[Tui không thích nó tí nào.]
“Hả? Cô không thích cái gì cơ?”
[Tui không thể tưởng tượng ra được mọi chuyện đã diễn ra như thế nào cả! Tui không thích thế!]
Tôi cứ tưởng rằng mình đã giải thích mọi thứ chi tiết nhất có thể rồi chứ.
Tôi chỉ có thể thở dài ngao ngán.
Chà, quả thật cô ta không phải kiểu người dễ bằng lòng nhỉ.
“Nhưng Tác giả này, mọi chuyện đã xong rồi. Cô cũng không thể quay ngược thời gian được…”
[Dù sao thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, tui không còn lựa chọn nào khác nữa! Tui sẽ cho vào thêm một cuộc tấn công nữa!]
“Hở?”
[Để xem nào. Sau khi nhận ra bạn đời của nó đã chết, một con quái vật khác gào lên một cách thống khổ và trốn thoát khỏi một cơ sở nuôi cấy trái phép.]
“Khoan đã, Tác giả, chờ chút đã nào.”
[Bị thôi thúc bởi ham muốn trả thù, con quái vật đã lao thẳng đến chỗ những kẻ đã giết chết bạn đời của nó!]
“…”
Cổ phớt lờ tôi luôn rồi.
Được rồi, bà Tác giả có vẻ thật sự rất không hài lòng với những gì mới xảy ra vừa nãy.
Tôi cần phải thuyết phục cô ta từ bỏ ý định bằng cách nào đó trước khi…
“Kyaaaaa!”
“Vẫn còn một con khác sao!?”
“Các em học viên hãy mau chóng tìm chỗ nấp đi! Nguy hiểm lắm!”
“Chẳng phải bên trong đó vẫn còn người sao!?”
Chết tiệt, cổ ra tay nhanh quá.
Nhưng quan trọng hơn là, tại sao con quái vật đó lại xuất hiện ngay trước mặt tôi hả?
[Á, tui lỡ quên thiết lập địa điểm rồi.]
…. Cô đang làm cái quái gì thế hả, Tác giả?
“Grrrrrr…”
“Nào nào, chó ngoan. Ngoan nào, cứ ngồi im đó nhé…Bắt tay nào?”
“Kwaaaaaa!”
Chà, tôi đoán là nó không có tác dụng rồi.
Bị che mắt bởi cơn cuồng nộ, con quái vật xông thẳng đến chỗ tên nhân loại gần nó nhất.
Và ai là tên xui xẻo đó nào? Đương nhiên là tôi rồi.
Tôi theo bản năng sử dụng năng lực của mình để chống lại sự hiện diện đầy đe dọa của nó.
“Krrrk?!”
“Hú hồn, tôi thật sự bị sốc đó.”
[I-I’m sorry, dear reader.]
[Đ-Độc giả à, tui xin lỗi mà.]
“Làm ơn đừng bao giờ làm thế nữa. Sẽ không có lần sau đâu.”
Đúng thế, không có lần sau đâu.
Cho dù quyền năng của Tác giả mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa, cổ cũng không thể quay ngược thời gian được. Chuyện gì đã xảy ra thì sẽ không thể thay đổi, và nóng giận cũng sẽ chẳng giải quyết được gì cả.
[Híc…Tui muốn được coi trận chiến đỉnh cao đầu tiên của nhân vật chính.]
Chỉ trong nháy mắt, phần chỉ còn lại từ chiếc găng hở ngón bắt đầu tách ra, đôi tất của tôi cũng bị dãn ra dần, và dần dần đôi chân trần của tôi cũng hiện ra.
Những sợi chỉ bám lên khắp mọi nơi trong khán phòng, trói chặt tứ chi, thân và cổ của con quái vật mà không hề che mất các bộ phận trên.
Con quái vật vừa lao tới chỗ tôi giờ đã bị trói chặt tại chỗ.
“Krrrr…!”
“Suỵttt, đừng cử động.”
Tôi dùng nhiều chỉ hơn nữa để kiềm chế con quái vật đang vật lộn để thoát ra.
Bây giờ nó đang bị treo lơ lửng giữa không trung như một món mẫu vật nhồi bông ở viện bảo tàng. Nó bỗng làm tôi liên tưởng đến món cá khô pollock.
Giờ thì ai tấn công ai nào?
“Chuyện này khá là phiền phức đấy”
[Tại sao chứ? Một tân học viên bí ẩn đã dễ dàng kiềm chế một con quái vật! Đây là một cách phát triển cốt truyện tốt đấy chứ.]
“Ờm, thì. Tôi nên nói thế nào đây nhỉ…”
Tôi liếc nhìn cơ thể của mình.
Không biết từ lúc nào, cặp găng hở ngón và đôi tất đen của tôi đều đã bung ra và trói chặt con quái vật.
Mọi chuyện vẫn ổn khi tôi trói nó bằng những sợi chỉ này.
Nhưng vấn đề là tôi đã lỡ dùng quá nhiều trong lúc hoảng loạn.
“Hừm, giờ tôi nên làm gì đây.”
[Mau giết nó đi! Một con quái vật tấn công vào đúng thời điểm diễn ra buổi lễ chào mừng và bị một người đẹp bí ẩn kiềm hãm, sau đó nhân vật chính đã đến và tiêu diệt nó! Đây là ‘Cách thức xây dựng nữ chính số 101’ đó!]
“Tôi cũng muốn làm thế lắm, nhưng mà…”
Không, ý tôi không phải là phần ‘nữ chính’ mà tác giả nói.
Ý tôi là phần “mau giết nó đi” cơ.
Ai quan tâm đến chuyện trở thành nữ chính chứ?
Tôi là đàn ông đấy. Bộ cô nghĩ rằng tôi sẽ đi làm mấy thứ đó à?
Tôi sẽ cần phải rút thêm nhiều chỉ từ quần áo của mình để có thể tạo ra những sợi chỉ đủ mạnh để giết nó.
Tuy nhiên tôi đã dùng hết số vải mà tôi có thể thoải mái rút ra rồi, từ cặp găng và đôi tất.
Giờ thì tôi còn lại gì đây?
Đương nhiên là bộ leotard và bộ đồng phục của tôi rồi.
Tại sao lại là leotard mà không phải đồ lót à? Câu trả lời rất đơn giản.
Đầu tiên, tôi cảm thấy e dè khi phải mặc đồ lót của phụ nữ. Một bộ leotard mang lại cho tôi cảm giác giống như một bộ đồ bơi bó sát, nên nó vẫn sẽ đỡ hơn một chút.
Thứ hai, so với đồ lót thì leotard đương nhiên sẽ có nhiều vải hơn rồi.
“Tôi đã dùng quá nhiều chỉ rồi.”
[Cậu chỉ là chưa quen với năng lực của bản thân thôi, Độc giả à. Một khi cậu đã làm quen với nó thì cậu sẽ có thể trói chúng với ít chỉ hơn!]
Vấn đề là đây này.
Nếu như tôi chỉ có thể sử dụng những sợi chỉ từ bộ leotard và bộ đồng phục, vậy thì tôi nên dùng cái nào đây hả?
Năng lực của tôi là rút ra những sợi chỉ từ quần áo mà tôi đang mặc và chúng bắt buộc phải chạm vào da của tôi. Đây là năng lực mà bà Tác giả này đã cho tôi đó.
Nhưng nếu như tôi không mang tất, chiếc váy vẫn sẽ có thể chạm vào da của tôi và tôi có thể dùng nó.
Nếu tôi dùng bộ leotard, tôi có thể dùng những phần vải bên trong mà không thể nhìn thấy từ bên ngoài để giết nó.
Tuy nhiên, những sợi chỉ mà tôi đã sử dụng sẽ không quay trở lại, thế nên nếu tôi vô tình rút chỉ ở nhầm chỗ, tôi sẽ chỉ còn mỗi bộ đồng phục trên người và không mặc gì bên trong cả, và việc trở thành một kẻ biến thái thích khoe thân thì khá là…
Tôi chưa bao giờ luyện tập rút chỉ từ bộ leotard bao giờ cả. Nó sẽ là một thảm họa nếu như tôi vô tình rút ở phần vai hoặc chỗ nào đó tệ hơn…
Mặt khác thì tôi cũng khá là do dự nếu phải dùng đến bộ đồng phục.
Tôi có thể rút ngắn váy một chút nếu như không còn cách nào khác…
Nhưng cái váy này đã ngắn lắm rồi, thế mà giờ còn rút ngắn hơn nữa ư?
Liệu rằng tôi nên mạo hiểm rút chỉ từ bộ leotard cùng với khả năng sẽ gây ra một ‘thảm họa’, hay là nên dùng bộ đồng phục này, dù sẽ hơi xấu hổ một chút nhưng ít nhất vẫn nằm trong ngưỡng an toàn?
Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà!
Lẽ ra tôi nên trói con quái vật lại ngay từ ban đầu.
Tôi đã bắt lấy con quái vật đang lao tới mà không nghĩ gì nhiều, như là đang bắt một trái bóng vậy. Nhưng tôi đã vô tình sử dụng quá nhiều sợi chỉ trong quá trình đó.
Tôi vẫn chưa thể làm quen được với sức mạnh này, thế nên sẽ khó mà chuyển hóa được những sợi chỉ đã phóng ra từ dạng kiềm hãm sang dạng tất sát.
“Em kia! Cứ tiếp tục trói nó như vậy đi!’
“Còn em đang làm gì vậy hả?! Nhanh chóng kiểm tra xem khu vực này còn có ai không đi!”
“V-Vâng, thưa thầy!”
[Ah, bọn họ cũng ở đây à.]
“Cô thật sự chả thèm quan tâm đến các giảng viên luôn nhỉ?”
[Ừ thì, bọn họ cũng chỉ là nhân vật quần chúng thôi mà. Tui không quan tâm lắm trừ khi họ là người trực tiếp dạy nhân vật chính.]
Những người giảng viên đang đứng đờ ra đấy cuối cùng cũng giật mình tỉnh ngộ và nhanh chóng hạ gục con quái vật đang bị tôi khống chế.
May thật đấy. Tôi không cần phải rút ngắn váy của mình đi để rồi phải đi loanh quanh đầy ngượng ngùng rồi.
***
Yu Siwoo chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Lý do rất rõ ràng.
Cô gái bí ẩn đó đã nhìn chằm chằm vào cậu suốt từ sáng đến giờ rồi.
‘Cô ấy có phải là một tân học viên không…?’
Khi họ chạm mặt nhau lần đầu, cô gái đó đáng nghi đến nỗi cậu chẳng hề để ý đến trang phục của cô.
Thế nhưng cổ lại là một học viên của học viện mà cậu sắp nhập học. Một tân học viên, giống như chính cậu ta vậy.
Cậu chợt nhận ra rằng mình đang trông mặt mà bắt hình dong.
Cảm thấy có chút tội lỗi, theo cảm tính, cậu ta liền quay về phía ánh mắt mà đang lườm cậu kia.
Bắt được rồ- cô ấy đang nhìn về phía thầy hiệu trưởng như thể chưa từng nhìn cậu vậy.
Kì lạ thật, cậu rõ ràng đã cảm thấy cô ấy đang nhìn mình.
Mặc dù vừa quay đầu lại vì bị những giảng viên gần đó làm cho phân tâm, cậu lại cảm nhận được ánh nhìn của cô ấy lần nữa.
Bộ cô ấy giận đến vậy sao?
Hiếu kỳ trước hành động ấy, Yu Siwoo ghi nhớ vị trí của cô sau buổi tập trung để có thể đến trực tiếp xin lỗi cô sau.
Ngay khi cậu định làm thế thì, cậu bỗng nghe tiếng cô ấy thì thầm gì đó.
“Gượm đã, Tác giả. Hãy bình tĩnh lại và thảo luận kĩ hơn về vấn đề này nào.”
…?
Người được gọi là “Tác giả” này là ai thế?
Có lẽ cô ấy có một người bạn là nhà văn ở gần đây hay gì đó chăng? Cậu thầm nghĩ rồi cứ thế mà mặc kệ chuyện đó.
Tốt nhất là không nên nghe lén chuyện riêng của người khác.
Mặc dù không cố ý, nhưng giọng của cô nhỏ đến mức những người xung quanh cũng không hề để ý.
Cậu quyết định rằng tốt nhất là mình nên lờ nó đi.
…Ít nhất là cho đến khi cậu nghe được câu tiếp theo.
“Ừm, thế chính xác thì khi nào con quái vật này sẽ xuất hiện thế…?”
Một con quái vật ư?
Yu Siwoo bỗng giật mình.
Một con quái vật sắp xuất hiện ư?
Ở đây là học viện đấy. Nơi nằm ngay trung tâm thành phố, ngay chính giữa trung tâm lãnh thổ của nhân loại.
Lũ quái vật thường sẽ chỉ xuất hiện ở vùng ngoại ô thành phố, hay trong khu vực giao tranh mà thôi…
“Cô đang nói rằng một con quái vật có thể cứ thế mà xuất hiện giữa thành phố như vậy sao? Nói cái gì đó nghe hợp lý hơn đi chứ.”
Có vẻ như cô ấy cũng nghĩ giống như cậu và đang hỏi ngược lại ai đó về chuyện đấy.
Và Yu Siwoo cảm thấy lạnh hết cả sống lưng ngay sau khi nghe thấy câu tiếp theo của cô.
Cô ấy vừa mới hỏi rằng khi nào con quái vật này sẽ xuất hiện.
Và ngay bây giờ, cổ đang nói với một tông giọng cứ như là cô không muốn tin rằng chuyện đó sẽ xảy ra.
Có lẽ nào…?
Cảm giác tội lỗi khi nghe lén chuyện riêng của người khác đã chẳng còn nữa, Yu Siwoo tập trung hết mức vào cuộc trò chuyện, và bất giác đặt tay lên thanh kiếm bên hông cậu.
“Sau khi hiệu trưởng kết thúc bài diễn văn và tiếng vỗ tay đã lắng xuống, sẽ có một con quái vật tấn công từ trên trần nhà…”
Ngay khoảnh khắc cô kết thúc cuộc nói chuyện, Yu Siwoo lập tức đứng dậy mà không suy nghĩ gì.
Mặt kệ những ánh mắt kì lạ từ những tân học viên khác, cậu bước tới vị trí ngay bên dưới trung tâm trần nhà của khán phòng – thứ được làm hoàn toàn bằng kính cho mục đích ngắm cảnh.
Đó rõ ràng là thứ mà cô ấy đang nhắc tới.
Không còn chỗ nào khác trên trần nhà mà con quái vật có thể tấn công vào cả.
Suy nghĩ một cách logic thì, điều này hoàn toàn chẳng hợp lý tí nào cả.
Về việc một tân học viên biết rõ khi nào một con quái vật sẽ tấn công.
Song, kỳ lạ thay, Yu Siwoo vẫn tin mọi điều cô nói như thể bị bỏ bùa vậy.
Liệu có phải là do đôi mắt híp đáng ngờ mà cậu đã thấy trong lần gặp đầu tiên của họ không?
“...và đó là phần kết thúc của bài diễn văn từ vị hiệu trưởng đáng kính. Mọi người hãy cho một tràng pháo tay nào!”
Tuy cảm thấy xấu hổ trước những ánh mắt kỳ lạ từ mọi người xung quanh, cậu vẫn tìm một vị trí phù hợp để thủ thế.
Cậu mong rằng mình chỉ đang hoang tưởng mà thôi, nếu thế thì thật tốt.
Như vậy thì sẽ không có ai bị thương cả.
Thế nhưng ai biết trước được điều gì chứ?
Người ta hay nói rằng kỳ vọng bao nhiêu thì sẽ nhận lại thất vọng bấy nhiêu.
Trái ngược với kì vọng của Yu Siwoo, một con quái vật đã tấn công từ trên trần nhà.
“Kyaaaaaaah?!”
“M-một con quái vật! Là loại 3!”
“Một con quái vật loại 3 ngay trong trường sao…!”
Thậm chí ngay cả khi các giảng viên đang vội vã sơ tán các tân học viên, cô ấy vẫn đứng yên ở đó.
Cô ấy lấy đâu ra sự tự tin đó vậy chứ?
Mặc dù cảm thấy cực kỳ tò mò về hành động đó của cô, thì với việc con quái vật đang đứng trước mặt, Yu Siwoo đành phải tập trung toàn lực để tiêu diệt nó.
Sau một trận chiến đầy căng thẳng, kết thúc với việc cậu đã thành công chém vào mồm nó, các giảng viên sau khi nhanh chóng sơ tán học viên đã đến và cố gắng kiềm chế con quái vật.
“Em kia, em vẫn ổn chứ?!”
“Vâng, em vẫn ổn.”
“Kĩ năng ấn tượng đấy…Tuy nhiên, từ giờ hãy tránh qua một bên đi. Các giảng viên bọn ta sẽ xử lý nó.”
Sau một cái gật đầu nhẹ, Yu Siwoo lướt mắt quanh khán phòng một lượt, tìm kiếm cô gái kia, để rồi nhận ra cô ấy đã biến mất.
Cô ấy đi đâu rồi?
Ngay khi vừa nghĩ thế thì cậu đã tìm thấy vị trí của cô.
Một con quái vật khác đã xuất hiện, phá tan bức tường với một âm thanh tựa như tiếng sấm rền.
“Vẫn còn một con khác sao!?”
“Các em học viên hãy mau chóng tìm chỗ ẩn nấp đi! Nguy hiểm lắm!”
“Bên trong vẫn còn người mà phải không!?”
Cổ đang đứng ngay trước mặt con quái vật.
“Nào nào, chó ngoan. Ngoan nào, ngồi im nhé…Bắt tay nào?”
Cô ấy có vẻ hoàn toàn thoải mái khi đối mặt với một con quái vật loại 3.
Sự nghi hoặc của cậu đối với cô mỗi lúc một dâng trào. Dù có nhìn nhận như thế nào đi chăng nữa thì cô ấy vẫn cực kỳ đáng ngờ.
Con quái vật bắt đầu lao thẳng về phía cô ấy.
…Tại sao cô ấy vẫn không chịu di chuyển?
Liệu có phải cậu đã đánh giá sai tình hình rồi không? Bây giờ dù cô ấy có muốn né thì cũng đã muộn rồi!
Mặc cho con quái vật đang lao tới, cô ấy vẫn đứng đó bất động—cứ như cô ấy đang mỉa mai sự hoảng loạn của cậu vậy.
Ngay lập tức, những sợi chỉ màu đen bao bọc lấy cô và đánh bật con quái vật sang một bên
“Hú hồn, tôi thật sự bị sốc đấy.”
Đó không phải là biểu cảm của một người đang bị sốc đâu.
Ra vẻ mình bị sốc sau khi dễ dàng trói chặt con quái vật thật sự rất là dị đó.
“Làm ơn đừng bao giờ làm thế nữa. Sẽ không có lần sau đâu.”
Dẫu cho cô gái kia vẫn đang nở một nụ cười tươi tắn, thế nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được một sự lạnh lẽo khó tả.
Thậm chí đến cả con quái vật, dù đang bị trói chặt, có vẻ như cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo đó, cử động của nó cũng trở nên ít hung hăng hơn.
Dù vậy cô ấy vẫn không hề khoan nhượng mà thêm vào nhiều sợi chỉ hơn nữa, cả cơ thể của nó ngày càng bị trói chặt hơn.
“Suỵttt, đừng cử động.”
Ah, ra đó là ý của cô ấy khi nói rằng sẽ không có lần sau đâu.
Thay vì kết liễu, cô ấy tra tấn con quái vật đến khi các giáo viên có mặt. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Yu Siwoo thầm nghĩ:
Cô ta quả nhiên rất đáng nghi.
Chắc chắn là cô ta đang che giấu chuyện gì đó.
Trong khi sự nghi ngờ của cậu ngày càng dâng cao, cô lại thốt lên những lời như thể đang nói chuyện với ai đó.
“Cô thật sự chả thèm quan tâm đến các giảng viên nhỉ?”
Có vẻ như mục tiêu thật sự ở đây là các học viên.
Trans: Thông tin bên lề về cá khô Pollock (trans ko biết chèn ảnh)
https://docs.google.com/document/d/15vaqZTHMjcCC3lmQKbv8La9OH94EE0rd1L_kFVQLcYs/edit?usp=sharing