chạm vào một ngón tay.
“Serika-chan rất để ý đến chúng ta.”
“Ừm, tớ hiểu tâm trạng của cậu ấy mà.”
“Nhưng mà, để ý đến mức đó thì còn gì là ý nghĩa nữa.”
Khi mấy người cùng rửa bát sau bữa tối, Akane, Megumi và Naru đồng loạt lắc đầu thở dài.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, Gin'yuuin-chan vốn dĩ tích cực như vậy, quả là bất ngờ.”
“Cậu ấy với Sōta giống nhau, đều là những đứa trẻ dịu dàng, lương thiện mà.”
Kikuno “hì hì” cười với Naru.
“Đúng là một cặp đôi có nhiều điểm tương đồng mà.”
“Hi vọng có thể tìm cách giúp hai người thân thiết hơn nữa!” Akane đề nghị.
“Ơ~ Chị lại thấy giữ nguyên thế này cũng tốt mà…”
Sau cuộc thương lượng đầy hỉ nộ này, cuối cùng các cô gái của Ký túc xá Adventure đã ký kết một hiệp ước, đồng ý rằng ít nhất khi ở ký túc xá sẽ cố gắng tạo điều kiện cho hai người ở riêng với nhau.
Một đêm nọ.
Sau khi xong việc và ăn bữa tối muộn hơn thường lệ, Serika như mọi khi, đang làm bài tập ở phòng sinh hoạt chung nơi mọi người đang tụ tập thì…
“…Lạ nhỉ? Mọi người đi đâu hết rồi.”
Khi sực tỉnh thì phòng sinh hoạt chung chỉ còn lại cô – người đang ngồi ở góc ngoài cùng, và Sōta – người đang chuyên tâm đọc cuốn “Chuông nguyện hồn ai” của Ernest Hemingway ở góc trong cùng.
Serika trước đó đã thấy những người khác lần lượt rời đi, nhưng không thể ngờ rằng, ở nơi mọi người thường tụ tập nhất trong ký túc xá này, lại chỉ còn lại Sōta và mình.
Và một khi chỉ còn lại hai người ở riêng, tình hình đã khác hẳn so với trước đây.
Thấy Serika cầm bài tập bò lồm cồm đến trong tầm mắt, Sōta hoảng hốt kêu lên “Úi!”.
“Vừa nãy là phản ứng gì vậy!? Sao lại sợ Serika!?”
“Không phải đâu, tại thấy cử động của cậu kỳ lạ quá, cứ thấy ghê ghê sao ấy…”
“Thật là vô lễ mà…”
Vừa nói Serika vừa ngồi xuống cạnh Sōta, vai tựa vào anh.
“…………”
Serika tựa đầu lên vai Sōta đang im lặng.
“Hỏi anh này, Sōta-kun… Em làm nũng được không?”
“Được chứ?”
Sōta vừa dứt lời, Serika liền lập tức lăn đùng ra nằm trên đùi anh.
“Lăn lộn meo~”
“…Ngoan nào.”
Sōta xoa đầu Serika đang cọ qua cọ lại, Serika liền vui vẻ nhào vào Sōta đùa nghịch.
“…………”
Tất cả các cô gái trong Ký túc xá Adventure đều lén lút nhìn cảnh này.
“Bị nhìn thấy rồi!!”
Phát hiện ra điều đó, Serika giật mình bật dậy.
“Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên, cứ tiếp tục lăn lộn meo (Y/N).”
“Đã bảo là N rồi mà!!”
“Không phải đâu Serika. Bọn tớ chỉ muốn Hatate-kun và Serika có thể tận hưởng tình tứ lăn lộn meo thôi mà.”
“Không được nói ‘tình tứ’! Mà phải nói là, không được nói ‘lăn lộn meo’!”
“Không sao đâu, Gin'yuuin-kun. Không cần phải nhịn vì bọn tớ đâu. Cứ thoải mái mà tình tứ đi.”
Misamori, vốn là sinh viên đại học, thể hiện sự độ lượng rộng rãi, nhưng Serika lại tức giận.
“Bị nhìn lén thì ai mà chẳng thấy ngại chứ!”
Theo một nghĩa nào đó, ý kiến này hoàn toàn hợp lý, tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng “À—”.
Và rồi…
Trong số đó, chỉ có Sōta im lặng ngẩn người, Serika phát hiện ra điều này liền mở lời hỏi:
“…Sao vậy, Sōta-kun?”
“Không có gì đâu… Vừa nãy…”
“?”
Sōta từ từ vươn ngón trỏ, chỉ vào vị trí mà các cô gái của Ký túc xá Adventure vừa nãy cùng nhau ẩn nấp nhìn sang.
“Vừa nãy. Ở đó, có một cô bé tóc vàng buộc đuôi ngựa chưa từng thấy không?”
“…………”
“Hòa lẫn vào trong mọi người. Dường như rất vui vẻ, lại rất cô đơn, đang nhìn chúng ta…”
“…Đáng sợ quá!!”
Có vẻ như vì cách diễn đạt của Sōta, Serika tưởng đó là ma quỷ gì đó.
“Không, không phải cảm giác đáng sợ gì đâu…”
“Đáng sợ quá!! Sōta-kun, Serika sợ lắm!!”
Cô bé nhào tới ôm chặt lấy Sōta.
“Ồ, hóa ra là để được tình tứ như thế này, nên mới nói ra những lời đó đấy à.”
“Đồ biến thái!”
Bị Naru và Ruri nói vậy, Sōta rưng rưng nước mắt.
“Không, không phải đâu… Bên đó, vừa nãy, thật sự có một cô bé tóc vàng…”
“Đáng sợ quá!! Sợ quá đi mất!!”
Thấy Serika ôm chặt Sōta đến mức ngã vật ra, tất cả mọi người đều nói “Đồ biến thái”.
Sau chuyện này, Sōta nhanh chóng quên bẵng đi cô bé tóc vàng.
Thế nhưng, chỉ có cảm xúc sâu thẳm trong đôi mắt đầy ấn tượng kia, một cách kỳ lạ, đã in sâu vào tâm trí anh…
Còn Serika dường như nhờ chuyện này mà đã thông suốt, dần dần thực hiện những hành động của một cặp đôi mới chớm yêu, như nắm tay Sōta khi đi học về, hay đút bento cho Sōta.
Đồng thời, chuyện hai người hẹn hò cũng dần dần bị lộ ra cho các bạn cùng lớp biết do những hành động kể trên.
Giờ ra chơi, mấy nam sinh với vẻ mặt cực kỳ tuyệt vọng, rủ nhau đến tìm Sōta.
“…Tớ hỏi cậu này, Hatate. Mong là câu trả lời không phải là…”
“Không phải đâu.”
“Nhanh quá rồi đó! Trả lời nhanh quá rồi đó!!”
Sōta lộ ra vẻ mặt “Phiền phức thật…”
“Cậu… có, có phải là… đang, đang hẹn hò với Serika-chan không?”
“…………”
Sōta liếc nhìn Serika.
Điều này khiến anh chợt nhớ ra, hai người còn chưa quyết định sẽ công khai đến mức nào.
Serika phát hiện ánh mắt của Sōta dường như cũng nghe thấy cuộc đối thoại, chỉ thấy cô bé đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Thấy sự tương tác tâm đầu ý hợp của hai người, các nam sinh nhận ra mọi chuyện, không đợi Sōta trả lời đã đổ sụp ngay tại chỗ.
Buổi học hôm đó, sau khi tan trường, Serika tìm Sōta để hỏi ý kiến về việc công khai chuyện hẹn hò với người hâm mộ, và nhận được sự đồng ý.
芹香的粉絲都很在意芹香和意中人紫旗先生的下文,終於出現的交往宣言讓他們為之狂熱。
本來芹香甚至多少做好要引退的心理准備後,才對外發表,但她的真摯態度反而博得好感,在公開交往宣言後,她反而更加受歡迎了。
這可以說是因為芹香的為人,以及在她成功故事之中紫旗先生和她之間的重要關系,才造就的特殊現象。
某天下午。
那天的課全部結束,到了差不多要放學時,芹香來上學了。
「颯哥、颯哥!早!」
「早……雖然已經傍晚就是了。」
※宛如業界人士般打招呼以後,芹香在颯太旁邊的位子坐下。(譯註:在日本特定業界會一上工就一律道早安,不分早晚。)
「討厭,忙成這樣真傷腦筋喲!芹芹偶爾也想和颯哥一起上課啊~真想和颯哥共看課本、卿卿我我啊~」
「課本我們彼此都有,不需要共看吧。拜託看自己的啦。」
被颯太以大道理教訓後,芹香露出了「唉呀~」的表情。
「芹芹之後要課後輔導,颯哥能不能陪芹芹一起上呢……能不能呢……」
芹香把頭靠在颯太的胸前撒嬌,有點像是調情的感覺。
「我是無所謂,但老師不會說話嗎……?」
「芹芹去拜託看看!」
跑出教室的芹香,在幾分鐘後無精打采地回來。
「今天要小考喲……」
嘀咕著「真打擊——」的芹香倚靠著颯太,趁機與他親密肢體接觸,尋求慰藉。
「既然要小考,就算一起課後輔導,也完全沒有一起上課的感覺呢。」
「嗚——……應該說,更重要的是,芹芹根本沒念書!小考,芹芹陷入危機!颯哥,希望你教芹芹喲!!」
「好是好……」
大喊著「萬歲喵——」的芹香期待濃厚的互動交流,和颯太並桌相依,開始在考前臨時抱佛腳,但是……
……
「不對!這裡要用這個公式!啊!你犯了粗心的計算錯誤!」
「呼咦咦……」
芹香犯了一個錯,就是她請教颯太的科目偏偏是他擅長的數學。
茜深刻體會過被斯巴達教育灌輸數學的恐怖,並對此再清楚不過,此時正在他們背後連連點頭,有所共鳴。
「不一樣……和芹芹夢想的卿卿我我考前溫書不一樣……」
淚眼汪汪的芹香心靈受創,趴在桌上嚎啕大哭起來,惹得颯太焦急起來。
「天啊……!?」
「颯哥討厭芹芹對吧!你已經不愛芹芹了,所以才這麼嚴厲對吧!」
「沒、沒那種事……」
「那……你愛我嗎?」
「…………」
「嗚哇啊啊!!」
「當、當然愛喔!」
「……真的嗎~?」
「真的。我愛你。超愛你。」
「芹芹也一樣愛颯哥!!」
芹香一把抱住颯太,颯太也回以擁抱。
「颯哥,再溫柔一點地教芹芹❤」
「好啦。」
因此颯太重新溫柔地教芹香。
「這裡要這樣解喔,你懂嗎?芹香?」
「嗯❤颯哥,好~會教喔❤」
芹香一邊興奮地聒噪,一邊抱緊颯太的手臂,以一副卿卿我我的樣子考前溫書,還沒回家的班上同學都心想著『好好喔~』,投以羨慕的眼神。
……但是——
「為什麼那裡又犯同樣的錯誤!?不可以那樣亂算!」
「呼咦咦……」
一教到激動起來,颯太說話的口氣不小心就變重了。
「不一樣……和芹芹夢想的卿卿我我考前溫書不一樣……」
淚眼汪汪的芹香再度心靈受創,趴在桌上嚎啕大哭起來,惹得颯太焦急起來。
「天啊……!?」
「颯哥討厭芹芹對吧!你已經不愛芹芹了,所以才這麼嚴厲對吧!」
「沒、沒那種事……」
「那……你愛我嗎?」
「當、當然愛喔!」
「騙人喲!雖然颯哥剛才也這麼說,結果還是很嚴厲地教芹芹喲!!」
「對、對不起啦。我是為了芹香好,才不小心嚴厲起來的。」
「為了芹芹好?」
「嗯、嗯。」
「那,你喜歡芹芹嗎?」
「……喜歡喔。」
「最喜歡?」
「……最喜歡喔。」
「你愛芹香嗎?」
「我愛芹香喔。」
「芹芹也一樣愛颯哥喲!」
芹香奮力一把抱住颯太,颯太也回以擁抱。
在這個互動又重復上演了好幾次後,班上同學心想:
『這是什麼卿卿我我的小劇場……?』
另外,芹香的小考部分成績不錯,看來颯太並沒有白教。
總而言之,芹香工作日益忙碌,颯太也忙著准備學園祭時——
颯太忽然在走廊上被保健室的黎姿米老師叫住。
「哎呀,旗立同學,之後怎樣了?」
「咦?之後……是指什麼事呢?」
聽到颯太的回答,黎姿米老師意有所指地呵呵微笑。
「旗立同學不是說過嗎?『我得回到不是這裡的地方,可是我不知道方法,所以要找出知道方法的人』。」
「……啊啊!!」
是的。
直到現在黎姿米老師提醒以前,颯太都忘了這件事。
『是怎樣……是怎樣……這是怎麼回事……?為什麼我忘了……?不會吧……竟然會忘了回到現實世界這個目的……怎麼可能……』
颯太在心中慨嘆。
下一秒他覺得恐怖起來。
是這個假想世界無限溫柔的氣氛、眾人,讓他忘了現實、忘了該做的事嗎?
當然,那或許並沒有關系。
只不過,事情並沒有那麼單純,似乎是更可怕的巨大力量,導致颯太快要完全忘記回現實世界這件事。
『茜……大家…………基爾。』
假想世界的少女們也很重要。
但是,颯太對現實世界的人的愛,有過之而無不及。
所以……
『我要就這樣忘記一切,在這裡生活下去嗎……?』
惆悵。
悲傷。
或許再也回不去的絕望,籠罩了颯太。
「…………」
不知道黎姿米老師是怎麼解讀颯太的沉默的,只見她溫柔地微笑,摸摸颯太的臉頰。
「沒事的,大可不必露出那種表情。像你這個年紀的孩子,都會有那種心情的喔。」
「…………」
「老師說過了吧?真的碰到困難,就來找老師。」
「……是。」
黎姿米老師對颯太點頭,留下一句「打起精神來」就走掉了。
等到她的背影消失在視線內時——
——颯太心想:
「奇怪……我剛才談了什麼……?」
時間過去,當耶誕節來臨時——
颯太已完全忘了現實世界的事……
十二月。
隨著演藝事業走紅,愈來愈忙碌的芹香,和颯太在一起的時間少到無幾。
每天工作滿檔,搞到很晚才精疲力竭地回到宿舍馬上睡著,偶爾在學校碰面也是馬上就得去上課後輔導,連好好講話的時間都沒有。
『不過,唯有耶誕夜……』
芹香決定在那天提前結束工作和颯太約會。
兩人約好,在當初告白的自然公園那張充滿回憶的長椅碰面……共度久違的兩人時光。
就在某天,芹香和平常一樣,穿過從幾天前就已經充滿耶誕節氣氛的街上,很晚才回到宿舍。
「我回來了——呀,下雪了喔——好冷~」
「奇怪?芹芹同學?」
看到芹芹回來,茜露出感到意外的表情。
「唉——……今天也好忙——……從前天就更改行程,簡直就是一團亂喔——年底要集中錄新年特別節目,芹芹要忙翻了~」
「……颯太同學沒一起嗎?」
看茜的表情非常凝重,芹香脫著靴子,露出疑惑的表情。
「颯哥?為什麼?」
「…………」
看茜瞪大瞳孔的樣子,芹香百思不解。
「……因為、今天、是耶誕夜。」
「………………」
芹香不發一語地跑出去,茜一輩子也忘不了她這時蒼白的面孔。
芹香抵達自然公園時——
周圍已經是一片雪景。
途中搭計程車趕路時她看著手機,然而手機不知道從何時就已經沒電,讓芹香的焦躁感達到極點。
之後又遇上塞車,從半路拚命跑過來的芹香,吐著白煙看到了……在那張充滿回憶的長椅,身上堆著雪,獨自坐著的颯太。
「……!!」
心情悲痛欲絕,腳步蹣跚欲倒,總算趕到颯太身邊的芹香,用顫抖的手拚命撥掉颯太頭上和肩上的雪。
「……你好慢喔。」
颯太放心地微笑,他的溫柔讓芹香更加自責。
握在手中的颯太的手,冰得嚇人。
「冰成這樣………」
那股寒意直接刺進芹香的心。
「我……那個……」
「工作結束了嗎?」
「唔、嗯……對、對不……」
「別道歉啦。在交往前就知道,你會有像這樣忙不過來的時候。」
看芹香跑得體溫升高,導致雪融化沾濕了頭發,颯太用手帕幫她擦乾。
「別說這個了,要不要去吃點熱的東西?實在有點冷……」
毫不責怪自己的颯太。
對自己溫柔微笑的颯太。
「…………」
看著這樣的他,芹香再也忍不住,聲淚俱下地哭了起來。
"Nín đi mà... Uổng phí cả vẻ xinh đẹp thế này. Mà hôm nay là đêm Giáng Sinh đó chứ? Em phải vui vẻ hơn một chút chứ."
"Em xin lỗi... Em xin lỗi thật nhiều..."
Hatate Sōta ôm chặt lấy Serika đang khóc đến vật vã không còn ra hình người. Trong vòng tay anh, cô thổ lộ hết tâm can:
"Em rõ ràng... đâu có muốn làm những chuyện như thế này... Đâu có muốn anh Sōta phải chịu khổ như vậy mà quen anh... Vậy mà em lại đắc ý tự mãn... ỷ lại vào sự dịu dàng của anh Sōta... rồi lơi lỏng... Thế này thì sao mà được chứ...!"
"Serika..."
"Rõ ràng là em muốn mang lại hạnh phúc cho anh Sōta... Rõ ràng là mọi người cũng đã gửi gắm hy vọng vào em..."
Những lời thổn thức đứt quãng xen lẫn tiếng nức nở, Sōta phải cố gắng lắm mới nắm bắt được nội dung.
"Em... không được rồi... Hết cách rồi... Em không có tư cách để mang lại hạnh phúc cho anh Sōta đâu...! Cũng không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa..."
"............"
Serika cứ khóc mãi không dứt, Sōta chỉ biết ôm chặt, vỗ về cô suốt một hồi lâu.
Nhưng cuối cùng, Serika dùng bàn tay run rẩy, gỡ mình ra khỏi vòng tay Sōta.
"...Anh muốn mắng em, muốn đánh em cũng được... Rõ ràng là em đã bày tỏ trước, vậy mà giờ lại tự ý làm chuyện này, em biết đó là điều tuyệt đối không thể tha thứ... Nhưng mà..."
Sōta lờ mờ nhận ra Serika muốn nói điều gì. Có lẽ là nhờ những ngày ngắn ngủi đã cùng nhau trải qua, cùng trở thành người yêu thương nhất của đối phương.
"Em, dù thế nào cũng không thể tha thứ cho con người em lúc này..."
"Ừm..."
"Anh Sōta có thể sẽ tha thứ, nhưng con người em lúc này, tuyệt đối không thể tha thứ cho chính mình nếu tiếp tục làm người yêu của anh Sōta..."
"Ừm..."
"Em xin lỗi nha... Em xin lỗi..."
"............"
"Em... em ấy à..."
"............"
"Em..."
Sōta đã sớm biết, Serika đang định nói ra... nhưng không thể thốt nên lời đó là gì.
"...Anh mới phải nói xin lỗi."
Thật ra, Serika hẳn là chẳng hề muốn nói ra câu kết thúc mối quan hệ đó.
"Anh có lẽ cũng đã làm sai điều gì đó..."
Dù vậy, Serika đã hoàn toàn mất đi tự tin vào việc mang lại hạnh phúc cho Sōta... Để lấy lại tự tin, cô hẳn sẽ khiến Sōta phải tốn rất nhiều tâm sức. Serika thực sự không thể tha thứ cho bản thân mình như vậy.
"Cho nên..."
Nhưng cô lại còn vương vấn, không thể mở lời nói lời chia tay. Sōta hiểu rõ điều này...
"...Vậy thì, không sao đâu. Tiếp tục hẹn hò... có lẽ sẽ đau khổ hơn, phải không?"
"............"
"...Chúng ta chia tay nhé, Serika."
Anh là người đã mở lời nói lời từ biệt.
Serika nghẹn ngào, hết lần này đến lần khác muốn nói ra câu đó, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói thành lời.
Phép màu của những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi cứ thế tan chảy vào trong làn tuyết trắng xóa rồi biến mất...
Sáng hôm sau.
Bước vào kỳ nghỉ đông, khi tất cả mọi người đều ở lại ký túc xá Bōken-ryō, Serika xin nghỉ phép không đi làm, lặng lẽ sắp xếp đồ đạc vào những thùng giấy.
Nhận ra điều đó, các thành viên trong ký túc xá Bōken-ryō đã gõ cửa phòng Serika. Đêm qua, sau khi đón Sōta và Serika ướt sũng trở về, họ đã thảo luận rất lâu, và giờ là lúc nói cho Serika biết kết luận của họ.
Serika rụt rè mở cửa bước ra. Trong số các thành viên của ký túc xá Bōken-ryō, chưa ai từng thấy cô mất đi sức sống như lúc này. Cô miễn cưỡng nặn ra một giọng nói yếu ớt, hơi cúi đầu:
"...Em xin lỗi mọi người nha. Em biết mọi người sẽ không tha thứ cho em... Em sẽ rời khỏi ký túc xá Bōken-ryō... Em nghĩ em không còn tư cách ở lại đây nữa rồi..."
Serika tiều tụy đến cực độ, như thể sẽ chết ngay lập tức, cúi đầu xin lỗi.
"............"
Mọi người nhìn nhau.
Trong số đó, Hayashi Ruri, người bình tĩnh nhất, thay mặt mọi người mở lời:
"Chuyện này thì Hatate-kun đã nói qua cho chúng tôi biết rồi."
Vai Serika khẽ run lên.
"Có một chuyện mong Tanaka-san đồng ý."
"...Ừm, em đồng ý mọi chuyện mà. Dù mọi người không tha thứ cho em... Dù là bất cứ điều gì... em cũng sẽ coi đó là hình phạt cho việc đã phản bội lòng tốt của mọi người..."
"Xin đừng rời khỏi ký túc xá Bōken-ryō."
Ban đầu, Serika không hiểu Ruri đang nói gì.
"...Hả... nhưng mà..."
"Xin cậu hãy ở lại ký túc xá Bōken-ryō, và sau này cũng với tư cách là bạn gái cũ, hãy tiếp tục dịu dàng với A-Sōta. Đây là lời thỉnh cầu của chúng tôi đó, Serika."
Shōkanji Kikuno vừa dứt lời, tất cả mọi người đều gật đầu.
Khuôn mặt sưng húp vì khóc của Serika lại trào nước mắt.
"Các cậu...!!"
Cô vốn đã biết họ là một nhóm cô gái dịu dàng. Cô cũng không thích dựa dẫm vào sự dịu dàng của họ.
Nhưng, hẳn là –
Đây cũng là điều mà Sōta, người tinh ý không có mặt ở đây, mong muốn.
Vì vậy, Serika cảm thấy mình tuyệt đối không thể chà đạp lên tâm nguyện này.
Như thể muốn xua tan bầu không khí ảm đạm, mọi người đã tổ chức một bữa tiệc Giáng Sinh thật lớn ngay tại ký túc xá Bōken-ryō. Tiếng chuông Giáng Sinh năm nay, vang vọng trong lòng mỗi người, đều mang một chút buồn man mác...