Trên chuyến tàu Shinkansen.
Kikuno nhận ra ánh mắt của Sōta đang dán chặt vào Naru.
“Sōta này, em đang nhìn bạn học sinh mới chuyển đến đó à? Có cần chị giúp em nói với bạn ấy đổi chỗ cho Nanami không? Hửm? Hửm?”
Kikuno chắp hai tay lại, dáng vẻ như thể “Chị biết rồi mà” mà truy hỏi Sōta.
Sōta thấy cảnh này quen quen nên chỉ biết cười khổ.
Nhân tiện, khi chị ấy nói “biết rồi” thì thường là chẳng biết gì cả.
“Không phải, khoan đã!? Tại sao bổn cung lại phải nhường chỗ chứ!?”
“Nếu em trai có cô gái mình để ý thì việc nhường cho em trai ngồi cạnh cô gái đó là nghĩa vụ của người chị mà!?”
“Vậy thì Kikuno-senpai nhường chỗ đi chứ!?”
“Nhưng chị đâu có ngồi cạnh Sōta đâu à nha~”
Bị Nanami lườm trắng mắt, Kikuno hình như vẫn còn ấm ức chuyện Nanami nhân lúc hỗn loạn đã tranh mất chỗ ngồi cạnh Sōta.
“~~~~~~! Sōta, Sōta, cậu nói xem ai đúng ai sai nào!”
“Cái, cái đó… Hay là đổi chỗ với tôi, Akane này được không ạ?”
Akane tự nguyện giơ tay xung phong.
“À, nếu vậy thì chỗ của tôi nhường cho Akane nhé. Dù sao thì ban đầu Akane đã vui mừng biếttttt bao khi được ngồi cạnh Sōta-kun, dù hơi xa một chút nhưng chỗ của tôi ở ngay phía trước Sōta-kun, có thể nhìn rõ Sōta-kun, lời lắm đấy nhé?”
“Cái, cái đó sao mà được, sao mà được ạ.”
“Hừ, vậy thì ngồi chỗ của ta đi. Dù là cách Sōta-ouji một lối đi.”
Vì kích hoạt "món đặc sản" của ký túc xá Phiêu Lưu – màn nhường chỗ "ngược đời", cuối cùng Kagura là người nhường chỗ cho Naru.
Về phần Naru, cô nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra cuộc tranh cãi này. Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Naru-nee có thể tham gia cùng mọi người mà.”
“Em nói gì vậy. Chị đâu có đến đây để chơi đâu? Hơn nữa, chị đã thầm thề lần này dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không thân thiết với bọn họ.”
“...Nếu Naru-nee đã kiên quyết như vậy, Kurumiko sẽ không hỏi nữa.”
"Tuyệt đối không thể đâu." Kurumiko biết việc Naru giữ lời thề đó là nhiệm vụ bất khả thi, cô gần như chắc chắn mà thầm thì trong lòng.
“Hơn nữa, bây giờ chị chỉ là Đặc sứ của Shichitokuin. Trên cương vị công việc thì phải giữ vững lập trường trung lập.”
Dù trong lòng muốn đứng về phía Sōta, nhưng phân rõ công tư là nguyên tắc cơ bản của Naru. Chỉ là, Kurumiko quả nhiên vẫn giữ tâm trạng chờ xem Naru có thể chống đỡ được bao lâu.
“Mà này, Kurumiko, sao em lại đi du lịch trường? Chuyến đi này chắc chắn không phải do cấp hai và cấp ba tổ chức chung đâu nhỉ?”
“Em là người giám hộ ạ.”
“Người giám hộ của ai?”
“Của Naru-nee ạ.”
“Em nói gì cơ!?”
Báo cáo của Kurumiko khiến Naru choáng váng.
Ngay sau đó, Naru đang suy sụp lại phải đối mặt với một thử thách mới.
“Daimyōji Naru.”
“...No.0? À, không phải, là cựu No.0 ạ.”
“Cứ gọi tôi là Kagura.”
“Kagura... Công... cô tìm tôi có việc gì ạ?”
“Ừm, Sōta-ouji hình như muốn tán tỉnh cô.”
“Cái gì!?”
Mặt Naru lập tức đỏ bừng.
“Không phải——!”
Và rồi, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Sōta không khỏi hét lớn với Kagura.
Nhưng Kagura chẳng để tâm mà tiếp tục ép Naru:
“Đi đến chỗ Sōta-ouji mà làm bạn.”
“…………”
“Vậy thì tiện quá rồi, Naru-nee. Chị cứ đến làm phiền một chút đi.”
“Cái gì...”
“Thôi nào thôi nào, đi nhanh về nhanh nhé~”
“Tôi, tôi rắc rối quá, tôi rắc rối quá! Kurumiko, em cũng đi cùng tôi!”
“...Được thôi, sao cũng được.”
"Không biết phải đối phó thế nào, cuối cùng lại phải dựa vào một cô bé cấp hai..." Nhìn Naru đẩy Kurumiko lên phía trước rồi đi về phía Sōta và nhóm bạn, Kagura thản nhiên nhận xét.
Nhân tiện, nhìn thấy Sōta xung quanh toàn con gái, ban đầu các bạn cùng lớp còn ghen tị, nhưng dạo gần đây số lượng con gái tăng vọt, họ dần dần trở nên sợ hãi, không biết liệu số người xung quanh cậu ta có tăng vô hạn hay không.
Những bạn cùng lớp này đang thì thầm bàn tán về “vở kịch yêu hận” không chút hận thù đang diễn ra ngay trên chuyến tàu Shinkansen. Mà nói vậy thì đó đâu còn là kịch yêu hận nữa chứ?
“Học sinh chuyển trường nào cũng thích hoàng tử hết vậy...”
“Có lẽ là vì thích hoàng tử nên mới chuyển trường đến.”
“Nghĩa là, chuyến du lịch trường cũng là vì thích hoàng tử mà được tổ chức à?”
“Cái gì thế, đáng sợ quá.”
Vì Sōta quá nổi tiếng, các bạn nam trong lớp đều dần trở nên hơi bất bình thường.
Thôi không bàn chuyện ngoài lề nữa.
Naru đang ngượng ngùng vừa đến trước mặt Sōta và nhóm bạn, Akane đã đổi chỗ đến ngồi chéo phía trước Sōta, lập tức cúi chào và vỗ tay.
“Bạn học sinh chuyển trường, hoan nghênh hoan nghênh! Bạn học sinh chuyển trường khi tự giới thiệu đã để lại ấn tượng vô cùng bí ẩn, chẳng kém gì tôi, nên Akane này thật ra rất ngưỡng mộ đấy nhé, ừm hứm!”
Cô nàng bí ẩn Akane, người mà theo một nghĩa nào đó lại chẳng hề bí ẩn chút nào, khiến Naru ngượng nghịu cười khan.
“Cứ gọi tôi là Naru là được rồi.”
“Vậy thì Naru… Còn vị này là…?”
“Em là Daishikyō Kawa Kurumiko, lớp 2F cấp hai. Là của anh Sōta…”
Kurumiko nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp Nanami và những người khác trong thế giới giả lập, cô chợt nhận ra điều không ổn mà liếc nhìn Kikuno.
Lúc đó cô đã vô tình kích động Kikuno – người theo phái phản đối "em gái".
Kurumiko cảm thấy phải rút kinh nghiệm, không được lặp lại sai lầm đó.
“?”
Ánh mắt của hai người giao nhau trong chốc lát, khiến trên đầu Kikuno hiện lên dấu hỏi.
“À, ờ, cứ như là chị gái của anh Sōta vậy ạ.”
“Ngươi nói cái gì——!”
Nanami, người vì cuộc “đại phong xuy” đổi chỗ mà phải ngồi sang ghế bên kia lối đi, lập tức đứng bật dậy, ném vỏ hộp bánh quy rỗng vào đầu Sōta.
“Sao ngươi cứ hở ra là lại có thêm một đống chị gái vậy chứ!?”
“Không phải… Tôi cũng muốn biết tại sao đây…”
“Không sao đâu Sōta. Nanami cũng tha thứ cho Sōta nhé? Nếu đã yêu quý chị gái như vậy, thì tìm thêm vài người chị cũng không sao cả.”
“Có sao đấy chứ!”
“Tìm cả chị gái nhỏ tuổi hơn mình cũng được đó.”
"Được sao..." Chứng kiến nhiệt huyết tình chị em của Kikuno, tất cả mọi người đều hoa mắt chóng mặt.
“Nếu đã là chị của Sōta thì cũng là đồng đội của chị. Lại đây, em cứ ngồi cạnh Sōta đi?”
Kikuno, người đã đổi chỗ đến ngồi cạnh Sōta, vui vẻ nhường chỗ cho Kurumiko.
"Quả nhiên mọi chuyện đều phải dựa vào kinh nghiệm." Kurumiko, người đã biến kinh nghiệm thất bại trong thế giới giả lập thành thành công, nháy mắt với Sōta.
Về phần Nanami, dù lẩm bẩm trong miệng, nhưng trong lòng nàng còn có một chuyện khác đang bận tâm.
"Cái cô học sinh chuyển trường tên Naru đó, và cả cô bé cấp hai tên Kurumiko kia, cũng đã xuất hiện trong đoạn ký ức bí ẩn của bổn cung. Điều này cho thấy đoạn ký ức đó quả nhiên không hề bình thường sao..."
Tiếp đó, có một người đang nhìn chăm chú Naru, người đang ngồi cạnh Sōta một cách không thoải mái, và Kurumiko, người đang ngồi bên kia Sōta, với ánh mắt sắc bén.
“…………”
Người đó chính là Ninja Hayashi Ryūri, người đã di chuyển đến ngồi đối diện Sōta.
“Lại ra tay với cô gái mới nữa… Cậu là học sinh cá biệt à!”
Ryūri nói với giọng đầy địch ý và trừng mắt nhìn Sōta.
“Cá biệt…”
Việc mình bị coi là học sinh hư hỏng đã là chuyện từ khi cậu học tiểu học tham gia đoàn quân Kawazaru rồi, nói thật thì sau này cậu luôn được coi là học sinh gương mẫu chăm chỉ, vì vậy khi nghe câu này, Sōta bị sốc nặng.
Ryūri phiên bản người thật vẫn đối xử với Sōta bằng tình yêu khắc nghiệt như mọi khi.
Còn tính cách của Ryūri phiên bản robot hình người trong thế giới giả lập, người đối xử nhẹ nhàng với Sōta, thường ngủ say trong bộ xương của cô ấy vào ban ngày; khi tính cách robot hình người tỉnh dậy vào ban đêm, cô ấy sẽ kéo dây sạc điện đi lang thang khắp ký túc xá Phiêu Lưu mỗi đêm, khiến các học sinh ở ký túc xá dần có ấn tượng kỳ lạ, cảm thấy Ryūri rất giống một chú chó con muốn tìm người dắt đi dạo.
“Không phải, Naru và Kurumiko không phải như vậy…”
“Ôi chao, như vậy là như thế nào vậy?”
“Đúng rồi, tôi cũng muốn nghe chi tiết hơn.”
“Seri-chan cũng rất tò mò đó!”
Sōta vừa lùi bước, không chỉ Naru và Ryūri mà cả Serika, người đang ngồi chéo phía đối diện Sōta (ngược bên với Akane), cũng áp sát đến trước mặt Sōta để truy hỏi.
Kurumiko từ phía dưới hơi ngước lên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
"Từ trước đến nay mình đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần cảnh anh trai được cưng chiều, nhưng đây là lần đầu tiên mình thấy anh trai bị dồn hỏi đến vậy~ Thực tế quả thật khắc nghiệt quá... Vô thường vậy!"
Cô bé phù thủy thầm niệm A Di Đà Phật trong lòng.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, một cô gái đã dũng cảm đứng ra.
“Tôi nói này! Mong mọi người đừng bắt nạt Sōta-kun!”
“Mahōzawa Akane…”
Thấy cô gái đó… Akane kích động lên tiếng, Naru bất giác nghẹn lời.
“Sōta-kun… Sōta-kun là người cực kỳ thích con gái, nên lỡ mà có nhìn hơi biến thái một chút cũng là chuyện không thể tránh khỏi!”
“…………”
Sōta trợn trắng mắt.
“Ai bảo Hatate căn bản là nghiện con gái, suốt ngày cứ kè kè bên con gái.”
“Đúng là như vậy mà! Quá là không biết xấu hổ!”
Ý kiến của Serika nhận được sự tán đồng của Ryūri, cả hai gật đầu lia lịa đồng ý với nhau.
Nhưng mà…
“Không, không phải vậy, không phải vậy! Flag-tate Sōta tuy đúng là không từ chối bất kỳ cô gái nào đến gần, nhưng cậu ấy không phải loại con trai háo sắc với suy nghĩ bông đùa đâu!”
“…………”
“…………”
Naru ra mặt bảo vệ Sōta với vẻ mặt kiểu “nói vậy thì quá đáng lắm rồi”, nhưng Ryūri và Serika lại nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
“Giúp cậu ấy nói sao…”
“Giúp cậu ấy nói nhỉ…”
“Không, không phải mà, không phải mà!? Không phải như vậy đúng không, Kurumiko!?”
Naru đã quen dựa dẫm nên quay sang cầu cứu Kurumiko.
“...Đó là tình yêu ạ.”
“~~~~~~~~~~!”
Naru phát ra tiếng kêu không thành lời, “Á——!” Akane, Kikuno, Megumi phấn khích hét lên.
Mặt khác, Serika khá khó chịu nói:
“Tình yêu… Cậu nghe thấy không, Ryūri-chan.”
“Đồi bại.”
“Không, không phải mà, không phải mà.”
Rốt cuộc cái gì là không phải, ngay cả Sōta cũng đã không hiểu nổi rồi, nhưng cậu vẫn không khỏi nghĩ rằng cứ phủ nhận trước đã.
Vì khác khối, Rin ngồi ở toa đầu tàu, từ nãy đến giờ cứ đi đi lại lại vô nghĩa ở toa của Sōta và mọi người, khiến Kikuno thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc nên bảo Rin tìm chỗ mà ngồi xuống.
Vừa vui vừa lo vì chuyện tình cảm, vừa thưởng thức quà vặt và nước ép, các thành viên Ký túc xá Mạo hiểm cứ thế thẳng tiến về phía Tây.
Nghe nói khi đến ga Kyoto, đôi mắt Sōta đã mất đi vẻ tinh anh…
“Kyo… to————!”
Akane đầy năng lượng bước xuống sân ga.
“Nào nào nào~ Các em ngoan theo thầy Miyuki đi, đừng để lạc nhau nha~”
Dưới sự dẫn dắt của cô giáo Miyuki, cả đoàn tiến về địa điểm tập trung.
“…Kì lạ thật? Là bên này sao? Hay bên kia nhỉ?”
Dưới sự dẫn dắt của cô giáo Miyuki, cả đoàn tiến về… một nơi chẳng biết địa điểm tập trung nằm ở đâu.
“Bên này mà cô Miyuki.”
“Ôi chao chao, xin lỗi nha. Bà Tsukimugi thật là cái gì cũng biết hết trơn à—”
“Kinh nghiệm du lịch của bà bao nhiêu năm nay đâu phải là vô ích đâu cô.”
“???”
Bà Tsukimugi dẫn đường mang lại một cảm giác tin cậy đến lạ.
Mọi người tập hợp đầy đủ, đặt hành lý vào xe du lịch rồi trực tiếp lên đường tham quan.
Hành trình đi theo tuyến tham quan, bắt đầu từ chùa Kiyomizu-dera, ghé thăm Kimkaku-ji, Fushimi Inari, sau đó tự do ở Lâu đài Nijō.
Theo lịch trình, họ sẽ tham quan Kyoto một ngày, nghỉ lại một đêm ở Kyoto, sau đó sáng hôm sau bay sang Pháp, ở Pháp ba đêm, có thể nói là một chuyến đi cực kỳ gấp rút.
Trên đường đến địa điểm đầu tiên – chùa Kiyomizu-dera ở núi Otowa, Akane uốn người thành hình chữ R, ngước nhìn khuôn mặt Sōta.
“Sōta-kun đã đến Kyoto lần nào chưa?”
“Chưa… Akane thì sao?”
“Hừm, hừm, hừm, hỏi hay lắm. Tiểu nữ Akane đây am hiểu về Kyoto lắm đó nha.”
“Cái giọng Kyoto bị thêm vào một cách gượng ép đó!?”
“Sao thế, Akane? Nếu đã vậy, chùa Kiyomizu-dera mà chúng ta sắp đến có điển tích gì không?”
Nanami vừa hỏi, Akane liền lộ vẻ đắc ý nói:
“※Nhảy từ đài Kiyomizu xuống luôn.” (Chú thích: Thành ngữ Nhật Bản, dùng để miêu tả quyết tâm phá bỏ tất cả, dứt khoát làm việc gì đó.)
“…………”
“…?”
“Tại sao Akane lại là người tỏ vẻ không hiểu thế nào!?”
“Lẽ ra trong trường hợp này phải nói ‘Ồ ồ, Akane quả nhiên không hổ danh là người thông thạo Kyoto’ chứ.”
*“Cô ấy đã nói mấy lần ‘xin’ rồi…”* Sōta nghĩ đến chuyện khác.
“Đâu có, phải nói là cảm giác quá nhạt nhẽo thì đúng hơn…”
“Ghét ghê, Nanami cứ thích cứng miệng thôi, mau thành thật thừa nhận sự lợi hại của tiểu nữ Akane đi chứ!”
“Dựa vào đâu mà tôi phải thừa nhận chứ!?”
Trong bầu không khí hòa thuận với những lời đối đáp qua lại, họ đã đến chánh điện treo của chùa Kiyomizu-dera.
Không ngờ…
Sōta đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể ngờ tới ở đó.
Cứ như đó là ảo ảnh do ý nghĩ “muốn nhìn thấy” của Sōta tạo ra.
Đúng vậy, đẹp như một ảo ảnh…
——Mái tóc hai bím màu bạc lấp lánh dưới ánh nắng.
——Chiếc nơ Gothic đen bay phấp phới, tương phản với màu tóc, cùng bộ trang phục được trang trí bằng đường ren sóng lượn.
——Quan trọng nhất là vẻ đẹp thần bí vừa mang dòng máu châu Âu vừa mang nét Yamato Nadeshiko, thu hút mãnh liệt ánh nhìn của tất cả mọi người.
“Hú oa——!? Đây chính là chùa chiền đền thờ của Nhật Bản phải không!? Phải không!?”
Cô gái như kết tinh của cái đẹp, ngây thơ nhảy nhót, điên cuồng chụp ảnh.
“!?”
Nhưng, lý do Sōta há hốc mồm không phải vì cô gái quá đẹp.
“Hú oa~ Là người nước ngoài kìa. Dễ thương ghê đó.”
Ai cũng thấy Megumi khi nói câu đó còn dễ thương hơn.
“Người nước ngoài ít gặp nên cảm giác thật mới lạ phải không, A-Sōta.”
“Đúng vậy.”
“…………”
“…………”
Nanami và cô giáo Miyuki đều cảm thấy đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Đúng lúc đó, Nanami nhận ra một điều—
*“Không đúng, chờ một chút đã. Cô ta… hình như đã xuất hiện trong một ký ức quen thuộc… Cô ta chẳng phải là em gái cùng cha khác mẹ của bản cung sao!?”*
Đúng vậy.
Nanami, người dần khôi phục ký ức về thế giới ảo tưởng, đã nhớ lại những chuyện trước lễ hội học viện.
Nói cách khác, Nanami biết cô gái đang đứng trước mặt mình, người mà cô đã gặp lại vào kỳ nghỉ hè.
Cô gái khiến Sōta không nói nên lời, khiến Nanami trợn tròn mắt.
Cô gái lặng lẽ liếc nhìn Sōta và mọi người, mỉm cười rồi rời đi…
“…Hakua? Không, làm sao cô ta có thể xuất hiện ở nơi này được chứ…”
Vì Sōta không thể nhìn thấy lá cờ tái ngộ, nên cậu không thể xác định liệu đó có phải là nàng công chúa tóc bạc đó hay không.
Giả sử cô ấy thật sự là Hakua…
Tại sao cô ấy lại ở đây? Hakua, thân là công chúa Bladefield, việc xuất ngoại vào thời điểm này có ổn không? Điều này khiến Sōta vô cùng bận tâm.
Nhưng, đúng lúc Sōta còn đang do dự không biết nên bắt chuyện thế nào, cô gái có lẽ là Hakua đã biến mất trong đám đông.
“…Nghĩ kỹ lại thì, đáng lẽ lúc nãy nên nói là mình cũng là người của Bladefield, rồi thử gọi cô ấy lại.”
Sōta, người chưa quen với thân phận này, thì thầm tự trách mình, nhưng trước khi cậu suy nghĩ sâu hơn về Hakua, có người đã kéo tay cậu.
“Nào nào, Hatate, nhìn xem nhìn xem! Độ cao của đài Kiyomizu thật ra cũng bình thường thôi!”
“Ưm, ừm.”
Có lẽ vì gần như không có tương tác trên tàu Shinkansen, Serika cứ như muốn trút hết bực bội, hưng phấn quấn lấy Sōta.
“Cứ cảm giác… hễ đến những nơi cao thế này…”
“?”
“Là lại nhớ đến cầu thang thoát hiểm mà chúng ta thường xuyên cùng nhau trò chuyện hồi cấp hai…”
*“Đến nơi du lịch mà lại có cảm nghĩ này, Serika trân trọng ký ức với Sōta quá rồi đó!?”*
Nanami ở bên cạnh vô thức suýt phun ra thứ gì đó.
Cái thứ đó hóa ra là linh chất.
*“Mà… cô bé vừa nãy… là Hakua đúng không? Nhưng mà, hóa ra cô ấy thực sự tồn tại sao? Vậy có nghĩa đó là con gái riêng của phụ vương sao…?”*
Nanami bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
“Hú oa!? Nanami, nguy hiểm đó!? Sắp rơi khỏi đài Kiyomizu rồi đó!?”
Megumi vô thức kéo Nanami lại để ngăn cô ngã, nhưng lời nói của Megumi lại khiến Akane “wa ha ha” cười phá lên.
“Megumi nói sai rồi. Phải là nhảy từ đài Kiyomizu xuống chứ.”
“Ừm… nhìn là biết Akane muốn nói câu đó lắm rồi đó…”
Một lúc sau, đoàn người rời Kiyomizu-dera và đi đến Shari-den của Rokusen-ji.
Thường được gọi là Kimkaku-ji.
Lúc này, Akane lại uốn người thành hình chữ R, ngước nhìn khuôn mặt Sōta.
“Sōta-kun, Kimkaku-ji chỉ là tên gọi thông thường thôi, thật ra nó tên là Rokusen-ji đó.”
“Ừm, tôi biết mà.”
“Lại nữa rồi, giả vờ biết không tốt cho sức khỏe đâu nha~”
Akane nũng nịu dùng khuỷu tay chọc vào sườn Sōta, nhân cơ hội gia tăng tiếp xúc thân mật.
“Cứ thành thật nói thôi, hãy nói ‘Ồ ồ, Akane quả nhiên không hổ danh là người thông thạo Kyoto’ đi.”
*“Cô ấy đã nói mấy lần ‘xin’ rồi…”* Sōta nghĩ đến chuyện khác.
Tóm lại.
Cô gái tóc bạc gặp ở Kiyomizu-dera chắc chắn không phải là Hakua.
Vì tất cả các cô gái khác của Ký túc xá Mạo hiểm trong thế giới ảo tưởng đều đã có mặt, nên bản thân mình mới nằm mơ giữa ban ngày – Sōta quyết định tự thôi miên mình như vậy, để tận hưởng chuyến đi thật tốt.
Trước mặt Sōta, người đã quyết tâm như vậy…
“Ồ——! Kimkaku-ji ngược của Nhật Bản! Đó là Kimkaku-ji ngược của Nhật Bản phải không!? Phải không!?” (Chú thích: Phản chiếu của Kimkaku-ji dưới hồ nước.)
Cô gái tóc bạc nhảy nhót điên cuồng chụp ảnh.
*“Vẫn còn ở đây——!”*
Sōta nội tâm chấn động.
Bên cạnh, Nanami và Akane chăm chú nhìn hành động của cô gái tóc bạc.
“Trên thế giới làm gì có Kimkaku-ji ngược nào mà lại không ở Nhật Bản chứ…?”
“Kimkaku-ji ngược là gì vậy?”
“…………”
Nghe thấy lời phát biểu bất ngờ từ người được mệnh danh là thông thạo Kyoto, Nanami im lặng.
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiến về phía cô gái tóc bạc, mở lời:
“Xin, xin hỏi, chẳng lẽ ngươi…”
“Non! Tôi không hiểu tiếng Nhật. Không hiểu. Vậy thì, tôi xin phép chuồn đây. Chuồn đây.”
“Cách dùng từ cổ lỗ sĩ quá vậy!?”
Cả đoàn ngẩn người nhìn Hakua, người đã hoảng hốt bỏ đi ngay khi bị Nanami bắt chuyện.
Mặt khác, nếu Nanami không hành động, Sōta có lẽ đã làm điều đó từ lâu rồi, cậu thì thầm tự nói với mình:
*“Quả nhiên là Hakua… Sao cô ấy lại ở Nhật Bản chứ…?”*
Hakua B. Bladefield… Cô gái không ngờ tới đã tái ngộ với Sōta và mọi người.
Chuyến đi Kyoto trong đợt du lịch học tập đầu tiên gần như dành trọn một ngày để tham quan cố đô. Thế là, sau khi nhanh chóng tham quan Kimkaku-ji, đoàn học sinh Học viện Hatagaya tiếp tục đi đến đền Fushimi Inari.
“Nhưng mà, lịch trình đúng là gấp gáp thật đó…”
“※Ta đến, ta thấy, ta chinh phục, đúng không.” (Chú thích: Câu nói nổi tiếng của Caesar Đại đế.)
“Là chinh phục cái gì chứ…?”
“Chinh phục Kyoto. Tiểu nữ Akane đây, ※lên kinh đô! Một phần lên sàn! Toàn bộ lên sàn!” (Chú thích: Lên kinh đô là 進京, tức là tiến vào Kyoto. Một phần lên sàn, 一部上場, chỉ việc cổ phiếu được niêm yết trên “Thị trường Bộ phận thứ nhất” của Sở giao dịch chứng khoán Tokyo, còn Toàn bộ lên sàn 全部上場 là cách dùng sai do nhầm lẫn “一部” thành “một phần.”)
“Một phần toàn bộ không phải ý đó đâu!?”
Sōta ngơ ngác phản bác một hướng đi ngơ ngác của cuộc trò chuyện.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, ngàn cổng torii ở Fushimi Inari quả thật rất hùng vĩ.”
Ruri, người hơi khó chịu, muốn chuyển đề tài trở lại hướng tích cực, nhưng Akane lại xen vào. Tuy nhiên, mọi người xung quanh đều thấy rõ cô ấy chỉ muốn Sōta chú ý đến mình thôi.
Những hàng cổng torii nối tiếp nhau như một đường hầm, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo, Ruri vô thức kích hoạt ống kính mắt để di chuyển tiêu điểm.
“Ừm, tràn đầy cảm giác thần bí.”
“Giống hệt tiểu nữ Akane đây vậy!”
“…………”
Nghe nói Ruri đã thầm nghĩ: Akane thật mạnh mẽ, lúc nào cũng có thể chen vào cuộc trò chuyện được.
Trong lúc họ đang trò chuyện những chuyện ngớ ngẩn như vậy…
“Ồ——————————! Torii! Nhật Bản có nhiều cổng torii ghê đó! Nhiều ghê đó!”
Hakua đang nhảy nhót điên cuồng chụp ảnh cũng ở đó.
Nanami bước ra chặn đường lui của Hakua.
“Bản, bản cung hỏi ngươi! Ngươi chẳng lẽ… tên là Hakua sao!?”
“Hả!? Chị Nanami lại quen tôi. Quen tôi.”
“Ngươi quả nhiên là em gái của bản cung sao!”
Nanami ôm đầu, tựa vào cổng torii mà quỵ xuống.
“’Chị Nanami’… ư? Là em gái sao?”
“Ế, nếu là em gái của Nanami-chan, thì cũng là em gái của Hatate sao?”
“Ế! Ế! Chuyện này là sao vậy!?”
Megumi và Serika lần lượt vỡ lẽ, còn Akane thì ngơ ngác nhìn quanh, đòi được giải thích.
Người đáp lời Akane lại là Ruri, cô bé bỗng nhiên trở nên rất chu đáo, khiến mọi người bất ngờ.
“Tôi đã nói rồi mà, nếu đã là em gái của Nanami thì đương nhiên cũng là em gái của Hatate-kun – em trai sinh đôi của Nanami chứ sao?”
“Aaaa! Đó là câu đố mà Akane tiểu thư, người sở hữu khả năng suy luận phi thường, muốn tự mình giải mã!”
Akane, cô nàng bất ngờ cực kỳ yêu thích thể loại trinh thám, cảm thấy vô cùng bứt rứt trong lòng.
“À! À! Nhưng cũng có thể cô bé sinh ra chỉ vài phút sau Nanami và Sōta-kun! Hoặc là chị của Sōta-kun thì sao! Akane tiểu thư đại tài suy luận!”
Tuy nhiên, người đáp lại ý kiến này không phải Ruri mà là Kikuno.
“Đúng rồi đúng rồi! Chị gái thì tốt hơn em gái chứ! Sōta cũng thấy vậy đúng không!?”
“Ờ… ừm…”
Có người ngoài xen vào khiến câu chuyện bị lái đi xa.
“Rất tiếc, có lẽ là em gái thì đúng hơn. Công chúa Hakua trên danh nghĩa là con gái của cựu Quốc vương Albert Bladefield, nhưng khi vụ bê bối của Quốc vương đương nhiệm Aria bùng nổ, bên ngoài đồn đoán cô bé thực ra là con gái của Quốc vương Aria. Sau này, nghe nói cô bé bị đưa vào tu viện.”
“Quả nhiên là con riêng của phụ vương sao!?”
Điều này khiến Kagura lờ mờ nhớ lại một phần sự việc khi phế truất Aria.
“Con riêng… phải nói thế này, mẹ của Công chúa Hakua và mẹ của Công chúa Nanami, nghe nói ban đầu đều là bạn gái của Quốc vương Aria. Kẻ đáng lên án là cố Quốc vương Albert, vì ông ấy đã không biết giữ thể diện khi tuổi đã cao mà vẫn muốn cưỡng ép họ làm phi tử. Người đàn ông đó tuy là một vị vua tài giỏi nhưng lại là người có vấn đề.”
“Hả!? Không phải cha cướp người yêu của người khác, mà là giành lại từ vị Quốc vương chuyên cướp người yêu sao!?”
“Tôi nghĩ là vậy. Sao, Hoàng tử Sōta chưa từng nghe cha mình kể sao?”
“Thế à… Cha mình cũng ghê gớm thật.”
Sōta thoáng nhìn cha mình bằng con mắt khác, nhưng Nanami đã cắt ngang cuộc trò chuyện:
“Không phải chứ, dù sao thì phụ vương cũng bắt cá hai tay mà!?”
“Cha nào con nấy mà.”
Kagura liếc nhìn nhóm thiếu nữ đang vây quanh Sōta bằng ánh mắt không thể bình luận, tất cả đều hiện lên dấu hỏi chấm trên đầu.
Cảm thấy cha mình so với Sōta đúng là còn ‘bé hạt tiêu’ chán, cơn giận của Nanami cũng dần nguôi ngoai.
“Vậy thì thôi… mà này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thế này nhỉ. Ta là Nanami K. Bladefield. Là Công chúa Đệ nhất của Bladefield.”
“À, vâng, tôi biết… à, không sao, tôi là Hakua B. Bladefield. Bladefield.”
“Ừm. Còn đây là em trai ta, Hatate Sōta. Vị kia là Kagura Bladefield… là… ừm, họ hàng của chúng ta.”
“Có tới hai chị Nanami!?”
Phản ứng cũ rích của Hakua khiến Nanami cười khan. Mặc dù nhóm người này thường xuyên cười khan, nhưng đó là vì nếu cười phá lên thì cũng kỳ lạ.
Lúc này, Sōta chợt nhớ ra một chuyện.
“Mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng khi tôi chạy trốn khỏi công quốc, người đã dặn dò các nữ tu ở tu viện giúp đỡ tôi, có phải là Hakua… không?”
“—Vâng. Có thể giúp được Sōta-sensei là niềm vinh hạnh lớn nhất của tôi. Vinh hạnh.”
Hakua ngượng ngùng và Sōta nhìn nhau đắm đuối.
Nhưng Akane, người nổi tiếng với khả năng suy luận siêu việt ngay cả khi không cần đến nó, lúc này lại phát hiện ra một điều.
“Nanami là Nanami ‘chị’, nhưng tại sao Sōta-kun lại là Sōta-sensei, chứ không phải Sōta ‘anh’ nhỉ?”
“Hừ ư!?”
Bị chạm đúng điểm yếu, Hakua dần dần lộ tẩy.
“Cái, cái đó, là không cẩn thận nói theo thói quen hàng ngày, thói quen…”
“Hàng ngày ư?”
“Không, không phải… À, chính là cái đó, hàng ngày… đúng! Hàng ngày khi tôi nói chuyện với không khí, tôi đều gọi nó là ‘Sōta-sensei’. Sensei.”
*Nặng nề quá!* Kikuno và những người khác đã cảm nhận được tính cách của Hakua qua lời nói của cô bé, có chút lùi bước.
“Ha, Hakua này. Muội cũng đến đây du lịch sao? Nếu tiện, muội có muốn đi chơi cùng bọn ta không?”
“Được không? Được không?”
“Cùng đi thôi! Có Akane tiểu thư – người thạo Kyoto mà đến cả các bạn trong lớp cũng phải kiêng nể – dẫn đường mà!”
“Bị kiêng nể sao!? Kiêng nể sao!?”
Khi cả nhóm di chuyển dưới sự dẫn dắt của Akane, Tsukimugi và Hakua đi cạnh nhau.
“Mà này, sao con lại đến Nhật Bản vào thời điểm này vậy? Quốc gia chẳng phải đang gặp khó khăn sao?”
Đó cũng là vấn đề mà Sōta quan tâm.
“Con nghe nói trong lâu đài đang hỗn loạn, nhưng không có ai canh giữ con. Không ai canh giữ. Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Giả vờ đi máy bay du lịch đến Pháp, nhưng thực tế lại tranh thủ trà trộn vào chuyên cơ của con. Con nghĩ như vậy nguy cơ bị mai phục và bắt giữ ở sân bay sẽ ít hơn. Con nghĩ vậy.”
“Có lý đấy.”
Tsukimugi, người mưu trí, gật đầu.
“Mặc dù con nói rất có lý, nhưng thực ra đây là chỉ thị của một ‘ngài Chó’ đấy ạ. Thực ra.”
“Chó…?”
Sōta lục lọi trong đầu các thông tin liên quan đến chó, nhưng chỉ nghĩ đến con chó ngốc nghếch mà cậu gặp ở nhà đã nhận nuôi Naru trong thế giới ảo.
“Ngài ấy gửi thư từ lâu đài, mong con giúp đỡ Sōta-sensei, Sōta-sensei có biết không? Có biết không?”
??? Toàn bộ những người có liên quan đều điên cuồng hiện lên dấu hỏi chấm trên đầu.
Lúc này, một trong những nữ hầu luôn túc trực bên Hakua, khẽ thì thầm vào tai cô bé:
“Xin thứ lỗi, Công chúa điện hạ. Tôi nghĩ người mà ngài muốn nói là Ngài N.” (Chú thích: Trong tiếng Nhật, phát âm của “N” gần giống với “chó”.)
“Đúng rồi, đúng rồi.”
Cô bé suýt chút nữa là nói đúng.
Có lẽ cũng dễ hiểu, bởi vì tên của Thượng nghị sĩ cấp cao số 100 của Shichitokuin – N – hiếm khi xuất hiện công khai.
*À, thì ra là vậy, đây đúng là cân nhắc của hiền nhân N.*
Kagura và những người biết N đều vỗ tay tán thưởng.
Nhân tiện, họ còn chê bai một kẻ vô dụng nào đó khác xa một trời một vực so với N, ngầm ‘dis’ (phỉ báng) ai đó, kết quả là Naru và Kagura đều hắt hơi.
Sau khi đi qua cổng Torii ngàn cánh, họ phát hiện ra một thứ gì đó thu hút đám đông.
“Ừm. Không biết có gì ở đó nhỉ?”
Akane vừa tò mò lại gần, đám đông vừa vặn tản đi.
“À, tôi nghĩ chắc là đá cầu nguyện. Tôi nghĩ vậy.”
“Cầu nguyện…?”
“Vâng. Đầu tiên hãy ước một điều ước rồi nhấc hòn đá lên. Nhấc lên. Nếu nó nhẹ hơn tưởng tượng, điều ước sẽ thành hiện thực, nếu nó nặng hơn tưởng tượng, điều ước sẽ không thành hiện thực. Người ta nói là vậy. Người ta nói vậy.”
“Ồ~”
Người thạo Kyoto lại hỏi ý kiến của một người nước ngoài lần đầu gặp mặt.
“Là cách cầu nguyện của Nhật Bản đúng không. Đúng không. Mau thử đi thôi! Đi thôi! Mời Akane tiểu thư trước.”
“Không không không, Hakua tiểu thư trước.”
“Làm sao dám vậy, vẫn là Akane tiểu thư trước…”
“Thôi đi, mau thử đi nào!”
Màn nhường nhịn nhau đã lộ rõ vẫn diễn ra.
Hakua mở đầu bằng câu “Vậy thì”, rồi thầm cầu nguyện trước hòn đá hình cầu.
Sau đó cô bé nhấc hòn đá lên.
“Rất nhẹ. Rất nhẹ.”
“Ồ ồ! Điều ước sẽ thành hiện thực đúng không. Cô đã ước gì thế?” Akane hỏi.
“Ước Sōta-sensei kiếp kiếp đời đời mãi mãi nhìn tôi, đó chính là điều ước của tôi. Điều ước.”
*Nặng nề quá!* Tất cả mọi người ở đó đều cảm nhận được sự nặng nề khó tả từ những từ ngữ mà Hakua chọn, do đó đều lùi bước.
“Thế mà này, sao muội mới gặp lần đầu đã ngưỡng mộ Sōta đến vậy?”
“Hả, không phải lần đầu… à, không sao, đúng là lần đầu gặp mặt, đúng vậy.”
Những cuộc đối thoại trước đó cũng từng xảy ra cảnh Hakua lỡ lời – nói rằng ‘thường ngày’ đều gọi Sōta là Sōta-sensei – bị vạch trần mà hoảng loạn. Trải qua nhiều tình huống tương tự, ngay cả Sōta cũng nhận ra…
*Đây là…! Bởi vì nó ẩn sau lá cờ “người phụ nữ nặng nề” đã dựng lên ngay từ khi gặp mặt, nên trước đây không nhìn rõ, nhưng đây là lá cờ “giấu diếm chuyện đã từng gặp mặt”…*
Sōta suy nghĩ sâu hơn về ý nghĩa của điều này.
*Dựa vào lá cờ này… và lời nói của Hakua, trong ký ức của Hakua, có những chuyện xảy ra trong thời gian ở cùng chúng ta. Cô bé đã gián tiếp tiếp xúc với sách ma đạo như Nanami hay Akane sao…? Nhưng nếu là vậy, tại sao lại phải giấu giếm chuyện này?*
Mặc dù trực tiếp hỏi Hakua cũng là một cách, nhưng vì Hakua đã giấu giếm thì cô bé không thể thành thật trả lời. Quan trọng nhất là, Sōta cảm thấy dù bây giờ không cố ép hỏi, cô bé sớm muộn gì cũng sẽ tự lộ tẩy.
*Với tính cách của Hakua, tôi nghĩ không phải là lý do sẽ khiến tôi gặp khó khăn hay gì… đến lúc rồi sẽ tự nói ra, đúng không?*
Sōta lúc này không truy cứu sâu hơn, kết quả rốt cuộc là lành hay dữ.
Lá cờ hé lộ kết quả này, hiện tại vẫn chưa dựng lên…
Sau khi tham quan các danh lam thắng cảnh được chỉ định, các học sinh chia nhóm tự do hoạt động.
Hầu hết các nhóm đều theo đơn vị lớp, nhưng về cơ bản cũng cho phép hoạt động theo đơn vị ký túc xá. Naru, Kurumiko và Misamori đã theo Sōta và nhóm bạn dưới danh nghĩa sẽ chuyển đến Ký túc xá Mạo Hiểm.
Trong số đó, Misamori ngượng ngùng đi cạnh Sōta.
“Mình, mình cảm thấy có lỗi quá. Dù không thân lắm mà vẫn đi theo…”
“Không sao… nhưng mà, tham gia nhóm bọn mình có được không?”
“Ưm, ừm. Vì hiếm có cơ hội, mình muốn tăng cường tình cảm với Hatate-kun… với mọi người, hi hi hi.”
Trong đầu Misamori chợt hiện lên cảnh các bạn trong lớp nói “Mimi cố lên!”, “Dù tình địch đông đến đáng sợ, cũng phải tìm cách nắm bắt nhé!”, “Mùa xuân cuối cùng cũng đến rồi!” nửa đẩy nửa giục Misamori tham gia nhóm Ký túc xá Mạo Hiểm, nên cô bé đỏ mặt khẽ cười khổ.
*Khôn lỏi thật đấy.* Tsukimugi nói.
*Khôn lỏi thật mà.* Serika nói.
*Khôn lỏi quá.* Nanami nói.
Những người nói chuyện có phần chua ngoa đã thầm đánh giá Misamori như vậy trong lòng.
Lúc này, Rin, với tư cách là Phó chủ tịch câu lạc bộ Cung đạo và quen biết Misamori ở hội liên hiệp câu lạc bộ, đã đến hỏi Misamori:
“Hội trưởng Misamori quen Sōta sao?”
Trong thế giới ảo, hai người đã hợp tác cùng nhau trong hội học sinh cấp hai, nhưng ở thế giới thực, Rin học ở một trường cấp hai khác, nên dường như không có mối quan hệ đó.
“Ưm, ừm. Trong vụ tai nạn du thuyền sang trọng đó, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của mình.”
“Ồ…”
Ngay từ học kỳ mới, Hội trưởng đã lo lắng cho Hatate Sōta đến quên cả công việc; rồi khi Hatate Sōta chuyển đến, cô ấy lại cứ muốn nói chuyện với cậu nhưng ngượng ngùng chẳng dám bắt chuyện, đến mức chẳng còn tâm trí làm việc nữa kìa.
Phó Hội trưởng Hội học sinh, Eggerstrom Kazuya, tình cờ đi ngang qua, cười toe toét bắt chuyện, thái độ vẫn hiền hòa như trong thế giới giả lập.
“Ấy, đừng có nói thế chứ! Nếu Hatate-kun biết được, một người chẳng mấy khi nói chuyện mà lại có hành động ái mộ nặng nề đến vậy, Hatate-kun sẽ tránh xa ba thước mất thôi!”
Dù bị cuốn sổ tay “Những điều cần biết về chuyến đi thực tế” đánh vào gáy, Kazuya vẫn cười “Ha, ha, ha” đầy hòa nhã.
“Thật mưu mẹo.” Naru nói.
“Thật mưu mẹo.” Kurumiko nói.
“Thật mưu mẹo nha.” Megumi nói.
Ngay cả những người vốn không có suy nghĩ quá gay gắt cũng thẳng thắn bày tỏ ý kiến trong lòng.
Misamori dùng đòn quét chân kiểu Muay Thái để “tống khứ” Kazuya về đúng tuyến tham quan của cậu, rồi che giấu bằng nụ cười đáng yêu vẻ lo lắng.
“Tớ, tớ xin lỗi nhé. Người đó có vấn đề… hơi có vấn đề đấy.”
“Không sao đâu ạ, cảm giác như cảnh tượng đó đã hiện rõ mồn một trước mắt rồi ấy.”
“Ghét ghê, Hatate-kun à.” Misamori vỗ vai Sōta một cách cực kỳ thiếu tự nhiên, cố tình tạo ra tiếp xúc thân mật.
Thư ký Hội học sinh, Minamoto Nana, tình cờ đi ngang qua, nắm chặt tay cổ vũ Misamori.
“Ồ, Misamori-senpai cố lên! Đã luyện tập tiếp xúc thân mật với bọn em rồi thì phải tận dụng kinh nghiệm đó thật tốt chứ, senpai!”
“Ấy, đừng có nói thế chứ! Nếu Hatate-kun biết được, một người chẳng mấy khi nói chuyện mà lại có hành động ái mộ nặng nề đến vậy, Hatate-kun sẽ tránh xa ba thước mất thôi!”
Dù bị cuốn sổ tay “Những điều cần biết về chuyến đi thực tế” đánh vào gáy, Nana vẫn cười “Hô hô ha” đầy hòa nhã.
“Tiểu thư Misamori thật mưu mẹo.” Aina nói.
“Mưu mẹo ghê. Mưu mẹo thật.” Hakua nói.
“Mưu mẹo.” Akane nói.
Ngay cả những người vốn chẳng liên quan gì đến sự gay gắt cũng cuối cùng đã nhận ra bản chất của Misamori.
Misamori dùng cú đánh cùi chỏ kiểu đấu vật để “tống khứ” Nana về đúng tuyến tham quan của cô bé, rồi che giấu bằng nụ cười đáng yêu vẻ lo lắng.
“Tớ, tớ xin lỗi nhé. Người đó có vấn đề… hơi có vấn đề đấy.”
“Không sao đâu ạ, cảm giác như cảnh tượng đó đã hiện rõ mồn một trước mắt rồi ấy.”
“Ghét ghê, Hatate-kun!” Misamori nắm chặt tay Sōta một cách cực kỳ thiếu tự nhiên, cố tình tạo ra tiếp xúc thân mật.
Sōta khẽ cười khổ, nhìn Misamori đầy dịu dàng.
“Hội trưởng Misamori chẳng thay đổi chút nào nhỉ…”
“Cảm giác như ánh mắt quan tâm lại xuất hiện rồi!?”
Những “vụ án” Sōta nhận được ánh mắt quan tâm không ngừng xảy ra xung quanh cậu.
Sōta và nhóm bạn dự định sẽ đến Thành Nijō… nhưng…
“Hình như lạc mất rồi…”
Các thành viên của Ký túc xá Mạo Hiểm tuy rất thân thiết nhưng lại thường thích tự ý hành động, nên trong những chuyến đi nhóm đông người, chuyện này thường xuyên xảy ra. Bình thường, mấy cô gái ấy đều di chuyển theo Sōta làm mục tiêu, nên còn không sao, nhưng lần này lại đến một địa điểm du lịch hàng đầu thế giới, có quá nhiều yếu tố dễ gây xao nhãng.
“Thật là… lớn từng này rồi mà còn đi lạc, thật là mất mặt.”
Kagura vừa nhai bánh trôi vừa thờ ơ thở dài.
“Ơ… tôi nghĩ việc này phải trách cô Kagura chứ, tự dưng tách nhóm chỉ vì thấy bánh trôi trông ngon.”
“Anh nói cái gì cơ!?”
Nghe Sōta nhận xét khách quan, Kagura há hốc miệng.
Ngoài ra, vì Sōta đôi khi lại nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mắt Kagura với vẻ u sầu, nên Kagura, người tự nhận là “chị gái”, đã đặc biệt trang điểm che đi vết sẹo đó trong chuyến đi thực tế lần này, để Sōta không phải bận tâm thêm; kết quả là, điều này không chỉ khiến cô khó phân biệt với Nanami hơn, mà còn đe dọa địa vị của Nanami.
Ruri và Kikuno cũng buộc phải đi lạc cùng Sōta và Kagura.
“Làm sao đây? Gọi điện cho mọi người đến không?”
“Không, dù sao cũng đến cùng một địa điểm, tôi vừa nhắn tin bảo mọi người tập trung ở đó rồi.”
“Trong lúc chờ hội ý, cậu sẽ độc chiếm A-Sōta đó, Ruri.” Kikuno thì thầm vào tai Ruri, khiến các mạch điện gần bề mặt cơ thể Ruri bị quá nhiệt mà đỏ bừng mặt.
“Cái gì!? Anh nói gì thế này!? Sao anh lại biến thái như vậy, Hatate-kun!”
“Tại sao lại nói thế!?”
Đột nhiên bị Ruri từ phía sau vu khống, Sōta gần như hét lên phản đối rồi quay đầu lại.
“Mà nói mới nhớ.”
Ăn xong bánh trôi, Kagura nghiêm giọng nói, dẹp bỏ bầu không khí bông đùa.
“Hoàng tử Sōta, cậu đã xem sổ tay “Những điều cần biết về chuyến đi thực tế” chưa?”
“Không… hầu như chưa xem… Sổ tay của cô Kagura thì rõ ràng là đã đọc nhiều lần rồi ấy nhỉ.”
“Đúng vậy, các mép giấy gần như đã sờn hết rồi. Xem ra cô bé Kagura này rất mong chờ nhỉ.”
“Cô bé này!”
Trong mắt người chị, bạn gái của em trai đều là trẻ con.
“Đâu, đâu, đâu phải vì mong chờ! Tôi là người đứng đầu cơ quan tình báo, luôn không quên thu thập thông tin để tránh tổn thất cấp dưới, tôi chỉ trung thành với chức vụ của mình thôi!”
Càng nhấn mạnh lại càng đáng ngờ nhỉ… Ruri nghĩ.
“Vậy, sổ tay đó có gì sao?”
“Ừm, đã không biết thì tôi nói cho mà nghe. Cứ xem trang cuối cùng của sổ tay đi.”
“Trang cuối cùng? Trang bản quyền sao? Để xem nào, ngày tháng biên tập… Người phát hành, Hội học sinh Học viện Hatagaya… Rồi là… À!”
“Cậu nhận ra rồi sao, Hoàng tử Sōta à.”
“Giám sát: Seiteikōji Kumiko.”
“Đúng vậy.”
Cái tên được ghi cuối cùng là Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị Học viện Hatagaya, nhân vật được mệnh danh là Nhà Giả Kim hiếm có.
“Kẻ đó cố tình ghi tên mình vào, cậu biết điều đó có ý nghĩa gì không?”
“Thể hiện bản thân mạnh mẽ phải không.”
“Không phải——!”
Sōta suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời như vậy, Kagura dùng cuốn sổ tay “Những điều cần biết về chuyến đi thực tế” cuộn tròn lại đánh cậu và phản bác.
“Thấy Hatate-kun bị mắng, cảm giác thật mới lạ…”
Bởi vì bình thường những người cần bị mắng đều là Akane, Megumi và Manaka, nên Sōta thường đóng vai trò là người phản bác, lúc này Sōta lộ ra một khía cạnh lạ lẫm, khiến Ruri trong lòng xao xuyến. Dù xao xuyến vì chuyện này có vẻ không bình thường lắm, nhưng đã xao xuyến thì đành chịu.
“Dù kẻ đó đúng là có khao khát thể hiện bản thân rất mạnh, nhưng đó là chuyện khác. Theo tôi, việc cô ta cố tình ghi tên vào chỗ này cho thấy cuốn sổ tay này hẳn phải có những đoạn ghi chép do cô ta tự ý thêm vào.”
“Ghi chép tự ý thêm vào…”
Nghe Kagura nói vậy, Sōta và những người khác lật sổ tay của mình.
Nhưng họ nhanh chóng lật đến trang cuối cùng, nhìn Kagura với vẻ bế tắc; thế là Kagura thở dài, trực tiếp mở một trang nào đó ra cho họ xem.
“…Chính là trang này.”
“‘Đền Ryūki’…?”
“Đúng vậy. Chỉ có phần giới thiệu điểm tham quan được khuyến nghị cho hoạt động tự do này là quá cố ý, quá phản cảm, cứ như đang đòi ân huệ vậy.”
Sau đây là đoạn trích từ nội dung sổ tay mà Kagura chỉ ra:
“‘Đền Ryūki’—Điểm linh thiêng này được giới thiệu đặc biệt cho những học sinh ở ký túc xá bắt đầu bằng ‘Mạo’ (chú thích: toàn trường chỉ có một ký túc xá). Sức mạnh chính là năng lượng, những người không hiểu biết và yếu ớt cứ đến đó mà xem. Phải nói là, người ta đã tốt bụng giới thiệu một nơi tuyệt vời như vậy, có lý do gì mà không đi chứ? Ôi, thật là tốt bụng khi cuốn sổ tay đã đặc biệt giới thiệu một nơi tuyệt vời như vậy. Nhớ phải cảm ơn đấy.”
“Thì ra là vậy.”
So sánh với nội dung trang trước, đoạn ghi chép này rõ ràng mang cảm giác như Kagura đã nói.
“Với tính cách của kẻ đó. Tôi nghĩ chắc chắn có ẩn ý gì đó.”
“Ẩn ý…?”
“Ừm, một thứ gì đó thu hút chúng ta đến đây.”
Kagura hất cằm ra hiệu, Sōta cũng suy ngẫm:
“Không phải là không thể ư? Hơn nữa giáo viên cũng nói, vốn dĩ là Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị đã cố chấp thêm hành trình Kyoto vào…”
“Ơ, có chuyện gì vậy? Mọi người muốn đi ngôi đền này sao?”
Dù không nắm bắt được trọng tâm câu chuyện, nhưng thấy Kagura và Sōta dường như đặc biệt quan tâm đến Đền Ryūki, Ruri ngạc nhiên hỏi.
“Ừm… đúng vậy. Cô Kagura, chúng ta có nên đi xem thử không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì chị Kiku mọi người cứ đến Thành Nijō trước…”
“A-Sōta lại muốn tách chị ra sao!?”
Sōta đang định gỡ cờ hiệu đồng hành của Kikuno và những người khác, thì Kikuno đã phản đòn.
“Phản công rồi!? Lại có chiêu mới sao!?”
Sōta kinh ngạc đồng thời, Kikuno nắm chặt tay cậu kéo xuống.
“A-Sōta ghét chị rồi sao!? Nên mới không muốn đi cùng sao!?”
“Ơ, không phải, không có chuyện đó đâu… Thật ra em rất muốn chị Kiku đi cùng, nhưng sợ làm phiền chị Kiku…”
“Làm sao có thể phiền được! Chị lúc nào cũng sẽ đi cùng A-Sōta đến bất cứ nơi nào em muốn đến đó?”
“Ừm… Chị Kiku, cảm ơn chị…”
Hoàn toàn bị chị gái dắt mũi rồi.
“Nuông chiều ghê.”
“Nuông chiều ghê.”
Tiếng lòng của Ruri và Kagura đồng thanh.
“Vậy thì… mọi người cùng đi vậy.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ý hay đấy.”
Sōta cảm thấy chỉ tách Ruri ra cũng không đành lòng, bèn đề nghị như vậy, Kikuno liền cười tươi rạng rỡ, khoác tay Sōta cùng bước đi.
Đền Ryūki.
Đó là một khu vực linh thiêng yên tĩnh, nằm cách xa các điểm tham quan nổi tiếng.
“Vậy đây là ngôi đền như thế nào?”
“Theo sổ tay, thì có vẻ do hậu duệ Thần Long làm chủ đền…”
“Thần Long… sao?”
Sōta vừa nghe cuộc đối thoại của Ruri và Kagura, vừa cảm nhận được những lá cờ trên cổng torii của đền.
“Lá cờ câu chuyện… lá cờ tăng cấp sức mạnh… và cả lá cờ cơ mật nữa sao? Nơi này tràn ngập các lá cờ… Thì ra là vậy, thảo nào Phó Chủ tịch Kumiko lại ra sức giới thiệu đến vậy trong sổ tay.”
Lúc này, một cô gái trong trang phục巫女 (miko) đang quét dọn khuôn viên nhìn thấy Sōta và nhóm bạn.
“Ôi… Chuyến đi thực tế sao? Đến viếng thăm nơi xa rời tuyến du lịch này ư?”
Nghe cô gái nói giọng Kyoto, Sōta hơi lúng túng hỏi lại:
“Ơ, à, vâng… Xin hỏi, ở đây thờ Thần Long ạ?”
“Ồ… Không, linh vật thờ cúng của ngôi đền này là chiếc áo lông vũ. Áo lông vũ của Thiên nữ.”
“Cái gì…? Vậy thì, tên ngôi đền này có nguồn gốc từ đâu ạ?”
「Có thể là do vạt áo choàng của thiên nữ nhìn cứ như một lá cờ chăng. Phần vạt áo đó trông còn hơi trong mờ, có chỗ lại tựa như vảy rồng, đây là điều cháu nghe được… Nếu quý vị có hứng thú, cụ cố của cháu biết nhiều lắm, có muốn nghe thêm chi tiết không ạ?」
Cô gái vừa nói, giọng Kyoto của nàng càng lúc càng đậm. Sōta và mọi người gật đầu, theo chân cô gái đến khu nhà làm việc của đền thờ.
Ở sâu bên trong khu nhà, một bà lão khoác phục trang Miko giống hệt cô gái, với gương mặt đầy dấu vết thời gian, đang ngồi ngay ngắn đón tiếp Sōta và đoàn người.
「Cụ cố ơi, mấy vị này muốn tìm hiểu chuyện về đền mình ạ.」
「Ồ, phải không? Cảm ơn mấy đứa đã cất công đến nơi hẻo lánh, xa rời tuyến du lịch thế này. Sako, pha trà đi cháu.」
「Vâng ạ.」
『Thì ra cô ấy tên là Sako…』 Nghe cái tên quen thuộc đến lạ, Kikuno là người phản ứng rõ rệt nhất.
「Vậy thì… cảm ơn quý vị đã không quản đường xa đến chốn thôn quê này. Mấy đứa đã nghe truyền thuyết về đền Ryūki Jinja này chưa?」
「Dạ rồi ạ.」
「Ừm. Cách đây một ngàn mấy trăm năm, một vị Thiên nữ đã giáng trần tại nơi đây. Người ta kể rằng Thiên nữ đã kết duyên với một thanh niên bản xứ, và hậu duệ của họ sau này đã rời đi. Sau đó, những người dân nơi đây đã hết lòng chăm sóc Thiên nữ, nên được người để lại chiếc áo choàng thần bí. Chiếc áo choàng ấy chính là vật thờ thiêng liêng của ngôi đền này.」
「Họ không ngược đãi Thiên nữ sao?」
Kagura bỗng so sánh với cuộc đời mình, luôn bị coi là người ngoài, rồi hỏi.
「Những người cai quản nơi đây… tức là gia tộc của chúng tôi, tương truyền là hậu duệ của Long Nhân từ biển cả xa xôi đến đây để gây dựng cơ nghiệp. Vì vậy, họ sẵn lòng bao dung cả những người phi nhân.」
「Long Nhân…?」
「Phải ạ. Mặc dù đây chỉ là những câu chuyện dân gian thôi.」
Sōta cảm thấy như mình vừa phát hiện ra cái đuôi thoắt ẩn thoắt hiện của một lá cờ cốt truyện, khẽ suy ngẫm.
『Rồng… là Rồng sao… Từ khóa "rồng" thường xuyên xuất hiện xung quanh mình. Ví dụ như Thần Long… các kiểu.』
Để dựng lên lá cờ cốt truyện, liệu điều này có liên quan gì không… Trong khi Sōta đang suy nghĩ như vậy, một câu hỏi đơn giản bất chợt lóe lên trong đầu cậu.
Cậu linh cảm rằng đó chính là điều gì đó có liên quan đến lá cờ cốt truyện.
Hoặc có thể nói, đó là một mầm mống nào đó.
Khai mở con đường vận mệnh của chính mình… Sức mạnh chủ động thu hút vận mệnh.
Sức mạnh thực sự của Thần Long, chớm hé lộ ở giai đoạn đầu tiên.
「Họ của gia đình này cũng lấy từ Rồng sao?」
「Họ thì không liên quan đến Rồng. Cái có liên quan là chữ "cờ" trong đền Ryūki Jinja kia kìa.」
「Cờ?」
「Chính xác. Bảo vệ ngôi đền này, chính là gia tộc Hatate, nghĩa là 'cờ' dựng lên đó!」
「Hatate?!」
「Cái họ đó khiến các cậu ngạc nhiên đến vậy sao? Dù đúng là nó hiếm thật…」
『Thì ra là vậy, tên bá tước đáng ghét đó, hẳn là đã biết chuyện này từ lâu rồi.』 Kagura nhớ lại, từ rất lâu trước đây, khi còn chưa gặp lại Kumiko ở Học viện Hatagaya, cô từng nghe nói Kumiko có chút quan hệ với Kyoto.
「Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Vị này tên là Hatate Sōta.」
「Hatate?」
Nghe thấy tên Sōta, bà lão rùng mình một cái.
「Đứa bé kia cũng tên là Hatate sao?」
「Dạ phải.」
「Viết chữ Hán thế nào?」
「Chữ Hatate như trong 'cờ' dựng lên ạ.」
「…………」
Bà lão nhìn chằm chằm vào mặt Sōta, như thể chính mình cũng nửa tin nửa ngờ, thì thầm:
「Nói vậy thì, có vài phần giống với tam nam nhà Nobushige đó chứ… Sako! Sako ơi——! Lấy gia phả trong kho ra đây!」
Bà lão vừa gọi to về phía hành lang, Sako liền lớn tiếng đáp lại.
「Vâng——!」
Về phần Sōta, cậu tò mò nghiêng đầu.
「…Gia phả?」
Bà lão không trả lời. Bà đợi Sako đến, từ tay cô nhận lấy một chiếc hộp gỗ trông đã rất cũ kỹ, cổ xưa hơn cả tuổi đời của bà, rồi từ trong đó lấy ra một cuộn giấy cuộn và trải ra.
「Đây là gia phả của gia tộc Hatate, những người quản lý ngôi đền này. Lão thân là đương kim gia chủ, Hatate Juju. Còn đứa bé kia là chắt gái của lão thân, Hatate Sako.」
「Hatate Sako?!」
Mặc dù cái tên rất giống với một cái tên thường nghe, nhưng lại có cảm giác cực kỳ kỳ lạ, khiến Ruri hét lên cái tên đó gần như một tiếng kêu chói tai. Đây chẳng phải là la lớn thẳng thừng sao?
Suy nghĩ kỹ lại, đã là Sako của nhà Hatate, thì gọi Hatate Sako cũng chẳng có gì lạ.
「Sako, đứa bé này nghe nói tên là Hatate Sōta.」
「Ồ… ơ? Khác một chữ cái nhỉ…」
「Ừm… phải rồi…」
Vì họ của Sōta và Sako đều rất đặc biệt, chưa từng trải qua chuyện như vậy, nên cả hai đều không biết phải phản ứng thế nào.
Juju không để ý đến họ, bà đeo kính lão và kiểm tra gia phả.
「Thiệt tình, dù là họ hàng xa, sinh con rồi mà không chịu liên lạc một tiếng gì cả…」
「À, với lại, cháu còn có một người chị tên là Nanami nữa…」
「Chữ Hán viết thế nào?」
Sōta vừa nói cách viết tên Nanami, Kikuno liền cầm bút viết tên mình cạnh tên Sōta.
「Làm cái trò gì vậy?!」
Juju quở trách hành động ngông cuồng của Kikuno với giọng điệu đặc trưng của người vùng Kansai.
「Ơ! Ơ! Tại con là chị của Sōta mà…」
「Ơ, con bé không phải con nhà người ta sao?」
「Đúng là con nhà người ta, nhưng lại là chị gái ạ.」
「…………」
Juju thấy hai bên nói chuyện không ăn nhập, đành phải xuống nước, không ngăn cản Kikuno viết tên nữa, mà đợi cô viết xong rồi bổ sung thêm dòng chữ 『(con nhà người ta)』. Hậu thế khi nhìn thấy tờ gia phả này chắc chắn sẽ rất bối rối.
Giả vờ không thấy một loạt hành động của chị gái, Sōta chợt phát hiện bên cạnh tên mẹ mình là Risa còn có một cái tên phụ nữ khác là 『Misa』.
「…Người tên Misa này là ai vậy ạ?」
「Ừm? Ồ, là em gái của Risa đó cháu.」
「…Em gái?」
Sōta chưa từng nghe nói mẹ mình có em gái.
Nếu có thật, đó chính là dì của Sōta.
「Sōta và Nanami… vậy là được rồi………………」
Juju đột ngột im lặng.
Rồi bà ngẩng mặt lên, nhìn Kagura và Ruri.
「…Kim Công chúa và Ngân Công chúa, phải không?」
「?」
「Sōta, cháu từ đâu đến?」
「Ơ, cháu từ Tokyo đến ạ…」
「…………」
Bà Juju lộ vẻ khó xử, nhìn gương mặt Sōta, rồi lại nhìn mái tóc của Kagura và Ruri, cứ thế nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, rồi thì thầm như ngâm thơ:
「『Từ phương Đông đến, hậu duệ của Rồng, cùng Kim Công chúa và Ngân Công chúa, tên lưu vào hệ thống cây. Như vậy, mới được ban tặng Kiếm Tinh Tú』… phải không?」
「Ơ…?」
「Sako, lấy 『Kiếm Tinh Tú』 từ kho ra đây.」
「Kiếm Tinh… ồ, cái đó à.」
Sako thoáng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, rồi lộ ra vẻ mặt khó tả, lại quay vào kho.
Một lát sau.
Sako mang ra một cái túi vải dài, chất liệu cao cấp nhưng đã rất cũ kỹ.
Juju nhận lấy túi vải.
「Lão thân vừa nói rồi phải không? Tổ tiên nhà ta là hậu duệ của Long Nhân vượt biển sang đây. Nghe nói trước khi tổ tiên qua đời đã để lại một đoạn lời này.」
Lúc này, Juju trịnh trọng chỉ vào mái tóc của Kagura và Ruri.
「『Từ phương Đông đến, hậu duệ của Rồng, cùng Kim Công chúa và Ngân Công chúa, tên lưu vào hệ thống cây. Như vậy, mới được ban tặng Kiếm Tinh Tú』.」
Bị chỉ vào tóc, Kagura và Ruri nhìn xuống những sợi tóc mình đang vén lên.
「Kim Công chúa và…」
「Ngân Công chúa…」
Hai người khẽ thì thầm.
Chưa kể đến mái tóc vàng của Kagura, sợi tóc bằng sợi thủy tinh của Ruri vốn là màu xanh lam trong suốt, nhưng dưới ánh đèn dịu nhẹ, nó cũng trông như mái tóc bạc.
「Lão thân vốn nghĩ… những lời đó nghe cứ như câu chuyện cổ tích vậy… Mặc dù không biết chuyện lần này có phải là những lời tổ tiên đã nói hay không, nhưng thôi cứ vậy đi. Đây chính là cái gọi là trực giác.」
Kagura vừa nghe Juju nói, vừa nghĩ:
『Kim Công chúa và Ngân Công chúa sao… Những người lẽ ra phải có mặt ở đây có lẽ là Công chúa Nanami và Công chúa Hakua. Xét theo ý nghĩa đó, có lẽ tương lai vốn có đã bị bóp méo rồi chăng… Nhắc mới nhớ, mình cũng từng nghe nói rằng từ sau cuộc xâm lược của Thiên sứ, những lời tiên tri của Ma đạo thư không còn chính xác hoàn toàn nữa… Có nên coi là tương lai vốn có đã thay đổi không nhỉ?』
Cùng lúc Kagura đang suy nghĩ như vậy, Juju từ trong túi vải đặt trên đùi, rút ra một thanh mộc kiếm cũ kỹ và hơi bẩn.
「Thanh Kiếm Tinh Tú này ta giao cho cháu, Sōta. Cầm lấy đi.」
「Đây chính là… Kiếm Tinh Tú…!」
Sōta cung kính nhận lấy thanh mộc kiếm mà Juju đưa cho.
『Rất… mộc kiếm.』
『Rất… mộc kiếm nhỉ.』
『Rất… mộc kiếm nhỉ.』
Trái tim của Sōta, Ruri và Kikuno ba người hòa làm một, đồng loạt nghĩ như vậy.
Không hiểu sao mình có cảm giác bị lừa dối sâu sắc, nhưng chọc giận họ hàng xa cũng không hay lắm, nên Sōta lễ phép cúi chào.
「Cảm ơn cụ đã ban tặng cho cháu vật quý giá này ạ…」
「Đừng khách sáo, đừng khách sáo. Dù sao nó cũng chỉ là một thanh mộc kiếm kỳ cục thôi mà.」
『Nói thẳng là một thanh mộc kiếm kỳ cục luôn kìa!!』 Sōta bị đả kích không nhỏ.
『Quả nhiên là một thanh mộc kiếm kỳ cục nhỉ…』
『Quả nhiên là một thanh mộc kiếm kỳ cục nhỉ…』
Trái tim của Ruri và Kikuno vẫn hòa làm một.
Lúc này, Ruri bỗng nhìn đồng hồ, rồi ghé sát tai Sōta nói:
「…À, Hatate Sōta này, cũng đến giờ rồi đấy.」
「Ơ, à, ừm. Đúng vậy nhỉ…」
Sōta chợt nhớ ra Akane và những người khác có lẽ đang chờ, bèn làm bộ định đứng dậy.
「Xin lỗi nhé, có người đang đợi chúng tôi…」
「Vậy à… Thôi được, hôm khác hãy đến ngồi lâu hơn nhé. Nhớ dẫn cả gia đình theo nữa.」
「…Vâng.」
Nghĩ đến người mẹ Risa đang bị quản thúc ở một đất nước xa lạ, Sōta kiên định gật đầu.
Mà này, cô chị Nanami và người cha Aria thì gần như đã bị cậu lãng quên rồi.