Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

Truyện tương tự

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

35 1981

Fate/Grand Order

(Đang ra)

Fate/Grand Order

TYPE-MOON

Trong phần tiếp theo - Cosmos in the Lostbelt, Cơ Quan CHALDEA phải đối mặt với hiện tượng Tẩy Trắng Địa Cầu và cần phải giải quyết các sự kiện liên quan đến Hiện Tượng Thanh Lọc Lịch Sử Dị Văn.

14 1245

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

45 274

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

(Đang ra)

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

マルコ

Đây chỉ là một câu chuyện lãng mạn nhẹ nhàng (có hơi chút damdang) mà thôi.

9 1

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain! - Chương 37 - Điều tra bắt đầu.

“Hah, haha. Chà, tớ không có ý kiến gì về chuyện này cả.”

“Thật sao?”

“Ừm. Làm sao mà tớ có thể tưởng tượng được nơi đó sẽ trông như thế nào chứ?”

Tạm thời, tôi sẽ đưa ra một câu trả lời mơ hồ cho nhân vật chính.

Ánh mắt của cậu ấy có chút nghi ngờ.

Cậu ấy đang nghi ngờ tôi à?

Ừ thì, cũng phải thôi.

Tôi lúc đó đột nhiên biến mất.

Rồi ở địa điểm của vụ thảm sát, có một con nhện được vẽ bằng máu.

Tôi thì lại có thể điều khiển tơ, vậy nên cậu ấy thấy tôi đáng nghi cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

Bỗng, tôi chợt nhớ ra.

Khi mà tôi rời khỏi hang ổ của tổ chức, Tác giả bỗng nhiên hành động rất kì lạ.

Cô ấy hẳn đã bỏ qua nhiều phân đoạn để không bỏ lỡ màn thể hiện của Siwoo.

Không đời nào cổ lại chèn thêm cái gì vào giữa đống đó đâu, đúng không?

Thế rồi cái “Arachne” này lại từ đâu lòi ra nữa?

Mình phải giải quyết chuyện này thế nào đây trời…?

Trong khi tôi vẫn đang vắt óc suy nghĩ, thì nhân vật chính bỗng lên tiếng.

“Chà, nếu như cậu đã nói thế thì thôi vậy. Oh, cậu có thích ăn bánh không?”

“Huh?...À, có, tớ nghĩ vậy.”

“Vậy thì cùng đi mua ít bánh nào. Mặc dù không là gì so với ơn cứu mạng, nhưng mà dù sao thì tớ vẫn chỉ là một học viên, vậy nên đây là tất cả những gì tớ có thể làm lúc này rồi.”

“À-ừ…?”

Huh?

…Cậu ấy không tra hỏi tôi sao?

Lạ thật đấy.

Kể cả khi cậu ấy không cho rằng tôi là thủ phạm đi chăng nữa, thường thì cậu ấy sẽ phải hỏi nhiều hơn, giả định rằng tôi bằng một cách nào đó có liên quan đến chuyện này.

Trong khi tôi đang bối rối, thì chiếc bánh chúng tôi vừa gọi đã được đưa đến.

Đó là một miếng bánh được phủ đầy kem tươi và chocolate.

Trông ngon thật đấy.

Tôi ăn nó được không nhỉ?

“Nào, cứ ăn thoải mái đi. Cậu đã nói rằng mình thích bánh, đúng không?”

“Oh, phải rồi nhỉ…Cảm ơn vì bữa ăn…”

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Có khi nào việc Siwoo, nhân vật chính của chúng ta, xem điều này là bình thường không?

Chà, dù sao thì nếu nhân vật chính không quá nhạy bén thì cũng tốt cho tôi thôi.

Dù gì tôi cũng chả biết phải nói gì cả.

…Hmm, miếng bánh này ngon thật đấy.

Ngay khi tôi cắt miếng bánh và đưa vào miệng, một hương vị ngọt ngào ngay lập tức tràn ngập trong miệng tôi.

Mmm, tiệm bánh này làm ngon thật.

Tôi nên ghi chú lại nơi này.

Một trong những điều tuyệt vời nhất khi ở trong cơ thể này là tôi có thể ăn bao nhiêu đồ ngọt tùy thích mà không phải lo sợ người khác đánh giá.

Khi tôi còn là đàn ông, tôi lúc nào cũng lo người khác nghĩ gì về mình.

Thế nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa rồi.

Bất kể tôi ăn nhiều cỡ nào, có vẻ như tôi không bao giờ bị tăng cân cả, vậy nên tôi có thể ăn uống thoải mái.

“Ah, tớ gọi thêm một cái nữa có được không?”

“Ừm, chắc chắn rồi…? Cậu cứ tự nhiên.”

Và thế là, ngày hôm đó ví tiền của Siwoo đã bị vét sạch sẽ.

Bởi vì tôi đã gọi cả một đống bánh và nước ngọt.

Ánh mắt cậu ấy chợt sững lại khi cậu mở ví ra, trông có hơi tội nghiệp, nhưng tôi sẽ coi đó như là tiền công của mình vì chính cậu ấy là người đã lôi chuyện ơn cứu mạng ra mà.

Vậy nên nếu tôi ăn nhiều chút thì cũng ổn thôi, đúng không?

Một cái giá quá rẻ cho việc cứu mạng còn gì nữa?

Tối hôm đó, khi tôi đang ở một mình trong phòng, tôi đã mắng Tác giả một trận nhớ đời.

“Rốt cuộc là tại sao cô lại tự ý làm vậy mà không nói gì với tôi hả?”

[Ừ-Ừ thì, tui đã nghĩ là mình đang sắp hết thời gian…]

“Thời gian?! Thời gian ư?! Cô đang đùa tôi đó à?”

[Nhưng…! Chẳng phải nó rất ngầu sao? Nếu như tôi cài cắm trước từ bây giờ, thì sau này tôi có thể tiết lộ nó bằng cách thêm thắt các tình tiết sau! Một kẻ ẩn mình trong màn đêm bí ẩn…! Chẳng phải nghe rất ngầu hay sao?!]

“Nếu vậy thì ít nhất hãy nói cho tôi biết trước đi chứ! Nhỡ đâu Siwoo hiểu lầm thì sao hả?! Cô nghĩ cái gì trong đầu mà bày ra cái trò này vậy hả?!”

[Ừ-Ừ thì…tui cũng nghĩ là mình sẽ bị mắng rối…Hic…]

Ugh, nhức đầu quá.

Cổ thậm chí chẳng còn là trẻ con nữa, và cổ lại giấu nhẹm chuyện này đi chỉ vì sợ mình sẽ bị mắng sao?

Tôi cảm thấy ngực mình đang thắt lại.

“Tôi sẽ không để cô ngủ tối nay đâu.”

[H-Hic. Làm ơn nhẹ tay thôi…]

“Cô vừa nói gì?”

[K-Không có gì!]

Haah.

Tác giả thật sự cần có tôi bên cạnh mà.

***

“…Thế nào hả? Đấy là một thành công lớn đó!”

“Thành công ư…?”

Siwoo chẳng thể hiểu nổi Amelia đang nói cái gì cả.

Thành công sao?

Hôm đó á?

Tại sao chứ?

“Các cậu ngồi trò chuyện và ăn những món ngon cùng nhau. Nếu đấy mà không phải hẹn hò thì là gì chứ?”

“…Tớ hoàn toàn không hiểu cậu đang nói cái mô tê gì cả.”

“Nếu như cậu không hiểu, vậy thì cứ làm theo những gì tớ bảo là được!”

Chuyện này có đúng đắn không thế?

Không, ngay từ đầu cậu thậm chí còn không thể lý giải nổi làm thế nào chuyện đấy lại được xem là một sự thành công.

Ý của cổ là thành công làm cậu bị viêm màng túi hay gì?

Bộ cứ ngồi nói chuyện và ăn bánh ngọt với nhau là đã được coi là hẹn hò rồi hả?

Nghiêm túc đấy à?

“Đấy là cách mà mọi người dần trở nên gần gũi hơn với nhau đó. Nuôi dưỡng cảm xúc của nhau…Ừ thì, Arte thì có vẻ như đã đổ đứ đừ ngay từ đầu rồi.

Amelia cứ liên tục bảo với tôi rằng Arte có vẻ như đang yêu thầm tôi.

Lúc đầu, cậu mù quáng tin theo mấy lời đó của Amelia, cơ mà giờ nghĩ lại, Arte trông chẳng có vẻ gì là như thế cả.

Có khi nào Amelia nhầm rồi không?

Khi cậu nhắc đến chuyện này, Amelia thở dài ngao ngán.

Cùng với cái vẻ mặt như đang muốn nói, “Cậu đúng thật là vô vọng rồi.”

“Ý tớ là, Arte chẳng có lý do gì để quan tâm tới cậu cả, nhớ chứ? Chúng ta đã nói về chuyện này trước đây rồi.”

“…Phải.”

Sự thật đau lòng đó lại lần nữa khiến cậu đau nhói.

Dù đúng là cậu có tham gia trực tiếp vào nhiều sự cố gần đây, thế nhưng lại khá là mờ nhạt, vậy nên Arte cũng chẳng có lý do nào để chú ý đến cậu từ lần đầu gặp mặt cả.

Siwoo lúc đó chẳng qua chỉ là một học viên có thành tích khá ổn mà thôi.

Những sự cố khác nhau bắt đầu xảy ra kể từ khi Arte tỏ ra hứng thú với cậu.

“Vậy nên sự thật rằng cô ấy đã cứu cậu khỏi sự tấn công của Übermensch và thậm chí con an ủi cậu…còn cách nào khác để giải thích cho chuyện đó ngoài tình yêu chứ?”

“N-Nhưng chẳng may không phải như vậy thì sao?”

“Nếu thế thì cũng có sao đâu? Nếu như vậy thì tụi mình chỉ cần tìm cách khác thôi. Dù sao thì chúng ta cũng chẳng có kế hoạch nào khác cả, đúng chứ?”

Trong lòng cậu có cả đống thứ muốn phản bác lại.

Thế nhưng giọng điệu đầy tự tin cùng với tài hùng biện của cô khiến cho cậu không thốt nên lời.

Chết tiệt.

“Và cũng may là cậu đã bỏ qua không nói tiếp về sự cố đó nữa.”

“…Thật vậy sao?”

“Ừ. Đào bới quá nhiều có thể sẽ dẫn đến nguy hiểm đấy.”

Từ phản ứng của Arte khi nghe đến cái tên “Arachne”, cậu có thể chắc chắn nó có liên quan đến cô.

‘Làm sao mà tớ có thể tưởng tượng được nơi đó sẽ trông như thế nào chứ?’ Đó rõ ràng là lời nói dối.

Chắc hẳn đó chỉ là thứ gì đó cổ nghĩ ra để lấp liếm trong lúc hoảng loạn mà thôi.

Một người không hoàn toàn không biết gì thậm chí sẽ không bao giờ nói kiểu đó.

Bởi vì họ sẽ không hiểu rốt cuộc ‘nơi đó’ là đang nói đến đâu.

Chỉ bằng cách chọn những từ như thế, cổ đã để lộ ra sự thật rằng mình biết “nơi đó” là nơi nào, kể cả khi cổ không nhận ra điều đó trong lúc bối rối.

“Cơ mà có hơi lạ. Nếu như cô ấy hoảng loạn như thế, vậy thì ngay từ đầu tại sao lại để lại kí hiệu đó làm gì chứ?”

“…Ai biết được. Có lẽ cô ấy không phải là người vẽ kí hiệu đó chăng?”

“…Ý cậu là, người làm chuyện đó là tên ‘Tác giả’ kia ư?”

“Chỉ là suy đoán thôi.”

“Haah. Tớ đoán là chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì…Có lẽ chỉ mỗi một kế hoạch là không đủ. Tớ cũng cần phải hành động nữa.”

Amelia đầy tự hào rút một thứ gì đó ra từ trong chiếc áo bệnh nhân.

Có vẻ như là một vật phẩm cao cấp gì đó. …Là gì vậy nhỉ?

“Tớ thật sự đã phải quỳ xuống cầu xin bố mượn thứ này đó. Thật sự rất phiền phức luôn đó khi mà tớ phải cố gắng lảng tránh mấy câu hỏi của ông ấy về việc tớ cần nó để làm gì đó.”

“Thế, nó là gì vậy?”

“Một chiếc máy dò ma thuật. Xịn hơn nhiều cái mà tiền bối đưa cho chúng ta hồi trước. Dù sao cũng là đồ bố tớ dùng mà.”

“…!”

Một máy dò ma thuật sao.

Giống với thứ mà họ đã dùng để tìm ra tên ác nhân tắc kè hoa.

Dù nó có vài khiếm khuyết, nhưng với cái máy mới này…!

“Không có gì bảo đảm là tụi mình sẽ tìm ra nó, cơ mà cũng đáng để thử mà.”

“Căn phòng Bí mật.”

“Đúng thế. Cơ mà dù sao thì chắc chắn sẽ tốn chút thời gian. Vậy nên ta sẽ thực hiện hai kế hoạch song song với nhau.”

Cô ấy giơ hai ngón tay lên.

“Quyến rũ Arte đồng thời âm thầm tìm Căn phòng Bí mật sau lưng cô ấy. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta vẫn là để ngăn cản Arte. Chỉ cần một trong hai kế hoạch thành công là đủ.”

“…Tớ hiểu rồi.”

Giả thuyết của họ là Arte chính là kẻ đứng sau mọi sự cố xảy ra gần.

Mặc dù họ không biết rằng suy đoán vô căn cứ này của họ sau này hóa ra sẽ tiết lộ một sự thật chấn động.

***

“Kết quả thế nào rồi?”

“Chẳng có tên ác nhân nào phù hợp với điều kiện cả. Chúng tôi cũng không phát hiện bất cứ điều gì bất thường trong mẫu máu.

“Haizz…”

Bên trong một cabin biệt lập không có bất kì dấu hiệu nào của sự sống, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xanh dương đang tiếp nhận báo cáo giữa một mớ đặc vụ đang đi lại xung quanh.

“Ngài nghĩ sao ạ?”

“Hmm, khá rắc rối đấy. Có một kẻ phản bội trong Übermensch sao?”

“Chuyện đó hoàn toàn khả thi, hoặc cũng có thể đây là tác phẩm của một tổ chức tội phạm khác. Hiện tại vẫn chưa có gì chắc chắn cả.”

Người phụ nữ thở dài và càu nhàu, rồi cô lấy một điếu thuốc lá từ trong túi ra và châm lửa.

Hiểu được cảm giác của cô, người cấp dưới nở một nụ cười khổ trong khi nói tiếp.

“Không có tên ác nhân nào trong kho dữ liệu của chúng ta khoe khoang tội ác của mình theo cách đó cả. Có vẻ như đã có một người chơi mới nhập cuộc rồi.”

“Tại sao một kẻ mạnh như vậy lại muốn đi làm ác nhân cơ chứ? Tên đó chỉ cần đi săn quỷ thôi là đủ sống an nhàn cả đời rồi.”

“Cách suy nghĩ của lũ ác nhân khó mà hiểu được lắm.”

Hang ổ của bọn ác nhân, nơi vẫn còn vương mùi máu, lại hiện lên trong tâm trí cô, khiến mặt cô nhăn lại.

Ugh, lẽ ra cô không nên nghĩ tới nó.

Nó chỉ khiến cô thấy buồn nôn mà thôi.

“Một tên ác nhân máu lạnh, khoe khoang về tội ác của hắn…”

“Hắn cũng đã nhẹ nhàng xử lý gần 200 tên ác nhân mà không đổ một giọt mồ hôi nữa.”

“Bằng chứng đâu?”

“Chỉ có một đống sợi tơ nằm ở hiện trường, không rõ mục đích sử dụng. Không còn gì khác cả. Đám người đó có vẻ như đã bị chém nát bằng những sợi tơ được gia cường đến cực hạn.”

“…Cậu có cần phải nói rõ ra như vậy không hả?”

“Ah, lỗi tôi. Tôi nói nhầm rồi.”

Cô đã cố gắng quên đi về khung cảnh ghê rợn đó, để rồi lại bị gợi nhắc lại bằng bài mô tả vô cùng sống động kia.

Cô không bao giờ muốn xóa đi ký ức này.

Vài cấp dưới của cô có dạ dày hơi yếu đã đến hiện trường và ngay lập tức nôn thốc nôn tháo, và những người có ý chí yếu thậm chí còn không thể ngủ đươc suốt nhiều ngày liền.

Cô cũng không khác gì họ.

Cô đã sốc đến nỗi cứng đờ người mất một lúc.

Đã từng chứng kiến vô số tội ác khác nhau trong suốt cuộc đời, thế nhưng mức độ tàn bạo của tội ác lần này thì vẫn là lần đầu tiên cô gặp.

“Tơ sao, vậy là tác phẩm của một con nhện nhỉ. Hah.”

“Nét bút tinh nghịch ở hiện trường cho thấy rằng hắn không hề cảm thấy tội lỗi khi cướp đi mạng sống của kẻ khác.”

“Chà, bộ cậu nghĩ một kẻ dám gây ra chuyện này sẽ cảm thấy tội lỗi à?”

“…”

Biểu cảm của cậu cấp dưới nhanh chóng trở nên chua chát, cứ như cậu vừa nhớ lại những gì mình đã chứng kiến vậy.

Hay đấy. Giờ thì cô cũng đã khiến cậu ta nhớ lại cảnh đó rồi.

“Báo cáo về cho HQ. Bảo họ đăng kí một tên ác nhân mới đi.”

“Đã rõ. Chi tiết là gì, thưa ngài?”

“Tên, Arachne. Phán đoán sử dụng năng lực liên quan đến tơ. Thông tin chi tiết chưa rõ. Có thể là phụ nữ.”

“…Phụ nữ sao?”

“Arachne là một cái tên nữ mà, đúng không? Bộ cậu không biết câu truyện thần thoại đó à?”

Những tên ác nhân thích khoe khoang thường hay để lại những manh mối trong những chi tiết nhỏ nhặt như thế này.

Nếu như chúng không để lại thứ gì cả, vậy thì cuộc điều tra sẽ hoàn toàn không có tiến triển, cơ mà chính khát vọng được biết đến đó của chúng đã bán đứng chính chúng.

Với loại tội phạm này, bạn cần phải xem xét kĩ lưỡng từng manh mối chúng để lại.

“Mức độ đe dọa…Hạng A chắc là đủ. Oh, và hãy thông báo cho Hiệp hội tăng cường an ninh trong Học viện nhé.”

“Học viện sao ạ?”

“Gần đây có rất nhiều sự cố xảy ra. Chỉ là tôi cảm thấy có chút bất an thôi.”

Những người báo cáo sự cố lần này có vẻ như cũng là học viên của Học viện.

Bản năng của cô được trui rèn qua nhiều năm kinh nghiệm đối phó với lũ ác nhân đang gào thét với cô rằng.

Chắc chắn đang có thứ gì đó diễn ra trong Học viện.