“Đừng có mơ mà làm chuyện đó trong khi ta vẫn còn ở đây,” Wilieris nói, chấm dứt trận đấu trước cả khi nó bắt đầu.
“Thôi nào, ít nhất cũng để bọn tôi đấu thử chút chứ,” Kiriluel phàn nàn. “Có phải ngày nào cậu ấy cũng lên đây đâu, với lại miễn là đánh nhau trong này, không ai sẽ bị thương gì hết.”
“Ta không cho phép điều đó. Ryoma nhìn thì vậy thôi, nhưng cậu ấy chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn tại đây. Cô sẽ không gây tổn hại lên cơ thể cậu ấy, nhưng linh hồn thì có đấy. Chấn thương dưới dạng đó còn nghiêm trọng hơn nhiều. Nếu mọi việc không theo ý muốn, cô rất có thể sẽ hủy hoại tâm trí của Ryoma. Nếu cô vẫn nhất mực muốn chiến đấu, cô nên tới nhờ Tekun cung cấp thêm giáp hoặc hỏi xem Fernobelia có hỗ trợ được gì không.”
Wilieris đang từ một người phụ nữ hiền hậu quay ngoắt sang nghiêm khắc và không chịu nhượng bộ. Kiriluel rõ ràng là khó chịu với việc đó, nhưng nói thật thì tôi cũng không hứng thú với cái ý tưởng bị phá hủy tâm trí cho lắm.
“Có lẽ tôi sẽ đi hỏi Tekun xem sao, còn Fernobelia thì bỏ đi. Cứ làm như hắn ta sẽ giúp ấy.”
“Thay vào đó, cậu có muốn nhờ cô ấy dạy cho cách sử dụng kỹ năng Đe dọa không, Ryoma? Ta nhớ là cậu vừa nói mình không biết cách dùng hay sao mà.”
“À vâng, tôi có cảm giác là nó sẽ hữu ích.”
“Đó, thấy chưa, thế có phải đơn giản hơn không? Kiriluel, phiền cô giải thích cho cậu ấy nhé.”
“Cái này thực hành thì sẽ dễ hiểu hơn là nghe giải thích đấy,” Kiriluel nói. “Đằng nào cậu cũng sẽ quay lại đây trong tương lai, nên đến lúc đó làm thử cũng không muộn. Ta nghĩ kỹ năng Đe dọa là một thứ rất khó để làm chủ.”
“Ý cô là sao? Tức là tôi chưa đủ mạnh để dùng nó?”
“Không, ngược lại là đằng khác. Bất cứ ai ở ngang trình độ của cậu cũng có thể dễ dàng sử dụng nó. Nghe này, kỹ năng Đe dọa được dùng để chơi đùa với nỗi sợ và bản năng của đối thủ. Khi cậu đã làm quen được rồi, cậu có thể tạm thời vô hiệu hóa kẻ địch và dùng nó để ra đòn nhử. Trong một trận đấu giữa hai võ sư lão luyện, kỹ năng này sẽ được sử dụng thường xuyên. Ta nghĩ cậu cũng thuộc hàng võ sư đó rồi đấy, thế nên cậu sẽ dùng được nó trong chiến đấu thôi. Chỉ có điều… nếu đang không trong đúng tâm trạng, kỹ năng đó cũng vô dụng luôn. Giống kiểu, nếu cậu không thể khiến giọng mình nghe đủ đáng sợ thì bất cứ gã nào to lớn nhìn cũng sẽ ghê gớm hơn nhiều ấy, bất kể hắn có yếu đến mức nào đi nữa.”
Người bình thường cũng có thể nhận được kỹ năng Đe dọa dù là trong cuộc sống hàng ngày, nhưng nó sẽ chỉ dừng ở cấp độ 1 hoặc 2.
“Cứ tưởng tượng như thế này đi,” Kiriluel tiếp tục. “Trước mặt cậu là một gã to lớn. Hắn ta ngồi phịch xuống đất trong lúc run như cầy sấy. Hắn mếu máo khóc lóc và sợ tới mức tè cả ra quần. Sau đó hắn ta gào lên, “Tao sẽ giết mày!”. Cậu có thấy sợ không?”
“Không, cùng lắm thì tôi sẽ chỉ cho rằng hắn là một tên kỳ quái thôi.”
“Đúng, chính là như thế. Như cậu thấy đấy, từ ngữ không thôi là chưa đủ để đe dọa một ai đó. Cậu cần phải thể hiện được thái độ và lòng quyết tâm nữa.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng trong trường hợp của tôi thì sao? Rõ ràng là tôi vẫn có thể làm người khác sợ hãi bằng cơ thể của một đứa trẻ, còn chưa kể đến thái độ tự tin không chùn bước nữa. Dù trước đây tôi đã từng thành công trong việc đe dọa người khác, nhưng có lúc được có lúc không.”
“Trong trường hợp của cậu, tôi nghĩ vấn đề nằm ở phần tâm hồn. Cậu là người Nhật, đúng chứ? Những người tới từ đó thường sẽ cố giải quyết vấn đề theo cách hòa bình và cho rằng ai cũng có thể thấu hiểu lẫn nhau.”
“Kiriluel, quan điểm của cô sai lệch quá đấy. Nhưng đúng là Nhật Bản được đánh giá là yên bình hơn so với các quốc gia khác.”
“Thật sao? Cơ mà tôi thấy người Nhật nào từng tới đây cũng vậy mà.”
“Chờ chút, có bao nhiêu người Nhật đã được đưa tới thế giới này rồi vậy?” tôi không khỏi thắc mắc.
“Ừ thì, chúng ta có đề cập rằng sẽ đưa ra những lựa chọn an toàn nhất để chọn người chuyển sinh qua đây, đúng không?” Lulutia trả lời. “Có lẽ một phần lớn trong số đó là người Nhật.”
“Đương nhiên là bọn ta cũng chọn những người tới từ nước khác nữa,” Wilieris thêm vào.
“Hầu hết bọn họ sẽ quen dần với cách thế giới tại đây hoạt động, hoặc chọn phương án nhắm mắt làm ngơ. Nhưng đôi lúc cũng sẽ có người khăng khăng theo đuổi chủ nghĩa hòa bình và hy sinh vì điều đó. Ta sẽ không bao giờ hiểu được mấy người như vậy, nhưng ta cũng phải thấy ngưỡng mộ trước lòng tận tụy của họ.”
Tôi không hề biết rằng những người như thế có tồn tại, nhưng chúng tôi đang đi lạc đề mất rồi, tôi cần phải đưa câu chuyện trở lại đúng chủ đề ban đầu mới được.
“Nên là… yeah, ta dám chắc là có đủ thể loại người sinh sống tại Nhật Bản, nhưng cũng không sai khi cho rằng đó là một đất nước yên bình, đúng chứ?” Kiriluel hỏi tôi.
“Vâng.”
“Và hồi cậu còn sống ở đó, cậu có thường cố tình đe dọa người khác không?”
“Không, tôi không nghĩ thế,” tôi thừa nhận. Đôi lúc sẽ có người sợ hãi trước vẻ bề ngoài của tôi, nhưng đó chưa bao giờ là ý định thật sự của tôi cả. Mà thực tế, do nhìn như vậy nên tôi mới phải cố hành xử làm sao để người khác không cảm thấy e ngại. Nói vậy thôi chứ hồi đó nó cũng chả có tác dụng mấy.
“Đúng như ta nghĩ, cậu đã hình thành nên một thói quen. Cậu có thể tỏ ra đáng sợ khi thực sự cần phải như vậy, nhưng cậu sẽ luôn cố kiềm lại trong tiềm thức. Mà có vẻ cậu cũng đã phát triển theo hướng bất thường nữa.”
Tôi tò mò không hiểu ý cuối cùng của cô ấy là gì, nhưng trước khi tôi kịp hỏi, Wilieris và Lulutia đã lườm Kiriluel như thể cô ấy vừa nói ra điều gì đó thô lỗ vậy. “Dù sao đi nữa, như cậu thấy đấy, đó là vấn đề về cái tâm,” cô ấy kết luận trong lúc gượng gạo đổi chủ đề. Tôi vẫn thắc mắc ý cô ấy là sao, nhưng quyết định sẽ hỏi lại vào một thời điểm khác. “Mà vấn đề về phần tâm hồn thì không phải chuyên môn của ta. Ở thế giới cậu có cái trò gọi là… ‘tư vấn’, đúng không? Yeah, chưa bao giờ làm chuyện đó cả. Ta dám chắc là cậu sẽ phải thực hành một thời gian nữa mới nhận ra được hiệu ứng của kỹ năng này. Theo quan điểm cá nhân mà nói, ta học thông qua hành động tốt hơn nhiều so với qua lời nói, và dạy dỗ theo cách đó cũng tốt hơn nữa. Nên là nếu chúng ta chỉ cần––”
“Không, cô sẽ không được phép đánh nhau,” Wilieris chen vào.
“…Thôi được rồi. Vậy thì ta không giúp được gì nhiều đâu. Cứ dành thời gian học hỏi và trải nghiệm đi. Rồi cậu cũng quen với nó thôi.”
“Tức là tôi chỉ cần luyện tập thôi đúng không? Sẽ không có lối đi tắt nào hết?”
“Ý tưởng là thế. Cơ thể cậu vẫn còn có thể phát triển dài dài mà. Nếu cậu muốn mạnh hơn bây giờ thì cũng không thiếu thời gian để luyện đâu.”
Cũng đúng. Giờ tôi mới chỉ hơn 10 tuổi một chút, chưa đến mức chỉ còn một hay hai thập kỷ nữa là lìa đời. Mà đằng nào tôi cũng định tham gia vào nhiều nhiệm vụ diệt cướp hơn trong tương lai, vì vậy tôi vẫn còn rất nhiều cơ hội để phát triển. Nhắc đến việc này khiến tôi chợt nhớ ra một chuyện.
“Không liên quan, nhưng mọi người có nghĩ rằng trộm cướp có thể được cải tạo lại sau khi bị bắt không?” tôi hỏi. Tôi mong rằng những người mình bắt được hôm nay có thể tái hòa nhập cộng đồng sau khi hoàn thành án phạt của mình, nhưng các nữ thần nhìn có vẻ mâu thuẫn với việc đó.
“Thật không may, việc tội phạm tiếp tục tái phạm là chuyện vẫn thường xảy ra,” Lulutia trả lời. “Những tên cướp trước đây từng là thành viên của Hội sẽ bị cho vào danh sách đen sau khi bị bắt, vì vậy kể cả khi họ được thả, họ vẫn sẽ bị cấm gia nhập trở lại. Đồng nghĩa với việc họ khó có thể kiếm được việc làm hơn. Đương nhiên, không phải cứ cần có Hội mới có thể tìm được việc, nhưng hầu hết các nhà tuyển dụng sẽ nhờ đến Hội để tìm ra lao động đã qua đào tạo đầy đủ.”
“Không như ở Nhật, khái niệm tự bảo vệ bản thân là điều bình thường tại đây.” Kiriluel tiếp lời. “Chẳng có mấy ai lại sẵn sàng thuê những người có tiền án tiền sự nếu điều đó khiến họ gặp rủi ro cả.”
“Ta nghe nói cậu tuyển nhân viên tới từ khu ổ chuột,” Wilieris nói. “Nhưng phần lớn người dân còn không chịu thuê người tại đó, kể cả khi hồ sơ của họ trong sạch. Cái này bắt nguồn từ định kiến về cư dân của khu ổ chuột nói chung, cho rằng họ trước đó đã phạm tội nên mới phải chịu cảnh như vậy.”
Tôi buộc phải đồng cảm với họ. Theo một cách nào đó, tôi hiểu cảm giác của phía nhà tuyển dụng. Cứ nghĩ đến cảnh thuê phải một ai đó có thể hãm hại đến nhân viên của mình khiến tôi lạnh sống lưng. Nhưng tôi chợt nhớ về một ký ức xưa cũ.
“Tôi vẫn nghĩ rằng nếu bọn họ kiếm được việc làm thì tất cả mọi người sẽ cùng được hưởng lợi hơn,” tôi nói.
“Có lẽ thế, nhưng cái này còn phụ thuộc vào việc bọn họ hối lỗi tới mức nào, họ có sẵn sàng để thay đổi và họ có dám đối mặt với những định kiến của người đời hay không,” Lulutia nói. “Nhưng ta cũng công nhận rằng cho bọn họ việc làm sẽ khiến họ tái hòa nhập xã hội dễ dàng hơn.”
“Cậu đang bận tâm điều gì à?” Wilieris hỏi tôi.
“Tôi đã từng trải qua một chuyện,” tôi nói. “Bà có biết về quá khứ của tôi không, Wilieris?”
“Có biết qua qua, nhưng nó chắc chắn sẽ không liên quan tới cái cậu định kể.”
“Ta cũng chịu,” Kiriluel tiếp lời. “Wilieris và ta không dính dáng tới vụ chọn ai từ Trái Đất để mang qua đây. Tất cả những gì chúng ta được biết là qua lời kể của Lulutia hoặc là từ những gì quan sát được về cuộc sống của cậu tại thế giới này. Với lại, nhớ được hết tất cả những gì về cuộc đời của một con người cũng mất thời gian lắm chứ.” Tôi cứ nghĩ là tất cả các thần đều biết về tôi, nhưng cô ấy nói cũng có lý.
“Đã có rất nhiều chuyện xảy ra hồi tôi còn bé. Giờ thì tôi đã có thể nhìn lại và cười đùa về nó rồi. Nhưng nói thật thì tôi khá tự hào về những gì mình đã đạt được cho đến ngày hôm nay.”
Cả Wilieris, Kiriluel và Lulutia đều há miệng tỏ vẻ ngạc nhiên ở nhiều mức độ khác nhau. Có vẻ tôi vừa nói ra điều gì đó thú vị.
“Ryoma, cậu có thể kể thêm về chuyện đó được không?” Lulutia hỏi. “Cậu không nhất thiết phải làm thế, nhưng chúng ta cũng hết chuyện để nói rồi.” Với việc bọn họ đã ngồi như thế này trong suốt ba ngày liền, chuyện này cũng dễ hiểu.
“Được thôi, dù gì thì mọi chuyện cũng đã qua rồi,” tôi nói. “Đừng có phàn nàn nếu mọi người thấy buồn chán nhé, tôi không dám chắc là câu chuyện này sẽ thú vị đâu.”
◇◇◇
Đó là vào thời điểm năm đầu tiên sau khi tôi tốt nghiệp. Trên đường trở về nhà sau khi đi làm về vào lúc tối muộn, tôi có ghé qua một cửa hàng tiện lợi và đen đủi làm sao chạm mặt phải ba tên cướp. Bọn chúng còn không thèm che mặt mà chĩa súng thẳng lên trần nhà và bắn chỉ thiên vài phát. Cả cửa hàng náo loạn cả lên, nhưng bọn chúng chỉ phá lên cười và lườm những vị khách tại đó. Chúng yêu cầu tất cả phải giao nộp ví tiền, trong đó có cả tôi, rồi yêu cầu người nhân viên thu ngân đưa toàn bộ số tiền trong quầy.
Bọn chúng nhìn có vẻ say xỉn, nhưng có thứ gì đó rất kỳ lạ trong giọng điệu của chúng khiến tôi phải rùng mình mỗi khi nhớ lại. Ít nhất thì tôi cũng có thể suy luận rằng tâm trí của cả ba kẻ này đều không ổn định. Người thu ngân hoảng sợ trong lúc cố gắng lấy tiền cho bọn chúng, nhưng do run cầm cập, anh ấy bị vấp ngã và khiến tiền xu đổ tung tóe ra khắp sàn nhà. Ba tên cướp tiếp tục cười như điên dại trong lúc thúc giục anh ấy khẩn trương lên.
Nhưng vấn đề lớn nhất xảy đến ngay sau lúc đó, cứ như thể một trong số chúng bỗng nảy ra một ý tưởng điên rồ. Hắn hét ầm lên rồi chĩa súng về phía một người phụ nữ trong cửa hàng, vui vẻ tuyên bố rằng hắn sẽ giết cô ấy để làm gương. Đó là lúc tôi hành động. Tôi không nghĩ hắn còn đủ tỉnh táo, nhưng tôi cho rằng hắn nghiêm túc với những gì mình vừa thốt ra.
Cả ba gã đàn ông đều tập trung sự chú ý về phía người phụ nữ, như thể chúng đang mong chờ một trò tiêu khiển diễn ra vậy. Bọn chúng còn không nhận ra tôi đang tiến lại gần nên việc khống chế cả ba tương đối dễ dàng. Tuy vậy, trong quá trình đó, tôi đã làm một tên cướp bị nội thương, khiến một kẻ khác bị nứt hộp sọ, còn tên cuối cùng bị chấn thương động mạch dưới đòn. Khi cảnh sát tới nơi, bọn họ đã bắt tôi vì tội tự vệ không chính đáng. Có lẽ bọn họ còn tưởng nhầm tôi là một trong những tên cướp tại đó.
Tôi không có cơ hội để giải thích và còn không tự nguyện đi theo. Vì thế tôi đã bị còng tay và đưa vào xe cảnh sát bằng vũ lực. Tại đồn, tôi nhớ điều đầu tiên mình bị hỏi là về việc tự vệ không chính đáng, nhưng do thời điểm đó quá hoảng loạn, ký ức của tôi về chuyện này khá mơ hồ. Tuy vậy, thứ khiến tôi không tài nào quên được chính là vẻ ngạc nhiên và sợ hãi trong mắt những sĩ quan tại đồn khi họ thấy tôi được giải đến.
Thời gian tạm giam của tôi liên tục bị kéo dài, và trong thời điểm đó, một vài chi tiết quan trọng đã được thiết lập:
+ Tất cả những tên cướp mà tôi tấn công đều có vũ khí, còn tôi thì tay không tấc sắt.
+ Một cuộc điều tra sau đó đã chỉ ra rằng cả ba đều dùng chất gây nghiện.
+ Khi tính tới việc bọn chúng đã nổ súng sau khi bước vào trong cửa tiệm, có khả năng cao là chúng thực sự có ý định bắn người phụ nữ.
+ Bởi vì số lượng kẻ cướp là ba tên, có khả năng rất cao là chúng sẽ đánh trả sau khi bị tước vũ khí, vì vậy khó lòng nào mà tôi có thể nhẹ tay trong thời điểm đó.
+ Đúng là tôi đã khiến bọn chúng bị trọng thương, nhưng tất cả những gì tôi làm là dùng tay đánh bật súng ra khỏi tay chúng và cho mỗi tên một đòn duy nhất.
+ Tôi đã nhờ ai đó nhanh chóng liên lạc với cảnh sát và bệnh viện ngay sau khi hạ gục lũ cướp, rồi chữa trị cho vết thương của chúng trong khả năng tốt nhất có thể.
+ Camera an ninh đã ghi lại tất cả mọi thứ và chứng minh rằng tôi đã không hành hạ bọn cướp.
+ Những nhân chứng tại hiện trường đã cung cấp lời khai tương tự như trên.
Với tất cả những thông tin đó, hành động của tôi được coi là hợp pháp. Tôi được pháp luật công nhận là vô tội, nhưng câu chuyện không dừng lại tại đây. Trong khi tôi bị giam giữ, tin tức lan truyền rằng một người đàn đông đã chiến đấu và khiến ba kẻ cướp có vũ trang bị trọng thương. Chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi. Ban đầu tôi được đối xử như một người hùng, nhưng rồi các phương tiện truyền thông đã tiếp cận gia đình của những tên cướp để phỏng vấn.
“Con trai tôi đúng là đã phạm tội, nhưng có nhất thiết phải bị đánh tới mức trọng thương thế này không?!” một thành viên lớn tuổi trong gia đình của kẻ cướp lên tiếng.
“Nếu ở gần đó không có bệnh viện, nó đã có thể mất mạng rồi!” một người khác kêu la.
Sau đó, ngày nào tôi cũng bị chỉ trích trên khắp các diễn đàn mạng và cả trên các trang tạp chí. Đến thời điểm tôi được trả tự do, công ty đã không còn muốn chứa chấp tôi nữa. Lý do được đưa ra là, mặc dù tôi đã cứu người, họ vẫn không thể bỏ qua việc tôi đã suýt giết chết ba người khác. Những người đồng nghiệp trước đây còn tỏ ra thân thiện giờ không dám tiếp cận tôi nữa. Họ phỉ báng phía sau lưng tôi, gọi tôi là đồ rác rưởi chẳng bao giờ nhận được thứ mình xứng đáng. Thời điểm đó, câu chuyện đã bắt đầu phai mờ trong ký ức của công chúng, nhưng đối với các đồng nghiệp của tôi, quên được nó không phải là điều dễ dàng.
Chưa đầy một tuần sau khi tôi trở lại làm việc, tôi bị triệu tập lên một cuộc họp với sếp và một giám đốc điều hành tại công ty. Họ muốn tôi tự nghỉ việc.
“Có vẻ như anh hoàn toàn có ý định tiếp tục phục vụ cho công ty của chúng tôi, nhưng anh phải hiểu điều này,” vị giám đốc điều hành nói. “Mọi chuyện sẽ rất khó khăn cho chúng tôi nếu anh chọn ở lại, cái đó áp dụng cho cả anh nữa đấy. Hãy nghỉ việc tại đây và tìm một con đường sự nghiệp khác. Tôi tin là công việc hiện tại của anh cũng đang chậm tiến độ, đúng không? Cá nhân tôi nghĩ, đây là điều tốt nhất mà tôi có thể làm cho anh rồi.”
Khi sếp tôi nghe thấy điều đó, ông ấy thậm chí còn quỳ gối xuống để xin thương lượng thay cho tôi. Tuy nhiên, vị giám đốc kia vẫn không thể bị thuyết phục và kết quả là tôi đã đồng ý nghỉ việc.
“Trách nhiệm đối với bất kỳ tổn thất hay sự bất mãn nào do anh chọn ở lại sẽ đè nặng lên vai của người phụ trách đã giữ anh lại đây,” vị giám đốc điều hành chốt câu cuối để buộc tôi phải rời đi.
Đương nhiên cái người mà ông ta đang nói tới là sếp của tôi. Ông ấy là một người tuyệt vời. Ông luôn xử lý hết những lỗi lầm do nhân viên mình để lại và dám đứng lên phản đối cấp trên nếu họ đưa ra những yêu cầu bất hợp lý. Ông ấy rất nghiêm khắc trong công việc, nhưng lại là một con người đáng tin cậy và đáng kính. Trong thời gian tôi bị tạm giam, ông ấy thậm chí còn giúp đóng tiền bảo lãnh để tôi được ra khỏi tù. Hơn thế nữa, ông còn là một người cha hết mực yêu thương con, lúc nào cũng khoe cho mọi người hình ảnh ba đứa con của mình, luôn miệng gọi chúng là ‘bảo bối’. Tôi nợ ơn ông ấy rất nhiều, vậy mà công ty lại sẵn sàng đe dọa vị trí của ông. Chính vì thế, điều tối thiểu tôi có thể làm là chọn rời khỏi đó.
“Cảm ơn cậu vì tất cả mọi thứ,” ông ấy đã nói như vậy trước khi tôi rời đi. Giọng của ông nghe có vẻ hối lỗi và bất lực, nhưng cũng phần nào nhẹ nhõm. Tôi đã khiến ông ấy phải chịu khá nhiều áp lực nên chuyện đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi quyết định tìm kiếm một nơi làm việc mới sau thời điểm đó, nhưng do tôi đã nghỉ việc tại nơi làm đầu tiên chỉ sau một thời gian ngắn, không ai chịu thuê tôi; tôi thậm chí còn không có cơ hội để giải thích lý do tại sao mình lại nghỉ trong các buổi phỏng vấn. Rốt cuộc, tôi đã tìm được một công ty và đã làm tại đó cho tới khi từ trần––thật không may làm sao, đó lại là một trong những nơi bóc lột sức lao động nhất.
◇◇◇
“Và đó là toàn bộ câu chuyện. Mọi người nghĩ sao?” tôi hỏi. Tôi đã cố gắng làm giảm mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng các nữ thần đều có vẻ bất bình với chuyện này. Nói thật thì ngay từ đầu tôi cũng không mong đợi một phản ứng tích cực nào hết.
“Ta không biết phải nói gì nữa. Chuyện này hoàn toàn trái ngược so với những gì ta được nghe về đất nước Nhật Bản,” Wilieris nói.
“Ý bà là về chuyện đã xảy ra sao? Đúng, tôi cũng nghĩ chuyện đó cực kỳ hiếm. Những loại chất bất hợp pháp đều bị hạn chế triệt để tại Nhật và hầu như không có tội ác nào liên quan đến súng. Nhưng thế không có nghĩa là chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.”
Chưa một năm nào là không có tin tức về việc ai đó bị bắt vì tội tàng trữ ma túy, đôi khi những tin đó đến từ các vận động viên hay diễn viên. Nó rất hiếm, nhưng nó vẫn xảy ra. Ba tên cướp mà tôi đụng độ chỉ tình cờ sử dụng ma túy mà thôi.
“Dù sao đi nữa, chẳng phải cách phản ứng của cảnh sát có gì đó kỳ lạ sao?” Kiriluel hỏi. “Giữa cậu và lũ cướp, không khó để nhận ra là ai là người sai ở đây. Thế tại sao cậu lại bị giam giữ lâu tới vậy? Thêm nữa, giữa lúc nước sôi lửa bỏng, bao nhiêu là tin đồn thất thiệt đã bị lan truyền, dẫn tới chuyện cậu bị mất việc. Nhưng giờ cậu lại kể về nó như thể chả có gì to tát. Sao mà cậu làm vậy được?” Kiriluel có vẻ không thể hiểu được lý do tại sao. Trong số tất cả những vị thần mà tôi được diện kiến, cô ấy là người dễ bộc lộ cảm xúc nhất.
“Như tôi nói rồi đấy, mọi chuyện dù gì cũng đã qua rồi. Với lại tôi cũng không hiểu hết được những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.”
Tôi cũng nghĩ rằng cách ứng xử của cảnh sát có hơi kỳ lạ, nhưng đương nhiên là họ không kể cho tôi nghe về những gì đang xảy ra trong nội bộ. Các phương tiện truyền thông thời đó thì cũng phóng đại quá mức như hiện nay. Tôi không biết chính xác mọi người trong công ty hoặc khu phố của tôi lấy tin tức từ đâu, nhưng khi một trong số họ nghe được điều gì đó, họ chắc chắn sẽ chia sẻ thông tin cho nhau.
“Tôi đã từng suy nghĩ về chuyện này rất nhiều, nhưng giờ tôi chỉ có thể đổ lỗi cho vận xui mà thôi. Ai mà có thể gài bẫy tôi như thế được cơ chứ, chắc chỉ có thần thánh thì may ra,” tôi mỉm cười nói, nhưng chợt nhận ra mình vừa nói điều không phải phép. Cả ba nữ thần chợt cau mày. “Tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên nói vậy.”
“Hả?” Lulutia thắc mắc.
“Oh?” Wilieris nói.
“Cậu xin lỗi về chuyện gì cơ?” Kiriluel hỏi.
Tôi cứ nghĩ rằng họ không hài lòng với việc tôi đã đổ tội cho một vị thần. Tôi không có ý nói rằng đó là lỗi của họ hay gì cả. Mà nếu tôi là thần, tôi cũng chẳng quan tâm đến việc con người buộc tội thần linh vì đã gây ra bất hạnh cho họ đâu. Chúng tôi đều là bạn bè ở đây, nhưng thế không có nghĩa là tôi có thể quên đi phép tắc cơ bản. Đặc biệt là khi đây là lần đầu tiên tôi được gặp hai nữ thần này. Có những thứ tốt nhất không nên nói ra. Ít nhất thì đó là cảm nghĩ của tôi, vì vậy tôi đã giải thích lại cho bọn họ.
“Ồ, không, không, cậu hiểu sai ý của bọn ta rồi,” Kiriluel nói.
“Đúng như những gì cô ấy nói. Bọn ta không cảm thấy bị xúc phạm đâu, đừng lo,” Lulutia trấn an.
“Đúng vậy,” Wilieris nói. “Chúng ta biết cậu không có ý gì hết, ai trong hoàn cảnh đó cũng nghĩ như vậy thôi.” Thật tốt khi biết điều đó, nhưng thế vẫn chưa giải thích được phản ứng ban nãy của bọn họ. “Nhân tiện, trải nghiệm đó có liên quan đến công việc dành cho tội phạm mà cậu vừa kể không?”
“À đúng rồi. Sau những gì tôi phải trải qua, tôi nghĩ là mình có thể hiểu được nỗi lo khi không tìm được việc làm, cuộc sống của những con người đó khó khăn ra sao và cảm giác bị xã hội ruồng bỏ là như thế nào.”
Nhưng không chỉ người có tiền án mới phải sống một cuộc đời như thế. Những người dân tới từ các khu ổ chuột cũng đối diện với tình cảnh tương tự và phải nhẫn nhịn chịu đựng mặc dù mình vô tội. Có đôi lần trong kiếp trước tôi cũng không thể chịu thế áp bức được nữa và phản kháng lại. Tôi đã bị bắt giam và suýt phải ra hầu tòa, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình đã sống một cuộc đời trung thực cho đến phút cuối cùng.
Có lẽ đó là lý do tại sao tôi phát bực với mấy tên cướp. Bọn họ đã tự nguyện trở thành cướp, làm việc cho một tên giết người, nhưng vẫn luôn khẳng định rằng mình ghét việc sát hại và không bao giờ giết chóc chỉ vì mình không tự ra tay. Cái việc bọn họ cảm thấy thoải mái khi phát ngôn ra những lời đó khiến tôi thấy kinh tởm. Tôi ghét việc bọn họ nghĩ rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Nhưng trút giận lên mấy người đó cũng chả có ý nghĩa gì.
Trong khi cả thế giới này và Nhật Bản đều có sự bất bình đẳng, mọi người ai cũng được pháp luật bảo vệ ở một mức độ nhất định. Chính phủ không thể trừng phạt bất cứ ai mà không thông qua một phiên tòa xét xử, bởi nếu họ làm vậy, chính họ cũng sẽ vi phạm pháp luật. Và vì tội phạm phải thụ án trong nhà tù, có thể nói rằng họ đã phải trả giá cho tội ác của mình vào thời điểm được phóng thích rồi. Tất nhiên, điều đó không thay đổi được sự thực rằng các tội ác này đã được thực hiện, và điều đó vẫn được lưu lại trong lý lịch tư pháp của bọn họ. Những người từng có tiền án đều có khả năng tái phạm, vì vậy tôi có thể hiểu tại sao nhiều người lại mất niềm tin vào họ đến vậy.
Nói là thế, nhưng sẽ rất vô lý nếu họ phải chịu đựng và làm việc với mức lương quá thấp trong điều kiện làm việc tồi tệ. Người đời có thể phản ứng tiêu cực về tội ác của bọn họ tùy thích, nhưng dưới quy định của pháp luật, việc xét xử và quyết định án phạt cho tội phạm là nhiệm vụ của tòa án và thẩm phán. Một khi bản án đó đã hoàn thành và họ được trả tự do, tôi nghĩ thế đã là đủ đề bù đắp cho tội ác mà họ gây ra rồi.
Nếu có ai cảm thấy bản án đó là chưa đủ, họ hoàn toàn có quyền phán xét nó, nhưng ngược đãi người khác chỉ vì họ có tiền án cũng giống như đang trừng phạt họ mà không thông qua xét xử vậy. Việc tự áp đặt hình phạt lên một người đã từng phá luật, trong khi luật pháp chỉ rõ rằng quyền định án và trừng phạt phạm nhân thuộc về tòa án, nghe không hợp lý chút nào. Sự mất lòng tin vào những người từng phạm tội và lo sợ rằng họ chắc chắn sẽ phạm tội lần nữa sẽ chỉ khiến họ rơi vào tình thế càng có khả năng tái phạm hơn, cho nên tôi cảm thấy điều này thật phi logic. Quan trọng nhất là, nếu chúng ta chỉ cần tạo cơ hội việc làm cho những người có tiền án, họ sẽ không thể viện lý do rằng mình không còn lựa chọn nào khác khi tái phạm nữa.
“Ta hiểu cậu muốn nói gì, nhưng không phải cậu đang nghĩ quá lên sao?” Kiriluel hỏi. “Cái này nghe như là về mặt lý thuyết thôi ấy.”
“Tôi không biết cô nghĩ thế nào, nhưng trước giờ tôi vẫn vậy,” tôi bật cười.
Tôi là kiểu người luôn đọc các quy tắc và tham khảo hướng dẫn trước tiên. Hồi còn bé, ai cũng kêu tôi là người đặc biệt thẳng thắn. Ngay cả bây giờ, cách tôi đối phó với lũ cướp cũng chỉ là một phiên bản cực đoan của hồi đó.
“Biết ngay mà, đúng như những gì chúng ta vừa nói về kỹ năng đe dọa,” Kiriluel lẩm bẩm.
“Ý cô là sao?”
“Hầu hết mọi người ai cũng tránh tiếp xúc với người có tiền án tiền sự. Lý do thì như cậu vừa nói rồi đấy, bọn họ có thể vẫn nguy hiểm. Ai cũng lo lắng cho sự an toàn của bản thân trong trường hợp có chuyện xảy ra, nhưng cậu lại không cần phải quá để tâm đến điều đó. Trong cả tiền kiếp lẫn hiện tại, cậu đều là một người đặc biệt mạnh mẽ. Nhưng ngay cả người như cậu vẫn có thể phải đối mặt với hiểm nguy, giống sự cố không may mà cậu đã gặp phải, đúng chứ?”
“Tôi nghĩ thế. Nhưng đến gần cuối đời thì không còn gặp mấy nữa rồi.”
“Nên là nghe này, trong trường hợp của cậu, kể cả khi lũ cướp tấn công thì cậu vẫn nắm chắc phần thắng trong cuộc đối đầu đó. Đấy là lý do cậu không cần phải cố đe dọa bọn chúng; thậm chí, cậu còn có thể giúp đỡ những người mà bọn chúng đang nhắm đến. Nếu có tên nào cố thử tấn công cậu, cậu cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.”
“Vậy ý cô là, do tôi tự tin về bản thân nên kỹ năng đó mới không kích hoạt?”
“Thực tế mà nói, mấy gã cứng cựa ngoài kia hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu; còn chưa kể đến việc cậu đã vượt qua những bất hạnh mà bình thường không ai tưởng tượng ra được. Thế nên, đúng, có lẽ sâu trong tiềm thức của cậu đã luôn tồn tại một lòng tự tin rồi. Cậu muốn tận dụng lợi thế này như thế nào thì tùy. Dù sao đi nữa, cũng không có nhiều người có chung cách suy nghĩ như vậy đâu; chứ đừng nói đến việc biến nó thành hành động.”
“Suy nghĩ của cậu rất logic và lý tưởng,” Wilieris nói. “Trong một quốc gia tuân theo luật pháp, đây là một quan điểm đúng đắn. Nhưng thật không may, Kiriluel đã đúng khi nói rằng nhiều người cảm thấy sợ hãi và ác cảm trước những người có tiền án tiền sự. Đây là điều hoàn toàn tự nhiên và không thể trách được. Dẹp bỏ cảm xúc đó đi bằng cách suy nghĩ logic rồi lựa chọn việc giúp đỡ thay vì chống đối là điều không hề dễ dàng. Ta nghĩ cậu cũng hiểu rõ điều đó mà, đúng không?”
“Vâng, tôi đã sống được 39 năm tại tiền kiếp và tôi thích nghĩ rằng mình hiểu rõ một điều: cảm xúc có thể gây rất nhiều phiền toái. Đã không biết bao lần tôi ước rằng mọi vấn đề có thể được giải quyết bằng lý luận thực tiễn,” tôi nói. Wilieris nhìn tôi như một người mẹ đang nhìn con và rót trà vào chiếc cốc trống không trên mặt bàn. “Tôi biết những gì mình đang nói là quá viển vông và khó có thể thực hiện. Nhưng không phải lý tưởng chính là như vậy sao? Đương nhiên là hiện thực thì khác xa.”
“Nhưng kể cả sau khi đã hiểu được thực tại đó, cậu vẫn không muốn từ bỏ lý tưởng của mình?” Wilieris hỏi trúng tim đen của tôi. Dù rằng tôi cảm thấy bà ấy nói đúng, có điều gì đó không ổn cứ lởn vởn trong tâm trí tôi mà bản thân không chắc là gì. Nhưng những nghi ngờ đó đã nhanh chóng bị xua tan.
“Ở trên Trái Đất, có một khái niệm trong tôn giáo gọi là ân điển,” tôi nói. “Cứ coi như đó là cách mà các vị thần gây ảnh hưởng và giúp đỡ chúng ta trong cuộc sống hàng ngày đi. Có lẽ một số người đã nhận được ân sủng của các vị thần. Nhưng nếu có người nhận được thì chắc chắn sẽ có người không được may mắn như thế.”
Tình cờ làm sao, trong số hàng vạn ứng cử viên, tôi lại là người được những vị thần của thế giới này ban phước cho; đó cũng chính là lý do mà tôi được đứng tại đây ngay lúc này. Giờ khi nhớ lại, cuộc sống của tôi kể từ khi chuyển sinh đến giờ lúc nào cũng tràn ngập trong hạnh phúc. Tôi hoàn toàn tự do và có thể hưởng thụ cuộc sống mà không có gì phải hối tiếc. Tôi còn được gặp những con người thân thiện và không bao giờ phải lo về cơm áo gạo tiền. Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, thậm chí là quá hoàn hảo. Chưa bao giờ có ngày tôi tưởng tượng là mình có thể tận hưởng từng phút giây cuộc đời đến vậy.
Đó hiện đang là thực tại của tôi, nhưng như tên cướp dẫn đường cho tôi có nói, việc bị vu oan và buộc phải sống một cuộc đời của tội phạm vẫn là một vấn đề rất thực tế trong thế giới này. Tôi vẫn thường tự nhủ với bản thân rằng mình không còn lựa chọn nào khác mỗi khi có vấn đề mới nảy sinh trên Trái Đất. Bọn họ chắc hẳn cũng phải ghét bỏ cái sự thực phũ phàng này.
Càng suy nghĩ thêm về nó, tôi càng không giấu nổi một nụ cười. “Liệu đây có được coi là trốn tránh thực tại không?”
“ ‘Trốn tránh thực tại’ thường mang nhiều ý nghĩa tiêu cực. Nhưng ta thấy cậu có vẻ khá tận hưởng nó đấy chứ.”
“Vâng, chắc là thế. Có lẽ ngay lúc này đây tôi đang cảm thấy rất vui.”
Tôi không có lựa chọn nào khác. Đây chính là hiện thực. Tôi tiếp tục suy nghĩ như vậy trong lòng, nhưng khi làm vậy, những cảm xúc âm ỉ bắt đầu bùng cháy trong tôi. Tôi vẫn nhớ cảm giác này. Đó là một cảm xúc mà tôi đã cứng đầu không chịu từ bỏ từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng nó đã dần phai mờ khi tôi bắt đầu đi làm.
“Tôi từ chối chấp nhận rằng hiện thực phải là như vậy. Đó là câu trả lời duy nhất mà tôi có thể đưa cho bà, Wilieris,” tôi nói và nhìn thẳng vào mắt bà ấy.
Đó chính là những cảm xúc thật sự của tôi. Thế giới này có vô vàn những điều vô lý. Có những lúc tôi biết mọi chuyện không ổn nhưng lại không thể nói ra. Có những lúc tôi phải chịu đựng những điều lẽ ra không cần thiết. Tôi không muốn chấp nhận thế giới như nó đang tồn tại, nhưng tôi phải thuyết phục bản thân rằng không còn cách nào khác. Nhưng giờ đây, tất cả đã thuộc về quá khứ.
“Có lẽ đây là thứ mà trẻ con thường sẽ nói khi chúng không hiểu được thực tại,” tôi nói. “Nhưng tôi thật sự không nghĩ rằng mình đã sai. Có phải đấy là vì tôi đã được chuyển sinh thành một đứa trẻ không?”
“Ôi chà, không phải lúc nào cậu cũng như thế sao?” Wilieris bật cười.
“Tài liệu về cuộc sống của Ryoma trước khi chuyển sinh có nói rằng cậu ấy tương đối bướng bỉnh,” Lulutia nói.
“Cái gì?! Ai nói thế? Thần trên Trái Đất sao?” tôi hỏi. “Lulutia, đưa tôi ngó qua cái tài liệu mà cô bảo được không?”
“Không được! Cái này chỉ là để cho các thần xem thôi! Nhưng tôi nghĩ mô tả về tính cách của cậu khá chính xác. Nó cũng đề cập đến cách suy nghĩ của cậu logic như thế nào. Bướng bỉnh, logic và sở hữu khả năng cảm nhận độc đáo. Tuy vậy, sau tất cả những gì được trải nghiệm trong trường học và trong công việc, cậu đã kìm nén bản thân để thích nghi với thế giới xung quanh. Tôi cá là cậu khó có thể tồn tại trong một cộng đồng mà cậu không thể là chính mình.”
“Hmm, tôi không thể phản đối điều đó được.”
Kiriluel và Wilieris cùng nhìn tôi và Lulutia rồi mỉm cười. Đó là khi một ánh sáng mờ nhạt bắt đầu lóe lên.
“Ồ, có vẻ như chúng ta sắp hết thời gian rồi,” Wilieris nói.
“Cậu có rất nhiều điều muốn nói tại đây, nhưng sắp tới cậu có dự định gì chưa?” Kiriluel hỏi.
“Hmm, tôi rất tận hưởng cuộc sống hiện tại cũng như sự tự do mà mình có được; vì vậy tôi muốn bảo vệ điều đó. Tôi cũng có kế hoạch mở thêm nhiều tiệm giặt hơn. Cứ yên tâm, đây là một thứ mà tôi sẽ không có ý định từ bỏ. Trong vài thập kỷ tới, số lượng nhân viên của tôi có thể sẽ tăng lên một cách chóng mặt ấy chứ. Thêm vào đó, tôi cũng sẽ tiếp tục nghiên cứu về slime và có lẽ là một vài thứ khác nữa nếu tôi nảy ra thêm ý tưởng. Ngoài gia đình của nhà Công tước ra, có rất nhiều người khác sẵn sàng giúp đỡ tôi nếu cần, vì vậy tôi tin chắc là mình có thể đảm bảo hạnh phúc của bản thân. Nhưng tôi muốn mang niềm hạnh phúc này và lan tỏa nó ra cho những người xung quanh. Tôi sẽ cố gắng theo đuổi ý tưởng của mình hơn. Để làm được điều đó, tôi nghĩ mình sẽ phải tìm hiểu thêm về đất nước cũng như thế giới này, nhưng hiện tôi mới chỉ 11 tuổi thôi nên thời gian vẫn còn nhiều. Trừ khi là có một lý do nào đó khiến tôi phải từ bỏ lý tưởng của chính mình.”
Nhờ những con người tốt bụng và được ban cho sự may mắn, tôi mới có thể được sống hạnh phúc như ngày hôm nay. Nhưng cho dù có là phước lành của các vị thần hay do chính bàn tay tôi tạo ra, tôi cũng rất mãn nguyện. Tất cả những gì tôi nghĩ tới lúc này là đảm bảo điều đó sẽ tiếp diễn. Ngay cả khi nói đến việc mở rộng kinh doanh, tôi vẫn luôn cẩn trọng, thậm chí là thụ động trong việc thực hiện các đề xuất mà mọi người đưa ra.
Nhưng giờ đây, tôi muốn chủ động tìm kiếm hạnh phúc. Thế giới này đã gần như hoàn hảo đối với tôi rồi, vì vậy tôi có thể hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Tuy vậy, tôi đã được ban cho cơ hội sống lần hai, nên có lẽ đây lại càng là lý do để tôi theo đuổi sự hoàn thiện hơn. Kiếp trước tôi đã phải từ bỏ quá đủ rồi. Nếu có lý do gì có thể khiến tôi từ bỏ trong cuộc sống này, tôi không thể nghĩ ra nó.
Khi thấy tôi ưỡn ngực tự hào nói ra điều ấy, Wilieris bật cười và nói, “Đúng thật nhỉ, cậu mới có 11 tuổi thôi mà. Giờ vẫn là quá sớm để từ bỏ ước mơ của mình. Mà thật ra, bất kể cậu có bao nhiêu tuổi đi nữa, việc cậu có lựa chọn theo đuổi lý tưởng của bản thân hay không phụ thuộc hoàn toàn vào cậu. Cậu phải là người tự quyết định số phận của chính mình. Ta có nói rằng sẽ rất khó để mọi người chấp nhận lý tưởng của cậu, đúng không? Nhưng ta tôn trọng cái mong muốn giúp đỡ người khác đó. Ta cầu mong là cậu sẽ luôn giữ lại được những cảm xúc này trong suốt phần đời còn lại của mình.”
Wilieris tỏa ra một ánh hào quang quá thần thánh, đến mức tôi phải cúi đầu cảm tạ trước bà. Nhưng cái tôi nhận được về là một cú vỗ đau điếng vào lưng. “Sao cô lại đánh tôi, Kiriluel?”
“Không cần phải cúi đầu trước bà ấy,” cô ấy nói. “Đó có phải là thánh chỉ hay gì đâu. Cậu biết không, đôi lúc cậu khá giống một tên ngốc đeo kính khôn lỏi nào đó mà ta biết, nhưng đôi lúc cậu cũng đần thật đấy.” Tôi không vui vẻ gì lắm khi bị một nữ thần gọi mình là thằng đần. Cái ‘tên ngốc đeo kính khôn lỏi’ mà cô ấy nói chắc hẳn là Fernobelia, Thần của Ma thuật.
“Nhưng ta thích những người đần kiểu cậu,” cô ấy tiếp tục. “Như ta đã nói trước đó, ta không phản đối những cuộc chiến. Chiến đấu không chỉ đơn thuần là cố gắng chiến thắng; nó còn liên quan đến việc đặt cược tất cả những thứ mình có. Ở nơi có xung đột, sự thay đổi và phát triển ắt sẽ diễn ra một cách tự nhiên. Dù có sống thế nào thì cậu chắc chắn cũng sẽ phải đối mặt với những cuộc đấu tranh, ngay cả khi cậu chỉ sống một cách thụ động. Và nếu cậu chọn theo đuổi lý tưởng của mình, những cuộc xung đột như vậy sẽ xảy tới nhiều không kể xiết. Cậu có thể thất bại hoặc chạy trốn nhiều lần và điều đó hoàn toàn chấp nhận được. Đó là vì cậu luôn có thể trở nên mạnh mẽ hơn và thử lại vào lần sau. Ai cũng chỉ được sống một lần thôi, thế nên cứ đấu tranh cho những cuộc chiến mà cậu muốn, bằng không cậu sẽ phải hối hận đấy.” Đó quả là một cách nhìn độc đáo, nhưng cô ấy chắc chắn cũng ủng hộ tôi.
Tôi đang định gửi lời cảm tạ đến cả Kiriluel và Wilieris, nhưng Kiriluel đã hét lên ngắt lời tôi trước cả khi tôi kịp mở miệng. “Gah! Sao cậu lúc nào cũng lịch sự vậy?!”
“Ryoma, cậu đã nói chuyện với chúng ta đủ lâu để có thể thả lỏng ra chút rồi chứ?” Wilieris nhắc nhở.
“Sao cũng được, chỉ là… cảm ơn cả hai người.”
“Được lắm!” Kiriluel nhe răng cười.
“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé,” Wilieris bật cười khúc khích. “Ta sẽ giới thiệu cho cậu chồng của ta vào lần gặp mặt tới.”
“Chúng ta không có nhiều con người lên đây thăm thú đâu. Thỉnh thoảng ta sẽ ngó qua theo dõi xem cậu sống thế nào. À, bao giờ hai ta phải đấu thử một trận nhé.”
“Chờ đã! Cậu không cảm ơn ta à?!” Lulutia rên rỉ, nhưng hồn của tôi đã nhập trở về xác.
______________________________________________________________________________________________
Trans Note: Chương này là một trong những chương dài nhất trong bộ truyện này rồi đấy ~~ Anw, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ~.~
Subclavian artery: là phần dây thần kinh chạy bên dưới xương quai xanh (khúc xương nối từ đỉnh vai đến cổ) Nếu các bạn không biết, ở Nhật không có khái niệm đuổi việc, nếu công ty muốn ai đó nghỉ, họ thường sẽ ép cho người đó phải tự ký vào đơn xin nghỉ.