Chương 143: Cựu anh hùng – Bị cột tay
=============================
Tôi hỏi chuyện liên quan tới Hội Mạo hiểm giả tới mấy cô hầu đang bận rộn dọn dẹp ở tầng trệt của căn biệt thự. Theo họ nói, có phần sót lại của một tòa nhà mà trước đó dùng làm Tổng hành dinh Hội Mạo Hiểm nằm ở gần trung tâm thị trấn.
Không có Hội Mạo Hiểm Giả ở thành phố Aria vào lúc này.
Dĩ nhiên, căn bản vốn có một cái, nhưng nó đã hết hoạt động sau khi bọn cướp chiếm thành phố.
Làm sao mà bọn cướp có thể chiếm thành phố với lượng lớn dân sinh sống ngay tư đầu vậy? Các hiệp sĩ phụ trách đi tuần tra khu vực đã rời thành và những mạo hiểm giả nổi danh tình cờ đi xa khỏi thành phố…Nói cách khác, thành phố bị tấn công đúng vào xác suất thời điểm thúi hẻo nhất.
Rithina nói mặc dù không có chứng cứ, nhưng hiện rõ là âm mưu được cố tình xác lập cho nó thành công.
Ừ phải…xem có vẻ nó là bàn tay của Bau-gì-gì-đó-san mà nhỉ? Nói cho đơn giản thì, quả thực nó là như thế.
Nhưng quá khứ đã qua rồi.
Hiện tại quan trọng hơn nè.
Tôi rời sảnh, bước đi ung dung tới Hội Mạo hiểm Giả đổ nát.
Việc dọn dẹp và tái xây dựng lớn đang được tổ chức với mục tiêu khởi động lại việc phục vụ vào ngày mai.
Hội Mạo hiểm giả giống như dịch vụ tư vấn cho nước này.
Trừ khi là một vùng đất chưa khai phá, còn không thì sẽ có một ở mỗi làng mạc và thị trấn. Sau cùng nó cơ bản là một dịch vụ công mà lị.
Nếu người ta muốn ở hoặc làm việc ở một làng hay trấn nhất định, họ sẽ phải đi đăng kí (tạm trú) với hội Mạo hiểm Giả trước.
Việc này cần làm mỗi khi bạn di chuyển đi nhiều nơi. Bạn sẽ buộc phải hủy đăng kí trước khi rời chỗ ở.
Gọi là Hội Mạo hiểm Giả, nhưng tất cả người lớn trưởng thành coi như là đã đăng kí ở đó.
Hội giải quyết đăng kí vĩnh viễn cho cư dân cũng như mẫu tạm thời. Cơ bản có rất nhiều thứ.
Mà tôi cũng không biết nhiều chi tiết.
Và rồi, vừa lúc tôi vừa nghĩ vớ va vớ vẩn như vậy, vừa thưởng ngoạn phong cảnh dần khôi phục của thị trấn, tôi thấy người mà tôi đang tìm ở đằng trước một cửa hàng nọ.
Vẫn mặc bộ đồ y như một nàng hầu giống như ngày nào và cột mái tóc đuôi ngựa dài khỏe khoắn, tựa như tôi mới gặp cô ấy ở trấn Torres đây thôi, Etna-san đang đứng kia xem coi hoa quả được bán trong tiệm.
Trên tay cô là những túi giấy lớn.
Có lẽ hầu hết đựng đầy thực phẩm.
Etna-san, làm sao em có thể bảo trì hình dáng mảnh mai ấy mặc dù luôn luôn ăn nhiều như thế kia vậy?
Laurier cũng là một kẻ phàm ăn, nhưng Etna đã ở một liên đoàn riêng của mình.
Cô ấy chắc không có nhiều thời gian tập thể dục trong giờ làm việc, nhưng mà tỷ lệ ấy…đơn giản là kinh ngạc.
Ước gì tôi được kiểm tra số đo của cô ấy trực tiếp.
Cái của cô ấy chắc chắn sẽ thấy mềm mịn và co giãn no đầy ở những bộ phận ấy. Gehehe~
Tôi tự nhủ mình nên đi chào hỏi cô ấy bình thường, hay là cho cô ấy một chút bất ngờ. Khi những ý nghĩ nghịch ngợm nổi lên trong đầu mình, tôi tiếp cận Etna-san rồi để thấy có hai người đàn ông đứng giữa chúng tôi.
Eh? Là ai? Cái gì vậy?
Hai gã này thực sự rút kiếm, có lẽ gán cho tôi là một mối họa ngầm.
Eh?
Bỗng nhiên tôi nhận ra hai người đàn ông khác cũng xuất hiện đằng sau tôi.
Ehhhh?
Tôi không có mắt nhìn mấy gã đứng sau lưng tôi, nhưng hai gã đứng trước tôi đặc biệt đáng sợ với mắt đỏ bầm.
“Ây dà…”
Tôi thử nói gì đó, nhưng bị gián đoạn bởi một trong 4 gã cố tấn công tôi mà không cảnh báo.
Eo ơi…
Tôi có chút bất ngờ, nhưng vẫn xoay sở né được. Dù sao đó không là đòn thế khó né tránh.
Tôi nhận thấy dân cư đã bắt đầu tụ tập hóng hớt.
Mấy người này là sao?
Chuyện đã trở nên ồn ào rồi đấy.
A á à, là đó phải không?
Có lẽ làm đàn dư đảng của bọn cướp.
Eeee…tại sao chúng tấn công tôi vào lúc này?
Mặc dù thực sự nó nghe là một âm mưu không tồi khi tấn công lãnh chúa, người mà ra ngoài một mình không có bảo vệ.
Nhưng quả có hơi ngạc nhiên thật vì chúng có thể nhận ra bản mặt tôi bất kể thực tế chỉ mới trôi qua có ít ngày. Dù tôi thấy nó cũng không có gì đáng giấu diếm.
Dù gì thì dù, sao chúng dám quấy phá cuộc hội ngộ của tôi với Etna-san hử. Đi chết đi.
Bốn tên cướp bao vây tôi thu hẹp khoảng cách.
Ít nhất chúng không khởi sự ném những phép thuật hung ác vào tôi, lẫn không như tôi mong đợi rằng mấy tên cướp lạc bầy lại ngẫu nhiên có khả năng làm phép.
Mà thôi, hãy cứ chuẩn bị phản công cho tốt đi.
Vừa lúc tôi tính thế…
“Ha-Haruto-kun?”
Đằng sau tụi cướp, Etna-san cuối cùng nhận ra và gọi tên tôi.
Cô ấy nói bằng một giọng nhỏ, hầu như yếu ớt. Nhưng một tên cướp ở gần đã nghe thấy.
Rõ ràng chúng thậm chí biết được tên của tôi luôn, tôi bị sợ đó nghen.
Nếu Etna-san biết tên tôi tức cô ấy là người quen biết của tôi, một trong bọn cướp nghĩ sáng suốt như thế, chuyển hướng tới cô ấy, giơ cao kiếm.
Khoảnh khắc thấy điều đó, cơ thể tôi đã hành động không cần suy nghĩ.
Mặc cho những tên đã vung kiếm của chúng vào tôi, tôi phóng chạy tới hết tốc lực.
Trước khi gã cướp có thể làm thêm gì khác, tôi đã chụp kiếm của hắn.
“!?”
Tên cướp giật mình khi tôi thình lình chụp kiếm của hắn.
Và rồi, tôi hành động bằng một sức mạnh mà đến chính tôi cũng ấn tượng.
Tôi đoán chắc tại mình nắm kiếm với sức mạnh nhiều hơn cần thiết.
Chúng thậm chí không thể xứng là đối thủ trong mắt tôi…nhưng dù có như vậy, tôi cũng không để chúng làm hại Etna-san.
Bởi do bị nhận quá nhiều sức mạnh, thanh kiếm thốt lên lên một tiếng “éc” trước khi gãy nát.
“Ca..gffu.”
Tên cướp tính nói gì đó, nhưng bị bóp họng bởi một cú mu bàn tay vào mặt.
Tên cướp xoay lộn ba vòng trên không, trước khi hạ cánh xuống mặt đất một cái bịch. Không hiểu sao thấy vậy có vẻ vui vui.
Chứng kiến tôi KO một tên trong bọn, đám ăn cướp trước đó đứng ngây người ào lên tấn công.
Tôi đỡ kiếm bằng tay trái và đấm bể hàm một tên bằng tay phải.
Tên cướp bất tỉnh đổ sụm ra mặt đất như một con búp bê bị đứt dây.
Hiểu rằng chúng không có cửa thắng, hai tên còn lại đang đứng sau lưng tôi tính đánh bài chuồn. Làm như tôi tha cho chúng vậy.
“Đất trói”
Đã bọn bây cố gắng gây nguy hiểm cho Etna-san dù chỉ trong thoáng chốc, thì đã khiến tao đủ nổi bão rồi.
Thường thường tôi sẽ kiềm chế mục tiêu bằng dây leo, nhưng lần này tôi hình dung một kiểu nhiều tính công kích hơn.
Thay vì dây leo thường, gai đất nhọn phóng ra từ mặt đất, đâm bàn chân hai tên cướp kia.
Úi chà, tôi chắc mình làm hơi quá tay.
Bị đâm bàn chân, bọn cướp lập tức té ngã ra đất. Mặc cho chúng kêu la ầm ĩ cỡ nào, chúng cũng không thể cử động bởi do phép của tôi. Chúng cũng sớm rơi vào vô thức như hai tên trước, mà làm tôi thấy hơi lo lo.
Eh?
Tôi làm có quá tay không?
Mấy người chưa chết phải không hỉ?
Tôi kiểm tra và mừng húm khi chúng vẫn còn sống.
Ờ thì, không như là tôi sẽ bận tâm nếu bọn cướp chết vậy.
Trong khi đó, các hiệp sĩ mà nghe sự xôn xao chạy tới.
Phản ứng khá nhanh đấy các anh. Là một lãnh chúa, tôi thấy tự hào về các anh.
Á à, giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của những pháp quan mà giấu đi địa vị thứ thiệt của họ trong những vở kịch kia rồi.
Làm thế này quả thật khá vui.
Tôi để các hiệp sĩ xử lý bọn cướp, còn tôi gặp Etna-san.
“Ừm….”
“Haruto-kun! Anh thật tài giỏi!”
Cô ấy dường như không hiểu đầy đủ việc gì đã xảy ra nhưng vẫn coi việc tôi làm là điều đáng kinh ngạc bất chấp.
Nhanh hơn tôi có thể nói, Etna-san đã đánh tôi ngã ngựa bằng biểu cảm của cô ấy.
“Không, đâu có gì là nhiều đâu.”
“Không thể nào! Cái đó tuyệt lắm mà!”
Tôi cố hành động khiêm tốn, nhưng Etna-san bác bỏ một cách hào hứng.
Etna chụp lấy tay tôi thiếu điều như muốn nhảy cẫng lên, cô nàng thật sự hào hứng.
Uwa, dễ thương.
Tôi mới bị ăn cướp phục kích, nhưng tôi phải cảm ơn chúng vì nhờ có chúng tôi mới được cơ hội này. Chúng canh thời điểm thật là chí lí.
Tiện nói đây, tay của Etna-san mềm ơi là mềm.
Anh được ôm em không vậy?
Chắc chắn là một nước đi hay đúng không?
Cô ấy chắc hẳn không ngại sau khi chuyện đã xảy ra đâu nhỉ.
Nhưng tôi đoán mình nên bỏ ý tưởng đó lúc này.
Tôi vẫn chưa nắm được cấp bậc mối quan hệ của chúng tôi.
Dù sao đây chỉ là chuyện nhỏ xíu.
“Ara?”
Ngay trước khi lý do của tôi tự nó sắp sụp đổ, Etna-san nhận ra gì đó.
Cô ấy nhận ra cổ đang nắm tay tôi.
Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy máu đang rỉ ra từ đầu mũi ngón trỏ của tôi.
À, tôi đoán chắc nó từ lúc tôi bắt thanh kiếm bằng quá nhiều lực đi?
“Chết thật. Nếu anh không tẩy trùng…”
Sau khi nói, Etna ồ lên lo lắng.
Haa…
C-cái này thiệt hay giỡn đấy hả?
Đây là hình mẫu ước mơ của đàn ông đó nha.
Chúng tôi không có biện pháp khử trùng nào trong tay.
Làm như là trời cao nghe thấy lời khấn nguyện của tôi vậy. Không có cách tẩy trùng nào hiện có ở quanh đây.
Theo như tôi biết, thực tế không có lý thuyết nào ủng hộ [Loại vết thương này ấy hả, để em mlem mlem mút nó sẽ lành nhanh thôi], nhưng không như tôi sẽ phàn nàn cái chi chi.
Cộng với điều đó, tôi nghĩ cần thiết để [La liếm] nó một vòng.
Eh? Bộ tôi nói sai cái gì à?
Nếu ra trường hợp khác, nó mà kết thúc với việc [Để em xem. À, cái này ổn, không vấn đề gì đâu] mà không có event la liếm, chắc tôi sẽ ôm gối khóc thầm tối nay quá.
Thực tế, Etna-san là một người thành thật và có chút lơ tơ mơ, nên tôi nghĩ khả năng cao cô ấy sẽ làm.
Ực…
Độ khó dốc lắm à nghen.
N-nhưng làm sao…
Và rồi, trong khi tôi đang nghĩ mấy thứ ngu xuẩn ấy trong đầu, Etna thực sự nâng tay tôi lên.
K-không thể chứ…
Đây rồi đây rồi. Nó có rồi.
Cô ấy đỡ tay tôi lên ngang mặt, ngón tay tôi gần mặt cô ấy một cách nguy hiểm.
Đôi môi mềm mại của cô tách ra, lộ chiếc lưỡi hồng bên trong khuôn miệng ẩm mờ tối.
Ngón trỏ của tôi tiến vào miệng Ẻna-san, được giữ nơi đó bởi đôi môi khép hờ. Môi cô ấy còn mềm hơn tôi tưởng tượng.
Một cảm giác êm dịu bao phủ vết thương và một cảm xúc rùng mình chạy xuyên suốt xương sống tôi.
Tôi để ngón tay mình đắp sự ấm áp trước khi bị lôi sâu vào miệng cô ấy.
Thông qua ngón tay, tôi cảm thấy toàn bộ khuôn miệng của Etna-san và lỗ tai tôi bắt âm điệu ướt át tinh tế.
Ooooooooooohh…
Etna-san đang mút bú ngón tay tôi.
Âm thanh ướt át của lưỡi cô ấy quấn quít ngón tay tôi.
Nhìn xuống, tôi thấy biểu cảm của Etna-san.
Tôi cảm thấy thỏa mãn nội tâm một cách lạ kì với khung cảnh Etn-san đang hút máu tôi thông qua ngón tay.
Nếu tôi mất tập trung, tôi chắc đã ngã sụm đầu gối bây giờ.
Tuyệt. Thế này thật sự quá tuyệt.
Nói chuyện vụ này, tôi nghe bảo ngón tay là một khu vực đặc biệt nhạy cảm.
Sẽ là hay lắm nếu phần nhạy cảm khác của tôi cũng nhận được chiêu đãi như vậy, nhưng mà ôi, thế này cũng ngon rồi.
Chết nghiện mất!
“Nnn…”
Thanh âm gì nghe như tiếng nỉ non thoát ra từ cái miệng đang chậm rãi nhả lỏng ngón tay tôi của Etna-san.
Cuối cùng, vết thương nhỏ được tự do, cô ấy thả tay tôi ra.
Kuu…
Thời gian hạnh phúc đã hết rồi ư.
“Có vẻ đã cầm máu rồi. Anh nên tẩy trùng nó đúng cách lát sau, có được không?”
“A, có chứ. Cảm ơn cô nhiều.”
Vẫn còn trong ngây ngất, tôi cảm ơn Etna-san.
Tôi vẫn còn cảm thấy xúc cảm nhàn nhạt ở ngón tay mình.
Tôi có thể giữ cảm giác này không?
Tôi đoán lời giải đáp đã rõ trong mắt mình. Chắc đấy.
Sau đó, tôi hộ tống Etna-san tới Hội và chúng tôi có một chút tán ngẫu. Tôi trở về dinh thự cùng Sharon sau đó.
Trong khi chúng tôi trò chuyện ở đó, tôi không thể nào không nhìn chăm chú đôi môi của Etna-san.
Trên đường về nhà, tôi quyết định rằng sẽ để mọi người làm giống y như vậy với ngón tay tôi cho tôi ngắm từng người một tối hôm nay.