Kamitachi ni Hirowareta Otoko (Kaiteiban)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

9 19

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

38 114

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

37 187

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

427 33156

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

252 4762

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

29 187

Tập 1 - Chương 02: Một cậu bé bí ẩn (1)

Chương này là dưới góc nhìn của team áo giáp nhé :)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Đợi tôi một chút."

Cậu bé nói khi chúng tôi đến vách đá.

Không có gì xung quanh, tôi nghĩ cậu ấy đang đợi con slime khác của mình đến, nhưng thật ngạc nhiên, thay vào đó cậu ấy dùng [Break Rock] trên vách đá phía trước và mở ra một con đường.

"Đây..."

Vậy ra đây là ngôi nhà mà cậu nói đến. Nó đúng là một hang động chắc chắn có thể trú được khỏi bọn quái thú và quái vật.

Khi đã vào trong hang, cậu bé dựng lên một lớp rào chắn phía sau chúng tôi, làm trong hang trở nên an toàn hơn.

Tôi không nghĩ cậu ấy biết ma pháp dựng rào chắn. Nó rất hữu ích nhưng không phải thứ ai cũng có thể sử dụng. Thực tế, chính Camil đã chỉ ra điều đó.

"Đó là phép rào chắn? Cậu chắc chắn phải biết vài phép thuật kỳ lạ đấy, cậu bé. Cái rào chắn này có để che dấu, phải không?"

"Đưng lo... mọi người có thể... chạy mọi lúc."

"Hiểu rồi... cảm ơn."

Cậu ta lại gật đầu rồi cậu đi qua chúng tôi và tiến sâu vào hang.

"Cậu ta thật chu đáo."

"Đúng vậy, Master Reinhart."

"Êi, cậu đang bị bỏ lại đấy."

"Ah, đi nào, đi nào."

Khi đến nơi, ngay lập tức chúng tôi đã để ý thấy những bức tường với sàn nhà đều được san phẳng đẹp đẽ. Nơi này thậm chí còn được trang trí nội thất làm từ đá và gỗ, trong khi những viên ma thạch được gắn trên tường để chiếu sáng.

"Wow..."

"Nơi này giản dị hơn tôi nghĩ."

"Vết thương, để anh ấy xuống, đây..."

"Xin lỗi, Ryuzu. Chúng tôi phải để anh nằm xuống một lát."

"Ô... Ổn thôi..."

"Đợi... tôi sẽ mang... thuốc..."

Sau khi đặt Hyuzu trên giường, tôi nhìn theo cậu ta khi cậu tiến sâu hơn vào trong hang.

"Ờm, trong mọi trường hợp, chúng ta cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút với nơi này."

"Nơi này còn tốt hơn cả mong đợi. Hyuzu có thể nghỉ ngơi rồi."

"Chúng ta nợ cậu ấy một lần."

"..."

Mặt Zeff nhăn nhó khi anh kiểm tra xung quanh. Zeff là người hiểu biết nhất trong số những người hộ tống trong khoản tàng hình và đặt bẫy, vì vậy anh được chỉ định làm trinh sát. Mặt anh ấy nhăn nhó có nghĩa là....

"Zeff, có gì không ổn à?"

"Cậu không thấy nơi này có gì kì lạ à? Không phải về bẫy. Ý tôi là có cảm giác như ai đó đã sống ở đây rất lâu nhưng chỉ có đủ đồ đạc cho một người."

Rất bình thường khi nơi dựng trại có ít đồ đạc, nhưng có thể thấy một chiếc bản đồ trên một trong những bức tường ở đây. Có cả những bức vẽ về những động vật khác nhau và một loại nhạc cụ ở góc phòng.

Mặc dù căn phòng trông thật ảm đạm, nhưng có cảm giác nó như căn phòng của một đứa trẻ. Hơn nữa, như Zeff đã đề cập, chỉ có đủ đồ đạc cho một người. Thật là kỳ lạ.

"Cậu bé đó sống ở đây một mình à?"

"Không đời nào. Thề luôn, tôi đã rất bất ngờ khi thấy cậu ta sử dụng ma pháp lệ thuộc, ma pháp rào chắn, thậm chí là cả ma pháp hệ thổ, nhưng không đứa trẻ nào có thể sống một mình bên ngoài trong cái khu rừng như thế này được. Có lẽ còn ai đó ở đây."

"Có thể cậu ta già hơn tuổi của mình. Như là Elf chẳng hạn."

Trong lúc Camil và Jill trò chuyện, cậu bé trở lại với con slime mang theo rất nhiều thuốc.

"Thuốc."

"Cảm ơn cậu. Tôi chắc chắn sẽ trả cậu món nợ này một ngày không xa."

"Không cần bận tâm... Tôi có thể tạo ra chúng, vậy nên... cứ lấy... nếu mọi người cần."

Khi cậu bé nói vậy, chúng tôi bị sốc rồi im lặng nhìn nhau. Người đầu tiên kêu lên là Camil.

"Cậu đã làm những thứ này!?"

Cậu bé bối rối một lúc khi Camil đột ngột bùng lên như vậy, nhưng cậu nhanh chóng gật đầu để trả lời. Camil phản ứng hơi thái quá, nhưng lọ thuốc của cậu thực sự có thể sánh ngang với những thứ được bán trong các cửa tiệm. Lần này lại làm cho cậu trở nên thêm bí ẩn.

"Nước."

Trong lúc tôi đang tự nghĩ lung tung, cậu bé đưa tôi một chiếc cốc bằng đá. Nó đựng đầy nước được tạo ra nhờ ma pháp. Nó được làm lạnh vừa đủ.

"Cảm ơn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn, cậu bé."

"Cảm ơn cậu."

"Oh."

"Hmm? Có chuyện gì à?"

"Tên... Ryouma..."

À phải rồi. Bọn tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình.

"Vậy tên cậu là Ryouma. Thứ lỗi cho tôi vì đến giờ mới giới thiệu, tôi là Reinhart Jamil, Lãnh chúa - Công tước thuộc dòng họ Jamil. Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ trong tình cảnh khó khăn của cấp dưới của tôi."

"Công tước-!? Xin thứ lỗi cho cách cư xử của tôi!"

Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể để tránh doạ cậu ấy sợ, nhưng khoảnh khắc tôi đọc tên mình, cậu ta cứng đờ người và cúi đầu thật sâu. Đáng kinh ngạc là chuyển động của cậu ta đã mượt hơn nhiều mặc dù cậu có chút rắc rối khi giao tiếp.

"Hãy ngẩng đầu lên đi. Cậu là ân nhân của tôi. Cậu không cần phải trang trọng với tôi đâu."

Có vẻ cậu ta không biết tôi xuất thân từ gia đình công tước. Cậu ấy ngước mặt lên khi tôi hỏi, nhưng không may, cậu ta không nói gì nữa.

Mặc dù tôi không thật sự để ý lắm, nhưng tôi cũng hơi buồn...