“Chẳng có tí thử thách nào cả…”
Chúng tôi tiến vào trong một trục mỏ mới, lòng tràn đầy nhiệt huyết, nhưng tất cả quái vật ở đây đều quá yếu nên chẳng có gì cản trở chúng tôi hết. Đây đã là trục mỏ thứ ba rồi.
“Anh mong đợi thử thách gì từ chuột với slime cơ chứ?”
“Nếu có kẻ địch mà Jeff thấy thử thách thì chỉ mang đến rắc rối thôi, meow. Chúng ta thì không sao, nhưng những người hạng G và F sẽ gặp nguy hiểm.”
“Công việc chính của chúng ta là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy đến trong hầm mỏ mà.”
“Cơ mà nếu chúng ta chỉ đứng chơi thì sẽ tạo ra hình tượng xấu đối với các mạo hiểm giả hạng thấp hơn…”
Dựa vào những lời họ nói và cách chiến đấu – đặc biệt là cách chiến đấu – những người này mạnh hơn nhiều so với những tên cướp mà tôi từng đụng độ ở thế giới này. Hay họ thực sự là những mạo hiểm giả cấp cao? Sao tôi lại đi chung với một nhóm như vậy chứ?
“Hmm? Có chuyện gì à, Ryoma?”
“Không, chỉ là mọi người ở đây đều có vẻ ở cấp hạng cao, nên tôi đang thắc mắc sao một người hạng F như tôi lại được xếp chung nhóm. Hay đấy chỉ là do hội trưởng quan tâm đến tôi thôi? Vì thực ra được chung nhóm với những người mình quen cũng dễ dàng hơn mà.”
“Không phải đâu. Ông già đó rất thích xen vào chuyện của người khác, nhưng ông ta luôn đặt khả năng lên hàng đầu khi nói đến công việc.”
“Có lẽ do năm người bọn tôi sẽ gặp khó khăn nếu đụng độ phải một loài quái vật chỉ yếu với ma thuật, nên ông ấy đã đánh giá cao khả năng chịu đựng và sức mạnh của cậu đấy.”
“Ryoma. Thực ra hiện giờ chúng ta đang di chuyển với tốc độ khá nhanh, một mạo hiểm giả hạng F sẽ không thể bắt kịp được đâu.”
“Ban đầu tôi định sẽ đi chậm lại nếu như Ryoma có dấu hiệu mệt mỏi. Nhưng cậu ta vẫn theo kịp mà không có vấn đề gì suốt từ đầu đến giờ.”
Thật à? Tôi chả để ý gì cả.
“Ryoma, thực ra khả năng của cậu không thực sự nằm ở hạng F, đúng không? Không thể nào có chuyện đó được.”
“Con quái vật lớn nhất mà cậu từng hạ là gì?”
“Con lớn nhất không phải là quái vật, mà là một con gấu đen sống trong Rừng Gana.”
Năm người bọn họ trông như thể nghi ngờ của mình đã được xác nhận vậy.
“Không bao giờ có chuyện một mạo hiểm giả hạng F có thể đánh bại được một con gấu đen, meow. Ngay cả hạng D cũng phải lập nhóm mới có thể an toàn săn được một con.”
“Nếu cậu một mình hạ được con gấu đen, khả năng chiến đấu của cậu phải ở hạng C. Cậu đã từng cho hội trưởng xem kĩ năng của mình trước đây rồi, đúng không?”
Đúng là có chuyện đấy thật.
“Hồi tôi đăng kí, hội trưởng là người đã giám sát bài kiểm tra đầu vào của tôi.”
“Thế là đúng rồi.”
“Không nhầm được. Ông ấy hẳn đã để mắt đến cậu từ lúc đó.”
“Thế nên ông ấy mới cho cậu tham gia cùng nhóm này. Hợp lý đấy.”
“Cậu có khả năng mà, nên đừng để cấp hạng làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, meow. Cậu sẽ leo lên bằng hạng với bọn tôi sớm thôi.”
“Nhân tiện, cấp hạng của mọi người là gì vậy? Tôi chưa từng biết về chuyện đó.”
“Bọn tôi chưa nói đến bao giờ à?”
“Bọn tôi đều là hạng B.”
“Hạng đấy chỉ vừa đủ để bọn tôi tự gọi mình là mạo hiểm giả hàng đầu mà thôi.”
“Nhân tiện, Sher mà cậu gặp ban nãy là hạng D, và Gordon là hạng B. Cả Asagi và Leipin là hạng A.”
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện thì đột nhiên Welanna dừng lại, tập trung sự chú ý về phía trước. Cô ấy có vẻ đã ngửi thấy mùi gì đó.
“Sao vậy?”
“Từ mùi hương này, có vẻ như có một đàn dơi hang ở phía trước. Số lượng nhiều lắm. Chúng không nguy hiểm, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ để lọt mất một vài con trong lúc chiến đấu.”
“Thật khó chịu, meow…”
“Có người nào ở phía bên kia không?”
“Không có mùi đấy. Cậu có loại ma thuật tấn công diện rộng nào à?”
“Nó không phải loại gây chết chóc, nhưng tôi có một thứ sẽ hoạt động hiệu quả.”
Tôi giải thích về cách hoạt động của Bom Âm Thanh ngày hôm qua.
“Hả, cậu có thể làm trò đấy cơ à?”
“Tôi chưa bao giờ nghe về loại ma thuật này.”
Tôi cũng mong là không, vì tôi tạo ra nó từ kiến thức trên Trái Đất mà.
“Loại ma thuật đó chỉ đủ để khiến chúng bất tỉnh thôi phải không? Liệu chúng ta có kịp giết hết bọn chúng trước khi chúng tỉnh dậy không?”
“Mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều sau khi chúng bất tỉnh, nhưng tôi không nghĩ chúng ta sẽ giết kịp chúng.”
“Hay là nhờ mấy người đằng sau chúng ta vậy?”
Năm người bọn họ đều đồng tình với gợi ý của tôi.
“Mà khoan, cậu cũng phát hiện ra à?”
“Tôi sống ở trong rừng tận ba năm cơ mà. Tôi khá nhạy cảm với sự hiện diện của mọi thứ xung quanh.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì hãy chờ ở đây một lát.”
Thực ra thì… có một nhóm 6 người đã bám theo chúng tôi từ xa suốt từ đầu đến giờ. Bọn họ không có vẻ hung hăng lắm, nên chúng tôi đã mặc kệ, nhưng theo như những người khác thì họ chắc hẳn là những mạo hiểm giả nghèo khó từ cấp G cho đến cấp E. Có lẽ họ đang đi thu nhặt những con quái chúng tôi giết được để kiếm tiền.
Theo như Welanna, tiền thưởng cho hạng G đến E rất thấp, nên cũng là chuyện thường tình khi những người mới vào gặp khó khăn trong vấn đề tài chính, vì phải chi trả tiền cho trang bị và cuộc sống hàng ngày.
“Trừ khi bọn họ có một nguồn thu nhập khác, chi phí sinh hoạt của họ chỉ bắt đầu ổn định khi đạt đến hạng D.”
“Cho đến lúc đó, có rất nhiều chi phí họ phải tính đến, meow. Bao gồm cả các thương tật hay những hoàn cảnh không lường trước được.”
“Có rất nhiều người đã cố tiết kiệm từ trước, nhưng phải mất bao lâu một người mới có thể lên hạng đều phụ thuộc vào công việc người đó làm. Thông thường, sẽ có người làm hỏng một việc không quen thuộc và mất hết tiền trước khi được thăng tiến.”
“Đổi lại, một khi cậu có thể ổn định hoàn thành các yêu cầu ở hạng D, cậu sẽ có đủ tiền để bù lại cho những chi phí đã bỏ ra, trong khi ở hạng C thì sẽ có một cuộc sống thoải mái. Đó cũng là cách mà Miya đã mua được nhà đấy. Tôi vẫn nghĩ cô ấy hơi hấp tấp khi mua căn nhà đó, nhưng không có nhiều công việc với phần thưởng đủ cao để mua nhà cho những người tầm tuổi bọn tôi đâu. Đó là một ví dụ rõ ràng về sự tồn tại của những công việc có rủi ro cao nhưng lợi nhuận cũng cao không kém.”
Như Cilia đã nói, Miya nhìn có vẻ như mới hơn 20 tuổi. Tôi không biết cô ấy đã mua nhà được bao lâu, nhưng hẳn cô ấy đã mua từ hồi mới bằng tuổi của sinh viên đại học ở Nhật. Để có thể mua được nhà với số tiền tự kiếm ở tầm tuổi ấy… Thực sự quá kinh ngạc. Đến tôi còn sống trong một căn hộ cũ nát cho đến tận lúc chết cơ mà… Mặc dù tôi cũng không phàn nàn về việc đó được.
“Ở hạng B và cao hơn, tất cả các công việc đều nguy hiểm và ít hơn về số lượng, nhưng phần thưởng thì tăng vọt hẳn lên. Miễn là cậu không chi tiêu bừa bãi, cậu sẽ không gặp vấn đề gì về tiền bạc hết. Nhưng từ hạng G cho đến hạng E, những công việc rủi ro thấp khiến cho vấn đề tài chính càng tồi tệ hơn. Vậy nên chắc hẳn những người phía sau chúng ta đều dưới hạng D.”
Về luật của lần diệt quái lần này, số quái vật bị tiêu diệt sẽ thuộc về sở hữu của người đã giết chúng, nhưng nếu người đó không thể mang thêm được nữa, họ sẽ vất dần chúng đi, bắt đầu từ loại vô giá trị nhất. Số quái vật bị vất đi sẽ được tính là đồ vật bị bỏ rơi, nên những mạo hiểm giả khác có thể thu nhập chúng để kiếm tiền.
Mặc dù hành vi này không bị cấm, cũng chẳng ai ưa chuộng nó. Đôi khi nó còn tạo nhiều rắc rối hơn về sau, vậy nên những người làm vậy mà không nhận được sự cho phép luôn trong tình trạng ngồi ghế nóng.
Chúng tôi ngồi nghỉ và đợi một lúc, cho đến khi nhóm kia nhận ra chúng tôi đang nghỉ ngơi và dừng lại. Đó là lúc Welanna gọi to về phía bọn họ.
“Mấy người đằng kia! Bọn tôi biết thừa mấy người đi theo suốt từ đầu đến giờ rồi! Ra mặt đi!”
Sáu người bọn họ phát hoảng, nhưng cuối cùng cũng lộ diện.
Bốn con người và hai thú nhân… Có hơi thô lỗ khi nói thế này, nhưng nhìn tình trạng của bọn họ khá tồi tàn. Đây hẳn là những mạo hiểm giả gặp khó khăn trong kinh tế… Nhưng nhìn bọn họ khá trẻ, trông không lớn hơn tôi là mấy.
“Mấy người bám theo bọn tôi làm gì?”
“Bọn tôi chỉ… nhặt quái vật bị vất đi…”
“…Đầu tiên ấy, thì bọn tôi không định gây sự với mấy người đâu.”
Sáu khuôn mặt rạng rỡ lên một chút trước những lời đó.
“Nhưng tôi vẫn cần biết lý do tại sao mấy người lại làm vậy, được không?”
“V-Vâng! Sự thực thì, bọn tôi đều là mạo hiểm giả cấp G và F… và không có nhiều tiền…”
“Ban đầu tôi vẫn ổn, nhưng sau khi mua vũ khí và giáp, tôi đã hết sạch tiền…”
“Tôi làm hỏng một nhiệm vụ diệt quái vật và phải dùng toàn bộ số tiền tích góp để trả phí phạt của hợp đồng…”
“Chúng tôi đã phải vật lộn để nuôi sống bản thân, sống đạm bạc qua ngày. Rồi khi công việc này xuất hiện, chúng tôi đã nhận ngay. Chúng tôi nghĩ mình có thể kiếm đủ tiền để trả cho chi phí sinh hoạt trong một thời gian. Quái vật ở đây yếu nên không vấn đề gì, và chúng tôi còn được trả thêm tiền nếu mang xác quái vật về nữa. Vậy nên chúng tôi muốn mang về càng nhiều càng tốt!”
“Đó là lúc chúng tôi thấy mọi người đi vào lối này, và…”
Lý do bọn họ đưa ra giống hệt với những gì mọi người giải thích ban nãy. Huh, chuyện này chắc cũng thường xuyên xảy ra… Tôi im lặng lắng nghe trong khi Jeff yêu cầu cô gái con người tiếp tục.
“Và làm sao?”
“Và…”
“Chúng tôi thấy tên nhóc đó đi cùng mọi người. Chúng tôi nghĩ rằng nếu mọi người sẵn sàng để một thằng nhóc như thế đi cùng vào trong hầm mỏ, mọi người hẳn sẽ không phiền nếu bọn tôi nhặt quái vật bị bỏ lại. Vì những người có thể để một thằng nhóc rõ ràng là vướng tay chân đó đi theo chắc hẳn sẽ bỏ qua cho hành động của bọn tôi.”
Năm người còn lại nhìn hơi bối rối trước những lời cậu nhóc kia vừa nói. Đương nhiên là thế rồi. Tôi vẫn là một thành viên của đội này mà, sẽ thật thô lỗ khi nói thẳng ra ai đó là vô dụng.
Tuy nhiên năm người kia có vẻ cũng nghĩ thế hoặc đồng tình với chuyện ấy, vì không một ai thèm ngăn cản hoặc cãi lại cậu ta cả.
“Mấy người có biết mình đang ở vị trí nào kh––! ”
Welanna bắt đầu mắng bọn họ vì dám coi thường tôi, nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại. Mấy việc này tôi cũng chả bận tâm, mà cũng chẳng làm gì khác để thay đổi được.
“Không sao đâu, Welanna.”
“Ryoma, trong những thời điểm thế này tốt nhất là nên nói những gì mình đang nghĩ ra.”
“Những ý niệm không dễ bị lung lay chỉ bởi lời nói đâu. Tôi đâu thể thay đổi được dáng vẻ yếu đuối của mình.”
“Được thôi… Nhưng! Mấy người kia! Nếu là như vậy, sao mấy người không nói gì cả? Nhặt chúng mà không báo trước chả khác nào ăn cắp hết!”
“ “Chúng tôi rất xin lỗi!” ”
Sau khi sáu người bọn họ xin lỗi, họ định trả lại quái vật cho bọn tôi, nhưng Cilia và Mizelia đã ngăn lại.
“Khoan đã! Bọn tôi chỉ có vấn đề về việc mấy người lấy xác quái vật mà không báo trước, chứ không phải về việc mấy người đã lấy nó.”
“Nếu mấy người đang thiếu tiền thì cứ lấy đi. Bọn tôi cũng chả cần. Nhưng nếu lần sau định làm việc này, nhớ phải xin phép trước.”
“Nếu mấy người quá xấu hổ không xin phép được, thì ngay từ đầu đừng có làm thế. Tự rèn luyện bản thân để đến một ngày không phải làm chuyện này nữa!”
Mặt của sáu người đó sáng bừng lên. Bọn họ liền cảm ơn tất cả mọi người trừ tôi. Welanna nhìn hơi bức xúc về chuyện đó, nhưng Miya đã bắt đầu nhờ bọn họ giúp như đã tính từ trước.
“Thật ra có một lý do khác mà bọn tôi muốn nhờ, meow. Có một đàn dơi ở phía trước, nhưng chúng nhiều đến mức bọn tôi sẽ không xử lý kịp được. Nên là mấy người giúp bọn tôi có được không, meow? Mấy người có thể giữ lại số xác ấy, meow!”
Đương nhiên là bọn họ đồng ý với chuyện đó. Trong khi tôi dùng Thăm Dò để xác nhận rằng không có ai ở quanh đây, Miya giải thích đơn giản kế hoạch cho sáu người kia.
“Đầu tiên, Ryoma sẽ bắn một loại ma thuật vào trong cái hang kia. Sau đó chúng ta sẽ cùng xông vào, meow.”
“Không phải ma thuật của thằng nhóc đó sẽ chỉ khiến kẻ địch cảnh giác hơn sao?”
Nhóm kia bày tỏ nỗi lo ngại, nhưng đã ngừng lại ngay khi Welanna hét lên với bọn họ là biến về nhà đi nếu thích phàn nàn. Nhưng bọn họ vẫn thì thầm với nhau ở phía sau. Tôi nghĩ là về mối nghi ngờ đối với tôi, và về việc đằng nào họ cũng nên tham gia vì thiếu tiền.
Tôi chả quan tâm đến mấy chuyện ấy và tập trung kiểm tra nốt mọi thứ trước khi dựng lên một kết giới cách âm.
“Tôi sẵn sàng rồi.”
“Được rồi. Làm đi, Ryoma. Mấy người kia, sẵn sàng di chuyển!”
“Tôi làm đây! Bom Âm Thanh!”
Tôi kích hoạt ma thuật của mình và kích nổ quả bom âm thanh phía trong trục mỏ. Nhưng nhờ có kết giới cách âm, âm thanh đó không vang được tới chỗ bọn tôi. Đương nhiên, nhóm mạo hiểm giả hạng thấp kia coi đó là một thất bại.
“Không có gì xảy ra à?”
“Chắc thất bại rồi.”
“Thành công rồi, mấy người chỉ không thấy vì đó là ma thuật hệ gió.”
Sau khi nói vậy, Welanna và những người khác tiến vào hang, bám theo bởi sáu mạo hiểm giả hoài nghi.
Một khi tất cả đã vào trong, mọi người đều sững sờ nhìn xuống sàn nhà. Một lượng dơi hang khổng lồ đang chất đống lên nhau.
“Chúng chỉ bị bất tỉnh thôi, nên hãy chia nhau ra và xử lý chúng,” tôi nói vậy và bắt tay ngay vào việc. Sau khi xử lý xong đàn dơi, chúng tôi nhận ra đây đã là điểm cuối của trục hang và đi ra ngoài, để lại nhóm kia ở phía sau. Bọn họ chắc sẽ dọn sạch được đống đấy thôi, vì thế sẽ có lợi cho họ hơn.
Nhưng đó là khi Welanna hỏi tôi, “Ryoma, có thực sự ổn không khi không nói gì với bọn chúng?”
“Tôi nghĩ mình đã thể hiện đủ chỉ với đúng một câu thần chú đấy rồi. Nếu bọn họ không chấp nhận được sự thật ngay cả sau khi thấy nó, nói chuyện cũng chỉ mất thời gian thôi.”
“Thế cũng có thể đúng…”
Ngay từ đầu, những sự việc kiểu này chỉ có thể được giải quyết nếu phía bên kia là những người sẵn sàng chấp nhận sự thật; những kẻ luôn muốn phàn nàn sẽ chẳng bao giờ lắng nghe hết. Nếu mấy người ban nãy thuộc vế sau, tôi chỉ cần tránh tiếp xúc với họ trong tương lai là được. Để thay đổi một người tốn rất nhiều thời gian và công sức – đấy là nếu nó thành công. Những người không muốn thay đổi thì sẽ mãi không bao giờ thay đổi, không kể bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Bạn chỉ cần sẵn sàng cắt đứt mối quan hệ với họ là được… đó là ý kiến của cá nhân tôi.
“Bọn họ nhìn có vẻ rất túng thiếu, nên cứ coi việc này như là cuộc đấu tranh tuyệt vọng của những chàng trai, cô gái trẻ trơ trẽn để sống sót thôi.”
“Tuổi trẻ trơ trẽn… Cậu nói như thể cậu già hơn bọn họ rất nhiều vậy, Ryoma. Cậu biết người lớn nhất trong số họ chắc phải 15 tuổi chứ?”
“Cậu có thực sự là 11 tuổi không vậy, Ryoma?”
“Nếu đó là những gì Ryoma đã quyết thì cứ kệ đi, meow.”
Ngay cả khi cơ thể tôi là trẻ con, trái tim tôi vẫn thuộc về một ông già 42 tuổi… Tôi thấy chả đáng để đi mắng mấy đứa trẻ con vì chuyện vặt vãnh thế này, với lại những người khác cũng dạy cho chúng một bài học rồi. Tôi cũng đã cho chúng xem kĩ năng ma thuật của mình. Giờ thì chỉ còn đợi chúng tự suy nghĩ lại về bản thân thôi.
“Nhưng tôi vẫn hơi tò mò. Trông tôi yếu đến vậy cơ à?”
Tôi từng sống sót trong rừng đến tận ba năm chỉ dựa hầu hết vào thể trạng của mình, và còn đánh nhau với lũ cướp nữa cơ mà. …Tự nhiên giờ nghĩ đến chuyện ấy lại thấy phiền lòng thế nhỉ.
“Ừ, trông cậu chả mạnh tí nào.”
Ở kiếp trước, mấy nhân viên mới vào luôn nói xấu sau lưng tôi, họ bảo rằng sự hiện diện của tôi luôn khiến họ thấy bồn chồn. Việc đó thực sự chỉ là do ngoại hình của tôi thôi sao?
“Xem nào… Sau khi xem cậu chiến đấu ngày hôm nay thì tôi biết cậu mạnh thế nào rồi, nhưng những lúc không chiến đấu như bây giờ thì cậu không tạo cho tôi cảm giác ‘mạnh’ cho lắm…”
“Có lẽ sẽ hơi thô lỗ nếu hiểu theo cách này, nhưng cậu thiếu một ánh hào quang nhất định nào đó… Đương nhiên là sau khi biết về sức chịu đựng cũng như khả năng săn bắn của cậu, tôi chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ khiến chúng tôi vướng chân tay. Nhưng tôi không hề biết cậu sở hữu những kĩ năng gì…”
“Sau khi đạt đến một cấp độ sức mạnh nhất định, thường sẽ rất dễ nhận ra một người mạnh đến mức nào chỉ bằng việc nhìn vào họ, meow…”
“Nói thật thì, kĩ năng chiến đấu của cậu lão luyện hơn tôi nghĩ nhiều đấy. Phải nói là tôi đã rất ngạc nhiên.”
“Hào quang chỉ là một thứ dựa vào cảm nhận, vậy nên cảm giác mờ nhạt hay rõ ràng đều phụ thuộc vào khả năng cảm quan của người đó. Tuy nhiên thú nhân bọn tôi sẽ cảm nhận được rõ nhất. Vậy mà hào quang của Ryoma lại chẳng thấy đâu… Cậu đang giấu khả năng của mình đấy à?”
“Không, ít nhất là không cố tình.”
Tôi không phải giữ thể diện nhiều như ở kiếp trước, nên tôi cũng chẳng bận tâm đến chuyện đó lắm. Nếu có thì tôi sẽ chỉ tránh những hành động có thể bị hiểu là đe dọa người khác thôi, nhưng chuyện đó thì hầu như ai chả làm, không thể gọi là che giấu được.
“Nếu vậy thì có lẽ đó chỉ là điểm khác biệt của riêng cậu thôi. Người ta gọi đấy là bản chất con người mà nhỉ?”
“Mọi người thực sự nghĩ vậy à? Hồi trước, mỗi khi tôi gặp lũ cướp trong rừng, chúng đều coi thường tôi. Cơ mà lần nào tôi cũng lật ngược tình thế và đánh úp bọn chúng.”
“Tôi biết cảm giác đấy mà. Cơ mà lũ cướp đấy cũng xui thật.”
“Cảm giác chắc hẳn giống với đi săn slime, meow…”
“Cơ mà người đi săn còn mạnh hơn cả một con gấu đen…”
“Cilia nói đúng đó… Vậy có nghĩa là Ryoma giống một cái bẫy tự nhiên à?”
Trước khi tôi kịp nhận ra, mọi người đã coi tôi như một cái mồi săn cướp.
Có vẻ như giờ trưa đã điểm trong lúc chúng tôi còn đang mải nói chuyện, vậy nên tất cả quyết định quay trở lại bãi đất trống.