Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 2 - Chương 2 Hồi 3: Nhận Được Lời Mời

Ryoma

Tôi mải tập trung đến mức quên cả thời gian… Sebas đưa tôi về với thực tại và dùng thuật Bẻ Cong để đưa chúng tôi quay về chỗ Eliaria và những người khác. Tôi chỉ nhận ra khi đã về đến nơi, nhưng nơi tôi tập luyện ban nãy nằm khá xa nơi đây.

“Chào mừng cậu trở về, Ryoma.”

“Hai người cũng đi được một lúc rồi; em đã đi xa đến mức nào vậy?”

“Em có học thêm được ma thuật gì mới không?”

Khi nhận ra chúng tôi đã về, nhóm của Eliaria liền chạy tới ngay.

“Có ạ, cũng nhờ vào Camil và Sebas.”

“Thế là tốt rồi. Nếu cháu vẫn còn ma lực thì có thể biểu diễn lại được không?”

Sau khi gật đầu trước yêu cầu của Reinbach, trước tiên tôi làm lại tất cả những gì đã học được từ Camil. Tiếp theo là Nhà Không Gian… Phải mất đến 10 giây tôi mới mở được cánh cổng. Tôi vẫn cần luyện tập thêm.

Nhà Không Gian.”

Nó đã thành công. Khi cánh cửa mở ra, tất cả mọi người trừ Sebas đều đứng hình. Nghĩ lại thì… ở tầm tuổi của tôi, làm được Hòm Đồ đã là ấn tượng lắm rồi. Tôi phấn khích quá nên quên béng mất… Nhưng mà dù sao Sebas cũng biết rồi nên chả có cách nào để giấu cả. Thực ra cả bốn người nhà họ đang tiến về phía Sebas ngay lúc này rồi ấy chứ.

Nhưng sau đó họ cũng quay lại khen tôi. Tôi có thể hiểu là làm được vậy là điều đặc biệt ấn tượng, cơ mà được nhiều người xoa đầu thế này thì có hơi ngượng…

Trời đã chuyển sang hoàng hôn, vậy nên chúng tôi quay trở lại nhà trọ. Tuy nhiên, vì cách tập luyện ma thuật hiệu quả nhất là tập lại nhiều lần, vậy nên tôi quyết định quay về bằng cách dùng phép Bẻ Cong. Sebas sẽ đi cùng tôi để đề phòng bất trắc.

Dó đó, trong khi chúng tôi đang trên đường quay lại thì Sebas chợt nhớ ra một chuyện.

“Cậu Ryoma, chúng tôi định đưa Tiểu thư Eliaria đến khu mỏ bỏ hoang để thực hành chiến đấu với quái vật ngày mai. Cậu có muốn đi cùng không?”

“Nghe hay đấy. Ông không phiền nếu cháu đi cùng chứ?”

“Chắc chắn là không rồi, Tiểu thư Eliaria sẽ rất vui. Cơ mà, cậu có dùng vũ khí nào khác ngoài cung tên không? Khu mỏ ở bên trong khá hẹp nên tôi nghĩ không nên dùng cung. Cậu cũng sẽ cần áo giáp nữa.”

“Vậy dao găm thì sao ạ? Cháu có thể dùng ma thuật và võ thuật nữa, nhưng hiện cháu chưa có giáp.”

“Vũ khí thế là ổn rồi. Quái vật ở trong khá yếu, và lính hộ vệ cũng sẽ đi cùng nữa. Mục đích chuyến đi lần này là dạy cho tiểu thư cách suy đoán về đối thủ trước khi hành động, lấy thêm kinh nghiệm về sau.”

“Vậy cháu sẽ dùng dao găm, còn về phần giáp…”

Vũ khí có thể tạo ra nhờ ma thuật hệ đất ở một mức độ nào đó, nhưng giáp mà làm cẩu thả thì chỉ khiến di chuyển khó khăn hơn thôi.

…Mà khoan đã, tôi có nhận được một lá thư giới thiệu từ trưởng chi nhánh mà nhỉ? Tôi nên tận dụng cơ hội này để mua cái gì đó tử tế.

“Cháu nghĩ mình sẽ đi mua vài thứ khi quay trở lại thị trấn. Thật may cháu có một lá thư giới thiệu từ hội trưởng của Hội Thám Hiểm.”

“Tôi hiểu, thế thì tuyệt quá.”

◇◇◇

Sau khi chúng tôi về đến thị trấn. Sebas quay trở lại nhà trọ trong khi tôi tìm đường đến cửa hàng vũ khí. Khi tôi tìm được nó và đi vào trong, tôi được chào mừng bởi một người đàn ông lực lưỡng với một nụ cười quái dị.

“Chào mừng! Cậu đến đây hôm nay để mua gì à?”

“V-Vâng… Tôi đang tìm mua một vũ khí có thể dùng trong không gian chật hẹp, như trong một khu mỏ bỏ hoang. Ví dụ như dao găm chẳng hạn. Và cả giáp nữa.”

“Dao găm ở trên kệ đằng kia; cậu cứ tự nhiên xem qua!”

“…Xin thứ lỗi nếu tôi có hỏi điều này, nhưng có phải ông đang cố tình ép giọng mình thành như thế không?”

“……Cậu nhận ra à?”

“…Rất dễ dàng là đằng khác.”

Nụ cười của ông ta sụp đổ ngay tức khắc, thay vào đó là một biểu cảm kì lạ… Khi tôi nói cho ông ta về việc này, ông ta bỗng gắt gỏng.

“Argh, đủ rồi! Xin lỗi, nhóc. Bạn của tôi hay bảo rằng tôi quá cộc cằn với khách hàng, nên tôi cố tỏ ra thân thiện chút. Cơ mà không hợp tính tôi lắm.”

“Tôi hiểu mà. Nhân tiện, đây là cửa tiệm Digger Armory đúng không?”

“Đúng rồi. Có vấn đề gì à?”

“Tôi có nhận được một lá thư giới thiệu từ hội trưởng của Hội Thám Hiểm. Ông ấy bảo đến đây và đưa cho ông cái này.”

“Worgan? Cái này thì kì lạ thật… Cậu là dân mới vào nghề phải không? Nơi này không rẻ đâu nhé, nhưng chất lượng thì bảo đảm. Cậu có tiền không?”

“Có, tôi không rõ về giá cả thị trường, nhưng tôi có thể trả đến mức 30 đồng vàng nhỏ.”

“Thế là quá thừa rồi. Thế trước giờ cậu dùng cái gì?”

“Tôi thường dùng cung và tên, nhưng mà để sử dụng chúng trong hầm mỏ thì có hơi…”

“Tôi hiểu… Vậy thì cậu có thể dùng dao găm, như cậu nói ban nãy, hoặc một cây giáo ngắn hay kiếm một tay cũng được.”

“Vậy tôi sẽ lấy hai con dao găm, mà ở đây ông có bán phi đao không?”

Mặc dù tôi có kĩ năng thông thạo vũ khí ném, trước giờ tôi chỉ dùng đá. Đây là cơ hội tốt để dự trữ một ít.

“1 đồng vàng nhỏ cho 10 cái. Chúng đắt nhưng có chất lượng tốt. Nếu cậu nhặt lại chúng sau khi phi ra và bảo dưỡng kĩ càng, chúng sẽ dùng được khá lâu đấy.”

“Vậy cho tôi 10 cái phi đao và hai con dao găm.”

“Một con dao găm là 2 đồng vàng nhỏ, vậy nên 2 con dao và 10 cái phi đao sẽ là 5 đồng vàng nhỏ. Và cậu cũng cần giáp đúng không?”

“Vâng, càng dễ vận động càng tốt. Ông có loại nào ở đây?”

“Nếu cậu muốn tập trung vào tính cơ động thì giáp da là lựa chọn tốt nhất. Da của quái vật cũng cứng cáp hơn nhiều so với giáp kim loại tầm thường. Cũng có những bộ giáp toàn thân được yểm ma thuật để di chuyển dễ dàng như giáp da… nhưng những loại như thế không được bày bán ở đây, và bọn tôi cũng không nhập về đâu.”

“Vậy tôi sẽ lấy giáp làm từ da quái vật.”

“Được thôi. Tuy nhiên, tôi chỉ có hai bộ hợp với dáng người cậu. Nếu cậu muốn điều chỉnh một bộ khác thì sẽ mất một ngày hoặc hơn. Vậy cậu muốn sao? Thích xem hết không?”

Tôi phải dùng vào ngày mai, nên tôi cần mua luôn trong hôm nay.

“Tôi sẽ đến khu mỏ vào ngày mai, vậy nên chỉ những bộ tôi có thể mua luôn trong hôm nay thôi.”

“Được rồi, tôi sẽ lấy chúng ngay.”

Người đàn ông đó đi ra phía trái nhà và mang ra hai bộ giáp.

“Hai bộ này được làm từ da quái vật. Một cái được làm từ da của ếch Grell. Nó có thể uốn cong được và dễ di chuyển khi mặc lên người, nó cũng khá cứng cáp nữa. Giá của nó là 4 đồng bạc trung.”

Kết cấu của nó khá giống với cao su. Da ếch ấy hả…

“Bộ còn lại được làm từ vảy cứng của một loài bò sát. Giá của nó đắt hơn, ở mức 5 đồng vàng nhỏ.”

“Chênh lệch về giá hơi bị lớn đấy.”

“Vấn đề ở đây là nguyên liệu làm ra chúng. Loài bò sát vảy cứng này sống ở vùng đất bỏ hoang và hiếm khi bị phát hiện. Hơn nữa, chúng có khả năng gần giống với ma thuật trung tính Cường hóa Thể chất, nên săn chúng cũng khó khăn không kém. Vũ khí thông thường không thể cắt qua lớp vảy của chúng, và ma thuật thì lại dễ làm hỏng bộ da. Tôi đã hạ giá hết mức có thể rồi đấy.”

Cường hóa Thể chất bao bọc thân thể bằng ma lực, tăng sức phòng thủ khiến việc gây thương tích cho cơ thể đó không hề dễ dàng. Quái vật mà dùng được kĩ năng này hẳn rất khó để săn bắt.

“Để có thể hạ được nó, cậu cần cả kĩ năng và may mắn. Nhưng loại da này rất nhẹ và có thể trở nên cứng hơn nếu cậu truyền ma lực qua đó. Nó giúp tăng độ bền trong khi vẫn giữ được độ mềm dẻo của da, vì vậy nó nhẹ và dễ di chuyển. Nó thậm chí còn cứng hơn cả giáp da bình thường. Vậy nên nó rất nổi tiếng với những pháp sư với thể lực không cao. Tuy nhiên, chiếc áo này được làm từ phần da còn thừa của một bộ giáp khác, nên tôi không có đủ nguyên liệu để làm thành một bộ đầy đủ. Tôi cũng chỉ làm được một cái với kích cỡ cho trẻ con như cậu thôi. Thế nên những mạo hiểm giả trưởng thành không thể mặc chúng, đồng thời những mạo hiểm giả tầm cậu cũng không có đủ tiền mà mua. Tôi cũng chả có đủ nguyên liệu mà sửa nó. Vậy nên bộ giáp này đã nằm đây được hai năm rồi. Nếu cậu có tiền thì tôi rất biết ơn nếu cậu mua luôn bộ này. Chất lượng của nó chắc chắn tốt hơn cái kia.”

Quả thực là thế, dựa trên mô tả của ông ta, bộ này có vẻ tốt hơn đáng kể. Trưởng nhánh trực tiếp giới thiệu cho tôi cửa hàng này, nên người bán hàng chắc hẳn phải đáng tin cậy…

“Tôi hiểu rồi, vậy lấy cho tôi bộ giáp bò sát vảy cứng.”

“Cảm ơn rất nhiều. Tổng số tiền cho vũ khí và giáp của cậu là 10 đồng vàng nhỏ.”

Tôi lấy túi tiền từ Hòm Đồ ra để trả và cho người bán hàng kiểm tra, trước khi nhận lại dao găm, phi đao và giáp để cất đi.

“Cảm ơn ông rất nhiều. Nãy tôi chưa giới thiệu, nhưng tôi là Ryoma Takebayashi. Tôi sẽ còn quay lại nếu cần gì thêm.”

“Phải rồi. Tôi là chủ cửa hàng, Darson Digger. Bộ giáp cậu vừa mua sẽ dùng được lâu dài nếu cậu bảo quản chúng tốt và tránh làm mấy việc dại dột. Khi nào mà bộ giáp đó quá chật với cậu thì quay lại đây mua một bộ mới. Lần sau tôi sẽ giảm giá cho cậu.”

Tôi cảm ơn ông ấy và quay trở về nhà trọ.

◇◇◇

Ngày hôm sau.

Chúng tôi đi đến khu mỏ bỏ hoang vào sáng sớm bằng xe ngựa. Con đường dẫn đến đó càng ngày càng gập ghềnh hơn, nhưng thời tiết khá dễ chịu. Chúng tôi chắc hẳn sắp đến nơi rồi, vì cũng đã gần ba tiếng kể từ lúc xe ngựa rời khỏi thị trấn…

“…”

Tôi không rõ vì sao, nhưng Eliaria cử xử khá kì lạ. Cô bé đang ngồi cạnh tôi, nhưng cô ấy chẳng nói gì mấy kể từ bữa sáng đến giờ, có vẻ luôn trầm ngâm suy nghĩ.

“Tiểu thư, cậu ổn chứ?”

“Ừm, mình vẫn ổn.”

Ít nhất thì cô ấy không có vẻ gì là bị ốm… hay là cô ấy đang lo lắng?

“Có phải đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp chiến đấu với quái vật không?”

“Không phải. Cũng không thể nói là mình có nhiều kinh nghiệm được, nhưng…”

“Vậy thì cháu nên thả lỏng chút đi, Elia.”

“Ông nội…”

“Đúng rồi đó, nghe con nói chả thuyết phục tẹo nào nếu con không bình tĩnh lại chút.”

“Không phải cả mẹ nữa chứ…”

“Hahaha, cơ mà cũng được một thời gian kể từ lần cuối con chạm mặt với quái vật rồi mà. Xe sắp đến nơi rồi. Chúng ta cùng bàn lại về việc sẽ làm gì trong hôm nay một lần nữa nhé?”

Nghĩ rằng tốt hơn hết là nên làm gì đó thay vì im lặng, Reinhart bắt đầu nói.

“Đầu tiên, nơi chúng ta sẽ đến hôm nay được gọi là Mỏ Bắc Gimul. Đúng như tên của nó, khu mỏ này nằm về phía bắc của thị trấn Gimul, và nó đã bị bỏ hoang rồi. Giờ thì, mục đích của chúng ta là gì?”

“Điều tra về khu mỏ ạ. Chúng ta cần biết thêm thông tin trước khi có thể đăng yêu cầu dọn dẹp cho Hội Thám Hiểm. Và việc này cũng là để con được huấn luyện nữa.”

“Chính xác. Thông thường, chúng ta có thể tham khảo các báo cáo tuần tra thường xuyên của chính quyền, nhưng… sau cuộc điều tra hôm nọ, chúng ta đã phát hiện ra bọn họ cũng nhúng tay vào quỹ của khu mỏ phía bắc này nữa. Vậy nên không thể dựa dẫm vào báo cáo đó được. Đó là lý do chúng ta sẽ ghé qua một vài trục mỏ để biết thêm thông tin về những loại quái vật trú ngụ ở trong, từ đó có thể đưa ra yêu cầu cho Hội Thám Hiểm.”

Không rõ tổng thể số lượng quái vật trong toàn bộ khu mỏ phía bắc là bao nhiêu, nhưng để tiêu diệt toàn bộ chúng sẽ là một công việc khó khăn kéo dài trong vài ngày liền. Vậy nên hôm nay chỉ là tập luyện và điều tra sơ bộ mà thôi.

Không thể dựa vào những thông tin từ bên chính quyền, nhưng hiện vẫn chưa có báo cáo nào về việc phát hiện ra quái vật cấp cao trong hầm mỏ. Vậy nên nơi đây sẽ rất phù hợp để huấn luyện trẻ nhỏ.

Tôi lắc lư cùng chiếc xe ngựa trong khi liếc qua liếc lại giữa một Eliaria lo lắng và bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.