Kaette Kita Motoyuusha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Lãnh địa Ringland /Aria (134>143) - Chương 145: Cựu anh hùng – Ăn chơi thời gian (2)

Chương 145: Cựu anh hùng – Ăn chơi thời gian (2)

=========================================

Tanya đang ngủ ngon trên lưng tôi sau khi nhỏ mê mệt vì bơi lội trong bể tắm. Sao những người vô thức lúc nào cũng nặng quá trời vậy nè?

Tanya cứ trượt xuống khỏi tay tôi nếu mà tôi không hứng cho đàng hoàng.

Tôi không nảy ra ý nào hay ho hết nên tôi đành đặt tay chỗ mông của nhỏ và bắt đầu đi.

Nản thật, nhỏ này sẽ không ngừng chơi đùa cho tới khi thể lực về 0.

Yep.

“nn”

Tôi vô tình đánh thức Kagura-san trong khi tôi đặt Tanya lên giường.

“uu”

Cô ấy nhỏm dậy từ tốn trong khi khêu gợi một âm thanh nỉ non chẳng vừa với một phụ nữ.

“Chào buổi sáng.”

“Nnnn”

Tổi thử chào Kagura-san, nhưng hiện ra là cô ấy vẫn nửa tỉnh nửa mê.

Thường thì Celes là người tôi thấy trong tình trạng này nhưng đây là lần đầu với Kagura-san.

Chầm chậm, biếng nhác và khá không thoải mái, tôi giúp Kagura-san mặc đồ của cô ấy lại.

Bởi vậy mà suốt lúc ấy, tôi được thấy khía cạnh chói lọi của Kagura-san, mà phát động xúc cảm hoàn toàn khác hẳn với cái của Tanya.

Chà, nó dễ hiểu mà đúng không?

Bạn có gì muốn ăn sau việc như thế không?

Miễn ý kiến.

Nghiêm túc đấy, tôi giờ thấy mình như con tinh tinh động dục.

Nếu tôi không kiềm chế mình ở đây, tôi chắc kết cục sẽ làm chuyện gì xấu xa.

Bình thường thì có Sharon hay Rithina kiềm cương tôi lại, nhưng giờ họ đâu có ở đây.

Tôi buộc phải tiết chế chịu đựng.

Sau khi Kagura-san hơi hơi khôi phục được vẻ bơ phờ của cô, tôi dẫn cô ấy đi ăn trưa.

Chỉ có mỗi Celes ở phòng ăn khi chúng tôi tới.

Tôi tự hỏi có phải Elcure bỏ bữa ăn hay không?

Hay có lẽ cô nàng đã ăn ở chỗ khác rồi nhỉ?

Thôi, sao cũng được.

“Ermm…Em muốn hỏi xin phép của Oniisan.”

Cuối bữa ăn trưa, Celes đột nhiên lên tiếng.

“Việc gì vậy hở, Celes?”

Thứ gì vướng bận em ấy tới nỗi em ấy phải xin phép tôi trước vậy?

À, đúng rồi, có lẽ tại vì tôi là lãnh chúa thành phố chăng?

“Chuyện này, em đã nói với Kagura-san hôm qua và do phòng hai chị em kế bên nhau nên…à, em có được phép đục một lỗ trên tường không anh?”

“Đục lỗ trên tường à?”

Tôi lặp lại sau khi nghe Celes nói.

“Thì, cậu thấy đó, Haru-kun, chúng tôi cần làm việc đó. Tôi thì là ghé tới phòng Celes thường xuyên luôn. Nhưng thật là phiền để tôi đi qua hành lang mỗi lần làm như thế.”

“À~”

Thay vì Celes, Kagura-san rốt cuộc giải thích nguyên do.

Tôi tính tốt nhất sẽ để cho hai người họ thân thiết với nhau nên tôi thu xếp phòng họ liền kề bên nhau, nhưng rõ ràng điều ấy còn chưa đủ.

“Anh thấy không hề hấn gì. Em cứ làm đi Celes.”

“Uwa. Cảm ơn oniisan.”

Mặt Celes bừng sáng khi tôi gật đầu dễ dãi.

Thực tế tôi không có lý do phản đối, nhưng em ấy lo nghĩ cái gì thế?

“Làm lỗ cũng được thôi, nhưng em sẽ làm nó như thế nào?”

Tôi hy vọng nó không là một vụ nổ hay cái gì tương tự. Làm thế quá nguy hiểm.

“Thì là… thực tế em đang tính nhờ anh giúp đây. Nhưng không có cũng được, thấy anh bận quá, thì em có thể tự mình làm vậy.”

“Cậu đâu có gì để mà làm đâu, đúng không Haru-kun?”

Hiển nhiên, tôi chưa có việc để làm.

Không có gì nói nhiều nhưng đúng hơn, tôi muốn mọi người dựa vào tôi nhiều hơn nữa.

Cơ mà, người như Kagura-san thực sự không phải người nói nhiều.

Tuy đó là khu vực nhạy cảm, tôi cũng không nên tự hào nhiều quá hoặc không cô ấy sẽ trừng phạt tôi.

Tôi xin các nàng hầu dọn bàn ăn trưa và tiến đến phòng họ cùng cả hai.

Phòng của Celes vẫn hỗn độn như hôm nào do em ấy chưa có thời gian để sắp xếp nhiều hành lý.

Ở phía ngược ngạo, phòng của Kagura-san đã gọn gàng ngăn nắp.

Chắc chắn, cô ấy đã thu xếp mọi thứ hoàn hảo theo cách cô ấy cần.

Kagura-san luôn thích biết vị trí đồ đạc tùy thân của cổ, trong trường hợp cô ấy cần xài.

Điều tương tự dường như không được áp dụng ở đây.

“Chà…em muốn làm lỗ ngay ở đây. Để em chuẩn bị một chút.”

Celes trình bày trong khi chỉ vô một bức tường ở góc phòng.

Sau đó em nó bắt đầu vẽ gì đó lên tường bằng phấn.

Một biểu đồ ma thuật?

Celes vẽ một cách bay bướm hình họa mà giống như là một vòng tròn ma thuật trên tường.

Tôi không nhận ra vòng tròn này.

Ờ thì, tôi có khác gì một con gà trong phạm trù vẽ vời ma thuật này đâu.

“Xong rồi.”

Khoảng 10 phút sau, Celes cuối cùng vẽ xong. Nhanh thật.

Mặc dù kích thước nó chỉ khoảng một trái dưa hấu, song có quá nhiều chi tiết rối rắm trên nó…vậy mà em ấy vẫn vẽ được suôn sẻ.

Cao siêu.

“Rồi, em cần anh làm gì? Từ cách nhìn, chắc em không định giật sập tường đâu đúng không?”

“Anh làm ơn truyền ma lực vào biểu đồ ma thuật này.”

Celes lập tức chỉ dẫn.

Truyền ma lực hả?

Nếu chỉ là cái đó, bất cứ ai cũng có thể làm đúng không?

Cơ mà không phải là tôi thấy phiền.

“Được thôi.”

Tôi để tay lên vòng tròn và đổ ma lực vào.

Hou…ủa?

Trái ngược với kích cỡ, đồ thị này không ngờ hấp thu rất nhiều ma lực.

Hừm hừm.

Tôi hiểu rồi.

Tôi chắc cú mình là đúng người đúng việc nếu nó tiêu thụ nhiều ma lực thế này.

Tất nhiên, Celes cũng có khả năng tự em ấy làm nổi, nhưng không như tôi, tiêu hao ma lực sẽ làm em ấy kiệt sực.

“Còn gì khác nữa không?”

Khi vòng tròn ma thuật cuối cùng đầy, tôi buông tay mình ra.

“Không anh. Thế là đủ rồi.”

Hiện ra không có vấn đề nào sau khi em ấy xem xét lại vòng tròn.

“Vậy thì, chúng ta hãy để nó bắt đầu nào.”

Tôi dịch ra xa bức tường.

Kiểu vòng tròn ma thuật này chỉ được kích hoạt bởi người vẽ nó. Biểu đồ hẳn được vẽ theo một cách để mà người khác dùng cũng được, nhưng lần kích hoạt đầu tiên phải do chính bởi người sáng tạo nên làm.

Celes chạm vào vòng tròn bằng ngón tay.

Vu vuuuuuuu.

Một âm thanh tốt nghe. Ngầu thật.

Về phần mình, tôi không thể làm trò ấy bằng ngón tay của mình.

Dù sao đi nữa, Celes vận hành ma lực thông qua ngón tay em ấy làm tín hiệu. Khi đồ thị sáng trắng, tường quanh nó chậm rãi bể vụn thành cát mịn.

Hoo, tuyệt thật ấy.

Tôi không biết cách nó hoạt động thế nào, nhưng cát mịn không bay đi như bụi mà đơn giản chất thành đống nhỏ trên sàn.

Một lát sau, khúc tường đó sụp hoàn toàn, để lại một cái lỗ sạch đẹp ở chỗ nó.

“Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Celes nói lời cảm ơn.

“Em khách sáo làm gì.”

Sau đó, hai chúng tôi bắt đầu hốt dọn đống cát trên sàn…xí, đợi đã, hai là sao?

Ehh? Nhắc mới nhớ, Kagura-san đâu rồi?

Tôi hoàn toàn quên mất cô ấy vì hiện diện của cô ấy phảng phất như không khí.

Nhìn quanh phòng, tôi thấy cô nàng đã ngủ khò trên giường của Celes.

Ehhh~

Không không, tại sao cô lại ngủ vào lúc này? Mà nghĩ lại, tôi nhớ người ta nói trẻ con lớn lên trong khi ngủ nhỉ?

Thế điều đó có làm ngực lớn hơn không? Nếu có, cô hãy cứ việc ngủ tiếp đi.

Ủa, chuyện này đâu phải thế!

Nó thì không sao, nhưng tội nghiệp Celes…

Đúng là chuyện trời ơi đất hỡi!?

Sau khi đống cát được dọn dẹp, chúng tôi bảo đảm vành mép cái lỗ bằng một số hóa học.

Có lẽ một số phần sẽ cần một tấm màn hay cửa, nhưng tôi sẽ để việc quyết định điều ấy cho Celes và Kagura-san.

Công việc đã xong, và vai trò của tôi đã hết.

Giờ thì…tính công lao động thôi.

Qui tắc vẫn y nguyên bất kể là ở đây hay Trái đất.

Yep.

“Celes.”

“Vâng, có việc…ối?”

Tôi thình lình ôm chầm Celes, người mới vừa vứt cát vô thùng rác, từ đằng sau.

Celes ré lên giật mình nhưng không có kháng cự.

“Eto…Oniisan? A, em biết mà.”

Em biết hả?

Em biết vụ gì?

Em hiểu rồi đúng không. Hahahaa.

Tôi nhìn chăm chăm vào mắt Celes. Em ấy chuyển sang thì thầm.

“Nhưng, chị Kagura…”

Celes dường như lo tại vì Kagura-san đang ngủ trên giường.

Tôi có thể đánh thức Kagura-san để chơi 3some…nhưng cái này còn phấn khích hơn nhiều.

“Chỉ cần Celes nhỏ giọng xuống là ổn hết thôi.”

“Eh? Ehhh?”

Quả nhiên, Celes ngần ngừ trước đòi hỏi vô duyên của tôi. Dễ thương quá.

“Nh, nhưng…nnnmmm…!”

Celes cố nói gì đó, nhưng miệng em ấy đã bị tôi khóa lặng thầm bằng một nụ hôn.

Em ấy vùng vẫy yếu ớt lúc đầu, nhưng cuối cùng phản ứng lại.

Và sau đó, trận chiến bắt đầu giữa tôi, người cố gắng làm Celes sướng rên rỉ lớn tiếng, với Celes, người vật vã cố gắng vặn nhỏ âm lượng.

Cuối cùng, Kagura-san bị đánh thức bởi tiếng ồn. Tôi thực sự quá chân giữa ở đây.

Thật khó để quên cảnh tiếng Kagura-san lạnh lùng nói, [Cậu làm cái quỷ gì ở đây thế hả?], và Celes, người mắc kẹt chính giữa, khóc lóc xin lỗi.

Không, tôi cũng xin lỗi nữa. Tôi thiệt sự xin lỗi mà.

Nếu không có gì bợ đỡ, quan hệ giữa hai người họ, mà mới gắn kết phòng của họ lại với nhau, sẽ bị ảnh hưởng mất.

Vậy, làm gì bây giờ?

Yep.

Lờ đi sự cố nhỏ ấy, tôi có thời gian tận hưởng cùng với ba người chúng tôi.

Tôi cho rằng xảy ra cớ sự này thì đã rõ từ ban ngày rồi đúng không.