“Ka….haa…”
Thổ huyết, Yunikram ngã xuống.
Phần bụng giáp oai vệ của Yunikram đã bị nghiền nát, những mảnh vụn giáp găm vào anh ta không thương tiếc.
Chỉ vì nắm đấm của Laurier.
“YUNIKRAM! SAO NGƯƠI DÁM!!”
Leon la lên và chém vào Laurier.
Nhưng đòn thế của cậu ta vẫn bị Khiên gió chặn lại như trước.
“Ô ô! Anh hùng có khác... Sức lực ngươi đã tăng lên so với vừa rồi.”
Laurier cất giọng hài lòng.
“Nhưng vẫn còn non lắm.”
Nói rồi Laurier liếc nhìn 2 mỹ nữ của nhóm Leon.
“Đồ khốn! Tránh xa Aura và Caroline ra!”
“Đó là đồng đội của ngươi à? Liệu khi ta làm cỏ chúng xong sức mạnh của ngươi có tăng thêm nữa không?”
“Câm miệng! Ta sẽ không để ngươi làm vậy!”
Leon lấy hết sức bình sinh ép thanh kiếm của cậu ta lên lá chắn của Laurier.
Nhưng mũi kiếm kia không cách nào đụng đến Laurier được.
Laurier khiêu khích Leon - người đang bị ép đến tận cùng giới hạn.
Cái anh chàng Anh hùng đang nổi xung lên kia chắc đang thầm trách bản thân đang tấn công vô ích.
“Nhân danh ta, gầm lên đi, Sóng xung kích.”
Laurier tung một ma thuật mới, một luồng xung kích mạnh mẽ lan tỏa ra tứ phía.
Nhóm Anh hùng không cự nổi, bị thổi bay đi.
Dư chấn từ xung kích thậm chí còn đến chỗ chúng tôi đang đứng vây xem ở phía xa.
“Uwa”
“Kyaa”
Tôi lập tức đứng che cho Sharon, còn cô ấy cũng nắm chặt vạt áo tôi.
Cảm phiền cô ôm luôn cánh tay tôi được hơm?
Thôi bỏ đi, giờ không phải lúc đùa cợt.
“Vẫn yếu vậy đó… Chắc ý ngươi là ta nên xử lí hết đám khán giả chung quanh phải không?”
Laurier hướng về phía chúng tôi.
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt như muốn nói: “Giết vài mạng cũng chẳng sao”.
Trông đợi vào gã Anh hùng đang bất tỉnh kia chắc không phải ý hay rồi.
Yunikram chẳng biết có sao không. Chí ít thì tôi cũng không muốn hai mỹ nhân ở nhóm Leon bị thương.
“Guu…”
Anh chàng Leon vừa bị thổi bay đang cố đứng còn không vững. Chắc là chẳng còn chút sức lực nào rồi.
Kia là Aura hay Caroline? Dù tôi không phân biệt được hai người, có vẻ nữ hiệp sĩ kia cũng kiệt sức như Leon.
Còn cô gái trông như một tu sĩ kia vẫn bất tỉnh đến giờ.
Ma thuật quả là uy lực.
“Thật thất vọng… Hmm? Ta đã kì vọng cái gì cơ chứ? Thôi, chẳng sao hết.”
Ánh mắt sắt bén của Laurier nhìn xung quanh.
Rồi dừng lại ở phía tôi.
A!
“Ô! Ngươi chẳng phải tên loài người khi đó sao?”
Tôi bị phát hiện rồi. Mặc dầu tôi cũng đâu có lẩn trốn đâu.
“À, ừa… Lúc đó đúng là tôi không biết cô là một quỷ nhân.”
“Haruto?”
Sharon ở phía sau tôi có vẻ băn khoăn, nhưng giờ tôi không thể đáp lời cô ấy được.
“Lại nói chứ, hôm nay gặp lại ở đây đúng là duyên phận, hay là cô bỏ qua và cứ vậy mà về được không?”
Tôi thử thăm dò.
“N? Uu~n… cũng phải…”
Laurier có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Tôi chỉ mong sao yên ổn xua được cô nàng đi, nhưng tôi đã quá ngây thơ.
“Không, thế dở hơi lắm, phải để Anh hùng bộc phát hết tiềm năng đã.”
Dứt lời, Laurier phi thẳng tới đây với tốc độ kinh dị.
Không ổn rồi.
Nắm đấm Laurier ngày càng đến gần.
Tôi dùng hết sức đỡ đòn.
GAAN (âm thanh của 2 vật cứng va vào nhau)! Cái thứ âm thanh chẳng giống như đánh trúng con người vang lên.
“Oo!?”
Thấy đòn thế của cô bị cản lại, Laurier ngạc nhiên ra mặt.
“Sharon! Chạy đi!”
Vừa nói tôi vừa tuốt kiếm chém nó tựa thế iai[1].
Nhưng cô nàng đã né được.
Sau rốt, tôi không ra tay cũng không được, cô ta đã nhắm vào tôi rồi.
Chỉ còn nước đánh bại quỷ nhân này.
Thành thật mà nói mình tôi đánh bại cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng mà tôi không thể không đánh.
“Có khả năng đấy! Ngươi còn mạnh hơn gã Anh hùng kia nhiều!"
Laurier hớn hở cất giọng.
Chỉ mong sao cô ta sơ ý.
“Đất trói buộc! Dây đất”
Đất khối quấn lên thân thể Laurier.
“Nuu? Thú vị thật, có thứ này cơ đấy”
Nói thế, Laurier vận sức và thoát ra được.
Nhưng trong khoảnh khắc đó tôi đã áp sát.
“Haa!”
“Nuuoo!?”
Tôi bổ kiểm xuống.
Tôi mơ hồ cảm thấy Khiên gió đỡ đòn, nhưng tôi cũng đã vận ma lực vào thanh kiếm.
Nghiền nát lá chắn gió, đường kiếm xả dài xuống Laurier.
Đoán rằng không thể tránh nổi, Laurier vươn tay trái chụp lấy kiếm.
Thanh kiếm chém vào lòng bàn tay nhưng nó không đứt. Chết tiệt.
Tôi cố rút kiếm lại nhưng Laurier đã giữ chặt lưỡi kiếm rồi đấm trả đòn bằng tay phải.
Kiếm bị kẹt rồi.
Tôi cũng dùng tay trái đỡ đòn của Laurier và siết chặt.
Trận chiến trở thành cuộc đọ sức cuộc đọ sức của 2 người.
“Kufufu… ngươi mạnh thật đấy biết không?”
“Ờ, đa tạ….”
Trong khi ghì đòn, tôi tưởng tượng thêm lần nữa.
Lần này, sử dụng Trói đất không niệm chú.
“Naa! Cái gì!?”
Hàng loạt dây đất lại trồi lên quấn lấy Laurier.
Nhân lúc cô nàng sơ ý vì bất ngờ, tôi rút kiếm ra.
“Hự, ngươi dùng ma thuật không cần niệm chú!?”
Laurier đang bị trói, cơ hội đến rồi.
Tôi vận tất cả ma lực vào nhát chém.
“Haaaa!”
“Chậc!”
Laurier xoay người tránh được đòn đánh chí mạng.
Thật bất ngờ, phá húy Trói đất đồng thời, vặn người tránh né, rồi còn tung một cú đá nữa.
Nhưng đối phương bị mất tấn nên tôi không bị thương.
Cô nàng cũng không lành lặn sau đòn vừa rồi của tôi.
Laurier mất phần cánh tay và vai phải.
Máu đỏ vừa trào ra và chảy xuống từ vết thương chẳng bao lâu sau đã ngưng chảy.
Với quỷ nhân, một vết thương ở mức độ đó sẽ hồi phục hoàn toàn trong một vài ngày. Ít nhất hiện giờ nó sẽ không hồi phục ngay được.
“Nuu….”
Laurier nhăn nhó.
Sau đó.
“Nhân danh ta—“
Cô ấy bắt đầu niệm ma thuật.
Đừng có mơ.
Tôi một hơi chạy đến, chém vào cô ấy.
“WAA, Wawawa!”
Dù cô nàng có giơ tay trái đỡ đòn thì cũng không thể chụp kiếm của tôi như trước nữa, sớm muộn gì Laurier cũng không thể cản nổi đòn đánh kia.
“Waa! Whoaa! Đ, đợi chút đã! Ta bỏ cuộc! Ta thua rồi! Ta bại rồi! Chờ chút đi!”
Thua rồi?
Nghe Laurier tuyên bố đầu hàng, tạm thời tôi dùng tấn công nhưng tôi vẫn áp sát cô ấy.
“Vậy là cô thừa nhận chịu thua, xin tha mạng phải không?”
“Đ, đúng rồi. Ta đồng ý. Xem đi, tay phải ta đứt lìa khỏi vai, còn tay trái đầy vết cắt đây này. Với cái này, làm sao ta không thể không thừa nhận thất bại. Thiệt tình, để bắt một cô gái nhỏ yếu đuối, đối xử tệ bạc thế này sao?” (med: ko edit)
Laurier phồng má giận dữ nói.
Cô mà yếu á, chọc cười tôi chắc?
Dù tôi trừng mắt nhìn cô, Laurier chẳng có vẻ gì là sợ hãi, lại còn ra mặt hiên ngang nữa.
Mà nhóc này cũng không có ý giết người, chắc tha cũng được.
Dù họ được gọi là quỷ tộc, thì không phải tất cả bọn họ đều là dạng hại người….
“Nói gì thì nói, ngươi đấy, mạnh thật á. Đã lâu rồi mới được vui như vậy.”
“Hừ, cũng thấy hăng máu đấy nhưng chẳng vui vẻ tí nào đâu.”
“Nn? Đánh nhau thế không vui sao? Ngươi là đồ hâm à?”
Cô mới là đồ hâm ấy.
Con này là đồ ham chiến rồi.
Chắc nên xử quách cô ta đi, vì hòa bình thế giới.
“Đến đây bị thua thật đúng là vui vẻ! HAAAHAHAHAHA!”
Tàn tạ rồi mà vẫn cười phớ lớ.
Quỷ nhân thật đáng sợ.
Nếu chỉ nhìn vào kết quả, tôi chỉ lĩnh một cú đá và không bị áp đảo.
“Ta đã tìm kiếm một người mạnh hơn ta từ lâu lắm rồi. Chính vì thế, ta sẽ yêu kẻ đánh bại ta. Ta sẽ hầu hạ anh từ bây giờ! Cảm thấy biết ơn đi!”
Hả?
C, cô nàng này nói gì thế.
Chú thích
1. Thế rút kiếm chém khi kiếm còn trong vỏ