Một vài giờ sau, xe mana đã đến nơi.
Một chiếc thang máy đủ lớn cho một cỗ xe được từ từ hạ xuống từ trên tường thành. Tôi hướng đoàn xe chở hàng lên thang một cách điêu luyện, rồi nhảy lên chiếc xe cuối cùng trước khi thang được kéo lên. Bên trên bức tường, một đám ngu muội phế vật đang xếp hàng chờ đón tôi. Hầu hết chúng là người của Nhà thờ, số còn lại là lũ thương nhân. Tôi nhảy xuống xe, mấy lão linh mục cấp thấp liền cúi đầu chào tôi.
Hừm, rặt một lũ cặn bã chỉ biết dựa dẫm. Đừng có chỉ cúi đầu, tụi mày lẽ ra phải phủ phục dưới chân tao mỗi khi tao đi qua... Chà, dù sao thì quỳ lạy sẽ khá tốn thời gian, phiền chết đi được...
Một gã thương nhân tiến gần đến đoàn xe mana để kiểm kê. Ngoài hàng hóa tiếp tế, trên xe còn có thư từ, giấy tờ liên quan đến Nhà thờ, và tất nhiên cả “đồ đạc cá nhân” của tôi.
Tôi được dẫn vào phòng chờ trong khi đám thương nhân và linh mục cấp thấp kiểm tra hàng hóa. Tại đó, tôi sẽ ban xuống họ (vua chúa, binh lính, thương nhân, ...) những thông tin. Không có tao, chúng mày chỉ là một lũ ngốc, không biết tình hình các nước xung quanh. Tại sao tao lúc nào cũng phải tiếp chuyện mấy lão khọm già này cơ chứ? Đây là khoảng thời gian tôi ghét nhất.
Một khi điều này kết thúc, tôi sẽ có thời gian rảnh. Ít nhất là như vậy cho tới khi các thùng hàng được chất đầy còn các viên đá mana được sạc đầy. Trong khoảng thời gian này, tôi có thể làm bất cứ điều gì tùy ý mà không ai có thể ngăn cản.
Vậy giờ, đi giải trí một chút chứ?
Tạm thời giờ cứ như mọi lần vậy. Nhảy lên chiếc xe sang trọng nhất mà Nhà thờ có thể cấp, tôi tiến đến căn biệt thự đẹp nhất cái nước này. Đây là căn biệt thự mà tôi ở lại mỗi lần đến đây. Tất nhiên ở đất nước còn lại mà tôi phụ trách, tôi cũng sở hữu một căn như thế này. Mà tôi chẳng tốn một cắc bạc nào cả, mấy gã khờ đã “donate” cho tôi, một Người được ban phước. Vì vậy, không có một chút tổn thất nào đến thứ thậm chí còn quan trọng hơn, hơn, hơn, hơn cả mạng sống của tôi – sự giàu có và của cải.
Khi xe mana đi qua cánh cổng tráng lệ và dừng trước cửa biệt thự, tôi phóng ra khỏi xe, nhanh chóng vào trong. Đang chờ đợi tôi ở đó là một hàng dài mỹ nhân khi tôi mở tung cánh cửa phòng ngủ.
Những cô nàng này không phải thứ hàng thải chất lượng kém. Họ là những người phụ nữ với lai lịch rõ ràng, được đặc biệt chuẩn bị cho tôi bởi những quý tộc và thương nhân quyền lực tại đất nước này. Vì vậy, tôi luôn không thể kìm được phấn khích mỗi khi mở cửa. Những phụ nữ này đều hết lòng cầu xin hạt giống của tôi, vì giấc mơ của mọi phụ nữ là “mang trong mình dòng máu của Người được ban phước”. Thật hài hước khi một điều tầm thường như vậy lại là ước mơ của nhiều người, nhưng dù sao tôi sẽ luôn mở rộng vòng tay chào đón họ vì tôi cũng tận hưởng điều đó.
Hừm, hôm nay tôi nên chơi ai bây giờ? Những cô nàng này sẽ chấp nhận làm bất cứ điều gì, kẻ cả những điều thô tục đến gái mại dâm còn phải từ chối. Tất cả để được mang thai đứa con của tôi. Tôi ra hiệu cho vài con hàng tôi thích và xả hết mọi mệt nhọc sau quãng đường dài trên giường.
... “Mệt nhọc sau quãng đường dài” à, đúng là một trò đùa. Xe mana của tôi luôn là mẫu tối tân nhất vậy nên mệt mỏi hầu như là không có. Đường xá cũng không có khó khăn gì, chủ yếu là đường thằng. Chỉ khi nào cần rẽ trái phải tôi mới cần phải sờ đến bánh lái và điều khiển. Tôi đã quá quen với công việc này đến mức tôi gần như có thể đoán trước ngã rẽ ở đâu. Kể cả thế, số lần tôi phải điều khiển xe vẫn là quá ít. Khoảng thời gian còn lại, tôi để cái xe tự đi mà ở trong phòng riêng đọc sách. Khi mặt trời lặn, tôi dừng xe, ăn bữa tối được chuẩn bị sẵn rồi đi ngủ.
Tuy nhiên, khoảng thời gian này không bao giờ hết vui cả. Tôi luôn cảm thấy phấn khích khi được bao quanh bởi da thịt phụ nữ. Tôi cho vài người xếp thành hàng, đứng chờ bên giường tôi. Sau khi chơi xong mấy con hàng trên giường, những cô đang xếp hàng này sẽ thay lượt. Giờ thì đêm nay tôi nên “ban phước” cho bao nhiêu người nhỉ?
“Sự ban phước” của tôi... không rẻ đâu.
Sáng hôm sau, sau một đêm thác loạn, tôi khoan khoái bước ra khỏi phòng ngủ. Tôi cần ăn uống đầy đủ để tận hưởng một “thú vui” khác.
Trước mặt tôi hiện giờ là một bữa sáng thịnh soạn được chuẩn bị bởi những đầu bếp nhất nhì cái nước này. Nếu tôi cảm thấy bất kì món ăn nào hơi khó chịu dù chỉ một chút, hắn bị đuổi. Dù rủi ro như vậy, những người đầu bếp này vẫn sẽ tranh nhau niềm vinh hạnh được phục vụ Người được ban phước. Đối với họ, nếu thức ăn họ nấu trở thành một phần máu thịt của tôi, điều này đồng nghĩa với phục vụ Nữ thần. Có tin đồn rằng từng có lần một gã đầu bếp ngất xỉu chỉ vì tôi khen món của gã “ngon”.
Sau bữa sáng là đến giờ đi tắm.
Tất nhiên, trong phòng tắm cũng có những cô nàng phục vụ. Tất cả họ đều chủ động đẩy ngực về phía tôi mà thân không mảnh vải – họ cẩn thận kì cọ cơ thể như mơn trớn tôi. Đôi khi, sẽ có một em gái nào đó lọt vào mắt xanh của tôi. Khi đó, tôi sẽ đẩy cô ta xuống và... Thật đáng tiếc, lần này tôi không muốn “ban phước” cho ai cả, nhưng mà, sáng mai sẽ có một đoàn gái mới. Tôi có thể thoải mái thác loạn mà không cần lo nghĩ gì tại đất nước này.
Sau khi rời bồn tắm, tôi đặt “đồ đạc cá nhân” lên xe.
Chiếc xe riêng của tôi xuống phố. Thông thường giờ này là giờ cao điểm, đi lại tự do là chuyện không thể. Nhưng một khi tôi còn ở đất nước này, sẽ có những “Con đường được ban phước” để tôi có thể thoải mái đi lại.
Lũ ngu bất tài này.
Ít lâu sau, tôi đã đến nơi cần đến. Một tòa nhà lớn, trụ sở của công ty lớn nhất đất nước. Tôi dừng xe trước cửa, một dàn mỹ nhân mặc đồng phục đã xếp hàng chờ sẵn tôi.
Tôi đưa “đồ đạc cá nhân” cho mấy cô gái rồi bước vào căn phòng của giám đốc. Trong phòng, tôi được chào đón bởi một lão thương nhân già vĩ đại đang quỳ phục trước mặt tôi.
Hừm, thương nhân vĩ đại gì chứ. Đầu lão nhẵn bóng, còn chẳng thể dùng để đánh giày.
Nghĩ vậy, tôi giẫm gót giày lên đầu lão, nói vài chữ:
“Tôi mang nó đến rồi đấy.”
Ngay lập tức, lão già trả lời dõng dạc:
“Tạ ơn Người rất nhiều! Ôi Người được ban phước.”
Thành thật mà nói, tôi không thể nào dừng công việc này được. Có một luật bất thành văn rằng “đồ đạc cá nhân” của linh mục đặc biệt sẽ không bị kiểm tra, vì vậy, tôi có thể tuồn “vật phẩm” mà thông thường bị cấm. Thứ tôi mang theo lần này... Thôi, dừng lại đã. Đôi khi nói nhiều cũng không tốt.
Tôi nhận giao “đồ đạc cá nhân” cho lão giào này đổi lấy một số tiền lớn. Chà, dù tôi có thể sống mà không phải tiêu lấy một cắc, ngắm nhìn những tờ tiền thật dễ chịu. Đôi khi tôi flex cả núi tiền cho mấy đứa con gái, mắt của bọn chúng cứ sáng rỡ cả lên. Quan sát phản ứng của chúng khá giải trí theo một cách nào đó.
Khi tôi bước vào tiệm đá quý, nhân viên sẽ cố gắng tặng tôi những sản phẩm chất lượng nhất. Có lần tôi bước vào cửa hàng vũ khí để giết thời gian, các thợ rèn trên khắp quốc gia đã tập hợp lại, tạo ra một thanh kiếm tầm cỡ bảo vật quốc gia để tặng tôi. Không cần biết tôi bước vào của hàng nào, tôi sẽ được đối xử như khách V.I.P. Không có kẻ nào dám đòi tiền tôi. Tất cả các cửa hàng đều muốn có vinh dự “được Người ban phước sử dụng sản phầm”, và mong rằng Người sẽ ban lời khen “tốt”. Tương lai của cửa hàng sẽ được đảm bảo. Khách hàng khắp cả nước sẽ đến đây và hết lời khen ngợi.
Tôi chất “đống tiền mà tôi sẽ không bao giờ tiêu” lên xe và chọn lấy một cô gái trong công ty, lột sạch đồ rồi đẩy cô ta cùng lên xe, tự cho phép bản thân tận hưởng vài thú vui trước khi về lại biệt thự. Tất nhiên, về hình thức, tôi gọi đó là “sự ban phước”. “Sự ban phước” của tôi không phải thứ tầm thường có thể dễ dãi ban phát. Khuôn mặt dâm đãng trong tư thế doggy thực sự là một tuyệt tác. Mặc dù tôi “lỡ chân” đá vào mặt cô ta... đó là vì cô ta dám có biểu cảm “tôi đã cố gắng hết sức rồi mà Người vẫn không ban phước cho tôi”.
Cỗ xe rung lắc một chút, nhìn ra phố, một cô gái lọt vào tầm mắt của tôi.
Ngay lập tức, tôi cho xe dừng lại, ra lệnh cho binh lính “mang cô ta đến biệt thự”. Những kị sĩ nhà thờ gật đầu, tỏa ra khắp phố tìm cô gái đã khuất khỏi biển người.
Tuyệt vời, tôi rất mong chờ tối hôm nay...