Ngày kế tiếp sau khi đấu với quỷ nhân Laurier.
Hiện giờ tôi đang ở trong phòng trọ một mình.
Không hề có toilet lẫn phòng tắm, vật dụng thì chỉ có một bàn một ghế, hỏi thuê phòng 1 người ở là được chỗ chỉ đủ một người ở luôn.
Như vậy đó, khoảng không gian tôi chỉ để cho mình tôi ngủ, ấy vậy mà cô gái quỷ tộc đến sống cùng, còn đang ngáy ngon lành trên giường nữa chứ.
Tôi nên sàm sỡ cô nàng không? Nghĩ vậy chứ làm sao tôi hứng thú cho nổi trong khi cô gái tay trái bị thương nặng và tay phải đứt lìa khỏi vai cơ chứ. Mặc dù chính tôi là người làm bị thương cô ấy.
Nhưng mà tôi có nên trả thù vị bị đạp khỏi giường lúc nửa đêm không?
Ngồi cạnh giường, tôi xoa bóp bộ ngực khiêm tốn ấy.
“Nnn…ây~…haa.”
Cô nàng vẫn không tỉnh.
Được nước lấn tới, tôi tiện thể xoa đùi rồi chân cô nàng và hồi tưởng chuyện hôm qua.
Sau trận đấu với cô gái quỷ nhân và được cô nàng tỏ tình, dù có hoang mang, tôi vẫn quyết định chấp nhận Laurier, không chỉ vì cô ấy xinh đâu mà theo kế hoạch dàn harem của tôi có cả quỷ tộc. (Rei: thanh niên này động vật ăn tạp mà)
Tất nhiên, nhóm Leon có vẻ không vừa mắt lắm.
Tuy vậy, tôi vẫn thuyết phục được họ.
Tôi lấy cớ là lúc đến đây cô ấy không phá phách trong thành, còn ngoan ngoãn đi theo nhóm Anh hùng đến chỗ không người thách đấu nữa. Điều đó cho thấy cô ấy không phải là người xấu.
Dù có việc cô nàng đấm bị thương Yunikram và còn tính tận diệt đám người chứng kiến, tôi đã tuyên bố là sẽ nhận trách nhiệm nếu có bất cứ điều gì khác xảy ra.
Thêm nữa, có một sự thật là tôi đã đích thân đánh bại Laurier trong khi mọi người đều bó tay. Sau một hồi suy nghĩ, họ cũng đành chấp thuận.
Trên đời, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. (med: câu này eng tầm thường nên chêm câu này.)
Nếu nhờ chuyện của Laurier mà Anh hùng có thêm động lực rèn luyện thì đó cũng không hẳn là chuyện xấu.
“Thất bại cũng có cái hay của nó đấy chứ?”
Laurier bị tôi cốc đầu vì nói câu đó.
Anh hùng có vẻ hả hê (vì Laurier bị cốc đầu ấy), vậy mà Sharon hình như lại dỗi tôi.
Không chỉ là vì giúp đỡ quỉ tộc, cô ấy coi bộ không thích cái phần tỏ tình của cô nàng kia.
Ôi ôi?
Có đúng như tôi đang nghĩ không vậy?
Đang cười nham nhở, có người vừa đấm tôi vừa đỏ mặt hét lên “Không phải như thế!”
Bất cẩn quá.
Nhưng có sao đâu, vậy cũng dễ thương mà.
"Tiền đồ" của tôi (với gái) có vẻ vững chắc đây.
Laurier lại lộ vẻ ngạc nhiên.
“Cái gì! Đấm được một cái vào người mạnh như Haruto! Cô gái, cô thật lợi hại đó nha!”
Nói rồi, cô nàng đến gần Sharon và chìa tay trái ra.
Bị một cô gái bị thương tơi tả xáp tới gần thực là kinh dị. (Rei: Cứ tưởng tượng một bé đứt lìa tay phải bê bết máu me chìa tay ra xem)
Hoảng quá, Sharon mất đà té ngã.
Sharon có lẽ dè dặt hơn nhiều nếu cảm thấy sát khí, nhưng Laurier cực kì thân thiện nên chắc Sharon cũng không làm gì lỗ mãng. (unsure)
Vậy mới nói chuyện Laurier không phải người xấu cũng chẳng phải do tôi bịa ra đâu.
Mà cô nàng còn tự chịu thua nữa.
Thế rồi, Laurier đến sống ở phòng tôi.
Theo cuộc trò chuyện đêm qua, Laurier dường như khoảng 12 tuổi. Vậy ra tuổi cô ấy cũng khớp với vẻ ngoài. Tôi cứ nghĩ là cô nàng sẽ có số tuổi siêu ảo mấy trăm năm cơ.
Cô ấy không có cha mẹ. Có vẻ như khi có nhận thức, cô đã ở trong rừng cây phía nam rồi.
Rồi cứ tự nhiên cô nàng cũng biết nói.
Laurier có lẽ là do một quỷ nhân đã chết tái sinh. Cô ấy không nhớ gì hết, cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm đến quãng thời gian trước đó của mình.
Cô ấy sau đó sống bằng việc tiêu diệt quỷ và quỷ tộc quanh đó.
Khi nghe đồn có người gọi là anh hùng, cô liền đi tới thành Torres.
Lúc đó, vì muốn thử sức mạnh của một gã trông có vẻ mạnh, cô liền dùng ma thuật lên một con quỷ, và đúng như mong đợi, chỉ trong chớp mắt con quỷ đã bị đánh bại.
Nghe chuyện, tôi kết luận ngay cô nàng này rõ ràng là thủ phạm của vụ goblin rồi.
Bảo sao thời gian và địa điểm gặp Laurier lại khớp với vụ goblin thế.
Lần sau phải nhớ cẩn thận nha! Tôi tự nhắc nhở mình
Mà thôi, thật hay khi mọi việc đã kết thúc.
Biết được nguồn cơn mọi chuyện thiệt sảng khoái.
Vậy nên cô nàng đi vào thành Torres trong khi hưng phấn tìm kiếm Anh hùng.
Chưa thấy thành phố nhộn nhịp như thế bao giờ, cô bé cao hứng chôm thức ăn ở mấy quán ăn ven đường, và bị mấy món thơm ngon kia hút hồn.
Mải mê ăn uống, Laurier hoàn toàn quên bẵng chuyện tìm Anh hùng, và coi bộ suốt 2 tháng nay cô chỉ có ăn. (Rei: ăn nhiều mà vẫn nhỏ nhắn cute quá thể thế là sao???)
Rõ là ngốc mà.
Nhưng cũng nhờ đó tôi hiểu rằng cô nàng chẳng phải người xấu.
Nếu cô được dạy bảo đúng cách nhất định sẽ có thể hòa nhập với con người.
Hồi tưởng vậy nhưng tôi vẫn cứ sàm sỡ cô nàng nãy giờ.
Vậy mà Laurier vẫn không tỉnh lại.
Xoa xoa bóp bóp nắn nắn.
--o0o0o--
Đây là… tôi có nên đụng tới quần lót không?
Vì cô nàng đã nói yêu tôi, động chạm tí chút cũng không vấn đề gì phải không?
Nói là quỷ tộc nhưng da Laurier vẫn mềm mịn như da em bé. Chỉ mới chạm thế thôi thằng em tôi đã hứng chí giương cờ rồi.
Chịu hết nổi, Laurier tỉnh dậy khi tay tôi mò mẫm trên quần lót cô nàng.
N.G.Ư.Ơ.I!
Ngoan ngoãn ngủ thêm tí chút nữa hay hơn không!
“Kwwa…Ngươi, ngươi đang làm gì?”
“……Ờmm, sao nhỉ, chỉ là…”
“Chỉ là?”
“…..à ờm.”
Cứ tưởng cô nàng sẽ hét lên rồi đạp tôi một trận cơ, nhưng điều tôi nghĩ đã không xảy ra.
Bị hỏi thế này còn hoang mang hơn. Nói chuyện kiểu gì đây.
Khi tôi cố thu tay, đùi Laurier kẹp chặt lại.
N? Gì vậy? Đây là sao?
Cổ tay tôi cứ thế mà gãy sao?
Cũng may chuyện không như tôi lo sợ.
“Thiệt tình, không hiểu sao tối qua ngươi còn nói không hứng thú với một đứa trẻ cụt tay mà giờ lại bị giở trò lúc ta đang ngủ... Ngươi là tên dâm tặc à?”
Tôi xin lỗi.
“Nhưng cũng được! Hôm qua ta đã quyết định sẽ là người của ngươi rồi. Ngươi muốn làm trò với ta lúc nào cũng được hết. HAAHAHAHAHAHA!”
Lời nói và hành động không ăn khớp gì cả.
Thiệt đó hả?
Tôi có tiến tới nữa cũng được à?
Ước mơ của tôi là một harem nơi thế giới khác đang mở ra trước mắt tôi như thế này, tôi như đang bay lên 9 tầng mây luôn!
Mỡ để miệng mèo có ngu mới không ăn.
T, tốt quá, chúc cả nhà ngon miệng~.
Nghĩ vậy, tôi sấn tới.
Ngay lúc đó, ẦM! Tiếng tường bị đập mạnh.
UWA, tôi giật mình!
Âm thanh đến từ phòng kế bên tôi.
Ừ nhỉ, Sharon ở ngay kế bên mà.
Tường nhà trọ này mỏng lắm.
Cô nhóc quỷ nhân tiếng thì như loa phóng thanh.
Rồi, cửa phòng tôi bật mở.
Ừm….chìa khóa, tôi nhớ là khóa cửa rồi mà….?
Chỗ tay nắm của đã móp chặt…?
Người phi vào đương nhiên là Sharon rồi.
“Tr, trời ạ, mới sáng sớm, h, ha, hai người đang làm gì thế!? Ha, Haruto! Đến giờ tập luyện rồi đúng không?! Nhanh chuẩn bị đi!”
Sharon đỏ bừng mặt phá cửa xông vào, rồi sập cửa ẦM một cái nữa, cô nàng chạy ra ngoài.
Đáng yêu dễ sợ a.
“Cô ta sao vậy? Mới sớm ra đã hăng vậy rồi.”
Laurier ngơ ngác.
Haaiizz.
Dù sao đi nữa, tạm gác chuyện leo lên nấc thang người lớn lại đã, phải ra ngoài luyện tập cho Sharon thôi.
Còn Laurier, đành hẹn khi khác nhé.
Chí ít tôi sẽ đợi đến khi tay cô ấy phục hồi hoàn toàn đã.