Một người đàn ông đang đứng một mình trong không gian trống trải. Khuôn mặt trơ xương hiện rõ sự mệt mỏi cùng mái tóc điểm bạc khiến anh ta trông như đang ở tuổi tứ tuần hoặc hơn.
Tuy nhiên, đối lập với ngoại hình của mình từ phần cổ trở lên…
Phía bên dưới cái có lẽ là bộ đồ ngủ của anh ta, bao gồm một cái áo phông trơn và chiếc quần đùi rộng, cơ thể cường tráng của anh nổi lên những cơ bắp cuồn cuộn cho thấy nó đã trải qua quá trình luyện tập gian khổ như thế nào.
“Hmm…? Tôi… đang ở đâu thế này?”
Người đàn ông chớp mắt nhìn xung quanh và lẩm bẩm, tự hỏi rằng liệu mình có đang say xỉn trong một cửa hàng nào đó không – thì dường như không biết từ đâu, bỗng có ba người xuất hiện trước mặt anh.
“Tỉnh rồi à?”
“Anh đã nghĩ thông suốt được chưa?”
“Chúng ta sẽ rất biết ơn nếu như anh trả lời đó.”
“Vâng, tôi ổn. Mọi thứ diễn ra có chút đột ngột nên tôi có hơi chậm phản ứng. Tên tôi là Takebayashi Ryoma.”
“Không sao, không sao đâu. Không cần thiết phải trang trọng thế. Lại đây làm chút trà nào.”
Một cụ già với bộ râu dài lướt thướt mỉm cười nhân từ khi thấy phản xạ tự giới thiệu của Ryoma, vẫy nhẹ tay.
Một chiếc bàn trà xuất hiện từ hư không, cùng với đủ số nệm và cốc trà cho tất cả mọi người có mặt ở đây.
“Giờ thì, sao anh không ngồi xuống đã nhỉ?”
“Vâng, xin cảm ơn.”
Trong số ba người xuất hiện, chỉ có một người là phụ nữ.
Người phụ nữ trẻ mỉm cười vui vẻ với Ryoma trong khi thúc giục anh ngồi xuống, còn Ryoma thì cất lời cảm ơn.
Những người khác cũng lần lượt ngồi xuống: cụ già ở thẳng trước mặt Ryoma, người phụ nữ thì ở bên phải, và cậu nhóc còn lại thì ở bên trái.
Với tất cả mọi người quây quần quanh chiếc bàn trà, họ bắt đầu thưởng thức cốc trà của mình. Sau một hụm, Ryoma bắt đầu nói.
“Xin thứ lỗi, nhưng có một số thứ tôi muốn hỏi, nếu như mọi người không phiền trả lời.”
“Đương nhiên rồi. Đằng nào thì đó cũng là lý do bọn ta có mặt ở đây mà. Tuy nhiên thì ta cũng đã mường tượng ra được câu hỏi của anh rồi. Anh có muốn nghe bọn ta nói trước không? Một vài câu hỏi của anh có khi sẽ nhận được lời giải đáp đó.”
“Tôi hiểu rồi, xin hãy cứ tiếp tục.”
Khi nhìn thấy Ryoma cúi đầu, cụ già gật đầu một cái trước khi thẳng thắn giải thích tình huống hiện tại.
“Bọn ta là những gì mà con người hay gọi là ‘thần’. Ta là Gain, Đấng Sáng Tạo, và người phụ nữ ở phía bên phải của anh là Nữ Thần Tình Yêu, Lulutia. Cậu bé phía bên trái là Thần Sự Sống, Kufo. Bọn ta sinh sống ở một thế giới khác với Trái Đất. Và ta rất tiếc phải thông báo với anh một chuyện là vào đêm qua, anh đã trút hơi thở cuối cùng khi đang ngủ. Bọn ta đã mang linh hồn của anh tới đây sau khi anh chết. Nơi đây cũng có thể gọi là thiên đàng.”
“Tôi hiểu rồi, ra đó là những gì đã xảy ra.”
Ryoma gật đầu chấp nhận, đưa cốc trà lại gần miệng để nhấp thêm ngụm nữa.
Cả ba vị thần đều bị bối rối trước phản ứng này.
Đặc biệt hoang mang nhất là vị thần mang hình dạng một cậu bé, Kufo.
“Khoan đã, thế thôi á?! Không phải anh nên kiểu ‘Không thể nào!’, hay là ‘Tại sao tôi lại chết?!’ hay cái gì đó tương tự thế à?”
“Những người đến trước anh đều bị chấn động hơn thế này nhiều…”
“Tôi có ngạc nhiên, và tôi cũng nghĩ là chuyện này hơi hoang đường. Nhưng nếu đây là một giấc mơ thì đằng nào tôi cũng sẽ thức dậy thôi, còn nếu đây là thật, thì quả thực con người ai cũng phải chết. Sau cùng thì, công việc ở công ty tôi cũng khá là cực nhọc… Tôi đã thấy rất nhiều đồng nghiệp và nhân viên mới bỏ việc do sức khỏe của họ bị tổn hại, nên tôi cũng nghĩ mình sẽ chết sớm thôi. Nếu có gì thì tôi cũng thấy thật kì diệu khi cơ thể tôi còn chịu đựng được đến cái tuổi 40 này. Với lại, đọc những câu chuyện với nội dung kiểu thế này là một sở thích của tôi… Tôi yêu chúng. Tôi không có gia đình hay người thân, vậy nên tôi thấy đây là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với biến thành cát bụi.”
Ryoma nghiêm túc nói lên sự hài lòng của mình, nhưng khuôn mặt hoang mang của các vị thần vẫn chưa phai nhạt đi tí nào.
“T-Thật à? Con người có nên suy nghĩ kiểu vậy không? Anh có chắc là anh chưa được giác ngộ cái gì đó chứ?”
“Ta không nghĩ là sở thích có liên quan gì đến chuyện này. Đã có vài người có chung sở thích với anh, nhưng mà bọn họ có hơi tăng động. Bọn họ còn chả thèm nghe, nên việc đó cũng khá khó chịu… mặc dù ta nghĩ ta nên biết ơn về việc bọn họ không cảm thấy bi quan chút nào về chuyện này.”
“Chà, thế thì ta nghĩ là chúng ta đã tiết kiệm được kha khá thời gian thuyết phục anh rồi… Vậy thì chả còn mấy chủ đề mà nói nữa. Có chuyện gì mà anh muốn hỏi không?”
Ryoma nghĩ một lúc trước khi trả lời.
“Vậy thì… Tôi đã chết như thế nào?”
“Hmm? Anh muốn bắt đầu từ chuyện đó à?”
“Đúng vậy. Tôi không thấy ngạc nhiên là mình đã chết, tôi chỉ không có kí ức gì về việc mình đã chết như thế nào thôi.”
“Chà, ta cũng nghĩ là anh sẽ không thể nhớ về một cái chết kiểu như vậy được.”
“Cái chết của anh là do xuất huyết não gây ra bởi chấn thương ở đầu.”
“Huh…?! Theo như tôi nhớ thì tôi chỉ cố ngủ ở trong phòng của mình thôi mà.”
“Đúng vậy, anh đã đi ngủ. Nhưng trong khi đang ngủ, anh đã hắt xì khá nhiều lần.”
“Chính xác thì là bốn lần. Mỗi một lần anh hắt xì, cái gối của anh lại dịch chuyển; cho đến cái hắt xì cuối cùng đã làm đầu anh đập xuống sàn. Cái nệm ngủ của anh là một thứ rẻ tiền và mỏng manh, nên nó không thể dùng như một tấm đệm đỡ được…”
“Cú va chạm không đủ để làm anh thức giấc, nhưng lại đủ để làm một mạch máu trong não bị vỡ. Xuất huyết não vẫn cứ tiếp tục cho đến bình minh, khiến não của anh không thể chịu được áp lực nữa.”
Sau khi nghe xong, Ryoma cúi gằm mặt xuống và suy nghĩ. Rồi biểu hiện của anh ta đột nhiên trở nên chua xót.
“Thật là nhảm nhí… Sao tôi lại có thể chết một cái chết thảm hại như thế được chứ??”
“ “ “ ??? “ “ “
"Tôi đã từng ăn phải những chai bia từ lão sếp xay xỉn của mình, từ mấy cái ống sắt của lũ thanh niên du côn nhắm thẳng vào đầu trước đây mà vẫn không làm sao. Tôi còn không thể đếm được số lần tôi bị ăn đấm vào mặt từ những buổi huấn luyện của cha mình. Vậy thì làm thế quái nào mà một cú hắt xì ngu ngốc lại kết thúc cuộc đời tôi cơ chứ…?!”
Cứ như là Ryoma đã quên hết tất cả sự hiện diện của những người xung quanh và bắt đầu để lộ ra cảm xúc mãnh liệt của mình – nhưng các vị thần vẫn tiếp tục quan sát như thể họ đã lường trước được chuyện này.
“A, đây rồi.”
“Không hề thấy xáo trộn bởi chính cái chết của mình hay sự tồn tại của chúng ta, nhưng lại bị suy sụp bởi việc này. Thật là một đứa trẻ kì lạ.”
“Có vẻ như anh ta rất tự hào về thể lực của bản thân. Cha của anh đã ép buộc anh ta phải học võ thuật từ khi còn nhỏ, và anh ta vẫn tiếp tục rèn luyện bản thân như một phần thói quen hàng ngày cho đến tận lúc lìa đời. Kufo, Lulutia…”
“Vâng?”
“Có vấn đề gì à?”
“Ta cũng không rõ có vấn đề gì không, nhưng có thứ gì đó ở anh ta mà ta thấy khá thú vị. Hai người có thể hỗ trợ ta khi anh ta bình tĩnh trở lại không?”
Biểu cảm của Gain nghiêm túc hơn nhiều so với lúc nói chuyện với Ryoma. Hai vị thần còn lại cảm thận được ông ta đang nghĩ gì và bắt đầu nói chuyện bằng ngôn ngữ mà con người không nghe thấy được, tất cả việc này diễn ra trong lúc họ vẫn để mắt đến Ryoma, người vẫn đang ôm đầu ủ rũ và mặc kệ sự đời.
Một lúc sau.
“Phù… Ồ, chết thật. Tôi xin lỗi. Tôi mải suy nghĩ linh tinh quá.”
Khi Ryoma đã lấy lại được bình tĩnh, anh ta ngẩng đầu lên và thấy các vị thần đều đang uống trà của mình y như lúc trước.
“Không sao đâu, bọn ta thường cũng rất rảnh, và cái thế giới kia vẫn khá là yên bình, nên là cũng không thiếu thời gian rỗi rãi. Với lại cũng không hiếm cảnh mọi người mất bình tĩnh ở cái chốn này. Sau cùng thì linh hồn của loài người có mối liên hệ chặt chẽ với thân thể. Cho dù bọn ta có dùng sức mạnh thần thánh để duy trì việc này, sự bất ổn cũng rất dễ làm cho cảm xúc bị rối loạn. Chuyện này không có gì là bất ngờ đối với bọn ta, nên là anh không cần phải lo đâu.”
“Khái niệm về thời gian khá là mơ hồ ở cõi thần thánh, và linh hồn thì không thể cảm nhận được đói khát. Nên là cũng không có gì lạ nếu như bốn năm đã trôi qua trước khi ai đó bình tĩnh lại để có thể nói chuyện.”
“Bốn năm?!”
Ryoma không giấu nổi sự ngạc nhiên trước lời nói của Kufo, vị thần trong hình dạng một đứa trẻ. Nhưng đó là chuyện xảy ra khá thường xuyên đối với các vị thần.
“Điều này còn phụ thuộc vào việc người đó có tự lấy lại bình tĩnh được hay không, hay là bọn ta phải can thiệp vào. Nhưng bọn ta thường sẽ để họ một mình trong một khoảng thời gian, bởi vì họ sẽ không nghe thấy gì hết khi đang lơ đễnh rời khỏi thực tại như thế. Và cũng sẽ rất rắc rối nếu như bọn họ bắt đầu cảnh giác với bọn ta, nên là bọn ta không thể hành động hấp tấp được. Có vài người còn bị suy sụp liên tục giữa lúc chúng ta đang nói chuyện. Bốn năm có thể trôi qua dễ dàng trong khi đợi bọn họ lấy lại được bình tĩnh. Đó là lý do tại sao anh không phải lo về chuyện này, Ryoma. Nếu có gì thì chúng ta nên tiếp tục cuộc trò chuyện này bây giờ vì anh đã bình tĩnh lại được. Thế có được không?”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Gain gật đầu trước câu trả lời của Ryoma.
“Tốt. Giờ thì, về lý do tại sao bọn ta lại gọi anh tới đây… Có lẽ anh sẽ hiểu được nếu ta miêu tả như thế này. Đó là phép chuyển giao.”
“Tôi hiểu rồi, vậy là tôi sẽ tới một thế giới khác. Là triệu hồi à? Hay là tôi sẽ được đầu thai, vì tôi đã chết rồi?”
“Anh thực sự tiếp thu rất nhanh nhạy đấy…”
Ryoma lắng nghe lời giải thích của Lulutia, không hề để ý đến sự kinh ngạc trong biểu hiện và giọng điệu của cô.
“Về mặt lý thuyết thì nó cũng giống như là triệu hồi vậy. Anh sẽ dùng một cơ thể mà bọn ta tạo ra trong thế giới kia, nên là anh sẽ không có cha mẹ hay người thân.”
“Cơ thể ở thế giới kia của anh khá là trẻ, nên anh cũng có thể gọi đó là đầu thai. Nếu như anh có bất cứ yêu cầu nào về ngoại hình của mình, bọn ta cũng có thể thay đổi đến một mức độ nào đó.”
“Chính xác thì cơ thể đó sẽ là bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng gần mười tuổi. Ở cái tuổi đó, mọi người sẽ tin là anh lang thang vào trong rừng và may mắn sống sót. Anh sẽ không bị nghi ngờ mấy vì là trẻ con, nên là anh có thể đến thị trấn gần nhất và bắt đầu cuộc sống ở đấy. Đương nhiên là bọn ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ anh. Địa vị xã hội của anh sẽ là một đứa trẻ mồ côi thường dân, nhưng bọn ta đã lựa chọn một vương quốc với xã hội có lối suy nghĩ thoáng để gửi gắm anh vào đó. Nên là việc này sẽ không cản trở cuộc sống hàng ngày của anh đâu.”
“Xin cảm tạ. Và làm ơn hãy khiến ngoại hình của tôi ở thế giới bên kia bình thường một chút thôi. Nhân tiện thì, tôi nên làm gì khi tới thế giới bên kia? Tôi có nhiệm vụ gì không?”
“Hmm… Về mặt lý thuyết thì có, nhưng nó kết thúc ngay khi anh đặt chân đến thế giới bên kia. Vậy nên thực tế là anh chả có nhiệm vụ gì cả. Nếu phải giải thích thì nhiệm vụ của anh chính là quá trình đi vào thế giới của bọn ta.”
“Mục đích là truyền năng lượng ma thuật từ Trái Đất đến thế giới đang cạn kiệt ma lực của bọn ta bằng cách chuyển anh đến thế giới đó.”
Trong khi Ryoma chấp nhận lời giải thích này, anh lại có một câu hỏi mới.
“Mọi người không tự chuyển năng lượng ma thuật được à?”
“Quả thực là thế. Để nói đơn giản hơn thì, có một bức tường vô hình giữa hai thế giới. Năng lượng ma thuật thông thường không thể vượt qua được bức tường đó. Nhưng nếu bọn ta mở một cái lỗ với sức mạnh của mình, bọn ta có thể chuyển ma lực qua đó. Tuy nhiên thì đây là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, ngay cả với những vị thần như chúng ta. Duy trì cái lỗ này đòi hỏi năng lượng, cái mà bọn ta sẽ cạn kiệt trước khi chuyển được số năng lượng cần thiết. Đó là lúc mà bọn ta cần đến anh! Anh sẽ không nhận thức được gì trong khoảng thời gian này, nhưng bọn ta sẽ dùng sức mạnh thần thánh để đẩy linh hồn của anh xuyên qua cái tường đó, và dùng chính anh như một công cụ để giữ cho cái lỗ mở trong một khoảng thời gian ngắn. Trong lúc đó, bọn ta sẽ chuyển năng lượng ma thuật từ Trái Đất sang.”
“Thế giới của chúng ta đã phát triển cách dùng ma thuật, vậy nên cạn kiệt ma lực sẽ gây ra rất nhiều vấn đề. Không những người dân đang sống dựa dẫm vào ma thuật sẽ phải chịu khổ, mà những con quái vật đang cần ma lực để sống sót cũng sẽ bị tuyệt chủng, loại bỏ chúng khỏi chuỗi thức ăn và phá hủy cân bằng của tự nhiên. Mặt khác, Trái Đất sở hữu năng lượng ma thuật nhưng lại không dùng đến nó, và ở đó cũng không có quái vật. Sẽ chả có vấn đề gì nếu năng lượng ở đó cạn sạch, vậy nên bọn ta đã tự lấy nó cho chính mình.”
“Tôi hiểu rồi… Nếu như không có một lý do cụ thể cho sự cạn kiệt này, tôi đoán là do mức tiêu thụ cao hơn mức sản xuất?”
“Chính xác. Có rất nhiều lý do, nhưng loài người là lý do chính. Ta cũng biết rằng ma thuật rất hữu ích và nó cũng được phát triển từ những nghiên cứu toàn diện, nhưng lượng tiêu thụ thì vẫn ngày một tăng lên…”
“Khá là khó để có thể kiểm soát được lượng tiêu thụ ma thuật. Thêm vào đó, nếu dùng ma thuật tồn tại trong cơ thể quá nhiều thì cũng dẫn đến mệt mỏi. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu dùng năng lượng ở môi trường xung quanh để sử dụng ma thuật, nhưng khi thấy con người phụ thuộc vào một phương pháp vô trách nhiệm như vậy cũng thật đáng buồn.”
Trong khi những vị thần đang phàn nàn về cách sử dụng ma thuật và con người thì Ryoma lại đang phấn khích một chuyện khác.
“Umm… Liệu tôi có thể dùng được nó không? Ý tôi là ma thuật ấy.”
“Anh có thể.”
“Được chứ.”
“Chắc chắn là được rồi.”
“Thật ư?! Ôi, xin thứ lỗi về sự khiếm nhã của tôi.”
“Không sao, không sao. Ma thuật phải không? Anh sẽ được chuyển vào một thân thể y hệt như loài người ở đó. Theo một cách tự nhiên thì con người ở đó có thể dùng được ma thuật, vậy nên anh cũng sẽ dùng được nếu trải qua rèn luyện.”
“Thêm nữa thì, như bọn ta vừa đề cập ban nãy, anh sẽ được đặt dưới sự bảo vệ của chúng ta khi được chuyển qua thế giới bên kia, nên bọn ta có thể ban cho anh một ít sức mạnh. Ngay cả khi anh không có tài cán gì, bọn ta cũng có thể nâng chỉ số cơ bản của anh lên một mức nhất định mà anh có thể sử dụng ma thuật một cách thoải mái. Cơ mà sẽ khó hơn một chút nếu như anh muốn dùng ma thuật mạnh nhất thế giới đó.”
Trong khi Ryoma đang thấy khá xấu hổ vì họ nhìn anh như một đứa trẻ đáng yêu, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc với viễn cảnh dùng được ma thuật.
“Trong trường hợp đó thì sức mạnh mà bọn ta ban tặng cho anh sẽ liên quan đến ma thuật vậy. Đầu tiên thì, bọn ta sẽ đảm bảo rằng anh có thể dùng được mọi loại nguyên tố.”
“Umm… Không phải thế sẽ gây chú ý à?”
Cả ba vị thần đều mỉm cười toe toét trước câu hỏi của Ryoma.
“Tất cả mọi người đến đây đều nói như thế! Đặc biệt là mấy người hay đọc tiểu thuyết.”
“Việc này khá là hiếm trong thế giới của bọn ta, nhưng cũng không đến mức khiến mọi người phát cuồng lên.”
“Thật à?”
“Đúng vậy. Một vài người có năng khiếu bẩm sinh, và vài người khác có thể học cách dùng những nguyên tố còn lại nếu được huấn luyện đúng cách. Chắc là có khoảng mười đến hai mươi người trong số những hiệp sĩ của vương quốc có thể làm được điều đó. Tuy nhiên thì vì có rất nhiều nguyên tố, rèn luyện đồng đều tất cả sẽ dẫn đến ít thời gian để luyện tập hơn, khiến việc thành thạo chúng khó hơn nhiều. Giữa một pháp sư có thể dùng tất cả các loại nguyên tố đến một chừng mực nào đó, và một pháp sư đã thành thạo trong cách dùng một nguyên tố nhất định, người ở vế sau sẽ có giá trị hơn nhiều.”
“Một nghề thì sống, đống nghề thì chết ấy hả.”
“Quả thực là vậy.”
“Vậy nên là sẽ chả có gì xấu xảy ra đâu, điều này sẽ thật hoàn hảo đối với người muốn tận hưởng ma thuật như anh, Ryoma.”
“…Tôi hiểu rồi. Vậy xin hãy cho tôi dùng được tất cả các nguyên tố.”
“Được thôi. Vẫn còn sót lại một chút ma thuật, vậy anh muốn mình làm được gì nữa nào?”
Sau đó, Ryoma và các vị thần tiếp tục nói chuyện về sức mạnh cho đến khi thỏa mãn mới thôi.
“…Được rồi, đó là tất cả những gì bọn ta có thể giúp được. Mặc dù mọi thứ cuối cùng đều liên quan đến ma thuật. Anh có chắc không? Mang theo mình số kiến thức võ thuật mà anh học được từ kiếp trước thì không có vấn đề gì, cơ mà nhiều loại ma thuật thế này cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ không thể dùng ma thuật mạnh ngay lập tức đó, anh hiểu không?”
“Miễn là nó không làm ảnh hưởng đến khả năng sống còn của tôi, xin hãy cứ làm như những gì chúng ta đã bàn.”
“Ok. Nếu như anh vẫn không thay đổi quyết định của mình thì thế là tốt nhất. Giờ chúng ta sẽ đến bước cuối cùng.”
Gain chấp thuận lòng quyết tâm của Ryoma và lôi ra một tấm gỗ, giấy da và bút lông từ hư vô.
Tấm giấy da ghi lại tất cả những chi tiết từ cuộc nói chuyện ban nãy, cùng với một khoảng trống để ký tên phía dưới góc phải.
“Phải ký hợp đồng ngay cả sau khi chết…”
“Ồ, anh không thích làm việc này à?”
“Không, ý tôi không phải vậy. Chỉ là có hơi bất ngờ thôi.”
“Chà, thật ra thì cái hợp đồng cũng không thực sự cần thiết.”
“Huh?”
Phản ứng của Lulutia và Kufo trước lời nhận xét vô nghĩa của anh khiến Ryoma ngừng với đến cây bút lông.
“Đây chỉ là lần kiểm tra cuối cùng thôi. Cái này là để anh xác nhận rằng bọn ta đã hoàn thành nghĩa vụ của mình trong việc giải thích hoàn cảnh, cũng như tình huống mà bọn ta đã đặt anh vào. Bằng việc kí cái này, anh sẽ thừa nhận việc tham gia tự nguyện của mình. Đó cũng là lý do anh có thể xác nhận bằng lời nói.”
“Thật à?”
“Bọn ta thay đổi tùy thuộc vào người mà bọn ta đang nói chuyện. Một lời xác thực sẽ dễ hơn nhiều là một hợp đồng nếu đối tượng là một đứa trẻ.”
Sau khi nghe câu trả lời, Ryoma tập trung vào nội dung của hợp đồng và kí nó khi đã đọc xong.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả người anh ta bị nhấn chìm trong một luồng sáng nhạt.
“Huh?!”
“Đừng lo. Đây chỉ là bằng chứng về việc quá trình đã bắt đầu mà thôi; nó không làm hại tới anh đâu.”
“Thật không may, đây là luật. Sau tất cả những lời giải thích và quyết định được đưa ra, sẽ không còn nhiều thời gian trước khi anh bị gửi sang thế giới bên kia đâu.”
“Ta luôn tự hỏi tại sao mấy tên khó chịu thì luôn ở lại lâu nhất, trong khi những người dễ mến lại bắt đầu hành trình của mình sớm đến vậy…”
Những lời đó khiến Ryoma nhận ra đã đến lúc nói lời từ biệt.
“Tôi hiểu rồi. Quả thực chuyện này có hơi đáng tiếc, tôi sẽ mãi mãi đội ơn mọi người.”
“Đừng lo về chuyện đó. Đó là cuộc sống của anh, cứ sống thế nào mà anh thích. Bọn ta sẽ gửi anh đến khu rừng an toàn nhất có thể, vậy nên yên tâm đi.”
“Bọn ta sẽ luôn dõi theo anh. Đây là lời tạm biệt, vậy nên anh cũng có thể nói những gì mình muốn, anh biết đấy.”
“Anh cũng không cần phải lịch sự trong lời nói của mình vậy đâu.”
“Tại sao anh không thể hiện bản chất thật của mình, vì đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau nhỉ?”
“Đúng… Vâng, mọi người nói đúng. Cảm ơn. Tôi đoán là mọi người có thể nhận ra tôi đang giả bộ nhỉ?”
“Bọn ta là thần cơ mà. Đương nhiên là bọn ta có nhận ra rồi. Không kể đến việc giọng của anh đã thay đổi thế nào trong khi đang suy sụp nữa chứ.”
“Anh đáng nhẽ phải nói chuyện với chúng ta bằng giọng đó ngay từ ban đầu mới phải!”
“Tôi không nghĩ là mình nên nói chuyện suồng sã với thần…”
“Tất nhiên là nhiều quá cũng không tốt, nhưng anh vẫn ổn, Ryoma. Ta có một trái tim rộng lượng mà. Dù sao thì ta cũng là nữ thần đó.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Anh đã có kế hoạch gì khi đến thế giới bên kia chưa?”
“Nếu có bất cứ điều gì khiến anh băn khoăn thì hãy nói ra luôn đi.”
“Bọn ta sẽ lắng nghe anh!”
Ryoma cố gắng ngẫm nghĩ, cơ mà lời anh ta nói ra thì lại chả bị ngắt quãng chút nào.
“…Đó là về quan hệ cá nhân của tôi. Tôi đã sống được hơn 40 năm, nhưng tôi không giỏi trong việc giao tiếp lắm. Ngay cả khi tôi đến một thế giới khác, tôi vẫn là tôi mà thôi. Tôi không nghĩ là đến một thế giới khác có thể thay đổi được điều đó. Nói thật thì tôi thấy mệt mỏi trong việc giao tiếp, tôi đang tính sống ẩn dật…”
“Nếu đó là cách anh muốn sống thì hãy cứ làm thế. Đó cũng là một cách sống mà.”
“Nhưng cũng thật phí phạm nếu không đi khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia. Làm gì bây giờ…”
“Tại sao anh không tự sống cô lập một thời gian, sau đó thì bắt đầu một chuyến du hành khi cảm thấy thích nhỉ?”
Ryoma tự hỏi liệu thế có thực sự ổn không.
“Dù sao đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ đặt chân đến khu rừng trước, bởi vì sẽ thật hỗn loạn nếu như bọn ta đột ngột làm anh xuất hiện giữa thị trấn. Anh có thể sống trong rừng một thời gian, rồi đi đến thị trấn sau cũng được. Đằng nào thì anh cũng muốn thử nghiệm ma thuật trước đúng không?”
“A… Đúng vậy.”
“Cứ thoải mái đi. Anh dường như đang cố gắng thực hiện tất cả các tùy chọn có sẵn cho bản thân mình cùng một lúc, nhưng anh cũng có thể thực hiện lần lượt từng cái một mà. Cũng chả quan trọng nếu như anh không làm được hết chúng đâu.”
“Anh biết đấy, anh đã chết một lần rồi mà. Đây sẽ thực sự là đầu thai đó, một cuộc sống hoàn toàn khác với cuộc sống trước đây của anh. Anh nên sống theo ý mình. Đặc biệt là khi anh sẽ là một đứa trẻ ở thế giới bên kia. Anh sẽ chả phải nghĩ gì ngoài việc giữ an toàn cho bản thân và sống vui vẻ. Sức mạnh mà bọn ta ban tặng cho anh sẽ là điểm mạnh của anh, vậy nên hãy tận hưởng việc luyện tập ma thuật đi nhé. À, anh sẽ không thể dùng được tất cả mọi thứ khi bắt đầu đặt chân đến bên kia đâu, nhưng anh sẽ bắt kịp được nhanh thôi, bằng chính số kiến thức trên Trái Đất của mình, vậy nên không cần vội vàng đâu nhé. Anh nên ưu tiên việc kiểm soát trước.”
“Quả thực làm thế là tốt nhất. Anh cũng có thể xử lý được lũ trộm cướp, trong trường hợp hiếm hoi mà anh gặp được chúng.”
“…Vậy thì tôi nên từ tốn và làm những gì mình muốn ấy hả? Nếu thế thì tôi sẽ sống trong rừng một khoảng thời gian. Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn nhé.”
“Nếu như anh có vào trong thị trấn, hãy thi thoảng đến nhà thờ nhé. Có lẽ anh sẽ không nhìn thấy chúng ta, nhưng nếu anh có được kĩ năng tiên tri, anh có thể sẽ giao tiếp được với bọn ta trong một khoảng thời gian ngắn. Cấp độ của anh càng cao thì anh càng có thể nói chuyện lâu hơn và thường xuyên hơn.”
“Hiểu rồi, nếu tôi có đến thị trấn, tôi chắc chắn sẽ ghé qua. Tôi không biết bao giờ mới đến lúc đó, cơ mà tôi hứa sẽ ghé thăm nhà thờ.”
“Được rồi, bọn ta sẽ đợi. Anh sẽ lại phải chịu đựng cuộc trò chuyện nhàn rỗi của bọn ta một lần nữa đấy.”
“Chúng ta có rất nhiều thời gian rảnh mà, hohoho.”
Ngay sau khi Gain vừa cười khúc khích, những hạt ánh sáng bắt đầu cuốn quanh cơ thể của Ryoma.
“…Hình như đã đến lúc rồi.”
Ánh sáng dần dần lóe mạnh hơn, cản trở tầm nhìn của Ryoma.
“Có vẻ như sự chuẩn bị đã hoàn tất.”
“Đã đến thời điểm rồi.”
“Giữ gìn sức khỏe và vui vẻ nhé!”
“Vâng, tôi sẽ làm vậy… Cảm ơn rất, rất nhiều!”
“Yup! Giờ thì, bắt đầu nào! Mở con đường sang thế giới mới!”
“Bọn ta sẽ ban tặng phước lành cho anh!”
“Hãy để ánh sáng dẫn lối cho hành trình của anh nhé!”
“ “ “Tận hưởng cuộc sống mới nhé!” “ “
Lập tức ngay sau đó, Ryoma bị nuốt chửng bởi ánh sáng mờ mắt.
Ngay khi ánh sáng phai mờ, cả Ryoma lẫn những vị thần đều biến mất.