Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 6 - Ngoài Lề: Quý Tộc - Chuyện Chưa Kể

~ ??? ~

Trong lúc Ryoma còn đang mải nghĩ về tương lai, ở một nơi khác, có những câu chuyện vẫn đang tiếp diễn.

“Vậy đây là toàn bộ kế hoạch trong ngày hôm nay ạ?”

“Đúng thế, cảm ơn cô.”

“Giờ hai người muốn ăn tối trước hay đi tắm trước?”

“Nên làm gì nhỉ? Ý em thế nào, Elise?”

“Em muốn ngâm mình trong bồn tắm càng lâu càng tốt, thế nên hãy ăn tối trước đi.”

“Tôi hiểu rồi ạ. Xin hãy đợi một lát.”

Người hầu gái rời khỏi căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, để lại Reinhart và Elise một mình. Cả hai cùng thở dài, cảm thấy kiệt sức sau nhiều ngày làm việc vất vả và đối phó với các vị khách.

“Anh thề, năm nào cũng như thế này. Chúng ta không thể làm gì khác để cải thiện nó sao?” Reinhart hỏi.

“Em cũng mong thế lắm chứ. Nếu mọi người chỉ đến đây đề chào chúng ta thì chuyện đã đơn giản hơn nhiều rồi.” Elise trả lời.

Họ biết đây là công việc của mình, nhưng họ cũng chỉ là con người mà thôi. Kiệt sức là chuyện không thể tránh khỏi. Khi không còn ai khác hiện diện ở trong phòng, họ cũng chẳng buồn che giấu nó nữa. Cả hai cùng nhìn chằm chằm vào sấp tài liệu ở trên bàn.

“Trong số những yêu cầu này, em nghĩ có bao nhiêu cái là hợp lệ?”

“Em không rõ nữa, chắc khoảng 70%. Dự đoán lạc quan thôi nhé.”

“Thật phiền phức.”

Tất cả những tài liệu ở đây đến từ các quý tộc mà họ biết, và hầu hết trong số chúng là yêu cầu vay vốn.

“Ít ra thì em nghĩ cái này khá đáng ngờ,” Elise nói.

“Để anh xem nào. Oh, cái này ấy hả? Anh nghĩ bọn họ chỉ muốn có tiền để khoe khoang của cải thôi.”

“Và còn cả đề xuất này nữa. Chúng ta đã nhận được cái này bao nhiêu lần rồi? Con người này thật sự tiêu xài quá phung phí.”

Đã gần đến mùa hội giao lưu, một thời điểm quan trọng đối với giới quý tộc. Họ tổ chức tiệc tùng hàng đêm để gặp gỡ và thắt chặt các mối quan hệ. Và nếu họ không muốn làm xấu mặt mình tại những sự kiện này, họ sẽ cần phải bỏ ra một khoản tiền khổng lồ. Chi phí này đắt đỏ đến mức một số gia đình quý tộc sẽ phải sống tiết kiệm như thường dân cho đến hết năm, nếu không muốn nói là hơn thế nữa. Cứ vài năm sẽ lại có một gia đình phá sản vì cố gắng quá mức để nâng cao vị thế xã hội của mình, để rồi chi tiêu quá nhiều. Giờ đây, thời điểm cuối năm đã lại đến gần và mùa hội giao lưu cũng sắp bắt đầu; vì thế, ngày càng có nhiều quý tộc âm thầm tìm cách xin vay tiền từ những gia đình có tài chính ổn định hơn.

“Anh muốn từ chối lá đơn này, nhưng anh cũng không rõ nữa,” Reinhart nói, trầm ngâm suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định. Có một lý do mà anh không thể dễ dàng bỏ qua.

“Hầu hết những yêu cầu còn lại đều nói rằng họ muốn có kinh phí để hỗ trợ cho việc phòng thủ chống lại quái vật, phải không?”

“Bọn họ tìm ra cái lý do phiền phức thật…”

Nếu họ muốn được tài trợ để bảo vệ thành phố và người dân của mình khỏi các cuộc tấn công của quái vật thì điều đó còn có ý nghĩa. Hai người họ phải tiếp cận những đề nghị vay mượn từ các quý tộc dưới quyền của mình một cách thận trọng. Nếu họ phản ứng không đúng mực, danh tiếng của họ trong giới quý tộc có thể bị giảm sút. Sức ảnh hưởng của gia đình nhà Jamil cũng tương đối lớn, nhưng họ sẽ chẳng đạt được gì nếu cố tình kích động giận dữ. Và đáng tiếc rằng trong vài năm vừa qua, đã có sự gia tăng trong các cuộc tấn công của quái vật trên cả nước. Vì thế họ không thể bác bỏ những yêu cầu này và cho rằng đó chỉ đơn thuần là lý do được. Trước hết, họ phải thu thập thông tin và đánh giá chúng một cách cẩn thận.

“À đúng rồi, không phải Ryoma sắp tới đây sao?” Reinhart hỏi.

“Sao anh lại nghĩ tới chuyện đó?”

“Số lượng quái vật gia tăng bắt đầu từ ba năm trước, phải không? Anh vừa nhớ ra là cậu nhóc bắt đầu sống ở trong rừng cũng từ thời điểm đó thôi.”

“À uh nhỉ, anh nhắc mới nhớ. Thật đáng ngạc nhiên là Ryoma có thể rời khỏi nhà mỗi ngày đấy.”

“Đúng thật. Mà có vẻ như cậu nhóc lại có ý định quay trở về khu rừng tràn ngập quái vật ấy. Em có nghĩ là Ryoma sẽ ổn không? Mà chỗ đó lúc nào cũng có đầy quái vật nên mọi thứ chắc cũng không thành vấn đề đâu nhỉ.”

“Từ những báo cáo em nhận được, Ryoma có vẻ vẫn sống tốt trong thị trấn. Em thật không hiểu tại sao em ấy cứ muốn đặt mình vào nguy hiểm như vậy.”

“Anh cũng không muốn cậu nhóc làm gì rủi ro, nhưng em ấy có thể tự đưa ra quyết định của riêng mình. Mà đằng nào thì Ryoma cũng mạnh lắm.”

“Em biết mà, em chỉ thấy lo thôi. Mà giờ Elia đi học rồi, hẳn em ấy cũng phải cô đơn lắm.”

Reinhart gượng cười rồi nói, “Cậu nhóc sẽ ổn thôi. Ryoma biết mình đang làm gì và em ấy có cả đồng minh nữa. Thậm chí Elia còn có thể kết bạn được đều là nhờ Ryoma cơ mà.”

“Anh nói đúng, bọn trẻ sẽ không thể là trẻ con mãi được. Nhưng thế không có nghĩa là em sẽ thay đổi được cảm nghĩ của mình. Nếu cha có mặt ở đây, em sẽ nhờ ông ấy đi kiểm tra xem mấy đứa thế nào rồi.”

“Này, em cũng đừng có bỏ anh mà đi đấy,” Reinhart cau mày. “Nếu cha không mang Sebas theo thì mọi thứ đã dễ dàng hơn nhiều rồi, nhưng ông ấy cứ nhất mực phải đưa quản gia theo cùng.”

“ ‘Elia giờ đã đang ở trường rồi, con còn cần gì đến người hỗ trợ nữa,’ không phải cha đã nói thế sao?” Elise phì cười. “Ông ấy biến mất trong một nốt nhạc. Ngạc nhiên thật đấy.”

“Anh cũng phải công nhận là ông ấy rất giỏi trong khoản trốn tránh trách nhiệm. Trời ạ.” Reinhart thở dài.

Khi chủ đề của câu chuyện chuyển sang gia đình họ, tâm trạng của hai người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Đó là lúc người hầu gái quay trở lại.

“Bữa tối đã sẵn sàng rồi ạ,” cô ấy nói.

“Được rồi, chúng tôi sẽ xuống ngay,” Reinhart trả lời.

“Có chuyện gì đã xảy ra sao? Hai người trông có vẻ vui hơn nhiều so với lúc tôi rời đi.”

“Bọn tôi chỉ trò chuyện thôi. Nó giúp chúng tôi thư giãn đầu óc.”

“Đúng vậy đấy,” Elise nói. “Tôi muốn chuẩn bị phòng cho một vị khách sắp tới thăm, cô có thể giúp tôi được không?”

“Được rồi ạ,” người hầu gái trả lời.

“Và đừng quên cả những bước chuẩn bị khác nữa. Sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra đồng thời nên tôi dám chắc là mọi việc sẽ rất khó khăn.”

“Xin cô chủ đừng lo, tôi sẽ không quên đâu. Chúng tôi cũng quan tâm đến đồng nghiệp của mình mà.”

Hài lòng với lời phản hồi dứt khoát của người hầu, Reinhart và Elise bắt đầu bước về phía phòng ăn, nhưng một người hầu gái khác đã lại chạy về phía họ. Trong tay cô ấy là một lá thư.

“Xin thưa, lá thư này vừa được gửi tới ạ,” cô ấy nói.

“Thư này là của ai?” Reinhart hỏi và kiểm tra tên người gửi trên phong bao. Anh ấy lập tức nhăn nhó. “Lại một cái nữa.”

“Em chỉ ước là mình có thể tới thăm Elia ngay lúc này.”

“Chúng ta sẽ phải gác chuyện đó lại sau thôi. Giờ thì ăn tối đã.”

Reinbach, người quản gia đáng tin cậy và cả cô con gái đã mang lại rất nhiều niềm vui cho cuộc sống của họ đều đang ở xa nhà. Những khó khăn mà họ phải đối mặt sẽ còn kéo dài một thời gian nữa.