~ Translator : Datalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 18 được Update vào lúc 18h00. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
*P/s : Cảnh báo chương này có yếu tố nhạy cảm. Xin cân nhắc trước khi xem. Cảm ơn.
______________________________________________
Chúng tôi quay về nhà trọ sau khi tìm được một nô lệ lý tưởng. Cô gái từ tộc băng lang mà tôi mua về có tổng giá trị tài năng vượt qua 500 và không có gì để phàn nàn về cách phân bố cả. Sự phân bổ ấy thực sự đỡ cho tôi lắm, vì dù tôi có thể thay đổi tự thân điểm phân bố của mình, nhưng nó lại khó để xáo trộn điểm phân bố của người khác.
Hơn nữa, năng lực và kĩ năng của cô ấy thật tuyệt hảo, có khả năng cô ấy đang giấu tài năng tốt nhất của mình.
Cũng thật tuyệt khi cô ấy là một người đẹp, điều đó khiến quá trình nâng cấp cho cô sẽ dễ dàng hơn. Nếu là đàn ông thì tôi đã loại ngay từ đầu, nhưng tôi cũng sẽ do dự nếu đó là một mị đen đấy.
Tôi cởi đồ của cô ấy ra trong khi đặt cô ấy nằm lên giường, nhưng không phải để làm ấm giường mà là để chăm sóc cô ấy.
Tôi dùng nước nóng và một bộ đồ đã chuẩn bị trước, tôi lau thoáng qua cơ thể cô ấy. Rất có thể c6 ấy đã không thể tắm rửa đúng chuẩn trong vài ngày rồi, vì thế mà khăn lau đã trở nên đen hơn. Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy không thể ăn những thứ dinh dưỡng, vì thế mà cô ấy gầy guộc đến kinh ngạc. Trong tình trạng như thế này, con người bình thường sẽ chẳng còn sức. Tôi không quá ham loại da bọc xương lắm.
Sau khi cọ rửa cơ thể cô ấy xong, tôi mặc đồ cho cô ấy và hiển nhiên, chúng là đồ mới mà tôi đã mua.
“Giờ thì, mình nên hồi phục thể trạng của cô ấy đến mức tối thiểu nhất. [Hồi Phục].”
Tôi dùng [Hồi Phục] lên cô gái tộc băng lang. Tôi chữa trị những vết thương ngoài da của cô ấy, hồi phục sức khỏe đã suy kiệt và đồng thời, tôi nhìn thấu toàn bộ kí ức của cô ấy.
“Hỗ, hiểu rồi, hóa ra đây là tâm nguyện của cô sao. Hãy vui lên đi Setsuna. Anh sẽ ban cho em điều ước đó.”
Tôi đọc kí ức của cô ấy là vì việc đó khiến cuộc bàn luận của đôi ta thêm phần dễ dàng khi cô ấy tỉnh dậy. Miễn là bạn biết kí ức của người khác thì sẽ là việc đơn giản để điều khiển lối suy nghĩ của họ. Tôi xác nhận chúng, đứa trẻ này sẽ khao khát tôi từ đáy lòng mình thôi.
Tôi cố ý không chữa căn bệnh lạ của cô ấy và chỉ hồi phục thể chất ở mức tối thiểu nhất. Có một vài thứ cần thiết cho ‘vở kịch’.
Ừm, có thể tôi cũng sẽ để cô ấy nợ tôi. Tôi lấy một cái chén chứa thuốc đặc chế, bao gồm thuốc để chữa căn bệnh lạ, trộn với thuốc hồi phục thể chất và cũng thêm vào đó vài thành phần dinh dưỡng, tôi sẽ bón thuốc cho Setsuna bằng miệng trong khi cô ấy đang mất ý thức.
Hai ngày sau, Freya và tôi quay lại quán trọ từ cửa hàng mà chúng tôi đã đến trước đó. Hôm nay là ngày đàm phán với tên thương nhân mà chúng tôi đang bán thuốc cho hắn. Và đáng ngạc nhiên, cuộc đàm phán kết thúc êm xuôi.
Tôi đã hoàn toàn nghĩ rằng hắn sẽ chuẩn bị nhiều lính để bắt cóc chúng tôi tại nơi họp mặt, rồi sau đó dùng Freya đẻ làm con tin để lấy được bí mật của thuốc, nhưng tôi đoán là do tôi nghĩ nhiều rồi.
“Thật không thể đoán trước được. Cứ nghĩ đi, tên thương nhân đã không tính kế gì cả.”
“Chẳng phải như vậy là tốt sao, dù gì chúng ta đã có nhiều tiền thế này. Nếu sống một cuộc sống bình dị, chúng ta có thể sống hết quảng đời còn lại với chúng.”
Bên trong chiếc túi nhỏ mà Freya đang cầm, là 300 đồng vàng. Tên thương nhân ấy đã trả chúng tôi 10 đồng cho một lọ thuốc. Cái giá đó không tệ chút nào. Hắn ắt hẳn đã tự tin có thể bán với giá gấp đôi rồi nhỉ. 300 đồng vàng là 30 năm tiền thu nhập của người lao động theo ngày.
“Nếu anh là một người thường thôi. Nhưng vì anh đang trên đường cứu thế giới, số tiền đó sẽ hết sau khi mua xong một thanh kiếm phép và một cái áo choàng.”
Một thanh vũ khí chứa ma lực tốn một số tiền vô lý, tốn khoảng vài trăm đồng vàng là chuyện bình thường. Còn nữa, để gia tăng khả năng sống sót, tôi muốn trang phục có sức phòng thủ cao và nhẹ nữa. Trong khi nghĩ về nó, tôi không chắn là 300 đồng vàng có đủ hay không.
“Thì anh chỉ cần kiếm thêm tiền. Quả là một điều tuyệt vời khi kiếm tiền trong lúc cứu được nhiều người.”
Tôi nhẹ mỉm cười. Freya nghĩ rằng tôi chỉ có thể làm ra 30 lọ thuốc mỗi ngày, nhưng nếu muốn, tôi có thể chuẩn thêm nữa. Tôi cố ý chỉ làm 30 lọ một ngày vì nếu tôi muốn bán chúng với giá cao, thì tôi nên bán chúng có chừng mực.
Nói đúng hơn, tôi sẽ để người mà đáng lẽ ra tôi có thể cứu chết đi vì lợi ích của bản thân.
Cũng chẳng nhất thiết phải bô bô điều đó ra cả. Sau cùng, phần còn lại sẽ nghĩ tôi là một người hùng đang trên đường cứu thế giới.
Giờ thì, tôi nên kiếm tra đồng đội của mình thế nào rồi. Tôi tiến thẳng về phòng có giường đơn.
Freya và tôi nhìn cô gái băng lang đang nằm trên giường.
“Cô gái này có vẻ vẫn chưa tỉnh lại.”
“Cô ấy đã rất yếu ngay từ đầu rồi.”
Nếu không phải là cô gái này, thì họ có chết cũng chẳng có gì lạ. Đã hai ngày từ khi cô ấy đến đây và cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tôi đã dùng [Hồi Phục] sớm để lay tỉnh cô ấy dậy trong vài phút. Đó là khoảng thời gian tốt nhất và tiện lợi nhất, vì tôi cần đẩy nhanh tình cảnh trong vở kịch của mình.
“Anh nghĩ chỉ một chút nữa thôi cô ấy sẽ tỉnh dậy, vì bệnh lạ của cô ấy đã được chữa rồi.”
Cơ thể yếu ớt của cô ấy hiện đang trải qua giai đoạn khôi phục. Trong chén thuốc, tôi đã cho vào một loại thuốc hồi phục thể chất và hòa trộn với thành phần có nhiều dinh dưỡng, nấu lên bằng giả kim ma thuật. Với điều đó, chén thuốc hồi phục thể chất đã hoàn thành. Tôi cho nó vào miệng mình và bón cho cô ấy bằng miệng.
Trong hai ngày nay, tôi đã lập đi lập lại việc đó. Chẳng còn cách nào khác để dẫn nguồn dinh dưỡng vào cơ thể người liệt giường ngoài cách đó ra.
Cổ họng của cô gái băng lang chuyển động và cô ấy nuốt thuốc hồi phục thể chất xuống. Lạ thường thay, đôi tai sói trắng tuyết của cô ấy bắt đầu chuyển động và đôi mắt xanh hé mở.
“Nn-!?”
Ngay khi tỉnh dậy, cô ấy bất ngờ thốt lên và rồi vả vào má tôi. Tôi đã có thể tránh nó nếu muốn, nhưng tôi chọn không làm thế.
Trong khi đấu tranh tư tưởng, tôi làm như thể mình đã bị tổn thương. Cô gái liếc mắt về tôi và mở miệng.
“Tên này, hắn đang làm gì Setsuna vậy!”
Cô ấy nhìn tôi với cặp mắt lạnh tanh. Rất có thể cô ấy nghĩ tôi tấn công cô ấy trong khi đang ngủ, nhưng đó chỉ là tình huống tầm thường mà người khác nghĩ tới mà thôi.
“Tôi có thể nói cho cô biết, điều kinh khủng mà cô đang làm đấy!”
Trong khi lắc đầu, mái tóc hồng đào của Freya giũ qua lại, cô ấy trở nên tức giận với Setsuna.
“Người đàn ông này tấn công Setsuna. Người có lỗi là hắn.”
“Sai! Kaeruga-sama đang chữa trị cho cô. Kể cả lúc này, anh ấy chỉ giúp cô uống thuốc bằng cách bón thuốc bằng miệng mà thôi. Đó là cách điều trị cho người nằm liệt giường như cô.”
Sẽ rất khó để giải tỏa mối nghi của cô ấy nếu tôi là người nói, nhưng Freya, người đứng trên cương vị cùng giới và là bên thứ ba có thể ngay lập túc tăng khả năng thuyết phục bằng sự tức giận nghiêm tục kia.
“Thứ đó, nói dối.”
“Không phai nói dối. Trong 2 ngày cô la liệt trên giường, Kaeruga-sama đã lau cơ thể của cô, giúp cô uống được thuốc và luôn chăm sóc cô. Và đáp lại anh ấy, thái độ của cô là như vậy! Tôi không thể tin được. Thật là bội bạc!”
Chỉ tình cở thôi, tôi đã thỉnh thoảng cho thịt quái vật như một thành phần của chén thuốc. Đó là thịt quái vật đã được bảo quản mà tôi đã hun con quái vật khi Freya và tô tìm thấy nó trong chuyến đi. Nó phù hợp để tăng giá trị tài năng của cô ấy.
Cô gái băng lang nhìn thẳng về phía tôi, lưỡng lự một chút và sau đó nhanh chóng hạ thấp đầu xuống.
“Tôi đã hiểu sai và nghĩ rằng mình bị tấn công. Tôi xin lỗi vì đã đánh cậu.”
“Không sao, chẳng lạ gì nếu em nghĩ như thế. Dù gì thì, thât là tốt khi em đã năng động trở lại, nên anh sẽ giới thiệu bản thân một lần nữa. Tên anh là Kaeruga.”
Tôi mỉm cười ngọt ngào với cô ấy và đáp lại, vẻ đề phòng của cô gái băng lang ấy đã hạ thấp ngay sau đó. Sau cùng, cô ấy đã cảm thấy có lỗi vì đã đánh tôi và cả sự chăm sóc 2 ngày qua cho cô ấy, nhưng tôi tha thứ cho lỗi lầm bất cẩn của cô ấy, nên tôi đã làm cô ấy ấn tượng với hình ảnh một người tốt.
“Setsuna là Setsuna. Một chiến binh băng lang kiêu hãnh.”
“Tên hay lắm. Chúng ta bắt tay được chứ.”
Tôi duỗi tay ra và Setsuna bắt lấy nó. Đối với lần gặp đầu tiên thì như vậy là tốt rồi.
“Freya, anh có thể nhờ em đi mua chút đồ ăn cho bữa tối không? Anh muốn ăn ở phòng chúng ta hôm nay. Làm ơn hãy mua đồ ăn làm sẵn ngon một chút nhé.”
“Chắc chắn rồi. Kaeruga-sama, để chúc mừng Setsuna đã khôi phục, tuy vậy, em muốn nó trông hoành tráng một chút.”
“Yup, anh không phiền đâu. Anh sẽ mừng nếu có nhiều thịt đấy.”
Vì cô ấy gần giống như một con sói, nên rất có thể sẽ thích chúng.
“Em hiểu rồi. Em sẽ đi mua thứ gì đó ngon.”
Freya rời khỏi phòng. Đối với Freya, tôi đã giúp cô ấy chứng minh mình là một người tốt và rất hữu dụng, nhưng bây giờ thì vật cản đã đi rồi. Giờ thì, hãy bắt đầu buổi nói chuyện khiến Setsuna thành thật trở thành đồng hành của mình nào.
“Giờ đến Setsuna, anh tự hỏi em có hiểu tình hình hiện tại hay không.”
“… vâng, tôi hiểu. Kaeruga đã mua Setsuna và chữa trị cho tôi. Thế nnê, Setsuna đã có thể sống.”
Tôi cười trong khi nói với cô ấy điều đó là đúng và tôi vỗ tay mình nữa. Setsuna dường như đang lo lắng về thứ gì đó, trở nên mâu thuẫn, sau đó mở miệng nói.
“Cảm ơn vì đã cứu tôi. Tộc băng lang là một chủng tộc chắc chắn sẽ trả lại ơn tình mà họ được nhận, nhưng Setsuna phải đến một nơi bằng mọi giá. Vì thế… xin lỗi.”
Hô~ thú vị đấy. Cô gái này nhận định đúng đắn rằng đã nhận ơn và nghĩ tôi là người có đạo đức. Nhưng kể cả thế, cô ấy vẫn chọn hoàn thành mục tiêu của mình. A~ tuyệt, đúng tuýp của tôi rồi.
Tuy nhiên, mặc dù là không may, Setsuna lại rất yếu. Tôi né khỏi cú đẩy từ tay Setsuna, nắm lấy tay cô và ném cô ấy quay lại bằng cách xoay tròn. Cô ấy va chạm với chiếc giường và tôi rút ra một con dao từ túi của mình rồi kề nó vào gáy của cô.
“Cô chẳng hỏi gì nhỉ? Rằng mặc dù tôi không biết tên thật của em mà tôi vẫn tháo vòng cổ ra.”
“… tại sao.”
Thông thường, nếu bạn không biết tên thật của á nhân, tháo vòng cổ ra thật là ngu xuẩn.
“Vì chiếc vòng cổ sẽ tra tấn á nhân và cản trở việc trị liệu, nhưng về căn bản, vì tôi có thể áp đảo em. Tôi không cần những thứ như thế, nên tôi đã vứt nó đi.”
Tôi đã cố ý dùng [Hồi Phục] và khiến cô ấy tỉnh dậy vào thời điểm tốt, để tôi có thể gặp tên thương nhân mà không phải nghĩ ngợi gì.
“Kaeruga, ngươi rất mạnh. Ngươi là ai?”
“Tôi chỉ là một tên dược sĩ bình thường đang có một chuyến đi. Dù sao thì, em đã bị bắt cóc và bị nô lệ hóa, giờ đây đã được mang về bởi một dược sĩ. Nên tôi muốn biết Setsuna yếu đuối sẽ làm gì sau khi rời khỏi đây đấy.”
Setsuna giữ im lặng. Cô biết điểm yếu của bản thân và sự yếu ớt của mình.
Tôi đã nhìn thấy toàn bộ cuộc đời của cô ấy bằng [Hồi Phục], tôi biết rằng cô ấy được sinh ra từ một bộ lạc băng lang. Trên hết, cô ấy được sinh ra trong một gia đình được biết đến như những chiến binh mạnh nhất tộc băng lang.
Cô ấy mạnh hơn bất kỳ ai cùng tuổi và được gọi là thần đồng. Giá trị tài năng vượt trội của cô ấy, huyết thống thuần nhất của băng lang vương trao cho cô một kĩ năng độc nhất và trực giác thiên tài của một chiến binh không thể đếm xuể. Đó thực sự là một sinh linh được thần linh ưu ái.
“Vậy em không trả lời được nhỉ. Em biết rồi đấy, dù có tuyên bố thế nào đi nữa thì cũng vô vọng thôi nếu em rời khỏi nơi này. Setsuna yếu ớt và không thể phát triển chẳng thể làm gì cả.”
Setsuna cắn chặt môi mình và nước mắt bắt đầu rưng rưng trên khóe mi.
Tai nạn của thiên tài mang tên Setsuna đã xảy ra vào một năm trước. Cô ấy đột nhiên không thể đấu lại những người cùng thế hệ. Không phải là do trực giác chiến đấu của cô bị yếu đi và khả năng của cô ấy hào nhoáng hơn bất kỳ ai. Cũng không phải cô ấy không thường xuyên nâng cấp, cô ấy chiến đấu với quái vật nhiều hơn mọi người vì cô là con gái của chiến binh mạnh nhất.
Cấp của cô đã chạm đến cực hạn mà nó chỉ dừng lại ở con số 7. Cô ấy đã tự hỏi tại sao không mạnh hơn được nữa dù đã chiến đấu với rất nhiều quái vật mãi cho đến khi cô dùng định lực cụ mà cha cô đã mang về.
Nhưng kể cả như vậy, cô vẫn cố bù đắp lỗ hỏng về cấp bậc bằng khả năng và nó đã mang lại thành quả sau một thời gian. Tuy nhiên, lỗ hỏng về cấp bậc chỉ tiếp tục rộng ra và cuối cùng, cô đã không thể đánh bại được ai nữa. Dù có nổ lực đến đâu, cô vẫn không thể với tới điều đó. Về sau, không ai mong đợi gì ở cô nữa. Thiên tài của tộc băng lang trở thành kẻ bị bỏ lại phía sau.
Dù vậy, cô ấy không thể từ bỏ, nên cô tiếp tục mài dũa kĩ năng của mình và tiếp tục chiến đấu với quái vật. Cô ấy được giao nhiệm vụ tuần tra khu vực của làng và đó là công việc kiểm tra liệu có con người đến làng không. Ở làng của tộc băng lang ấy, nhiệm vụ ấy chỉ giao cho những chiến binh yếu kém.
Và rồi, hai tuần trước đó, một lượng lớn loài người sẽ đến và bắt cóc số lượng lớn người từ tộc băng lang hiến có và bán họ với giá cao đối với nô lệ. Nhưng người đi tuần tra chia ra để ba người họ sẽ chiến đấu với con người, và một người nữa quay về gọi viện quân.
Kết quả là, cả bốn ngượi họ đều bị tóm. Một trong số đó bị giết một cách tàn nhẫn như một ví dụ cho 3 người còn lại, có một tên đã khai ra bí mật của bộ lạc băng lang khi sợ hãi. Sau đó, cả ba người còn sống đều bị bán đi như một nô lệ.
Một quảng thời gian trôi qua sau khi họ bị bán đi, trừ Setsuna ra, đều cắn lưỡi tự vẫn vì không thể chịu nổi cơn đau từ căn bệnh lạ. Cả hai người đó đều là bạn của Setsuna.
Mọi thứ sẽ chẳng dừng lại dù có hai cái chết của hai người bạn của Setsuna, nếu cứ như vậy, băng lang tộc sẽ bị tấn công ở tương lai gần thôi. Tất cả thông tin cần thiết cũng đã bị tên yếu lòng khai ra cả.
Người mà Setsuna căm thù là những tên đã bắt cóc họ và ép bạn cô phải chết. Những tên cố tấn công nơi mà những người quan trọng của cô đang ở và cố tạo ra một thảm kịch.
Tuy vậy, bản thân yếu đuối của cô lại không làm được gì. Có lẽ, nếu cô mạnh hơn và giết hết tát cả những tên đó, sau đó ngăn chặn thông tin rò rỉ ra. Vì cô quá yếu mà cô đã đẩy cả làng mình vào nguy hiểm. Cô không thể tha thứ cho bản thân mình.
Thế nên, tôi định sẽ cho Setsuna một cơ hội để báo thù. Một cơ hội để giết đi những tâm tư trong lòng và nói lời từ biệt với cái tôi mềm yếu đi.
“Setsuna, sao chúng ta không bàn luận một chút. Nhưng trước đó, tôi sẽ cho em thấy bảng định lực của mình.”
Tôi cho Setsuna đang cúi đầu xuống xem bảng định lực của mình. Đây là định lực cụ mà tôi đã chuẩn bị hôm qua. Một cột các thông tin bắt đầu từ tên và những phần còn lại của chúng cũng là giả kể từ giờ.
Tôi chừa lại chức nghiệp anh hùng là thật, nên…
“Tăng, cấp, giới hạn.”
Thứ mà cô gái đã Setsu của chúng ta, người đã rơi xuống kẻ bị bỏ lại phía sau, muốn hơn bất cứ thứ gì được viết ngay trên đó.
“Setsuna, về bộ lạc băng lang, tôi xin lỗi phải nói thế, nhưng có một số lượng lớn chiến binh từ vương quốc Dioral đã giả trang thành một nhóm thương nhân đang tiến đến nơi đó. Nếu nhanh lên, chúng ta sẽ đến được đó vào ngày mai. Ừ thì, kể cả khi em bắt đầu gói đồ và chạy thụt mạng về làng, thì em cũng sẽ muộn thôi. Thậm chí chẳng có thời gian để chạy nữa và chẳng có lựa chọn nào ngoài việc chiến đấu trong vô vọng cả. Nếu em đến đó và thêm một Setsuna yếu ớt thì em chỉ tăng thêm cho chúng một tên nô lệ mà thôi. Sau cùng, chúng là một đội quân theo quy chuẩn và trên hết, chúng đến từ vương quốc Dioral, nơi được gọi là quốc gia mạnh nhất. Tất cả những ai của tộc băng lang hoặc là chết, hoặc là chịu cảnh nô lệ thôi.”
Từ lúc tôi dùng [Hồi Phục] và tìm kiếm thông qua kí ức của Setsuna, tôi đã tập hợp những thông tin về tộc băng lang. Đối với vương quốc Dioral, có một đội ngũ được lập nên nhằm kiếm tiền từ việc giả dạng thành nhóm thương nhân để tấn công làng của các á nhân và biến họ thành nô lệ sau khi bán họ cho Ranalitta. Tôi có thể tìm ra tìm ra được bọn chúng đang trên đường đến đó.
Không, không giống với việc tìm ra. Tôi nhớ rằng có một loại kế hoạch nào đó bên trong kí ức của tên đội trưởng hộ vệ thượng cấp khi tôi dùng [Hồi Phục] lên hắn. Nếu tôi biết rằng một đội quân quy mô lớn đang trên đường đến làng, đi theo bọn chúng từ dấu vết chúng để lại thì rất dễ. Cũng có khả năng tìm ra được thời điểm mà bọn chúng đến nơi.
“Tại sao lại là quân đội của vương quốc Diaral…”
“Công việc của một tên lính thường rất thong thả. Nên nếu em dùng những tên lính chán đời ấy để tấn công làng của các á nhân, điều đó trở thành buổi tập huấn cho những tên lính vì việc đó có thể tăng cấp của chúng, việc đó cũng kiếm ra tiền nữa. Việc đó là một trong những nguồn thu nhập quan trọng nhất của vương quốc Dioral.”
Vẻ mặt Setsuna méo mó hiện lên đầy vẻ oán hận. Tự thân quốc gia đang cố hủy hoại tộc băng lang chỉ vì tiền. Điều đó ắt hẳn là thứ mà con người tuyệt đối không thể tha thứ. Nào, căm ghét nữa đi, và căm phẫn chúng đi.
“Bây giờ, Setsuna, vì em đã thấy thấy bảng định lực này, tôi rất mạnh phải không. Sau cùng, tôi là một Thánh kiếm sĩ có chỉ số rất cao. Nhất nhân địch thiên. Freya, người không có ở đây, cũng mạnh gần bằng tôi và còn nữa, tôi có thể khiến Setsuna yếu đuối trở nên mạnh hơn vì tôi có thể nâng cấp giới hạn của em. Chúng ta có thể đến tiếp viện và tộc băng lang có thể được cứu. Em cũng có thể mạnh hơn và giết hết những tên mà em ghét.”
Setsuna nuốt một ngụm hơi. Dường như cô ấy đã hiểu điều tôi đang nói.
“Em có thể làm gì để có thể hợp tác cùng anh? Nếu là để mạnh hơn, để bảo vệ mọi người, Setsuna sẽ chấp nhận mọi thứ.”
Tôi thu cây dao mà tôi đang kề chặt bên gáy cô ấy về và đứng dậy.
“Có hai điều kiện để anh cho em mượn sức mạnh. Đầu tiên là tiết lộ tên thật của em cho anh. Em hiểu ý anh là gì đúng chứ.”
Tôi có nghĩ điều đó là ngây thơ. Tuy nhiên, sự ngây thơ sẽ trở thành xiềng xích níu lấy con tim. Dùng tên thật chỉ để làm họ vâng lời mệnh lệnh của tôi.
Không tốt đẹp như thế đâu, lúc nào cũng phải nghĩ ra ý tưởng về những thứ bạn có thể làm với toàn bộ sức mạnh của mình. Nếu không phải như vậy, thế thì bạn không thể phát triển. Bạn không thể mạnh hơn. Để khiến cô ấy như thế, tôi cần nắm lấy thâm tâm cô ấy thật chặt.
“Điều kiện thứ hai là em phải tự trở nên mạnh hơn. Có thể phá bỏ giới hạn bằng dịch cơ thể của anh hùng và mặc dù em có thể dùng nước bọt hoặc máu, nhưng hiệu quả thì rất tệ. Thứ có hiệu quả tốt nhất chính là tinh dịch.”
Tôi chỉ xuống dưới hàng mình trong khi vui vẻ dựng lều. Setsuna nhìn vào nó và nuốt một ngụm hơi.
“Anh sẽ nói rõ ràng. Anh muốn toàn bộ tài năng của em ngoại trừ cấp giới hạn. Và để làm thế, anh sẽ giết hết những ai em ghét và bảo vệ tộc băng lang. Anh làm thế là bởi vì nhiều giá trị như thế, nhưng em biết không, nếu em không tự thay đổi chính mình lúc này, anh không cần em nữa. Ngay từ đầu, Setsuna, em có chấp nhận như thế hay không? Bất lực trước mọi việc? Tuyệt vọng một lần nữa vì bản thân quá yếu đuối?”
Setsuna do dự, vì thế mà tôi cố ý bật cười.
“Đây không phải mệnh lệnh. Hãy vươn tới bằng chính khát vọng thay đổi số phận của em đi. Đừng do dự nữa. Đây không chỉ là một con c* thôi đâu. Nó là cả tương lai của Setsuna. Bây giờ, hãy chọn đi. Liệu em sẽ nắm lấy tương lai của mình với con c* này. Hay là em muốn từ bỏ mọi thứ.”
Nếu cô ấy không thể chọn nắm lấy tương lại của mình, mặc dù không may, nhưng tôi không cần cô ấy nữa dù cho tài năng có lớn đến đâu, cô ấy không có phần thiết yếu, tâm trí không đủ vững. Setsuna nhìn thẳng vào con c* của tôi.
“Setsuna muốn thay đổi. Em muốn trở nên mạnh hơn và cứu mọi người. Em muốn sức mạnh để giết tất cả những ai đã giết và bắt cóc tộc băng lang chỉ vì tiền. Vì thế…”
Với biểu cảm như vậy, tôi đã có thể thấy được quyết tâm mạnh mẽ. Thậm chí tôi đã nghĩ nó thật đẹp.
“Setsuna sẽ nắm lấy tương lai <con c*> của mình.”
Với mong muốn của chính mình, cô ấy dùng tay nắm lấy con c* của tôi. Cô ấy đã vượt qua thử thách và nắm lấy tương lai của mình. Không có sự gò ép và tất cả mọi thứ đều là ước nguyện của cô ấy. Giờ thì, với nó, cô ấy cũng đã đạt yêu cầu rồi.
Tôi sẽ tàn sát hết thảy đội quân của vương quốc Dioral vì lợi ích của người đồng hành quan trọng của mình và nói ra sự thật, tôi cũng ghét những tên đó. Tôi muốn giết chúng. Cũng sẽ thú vị khi Freya giết những người trên mảnh đất quê nhà của cô ta.
Fumu, tôi sẽ lên kế hoạch cho lợi ích của Setsuna, nhưng thay vào đó, nó sẽ trở thành một trò chơi thú vị cho tôi. Tôi đang háo hức lắm rồi. Một khi tôi hoàn tất việc tăng cấp giới hạn của Setsuna, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay tức khắc.