“Giờ thì, chúng ta bắt đầu được chưa nhỉ?”
Sau khi chơi với bong bóng nước được một hồi, đã đến lúc để bắt đầu bài huấn luyện ngày hôm nay.
“Tiểu thư, cô sẽ tiếp tục với bài thực hành kiểm soát ma lực vào sáng nay. Còn cậu Ryoma, cậu có mong ước gì không?”
“Cháu muốn học ma thuật tấn công của mỗi loại nguyên tố. Như cháu nói ở nhà thờ đợt trước, cháu chả mấy khi dùng ma thuật tấn công cả.”
“Đúng là như thế. Vậy thì người phù hợp nhất sẽ là…”
“Tôi, phải không?”
Sebas nhìn về hướng Camil. Có vẻ như anh ấy sẽ phụ trách phần dạy tôi.
“Ryoma có thể dùng mọi loại nguyên tố đúng không? Anh cũng có thể dùng được tất cả các nguyên tố cấp thấp, cũng như hệ điện và băng. Anh không thể dạy cho em những nguyên tố cấp cao như là độc tố hay mộc, nhưng anh biết phép căn bản của mọi thứ khác.”
“Vậy ạ? Thế mong anh giúp đỡ, anh Camil.”
“Anh cũng vậy.”
“Vậy thì hẹn gặp lại em sau, Ryoma.”
Chị Elise vừa báo với tôi là tiểu thư sẽ được huấn luyện ở một nơi khác, sau đó rời đi luôn.
Tôi bối rối nhìn theo họ – không phải chúng tôi sẽ huấn luyện ở cùng một chỗ à?
Khi tôi hỏi Camil, anh ấy bảo: “Anh nghĩ là do vấn đề an toàn. Em cũng biết rằng tiểu thư có rất nhiều ma lực chứ?”
“Vâng, em có biết.”
“Cô bé gặp khó khăn trong việc điều khiển ma lực. Dạo này thì không sao, nhưng trong quá khứ, ma thuật mà cô bé tạo ra sẽ bắn đi mọi hướng… Với mỗi phát bắn còn mạnh gấp vài lần so với lúc dùng trong thực chiến.”
Nghe nguy hiểm thật…
“Nhưng như anh nói, đấy là trong quá khứ. Giờ chả mấy khi chuyện đó xảy ra nữa. Việc hôm nay chỉ là để đề phòng thôi.”
Camil dường như đang cố gắng nhấn mạnh là mọi việc hiện đã ổn. Có lẽ chuyện này hơi khó xử bởi anh vừa nói xấu về một người mà anh ấy phục vụ… Tôi thấy tội cho anh ấy nếu cứ gặng hỏi thêm, vậy nên tôi đề nghị bắt đầu tập luyện.
“Ý hay đấy. Chúng ta cũng nên bắt đầu thôi. Em có thể dùng được một ít ma thuật tấn công đúng không?”
“Vâng. Nhưng em chỉ dùng được ma pháp tấn công căn bản thôi.”
“Không sao. Giờ em có thể thử dùng tất cả những ma thuật mình biết không?”
“Em hiểu rồi.”
Tôi quay về hướng một tảng đá gần đấy và phóng tất cả các loại ma pháp tấn công căn bản của các hệ lửa, nước, gió, đất, điện, băng, và độc tố – lần lượt là Cầu Lửa, Bóng Nước, Phong Đao, Địa Chông, Choáng, Đạn Băng, và Độc Tố.
“Yup, em có thể dùng tốt các ma pháp căn bản rồi. Học các loại ma thuật tiếp sẽ dễ thôi. Đầu tiên… anh sẽ cho xem ví dụ của mỗi loại, sau đó em có thể tự thực hành.”
“Phiền anh ạ.”
“Vậy anh bắt đầu đây. Đầu tiên là hệ lửa, Mũi Tên Lửa.”
Ngay khi Camil đọc thần chú, lửa tạo ra từ tay anh ấy biến đổi thành hình một mũi tên. Anh ấy ném thẳng nó về phía tảng đá ban nãy. Mũi tên trúng mục tiêu và tóe ra lửa.
“Đầu tiên là ma thuật tấn công hệ lửa, Mũi Tên Lửa. Nó bay nhanh hơn so với Cầu Lửa và cũng có độ xuyên cao hơn. Đây là ma thuật hệ lửa dễ nhất và được biết đến nhiều nhất. Em thử làm đi.”
“Vâng ạ.”
Tôi nhớ lại hình ảnh phép Mũi Tên Lửa của Camil và thử tái tạo lại nó. Tôi tạo ra một quả cầu lửa đủ to trong lòng bàn tay và nén nó lại, tưởng tượng hình ảnh một mũi tên…
“Mũi Tên Lửa.”
Phép Mũi Tên Lửa mà tôi phóng ra giống hệt như của Camil, bay xuyên qua không trung và trúng vào tảng đá.
“Yup, thành công rồi. Em học cũng nhanh phết đấy, làm lần đầu đã được luôn.”
Hả? Không phải phản ứng thông thường sau chuyện này trong mấy cuốn tiểu thuyết sẽ là nghi ngờ sao? Tôi có nên chối không?
“Em thường dùng cung và tên nên cũng dễ tưởng tượng.”
“Anh hiểu rồi, có lẽ chuyện đấy cũng đóng góp một phần.”
“Đóng góp?”
“Yup. Đôi lúc nó xảy ra với những người không phải pháp sư nhưng có các kĩ năng liên quan đến ma thuật ở cấp độ cao. Ma pháp mà họ dùng trong cuộc sống hàng ngày cho phép họ dùng ma thuật tấn công dù chưa được học bao giờ. Với những người như vậy, chỉ cần luyện tập một chút và có thể tưởng tượng ra hình ảnh rõ nét trong đầu là đã dùng được rồi. Tuy từng người, có người chỉ cần thử hai đến ba lần là thành công.”
Ồ, vậy tức là không có gì bất thường nếu học được ma thuật nhanh… Thế thì tốt rồi. Mà nghĩ lại mới nhớ, tiểu thư học được phép Nước Bong Bóng trong có hai lần thử. Nếu mà mình nhớ chi tiết đấy thì đã chả mất công lo…
Sau đó, chúng tôi tiếp tục học cho đến khi tôi dùng được hết các phép tấn công Đạn Nước, Búa Gió, Đạn Đá, Mũi Tên Choáng, Mũi Tên Băng. Tôi cũng nhanh chóng học được các phép phòng thủ như Tường Lửa, Tường Nước, Khiên Gió, và Khiên Băng.
Nhưng đổi lại thì lại có một vấn đề khác.
“Ờm… Anh hết thứ để dạy em rồi… Chúng ta có thể học sang các phép trung cấp, hoặc là tập trung vào cải thiện tốc độ của em… hmm…”
Có vẻ như dù tốc độ học ma pháp của tôi không bất thường, nhưng nó vẫn quá nhanh, khiến giờ hết cả thứ để học. Đó là lúc Sebas xuất hiện.
“Cậu đang vương vấn chuyện gì à?”
“Sebas.”
“Ryoma tiếp thu nhanh quá, cậu bé đã học hết những gì tôi muốn dạy trong hôm nay rồi.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì cứ để tôi. Vì tôi có thể dạy cậu ấy ma pháp không gian.”
Ồ, thế thì tuyệt quá! Tôi sẽ được học ma pháp không gian từ một trong những pháp sư hệ không gian hàng đầu của vương quốc này!
“Vậy thì phần việc của tôi đã xong. Cố gắng lên nhé, Ryoma.”
“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều, anh Camil. Cháu rất mong chờ được học từ ông, Sebas.”
Tôi cảm ơn Camil và cúi đầu trước Sebas với một nụ cười tươi trên mặt.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Đầu tiên thì để xác nhận lại, cậu còn dùng được ma pháp hệ không gian nào khác ngoài Hòm Đồ không?”
“Cháu có thể dùng Dịch Chuyển Tức Thời.”
“Cậu có thể làm thử chứ?”
“Vâng, chắc chắn rồi. Dịch Chuyển Tức Thời!”
◇◇◇
Sebas
Cậu Ryoma kích hoạt ma pháp Dịch Chuyển Tức Thời và xuất hiện bên cạnh tảng đá gần đó. Cậu ấy tiếp tục thực hiện nó thêm bốn lần liên tiếp nữa, trước khi quay trở lại bên cạnh tôi.
Do tính chất của phép dịch chuyển tức thời là đột ngột chuyển vị trí của người làm phép đến một địa điểm khác, nên cũng không hiếm khi thấy những người mới tập bị mất thăng bằng sau khi xuất hiện trở lại – nhưng tôi không thấy bất cứ dấu hiệu nào như thế. Thật tuyệt vời. Dù nó chỉ là một ma thuật căn bản, tôi có thể thấy cậu ấy có kinh nghiệm như thế nào dựa vào tốc độ kích hoạt và cách di chuyển trước và sau khi đến một ví trí mới. Cậu ấy có vẻ đã thuần thục nó, luyện tập bằng cách làm đi làm lại.
“Quả thật rất ấn tượng, Cậu Ryoma. Nếu cậu đã có thể làm được thế này rồi thì tôi tin cậu sẽ dùng được ma thuật trung cấp Nhà Không Gian và ma pháp dịch chuyển tầm trung Bẻ Cong thôi.”
“Thật ư?!”
“Vâng, thật đấy. Cậu Ryoma, cậu có biết lý do tại sao ma pháp không gian lại được coi là loại nguyên tố khó học nhất trong các nguyên tố cấp cao không?”
“Không, cháu không biết.”
“Vậy thì cậu có thể giải thích cách dùng ma pháp không gian không?”
“Dựa vào nguyên lý sử dụng ma lực để tác động lên một vùng không gian và bóp méo chúng.”
“Chính xác. Tuy nhiên… hầu hết mọi người đều vấp ngã ở bước căn bản đầu tiên, đó là dùng ma lực lên một vùng không gian. Không gian là một thứ luôn tồn tại ở quanh ta, nhưng hiếm có người nhận thức đủ được điều đó và áp dụng vào ma thuật của mình.”
Hầu hết ví dụ trong sách về ma pháp không gian chỉ có ý hiểu chung là ‘thứ nhấn chìm tất cả sự vật trên thế giới này’, khiến phần lớn người đọc không thể tưởng tượng ra một hình ảnh rõ ràng trong đầu.
Tất cả những gì cần phải nắm rõ là vị trí tổng quan của một người và vùng không gian mà ma thuật đó sẽ được truyền tới. Nhưng đây không phải thứ có thể dễ dàng giải thích được. Hiểu biết thông qua ngôn ngữ hiện nay vẫn chưa được hoàn thiện. Một người chỉ có thể cảm nhận rõ về không gian qua quá trình thực hành lặp đi lặp lại. Nếu không nắm được cảm giác này sẽ không thể dùng được các loại ma pháp không gian trung cấp và cao cấp.
“Rất nhiều người đã ngạc nhiên khi biết được điều này, nhưng ma thuật không gian căn bản và trung cấp thực ra là một.”
“?!”
Fufu… Cậu nhóc đó ngạc nhiên đúng như mình dự đoán.
“Từ rất lâu trước khi chúng ta được sinh ra… không tồn tại một thứ gọi là ma pháp không gian căn bản, và có vài người còn nói rằng không ai phân chia ma pháp căn bản và trung cấp ra hết. Lý do cho việc này là ngay từ bước đầu tiên trong việc học ma pháp hệ không gian, một người phải nắm rõ được cảm giác về không gian xung quanh. Những người không nắm được thường sẽ thất bại hoặc tạo ra một phiên bản ma thuật không gian chưa hoàn thiện. Nhưng dần dà, số lượng cũng như chất lượng của những ma pháp sư không gian bị sụt giảm. Từ đó, những phép thuật ban đầu là căn bản giờ biến thành ma thuật trung cấp, còn ma thuật trung cấp chưa hoàn thiện lại trở thành ma thuật căn bản.”
“Vậy có nghĩa là cháu có thể dùng ma thuật trung cấp Nhà Không Gian và Bẻ Cong theo cùng nguyên lý dùng Hòm Đồ và Dịch Chuyển Tức Thời?”
“Vâng. Nhà Không Gian sẽ cần bổ sung thêm một số chi tiết, nhưng Bẻ Cong thì đúng như vậy. Mở rộng phạm vi dịch chuyển xa hơn cả Dịch Chuyển Tức Thời; miễn là cậu nắm rõ được đích đến, cậu có thể đi bao xa cũng được tùy vào ma lực của mình. Xem nào… đầu tiên hãy thử đến tảng đá ở phía đằng kia trước nhé?”
Tôi chỉ đến một tảng đá ở vị trí xa nhất có thể nhìn thấy được. Phần chóp của nó phẳng lì nên có thể đứng thoải mái ở trên. Nó cũng không đủ cao để có thể gây nguy hiểm nếu bị ngã.
“Cháu sẽ thử.”
Cậu Ryoma ngay lập tức chấp thận thử thách. Một thái độ nghiêm túc như vậy thật đáng để dạy.
Trước giờ tôi đã dạy được bao nhiêu người rồi nhỉ…? Khi sinh ra đã có tài năng về ma thuật không gian, vậy nên ngay từ khi còn trẻ tôi đã luôn sốt sắng trong việc tận dụng tài năng của mình để phục vụ cho nhà Jamil, cống hiến hết mình trong học tập và rèn luyện để trở thành một quản gia.
Hồi tôi phiêu lưu cùng với trưởng tộc đời trước, ma thuật đó đã rất hữu ích. Sau khi kết thúc chuyến hành trình đó, tôi đã hỗ trợ ngài trưởng tộc hàng ngày… Đó chính là thời điểm mà tôi được xưng danh là một trong những pháp sư hệ không gian hàng đầu của vương quốc. Lý do phần lớn có lẽ là do phải di chuyển và mang theo đồ đạc cá nhân của trưởng tộc bằng phép Nhà Không Gian mỗi ngày. Tôi cũng xuất hiện trước công chúng khá nhiều nữa.
Kết quả là rất nhiều người muốn trở thành học trò của tôi. Tôi đã bỏ qua toàn bộ những lá thư yêu cầu đó, nhưng một số người đã dùng quan hệ với trưởng tộc đời trước như một lý do để bắt tôi phải dạy cho con họ.
Vì tôi không thể bỏ qua những yêu cầu như thế, tôi phải dạy chúng… nhưng chẳng có gì đáng nói về bọn chúng cả. Tôi đã ngừng đếm số học sinh của mình sau khi con số đó vượt quá 100, nhưng cuối cùng thì chỉ có dưới 10 người là có đủ khả năng để lên cấp độ trung cấp. Thậm chí có một số người con của vị quý tộc nào đó không chịu lắng nghe khi tôi bảo chúng ma pháp không gian không thể được diễn giải bằng lời, và chúng chỉ phàn nàn suốt ngày thay vì tập luyện.
Những người nghiêm túc lắng nghe và sốt sắng muốn thực hành ma thuật như Cậu Ryoma – đó mới là những người đáng để dạy. Càng tuyệt hơn khi họ có tài năng. Đã bao giờ có trường hợp mà tôi tình nguyện muốn dạy người khác chưa? Có lẽ là rồi, nhưng tôi không nhớ được.
Ngay cả trong lúc tôi suy nghĩ những điều này, Cậu Ryoma vẫn đang nhắm mắt tập trung. Lặng lẽ và sâu lắng, như thể cậu ấy không còn nghe thấy gì xung quanh mình nữa. Thật tuyệt khi thấy một người còn trẻ như cậu có sức tập trung cao độ như vậy, nhưng tôi luôn tò mò không biết cậu ấy đã phải trải qua quá trình huấn luyện gian khổ đến mức nào mới được thế này…
Nghĩ lại thì, Cậu Ryoma đã luôn là một bí ẩn từ thời khắc chúng tôi gặp mặt. Điều đầu tiên tôi nghe về cậu ấy là một đứa trẻ kì lạ mồ côi cha mẹ, sống một mình ở trong rừng. Khi tôi gặp cậu ấy lần đầu, cậu khoác trên mình một bộ quần áo khá sạch sẽ đối với người sống trong rừng, và dù cách nói chuyện của cậu ấy có ngượng ngạo, cậu đã rất lịch sự chào đón chúng tôi. Trong ngôi nhà mà chúng tôi có dịp ghé thăm đó, cậu bé mời chúng tôi trà chất lượng cao cùng mật ong. Ngôi nhà khá đơn giản, nhưng nó được xây với đầy đủ tiện lợi để có thể sống thoải mái ở trong – thậm chí còn có cả bồn tắm. Cậu bé đó sống trong một căn nhà với tiện nghi ngang tầm quý tộc.
Và điều kì lạ nhất trong số đó là kiến thức và khả năng của cậu bé. Kiên trì nghiên cứu slime mà không một ai quan tâm, làm tăng chất lượng cuộc sống của mình bằng slime cọ rửa và slime ăn chất thải, thậm chí còn sáng chế ra những vật phẩm chưa từng thấy bao giờ như vải chống nước.
Trên đường tới Gimul, cậu ấy có nói rằng có thể loại bỏ chất độc từ những viên đá muối trong Rừng Gana bằng giả kim thuật, rồi khi Ngài Reinhart bày tỏ sự thích thú, cậu bé đã đáp lại rằng ‘lượng cung thấp sẽ không thể cạnh tranh với các khu vực khai thác khác’ – kiến thức về buôn bán mà không một đứa trẻ nào ở tầm tuổi ấy biết được ngoại trừ quý tộc hoặc đã trải qua huấn luyện bởi một thương gia.
Vẻ mặt trống rỗng của cậu bé khi đặt chân đến thị trấn và kĩ thuật cá nhân để bảo vệ tiểu thư khỏi những tên lưu manh vẫn còn im đậm trong trí nhớ tôi. Và từ khi đến thị trấn, cậu ấy đã đạt được thành tích to lớn trong việc ngăn chặn dịch bệnh trước khi nó có thể lây lan. Một đứa trẻ bình thường sẽ không thể nào làm được tất cả những điều kể trên. Người đạt được tất cả chúng… Cậu Ryoma thường có vẻ trưởng thành so với tuổi của mình, nhưng gần đây cậu ấy đã mở lòng với chúng tôi hơn, đôi khi thể hiện những phản ứng phù hợp với độ tuổi của mình nữa…
“Sebas.”
Oops, tôi mải đắm chìm trong suy nghĩ quá…
“Vâng, có chuyện gì vậy?”
“Cháu nghĩ cháu có thể làm được. Cháu sẽ thử ngay đây.”
“Vậy cậu hãy làm đi.”
“…Được rồi, Bẻ Cong.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Cậu Ryoma biến mất và xuất hiện trên tảng đá mà tôi chỉ ban nãy. Sau khi xác nhận, tôi cũng dịch chuyển qua đấy luôn.
“Xin chúc mừng. Cậu đã học được thành công ma pháp không gian trung cấp Bẻ Cong.”
“Cháu làm được rồi! Cảm ơn ông rất nhiều, Sebas!”
Fufu… Phản ứng này mới hợp với tuổi chứ.
“Vậy thì tiếp theo hãy tập phép Nhà Không Gian nhé. Cũng như Hòm Đồ, cậu sẽ mở một cái hố trong không gian và tưởng tượng rằng nó rộng ngang với một căn phòng lớn. Tôi sẽ bỏ qua phần giải thích vì cậu đã làm được Hòm Đồ rồi, nhưng khi cậu tạo nên vùng không gian này, hãy tưởng tượng môi trường bên trong của nó giống hệt với bên ngoài. Không như Hòm Đồ, Nhà Không Gian có không khí ở trong. Đó là lý do có thể giữ quái vật trong đấy và duy trì được sự sống của chúng. Không đủ khả năng tái tạo được phần này chính là điều khiến Hòm Đồ trở thành một ma thuật căn bản.”
“Cháu hiểu rồi.”
Sau khi nói vậy, Cậu Ryoma bắt đầu tập trung. Ma thuật này phức tạp hơn Bẻ Cong, nên Cậu Ryoma cố gắng nắm rõ cấu trúc của nó. Cậu ấy dùng Nhà Không Gian vài lần, nhưng chỉ tạo ra được một cái hố đen. Tất cả chúng đều thất bại. Tôi báo lại điều này với Cậu Ryoma và cậu lại tiếp tục tập trung. Và lại thất bại.
Cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi cậu ấy bắt đầu toát cả mồ hôi. Tuy nhiên sự tập trung của Cậu Ryoma vẫn không hề bị lung lay.
Cùng với vài lần nghỉ giữa giờ, khoảng bốn tiếng sau, Cậu Ryoma lẩm bẩm, “…Nhà Không Gian.”
Cái hố xuất hiện trước mặt cậu ấy giờ… là màu trắng.
“Xin chúc mừng. Cậu cũng đã học được thành công phép Nhà Không Gian.”
“Hay lắm! Cảm ơn ông rất nhiều! Giờ cháu có thể để lũ slime trong này mà không cần mang theo giỏ rồi!”
“Tôi rất vui vì đã giúp được. Nếu cậu thấy vùng không gian mình vừa tạo ra hơi nhỏ, cậu có thể lập một vùng không gian mới khác để mở rộng nó, mặc dù làm vậy sẽ tốn nhiều ma lực hơn. Nếu cái hố cậu tạo ra có màu đen tức là nó đã thất bại, còn màu trắng là thành công, vậy nên xin hãy cẩn thận.”
“Cháu hiểu ạ.”
“Giờ thì, đã đến lúc quay trở về với tiểu thư. Trời cũng sắp tối rồi.”
“Hả…? A! Thời gian trôi qua nhanh quá…”
Có vẻ như cậu ấy đã không để ý. Cậu ấy hẳn sẽ tiếp tục đến khi nào thành công mới thôi. Bất cứ người bình thường nào cũng đã cạn kiệt ma lực và bỏ cuộc từ lâu rồi… Chứng tỏ lượng ma lực của cậu ấy có thể sánh ngang với của tiểu thư.
“Dù sao thì cậu cũng đã rất tập trung mà. Vậy thì đi thôi nào. Bẻ Cong.”
Có một số điều bí ẩn vẫn tồn tại quanh cậu bé này, nhưng tôi sẽ tiếp tục quan sát cậu ấy trong im lặng.