Những cành hoa anh đào đang đung đưa, và phấn hoa làm ngứa mũi mọi người.
Ánh nắng xuân rực rỡ chiếu rọi xuống mọi người.
[Thật là một ngày đẹp trời!]
“.. Đúng thật, Tác giả.”
Tôi nói khi đang bước đi loạng choạng trên con đường đi lên đồi mà mọi người đang đi.
Tôi vẫn chưa quen dùng cơ thể này cho lắm.
Khi tôi vô tình va phải một nhóm nam sinh đang đi cùng đường, họ phản ứng khá là dữ dội.
“Này, mắt cô để đâu đấy…!”
“Ah, xin lỗi”
“À, chuyện đó thì… ờm, không sao đâu!”
Những nam sinh đó bỗng trở nên lịch sự sau khi nhìn thấy khuôn mặt tôi.
Một cái ví rơi ra từ túi một học viên. Bộ họ thực sự vội đến thế sao?
Trông không có vẻ như là họ để ý đến nó.
Tôi quyết định sẽ cứ tự nhiên mà sử dụng năng lực của mình để luyện tập.
Sợi chỉ từ chiếc găng tay hở ngón mà tôi đang đeo lỏng ra và lao thẳng tới chỗ chiếc ví.
…Hmm, thành công rồi. Mình cần phải làm quen với việc sử dụng nó thường xuyên.
Tôi nhẹ nhàng giật tay lại, và sợi chỉ kéo theo chiếc ví về tôi như là đang kéo dây câu cá vậy. Sau đó tôi nhìn về phía chỗ mà những cậu học viên kia đã đứng.
“Ô, bọn họ đi mất rồi.”
Tôi thầm nghĩ với một nụ cười gượng.
Dựa trên đồng phục của bọn họ, hẳn họ là học viên từ học viện mà tôi chuẩn bị nhập học vào.
Tôi nên nhanh chóng trả lại nó.
Nếu tôi xây dựng mối quan hệ với ai đó dù họ chỉ là nhân vật phụ, điều đó có thể giúp tôi sau này.
Khi tôi đang chuẩn bị đi theo hướng mà họ đã đi, đột nhiên ai đó bắt lấy tay tôi.
“Này cậu.”
“Vâng?”
“Cậu không nên trộm đồ của người khác đâu.”
Chậc.
Tôi thầm tặc lưỡi.
Cái ngoại hình chết tiệt này. Tôi luôn bị người khác hiểu lầm bất kể tôi làm cái gì.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt người đã giữ tay tôi lại. Cậu ta trông khá đẹp trai đấy chứ.
…Thật bất công. Khi mà ai đó lại trở thành con gái và suốt ngày bị hiểu lầm.
Tôi cảm thấy có chút khó chịu và giọng tôi trở nên gắt gỏng hơn.
“…Bỏ ra.”
“Hả…?!”
Ô, sao trông cậu ta ngạc nhiên thế?
Bộ tôi đã làm gì sao?
“Đừng lo. Tôi chỉ định đi tìm chủ của nó thôi.”
Tôi mỉm cười để làm rõ sự hiểu lầm, dù tôi không muốn lắm.
Cậu ta sau đó lại trưng ra vẻ mặt có chút u ám.
Ừ thì, dù sao cậu ta cũng đã hiểu lầm vì khuôn mặt của tôi mà.
Tôi thật sự trông có vẻ khả nghi một chút mà, nhỉ?
Tôi nhanh chân rời khỏi đây, may thay, nhóm nam sinh lúc nãy cũng chưa đi xa cho lắm.
“Này các cậu kia, dừng lại một chút nào.”
“…Hở, tại sao? Tôi đã xin lỗi rồi mà.”
“Cái ví này là của cậu đúng không?”
“Ví của tôi?! Trả nó đây!”
“Ừ, tôi sẽ trả lại.”
Tôi thảy chiếc ví qua cho nam sinh đang lúng túng kia.
Được rồi, giờ tôi đã có thể tạo dựng mối quan hệ với nhóm nam sinh này…
[Cậu nhóc vừa nãy là nhân vật chính đó! Ui chao, cậu ta trông đẹp trai thật đấy. Tất nhiên là nhân vật chính phải trông thật ưa nhìn rồi!]
“…Hả?”
Tôi chuyển sự chú ý khi đang nói chuyện với bọn họ sang tai tôi.
Tác giả mới nói cái gì cơ? …Nhân vật chính? Tên nhóc đẹp trai vừa nãy sao?
“Này Tác giả, có phải tên vừa rồi…”
[Ừ! Cậu nói đúng rồi đó! Nhân vật chính của tiểu thuyết này, Yu Siwoo! Cậu ta trông rất ngầu đúng không?!]
“…Chưa gì đã gặp rồi sao.”
Vậy là nó đã bắt đầu rồi.
Cuộc hành trình đưa cuốn tiểu thuyết này đến với hồi kết.
[Hehe, nam chính trông ngầu thật đó…!]
Tôi phải lắc đầu ngao ngán trước cô nàng Tác giả đang viết nên cuốn tiểu thuyết này.
Tôi phải mang đến một cái kết có hậu cho một cuốn tiểu thuyết mà tôi không thể biết trước nó sẽ diễn ra như thế nào.
Tôi không muốn phải chết.
“Được rồi, hãy thử xem nào, Tác giả.”
[Hả? …À, ừm! Chúng ta hãy cùng cố hết sức nào! Đến khi câu chuyện kết thúc! Bắt đầu thôi!]
Đầu tiên, mục tiêu trước mắt là…
Tôi phải làm bạn với Yu Siwoo.
***
“Đáng nghi thật…”
Yu Siwoo thầm nghĩ.
Thật sự là quá đáng nghi.