Joou Heika no Isekai Senryaku

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 606

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13677

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19980

Vol 01 (Đã hoàn thành) - Chương 2: Trinh sát

Tôi đảo mắt nhìn quanh và thấy một mẩu giấy nhỏ. Tôi viết nguệch ngoạc lên giấy tất cả những gì mình còn có thể nhớ được trước khi trí nhớ của tôi bị khi ý thức tập thể của lũ “Swarm” cuốn phăng đi mất.

Tôi là một sinh viên đại học mười tám tuổi, được sinh ra và lớn lên tại Nhật Bản. Ngoài đời, tôi không có nhiều bạn nhưng tôi đã kết bạn được với rất nhiều người ở trên mạng. Hầu hết những người tôi kết bạn đều là bạn trong game. Mỗi khi chơi game, tôi thường chat không ngừng nghỉ.

Cuộc sống của tôi khá là cô độc, tôi có thể tự nhận xét như vậy. Những gì tôi thiếu ngoài đời thực, tôi có thể tìm thấy khi ở trên mạng. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy hối tiếc về cuộc sống đó, tôi không có một lời phàn nàn gì về cuộc sống rỗng tuếch của mình tại Nhật Bản.

Tôi chắc chắn sẽ thoát khỏi thế giới này. Tôi đã hứa với lũ “Swarm” sẽ đem đến chiến thắng cho chúng, thế nhưng tôi cũng có động cơ ích kỷ của riêng mình. Thay vì cứ tập trung toàn bộ tâm trí để cố gắng đạt được những chiến thắng mơ hồ và không thể định nghĩa, tôi sẽ không từ bỏ mong muốn tìm được cách để quay về Nhật Bản.

Tôi không cần cố gắng che dấu ý định của mình. Lũ “Swarm” đã biết rõ ý định của tôi thông qua sự kết nối giữa ý thức tập thể của chúng và ý thức của tôi, thế nhưng chúng chọn cách giữ im lặng về việc này. Chúng dường như đã ngầm đồng ý với mong muốn quay trở về của tôi. Hoặc là chúng dự định sẽ rời đi cùng với tôi và càn quét thế giới của tôi bởi quân đoàn đen ngòm toàn “Swarm”.

Dù thế nào đi nữa, lũ “Swarm” đã không phản đối ý định quay trở về của tôi. Tôi thề là sẽ tìm bằng được cách rời khỏi thế giới này và quay về nhà…nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Một ngày nào đó, chắc chắn tôi sẽ tìm ra.

Mệnh lệnh đầu tiên của tôi là tiến hành trinh sát địa hình chỗ này. Trinh sát luôn là hoạt động nên làm đầu tiên trong thể loại game như vầy. Tôi cần nắm rõ được địa hình nơi đây, định vị được vị trí của kẻ thù và vị trí các mỏ tài nguyên để dùng chúng sản xuất ra thêm lính – sản xuất thêm nhiều con “Swarm”. Tôi phải thiết lập các con đường vận chuyển đến các mỏ tài nguyên, cũng như thu thập được thêm các thông tin hữu ích khác về khu vực này nhằm đạt được chiến thắng.

Có bốn bước phải làm trong game: trinh sát, phát triển, khai thác và tiêu diệt.

Tôi cần các mỏ tài nguyên. Tôi cần một thành chính. Và tôi cần một kẻ thù. Thật sự thì tôi vẫn còn khá mơ hồ về cuộc chiến với cái thứ được gọi là kẻ thù. Tôi nên bắt đầu từ đâu đây? Bản đồ này quá lớn. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những kiểu đường hầm nào như thế này hết, và tôi chẳng nhớ là mình đã từng chơi qua bản đồ nào có hệ thống đường hầm đồ sộ đến mức này cả.

Tôi có thể nhớ khá rõ tất cả bản đồ mình đã từng chơi. Đó là một phần ký ức còn khá là nguyên vẹn trong biển ký ức mơ hồ của của tôi. Không có bản đồ nào mà tôi không biết, từ những bản đồ của phần chơi đơn, đến những bản đồ chơi trực tuyến hay thậm chí là những bản đồ do người chơi khác tạo ra. Có thể đây là một bản đồ chưa được phổ biến do một người chơi vô danh nào đó tạo ra, nhưng không có lí nào mà một bản đồ lớn thế này mà vẫn chưa được xếp hạng cao, điều này thật sự là không bình thường.

Vì bản đồ quá lớn, tôi chia lũ “Nhện Máy Cưa” của mình thành một số cặp và bảo chúng ra ngoài tiến hành trinh sát. Những thông tin chúng thu thập được sẽ truyền thẳng đến ý thức của tôi thông qua ý thức tập thể, tôi sẽ dùng những thông tin này để vẽ bản đồ khu vực. Nếu muốn giành chiến thắng, tôi phải thủ vững được khu vực này, tôi đã nghĩ như vậy trong đầu.

Một mỏ vàng. Những khu săn bắn. Một hệ thống phòng thủ chưa rõ cơ chế hoạt động. Tôi bắt đầu tổng hợp lại tất cả thông tin thu thập được để đảm bảo chiến thắng mà tôi đã hứa với lũ “Swarm” và vì chính mong muốn có thể quay về thế giới cũ của mình.

Thành thật mà nói thì vào thời điểm đầu game, khởi đầu thế này là quá tốt. Cho dù bạn tăng giảm mức độ khó của game thế nào, bạn chỉ có thể bắt đầu với hai hay ba con “Nhện Thợ” và một con “Nhện Máy Cưa”, đó là trong trường hợp bạn gặp may. Arachnea là một phe dễ dàng áp đảo kẻ thù bằng số lượng quân nhiều đến không thể đếm được nên có quá nhiều con “Swarm” trong tay từ đầu game là không được phép, mục đích là để giữ cân bằng game. Không đơn giản để có thể lập tức sản xuất ra được nhiều con “Swarm”.

Nguồn năng lượng chính của phe Marianne là đức tin, thứ sẽ được tăng lên mỗi khi tăng số lượng dân và khi đức tin tăng lên, tổng số lượng quân lính có thể sản xuất cũng được mở rộng ra thêm. Gregoria thì thích vàng vì đó là thức ăn yêu thích của tộc rồng, vàng giúp gia tăng sức mạnh của chúng. Flame, một phe quỷ điển hình, chúng sẽ gia tăng số lượng lính tùy theo số lượng hiến tế chúng thực hiện được. Có một bug ở phe Flame, chúng có thể hiến tế cả thợ xây dựng của mình – những đơn vị không cần dùng thịt để sản xuất -- để tăng tổng số lượng lính có thể sản xuất.

Thông thường vào thời điểm đầu game, người chơi khó có thể tạo ra một số lượng lớn lính ngay được, nhưng Flame có thể làm điều đó một cách khá là dễ dàng. Các thợ xây của phe Flame rất dễ được tạo ra bằng những loại thực phẩm cơ bản và dễ kiếm – các loại trái cây và ngũ cốc – thế nhưng thợ xây Flame lại có thể được dùng như vật hiến tế để mở khóa tạo ra những đơn vị chiến đấu mạnh hơn, ví dụ như các đơn vị lính có thể chống lại “Nhện Máy Cưa”. Có thể tổng kết: các đơn vị lính càng dễ được tạo ra thì càng yếu.

Arachnea thì lại khác, ta cần phải có thịt. Ta có thể thu hoạch thịt từ các khu vực săn bắn xuất hiện trên bản đồ để sản xuất ra nhiều đơn vị lính chiến đấu của Arachnea. Chỉ có “Nhện Thợ” có thể được sản xuất thông qua việc thu hoạch các loại thực vật, những đơn vị khác của Arachnea đều cần có thịt để sản xuất.

Tất nhiên là hệ thống bản đồ của game tự thiết lập để phân tán các khu vực săn bắn nằm rải rác ra khắp bản đồ. Tại các khu vực này, các con “Nhện Thợ” có thể săn hươu, thỏ và mang chiến lợi phẩm săn được về căn cứ để tạo thêm nhiều con “Swarm” hơn nữa. Và khi bạn có thịt, thật là hoàn hảo khi tạo ra những đội quân với đơn vị lính đầu tiên trong cây cấu trúc của Arachnea – những con “Nhện Máy Cưa” – và tổ chức tấn công ngay vào vị trí kẻ địch trước khi chúng kịp xây dựng hệ thống tường phòng ngự.

Tôi đã thực hiện chiến thuật này rất nhiều lần và loại bỏ được nhiều phe ngay từ thời điểm đầu game. Để chiến lược này thành công, ta cần nhanh chóng thu hoạch hết mọi mỏ tài nguyên thịt ngay từ đầu game, đem toàn bộ số thịt thu được để sản xuất ra càng nhiều “Nhện Máy Cưa” càng tốt và đem toàn bộ chúng đến nghiền nát căn cứ của kẻ địch. Nếu cuộc tấn công thành công, các con “Swarm” sẽ lại kiếm được nhiều thịt hơn từ xác kẻ địch đã bị giết và ta có thể tạo thêm càng nhiều “Swarm” hơn nữa.

Thảm sát, nuốt chửng và sinh sản – cứ theo vòng lập này, ta sẽ giành chiến thắng trong game.

Mặc dù không phải là việc bất khả thi, nhưng để cho chiến thuật này thành công thì cũng là việc không hề đơn giản. Nhưng tôi đã có sẵn trong tay hàng trăm con “Nhện Thợ” và “Nhện Máy Cưa”, cũng như một số công trình xây dựng đã được thiết lập ngay từ đầu. Cho dù độ khó của game đang được cài đặt như thế nào, xuất phát điểm của tôi thế này là một điều rất bất thường.

Nếu tôi nhìn tình huống này theo góc độ của một game thủ, tôi cảm giác là tôi đang chơi tiếp một màn chơi của ai đó vừa bỏ lại. Liệu có một người chơi khác đã ở đây trước tôi không? Nếu vậy chuyện gì đã xảy ra? Cô ta đâu rồi? Nếu Arachnea thật sự tồn tại ở đây thì có nghĩa là những phe khác cũng tồn tại phải không? Trong khi tôi không thể ngừng việc tự thắc mắc, một số câu hỏi không làm tôi cảm thấy quá lo lắng. Cho dù trước đây có một người chơi khác đã đến hay không, lũ “Swarm” cũng đang thể hiện lòng trung thành với tôi. Nếu có một người chơi như vậy từng xuất hiện, cô ta chắc chắn cũng đã rời khỏi thế giới này rồi.

Lũ “Swarm” chỉ chấp nhận một vị nữ hoàng duy nhất. Nói một cách khác, sẽ không có người chơi nào khác ngoài tôi có thể điều khiển Arachnea ngay thời điểm này – trừ phi xuất hiện một người chơi khác đã chọn chơi chung phe với tôi nhưng đã rời đi. Nếu vậy, cô ta có thể có được manh mối về cách để tôi về nhà.

Tôi cũng phải thận trọng khi giao tiếp với các phe khác. Tôi có thể nói chuyện với con người nhưng sẽ có nguy cơ là mối quan hệ thân thiện tạm thời này sẽ bị phá vỡ và họ sẽ cảnh giác cao độ với tôi ngay sau khi biết tôi điều khiển Arachnea. Arachnea không chủ trương ngoại giao với bất cứ phe nào và chúng yêu thích chiến tranh, nên sẽ không có gì lạ nếu tôi bị đá đít ngay ra khỏi cổng thành của con người. Tôi có thể tưởng tượng được viễn cảnh mình sẽ nhanh chóng bị ghét như thế nào.

Nếu tất cả những việc này chỉ là một trò lừa đảo tinh vi, tôi sẽ phá lên cười như điên dại, tuy nhiên ý thức tập thể của lũ “Swarm” đã liên kết với ý thức của tôi lại quá thật. Tôi có thể cảm nhận được chúng, trải nghiệm được những giác quan của chúng và hiểu được mong muốn của chúng.

Chiến thắng.

Lũ “Swarm” không hiểu chiến thắng thật sự là gì và vì thế tôi cũng không hiểu rõ luôn. Nhưng chúng vẫn khát khao điều đó. Chiến thắng. Một chiến thắng mà tôi có thể dẫn chúng đến. Một chiến thắng mà tất cả chúng tôi đều tự hào. Chiến thắng hay là chết.

“Thưa nữ hoàng, quần áo của ngài đã được chuẩn bị xong.”

Ngoài việc thu thập thông tin về thế giới này và địa hình xung quanh đây, tôi cũng phải kiểm tra tình trạng của bản thân. Mười tám tuổi, tôi đã được coi là một người trưởng thành tại Nhật Bản. Đúng ra phải là như vậy, nhưng không biết tại sao mà cơ thể bây giờ của tôi chỉ trông như một đứa trẻ mười bốn tuổi. Chiếc áo khoác có mũ trùm đầu mà tôi mặc thay cho áo ngủ giờ đây có kích cỡ khá lớn và trông nó cứ như muốn trôi tuột ra khỏi cơ thể tôi.

Tôi thật sự không biết tại sao cơ thể tôi lại thu nhỏ lại và làm cách nào tôi đến được thế giới này nên tôi cố hết sức tập trung toàn bộ đầu óc để nhớ lại. Tôi đã làm gì trước khi đến đây nhỉ? Tôi không biết. Điều cuối cùng tôi nhớ là tôi đang bật cái máy tính để bàn của mình. Cái máy tính để bàn yêu dấu của tôi chỉ có thể chạy cấu hình tối thiểu của game, nhưng tôi đã hy vọng mình vẫn có thể chơi được một hay hai trận – và chuyện gì đã xảy ra sau đó vậy?

Tôi không hiểu gì cả. Có một sự xáo trộn trong ký ức của tôi. Vì một nguyên nhân nào đó, tôi đã quên hoàn toàn về lũ “Swarm”, về những việc mình đã làm trước khi đến đây và thậm chí là tên của trò chơi này. Liệu tôi có mắc bệnh gì về thần kinh không, hay là đây là sự ảnh hưởng của thế giới này lên tôi? Nếu tôi mắc bệnh thần kinh, mọi việc tôi đang trải qua cho đến tận bây giờ chỉ là một ảo giác sao. Và nếu đây là ảo giác của tôi, chẳng phải tôi nên đến bệnh viện để kiểm tra y tế sao?

Tôi sống một mình và đang học đại học, tôi luôn gọi về cho ba mẹ vào mỗi cuối tuần để báo cho họ biết là tôi vẫn ổn. Mặc dù đây chỉ là những chuyện vặt vãnh, tôi thật sự phải cố gắng nhớ lại tất cả mọi thứ có thể. Nếu tôi có thể biết vì sao mình đến được đây, có lẽ tôi sẽ tìm ra được cách để quay về.

Tôi thật sự không có ý định ở lại trong cái thế giới điên khùng này mãi mãi. Khi tôi lãnh đạo Arachnea đến chiến thắng như một vị nữ hoàng của chúng, tôi sẽ quay về. Tôi có thể hơi tự kỷ, nói theo một kiểu nào đó, nhưng tôi vẫn có nơi để trở về. Đây không phải nơi tôi thuộc về, cái thế giới hỗn độn có lũ “Swarm” này tồn tại.

“Thưa ngài?”

“À, xin lỗi. Ta sẽ thử chúng ngay, đặt chúng ở ngay đó.”

Con “Nhện Thợ” đem đến cho tôi một số quần áo để thay, và theo lệnh của tôi, nó đặt quần áo lên cái giường theo hướng tay tôi đang chỉ. Tôi gọi đó là giường nhưng nó chỉ là một hòn đá lớn với một ít rơm phủ trên bề mặt. Có thể thấy là cuộc sống của tôi ở đây khá là nghèo nàn. Tôi phải ghi chú lại để nhắc mình nhớ nâng cao chất lượng cuộc sống ở đây.

“Để xem quần áo thế nào…”

Tôi xem xét quần áo mà các con “Nhện Thợ” đã làm cho mình với một mức độ kỳ vọng vô cùng thấp.

“…có lẽ mình không thể mặc nổi mấy thứ này đâu.”

Chuyện gì thế này, thứ tôi thấy là một chiếc váy thật đẹp. Nó được làm từ loại vật liệu trông như lụa và có vẻ ngoài xa hoa đến mức cứ như được làm trong thời đại nữ hoàng Victorian. Không có đường may nào hiện rõ trên váy, cứ như tấm lụa tự mình định hình theo hình dạng của chiếc váy. Bỏ qua một vài chỗ hơi xẻ và phần hở lưng, chiếc váy này quá hoàn hảo.

“Mình đồng ý với quan điểm: một trong những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống là chúng ta cần được mặc đẹp” tôi thì thầm với chính mình khi mặc chiếc váy lên người. “Ngoài việc mặc đẹp, mình đã có một chỗ để ở, mặc dù nó cần được nâng cấp. Vấn đề quan trọng còn lại bây giờ là tìm kiếm thức ăn.”

Thức ăn rất là quan trọng. Là một con người, tôi cần phải ăn để sống và với lũ “Swarm”, chúng cần thức ăn làm nguyên liệu để tạo thêm nhiều “Swarm” hơn nữa. Theo thiết lập của game, thực phẩm là một nguồn tài nguyên rất quan trọng để sản xuất ra hầu hết các loại lính, ngoại trừ một số đơn vị máy móc hay chủng loại đặc biệt, và như tôi đã nói, lũ “Swarm” dựa vào thịt để sản xuất đơn vị chiến đấu. Thịt của bất kì loài động vật nào cũng tốt, miễn là có nguồn cung ổn định. Tôi cũng có thể tận dụng cả những phần thịt thừa bị bỏ lại.

“Thưa nữ hoàng.”

Một âm thanh bất ngờ vang lên bên tai tôi.

“Hả?”

“Một ngôi làng đã được định vị. Khá là đông dân. Chúng ta sẽ làm gì với nó?”

Một con “Swarm” được tôi cử đi trinh sát đang báo về; báo cáo được gửi trực tiếp đến tôi thông qua ý thức tập thể. Tôi tập trung suy nghĩ vào ý thức của con “Swarm” đang làm công việc trinh sát đó. Một bản đồ lập tức hiện ra trong đầu tôi, nó giống hệt như bản đồ trong game. Tôi đã phóng ý thức của mình bao trùm lên ý thức con “Swarm” đó, việc này hoạt động giống hệt như là tôi đang click chuột trái vào con “Swarm” đó trên máy tính.

Ngay sau đó, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi. Tôi có thể nhìn thấy đó là một ngôi làng, có khoảng ba mươi người đang chạy xung quanh làng và trông họ có vẻ hoảng loạn. Nhưng có một thứ khác đang thu hút lấy sự chú ý của tôi.

“Họ là…yêu tinh?”

Dân làng có lỗ tai nhọn và dài giống hệt những yêu tinh.

Yêu tinh là một chủng tộc theo hướng tốt, phe của họ có tên là “Fly Greene.” Yêu tinh là những bậc thầy du kích, những sinh vật yêu tự nhiên nên họ sử dụng các đơn vị lính có liên quan đến rừng, giống như là các tiên cây cho các chiến thuật tấn công của mình. Cũng có chủng loại yêu tinh bóng tối, là chủng loại yêu tinh theo hướng quỷ, nhưng chủng loại này có nước da màu xanh dương. Những yêu tinh trong ngôi làng này chỉ là những yêu tinh bình thường.

Fly Greene có thể đột nhiên xuất hiện và biến mất ngay vào rừng, họ có thể phát động các cuộc tấn công rất bất ngờ và rất khó để phòng bị, tuy nhiên với số lượng yêu tinh trong ngôi làng này, tôi có thể dẫm nát họ một cách dễ dàng. Liệu tôi có nên càn quét ngôi làng này bây giờ không nhỉ?

Tôi có thể…và việc này còn dễ hơn ăn cháo. Tôi đã thề sẽ dẫn lũ “Swarm” đến chiến thắng mà. Tôi có thể phục kích những yêu tinh lỡ rời quá xa khỏi làng để lấy thịt tươi để gia tăng sức mạnh cho đạo quân của tôi, và sau đó tôi sẽ dễ dàng dẫm đạp tất cả kẻ địch bằng đội quân đông đảo của mình.

Tất nhiên là cái kế hoạch phát triển quân đội như trên là cần thiết. Nhưng tình hình thực tế bây giờ có vẻ không giống như trong tưởng tượng của tôi lắm. Có một số điểm khác với những gì tôi đã biết khi chơi game.

“Thưa nữ hoàng, hãy hạ lệnh tấn công. Với số lượng quân đội của chúng ta bây giờ, chúng ta dễ dàng hạ gục và ăn tươi nuốt sống hết bọn chúng.”

“Chờ đã. Có một số thứ ta muốn kiểm chứng trước.”

Có một số thứ tôi phải kiểm tra trước đã. Đầu tiên, đây có thật sự là thế giới trong game không vậy? Nếu tôi đoán sai, tôi sẽ có những quyết định sai lầm nghiêm trọng.

Điều thứ hai: thật không bình thường khi có ai đó lại xây dựng một ngôi làng mà không có hệ thống phòng thủ; nếu một người chơi khác phát hiện ra, anh ta sẽ tấn công và xóa xổ nó ngay lập tức. Mặc dù là làng này nhìn khá lớn, nhưng nó không có hệ thống phòng thủ gì cả. Không có lính canh, không có tường bao quanh, không có các công trình quân sự dùng để phòng thủ. Làng này hoàn toàn dễ bị tấn công, cứ như là nó mọc lên từ lúc bắt đầu game và hoàn toàn không có bước phát triển nào đến tận bây giờ.

Giống như họ đang mời gọi chúng tôi đến và cắn đứt đầu họ vậy.

Oh, vâng. Tôi thật sự bắt đầu suy nghĩ giống một con “Swarm” rồi đó.

Quay trở lại, không một người chơi bình thường nào, kể cả là AI, sẽ xây dựng một ngôi làng mà không có hệ thống phòng thủ như giống vậy hết. Điều này cộng với cái bản đồ xa lạ, tuy thật khó để tin, nhưng có lẽ ở đây không phải là thế giới trong game mà tôi đã biết. Nơi này giống như một thế giới hoàn toàn khác và Arachnea cũng là một loại sinh vật ngoài hành tinh đối với nơi này.

À vâng, tôi cũng là một sinh vật ngoài hành tinh ở đây.

Vì vậy, tôi phải xác nhận chuyện này trước khi lên kế hoạch cho những bước hành động tiếp theo của mình. Nhấc chiếc váy dài của mình lên, tôi cho gọi một con “Nhện Máy Cưa” đến và nhảy lên lưng nó. Tôi triệu hồi một vài con khác và tiến thẳng đến làng yêu tinh.

Nếu ở đây không phải thế giới trong game, những kế hoạch cho tương lai lúc này của tôi có khả năng sẽ thất bại.

++++++

“Haa... Haa...”

Những hơi thở khó khăn vang lên trong rừng. Họ đang bị truy đuổi bởi những tiếng la hét man rợ - giọng của những gã đàn ông sống ngoài vòng pháp luật. Với hai dụng cụ phát sáng, những bước chân nhẹ nhàng lướt thoăn thoắt đang bị truy đuổi bởi những bước chạy nặng nề của năm hay sáu gã đàn ông.

“Lysa, nhanh lên! Nhanh chân lên! Bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!” một nam yêu tinh trẻ la lên. Anh ta chỉ khoảng mười sáu tuổi và đang cầm trong tay một cây cung nhỏ, thứ anh ta nhận được khi vừa mới sinh ra.

“Hãy cứ mặc em, Linnet...” cô gái yêu tinh lên tiếng, trông nhỏ chỉ khoảng chừng mười bốn tuổi.

“Em biết là anh không thể làm thế mà! Chúng ta sẽ cùng nhau trở về nhà!”

Linnet quay trở lại nắm tay và kéo Lysa chạy về phía trước. Nhưng chỉ như thế rõ ràng là không đủ.

“Chúng ở đằng kia! Tao đã thấy những đứa yêu tinh!” một tiếng la khàn khàn vang lên ngay phía sau họ.

Một nhóm những gã đàn ông đang mặc trên người những bộ quần áo bẩn thỉu đang nhắm thẳng đến hướng của hai yêu tinh. Với những bước chạy nặng nè, chúng đang khép vòng vây, một số nắm chặt trong tay dao găm và rìu, một số lắp tên và giương cung. Chỉ cần liếc sơ qua, ai cũng có thể nhận ra đây là một lũ sống ngoài vòng pháp luật. Đó cũng là những tên thợ săn, và đương nhiên không phải là thợ săn động vật bốn chân – chúng là những thợ săn nô lệ.

“Hãy bỏ mặc em và chạy đi Linnet! Nếu không anh cũng sẽ trở thành nô lệ!” Lysa nài nỉ.

“Anh sẽ không để ai trong hai đứa mình trở thành nô lệ hết!” Linnet vừa nói vừa bắn một mũi tên về phía bọn cướp.

“Ái chà, cẩn thận.” một tên giống như thủ lĩnh nhóm thợ săn nô lệ nhanh chóng lùi lại tránh mũi tên. “Đứa con trai khó xơi đấy. Tụi bây, giết tên yêu tinh đang cầm cung và bắt con nhỏ đó.”

“Rõ, thủ lĩnh”

Những tên thợ săn nô lệ với những tấm khiên gỗ trên tay nhanh chóng tiếp cận Linnet, chúng nở những nụ cười nham hiểm trên mặt trong khi Linnet vẫn cố gắng bắn những mũi tên vào chúng. Những mũi tên chỉ chạm vào các tấm khiên, ghim chặt vào đó hoặc là văng ra một cách vô vọng.

“Linnet, làm ơn, hãy chạy ngay đi!”

“Đáng chết! Phải chi anh mạnh hơn... dù chỉ một chút!” Linnet hét lên trong tuyệt vọng.

Lysa bắt đầu bật khóc. Những tên thợ săn nô lệ đã sắp bắt được Linnet, chúng sẽ tóm lấy cậu ta và chặt đầu cậu bằng lưỡi rìu của chúng. Số phận của Linnet đã được an bài.

Nhưng đúng lúc này…

“Aaaarghhh!”

Đột nhiên nửa thân trên của tên thợ săn nô lệ, tên sắp tóm lấy Linnet, đã biến mất. Hay nói đúng hơn…nó bị xé toạch bởi hàm răng của một loại côn trùng khổng lồ. Sinh vật này có hàm răng sắc nhọn và những chiếc lưỡi hái gắn trên chân đang nhỏ từng giọt máu xuống đất, nó liếc những đôi mắt vô hồn và đáng sợ của mình sang các tên thợ săn nô lệ khác. Kích thước của nó lớn hơn nhiều so với lũ thợ săn nô lệ và nó đang nhai rau ráu nửa thân trên bị đứt lìa của tên thợ săn mà nó vừa xử lí.

“Cái quái gì…cái quái gì thế này?!” sự xuất hiện bất ngờ của con côn trùng này khiến đám thợ săn nô lệ rơi vào hoảng loạn.

Thế nhưng sự hỗn loạn thật sự chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Sáu con côn trùng khác xuất hiện từ các lùm cây và bắt đầu lao vào cắn xé lũ thợ săn nô lệ thành từng mảnh. Lũ thợ săn nô lệ thậm còn không có lấy cơ hội để la hét. Cổ họng của chúng bị cắt đứt chỉ trong vài giây ngắn ngủi, và khi máu và nước bọt bắt đầu trào ra từ miệng, những con côn trùng tiếp tục cắn xé lên cơ thể của lũ thợ săn nô lệ. Trong sự hỗn loạn như vậy, vài giọt máu bắn thẳng vào mặt Linnet.

“Cứu với…” một trong số những tên thợ săn nô lệ còn chưa kịp nói hết câu, cái đầu của hắn đã bị cắt đứt lìa khỏi cơ thể bởi một trong những lưỡi hái của con côn trùng kia khiến phần cơ thể còn lại của hắn chỉ có thể run bật bật theo phản xạ dưới đất.

“Đây không phải là sự thật! Tao chưa bao giờ nghe nói đến có sự tồn tại của loài quái vật này!” tên thủ lĩnh hét lên. “Không thể nào! Những con thú này là loại quái gì vậy?!”

Hắn ta quay đầu bỏ chạy nhưng một con đã đứng chắn trước mặt hắn. Con quái vật cạ cạ răng nanh của nó vào nhau như đang suy nghĩ xem liệu nó nên xé hắn ra hay là nên nuốt sống hắn. Không có một tia trắc ẩn nào hiện lên trong đôi mắt vô hồn của con quái vật.

“Eek! Lạy chúa, xin hãy cứu con!” gã đàn ông la lớn, khuỵu gối xuống đất.

Đáp lại lời cầu nguyện của hắn, con côn trùng từ từ giơ lưỡi hái đẫm máu của nó lên cao. Khoảng khắc chiếc lưỡi hái hạ xuống, tên thủ lĩnh kia sẽ chết chắc. Hắn ta cố gắng thu nhỏ người như một tử tù đang chờ giây phút thi hành án tử, lúc này, con côn trùng trước mặt hắn hiện lên như một vị đao phủ chuyên nghiệp.

Sau đó, chỉ với một cú đánh, hắn lăn ra bất tỉnh.

“Đủ rồi.” Giọng một cô gái vang lên giữa không trung.

“Ngài chắc chứ, thưa nữ hoàng?”

“Ừ. Ta cần khai thác thông tin từ hắn.”

Cùng lúc này, một cô gái bước ra khỏi lùm cây.

“Cô ấy đẹp quá…”

Cô gái rất đẹp và đang khoác trên người một bộ váy theo kiểu hoàng gia.

Cô ấy đứng thẳng, không một chút run sợ giữa cảnh tượng như trong địa ngục với đầy máu và nội tạng của những tên thợ săn nô lệ vương vãi khắp mặt đất. Bị vẻ đẹp của cô gái mê hoặc, Lysa chợt quên hết toàn bộ nỗi sợ của mình và bắt đầu nhìn chằm chằm về phía cô gái mới đến với một sự tò mò và nể phục.

“Ta có một vài chuyện muốn hỏi hai người” cô gái cất tiếng. “Hai người sống trong ngôi làng gần đây có đúng không?”

“Cô biết về…Cô là ai?!”

Linnet vội vã rút ra một mũi tên trong khi lũ côn trùng chuẩn bị sẵn tư thế tấn công. Lưỡi hái của chúng đã sẵn sàng, những chiếc răng nanh đang nghiến chặt với nhau, những chiếc đuôi chứa nọc độc chết người đang đung đưa phía sau. Nếu Linnet hành động thiếu suy nghĩ, anh ta sẽ là xác chết tiếp theo.

“Ngươi không cần căng thẳng như vậy. Ta vừa cứu mạng hai ngươi đó.”

“Bọn chúng là…?”

“À, chúng là những người hầu của ta.”

Linnet nhìn cô gái bằng đôi mắt mở to kinh ngạc “Cô là một phù thủy đúng không?”

“Không. Ta là…” cô gái hất mái tóc đen của mình ra sau trước khi nói tiếp, bên cạnh cô là đạo quân côn trùng khát máu.

“Nữ hoàng của Arachnea.” Cô ấy nở một nụ cười như thể những gì cô ấy vừa nói chỉ là một trò đùa. “À, đây là lần đâu tiên sau nhiều giờ ta nói chuyện với người khác…À, ờ, chủng tộc gần giống con người. Ta sẽ hỏi lại một lần nữa: hai người đến từ ngôi làng gần đây có đúng không? Hay hai ngươi không biết gì về ngôi làng đó?”

“Đúng vậy. Chúng tôi đến từ làng Baumfetter,” Lysa trả lời.

“Lysa!”

“Linnet, cô ấy vừa cứu chúng ta. Chúng ta nên mời cô ấy ghé qua làng để nói lời cám ơn.” Bỏ qua thái độ ngạc nhiên quá nỗi của Linnet, Lysa nói tiếp “Chúng tôi sẽ dẫn cô đến làng của mình. Liệu…những người bạn côn trùng này có thể đến luôn không?”

“Những sinh vật đáng thương này sẽ rất là lo lắng nếu ta rời chúng quá xa, nên ta sẽ dẫn một con theo bên cạnh mình” nữ hoàng trả lời.

“Vậy xin hãy đi theo tôi, thưa nữ hoàng. Lối này.”

“Cám ơn.”

Thế là Lysa dẫn nữ hoàng về làng của họ, theo ngay phía sau là Linnet. Cả hai yêu tinh đều không chú ý rằng những con côn trùng đang kéo mấy cái xác vào trong các lùm cây…hay nụ cười bí hiểm trên môi của nữ hoàng Arachnea.

++++++

“Linnet! Lysa!”

“Hai đứa đã đi đâu vậy? Mọi người đã rất là lo lắng đó!”

Tôi thấy khi Linnet và Lysa vừa bước chân vào cái làng mà con “Nhện Máy Cưa” đã phát hiện ra – làng Baumfetter – cả hai người liền bị dân làng vây quanh.

“Chúng con lên núi để hái thuốc. Không phải cơn cảm lạnh của Oksana ngày càng tệ hơn sao?”

“Trẻ con thì không cần quan tâm đến việc đó đâu! Mặc dù ta rất cám ơn về lòng tốt của hai đứa.”

Linnet và Lysa đã đi ra ngoài hái thuốc để giúp cho một dân làng đang bị bệnh. Họ bị những tên thợ săn nô lệ, bọn đang phục kích trong rừng, phát hiện và bị chúng đuổi theo suốt trên đường trở về làng. Khi trời gần tối, dân làng mới nhận ra là hai đứa trẻ vẫn chưa về nhà, lúc này họ mới biết hai yêu tinh trẻ đã mất tích. Có vẻ như dân làng đang thảo luận liệu có nên tổ chức một đội tìm kiếm hay không.

“Có chuyện gì xảy ra với hai đứa khi ở ngoài làng không?”

“À, chúng con đã chạm trán với một nhóm thợ săn nô lệ…”

“Thợ săn nô lệ?!” những dân làng trừng lớn đôi mắt. “Và sau đó thế nào?! Làm sao mà hai đứa thoát được?!”

“À vâng, có người đã cứu tụi con. Thế nên, erm, chúng con muốn giới thiệu cô ấy với mọi người.” Linnet và Lysa chớp mắt trao đổi với nhau.

“Vâng. Cô gái này đã cứu tụi con. Cô ấy tự xưng là nữ hoàng của Arachnea.”

Lẽ tự nhiên, tôi bước ra trước mặt mọi người.

“Cái… cái con quái vật này là thứ gì vậy?!”

“Môt con quái vật?!”

Ánh mắt của dân làng không hướng về phía tôi mà chăm chú nhìn vào con “Nhện Máy Cưa” đằng sau tôi. Nó chỉ đứng đó một cách rất yên lặng nhưng mà vẻ ngoài của nó thì có chút…hơi quá kích thích với những người mới gặp lần đầu.

“Đừng lo lắng, nó sẽ không tấn công đâu,” tôi cố gắng xoa dịu dân làng. “Đó là người hầu cận trung thành của ta.”

“Cô có thể điều khiển cái thứ này…con quái vật này?”một yêu tinh già bước ra khỏi đám đông dân làng. “Cô là một phù thủy sao?”

“Ta không phải là một phù thủy, ta là nữ hoàng của Arachnea. Ông có bao giờ nghe nói về Arachnea chưa?”

“Arachnea? Đó là tên của một vương quốc sao? Nó ở đâu vậy? Trong ngần ấy năm sống trên đời, tôi e là tôi chưa bao giờ nghe đến tên của một nơi như vậy.”

Đúng như tôi nghĩ. Dân làng ở đây không biết gì về Arachnea. Nếu đây là thế giới trong game, không thể nào họ không nghe nói về sự đáng sợ của Arachnea. Dù có sống ở những đất vùng xa xôi đến đâu, dù cho thuộc phe nào hay thậm chí có thuộc tộc người hay không. Ai cũng đều biết về tên của loài côn trùng đã tạo ra những cuộc nhấn chìm như những trận đại hồng thủy làm xóa sạch nhiều quốc gia và thành phố.

Trong thế giới game, chỉ có những người đã chết mới không biết gì về Arachnea. Vậy có nghĩa là thế giới này không phải là thế giới trong game.

Bây giờ tôi có thể chắc mẩm về điều đó.

“À vâng, nữ hoàng của Arachnea, chúng tôi rất cám ơn cô đã cứu những đứa trẻ của chúng tôi.”

“Đừng quan tâm. Ta chỉ làm những gì ta thích mà thôi.”

Vị yêu tinh già cuối thấp đầu bày tỏ lòng biết ơn và những dân làng khác cũng làm theo ông ấy, nhưng tôi đã ngăn họ lại. Tôi cứu hai yêu tinh trẻ chỉ để có thể tạo thiện cảm với đám dân làng, thế nên sự cảm kích của họ làm tôi cảm thấy có chút tội lỗi. Tôi hành động với một mục đích cá nhân; tôi không hề cứu hai đứa trẻ đó bằng lòng tốt phát ra từ trái tim ấm áp nào hết.

Tôi biết rất rõ rằng tôi không phải là một người tốt.

“Thật ra, ta muốn làm một cuộc giao dịch với mấy người” tôi nói và chuyển đề tài. “Mấy người có đang nghe ta nói không vậy?”

“Đừng nói với chúng tôi là cô là một thợ săn nô lệ?”

“Không, ta không phải. Ta không cần nô lệ. Ta cần thức ăn.”

Và ngay khi tôi vừa nói, bụng của tôi réo lên hưởng ứng.

“Erm, ta sẽ rất hài lòng nếu mấy người có thể đưa ta cái gì đó để ăn ngay bây giờ,” tôi nói với họ trong khi hai má mình hơi ửng hồng.

++++++

“Cám ơn, đồ ăn ngon lắm.”

Tôi đặt muỗng lên trên bàn và kết thúc bữa ăn của mình. Các món ăn trong làng Baumfetter chủ yếu gồm các món làm từ nấm, rau và đậu. Món súp rau ngon tuyệt cú mèo. Tôi quá đói nên đã ăn rất nhiều súp.

Tuy nhiên, việc cân bằng dinh dưỡng ở đây thật sự có vấn đề.

“Bộ mấy người không ăn thịt sao?”

Không có món ăn nào tôi được phục vụ có thịt trong đó hết. Tất cả đều là đồ chay và chỉ có đậu nành là cung cấp protein. Tôi không biết rõ về dinh dưỡng học, nhưng thật sự thì chỉ với đậu nành là có thể cung cấp đầy đủ protein sao? Không dinh dưỡng không phải vấn đề quan trọng nhất bây giờ. Vấn đề quan trọng nhất tôi gặp phải còn rắc rối hơn thế.

“Chúng tôi không thể đi săn vào mùa này,” trưởng làng giải thích với tôi với thái độ xin lỗi. “Chúng tôi có một ít lương khô, nhưng…”

Không có thịt đồng nghĩa rắc rối to.

Tôi có thể dùng nấm và cỏ để tạo ra “Nhện Thợ”, nhưng tôi cần thịt để tạo ra các loại “Swarm” khác nữa. Tôi phải có thịt nếu tôi muốn gia tăng sức mạnh cho đạo quân của mình. Không cần biết tôi sẽ chiến đấu với ai, tôi phải xây dựng đạo quân đủ lớn để có thể giúp lũ “Swarm” đạt được mong muốn của chúng.

Ý thức tập thể nói cho tôi biết lũ “Swarm” muốn chiến thắng, mặc dù là điều kiện để giành được chiến thắng ra sao thì tôi hoàn toàn không được biết.

“Hiểu rồi. Vậy là phải thực hiện kế hoạch B thôi.”

Tôi đã dự tính sẽ gặp phải trường hợp này ngay từ khi tôi phát hiện ra ngôi làng yêu tinh này rồi, thế nên tôi đã lập sẵn một kế hoạch dự phòng trong đầu.

“Những tên thợ săn nô lệ lúc nào cũng lảng vảng quanh đây phải không?”

“Vâng, chúng là một vấn đề nghiêm trọng với chúng tôi,” trưởng làng trả lời. “Chúng cũng là những tên cướp nữa và chúng đã gây ra rất nhiều xáo trộn cho khu vực quanh đây.”

“Được rồi. Vậy là ổn thỏa nếu ta giết chúng phải không?”

Tôi cố gắng đặt một câu hỏi trông hết sức bình thường để không làm trưởng làng quá hoảng sợ.

“Giết chúng?” trưởng làng mở trừng hai mắt.

“Ờ. Chúng gây ra rắc rối cho làng của ông, không phải sao?” tôi nói. “Ta rất vui lòng khi xóa sổ chúng hộ các ông.”

“Tôi hiểu rồi…đây là phần giao dịch mà cô muốn thương lượng với chúng tôi.”

“Đúng. Tôi mừng vì ông đã nắm được trọng tâm vấn đề nhanh chóng đó.”

Tôi muốn làm một cuộc giao dịch mà dân làng sẽ phải trả phí cho tôi để tôi đảm bảo an toàn cho họ. Nếu khu vực này an toàn, đây là điều tốt cho cả hai bên. Tôi đưa ra một đề nghị mà họ không thể từ chối. Sẽ tốt cho họ nếu họ được chúng tôi bảo vệ, còn hơn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ con cái mình sẽ bị bắt đi làm nô lệ…miễn là họ có thể chấp nhận sự xuất hiện của các con “Swarm” với hình dạng hơi lạ.

“Đổi lại, cô muốn thứ gì?”

“Càng nhiều thực phẩm tươi càng tốt. Dĩ nhiên là trong trường hợp dân làng không thiếu thức ăn.”

Tôi có thể dùng thực phẩm tươi để ăn và tạo ra “Nhện Thợ”. Tôi cũng phải tự cung cấp thức ăn cho mình, thiệt giống y như tôi là một đơn vị lính trong game, haiz đây thật sự là một rắc rối mà khi chơi game tôi không hề gặp phải.

“À, chúng tôi không ngại, nhưng đó là tất cả yêu cầu của cô sao?” trưởng làng hỏi.

“Đương nhiên là ta còn một điều kiện nho nhỏ khác, các ông đừng quan tâm đến cách ta xử lí xác của những tên thợ săn nô lệ và những tên cướp được chứ.” tôi trả lời với một nụ cười mỉm.

“Xác…xác của chúng sao?”

“Đúng. Xác của chúng.”

Và đây là kế hoạch B: sử dụng xác của những tên sống ngoài vòng pháp luật làm nguồn cung cấp thịt. Tôi đã có thể giết hết dân làng và dùng họ làm nguồn cung thực phẩm cho mấy con “Swarm” rồi đó chứ bộ.

Đó là nguồn gốc sức mạnh của Arachnea mà: chúng tàn sát phe khác, ăn xác và tạo ra nhiều “Swarm” hơn, vòng lập này cứ tiếp diễn như thế mỗi khi tấn công một phe nào đó. Cũng có những phe khác có khả năng ăn tươi nuốt sống đối thủ, nhưng Arachnea là mạnh nhất trong số đó.

Lũ “Swarm” giết được càng nhiều, thì số lượng “Swarm” được tạo ra càng nhiều, và số lượng cứ tăng dần cho đến lúc quân số đủ lớn cho một cuộc thảm sát quy mô lớn. Tạo ra đội quân ma quỷ, đó chính là lối chơi của Arachnea.

“Nên, đừng bao giờ hỏi về những cái xác,” tôi nhấn mạnh. “Mấy người không cần quan tâm đến vấn đề đó đâu nhé.”

“Hiểu rồi, tôi đảm bảo sẽ không ai thắc mắc hết.” trưởng làng trả lời một cách hết sức cẩn trọng.

Đây sẽ là một giao dịch thất bại nếu tôi thực hiện trong lãnh địa của con người. Chỉ có yêu tinh mới chấp nhận giao dịch thế này của tôi.

“Chúng ta sẽ thường xuyên ghé qua để lấy phần thức ăn của mình. À, và, ta có thể đặt một câu hỏi không: ông có biết thành phố gần đây nhất là ở đâu không? Chỗ mà giao dịch thông thương phát triển và tốt nhất là có chợ bán thịt.”

“Thị trấn Leen ở hướng Tây phù hợp với yêu cầu của cô. Ở đó có một khu chợ rất lớn nhưng chúng tôi không mua bán nhiều ở đó.”

Đương nhiên là kế hoạch của tôi không dừng lại ở việc thu hoạch nguồn thịt từ những tên thợ săn nô lệ.

“Cám ơn. À, ta sẽ để lại một vài đứa nhỏ canh chừng khu vực quanh đây, nên nếu mấy người thấy những kẻ lạ mặt xâm nhập, cứ báo động, lũ nhỏ của ta sẽ xử lí bọn xâm nhập trong tích tắc.”

Công việc của tôi ở làng này coi như là xong. Tất cả việc còn lại là xem kế hoạch diễn ra có hiệu quả hay không.

++++++

Tôi đã ra lệnh kéo tên thủ lĩnh thợ săn nô lệ về căn cứ của Arachnea. Hắn bị trói và bịt miệng bằng những sợi tơ của lũ “Swarm”, thậm chí hắn còn không thể hét lên khi bị vây xung quanh bởi hàng đống con “Swarm”. Tôi có một chút xíu tội nghiệp hắn, nhưng mà nghĩ đến việc hắn suýt nữa bắt hai đứa trẻ yêu tinh làm nô lệ, tôi hoàn toàn không còn thiện cảm với hắn.

Một tên có hành động độc ác như vậy có cần ta phải thương xót không? Tôi nghĩ là không đâu. Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đang cầu xin tôi rủ lòng thương xót.

“Cho phép hắn nói chuyện.”

“Vâng thưa nữ hoàng.”

Theo lệnh của tôi, một con “Nhện Máy Cưa” đã dùng lưỡi hái của mình tháo những sợi tơ quanh miệng tên cướp. Lưỡi hái cắt nhẹ qua miệng hắn, nhưng sau những việc hắn đã làm, hắn xứng đáng bị hơn thế.

“Cái…?!Chuyện gì đang diễn ra, những sinh vật này là gì?!” gã đàn ông hét ầm lên. “Cô định làm gì tôi?!”

“Câm mồm.” tôi dẫm lên mặt hắn, ấn gót giày lên trán của hắn. “Ta không muốn nghe ngươi thốt ra bất cứ một từ nào nữa.”

Tôi cảm thấy được một sự tàn nhẫn đang trỗi dậy từ trong cơ thể mình.

Không. Người xấu. Xấu. Không nên bị cuốn theo lối suy nghĩ của lũ “Swarm”.

“Nói cho ta biết, ngươi có từng nghe về Arachnea chưa?”

“Erm, chưa. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy. Đó là tên một tổ chức phải không? Những sinh…vật…này là một phần của nó à?”

“Im đi” tôi đá nhẹ vào đầu để bắt hắn im lặng. “Ta mới là người đặt câu hỏi ở đây.”

Hắn cũng không biết gì về Arachnea luôn, điều này sẽ không xảy ra nếu đây là thế giới trong game. Đúng như dự đoán luôn. Nơi này thật sự không phải thế giới trong game.

“Chà, nếu ngươi không có thông tin ta cần, ta nghĩ ngươi đã hết giá trị rồi.”

“Chờ đã! Xin đừng giết tôi! Tôi sẽ làm bất cứ cái gì cô muốn! Tôi sẽ cung cấp cho cô những nô lệ miễn phí! Tôi có rất nhiều những cậu trai trẻ khỏe xinh đẹp! Bọn họ sẽ giúp cô cảm thấy thỏa mãn! Nên làm ơn…!”

Phải nghe thấy những lời cầu xin của hắn làm tôi muốn bịt tai lại liền. Việc hắn muốn mua chuộc tôi làm tôi cảm thấy buồn nôn quá.

“Chà, ta không có ý định giết ngươi đâu. Ta sẽ sử dụng tốt ngươi mà.” Tôi đến gần đồ vật được đặt ngay bên cạnh mình.

Đó là một cái Lò Ấp Trứng.

Tôi đã ra lệnh cho các con “Nhện Thợ” làm ra thứ này từ sớm. Nếu phải mô tả thì nó giống như tử cung của nhiều người đem khâu lại với nhau. Nói chung là khá khó để có thể tưởng tượng ra chính xác được.

Tôi bỏ vào tất cả thịt hươu và thỏ phơi khô mà tôi đã lấy được từ làng yêu tinh vào trong lò, sau đó tôi nói to và rõ ràng loại “Swarm” mà tôi muốn tạo ra:

“Nhện Ký Sinh”.

Cái lò bắt đầu co bóp, phồng lên xẹp xuống và tạo ra những âm thanh kinh dị. Một móng vuốt nhỏ nhô ra khỏi lò và tiếp sau đó đó, sinh vật vừa được tạo ra văng ra ngoài không trung.

Nó giống như một con bò cạp nhỏ, hay phải nói là giống một loại nhện kì lạ nổi tiếng, nhện lạc đà. Sinh vật kinh dị mới được tạo ra là loại “Nhện Ký Sinh” và nó có vai trò quan trọng cho sự thành công của kế hoạch B của tôi. Dù cho nó không có khả năng chiến đấu nhưng nó có một kỹ năng hết sức đặc biệt nha.

“Ngươi là một thợ săn nô lệ phải không?” tôi hỏi trong khi để con “Nhện Ký Sinh” bò lên tay mình.

“Đúng-đúng vậy. Tôi thề là tôi sẽ không bao giờ tấn công bất cứ yêu tình nào nữa đâu.” gã thủ lĩnh bắt đầu nói lắp bắp trong tuyệt vọng.

Dĩ nhiên đó là một lời nói dối trắng trợn rồi. Nếu tôi thả hắn đi, hắn sẽ lại tấn công các yêu tinh. Nhưng nếu tôi sử dụng hắn, sẽ không còn vấn đề gì nữa nha.

“Ta nghĩ đã đến lúc ngươi nếm thử mùi vị làm nô lệ là thế nào” vừa nói xong, tôi nhét ngay con “Nhện Ký Sinh” vào miệng hắn.

Hắn cố nhổ nó ra nhưng con “Nhện Ký Sinh” đã chui sâu vào bên trong. Khi nó đã tìm được chỗ thích hợp, nó sẽ vươn dài các chân nhỏ xíu của mình ra khắp cơ thể gã đàn ông và cuối cùng là bao trùm lên não của hắn.

“Ah, aah, aahhh, aaahhhh...”

Gã đàn ông lên cơn co giật vài lần, nôn thốc nôn tháo rồi hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

“Cởi trói cho hắn” tôi ra lệnh.

Con “Nhện Máy Cưa” xé nhỏ những sợi tơ buộc quanh hắn ta.

“Đứng lên”

Gã nô lệ đứng lên theo lệnh của tôi.

“Hô to lên: nữ hoàng muôn năm.” Tôi ra lệnh.

“Nữ hoàng muôn…năm…” gã nô lệ nhìn tôi với đôi mắt vô hồn.

Đúng như tên gọi, “Nhện Ký Sinh” sẽ bám vào trong cơ thể nạn nhân và biến họ thành những con rối vô hồn chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân – là tôi – đưa ra. Nếu tôi ra lệnh cho hắn tự sát, tên nô lệ này sẽ tìm mọi cách để tự sát.

Loại nhện này khá là hữu dụng. Ta có thể dùng nó để chiếm quyền điều khiển những đạo quân mạnh mẽ của kẻ địch hay cho nó giả trang thành một đơn vị lính của phe địch để tiến hành trinh sát hay là để âm thầm làm gỏi hết các đơn vị xây dựng của phe địch.

Ngoài chiến thuật đơn giản là sử dụng đám “Nhện Máy Cưa” nghiền nát kẻ địch, Arachnea cũng có những phương án tác chiến phức tạp hơn để tấn công kẻ địch khi họ mất cảnh giác. Điều này làm cho Arachnea thật sự thú vị khi chơi và cũng là lí do tại sao tôi lại thích các đơn vị lính của Arachnea nhiều đến thế, bắt đầu từ loại “Nhện Máy Cưa”. Tuy các phe khác cũng hay nhưng tôi đã lỡ yêu Arachnea mất rồi.

“Chậc chậc, bây giờ thì ngươi đã biết cảm giác làm nô lệ là thế nào.”

Phần kinh khủng nhất là ý thức của nô lệ vẫn còn đó. “Nhện Ký Sinh” chỉ đơn giản là cướp lấy quyền điều khiển thân thể của hắn ta, mọi giác quan và cảm nhận của hắn vẫn còn nguyên. Hắn có thể cảm nhận rõ được những cái chân của con “Nhện Ký Sinh” đang bám vào trong cổ họng và xung quanh não của mình.

Chết còn sướng hơn là còn sống mà như thế này đó.

Tuy các giác quan vẫn cảm nhận được nhưng hành động của cơ thể lại do một người khác điều khiển. Đó quả là ác mộng. Tôi không tài nào tưởng tượng ra được cái cảm giác khi có một sinh vật nào đó bám vào trong cổ họng và não của mình là thế nào.

Gã này là một thợ săn nô lệ, trở thành nô lệ là báo ứng của hắn. Tôi có thể thản nhiên nói như thế mà không cảm thấy một chút do dự nào cả. Hãy phục vụ ta đi, đồ cặn bã.

“Ta có một công việc cho ngươi. Một công việc rất quan trọng nên ngươi tốt nhất là làm cho tốt. Ngươi không có quyền lựa chọn nào đâu.”

Với những mệnh lệnh vừa được đưa ra, kế hoạch B của tôi đã được phác họa một cách hoàn chỉnh.

Kế hoạch B là thu hoạch thịt trong hòa bình. Ngay lúc này, chúng tôi không bước vào một cuộc chiến tranh, nhưng tôi sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hết cho mọi trường hợp có thể xảy ra. Do đó, tôi sẽ tiến hành một cuộc mua bán.

Tôi không biết kế hoạch của mình có thành công hay không cho đến khi thử làm. Dù sao thì, thế giới này hoàn toàn xa lạ với tôi nên chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Có thể có những khó khăn nằm ngoài dự đoán sẽ xuất hiện hay cũng có thể cả thế giới này sẽ đứng ra cản trở tôi đạt mục tiêu của mình.

Nhưng chẳng phải là có một câu ngạn ngữ: bạn sẽ không bao giờ có thể biết nếu bạn không thử.

giống câu nói kinh điển “Full victory-nothing else” của tướng General Dwight D. Eisenhower đã nói vào ngày 6/6/1944 với các lính nhảy dù của Anh trước khi họ lên máy bay tham gia vào cuộc tấn công trên không lớn nhất vào Đức Quốc Xã trong thế chiến thứ 2. một giai đoạn trong lịch sử nước Anh dưới thời trị vì của Nữ hoàng Victoria vào thế kỷ 19 Fertilization Furnace Parasite Swarm Nhện lạc đà, loài sinh vật có ngoại hình kỳ dị lai giữa bọ cạp và nhện, sinh sống chủ yếu ở sa mạc. Mặc dù có tên gọi là nhện lạc đà và được xếp vào lớp nhện nhưng chúng không thực sự là loài nhện mà nằm trong họ với bọ cạp và còn được gọi là bọ cạp gió. Hệ thống cơ hàm của chúng có cấu tạo giống hệt bọ cạp nhưng không có đuôi và có hình dáng giống với loài nhện. Với kích thước cơ thể có thể lên tới 15cm, nhện lạc đà còn được gọi với cái tên là nhện khổng lồ. Nhện lạc đà có khả năng di chuyển rất nhanh, đạt tới tốc độ 50 km/h và có thể nhảy tới độ cao 2m.