Kamitachi ni Hirowareta Otoko (Kaiteiban)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1 - Chương 02: Một cậu bé bí ẩn (2)

Khi tôi đang nghĩ vậy, Camil và những người khác bắt chuyện với cậu ta.

"Ừm... Tôi là Camil. Tôi là một pháp sư được Reinhart thuê để hộ tống anh ấy. Hân hạnh được gặp cậu. Và thật sự cảm ơn vì đã giúp chúng tôi. Tôi đã hết mana và không thể hồi phục được, thế nên nếu cậu không đến thì, Hyuzu có thể đã... À, Hyuzu là tên của thanh niên đang nằm kia. Cậu thực sự không cần lo lắng về cách nói chuyện đâu. Reinhart không phải loại người quan tâm đến những thứ như thế."

"Thực tế thì, anh ấy thậm chí còn không bận tâm đến những người như chúng tôi. Tôi là Zeff. Tôi là trinh sát của nhóm. Rất vui được gặp cậu, cậu bé."

"Tôi là Jill. Xin lỗi vì đã chĩa kiếm vào cậu lúc nãy."

"Nó ổn... bình thường... để tự vệ."

"Cảm ơn vì đã hiểu cho. Tôi đây cũng là một quý tộc, nhưng tôi không thấy cách cư xử của cậu có gì sai cả. Reinhart là một người hào phóng, vì thế cậu chỉ cần cư xử bình thường khi ở quanh anh ta là được rồi."

"Cảm ơn."

Camil, Zeff và thậm chí là Jill, những người không thường tiếp xúc với trẻ nhỏ, đã hạ giọng xuống hết mức có thể để không làm cậu bé sợ.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu bé nói.

Dù cậu vẫn còn hơi nhăn nhó nhưng vẻ mặt của cậu ấy đã đỡ hơn.

Cậu ta giao tiếp có chút vất vả, nhưng giờ đây ít ra cũng đã thoải mái hơn.

"Tôi mới là người phải cảm ơn. Sau tất cả, cậu đã cho chúng tôi chỗ nghỉ và thậm chí còn chăm sóc cho thuộc hạ của tôi."

"Không có gì, nhưng sao lại bị như vậy?"

Có phải cậu ta hỏi tôi lý do Hyuzu bị thương? Hay cậu ta hỏi lý do chúng tôi vào rừng? Nghĩ lại thì tôi cũng chưa giải thích gì cả, nhỉ?

"Chúng tôi định đến nhà tôi ở thị trấn Gaunago, nhưng ở trên đường đi gần khu rừng này, chúng tôi đã bị bọn cướp tấn công."

"Có bị thương nhiều không?"

"Không, chúng có khá đông người nhưng chẳng phải loại mạnh mẽ gì. Bọn chúng nghĩ có thể áp chúng tôi bằng số lượng nhưng chúng không biết rằng hộ vệ của tôi không hề dễ ăn. Huyzu đã bị một con gấu lao ra từ giữa trận chiến tấn công."

"Vận rủi của Hyuzu khiến cậu ta bị tấn công ngay giữa một trận hỗn chiến. "

"Cuối cùng chúng tôi cũng xoay sở được để đánh bại nó, nhưng mấy con ngựa đã chạy hết. Vết thương của Hyuzu cũng tệ hơn cả dự kiến, vì vậy chúng tôi đã cố gắng tiến đến làng càng nhanh càng tốt. Thường thì chúng tôi đi vòng qua khu rừng, nhưng với tình hình như thế, chúng tôi quyết định sẽ băng qua khu rừng."

Mọi người gật đầu khi chúng tôi giải thích tình trạng khó khăn của mình. Vì cuộc trò chuyện đã tiến xa như này, tôi quyết định tự đặt câu hỏi của riêng mình.

"Tiện đó, một cậu bé như cậu sao lại sống ở đây? Cậu kể là mình đã đi săn, nhưng có vẻ cậu đã sống ở đây khá lâu rồi. Hơn thế nữa cậu còn có thể tự đi săn, dùng nhiều loại pháp thuật, thậm chí cậu còn chế ra các loại thuốc thật sự không bình thường chút nào. Thành thật thì tôi khá ngạc nhiên đấy."

"Tôi học được từ... ông bà... Các mạo hiểm giả."

Ồ. Hoá ra ông bà cậu ấy là mạo hiểm giả.

"Họ... đã qua đời."

"Xin lỗi."

"Không sao đâu. Cũng đã được... 3 năm rồi."

"3 năm!?"

"Cậu sống ở đây bao lâu rồi!?"

"Tôi rời... làng 3 năm trước... và vì là... một người ngoài... nên họ ghét bỏ tôi."

Cậu ta đã ở một ngôi làng với chế độ độc tài à? Tuy tôi biết một số nơi có thể hơi tàn nhẫn, nhưng vẫn...

"Trước khi qua đời... ông bà bảo tôi rằng... đến một thị trấn khác..."

Rõ ràng cậu ấy không giỏi nói chuyện với người khác, nên cậu chỉ đi lang thang một mình và dựa vào các kỹ năng mà ông bà để lại, cho đến khi cậu gặp khu rừng này. Kể từ đó cậu chưa từng bước chân ra khỏi khu rừng này. Đồng nghĩa với việc cậu ấy chưa từng nói chuyện với ai trong 3 năm.

"Tôi hiểu tình hình hiện tại, nhưng tôi không thể để cậu sống như này. Có nhiều loại quái thú và quái vật ẩn náu trong rừng. Kể cả khi cậu nói cậu có khả năng để sống sót, nó vẫn quá nguy hiểm."

"Ổn mà. Tôi đã sống... được 3 năm."

"Nhưng!"

"Tôi biết rồi! Đợi tí."

Camil đột nhiên nhảy vào, rồi anh ta lấy ra trong túi mình một viên pha lê nho nhỏ.

"Tìm thấy rồi! Nhìn này!"

"Cái... gì thế?"

"Đây là một viên đá thẩm định loại nhỏ! Nếu dùng cái này, chúng tôi có thể biết được danh tính vả bốn kỹ năng có cấp độ cao nhất của cậu. Hơn nữa nếu một tên tội phạm sẽ làm viên đá chuyển đỏ, nếu không thì viên đá sẽ toả ra ánh sáng xanh. Sau khi ánh sáng xuất hiện thì tên, chủng tộc và bốn kỹ năng sẽ hiện ra. Nếu cậu có một kỹ năng chiến đấu cấp cao, chúng tôi sẽ không nói gì nữa."

Hiểu hiểu, anh ta đang định thuyết phục cậu ta bằng cách cho cậu ta thấy những gì mình thiếu.

"Ổn... thôi."

Khi nói vậy, cậu với lấy quả cầu pha lê, nhưng trước lúc cậu ta định chạm vào nó, cậu đột nhiên hỏi.

"Tôi đã bị... bọn cướp tấn không, vì vậy... tôi đã giết họ... đó có phải tội phạm không?"

"Nếu thực sự là bọn cướp thì sẽ không cơ vấn đề gì cả."

Khi đó, cuối cùng cậu cũng chạm vào viên pha lê, ánh sáng xanh toả ra từ nó.

Pha lê không có ý phân biệt giữa tội phạm, nhưng thấy cậu ấy không phải tội phạm làm tim tôi dịu lại.

Nghĩ vậy, tôi liếc nhìn Camil, nhưng không rõ lý do mà mặt anh ta tái nhợt đi.

"C-Cái gì đây?"

"Có vấ...!?"

Jill liếc nhìn viên pha lê từ phía sau.

Ngay lúc đó, anh nuốt nước bọt.

Tò mò, tôi và Zeff cũng nhòm vào viên pha lê.

Vấn đề là các kỹ năng được liệt kê.

Kỹ năng:

Domestic Chores Lv10

Mental Resistance Lv9

Physical Resistance Lv8

Health Lv7

"Mấy cái cấp độ bị gì thế!? Kỹ năng 'Domestic Chores' thì không sao, đã có rất nhiều tiền lệ trước đây, nhưng cậu ta có tận kháng phép, kháng vật lý, cả thể lực nữa, và cả ba kĩ năng ít nhất đều từ Lv7 đổ lên? Cậu ta sống kiểu moéo gì để mấy cái kỹ năng có cấp độ cao thế? Cậu 11 phải không? Thế có nghĩa là cậu ta sống ở đây từ khi 8 tuổi."

"Có gì... sai à?"

"A-à...Thật đáng tiếc, không có kỹ năng chiến đấu nào xuất hiện..."

Vấn đề đấy à!? Tôi nghĩ và suýt hét lên.

Khi liếc nhìn Camil, tôi nhận thấy những người khác cũng có phản ứng tương tự.

Một trận chiến nổ ra giữa chúng tôi, nhưng đến cuối cũng không có ai nói về chủ đề này.

Lý do phía sau phản ứng của chúng tôi là do lượng kháng đau đớn đó chỉ có thể nhận được qua đau đớn. Thực tế là khả năng kháng của cậu ta càng cao thì đồng nghĩa với việc cậu phải chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được. Tôi chắc chắn có rất nhiều điều cậu ấy không muốn nhớ lại. Nếu chúng ta chê chúng kém cỏi, cậu ấy sẽ càng thêm đau đớn.

Vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng chúng tôi nghĩ nên dừng lại tại đây.

"Xin lỗi, tôi có thể mượn nhà vệ sinh được không?"

"Tôi cũng muốn đi."

"Tôi cũng vậy"

"Nhà vệ sinh ở phía trong... Có rất nhiều... slime... Đừng lo... chúng sẽ không tấn công..."

"Yên tâm. Tôi cũng từng là một người thuần hoá. Tôi sẽ không làm hại lệ thú của cậu đâu."

Cứ thế chúng tôi bỏ Camil lại để chăm sóc Hyuzu, nhưng ai lại nghĩ ra được 'slime' mà cậu ta nói lại như thế lày.

“Wow...”

"Cậu đã nói chúng... Tôi không nghĩ lại có nhiều slime tập trung ở một chỗ như này."

Vô số slime lăn lê bò toài trên hành lang. Ryouma phải lệnh cho chúng né sang một bên, nếu không thì chúng tôi sẽ không thể đi qua mà không dẫm lên chúng.

Số lượng lệ thú có thể ký khế ước tùy theo khả năng của từng người. Quái vật càng mạnh, càng ít người có thể kiểm soát. Slime là con quái vật yếu nhất, thế nên theo cái logic như này, rất cần một lý do để một người lập khế ước với lượng slime đáng nể như thế này... Cậu ta thật sự lập khế ước hết đấy à?

"Ryouma-kun, tất cả đám slime này đều là lệ thú cua cậu à?"

"Đúng. Chúng đang... nghiên cứu."

"Nghiên cứu?"

"Sự tiến hoá của slime."

Động não thử xem, bọn slime đang trườn trong khu vực này không phải slime bình thường. Có slime dính, slime độc và cái đám kia có thể là slime axit. Với hai loại đó, tôi không phân biệt được loại nào với loại nào. Có lẽ nó là một biến thể cao hơn.

Slime sống ở khắp mọi nơi, vì vậy tôi chắc chắc bạn có thể tìm thấy các biến thể này ở đâu đó, nhưng từng có bất kỳ báo cáo nào về cái cảnh tượng như thế trong khu rừng này.

Như Jill đã nói, tôi cũng chưa từng thấy nhiều slime ở một chỗ như thế này.

"Sự tiến hoá của quái vật là một chủ đề quan trọng với các pháp sư và người thuần phục quái vật, và thực tế thì ở tuổi của cậu mà có thể nghiên cứu được như này thì quá phi thường rồi, nhưng thật đáng tiếc rằng tất cả chúng đều là slime.

"Slime... không tốt à?"

Theo quan điểm cá nhân, tôi đánh giá cao cậu ấy. Thực tế cậu ta đã thu thập được rất nhiều lớp slime tiên tiến và lập khế ước với tất cả chúng đã nói lên khả năng của cậu ta, nhưng thật tiếc, thế giới không được coi trọng slime cho lắm.

"Nói thẳng thì slime rất yếu ngay cả khi đã tiến hoá. Người thuần hoá và pháp sư chủ yếu dùng chúng để học những thứ cơ bản, và ngoài cái đó ra thì slime không còn giá trị gì hết. Đó là lý do mà các người thuần hoá ném chúng đi sau khi học được những thứ cơ bản. Thường thì sau đó họ sẽ lập khế ước với một con thỏ sừng. Ít ra thì bọn thỏ sừng cũng dễ thương, và có thể đối xử với chúng như thú cưng."

"Thế giới là một nơi độc ác..."

Đó có phải thứ mà một đứa trẻ 11 tuổi có thể nói không?

"Tất nhiên, không phải mọi người thuần hóa quái vật đều nghĩ vậy. Ít nhất thì không ai để ý đến độc của slime độc hay axit của slime axit. Chúng có lẽ còn mạnh hơn cả thỏ sừng."

"Slime... thuận tiện... hữu ích..."

Tôi nghĩ cậu ta sẽ trở nên suy sụp khi nghe tôi kể thế giới nghĩ gì về slime, nhưng cậu có vẻ không bận tâm chút nào. Thông thường, những đứa trẻ tầm tuổi cậu luôn muốn được người khác công nhận.

Dòng dõi của cậu ta vẫn còn là bí ẩn, nhưng tôi không nghĩ cậu ta nguy hiểm. Bất kể, cậu ấy là một đứa trẻ tốt. Rốt cuộc thì cậu ta đã giúp chúng tôi trong thời điểm chúng tôi cần. Mặc dù cậu chắc chắn không phải là một đứa trẻ bình thường. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn giúp cậu ta.