~ Translator : Dantalian
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 19 được Update vào 18h00. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
___________________________________________________________________
Người nô lệ mà tôi mua có mái tóc trắng, đôi tai, chiếc đuôi, làn da và hầu như mọi thứ đều màu trắng, cô ấy một cô gái người sói rất đẹp, Setsuna.
Tôi đã hỏi cô ấy một câu hỏi và nó là về việc cô ấy sẽ nắm lấy tương lai của mình hay không. Cô ấy đã biểu hiện sự can đảm của mình và chọn thực hiện khát vọng thay đổi tương lai của mình. Thế nên, vì lợi ích của phục thù cho Setsuna và bảo vệ đồng hương của cô, tôi quyết định cho cô ấy mượn sức mạnh của mình.
Ngày mai, chúng tôi sẽ lên đường tiếp viện làng băng lang tộc sẽ bị con người tấn công. Vì thế, hôm nay tôi sẽ phá vỡ rào chắn giới hạn của cô ấy và trao cho Setsuna không thể phát triển một đôi cánh từ sức mạnh của anh hùng. Cái tên của đôi cánh ấy là, phá bỏ cực hạn.
Dĩ nhiên, tôi đã khiến cô ấy hợp tác rồi. Để trở nên mạnh hơn, cô ấy dùng tất cả sức mạnh để cố gắng, dù có ngượng đi chăng nữa.
Mặc dù tôi muốn nâng tất cả cấp của cô ấy lên ngay lập tức, nhưng có vẻ như dù có làm thế nào đi nữa nếu không thể tập trung. Nói một cách có chiến lược, mặc dù [Hồi Phục] có thể hồi phục thể trạng và không có thay đổi diện mạo cũng không có vấn đề, nhưng nó không thể hồi phục sinh lực. Vì thế, nó chỉ diễn ra mỗi bốn tiếng, điều đó nghĩa là tổng 3 lần thì tôi có thể nâng được 1 cấp giới hạn.
Tuy vậy, tôi đã bất ngờ. Thời điểm tôi nâng cấp giới hạn cho cô ấy, cấp của Setsuna đã tăng lên và cả 3 lần đều tăng. Tôi tự hỏi chính xác là cô ấy đã giết bao nhiêu con quái vật trong tình trạng không thể mạnh hơn được. Trong cơ thể cô ấy, là cả một khối kinh nghiệm bao la đã được tích lũy và chúng trở thành một phần thể xác và máu mủ của cô mỗi khi cô tăng cấp giới hạn của mình.
Mỗi lần Setsuna tăng cấp, vẻ mặt cô ấy nhăn lại và cô ấy khóc sướt mướt. Lúc bạn lên cấp, sẽ có một cảm giác riêng, nên tôi hiểu vì sao cô ấy trở nên như vậy.
Cô ấy ắt hẳn khá vui. Setsuna cười trong khi nói rằng nếu là bản thân lúc này, thì cô có thể giết những tên đã bắt cóc bạn của cô và hành hạ chúng cho đến chết.
Tôi không ghét nhìn cô ấy cố gắng đâu, vì lẽ đó mà tôi sẽ dùng toàn lực để giúp cô ấy.
Sáng sớm, tôi rời nhà trọ và mua một con chim ăn thịt trong thành phố. Một con chim ăn thịt là một con quái vật tiện lợi để cưỡi. Nó là loài bò sát hai chân và mặc dù tính cách no khá thô bạo, nhưng nó khỏe hơn một con ngựa và nhanh hơn nữa.
Nhưng, bạn cũng cần kĩ năng cưỡi trong một phạm vi nào đó, điều đó không đáng ngại vì tôi đã có [Sao Chép Hồi Phục].
Tôi thay thế một năng lực của mình với khả năng cưỡi. Tôi đã dùng [Sao Chép Hồi Phục] lên kỵ sĩ nơi mà tôi thấy kinh tởm đó.
Tôi tìm ra động tĩnh của những kỵ sĩ giả dạng thành thương nhân vào đêm hôm qua bằng cách lén lút trong một khoảng thời gian cho đến khi khả năng anh hùng của mình đủ mạnh và tự thân đi thám thính.
Có khoảng 200 tên và nếu chúng tôi nghĩ về vị trí của ngôi làng từ những gì Setsuna nói, chúng có lẽ sẽ đến được đó vào tối nay.
“Freya, Setsuna, đi thôi.”
Hôm qua, tôi đã nói với cả hai rằng chúng tôi sẽ đi và cứu tộc băng lang. Tôi cũng giải thích thấu đáo rằng vương quốc Dioral đã gửi binh lính đến để tấn công làng của các á nhân và đêm họ đi bán thành nô lệ, từ đó kiếm được tiền. Sau khi nghe xong hành động ác nhân của quân đội Dioral, Freya trở nên tức giận và tuyên bố sẽ dùng toàn bộ sức mạnh để cứu tộc băng lang. Cô ấy đã nói…
⎡Thật kinh khủng khi chúng lại đùa giỡn với mạng sống người khác chỉ vì tiền. Những thứ như thế, chúng thậm chí không còn là người nữa rồi. Chúng là chỉ là lũ thú hoang. Thế nên, em sẽ không do dự tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.⎦
Tôi tuyệt vọng nhịn cười cả quãng thời gian đó. Công chúa Flare, người hiện tại chỉ đúng sau một người trên vạn người ở vương quốc Dioral. Freya tức giận một cách vô cùng nghiêm túc. Bởi vì cô ấy đã nói đến vậy, tôi cũng sẽ cho cô ấy mượn sức mạnh. Chỉ để phòng hờ, tôi cho cô ấy mặc một chiếc nón che đi toàn bộ tóc của cô ấy và một chiếc mặt nạ che đi gương mặt của cô.
Mặc dù chúng đã giả trang thành một nhóm thương nhân, nhưng kẻ địch là lực lượng quân đội của vương quốc Dioral. Nếu mặt cô ấy hay ngoại hình bị lộ ra, mọi thứ sẽ vỡ lỡ ra nhiều thứ phiền phức nữa. Vì chúng không thể dùng lời biện minh là chúng tôi quấy rối chúng tấn công một làng á nhân, nên chúng gần như sẽ gán cho chúng tôi vài tội ngẫu nhiên nào đó và đưa chúng tôi vào danh sách truy nã. Vì lẽ đó mà chúng cần phải giả trang.
Tôi ngồi trên con chim ăn thịt, cơ thể nhỏ nhắn của Setsuna vừa vặn ngồi giữa dây cương và tôi trong khi Freya thì ôm lấy tôi từ phía sau.
“Setsuna, đây là một con đường bí mật đúng không?”
“Nn, đó là thứ duy nhất Yumuran không tiết lộ.”
Yumuran là tên của tên băng lang đã bị bắt khai ra bí mật. Quất roi da vào con chim ăn thịt, nó bắt đầu tăng tốc, toàn lực chạy đi. Mặc dì là một con quái vật, nhưng ở tốc độ này thì nó sẽ kiệt sức sau 10 phút thôi. Tuy nhiên, tôi có thể dùng [Hồi Phục]. Vì thế, tôi có thể tiếp tục hồi phục thể lực chủa nó và có thể liên tục chạy hết tốc lực. Sau khi đã xem xét mọi thứ, vì chúng tôi rời đi vào buổi sáng, nên tôi kết luận rằng chúng tôi rất có thể sẽ gặp chúng ở giữa chuyến đi.
“Wow, Kaeruga-sama, thế này có hơi nhanh nhỉ. Em không biết một con chim ăn thịt có thể đáng kinh ngạc như vậy.”
“Em cũng bất ngờ. Mặc dù em có thể chạy nhanh hơn ngữa, nhưng tốc độ thế này thì không được rồi.”
Freya và Setsuna đều lên tiếng ngưỡng mộ. Khả năng thể chất của một con quái vật là vượt qua thường thức và nếu nó có khả năng thể chất, thì tốc độ của nó sẽ nhanh như thế này.
“Cẩn thận cắn lưỡi và giữ bám chặt vào anh đi, vì nếu bị hất ra thì sẽ bị thương đấy.”
Cả hai bám chặt vào tôi. Một mĩ nhân khuynh sắc có đôi tai sói trầm tĩnh, Setsuna. Một vẻ đẹp nghiêng thành với ngoại hình hoàn hảo cùng với dáng điệu thật tuyệt vời, Freya.
Trong khi chay, tôi nghĩ về việc mình nên làm. Lần này, đội quan Dioral gửi đi 200 tên lính và nếu là khoảng 200 tên, thì tôi có thế thắng được mà không gặp vấn đề nếu tôi dùng toàn lực.
Tuy vậy, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Nếu 200 tên là không đủ, thì chúng sẽ là gấp đôi và nếu vẫn chưa đủ thì chúng sẽ lại gấp đôi nữa, chúng sẽ lại đến thôi. Một ngày nào đó, tôi có thể sẽ thua vì bọn chúng không biết điểm dừng, bản thân chúng đã mất lòng tự tôn rồi.
Vì lẽ đó mà một cuộc thỏa hiệp rất cần thiết. Tôi sẽ lấy mọi thứ của Setsuna và đổi lại, tôi quyết định giúp cô trả thù và bảo vệ tộc băng lang.
Giờ thì, tôi nên nên giải quyết thử thách này như thế nào. Tôi cần nghĩ ra lời giải đáp cho điều đó.
Chúng tôi đã đi đường vòng để vượt qua con đường bí mật và tới gần với làng băng lang tộc trước khi trận chiến xảy đến.
Trước khi vào làng, tôi đã kiếm tra tình hình trong khi trốn bên trong rừng. Khi tôi chuyển sức mạnh vào [Lục Nhãn], tôi có thể tăng cường tầm nhìn của mình và đôi mắt của Setsuna cũng cực kỳ tốt, nên chúng tôi không gặp vấn đề gì với việc kiếm tra từ đằng xa.
Binh lính của vương quốc Dioral giả trang thành thương nhân đã đến được làng. Chúng bắt đầu dựng trại và dường như chuẩn bị cho thứ gì đó.
“Xin lỗi, bọn lính hoàng gia đã đến sớm hơn anh dự tính.”
“… Trận chiến vẫn chưa nổ ra. Chúng ta đã vừa kịp lúc rồi.”
Setsuna đáp lại câu xin lỗi của tôi bằng một câu trả lời ngắn.
“Hàng phòng tuyến của tộc băng lang quả là cứng đến khó ngờ.”
Tôi bất ngờ sau khi nhìn thấy hàng phòng tuyến của tộc băng lang. Liếc mắt nhìn thôi thì nó chỉ là một bức tường thông thường làm bằng bùn và đá, nhưng nó cũng là rào chắn được gia cố bằng ma thuật.
Trên hết, rào chắn ấy khá mạnh, nó dùng máu làm vật dẫn. Nếu họ dùng nó, việc chống đỡ bên trong làng sẽ có khả năng hơn.
“Yeah, tộc băng lang luôn bị nhắm tới bởi nhiều loài khác, nên họ rất giỏi trong những trận thủ chiến.”
Dựa theo lời của Setsuna, có hai lối đi ngầm để qua được hàng phòng thủ ấy, một trong số đó đã bị bạn của Setsuna tiết lộ.
Tuy nhiên, con đường đó khá chật hẹp, nên chúng không còn cách nào khác ngoài việc đi từng người xuống, nên sẽ dễ chống lại chúng hơn.
Có vẻ như hiện diện của tôi cũng chẳng cần thiết nữa. Thời điểm tôi nghĩ về điều đó, một số thứ đã xuất hiện trong trại linh của vương quốc Dioral.
5 tên đàn ông và phụ nữ, hết thảy đều là tộc băng lang. Họ đều bị lột đồ ra hết, có những chiếc vòng nô lệ trên cổ họ và họ đều đi bằng bốn chân trong khi bị mang đến trước đội quân.
Vào lúc này đây, tôi liền nhận ra bọn chúng tính làm gì. Tôi hiểu rồi, đúng là vương quốc Dioral. Thậm chí là thời điểm này mà chúng không hề thay đổi mà vẫn cứ kinh tởm như thế.
Những tên lính cho những người đang kiểm tra tình hình phía sau bức tường thấy cảnh những người đó bị tra tấn và hãm hiếp.
Mắt Setsuna trừng to hết mức à cố nhảy vọt vế phía bọn chúng. Tôi hoảng hốt bịt miệng cô ấy lại và kiếm chế cô.
Thứ chúng muốn làm rất đơn giản. Rất khó để bắt một con sói bên trong hang của nó. Vì thế, bọn chúng khiến tộc băng lang tự ló đầu ra. Chúng đợi cho đến khi họ mở cổng và cứu đồng hương của mình.
Nếu những tên lính nghe được một tiếng hét nhỏ thôi, chúng sẽ đâm người đó nhát, rồi chét rượu lên người đó và thiêu họ.
Tiếng thét của tộc băng lang vang vọng khắp cả khu vực và tộc băng lang bên sau bức tường sẽ nghi ngờ. Những tên dễ nổi nóng và mạnh mẽ sẽ ló đầu ra bất cứ lúc nào thôi.
Thành thật mà nói, tôi không thích thế. Tại sao lúc nào những dự cảm không lành của mình cũng đúng.
Tôi nhìn Setsuna. Sự thù hận của cô ấy gần như cán mốc giới hạn rồi, tôi cũng cảm thấy có lỗi khi cứ để cô kiềm chế thêm nữa.
Tuy vậy, nếu tôi cho phép cô ấy liều lĩnh tấn công, nếu không sai thì cô sẽ chết.
Thế nên…
“Setsuna, hãy nghe tình trạng hiện giờ của chúng ta. Nghe đây, nếu em ra ngoài đó, em sẽ chết đấy.”
“Nn, nn.”
Dù cô ấy đã biết hết những gì tôi đang nói, Setsuna vẫn cố vùng vẫy.
“Tuy nhiên, anh cũng không có ý định cho em bó tay ngồi xem. Nhưng anh sẽ không ra lệnh cho em làm những thứ như đi chết đâu.”
Đồng hương của cô đang làm đồ chơi trước mắt mình và cô thì phải nhìn những tên khốn ấy vui cười đê tiện. Không có cách nào mà cô có thể chịu đựng được điều đó.
“Anh sẽ nhảy ra để tạo ra một tình huống an toàn để em có thể hạ từng tên một, em có thể đạt được phần nào đó phục thù. Thế nên, đợi 5 phút đi. Em có làm được không?”
Setsuna vâng lời và gật đầu với dòng nước mắt còn đọng lai. Được rồi, đúng là một cô bé ngoan.
Ngoài ra, dường như không còn nhiều thời gian nữa, vì tộc băng lang đã mở cổng bức tường rồi. Trong khi la hét, những tên đàn ông trẻ tuổi bắt đầu nhảy ra. Như những gì Setsuna đã từng làm, họ đeo những chiếc móng băng trên cả hai tay.
Họ có ý định mang những đồng hương quay về bằng cổng trước. Quả là ngây thơ. Chỉ trong một khắc, một cơn mưa đầy những quả cầu lửa ma thuật và tên đều rơi xuống phía bọn họ.
Cứ như thế, những tên băng lang tộc nhảy ra ngoài đều bị giết và vài người bị trọng thương. Sẽ ổn nếu họ đóng cổng lại ngay lập tức, nhưng những người bên trong lại lưỡng lự. Sự lưỡng lự ấy là thứ giết chết họ. Những tên lính rống to lên trong khi tiếp cận đến cánh cổng. Và họ không làm được nữa rồi. Giờ thì cánh cổng đã bị bọn lính chiếm lấy.
Đó là một màn trình diễn xuất sắc đến trình độ đáng ngạc nhiên đấy. Quả là lính của vương quốc Dioral, chúng rất quen thuộc với những chiến thuật như thế rồi.
Tôi nhìn thẳng về hướng Setsuna, cô ấy không hề hét lên. Tuy vậy, cô ấy lại nhìn chằm chằm vào bọn lính của vương quốc Dioral với ánh mắt mù mịt sự thù hận.
Cô ấy đang chờ đợi hết sức có thể. Cô ấy làm tốt thật đấy.
“Bây giờ, anh nghĩ mình nên đi thôi.”
Tôi sẽ lộ diện và dựng lên một sàn chơi để Setsuna trả thù.
Tuy nhiên, chỉ xóa đi sự hiện diện của mình và dẫn dụ chúng cũng không vui cho lắm. Ồ, nghĩ ra ý hay rồi.
Trong khi lấy đeo mặt nạ vào, tôi nhảy ra khỏi khu rừng với thanh kiếm trong tay, sau đó, tôi hét lớn trong khi dùng ma thuật để cường hóa giọng nói của mình to hơn.
“Ta là người hùng của kiếm! Kiếm ta là công lý, thế nên nhân danh công lý, ta sẽ trảm sát toàn bộ những tên xấu xa đang cố tấn công làng của những á nhân thuần khiết!”
Đó chỉ là một cuộc quấy rối nhỏ. Với năng lực của Thánh kiếm sĩ, tôi cũng nên biểu diễn vài đường nhỉ.
Giờ thì, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc ở thế giới này. Mặc dù là trong tình huống này, tôi lại vui đến không chịu được.