Trong sân trường rộng lớn này đang có rất nhiều tân học viên đang ngồi.
Tôi có thể thoải mái nép mình giữa bọn họ để giết chút thời gian.
“Này cậu! Tỉnh dậy đi!”
“Á!”
“Tớ biết là bài diễn văn của hiệu trưởng rất nhàm chán, nhưng cậu cũng phải cư xử cho ra dáng học viên của học viện đi chứ.
“Ừ, tớ xin lỗi.”
Mọi người đều đang phải nhận đòn tấn công gây hiệu ứng ngủ diện rộng gọi là bài diễn văn chào mừng này, thế nhưng tôi vẫn còn tỉnh táo được.
“……”
[Này Độc giả, có một giảng viên đang đi đến đấy!]
“Em không có ngủ đâu, thưa cô.”
“À, cô hiểu rồi… Xin lỗi em…”
Cô giáo mới tiếp cận tôi vừa rồi tỏ vẻ lúng túng và quay đi chỗ khác.
Cô ấy trông có vẻ bối rối, hẳn là vì nghĩ rằng tôi chắc chắn đang ngủ.
Khuôn mặt này đôi lúc cũng hữu dụng đấy chứ.
Cặp mắt híp của tôi khiến người khác khó mà biết được liệu tôi có đang ngủ hay không.
Hehehe.
[...Hẳn cậu còn nhớ việc mình cần phải làm mà nhỉ?]
“Tất nhiên rồi, Tác giả à. Tôi vẫn nhớ rất rõ.”
Đương nhiên là tôi không hề ngủ rồi.
Tôi chỉ đang đùa một chút để giết thời gian thôi.
Câu hỏi đặt ra ở đây là tôi đang định làm gì.
Tôi đang tìm một người.
[Hầyyy, chương hôm nay khó viết quá đi… này Độc giả à, an ủi tui đi mà…!]
“Cô là người duy nhất có thể dựng nên một thế giới như thế này đấy, Tác giả à. Và tôi nghĩ điều đó thật sự rất tuyệt vời đó.”
Đúng thế, chỉ có cô mới làm được thôi.
Kẻ đã ép tôi xuyên không vào cuốn tiểu thuyết này.
Tại sao cô lại đi viết tiểu thuyết mạng trong khi cô sỡ hữu quyền năng bá đạo như vậy chứ?
Nếu đó là một bộ tiểu thuyết đã hoàn thành, hoặc một bộ nào đó nổi tiếng chẳng hạn, thì tôi còn chấp nhận được. Vốn dĩ có đã có rất nhiều bộ tiểu thuyết như vậy rồi mà.
Tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận nó.
Nhưng ném tôi vào một cuốn tiểu thuyết mà cô thậm chí còn chưa viết ư, chi vậy hả?
Và thế quái nào cô lại đi chọn một thằng đực rựa vào làm nhân vật nữ chứ?
[Hehe, khen nữa đi…]
Đấy cóc phải là khen đâu.
Tôi đành thở dài và bỏ ý định tiếp tục trách móc bà Tác giả này.
Ừ thì, tôi có thể làm gì được đây? Dù sao thì chuyện cũng đã lỡ rồi.
Tác giả cũng đã xây dựng thế giới này xong và bắt đầu bộ truyện rồi.
Sau cùng thì, tiểu thuyết mạng luôn được kể theo góc nhìn của nhân vật chính, vì thế nên tôi phải ở gần cậu ta.
Để có thể dệt nên câu chuyện đúng theo ý của Tác giả.
Nếu như Tác giả cảm thấy mệt mỏi với việc viết tiếp và từ bỏ nó thì sao? Hay nhân vật chính, Yoo Siwoo, bị thương nặng vì một biến cố nào đó và không thể tiếp tục câu chuyện được nữa?
…Tôi thậm chí còn không muốn tưởng tượng đến chuyện đó. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Suy cho cùng, mình chỉ còn mỗi cách đó để sống thôi.
Đó là định hướng cho cô nàng hết thuốc chữa - Tác giả này, và đồng thời bảo vệ tên nhóc nhân vật chính vẫn còn non nớt kia.
Tôi cũng cần phải tiêu diệt bất kì thế lực tà ác nào định trỗi dậy, cái bọn mà danh tính và thiết lập thậm chí còn chưa được quyết định nữa.
Độ khó của việc này thật sự là cao một cách quá đáng luôn ấy.
“…Thấy cậu ta rồi.”
[Ồ, thật sao?! Là thật kìa. Cậu ta kia rồi.]
Sau một lúc quan sát bóng lưng của những học viên khác thì cuối cùng một cái đầu quen thuộc cũng đã xuất hiện.
Chuẩn rồi, cái đầu đó.
Không thể nào có chuyện nhìn nhầm được.
Tại sao ư? Bởi vì thậm chí cái gáy của hắn cũng đẹp trai nữa chứ. Chết tiệt thật.
Mà tại sao lại để cho tên đẹp mã đó làm nhân vật chính vậy… Chắc là vì cậu ta đẹp trai nhỉ?
Cái thế giới này thật sự là vô lý mà.
Ô, cậu ta đang nhìn về phía này kìa.
Tôi thản nhiên chuyển ánh nhìn của mình sang phía thầy hiệu trưởng.
Mặc cho đám học viên ngồi dưới có nghe hay không, thầy ấy vẫn bình thản mà đọc bài diễn văn.
Liệu chăng hiệu trưởng ở tất cả các thế giới đều như thế không?
[Độc giả này, cậu có thể quay lại rồi đấy. Cậu ta đang nhìn về phía trước rồi.]
“Cảm ơn cô nhé, Tác giả.”
Tôi lại nhìn về phía Yu Siwoo.
Ừ, tên nhóc đó chính là nhân vật chính.
Bất kể chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được để tên đó bị thương.
Và nếu có thì phải ở trong tầm kiểm soát.
Nhưng nếu tiếp cận cậu ta với bộ dạng này, kiểu gì cũng sẽ bị từ chối cả.
[Hmm, phải làm gì đây ta…]
Ngay từ đầu thì tôi đã không thể làm như nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết mạng khác được rồi.
Đoạt lấy tất cả tài năng và năng lực á?
Tôi tự hỏi liệu bản thân có bất kì năng lực nào không. Có khi ngay từ đầu chẳng có cái nào cả.
Nhờ sự giúp đỡ từ các nhân vật quan trọng khác ư?
Ha! Qua những động tĩnh tôi quan sát được từ của Tác giả trong những ngày vừa qua, cô ta có khi cũng chưa nghĩ tới những thứ đó đâu.
Một sự kiện chấn động thế giới trong câu chuyện ư?
Đến các nhân vật quan trọng hay năng lực gì đó còn chưa có, thì nói gì đến sự kiện chứ?
Rõ ràng, nó chỉ đang trong giai đoạn sáng tác mà thôi.
Tác giả từng nói rằng cô ấy đang sử dụng thế giới này như một nguồn cảm hứng để sáng tác.
Liệu chăng thế giới này là do chính Tác giả tạo ra, hay cô ta chỉ đang quan sát một thế giới đã tồn tại từ trước? Thực chẳng thể nào biết được. Mà cho dù có biết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy cả.
[Liệu mình có nên cứ tiếp tục như thế này không? Hmm, nhưng mình cũng thích kiểu này nữa…]
Đến cùng thì, chỉ có một việc duy nhất mà tôi phải làm.
Đó là hướng thế giới vô định này đi theo con đường an toàn nhất có thể.
Hướng đến một cái kết có hậu và không phải đối mặt với một cái chết đau đớn.
Để làm được điều đó, tôi cần phải quan sát nhân vật chính trước.
Tôi thật sự cảm thấy ghen tị với các nhân vật chính trong những bộ tiểu thuyết mạng khác.
Họ có thể nhớ hết nội dung của cuốn tiểu thuyết và đoạt lấy một đống năng lực.
Họ cũng biết tất cả bí mật của các nhân vật nữa.
Rồi sau đó, họ sẽ giúp giải quyết các vấn đề và ngay lập tức trở thành bạn với tất cả mọi người.
Còn tôi ư?
Tôi cũng bị cuốn vào trong tiểu thuyết giống như bọn họ, vậy thì tại sao hoàn cảnh của tôi lại khác biệt đến vậy chứ?
Bị biến thành một đứa con gái chỉ biết đi soi gáy của tụi con trai.
[Ughh, khó rồi đây… Được rồi, quyết định rồi!]
“Quyết định chuyện gì cơ?!”
Tôi hỏi vặn lại bà Tác giả với thái độ khó chịu.
Cô ấy tự nói chuyện với bản thân suốt từ nãy đến giờ trong lúc tôi đang cố gắng phớt lờ cổ.
Điều ấy thật sự không dễ dàng gì khi mà âm thanh duy nhất vang vỏng bên tai là tiếng hát ru của hiệu trưởng.
[Được rồi! Độc giả này, cậu nghĩ tới điều gì đầu tiên khi nghĩ về mở đầu của của một cuốn tiểu thuyết về học viện?]
“Mở đầu của một cuốn tiểu thuyết học viện à?”
[Ừm!]
Cổ đang nghĩ cách để phát triển cốt truyện à? Cổ muốn tôi giúp sao?
Một số kiểu mạch truyện bỗng nảy ra trong đầu tôi.
“Hmm, lựa chọn một vũ khí thì sao? Hay là một cuộc quyết đấu?”
[Ehehe, những cái đó nghe cũng hay đó! Nhưng mà, sự cố thường sẽ xảy ra ngay tại buổi lễ chào mừng học viên mới. Nên là tôi nghĩ mình sẽ thử nó xem sao!]
“…Hả?”
Chờ đã nào.
Cô ta đang nói cái quái gì vậy?
Bà Tác giả này tiếp tục nói với một nụ cười rạng rỡ mà chẳng màng đến thái độ của tôi.
[Cậu thấy đấy, thông thường sẽ có hai kiểu viết khi tạo ra một cuộc tấn công ngay tại buổi lễ chào mừng. Một là quái vật xuất hiện và hai là tổ chức tà ác tấn công!]
“Gượm đã, Tác giả. Hãy bình tĩnh lại và thảo luận kĩ hơn về vấn đề này nào.”
[Nhưng mà tôi nghĩ rằng một cuộc tấn công của tổ chức tà ác ngay khi vừa bắt đầu là quá sớm, nên tôi đã quyết định sẽ cho quái vật xuất hiện và gây náo loạn!]
Cả người tôi bắt đầu đổ mồi hôi lạnh.
Không ổn rồi.
“Ừm, thế chính xác là khi nào con quái vật này sẽ xuất hiện thế…?”
[Để mọi chuyện trở nên kịch tính thì ngay sau khi bài diễn văn của hiệu trưởng kết thúc và mọi người đã vỗ tay xong, trần nhà sẽ bỗng dưng bị xé toạc ra!]
Ôi, thôi nào.
Bộ chúng ta không thể có một khởi đầu bình thường được sao?
Bộ tiểu thuyết này chỉ vừa mới được bắt đầu hôm qua thôi đấy!
Thật không thể hiểu nổi, tôi thể hiện sự phản đối kịch liệt với Tác giả.
“Cô đang nói rằng một con quái vật có thể cứ thế xuất hiện giữa thành phố như vậy sao? Nói cái gì đó hợp lý hơn đi chứ.”
[Ồ, đúng vậy nhỉ, ở giữa thành phố sao…Hmm, thế này thì sao, con quái vật này đã được âm thầm nuôi dưỡng bất hợp pháp bởi một tập đoàn có liên hệ với một tổ chức tà ác rồi sau đó nó đã vô tình trốn thoát ra ngoài!]
“…”
Chuyện này nghe chẳng hợp lý tí nào cả.
Loại tổ chức bí mật nào, bất kể nó có tà ác hay không, lại có một công ty con là một tập đoàn cơ chứ?
Một công ty mẹ của công ty mẹ à?
Có vẻ như Tác giả đã quyết tâm phải tạo ra cho được một sự kiện đặc biệt ở buổi lễ chào mừng rồi.
“Sau khi hiệu trưởng kết thúc bài diễn văn và tiếng vỗ tay đã lặng xuống, sẽ có một con quái vật tấn công từ trên trần nhà…”
[Đúng thế, và sau khi xuất hiện một cách hoành tráng, nhân vật chính sẽ nhẹ nhàng hạ gục con quái vật một cách lạnh lùng và cho mọi người thấy khả năng của anh ta! Cậu thấy sao hả?]
“Ừ thì, nó khá là ổn, chắc thế… Cô thật sự định làm vậy sao?”
Được rồi, tôi nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nó sẽ là một bước ngoặt hoàn hảo cho cuốn tiểu thuyết này.
Một phương tiện để thể hiện sức mạnh của nhân vật chính.
Nhân vật chính sẽ lạnh lùng giải quyết mối đe dọa trong khi các học viên khác bỏ chạy trong hoảng loạn.
Sự cố này sẽ giúp việc thể hiện khoảng cách sức mạnh giữa nhân vật chính và những người khác có thể được diễn ra một cách tự nhiên.
Một cốt truyện hoàn hảo.
Miễn là tôi không bị cuốn vào nó!
“Cô đã nói rằng nhân vật chính không phải là một người hồi quy, hồi sinh hay chuyển sinh đúng không?”
[Đúng thế. Mấy thể loại đó đã xuất hiện quá nhiều rồi, vì thế tôi muốn thử tạo ra một nhân vật chính theo kiểu truyền thống hơn!]
Tại sao cô ta cứ phải trở nên cứng đầu với mấy ý tưởng khác người những lúc như thế này vậy…!
Cô có thể cứ thế biến cậu ta thành một hồi quy giả hay người tái sinh và nói rằng cậu ta nhớ mang máng được một số thứ là được mà. Đó là một cách xây dựng cốt truyện cực kì đơn giản và hoàn hảo luôn đó!
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như nhân vật chính bị áp đảo một cách đột ngột và bỏ chạy trong hoảng loạn chứ?
“…và thế là phần diễn văn của hiệu trưởng đã kết thúc. Mọi người hãy cho một tràng pháo tay nào!”
Quá muộn rồi.
Theo lời của tác giả thì, toàn bộ chỗ này sắp trở thành một mớ hỗn loạn.
Cho dù tôi có đi cảnh báo mọi người rằng có một con quái vật sắp tới đây đi chăng nữa, sẽ chẳng có ai tin tôi cả. Người ta chưa coi tôi như con điên là may rồi đấy.
Tôi cần phải cho nhân vật chính biết chuyện này bằng cách nào đó…
[Nó bắt đầu rồi, nó bắt đầu rồi! Phấn khích quá đi!]
“Kyaaaaaaah?!”
“Một, một con quái vật! Là loại 3!”
“Một con quái vật loại 3 ngay trong trường sao…!”
“Tất cả sơ tán khỏi đây, mau lên!”
“…Loại 3 ư?”
[Ừ thì, tôi nghĩ đó là một cách tốt để gợi ý trước cho người đọc… Như kiểu sau này tôi có thể cho một nhân vật nói rằng ‘Anh ta thật sự đã đánh bại con quái vật đó một mình sao?’]
Sao cô cứ chú ý đến tiểu tiết ở những chỗ kì lạ nhất vậy hả.
Tôi kiềm nén ý định mỉa mai cô ta. Cái hệ thống cấp bậc tự dưng được thêm vào một cách vội vàng này. Rốt cuộc thì loại 3 mạnh đến mức nào vậy chứ?
Nó hẳn là một loại hệ thống xếp hạng được những người trên tiền tuyến tự sáng tạo ra và sử dụng rồi.
Tuy nhiên, cứ coi như là mối đe dọa này được tạo ra để thể hiện sự khác biệt giữa những học viên bình thường và nhân vật chính đi. Nếu vậy thì, nó chắc chắn sẽ không phải là một đối thủ dễ xơi ở giai đoạn này rồi… Ối.
Tôi sử dụng những sợi chỉ để chuyển hướng một khối bê tông đang lao tới từ hướng của con quái vật hung hãn.
Suýt soát thật đấy.
[Độc giả! Cậu có sao không?!]
“Tôi ổn… Nhưng chắc là tôi không thể dụng chiếc găng này được nữa rồi.”
Tôi ném chiếc găng tay hở ngón rách bươm qua một bên.
Chắc là tôi sẽ đi mua một cái mới sau vậy.
“Quan trọng hơn, tôi cần phải tìm chỗ của nhân vật chính và xem cậu ta đang làm gì đã…”
“Gàoooooo !”
Bị giật mình bởi tiếng gầm như phát ra từ một bộ phim về quái vật, tôi nhìn về phía con quái vật và thấy nó đang rên rỉ đau đớn, vùng miệng của nó đã bị thứ gì đó chém và đang rỉ máu.
Wow, từ khi nào mà nhân vật chính đã chạy tới đó rồi vậy?
Tôi thậm chí còn không nhận ra. Tốc độ của cậu ta nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Con quái vật đang gào thét với vết thương đang liên tục rỉ máu trên miệng của nó.
[Hehe… Tui vô tình bỏ lỡ màn thể hiện của nhân vật chính trong khi đang quan sát cậu mất rồi, Độc giả à…]
Các giảng viên sau khi đã sơ tán xong các học viên quanh đây thì cũng đã tham chiến và hạ gục con quái vật.
Ra đó việc mà các giảng viên đang làm nãy giờ sao.
Ừ thì, các tân học viên mới nhập học chưa thể mạnh hơn các giảng viên được, rõ ràng đó là điều đương nhiên mà.
Vì đây là một cuốn tiểu thuyết học viện, bọn họ hẳn là sẽ vượt qua các giảng viên trong khoảng một năm thôi, nhưng chưa phải bây giờ.
Nhân tiện thì, từ khi nào mà cậu ta đã qua bên đó rồi thế?
Cậu ta đang đứng cách khá xa vị trí ban đầu.
Cứ như là cậu ta biết trước con quái vật sẽ tới chỗ đó vậy.
…Có lẽ đó là khả năng dự đoán nổi tiếng của nhân vật chính chăng?
Chà, tốt cho tôi thôi.
“Đừng khóc nữa, Tác giả. Tôi đã nhìn thấy toàn bộ mà, nên là tôi có thể giải thích chi tiết cho cô.”
[…Thật sao? Cậu là số một trong lòng tôi đó, Độc giả à!]
Hầy.
Cảm giác cứ như là đang chăm sóc một cô nhóc vậy.
Trans: Mới nhận ra còn một số đoạn chưa sửa trong mấy chương sau, mai sẽ đăng lên nha.