~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 20 được Update vào lúc 18h00. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
_________________________________________________________
CHƯƠNG 20: TRỞ THÀNH NGƯỜI HÙNG
Trong khi cầm trong tay một thanh kiếm, tôi chạy vút về phía trại địch. Trong khi làm như thế, tôi đồng thời đến như một vị chiến sĩ tôn thờ công lý và tuyên bố rằng mình là anh hùng [Kiếm], tôi sẽ bảo vệ những á nhân vô tội kể cả khi phải dùng kiếm của mình chống lại con người. Tôi có hai mục đích khi làm thế.
Đầu tiên là tạo tình hình bất ổn cho quân địch. Sự tồn tại của anh hùng chính là biểu tượng của công lý, nên lính vương quốc bị phán định là ác chắc chắn sẽ lưỡng lự về hành động của mình, điều đó sẽ tạo ra một lỗ hỏng. Thêm vào đó, một vị anh hùng là nguồn lực quan trọng nên chúng không muốn giết nếu có thể. Bắt mà không giết. Thời gian không dừng lại cho chúng suy nghĩ, hành động của bọn chúng đã có phần ngập ngừng. Tôi sẽ tận dụng lỗ hỏng ấy.
Điều thứ hai, tôi đã nói là anh hùng [Kiếm]. Nếu cứ như lần đầu, vẫn còn khoảng một lúc lâu nữa thì hắn mới được hoàng tộc mời đến. Hắn đã từng là một mạo hiểm giả làm ở một quốc gia khác, nhưng sau khi nghe được tuyên ngôn về công lý của vương quốc và sa vào lưới tình của Flare xinh đẹp, hắn bắt đầu bị lợi dụng bới vương quốc Dioral. Tôi là một người tử tế, là anh hùng [Kiếm] và cũng rất khó có ai địch lại tôi. Tạo ấn tượng như thế với vương quốc Dioral như vậy, tôi đã làm trì hoãn liên hệ của chúng với tôi… Chỉ là một chút quấy rối nho nhỏ thôi.
Tôi sẽ tóm tắt lại tình hình.
Chúng tôi đã đi qua con đường khả thi nhất ở trong rừng và trong tầm mắt chúng tôi lúc này đây, đấy chính là khoảng 200 tên lính của vương quốc Dioral đã giả trang thành đoàn thương nhân. Trước mắt chúng tôi 200 mét, là làng của tộc băng lang đang được bảo vệ sau một bức tường phòng ngự.
Ưu tiên hàng đầu lúc này là thủ lấy cánh cổng đã mở, dù nó sắp thất thủ rồi. Nếu cánh cổng ấy hoàn toàn bị chiếm thì tộc băng lang cũng sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt. Tôi muốn điều đó không xảy ra. Bảo vệ cánh cổng là rất cần thiết.
Ngay bây giờ, cái tôi cần ưu tiên nhất chính là tốc độ. Thế nên…
“[Biến Đổi Hồi Phục]”
Tôi tập trung toàn bộ phân phối giá trị tài năng vào tốc độ.
———————
Chủng tộc: Nhân Loại
Tên: Kaeru
Chức nghiệp: Trị liệu sư, Anh hùng
Cấp: 30
Chỉ số:
MP: 101/101
Công: 56
Thủ: 55
Công phép: 65
Kháng phép: 37
Tốc: 123
Cấp Giới Hạn: ∞
Giá Trị Tài Năng:
MP: 80
Công: 132 → 80
Thủ: 83 → 83
Công phép: 100 → 100
Kháng phép: 72 → 52
Tốc: 126 → 196
Tổng: 591
———————–
Cái mà tôi lấy đi để tăng tốc độ chính là công và kháng phép của mình. Tôi không cần kháng phép vì một khi đã vào trong một đám người như thế này, kẻ địch sợ sẽ bị kéo vào trong khi sử dụng ma thuật, nên chúng không thể dùng chúng.
Lí do tôi hạ công của mình xuống là vì…
“Shi-!”
Tôi dùng [Sao Chép Hồi Phục] lên kĩ thuật dùng kiếm của Thánh kiếm sĩ.
Dòng họ Claylet cứ sinh ra những thánh kiếm sĩ lấy trụ cột kiếm thuật của trường Oakrule và mài dũa nó qua vô số trận chiến. Đó không phải thứ thể hiện trong thi thố và nó là một phong cách giết người hiệu quả đấy.
Kết quả của quá trình ấy là mật kiếm được sinh ra, [Nghiên Huyết Quỳnh Hoa]. (Notes: [Fresh Blood Flower])
Lần này, bởi vì lính của vương quốc đã giả trang thành thương nhân, nên chúng không mang theo giáp. Nói cách khác, chúng không hề đề phòng tính mạng của chúng.
Trong khi toàn lục vượt qua chúng, tôi nhẹ nhàng lấy kiếm chém qua gáy và cổ tay của những tên lính vương quốc. Không ngừng nghỉ dù chỉ một nhịp với tốc độ nhanh hơn cả thường thức của con người, tôi lướt qua kẻ thù trong khi hướng thẳng đến bức tường phòng vệ của tộc băng lang.
Sau khi tôi vượt qua được chúng, máu từ vết cắt tôi tạo ra cho những đến lính vương quốc bắt đầu trào ra như đài phun nước vậy. Chỉ sau khi điều đó diễn ra thì bọn lính vương quốc mới bắt đầu trở nên náo loạn.
“Cái-cái quái gì thế!?”
“Hi-hiiii…”
“Chuyện gì đang diễn ra thế này!”
Kĩ thuật này thật tiện lợi. Sau cùng, xét về mặt tổng thể thì việc dậm chân xuống đất và dồn lực của toàn bộ cơ thể là rất cần thiết để vung một thanh kiếm. Mặc một thanh kiếm được nén bởi sức mạnh có sức mạnh đánh bật ai đó có giáp, nhưng chuyển động của bạn sẽ ngừng lại và bạn cũng sẽ hao tốn thể lực.
Tuy vậy, [Nghiên Huyết Quỳnh Hoa] lại khác. Nó luôn nhắm đến những động mạch trọng yếu nhất của kẻ thù, vì lẽ mà chỉ một nhát nhẹ nhàng thoáng qua thôi là đủ rồi. Trong khi chạy, tôi hạ những tên còn sống. Đó là một phong cách dùng kiếm tận dụng tốc độ lúc tôi lướt qua bọn chúng và cắt đi những phần cổ tay yếu ớt đó.
Những bông hoa phủ đầy huyết sắc tráng lệ liên tục xuất hiện, đồng thời nó cũng khuếch đại sự bất ổn của địch.
“Mạng sống con người thật mỏng manh nhỉ.”
Ma lực được số hóa khi chuyển thành MP, nhưng, mạng sống không hề được tính bằng số. Điều đó quá rõ ràng, vì một người rất dễ bị giết. Chỉ cần mất máu, đầu lìa khỏi cổ, thiếu ô-xy, chỉ như thế thôi, bạn có thể dễ dàng giết một người.
(Trans: Con người không thể chết nếu họ không bị giết :v)
Thế nên, chết nhanh chóng sẽ tốt hơn. Thêm vào đó, Thánh kiếm sĩ có một năng lực gọi là [Thấu Thị], đẳng cấp cao nhất của khả năng nhận thực sự hiện diện. Nó có thể khiến bạn biết được toàn bộ chuyển động trong khu vực của mình và cũng làm cho bạn có được phản xạ siêu cường vượt qua thường thức. Tôi có thể thấy được mọi thứ, vì lẽ đó mà tôi có thể chạy qua lối đi tốt nhất, tôi săn mạng với [Nghiên Huyết Quỳnh Hoa] trong khi tận dụng lỗ hỏng nhỏ ấy.
“Ta tới rồi đây.”
Tôi cười mỉm. Tôi mất chỉ 10 giây làm náo loạn toàn thể kẻ địch bằng cách xưng hiệu anh hùng và cái tên công lý của mình.
Chỉ mất bấy nhiêu thời gian thôi, nhưng tôi có thể phá vây địch từ ngay trung tâm của chúng. Tôi sử dụng tốc độ tối đa từ [Biến Đổi Hồi Phục] và kiếm kĩ của Thánh kiếm sĩ. Nếu tôi kết hợp chúng lại, tôi có thể làm những điều như thế.
Như dự đoán, không thể dùng nó nếu đối phương trang bị giáp đầy đủ, hoặc nếu phòng ngự của chúng đủ để chặn một thanh kiếm. Tuy nhiên, kẻ địch hiện tại của tôi là bọn lính ngụy trang thành những tên thương nhân nhanh nhẹn mà thôi, chúng không là gì khác ngoài những con quái vật đúng chuẩn cả. Nhờ thế, tôi không cần phải thẹn với lòng mình.
Sau khi cắt vào gáy của vài tên lính đang tiến về phía cánh cổng, những người đang bảo vệ nó đã rơi vào tầm mắt tôi.
Bọn họ đang hoảng sợ, nhưng chẳng thế làm gì cho việc đó cả. Về nhận thức của họ, tôi là một tên nhân loại đáng ghét và tôi sở hữu sức mạnh quá bá đạo.
Thế nên, tôi nên nói cho họ biết mình là người như thế nào.
“Nghe đây, những chiến bính của tộc băng lang. Tôi là anh hùng [Kiếm] và tôi đến để thực hiện lời hứa mà cô gái thuộc tộc băng lang đã đánh đổi bằng nước mắt và sự khao khát. Và giờ đây, sau khi nhìn thấy đám người bất công kia, tôi quyết định tham gia trận chiến này.”
Nghe được điều đó, những người từ tộc băng lang trở nên đờ đẩn. Vờ như không để ý điều đó, tôi quay lưng lại với cánh cổng và tiến thẳng về phía binh lính của vương quốc.
“Một lần nữa, ta tuyên bố. Ta sẽ thực thi công lý. Có quá nhiều tên khốn như các ngươi làm những điều man rợ như thế này. Những tên khốn các ngươi không còn là người nữa, chỉ toàn là súc vật thôi. Vì thế, ta sẽ không e ngại gì nữa, trở thành xác dưới kiếm của ta đi.”
A, bắt đầu vui rồi đấy. Tôi chắc mình đã say đắm trong mùi máu mất rồi. Cuối cũng đã đến mức này, những tên lính đã không do dự nữa. Dường như chúng đã vứt đi ý nghĩ sẽ bắt được tôi dễ dàng và quyết chí giết tôi.
Những tên pháp sư ở phía sau bắt đầu niệm chú và kết hợp chúng với những mũi tên. Nơi tôi đứng đã không còn chật kín nữa, điều đó có nghĩa là chúng chẳng cần kiềm hãm trong việc sử dụng ma thuật hay tên nữa.
“Tộc băng lang, hãy nhanh chóng đóng cổng lại.”
Mặc dù tôi đã gom những tên lính về một chỗ để giữ cổng được an toàn, nhưng những tên ở cổng vẫn chưa đóng nó lại.
“Nhưng như thế, anh hùng [Kiếm] và những người khác thì sao?”
“Ta sẽ ổn thôi. Quên những người đó đi, ngươi không thể cứu được họ nữa.”
Sau khi nói như thế, những tên ở cổng bắt đầu đóng nó lại. Phù, tôi lo lắng cho họ quá nhiều rồi. Ngay lúc tôi thở dài, những ngọn lửa và tên bắt đầu rơi như trút nước xuống tôi.
Như dự đoán, không thể né tránh những ngọn lửa và tên đang trải rộng trên trời thế kia, nên tôi dùng một ‘tấm khiên’. Tấm khiên ấy là một tên lính gần như sắp chết do mất quá nhiều máu.
Để địch có thể bắn trúng tôi ở phía hậu tuyến như thế thì những ngọn lửa và tên được bắn theo quỹ đạo vòng cung nên chúng sẽ không trúng quân mình. Nói cách khác, sẽ không có chuyện gì miễn là tôi giương ‘tấm khiên’ về phía chúng.
“Gyaaaaaaaa…”
Đoàn hỏa diễm và tên rơi xuống không ngừng, ‘tấm khiên’ bất đầu la ó ôm sòm.
Bọn lính có vẻ như đang nhạo báng tôi. Lũ đần ạ, đấy là số lượng lớn ngọn lửa ma thuật. Một tấm khiên thị sẽ bị thiêu cháy ngay tức khắc thôi, nó còn chả được tính là thứ để bảo vệ nữa.
Tất nhiên thì điều đó đúng. Tôi nghĩ thế. Tuy nhiên…
Khi dắm lửa đã tan đi, cả ‘tấm khiên’ và tôi đều bình an, mặc dù ‘tấm khiên’ đã trúng khá nhiều tên và máu vẫn tiếp tục tràn ra.
Tôi ném quả cầu chứa thuốc súng ở ức chấn thủy của mình. Thứ đó phát nổ ở ngay phía trên bọn pháp sư và cung thủ ở hậu tuyến và tạo ra những ngọn lửa đầy màu sắc.
Đấy không phải một đòn tấn công, chỉ là báo hiệu thôi.
Vài giây sau, một lượng lớn những ngọn lửa mà bọn pháp sư của linh vương quốc không thể địch lại rơi xuống, đốt cháy triệt để mọi thứ.
“A, Freya, em đã làm nó rồi nhỉ. Giết hết lính của mình. Dù gì thì mình cũng là người bảo cô ta làm thế mà.”
Đúng như dự đoán từ anh hùng [Ma Thuật], ma thuật của Freya. Sức mạnh và chính xác ở một đẳng cấp cao nhất. Thứ ma thuật này ở một thứ nguyên khác với cá thể hay lĩnh vực ma thuật và nó được liệt vào ma thuật mang tính chiến lược rồi.
“Giờ thì, bọn hậu phương khó chịu đã bị khử. Cũng nên dấn sâu một chút nhỉ.”
Ngay khi tôi một lần nữa siết chặt thanh kiếm trong tay và lướt vào trong hàng ngũ, những tên lính cứ người người hầm hố thét lên.
Điều đầu tiên, lí do mà tấm khiên thịt kia vẫn chịu được nó. Thật ra rất đơn giản, vì tôi liên tục dùng [Hồi Phục] trong khi chống lại ngọn lửa và nếu tôi hồi phục nó đến thời điểm trước khi bị đốt, thì ‘tấm khiên’ sẽ không bị hỏng. Thật hữu ích khi nó đã hoàn thành vai trò của một tấm khiên.
Kế đó, dụng ý của tôi sau khi ném thuốc súng là một ra một tín hiệu cho Freya. Ma thuật mà Freya dùng là ma thuật cao cấp nhất mà con người có thể dùng, ngũ đẳng ma thuật [Meteor]. Một loại ma thuật mang tính chiến lược có phạm vi lên đến bốn trăm mét. Rất có thể chỉ 10 người trong quốc gia này dùng được nó.
Ngay từ đầu, tôi đã bảo Freya làm điều này khi chúng tôi tách ra. Tại một nơi cách đây vài trăm mét, tôi đã bảo cô ta bắn [Meteor] về phía tín hiệu mà tôi tạo ra. Vì chúng tôi không có hộ vệ nào để bảo vệ Freya, nên tôi phải để cô ấy ở nơi không ai nghĩ đến và không ngọn lửa hay mũi tên nào có thể với tới, đó là một khoảng cách cực kỳ dài mà không một loại ma thuật nào ngoại trừ loại thuộc cấp chiến lược mới có thể sử dụng.
Mặc dù Freya có thể dùng lục đẳng ma thuật vượt qua người thường có thể làm được, trên hết là việc cạn kiệt sức mạnh sau khi sử dụng có thể khiến cô ta nhận ra mình là công chúa Flare ngay khi dùng nó. Dù có nhiều giới hạn được đặt ra, nhưng thứ sức mạnh ấy thật khủng bố. Như tôi đã nghĩ, tiềm năng chiến tranh của Flare cao phi thường. Ngoài ra, điều tôi có thể nói là.
“Chuyện này nhận được nhiều kinh nghiệm thật.”
Thứ gọi là tổ đội có tồn tại, là thứ sắp xếp một đội hình nào đó có giới hạn là bốn người và phân phối điểm kinh nghiệm công bằng cho từng thành viên.
Hiện tại, Freya, Setsuna và tôi là 3 thành viên trong một tổ đội. Trên hết, nếu chúng tôi thêm kĩ năng gấp đôi kinh nghiệm của anh hùng, kĩ năng của Freya và tôi trở thành gấp bốn lần. Về cơ bản, săn quái sẽ lên cấp, nhưng miễn là sinh vật, bạn sẽ nhận được kinh nghiệm dựa theo sức mạnh mà nó. Con người cũng không ngoại lệ. Với tình hình hiện tại, nếu một ma thuật cấp chiến lược như [Meteor] được sử dụng và xóa sổ kẻ địch, điều gì sẽ xảy ra nào?
Lời giải rất đơn giản.
“Mình sôi máu rồi.”
Cấp của tôi đột ngột tăng lên rất nhiều. Lính vương quốc có cấp trung bình khá cao, chẳng có mấy cơ hội để có một bữa ăn thịnh soạn thế này đâu.
Chuyển động của tôi được gia tốc hơn bao giờ hết, tôi liên tục trở nên mạnh hơn. Ở giữa quân thù, tôi lượn phải lượn trái theo ý mình.
Theo thời gian, tôi ném những quả cầu chứa thuốc súng vào hậu phương để Freya có thể dùng siêu ma thuật tầm xa của mình để khử đám phiền phức đó.
Vào lúc này, điều tôi đang làm không khác gì tàn sát cả. Con số hai trăm giảm xuống nhanh chóng.
“Tên đó là ai.”
Bao vây hắn, bao vây hắn.”
“Không thể nào, hắn quá nhanh.”
“Ôi, tao, mắt tao không thể theo kịp hắn.”
“Bộ hắn có nguồn thể lực vô hạn sao!?”
Cùng lúc chiến đấu với nhiều kẻ địch như vậy, thứ cần phải tránh nhất chính là không được để đường thoát bị chặn, hoặc đồng thời bị tấn công theo mọi hướng.
Nếu chỉ là một kiếm sĩ thông thường, họ sẽ dồn lực vào lưng vào dừng chân để xử lý một đợt oanh tạc lớn. Dù có chịu đựng thế nào đi nữa thì đường thoát của họ đã bị chặn và sẽ gục ngã sau khi bị vây quanh từ mọi phía. Để tôi có thể giữ được đường thoát, tôi đã chạy hết sức trong khi cắt động mạch của chúng lúc mình lướt qua. Tôi đã có kinh nghiệm khá lớn trong nhiều trận chiến, nên tôi sẽ không mắc cái lỗi ngu ngốc ấy đâu.
Kể cả khi bạn cẩn thận không gây ra sai lầm, nhưng vẫn tồn tại một vấn đề khó tránh. Vấn đề đó là thiếu nước. Dù con người có tập luyện thế nào đi nữa, thì chắc chắn sẽ hết hơi và dừng chân thôi.
Tuy vậy, tôi có thể dùng [Hồi Phục]. Thậm chí nếu tôi bị xước qua hay hụt hơi, tôi có thể dùng [Hồi Phục] mỗi lần như thế. Trên hết, tôi cũng có thể dùng [Cướp Hồi Phục] để trộm thể lực. Chuyển động vô hạn ở tốc độ siêu cấp là phong cách chiến đấu của tôi.
“Hi-, hi-, đừng đến đây, vứt kiếm xuống, còn không thì con ả băng lang này sẽ chết.”
Một tên lính giữ trong tay thanh kiếm kề cổ của một người phụ nữ tộc băng lang đang bị dùng như cảnh cáo. Tôi chạy lướt qua tên đó với tốc độ cực cao của mình và vung kiếm nhẹ cắt qua cổ hắn.
Tên này đúng là một thằng đần, hắn phải biết rằng nó vô dụng khi bắt con tin chứ. Nếu tôi chết, tất cả tộc băng lang hâu phương sẽ trở thành đồ chơi cho con người. Ưu tiên hàng đầu của họ là chọn mạng sống của tôi. Có thể nói, từ bỏ cô ta sẽ tốt cho thể trạng của tôi. Nếu họ may mắn, tôi sẽ cứu họ, nhưng họ còn sống hay không là chuyện của họ.
Có lẽ làm thế này đã đủ rồi.
Chúng tôi đã diệt hơn nửa quân địch và chừa lại những tên tình nguyện đầu hàng sau khi đã mất sĩ khí. Tôi đã ném hết số quả cầu chứa thuôc súng của mình và Freya ắt hẳn cũng đã kiệt sức rồi.
Tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của Setsuna. Điều đó có trong giao kèo.
Setsuna, em đã kiềm chế rất tốt. Từ giờ trở đi, em sẽ là nữ chính. Anh sẽ chống lưng cho em.”
Nghe được tôi lớn giọng như vậy, cô ấy ngừng xóa đi hiện diện của mình và Setsuna đang trốn trong rừng đã lộ diện. Cả hai tay đều là vuốt băng. Đó là phong cách chiến đấu của tộc băng lang.
Setsuna chỉ mới nâng cấp giới hạn lên ba mà thôi. Giá trị tài năng ban đầu của cô quá bất thường, còn cả khả năng cùng với kĩ năng xuất sắc. Kĩ thuật mà cô tích lũy đến giờ không thể đong đếm được. Trực giác chiến binh bẩm sinh của cô nữa.
Nếu bạn lấy những thứ ấy đi so sánh, ít nhất thì cô ấy mạnh hơn những tên lính ở đây. Dù cấp chỉ là 10.
Tuy nhiên, đa phần kẻ thù ngã xuống và mất sĩ khí. Miễn là tôi ở cùng cô ấy, cô sẽ có thể chiến đấu mà không vướng bận điều gì.
Truyền sức mạnh vào [Lục Nhãn]. Tôi xác nhận những tên lính mạnh hơn Setsuna và tiếp tục xử lý chúng. Tôi phải đảm bảo tình huống Setsuna luôn được chiến đấu 1-1.
“…”
Setsuna đang khóc, trong khi đó, cô vung vuốt băng của mình. Mỗi lần vung nó, mạng sống của một tên lính lại mất đi. Giờ đây, cô đang phục thù mà không lo nghĩ gì nữa.
Trên hết, thật tốt khi cô ấy vui, vì trận chiến này là dành cho lợi ích của Setsuna.
Tôi có thẩm mỹ riêng của mình về việc báo thù. Tôi không tổn thương những ai không làm hại mình.
Tuy nhiên, sự báo thù này không phải của tôi, mà nó là của Setsuna. Sự phục thù của Setsuna với những ai bắt cô làm nô lệ, ép bạn cô phải chết và cố gây ra bi kịch một lần nữa.
Thế nên, tôi cùng sức mạnh của mình mà không quan tâm gì cả. Có lẽ có ai dó trong đám lính ấy bị ép phải làm những hành động man rợ này.
Tuy nhiên, tôi không có để làm với điều đó cả. Nếu chúng không thích, chúng nên trốn đi. Tôi không có sự đồng cảm với những tên lựa chọn tàn sát tộc băng lang và biến họ thành nô lệ.
“Đất nước này quá thối tha rồi. Mình nên giải quyết nó thôi.”
Và còn nữa, tôi có thêm một mục đích. Mỗi khi nhìn Freya, người đã bị xóa kí ức, luôn có một sự mơ hồ. Tôi không thấy được sự xấu hổ mà tôi thấy ở công chúa Flare, điều đó khiến tôi nhận ra một sự thật.
Mặc dù tôi nghĩ rằng tôi trả hết thù hận cá nhân lên Flare, nhưng vẫn còn một sai lầm.
Đất nước này là thứ làm nên công chúa Flare. Người mà tôi cần trả thù rõ ràng là công chúa Flare, nhưng vương quốc Dioral cũng là người làm cô ta trở thành người như thế. Một ngày nào đó, sau khi vương quốc Dioral đã mất công chứa Flare, chúng sẽ cố hại tôi như lần đầu, rất có thể chúng sẽ tạo ra những người thay thế như Flare. Vì lẽ đó, để hoàn toàn diệt trừ những con sâu bọ này, tôi sẽ đập nát cái gốc của nó.
Mà dù có hủy diệt vương quốc Dioral thì cũng không có gì vui. Nên từ giờ, tôi sẽ cưu mang những ai coi thường vương quốc Dioral, rồi một ngày nào đó mang cái kết đến cho đất nước này. Đó là sự trả thù thật sự của tôi.
Trong khi suy nghĩ về điều đó, tôi nghe thấy tiếng hú của một con sói.
“Setsuna, có vẻ như tộc băng lang không thích con người nhỉ.”
“Điều đó quá rõ ràng. Mặc dù không có những đợt tấn công quy mô lớn như lần này, tính đến giờ, những người cùng tộc đã bị bắt đi và bị đối xử như đồ chơi sau khi rời khỏi rừng.”
Cuối cùng, cánh cổng của tộc băng lang đã mở ra và họ đổ dồn ra như lở tuyết vậy. Những tên lính vương quốc không còn sức để cản họ nữa, khí thế của họ đang rất cao. Đó là đã từng là một cuộc thảm sát một chiều của tộc băng lang. Họ đã có thể trút đi cơn giận và oán hận đã tích tụ bấy lâu, giờ đây, họ đã mất kiếm soát tấn công bọn lính.
Khi chúng tôi chú ý, Setsuna và tôi đều dùng chân. Chẳng cần thiết để chúng tôi phải chiến đấu nữa, chúng tôi chỉ đơn giản nhìn tộc băng lang cuồng loạn.
“Setsuna, anh đã thực hiện nguyện ước của em. Anh đã hủy diệt con người mà em căm ghét và em cũng đã tự mình giết khá nhiều. Giờ em cảm thấy thế nào?”
Setsuna nhìn về phía tôi và rươm rướm nước mắt.
Tôi muốn biết vẻ mặt của cô khi đã hoàn thành sự trả thù của mình và thứ mà cô ấy đang nghĩ. Vì lí do đó mà tôi đã làm nhiều như thế này.
“Em đã tận hưởng nó nhiều lắm, cũng rất vui, nhưng… không, nó chẳng là gì cả.”
Cô ấy bật cười một cái nhẹ. Sau đó, cô nhìn về phía trước và chạy đi, một lần nữa hướng móng vuốt của cô vào bọn lính.
Trận chiến đã chấm dứt với chiến thắng áp đảo nghiêng về tộc băng lang, toàn bộ con người đều đã chết hoặc là chạy trốn. Chẳng có tù nhân chiến tranh nào cả. Mặc dù có những tên lính đầu hàng, nhưng tộc băng lang đã giết hết không chừa một ai.
Cùng một chỗ vào Setsuna, chúng tôi được mời vào làng. Nhờ việc tôi nói Setsuna đã gọi tôi đến, nên chúng tôi đều được đối xử như những người hùng.
Trong trường hợp đó, lời hứa của tôi với Setsuna đã được hoàn thành, Setsuna giờ đã là của tôi. Tôi nên hỏi tên thật của Setsuna ngay thôi.
Còn nữa, tôi có thứ mà mình tuyết đối phải nói với cô ấy dù có gì đi nữa. Tôi không thể đợi để xem phản ứng của Setsuna là gi khi tôi nói điều đó với cô.