Kamitachi ni Hirowareta Otoko (Kaiteiban)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

29 144

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

162 737

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

(Đang ra)

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

水戸前 カルヤ

Một cuộc sống học đường đầy cam go bắt đầu – nơi mà Ryo phải bằng mọi giá giữ kín thân phận của mình.

73 661

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

660 34923

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

43 425

Nàng Elf tên Watanabe

(Đang ra)

Nàng Elf tên Watanabe

Wagahara Satoshi

Đứng trước cậu giờ là... một nàng elf?

8 50

Tập 1 - Chương 02: Một cậu bé bí ẩn (1)

Chương này là dưới góc nhìn của team áo giáp nhé :)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Đợi tôi một chút."

Cậu bé nói khi chúng tôi đến vách đá.

Không có gì xung quanh, tôi nghĩ cậu ấy đang đợi con slime khác của mình đến, nhưng thật ngạc nhiên, thay vào đó cậu ấy dùng [Break Rock] trên vách đá phía trước và mở ra một con đường.

"Đây..."

Vậy ra đây là ngôi nhà mà cậu nói đến. Nó đúng là một hang động chắc chắn có thể trú được khỏi bọn quái thú và quái vật.

Khi đã vào trong hang, cậu bé dựng lên một lớp rào chắn phía sau chúng tôi, làm trong hang trở nên an toàn hơn.

Tôi không nghĩ cậu ấy biết ma pháp dựng rào chắn. Nó rất hữu ích nhưng không phải thứ ai cũng có thể sử dụng. Thực tế, chính Camil đã chỉ ra điều đó.

"Đó là phép rào chắn? Cậu chắc chắn phải biết vài phép thuật kỳ lạ đấy, cậu bé. Cái rào chắn này có để che dấu, phải không?"

"Đưng lo... mọi người có thể... chạy mọi lúc."

"Hiểu rồi... cảm ơn."

Cậu ta lại gật đầu rồi cậu đi qua chúng tôi và tiến sâu vào hang.

"Cậu ta thật chu đáo."

"Đúng vậy, Master Reinhart."

"Êi, cậu đang bị bỏ lại đấy."

"Ah, đi nào, đi nào."

Khi đến nơi, ngay lập tức chúng tôi đã để ý thấy những bức tường với sàn nhà đều được san phẳng đẹp đẽ. Nơi này thậm chí còn được trang trí nội thất làm từ đá và gỗ, trong khi những viên ma thạch được gắn trên tường để chiếu sáng.

"Wow..."

"Nơi này giản dị hơn tôi nghĩ."

"Vết thương, để anh ấy xuống, đây..."

"Xin lỗi, Ryuzu. Chúng tôi phải để anh nằm xuống một lát."

"Ô... Ổn thôi..."

"Đợi... tôi sẽ mang... thuốc..."

Sau khi đặt Hyuzu trên giường, tôi nhìn theo cậu ta khi cậu tiến sâu hơn vào trong hang.

"Ờm, trong mọi trường hợp, chúng ta cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút với nơi này."

"Nơi này còn tốt hơn cả mong đợi. Hyuzu có thể nghỉ ngơi rồi."

"Chúng ta nợ cậu ấy một lần."

"..."

Mặt Zeff nhăn nhó khi anh kiểm tra xung quanh. Zeff là người hiểu biết nhất trong số những người hộ tống trong khoản tàng hình và đặt bẫy, vì vậy anh được chỉ định làm trinh sát. Mặt anh ấy nhăn nhó có nghĩa là....

"Zeff, có gì không ổn à?"

"Cậu không thấy nơi này có gì kì lạ à? Không phải về bẫy. Ý tôi là có cảm giác như ai đó đã sống ở đây rất lâu nhưng chỉ có đủ đồ đạc cho một người."

Rất bình thường khi nơi dựng trại có ít đồ đạc, nhưng có thể thấy một chiếc bản đồ trên một trong những bức tường ở đây. Có cả những bức vẽ về những động vật khác nhau và một loại nhạc cụ ở góc phòng.

Mặc dù căn phòng trông thật ảm đạm, nhưng có cảm giác nó như căn phòng của một đứa trẻ. Hơn nữa, như Zeff đã đề cập, chỉ có đủ đồ đạc cho một người. Thật là kỳ lạ.

"Cậu bé đó sống ở đây một mình à?"

"Không đời nào. Thề luôn, tôi đã rất bất ngờ khi thấy cậu ta sử dụng ma pháp lệ thuộc, ma pháp rào chắn, thậm chí là cả ma pháp hệ thổ, nhưng không đứa trẻ nào có thể sống một mình bên ngoài trong cái khu rừng như thế này được. Có lẽ còn ai đó ở đây."

"Có thể cậu ta già hơn tuổi của mình. Như là Elf chẳng hạn."

Trong lúc Camil và Jill trò chuyện, cậu bé trở lại với con slime mang theo rất nhiều thuốc.

"Thuốc."

"Cảm ơn cậu. Tôi chắc chắn sẽ trả cậu món nợ này một ngày không xa."

"Không cần bận tâm... Tôi có thể tạo ra chúng, vậy nên... cứ lấy... nếu mọi người cần."

Khi cậu bé nói vậy, chúng tôi bị sốc rồi im lặng nhìn nhau. Người đầu tiên kêu lên là Camil.

"Cậu đã làm những thứ này!?"

Cậu bé bối rối một lúc khi Camil đột ngột bùng lên như vậy, nhưng cậu nhanh chóng gật đầu để trả lời. Camil phản ứng hơi thái quá, nhưng lọ thuốc của cậu thực sự có thể sánh ngang với những thứ được bán trong các cửa tiệm. Lần này lại làm cho cậu trở nên thêm bí ẩn.

"Nước."

Trong lúc tôi đang tự nghĩ lung tung, cậu bé đưa tôi một chiếc cốc bằng đá. Nó đựng đầy nước được tạo ra nhờ ma pháp. Nó được làm lạnh vừa đủ.

"Cảm ơn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn, cậu bé."

"Cảm ơn cậu."

"Oh."

"Hmm? Có chuyện gì à?"

"Tên... Ryouma..."

À phải rồi. Bọn tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình.

"Vậy tên cậu là Ryouma. Thứ lỗi cho tôi vì đến giờ mới giới thiệu, tôi là Reinhart Jamil, Lãnh chúa - Công tước thuộc dòng họ Jamil. Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ trong tình cảnh khó khăn của cấp dưới của tôi."

"Công tước-!? Xin thứ lỗi cho cách cư xử của tôi!"

Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể để tránh doạ cậu ấy sợ, nhưng khoảnh khắc tôi đọc tên mình, cậu ta cứng đờ người và cúi đầu thật sâu. Đáng kinh ngạc là chuyển động của cậu ta đã mượt hơn nhiều mặc dù cậu có chút rắc rối khi giao tiếp.

"Hãy ngẩng đầu lên đi. Cậu là ân nhân của tôi. Cậu không cần phải trang trọng với tôi đâu."

Có vẻ cậu ta không biết tôi xuất thân từ gia đình công tước. Cậu ấy ngước mặt lên khi tôi hỏi, nhưng không may, cậu ta không nói gì nữa.

Mặc dù tôi không thật sự để ý lắm, nhưng tôi cũng hơi buồn...