~ Tabuchi ~
“Có ai ở nhà không?”
“Ồ, ông chủ đó hả. Xin chào, mời ông đi lối này.”
Tôi không biết tại sao mình lại ở đây.
“Trời dạo này lạnh quá. Hm? Không phải cậu Tabuchi đây sao?”
“À, vâng, xin chào.”
“Hả? Đừng có nói là anh ta còn gọi cả cậu tới nữa nhé?”
“Không, Tabuchi chỉ tình cờ gặp tôi thôi. Phải không, Tabuchi?”
“Đúng vậy…”
Sau khi đi quá ga tàu của mình và chạy trốn khỏi đám thanh niên quay video, tôi đã đi lạc tới đây. Nói tóm gọn lại thì đó là một chuỗi sự kiện khá ngu ngốc. Tôi vô tình gặp mặt Urami và được anh ta mời lên phòng này.
“Trông anh có vẻ mệt mỏi nhỉ,” Urami nói. “Tôi định phỏng vấn và tìm hiểu thêm về Takebayashi qua góc nhìn của chủ nhà, nhưng giờ anh đã ở đây rồi… không biết anh có muốn chia sẻ câu chuyện của mình không?”
“Tôi có thể hiểu tại sao mặt mũi cậu trông bơ phờ đến vậy,” chủ nhà nói. “Cậu có phiền không, Tabuchi? Anh ta là cộng tác viên tới từ tờ tạp chí nào đó.”
Sau khi chúng tôi vào phòng và được nghe Urami tự giới thiệu lại, tôi mới ngớ ra anh ấy là phóng viên cho tờ tạp chí đã đăng tải nhiều bài báo phơi bày các bê bối của công ty tôi nhất. Thực tế, anh ấy chính là tác giả của những bài báo đó. Thường thì tôi sẽ không muốn trả lời phỏng vấn một cách vô nghĩa. Nhưng đây không phải là thời điểm bình thường.
“Được thôi, sao lại không,” tôi nói. “Có vẻ như tối nay công ty tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo chính thức, nên giờ có giấu diếm cũng chẳng để làm gì.” Nói là vậy nhưng tôi cũng không đủ sức để nhấc mông ra khỏi ghế nữa.
“Tôi không dám đảm bảo là anh sẽ không phải lo lắng về chuyện gì hết, nhưng có điều này tôi muốn anh biết,” Urami nói. “Anh có thể thoải mái trò chuyện cùng tôi, máy ghi âm sẽ không được bật lên đâu. Tôi sẽ rất biết ơn nếu anh cung cấp cho tôi những thông tin mà có thể viết thành báo, và tôi cũng không phủ nhận rằng tôi rất mong đợi điều đó. Nhưng trong quá trình theo đuổi câu chuyện này, tôi đã trở nên tò mò hơn về con người của Takebayashi. Buổi gặp mặt ngay lúc này đây cũng bắt nguồn từ lý do cá nhân cả thôi.”
“Nếu Tabuchi chịu tham gia thì tôi cũng không ngại gì nữa,” chủ nhà nói.
“Vậy anh muốn hỏi về điều gì?” tôi hỏi.
“Cứ kể cho tôi chuyện gì cũng được, thật sự đấy. Về cách Takebayashi sinh hoạt trong cuộc sống hàng ngày, hay về những kỷ niệm với anh ấy, bất cứ điều gì tương tự vậy. À, để tôi đi lấy thứ gì đó nhâm nhi trong lúc chúng ta trò chuyện nhé.”
Urami vớ lấy vài lon bia và một túi đựng đầy đồ ăn vặt từ cửa hàng tiện lợi trong bếp. Rốt cuộc tôi đã chấp nhận yêu cầu của anh ấy, nhưng giờ tôi cũng chẳng biết nói về điều gì.
“Nhân tiện, anh có thân với anh Takebayashi không, Urami?” tôi hỏi.
“Ồ, tôi không nghĩ là mình thân được như hai người đâu. Tôi sống ở nhà bên cạnh nên cũng thi thoảng gặp anh ấy, nhưng do yếu tố công việc, tôi toàn trở về nhà vào những giờ khác nhau. Tôi nghĩ lần đầu tiên mình gặp anh ấy là khi tôi chuyển đến đây. Tôi thấy anh ấy đứng trước cửa và chào đón tôi đến tòa nhà. Tôi cũng nhớ là hôm đấy anh đã nấu thừa bữa tối và cho tôi một phần cà ri của mình. Sau ngày hôm đó, có đôi lúc tôi trở về nhà từ công ty và thấy một chiếc hộp nhựa đựng đầy thức ăn được treo trên tay nắm cửa nhà mình; và tôi sẽ đáp lại bằng những món quà lưu niệm từ những nơi tôi đến công tác. Chúng tôi hầu như không bao giờ gặp mặt trực tiếp, nhưng giữa tôi và anh ấy có mối quan hệ tốt đẹp như vậy đấy.”
Điều đó khiến tôi nhớ đến một chuyện. Anh Takebayashi thỉnh thoảng lại mang bánh ngọt từ các địa điểm du lịch khác nhau đến nơi làm việc dù chả có dịp gì đặc biệt. Anh ấy luôn bảo rằng chúng là quà của ai đó tặng, vậy hóa ra người được nói tới chính là Urami. Đôi lúc anh thậm chí còn mang theo cả đồ ăn nấu tại nhà đi. Điều này đặc biệt hữu ích, nhất là vào thời điểm tôi bắt đầu sống một mình.
“Tôi cũng nhận được đồ ăn từ cậu ấy nữa,” chủ nhà nói. “Cậu ấy cho tôi công thức làm món croquette, và đổi lại, tôi dạy cậu ấy cách làm món thịt hầm.”
“Đúng vậy, chỉ cần nghiền khoai tây không quá nhuyễn là được. Làm thế sẽ khiến món croquette ngon hơn và không dễ bị nát.”
“Ồ, cậu cũng biết về mẹo đó sao, Tabuchi? Con trai tôi khá thích nó. Hồi trước chúng tôi còn hay mua croquette từ tiệm bán thịt gần nhà, nhưng giờ tôi toàn tự làm thôi.”
Sau khi tìm được chủ đề chung, cộng thêm chút hơi men trong người, chúng tôi cảm thấy gần gũi và cuộc trò chuyện cũng từ đó trở nên rôm rả hơn.
“Vậy tức là ông đã biết về Takebayashi còn lâu hơn cả hai người bọn tôi?”
“Tôi đoán vậy. Tôi nghĩ cũng phải hơn mười năm rồi. Hồi đó cậu ấy vẫn còn trẻ và đã chuyển tới đây sống cùng mẹ mình.”
“Huh. Dạo đó anh ấy như thế nào?”
“Ừ thì, cậu ấy nhìn trẻ hơn thôi. Ngoài cái đó ra thì cũng không có gì thay đổi mấy. Nếu phải chỉ ra một điểm khác biệt thì có lẽ cậu ấy nhìn u ám hơn bây giờ.”
Thật khó để tưởng tượng ra khung cảnh ấy. Ở công ty hay bất cứ nơi nào khác, anh Takebayashi luôn khẳng định rằng mình vẫn sống tốt.
“Vào thời điểm đó, cậu ấy đã đánh nhau với vài tên cướp tại cửa hàng tạp hóa và gây ra khá nhiều tranh cãi trong cộng đồng. Các tạp chí hàng tuần gọi cậu ấy là kẻ giết người và nói rằng hành động của cậu là không chính đáng, vì vậy cậu ấy đã cố trốn thoát khỏi đám người nọ bằng cách chuyển đến sống ở đây. Mấy cậu không biết chuyện này sao?”
“Tôi có nghe là anh ấy đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng không biết rõ lắm. Đó là chuyện đã xảy ra sao? Tôi không nhớ là mình có đọc được tin nào như vậy.”
“Hồi đó cậu vẫn còn trẻ lắm, Tabuchi. Chắc chỉ tầm thằng nhóc thò lò mũi xanh thôi. Tôi đã từng rất cảnh giác với Takebayashi trong một khoảng thời gian. Tôi còn lên kế hoạch đuổi cậu ấy đi nếu cậu ấy gây ra rắc rối. Nhưng hóa ra cậu ấy cũng chỉ là một chàng trai trẻ bình thường, đang cố gắng giúp đỡ mẹ mình trong khi tìm kiếm việc làm thôi. Giờ khi nghĩ lại, tôi cảm thấy xấu hổ vì đã quá tin vào báo chí hồi đó. Sau một thời gian, cậu ấy cũng vượt qua được những tin đồn tiêu cực này và tìm cho mình một công việc mới, nhưng mẹ cậu ấy qua đời không lâu sau đó. Takebayashi là một ngưởi tốt, nhưng cậu ấy quá đen đủi,” chủ nhà lẩm bẩm.
Tôi cũng phải đồng ý với lời đó. Có vẻ như những điều không may cứ bám theo anh ấy bất kể nơi đâu.
“Đen đủi?”
“Urami? Có chuyện gì vậy?”
“Hmm, tôi đã điều tra về Takebayashi và phát hiện ra rất nhiều tình tiết kỳ lạ bao quanh anh ấy. Ví dụ như vụ mấy tên cướp chẳng hạn, tôi được biết về tin này không lâu sau khi tìm thấy thi thể của anh ấy. Tôi đã nhờ một đồng nghiệp có quen biết với cảnh sát để điều tra vụ việc đó, và họ xác nhận rằng Takebayashi đã ngăn chặn một số tên cướp. Vụ việc này đã được đưa tin trên báo và anh ấy đã bị cảnh sát tạm giữ, nhưng họ lại không thể tìm được nguyên do tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy.”
Khi tôi bảo anh ấy giải thích lại điều này, anh nhìn có vẻ đau khổ và nói rằng ý anh chính là như vậy đấy.
“Tất cả các tài liệu từ thời điểm đó đều đã bị vứt bỏ vì đây là một vụ án cũ, và các sĩ quan tham gia vào chuyên án đấy cũng đã qua đời. Mỗi khi họ tiến đến gần một dấu vết nào đó, manh mối ấy sẽ lại biến mất khỏi tầm tay. Đồng nghiệp của tôi nói đùa rằng có lẽ anh ấy đã bị bắt nhầm nên họ đang cố che giấu chứng cứ. Trong khi đó, tôi đã phát hiện ra vô số vụ bê bối ở công ty của anh. Mọi việc diễn ra dễ dàng đến mức gần như kỳ lạ.”
Tôi không biết những yêu cầu cụ thể để trở thành một phóng viên tạp chí là gì, nhưng bản thân tôi cũng nghĩ ra vài điều khác thường. “Có rất nhiều chuyện như vậy xảy ra ở quanh anh Takebayashi,” tôi nói.
“Như là?”
“Tàu điện ngầm sẽ dừng lại giữa chừng khi có anh ấy ngồi ở trên, và khi anh ấy thử dùng taxi, nó chắc chắn sẽ gặp tắc đường. Những chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa. À, mấy chuyện này tôi đều được nghe kể từ những người làm trong công ty còn lâu hơn cả tôi nhé.”
Đây là một câu chuyện có từ trước khi tôi ứng tuyển vào chỗ làm hiện tại. Công ty của tôi hoàn toàn không phải là một đơn vị lớn mạnh, nhưng vào thời điểm đó họ đã nhận được các yêu cầu từ nước ngoài và tuyển dụng nhân viên từ nhiều quốc gia có tốc độ phát triển nhanh trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Anh Takebayashi là người có sức bền tốt, vì vậy anh ấy thường được cử đi các chuyến công tác quốc tế. Cũng vì thế, anh ấy bắt buộc phải đi máy bay, nhưng tất cả các chuyến bay anh đặt vé đều gặp trục trặc. Nếu chuyến bay bị trễ hay bị hủy thì cũng không có gì to tát, nhưng vấn đề thường sẽ nảy sinh sau khi máy bay cất cánh.
“Máy bay thì chưa từng rơi hay gì cả, nhưng những chiếc máy bay mà anh ấy đi đã phải hạ cánh bằng bụng từ ba đến năm lần chỉ trong hai năm. Mọi người luôn nhắc nhở với nhau rằng không bao giờ được lên cùng chuyến bay với anh Takebayashi.”
“Tôi nhớ vài năm trước cũng có nghe tin một hãng hàng không đã gặp phải tai tiếng khi máy bay của họ liên tục xảy ra sự cố.”
“Còn nhiều những câu chuyện khác như vậy xảy ra xung quanh anh Takebayashi nữa. Hồi còn học trung học, tất cả những công ty anh tới làm thêm đều sẽ cắt giảm nhân sự hàng loạt hoặc phá sản, v..v.., vì thế cứ khi học được việc là y như rằng anh ấy sẽ mất việc.”
“Đúng đúng, cứ như thể vận xui lúc nào cũng bủa vây lấy cậu ấy vậy,” chủ nhà gật đầu đồng tình.
Giờ khi nghĩ lại, tôi có cảm giác như anh Takebayashi đã bị nguyền rủa.
“Nhưng đôi lúc anh ấy cũng xứng đáng phải nhận điều đó.”
“Ý anh là sao? Anh có thể kể chi tiết hơn được không?”
“Anh biết đấy, đôi lúc con người có thể thật thà một cách ngu ngốc. Tôi nghĩ anh cũng mường tượng ra được rồi. Anh Takebayashi là một người tốt, nhưng cũng không ít lần anh ấy tự rước họa vào thân,” tôi nói.
Mỗi khi có nhân viên nào bị ốm, anh ấy sẽ làm hộ phần việc cho người đó. Anh cũng sẽ làm điều tương tự nếu có người xin nghỉ để đi dự đám cưới hay những sự kiện đại loại như vậy. Hạn chót của những công việc này rõ ràng là vô lý, nhưng anh ấy luôn tự mình vượt qua chúng với sức bền và sự tập trung phi thường của bản thân. Lần nào được hỏi, anh cũng khẳng định rằng mình sẽ ổn thôi. Khối lượng công việc của anh ấy phải nhiều gấp mấy lần so với những người khác.
“Nói thế này có hơi thô lỗ, nhưng tôi không nghĩ anh Takebayashi là một người phi thường hoặc thiên tài trong công việc hay gì cả. Anh ấy chỉ không bao giờ mệt nên lúc nào cũng có thể làm việc hiệu quả mà thôi.”
Anh Takebayashi không hề nói xạo, anh thực sự có đủ sức khỏe để làm tất cả những điều đó. Có lúc cả công ty bị cúm nhưng một mình anh ấy vẫn khỏe như vâm. Dù phải làm bao nhiêu là việc, trông anh cũng không mệt mỏi hơn so với những người khác là bao, và chúng tôi đã lợi dụng điều đó. Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, nhưng tôi nghĩ anh ấy đã phải làm nhiều hơn so với khả năng của mình.
“Tôi xin lon nữa nhé?”
“Cứ tự nhiên.”
Tôi mở thêm một lon bia và nốc thứ chất lỏng ngọt ngào mát lạnh xuống cổ. Những lời tiếp theo xuất phát từ tận đáy lòng tôi. “Anh ấy lúc nào cũng bảo mình sẽ ổn. Không chỉ là trong công việc mà kể cả khi chúng tôi đi uống nữa.”
Một vài người trong bộ phận của chúng tôi sẽ gục chỉ sau một cốc bia. Tôi thì không đến mức đó, nhưng cũng không thể uống quá nhiều. Tuy vậy, khi cấp trên ép rượu, anh Takebayashi sẽ uống đỡ cho chúng tôi. Và khi xảy ra xích mích, anh ấy cũng là người sẽ hứng chịu tất cả.
“Đây là chuyện tôi được nghe kể từ các bậc đàn anh đàn chị, nhưng về lý thuyết thì công ty chúng tôi cũng có tổ chức công đoàn, chỉ có điều là trên tên gọi mà thôi.”
Bằng việc dùng công đoàn như một tấm bình phong, công ty chúng tôi tự coi mình là một tổ chức có đạo đức; nhưng thực chất nó lại bị kiểm soát bởi những người có mối quan hệ mật thiết với CEO và các giám đốc điều hành. Họ không bao giờ làm gì để giúp đỡ nhân viên và cũng không có quyền đàm phán. Nhưng nếu có ai đó yêu cầu họ lên tiếng, họ sẽ báo cáo với cấp trên. Tùy thuộc vào kiến nghị, người nhân viên đưa ra yêu cầu có thể bị trừng phạt vì những lý do không liên quan. Bọn họ không tồn tại để giúp đỡ người lao động, mà chỉ như một cái bẫy dành cho những nhân viên tỏ ra bất bình mà thôi.
Nhưng dù biết đó là một cái bẫy, anh Takebayashi vẫn trình lên kiến nghị cải thiện điều kiện làm việc. Từ những gì tôi nghe được, đồng nghiệp của anh lúc bấy giờ đã suy sụp vì làm việc quá sức. Họ không dám nói gì, nên anh ấy đã tự mình lên tiếng thay cho họ, dù đó có phải là bẫy hay không. Và tất nhiên, anh ấy nói rằng mình ổn với bất cứ điều gì sẽ xảy ra với bản thân.
“Rốt cuộc, anh ấy đã không bị sa thải, nhưng điều kiện làm việc thì rõ ràng cũng chẳng cải thiện lên chút nào. Hơn nữa, công ty đã lấy anh ra làm một tấm gương để răn đe những người khác. Cả cấp trên và những người có mặt vào thời điểm đó đều gọi anh là kẻ phản bội. Takebayashi có phần khôn ngoan trong một số việc, nhưng cũng không kém phần vụng về trong những việc khác. Anh ấy chăm lo cho mọi người xung quanh mình nhưng lại không quá quan tâm đến bản thân.”
Kể cả trong công việc lẫn trong cuộc sống hàng ngày, anh đều đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chuyện này cũng đúng với tất cả những người khác trong phòng ban của tôi.
“Đáng ra cậu ấy đã có thể sống trách nhiệm hơn với bản thân.”
“Đúng đó! Ông nói quá chuẩn. Anh ấy thật sự là một người kiên cường, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần; anh ấy có thể mạnh mẽ đối mặt với những khó khăn và rắc rối xảy ra mỗi ngày; anh ấy sẽ tự mình vượt qua mọi bức tường cản đường ngay cả khi có thể đi vòng qua chúng, đó chính là con người của anh Takebayashi. Ít nhất thì đó là lý do mà những khách hàng tôi tiếp quản từ anh ấy lại tin tưởng anh đến vậy.”
“Tôi hiểu rồi,” Urami nói trong lúc mang ra nhiều bia hơn.
Có lẽ một phần cũng bởi Urami là phóng viên của một tờ tạp chí, nhưng con người này thật biết cách khiến người khác mở miệng. Mỗi lần tôi trả lời thêm một câu hỏi, tôi lại có cảm giác như vừa trút bỏ được một gánh nặng. Hai con người trước mặt tôi gần như là người lạ, nhưng tôi chỉ muốn kể thêm những câu chuyện cho họ. Giống hệt như những lần tôi tâm sự với anh Takebayashi về những rắc rối trong cuộc sống hàng ngày của mình vậy.
____________________________________________________________________________________
Trans Note:
Anddd chúng ta đã đến chương cuối cùng của tập 6! ✩°。⋆⸜(˙꒳˙ ) Vol này được dịch trong vòng 9 tháng, nhanh hơn so vs tập trước khoảng 3 tháng, nhưng đối với mình (và chắc là cả các bạn nữa :v) thì vẫn tương đối chậm. Nhưng với cái bản tính lười của mình thì các bạn cứ đổ tội hết cho Hoyoverse nhé ( *¯ ³¯*)
Nhân đây thì mình xin phép sủi một thời gian =)) mình sẽ tập trung dịch bộ còn lại cho tới khi hoàn thành được ít nhất 2 chương. Nếu ko làm thế thì bộ kia sẽ bị coi như drop mất, mà mình thì ko thích drop =.= Cảm ơn vì đã theo dõi project của mình ạ, hẹn gặp lại các bạn trong một ngày gần nhất ~.~
Là một món ăn chiên ngập dầu có nguồn gốc từ Pháp. Nó bao gồm một lớp vỏ vụn bánh mì bên ngoài bọc lấy một phần nhân bên trong, thường là khoai tây nghiền, thịt, hoặc hải sản. Tức là khi bánh xe để hạ cánh gặp trục trặc (không thể mở ra, thủng lốp, v..v..), máy bay không còn cách nào khác và phải hạ cánh như hạ trên mặt nước.