Joou Heika no Isekai Senryaku

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6942

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 36

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 22

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 90

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 88

Vol 01 (Đã hoàn thành) - Chương 7: Trận chiến tại Leen

Toàn bộ Quân Đoàn Viễn Chinh Phương Đông đã tập kết tại Leen. Cộng thêm số quân đang đồn trú ở đây từ trước, Leen đã trở nên cực kì chật chội với sự xuất hiện của hàng đống binh lính. Các sĩ quan chỉ huy đã bao trọn toàn bộ các nhà trọ trong thị trấn, họ hạ lệnh thu mua hết tất cả lương thực và ra lệnh quét sạch tất cả cửa hàng trong thời gian nhanh nhất để đảm bảo có đủ vật tư cần thiết cung cấp cho quân đoàn.

 “Anh nghĩ chúng ta sẽ đối đầu với thứ gì trong trận chiến này?” Gran Ginzbel hỏi bạn mình khi họ đang ngồi uống trong một quán rượu. Gran là chỉ huy của tiểu đoàn số ba thuộc trung đoàn thứ nhất, trong khi bạn của anh là chỉ huy của tiểu đoàn số một.

Gran là một người đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi, và anh ấy có hơi quá tuổi để giữ chức chỉ huy một tiểu đoàn ở thế giới này. Tuy nhiên, Gran đã chứng minh giá trị của bản thân qua các khóa huấn luyện tân binh. Có lẽ vì tính cách quá thẳng thắn và thường xuyên dám thốt ra những lời nói thẳng nói thật của mình mà anh ta đã không được cất nhắc lên các vị trí cao hơn. Gran đã kết hôn được năm năm và có một cô con gái nhỏ khoảng ba tuổi khá là đáng yêu. Anh ấy đã để vợ và đứa con nhỏ của mình ở lại thủ đô trong khi bản thân hành quân đến Leen.

 “Đây là một trận chiến kỳ lạ nhất mà tôi từng tham gia,” bạn của Gran đáp lời trong chua chát. “Thật khó có thể tin được là lũ yêu tinh đã tiêu diệt toàn bộ các hiệp sĩ dòng thánh Augustine. Đội trưởng của họ có khả năng triệu hồi một thiên thần đó, anh có biết điều đó không? Làm sao mà cái bọn có lỗ tai dài như lưỡi dao đó có thể đánh bại những hiệp sĩ mạnh nhất của vương quốc chúng ta và còn hạ gục luôn cả một thiên thần được chứ hả?”

Các hiệp sĩ dòng thánh Augustine được xem là những những chiến binh hùng mạnh nhất ở Maluk. Khi đội quân đông đảo gồm 30,000 người của đế quốc phương nam đến tấn công Maluk, chỉ với hơn trăm hiệp sĩ, họ đã dễ dàng chặn đứng cả đội quân đó và đẩy chúng về lại phía bên kia sông Themel. Và tất cả những đứa trẻ ở Maluk đều thích được nghe kể về những giai thoại của các hiệp sĩ dòng thánh Augustine và cả về những chiến tích anh hùng của họ.

 “Anh có nghĩ là lũ yêu tinh đã phục kích họ không?” Gran hỏi.

 “A, các lãnh đạo cao tầng đều nghĩ là Nyrnal có thể đã phái một đội quân phục kích trong khu rừng. Có lẽ bọn yêu tinh đã chỉ cho Nyrnal con đường để có thể tấn công thẳng vào nước ta mà không cần băng qua sông Themel.”

Viên chỉ huy của tiểu đoàn số một nhúng một ngón tay vào ly rượu và bắt đầu phác họa một tấm bản đồ của lục địa này ngay lên mặt bàn. Với khu rừng của yêu tinh là tâm điểm của bản đồ, anh ta mô tả con đường tiến công mà Nyrnal có thể dùng để tấn công thẳng vào lãnh thổ của Maluk mà không cần phải băng qua sông.

 “Quân đội hoàng gia của Nyrnal sao? Tôi đã nghe nói là họ rất mạnh. Họ đã đánh bại và thâu tóm toàn bộ năm nước chư hầu ở phương nam để thống nhất tất cả lại và lập nên đế quốc Nyrnal chỉ trong vòng có bốn năm ngắn ngủi. Họ có vẻ còn đáng sợ hơn cả lũ yêu tinh nữa đó.”

 “Tôi nghĩ là chúng ta vẫn nên cẩn thận với lũ yêu tinh. Chúng là một bọn xảo quyệt, thích đặt bẫy để bắt con người. Bất kì ai bị chúng tóm được đều sẽ bị cắt tai và mũi, rồi chúng sẽ móc mắt họ, lột da họ và sau đó là ăn tươi nuốt sống họ. Bị lũ yêu tinh bắt là một cách chết mà tôi không hề muốn trải qua đâu.”

Hầu hết các tin đồn về yêu tinh đều là những câu chuyện bịa đặt nhảm nhí về sự đáng sợ của họ. Và dĩ nhiên là không ai thèm xác minh xem những câu chuyện đó có thật hay không nữa. Có một số ít người vẫn mua bán với yêu tinh, thế nhưng họ cũng chính là những người tham gia vào việc lan truyền các tin đồn chỉ vì họ không thể chấp nhận được việc yêu tinh quay lưng với Thần Ánh Sáng và chọn tôn thờ các vị thần rừng. Cũng chính vì lý do tôn giáo đó mà con người sẵn sàng tin rằng yêu tinh có thể làm ra bất cứ chuyện xấu xa gì dù cho là chuyện đó nghe có khó tin đến đâu đi nữa.

Bất cứ khi nào có trẻ con mất tích gần khu rừng, yêu tinh luôn là những người bị nghi ngờ đầu tiên. Không phải là bọn sói, cũng không phải là lũ gấu, chính yêu tinh là thủ phạm. Và cứ mỗi lần như thế, đức vua Ivan II lại phái một đội quân đến trấn áp và đốt cháy làng yêu tinh để cảnh cáo. Cuối cùng, các yêu tinh đã quá sợ hãi mà đành phải rút sâu vào trong khu rừng, và việc đó khiến con người lại càng khó khăn để có thể liên hệ với họ hơn, cuối cùng, những tin đồn được thêu dệt ngày càng trắng trợn và khó tin hơn nữa.

Yêu tinh ăn thịt người. Yêu tinh bắt cóc và hiến tế các trinh nữ loài người cho các vị thần của họ. Yêu tinh là hiện thân của những tội ác. Ngày qua ngày, các tin đồn độc địa và mê tín về yêu tinh xuất hiện ngày một nhiều hơn và nhanh hơn đến không tài nào đếm xuể.

 “Lần này, chúng ta sẽ làm việc dưới trướng của đại tướng General Chernov, huh? Tôi e là ông ấy sẽ bắt chúng ta thực hiện những hành động nhảm nhí quá. Có tin đồn là tướng Chernov đã vô cùng căng thẳng và lo lắng ngay khi nhận được lệnh sắc phong làm nguyên soái, thế nên ông ấy đã đối xử với cấp dưới của mình cực kì hà khắc. Thậm chí, có ai đó đã đặt biệt danh cho ông ta là Chernov Sát Nhân.”

 “Sao? Lúc nào, tôi cũng thấy ông ấy bình tĩnh và tập trung mà. Ông ấy cũng rất quan tâm đến cấp dưới của mình đó.”

Thật sự là họ đang được ngủ trên những chiếc giường ấm áp thay vì phải cắm trại ở ngoài trời, tất cả là nhờ vào sự làm việc chăm chỉ và sự quan tâm của đại tướng Chernov cùng các vị quân sư của ông ấy. Nhưng đương nhiên là những người lính bình thường vẫn phải cắm trại trong lều, chỉ có các sĩ quan chỉ huy mới được phép qua đêm trên những chiếc giường thoải mái tại các nhà trọ.

Và các bữa ăn của họ cũng như thế. Cám ơn sự nỗ lực làm việc của đội hậu cần, họ được phục vụ những bữa ăn có đầy đủ thịt tươi và rau xanh. Tất cả binh lính đã rất cảm kích vì điều này bởi họ không cần phải cố gắng nuốt trôi những cái bánh mì khô khan và cứng ngắc thường hay được phục vụ trên chiến trường nữa.

 “Và cho đến tận bây giờ vẫn không hề có bất cứ thông tin gì về kẻ thù thì đúng là kì lạ. Chúng ta cần khẳng định được chính lũ yêu tinh hay là đội quân của Nyrnal đã tiêu diệt toàn bộ hiệp sĩ dòng thánh Augustine.”

 “Đúng,” Gran gật đầu đồng ý. “Biết chính xác được kẻ thù là ai, chúng ta sẽ có thể lên phương án tấn công thích hợp nhất. Nếu đó là đội quân của Nyrnal, chúng ta phải dựa vào các tiểu đoàn của mình để tiêu hao dần binh lực của chúng. Nếu đó là lũ yêu tinh, chúng ta phải cẩn thận né tránh hết những cái bẫy của chúng và sau đó nghiền nát chúng bằng sức mạnh áp đảo của chúng ta. “

 “Tôi hy vọng chúng ta chỉ cần đối đầu với bọn yêu tinh mà thôi.”

 “Và trong trường hợp tệ nhất, Nyrnal và lũ yêu tinh đã liên minh với nhau thì chúng ta sẽ phải chiến đấu với cả hai phe một lúc.”

Hai vị tiểu đoàn trưởng cứ ngồi trò truyện hăng say trong khi đôi môi của họ không ngừng nhấm nháp từng ngụm rượu ngọt ngào.

 “Hãy cầu nguyện với Thần Ánh Sáng để trường hợp xấu nhất sẽ không diễn ra. Có lẽ Thần Ánh Sáng đang phù hộ cho chúng ta!” viên chỉ huy của tiểu đoàn số một hô to lên, anh ta loạng chạng cầm lấy ly rượu của mình và vung nó lên cao ngay sau câu nói.

 “Anh nói đúng.” Gran nở một nụ cười cay đắng và cũng nâng ly của mình lên. “Có lẽ Thần Ánh Sáng đang phù hộ cho chúng ta!”

Gran không có niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của thần thánh. Anh ấy chưa từng nhìn thấy các thiên thần, và anh đã được sinh ra và lớn lên trong một thôn làng nghèo khổ đến mức nếu thần có thật sự tồn tại trên thế giới này thì chắc hẳn ngài đã bỏ quên nơi đó rồi. Gran không tin là Thần Ánh Sáng sẽ phù hộ cho họ khi tình huống xấu nhất xảy ra đâu.

Vâng, mặc dù anh ấy vừa bị bắt phải thốt ra lời cầu nguyện với Thần Ánh Sáng, Gran thật sự không cảm thấy có bất kì niềm hy vọng nào trong chuyện đó.

++++++

Chuông báo động reo vang vào lúc ba giờ sáng, ngay trước khi bình minh kịp ló dạng.

 “Chuyện gì xảy ra?”

General Chernov, vị nguyên soái của Quân Đoàn Viễn Chinh Phương Đông, lập tức bật dậy khỏi giường và vội bắt lấy một cấp dưới của mình để tìm hiểu tình hình.

 “Vâng, thưa ngài, à, chuông báo động reo lên vì một trong các cửa thành đã bị tấn công. Cuộc chiến vẫn đang diễn ra; lực lượng dân quân đang giao chiến với kẻ thù.”

 “Cổng thành bị tấn công sao?! Tại sao các ngươi chỉ phái lực lượng dân quân đi xử lí vậy hả?! Nếu một trung tâm kinh tế như Leen sụp đổ, đó sẽ là một cú đánh chí mạng vào vương quốc này đó! Cử đội quân chính quy của chúng ta đi ngay và đẩy lùi cuộc tấn công nhanh!”

 “V-vâng, thưa ngài!”

Ngay sau mệnh lệnh của tướng Chernov vừa ban ra, gã binh lính vội vàng chạy ra ngoài. Cổng thành đang bị tấn công là cửa phía đông của Leen. Tiểu đoàn số một đã được điều động một cách nhanh chóng để ra ứng chiến – chỉ huy tiểu đoàn chính là người bạn ngồi uống rượu cùng Gran vào đêm qua. Đó cũng là tiểu đoàn đầu tiên đến cổng phía đông.

Tuy nhiên…

 “Nhân danh Thần Ánh Sáng…thứ này là gì vậy hả?”

Mặt đất gần cổng thành xuất hiện một cái lỗ có đường kính rất lớn và sâu hun hút. Từ cái lỗ đó, rất nhiều những hàm răng nanh sắc nhọn phóng ra và lao thẳng đến những người dân quân đang cố gắng chiến đấu trong tuyệt vọng để bảo vệ thị trấn của họ, chúng tóm lấy họ và lập tức kéo họ xuống lòng đất. Các dân quân điên cuồng chống trả bằng một loạt những trận mưa tên được bắn ra từ những chiếc cung dài và những cái nỏ, thế nhưng, lũ quái vật đang ẩn nấp trong cái hố kia đã dễ dàng di chuyển tránh được tất cả mũi tên.

Viên chỉ huy của tiểu đoàn số một đã không thể nào tin vào mắt mình. Tất cả những việc đang xảy ra đều giống như trong một cơn ác mộng kinh hoàng.

 “Hê, anh kia!” một người đàn ông nhìn vào viên chỉ huy và la lớn. “Nếu anh cứ tiếp tục đứng như trời trồng ở đây, chúng sẽ cắn đứt đầu anh ngay lập tức đó! Leo lên phía trên cổng thành hay trèo lên một tòa nhà ngay!”

 “Các anh đã nghe thấy lời người đàn ông đó nói rồi đó! Lập tức di chuyển mau! Nhanh chân lên!” Vị chỉ huy của tiểu đoàn số một lập tức hạ lệnh, thế nhưng, anh ta đã hành động quá trễ rồi.

Những hàm răng khổng lồ liên tiếp trồi lên mặt đất, hướng thẳng đến những người lính thuộc tiểu đoàn số một, chúng tóm lấy họ và kéo họ xuống lòng đất sâu thẳm. Những tiếng la hét trong tuyệt vọng của họ chỉ vừa vang lên từ bên dưới cũng lập tức bị cắt đứt bởi thứ sức mạnh khủng khiếp của đám quái vật kia. 

Những người lính may mắn còn lại trên mặt đất cứ co rúm cả người và khóc ngất trong sự kinh hoàng. Mặc dù lý trí cho họ biết, nếu tiếp tục đứng trên mặt đất thế này là một việc rất nguy hiểm, thế nhưng nỗi sợ đã xâm chiếm hoàn toàn tâm trí của họ, khiến họ không thể nào cử động được.

Thông thường, khi cảm giác lo lắng và sợ hãi xuất hiện, con người có xu hướng trở nên cứng đờ cơ thể; lúc này, sự phi lý trí và bản năng hành động nguyên thủy trong chúng ta sẽ chi phối hành vi của chúng ta. Cũng như khi não bộ của các người lính tràn đầy thứ hóc môn được tiết ra từ vùng não điều khiển cảm giác sợ hãi, một vài người đã hoàn toàn không còn điều khiển cơ thể mình được nữa.

 “Nhanh chân lên, mau đến đây! Nếu cứ đứng ì ra đó, chúng ta sẽ bị đập dẹp lép như lũ ruồi!” vị chỉ huy la lớn.

Một vài người lính dũng cảm đã có thể chế ngự được nỗi sợ trong lòng, họ nhanh chóng trèo lên những bức tường thành hay những tòa nhà gần nhất. Vị chỉ huy nhanh chân bỏ chạy về phía các bức tường thành, anh ta trèo lên cổng thành để có được tầm quan sát tốt nhất.

 “Chuyện gì đang diễn ra ở đây?!” vị chỉ huy hỏi.

 “Lũ quái vật đã tấn công chúng ta từ ngay phía dưới mặt đất!” đội trưởng đội dân quân trả lời. “Chúng tôi đã không thể làm gì được!”

 “Vậy ra những con quái vật này là kẻ thù của chúng ta sao?”

 Vị chỉ huy của tiểu đoàn số một có linh cảm chẳng lành. Xuất hiện những con quái vật tấn công bọn họ ngay từ phía dưới chân của họ đã đủ đáng sợ rồi, tuy nhiên, trực giác của anh ta mách bảo còn một thứ nguy hiểm hơn đang chờ đợi ở phía trước.

 “Ôi, lạy Thần Ánh Sáng! Lũ quái vật đang kéo đến! Một…một đàn quái vật đang tiến sát cổng thành! Số lượng của chúng đông khủng khiếp, tôi không tài nào đếm được!”

Trực giác của vị chỉ huy đã chính xác. Trong khi lực lượng dân quân và binh lính của tiểu đoàn số một đang bị một đám quái vật phục kích từ phía dưới mặt đất, một lượng lớn quái vật đang áp sát cổng thành từ hướng đông. Chúng giống như một sự tổng hợp lai tạo từ các loài: nhện, bò cạp và kiến. Mặc kệ chúng là thứ gì đi nữa, chúng đang áp sát cửa đông của Leen với số lượng khổng lồ.

Chúng bao phủ toàn bộ mặt đất và đang di chuyển theo từng hàng dọc thẳng tấp. Không có bất kì lực lượng quân đội nào quanh đây có đủ khả năng để chống lại một đội quân đông đảo toàn quái vật như vậy cả. 15,000 tinh binh được phái từ thủ đô Siglia đến đây không thể đủ để chống lại làn sóng quái vật đang tràn đến. Khi vị chỉ huy nhận ra được sự thật tàn khốc đó, anh ta quá sợ hãi đến mức dường như đã chết lặng ngay tại chỗ.

 “Lũ quái vật đang tấn công cổng thành!”

Lũ quái vật ẩn nấp dưới lòng đẩy đã trồi lên và tập hợp lại trước cửa thành, chúng đang tấn công trực tiếp vào cửa thành từ bên trong. Bọn quái này cũng giống như được lai tạo từ rất nhiều loại côn trùng khác nhau, nhưng chúng được gắn thêm những hàm răng có chiều dài tương đương với cánh tay của một người trưởng thành. Lũ quái vật đang sử dụng những cái cơ hàm khổng lồ này để kẹp vào các thanh chắn khóa cổng và phá hủy chúng.

 “Đội cung thủ, sẵn sàng bắn tên! Đừng để bọn chúng phá được cổng thành!” vị chỉ huy hét lớn.

Theo lệnh của anh ta, những mũi tên đã được bắn liên tiếp về phía bọn quái vật, thế nhưng, lớp vỏ ngoài đen bóng của lũ quái vật đã khiến các mũi tên văng ra. Những mũi tên ghim trúng vào các khớp chân của chúng hay đâm vào mắt chúng dường như đem lại tác dụng…làm những con quái vật bị thương càng trở nên điên cuồng hơn.

Bất kì con quái vật nào bị thương do những mũi tên gây ra đều bắt đầu tấn công loạn xạ khu vực xung quanh, chúng tóm lấy bất kì ai thiếu may mắn đang nằm trong tầm với rồi xé họ ra thành nhiều mảnh. Bọn quái vật thậm chí còn dùng chính cơ thể của mình đâm thẳng vào các bức tường thành khiến các bức tường rung lắc một cách dữ dội, một vài người lính đã mất thăng bằng và ngã xuống thẳng vào những hàm răng sắc nhọn hung hãng bên dưới. 

 “Ngừng lại! Ngừng bắn! Các anh chỉ khiến cho người của chúng ta chết nhiều hơn thôi!”

 “Nhưng, thưa chỉ huy, có một đội quân côn trùng khổng lồ đang áp sát chúng ta kìa!”

Ngoài những con côn trùng khổng lồ đang tấn công cổng thành, còn có một số lượng kinh khủng các con côn trùng khác đang xông thẳng về phía họ từ đằng xa. Tiếng lạo xạo phát ra khi chân của chúng va vào nhau trong khi di chuyển vang vào tai của tất cả binh lính ở đây và khiến họ hết sức lo lắng. Họ còn cảm nhận được rõ mồn một sự di chuyển của đàn côn trùng đang làm cho mặt đất phải rung lắc dưới chân mình.

Tình hình đang trở nên ngày càng tuyệt vọng hơn.

 “Chúng sẽ phá hủy được cửa thành thôi!” có ai đó đã bật khóc.

 “Hức, hức, hức! Bọn quái chết tiệt này là gì vậy?!”

Thanh chắn cuối cùng đã bị phá hủy, và cánh cổng lập tức mở toang ra.

 “Chẳng lẽ chính là lũ quái vật này mới là thứ đã tiêu diệt các hiệp sĩ dòng thánh Augustine?”

 “Chúng đến từ khu rừng. Chúng ta không cách nào có thể đánh bại chúng. Chắc chắn chính là bọn chúng đã làm việc đó…”

Khi tinh thần chiến đấu của các binh lính chùng xuống, tay họ không còn cử động được nữa và họ chìm sâu vào nỗi sợ hãi.

 “Tiếp tục bắn tên, trừ phi các anh muốn kết thúc trong bụng của chúng! Ta ra lệnh bắn tên!”

Vị chỉ huy của tiểu đoàn số một đã đích thân tấn công để xốc dậy tinh thần của toàn quân và để họ tiếp tục chống trả lại cuộc tấn công. Thế nhưng, một cơn bão quái vật đã ập đến, chúng xuyên qua cánh cổng đang mở toang và bắt đầu trèo lên các bức tường thành. Lần lượt từng người lính đều bị nuốt chửng. Không…không phải là nuốt chửng. Họ bị xé thành nhiều mảnh giống như cách bọn trẻ đang xé toạch những món đồ chơi của chúng vậy. 

 “Lũ quái vật đáng chết! Bọn đáng nguyền rủa kia!”

Vị chỉ huy giơ cao thanh kiếm của anh ta, cố gắng hết sức để chống lại những sinh vật này…thế nhưng, tất cả đều vô ích.

Trước khi kịp nhận ra, toàn bộ tiểu đoàn của anh ta đã bị xóa sổ và anh ta đang bị sáu con côn trùng khổng lồ bao vây.

“Ahaha... hahaha...”

Vị chỉ huy buông kiếm xuống trong tuyệt vọng. Chỉ trong tích tắc, anh ta bị xé thành nhiều mảnh.

Giờ đây, kẻ thù đã xuyên qua được tuyến phòng vệ của Leen, không còn gì có thể ngăn chúng tràn vào thị trấn được nữa.

++++++

 “Lùi lại! Rút lui đi! Chúng ta không thể chống lại chúng đâu!”

Quân đoàn của Maluk đã cố gắng chống trả lại lũ côn trùng đang tràn vào Leen trong suốt một tiếng qua, thế nhưng tất cả mọi nỗ lực của họ đều trở nên vô dụng.

Những thanh kiếm không thể nào đâm xuyên qua lớp vỏ ngoài cứng rắn của bọn quái vật, và cả những mũi tên cũng thế. Còn nữa, lũ côn trùng có số lượng lên đến mấy ngàn – à không, phải là hàng ngàn con. Quân Đoàn Viễn Chinh Phương Đông chỉ gồm 15,000 người, họ không hề có bất cứ cơ hội nào để có thể chống trả lại cuộc tấn công của những sinh vật đáng sợ và có tổ chức này cả.

Đội quân côn trùng đã hoàn toàn nhấn chìm Leen bằng quân số khổng lồ của chúng, chúng xé toạch tất cả mọi thứ mà chúng nhìn thấy trên đường di chuyển bằng những chiếc răng nanh và những lưỡi hái sắc nhọn. Tất cả các con đường đều đã bị lắp đầy với hàng đống xác chết binh lính, thế nhưng bọn quái vật không hề để ý mà cứ tiếp tục tiến thẳng đến trung tâm của thị trấn.

 “Rút lui?! Anh nghĩ là chúng ta còn có thể chạy đến chỗ quái quỉ nào nữa hả?!” Gran òa khóc trong nỗi kinh hoàng.

Anh đích thân tham gia vào trận chiến với thanh kiếm luôn nắm chặt trong tay, Gran đang cố gắng hết sức chống trả lại bọn quái vật để có thể bình an quay về nhà. Cho dù họ chạy đến đâu, họ cũng đều bị vây quanh bởi lũ sâu bọ này từ mọi hướng.

 “Chỉ huy, cửa tây đang mở!” một cấp dưới của Gran nói. “Chúng ta nên di chuyển về hướng đó!”

 “Được. Nhưng trước khi di chuyển, chúng ta cần phải hạ lũ quái vật xung quanh đây đã!” Gran nói rồi chém xuyên qua một đám quái vật bằng thanh kiếm bản to của mình. Những thanh trường kiếm thông thường và cả những mũi tên đều không thể xuyên thủng được lớp vỏ cứng rắn của lũ côn trùng này, thế nhưng, những loại vũ khí kim loại nặng như những chiếc kích hay các thanh gươm bản to có thể hạ được chúng.

 “Bất kì ai đang cầm những chiếc kích hay gươm bản to, tiến lên phía trước mở đường! Chúng ta đi!” Gran hét lớn.

 “Tuân lệnh, thưa chỉ huy!”

Thế là tiểu đoàn số ba bắt đầu di chuyển về hướng cửa tây. Những tiếng la thất thanh vang lên khắp trong từng ngõ ngách của thị trấn. Bọn côn trùng không hề phân biệt đâu là binh lính, đâu là những thường dân, chúng tấn công và nuốt sống bất cứ ai chúng gặp trên đường. Gran chắc chắn đã nghe thấy những tiếng thét chói tai của các cô nàng hầu rượu mà anh đã gặp trong quán rượu tối qua.

Nhưng hiện giờ, Gran và tiểu đoàn của mình không còn thời gian để cứu những dân thường vô tội. Tìm được cách để sống sót là điều duy nhất họ có thể làm ngay bây giờ. Dù có bao nhiêu tiếng la cầu cứu vang lên, họ cũng bỏ ngoài tai tất cả và tiếp tục di chuyển về hướng cửa tây.

Gran tự nhủ với bản thân là anh phải sống sót qua được chuyện này. Vì để có thể gặp lại vợ và đứa con gái yêu quý nhất mà anh đã thề phải bảo vệ bằng cả tính mạng, anh nhất quyết phải sống và thoát ra được cơn ác mộng tồi tệ này. Gran không thể cứu được ai nữa ngoài chính bản thân của mình. Anh cứ lập đi lập lại những lời đó trong đầu trong khi cố gắng hết sức bỏ chạy để trốn thoát.

Bộ giáp ngày càng trở nên nặng nề hơn, và anh rất muốn cởi phăng nó đi. Thế nhưng, Gran sợ rằng lũ côn trùng sẽ tấn công và có thể dễ dàng xé mình ra thành nhiều mảnh, anh quyết định tiếp tục cố gắng chịu đựng sức nặng của bộ giáp trong khi di chuyển.

 “Dừng lại! Các ngươi là đồng minh hay kẻ thù? Hãy xưng tên đơn vị của mình ra!” một sĩ quan cao cấp dừng cuộc chạy trốn điên cuồng của họ lại, anh ta đang cố gắng kiểm soát tình hình giữa sự hỗn loạn.

 “Đây là tiểu đoàn số ba thuộc trung đoàn thứ nhất! Chúng tôi nhận được lệnh rút lui!”

 “Rút lui?! Các người tính bỏ mặc Leen? Các người dự định đem một thị trấn kinh tế quan trọng của vương quốc cho bọn…bọn côn trùng này hả?! Nếu sự việc đáng xấu hổ này truyền ra ngoài, các người sẽ làm ô danh quân đội Maluk trong rất nhiều năm sau! Quay trở lại vị trí và tiếp tục chiến đấu ngay! Ta không cho phép các ngươi rút lui!”

 “Chúng tôi nhận được lệnh rút lui!” Gran hét vào mặt viên sĩ quan kia.

 “Chúng ta không hề hạ lệnh như vậy! Tướng Chernov đã nói chúng ta sẽ bảo vệ thành phố cho đến tận người lính cuối cùng! Bây giờ, quay lại tiền tuyến ngay và – “

Đúng ngay lúc này, những hàm răng to lớn xuất hiện từ lòng đất và kẹp chặt vào cơ thể người sĩ quan kia. Anh ta bị kéo ngay xuống lòng đất, chỉ còn những tiếng kêu cứu vọng ngược trở lại. Không một ai cố gắng cứu lấy anh ta cả.

 “Chúng ta đang thua. Không còn cách để cứu vãn tình thế, nếu chúng ta cứ tiếp tục ở lại đây, chúng ta sẽ chết hết,” Gran nói.

Những người lính sống sót của tiểu đoàn số ba đều gật đầu đồng ý.

Gran đã không còn là một người lính, bây giờ anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường đang muốn trở về nhà với những người thân yêu nhất của mình. Và cũng giống như những người lính còn lại tại đây, tất cả những gì anh ấy muốn là chạy thoát được khỏi cái địa ngục trần gian này. Bất kể là phải chịu hình phạt nào từ tòa án quân sự đi chăng nữa.

 “Chỉ một chút nữa là đến được cổng thành, và chúng ta sẽ thoát khỏi được cái hố địa ngục này. Chúng ta gần đến nơi rồi.”

Thế nhưng…

 “Đang cố chạy trốn đó à, các chàng trai?”

Cửa thành tây đã không mở như họ nghĩ. À, cửa thì mở, nhưng một cái mạng nhện khổng lồ đã chắn ngang con đường và ngăn không cho bất cứ ai có thể đi vào cũng như rời khỏi thị trấn. Vô số xác chết đang mắc vào mạng nhện.

 “Không thể nào…” Gran cảm thấy khó chịu trong bụng.

 “Nếu các ngươi dự định băng qua chỗ này, các ngươi sẽ phải chiến đấu với ta. Ta là Hiệp Sĩ Nhện Khát Máu Sérignan.”

Cô gái tự xưng tên mình là Sérignan có nửa thân dưới giống như một con côn trùng còn nửa thân trên là một cô nàng xinh đẹp. Cô ấy đang mặc một chiếc áo giáp có màu đỏ như máu, và đang cầm một thanh trường kiếm màu đen trên tay. Cô gái đang đứng chặn đường của Gran.

 “Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác…Mở đường máu thôi, lên nào các anh em! Cung thủ, yểm trợ cho chúng tôi! Bộ binh, cùng xông lên!”

Gran không hề nghĩ là cô gái trước mặt anh là con người; cô ta là kẻ thù.

Đơn vị bộ binh trọng giáp, những người lính khoác trên người những bộ giáp dày và sử dụng vũ khí là những chiếc kích và những thanh kiếm bản to, đứng dàn hàng phía trước trong khi đội cung thủ phía sau đang nhắm thẳng những mũi tên của họ vào cô gái – không, vào con quái vật tự gọi mình là Sérignan.

 “Tấn công!”

Tất cả cung thủ bắn tên cùng một lúc, đó là dấu hiệu bắt đầu cuộc chiến.

 “Đáng thương.”

Sérignan bắn một sợi tơ từ bụng của mình thẳng hướng một tòa nhà nằm bên kia đường, cô ấy dùng nó để nhảy lên cao. Cứ như thế, Sérignan đã dễ dàng né được trận mưa tên đang trút xuống chỗ mình vừa đứng.

 “Xung phong!”

Bất chấp sự quyết tâm của họ, đơn vị trọng giáp binh đang bước vào con đường chết.

“Gaaah!”

Sérignan đâm thanh kiếm vào đúng các khoảng hở nhỏ trên những chiếc mũ giáp, cô ấy dễ dàng nghiền nát nhãn cầu của những người lính bộ binh bằng một sự chính xác đến đáng kinh ngạc.

 “Đừng sợ! Tiếp tục tấn công!”

Gran hiểu tình hình đang ngày càng tệ hơn, thế nhưng, anh cũng biết họ bắt buộc phải chiến đấu. Một khi họ quay đầu bỏ chạy, cô nàng quái vật này sẽ lập tức đuổi theo và giết chết tất cả bọn họ. Ngay cả khi họ xoay xở để trốn thoát khỏi cô gái này, họ cũng phải đối mặt với cả một đạo quân quái vật đông nhung nhúc đang tràn ngập khắp các con đường xung quanh đây. Cách duy nhất họ có thể làm là phải xuyên qua được Sérignan và chạy thoát ra bên ngoài thị trấn.

 “Ta đã thấy rồi. Đây là tất cả khả năng của con người đó sao.”

Ba người lính bộ binh tấn công Sérignan cùng lúc. Cô ấy dùng những chiếc chân nhện sau lưng mình để đâm thủng ngực của hai người, và ngay sau đó, Sérignan vung thanh trường kiếm của mình lên, chém thẳng vào cổ họng của người thứ ba. Ba người lính ngã xuống trong vũng máu và không hề có bất kì cử động nào nữa.

 “Nhào vô hết đi, con người. Ta sẽ chém chết hết các ngươi, và dùng các ngươi làm nguyên liệu để tạo ra những đồng đội mới của ta.”

Sérignan đâm thanh trường kiếm về hướng của Gran và cùng lúc này, hai chiếc chân nhện trên lưng của cô ấy cũng hướng về phía anh ta.

 “Đơn vị trọng giáp binh, chuyển sang thế trận phòng thủ! Cung thủ, tiếp tục bắn tên!”

Gran đã nhận ra là việc di chuyển chậm chạp của các lính trọng giáp binh không thể nào theo kịp sự di chuyển quá nhanh nhẹn của Sérignan thế nên anh ấy đã dùng họ như những tấm chắn cho đội cung thủ.

 “Quá chậm! Quá yếu! Quá đáng thương!”

Những trận mưa tên trút xuống ngay vị trí của hiệp sĩ nhện khát máu, thế nhưng cô ấy đã đánh văng tất cả với chiếc đuôi và thanh gươm của mình. Không một mũi tên nào có thể chạm vào cô ấy dù chỉ một chút.

 “Đây là một cuộc chiến bất khả thi! Chúng ta không thể đánh bại thứ này đâu!”

 “Có ai đó không, làm ơn cứu với!”

Khi nhận ra các cuộc tấn công đều là vô ích, đội cung thủ lâm vào hoảng loạn và bắt đầu bỏ chạy.

 “Chờ đã! Hướng đó đầy những con côn trùng! Các người đang tự sát đó!”

Gran đã cố ngăn cản họ, thế nhưng những lời anh nói đều bị bỏ ngoài tai. Những người cung thủ đã bỏ chạy lập tức bị dồn vào một góc tường bởi hàng đống con côn trùng bò ra từ các ngõ hẻm, và liền ngay sau đó, cơ thể của họ bị xé thành nhiều mảnh bởi rất nhiều chiếc lưỡi hái và những hàm răng sắc nhọn. Đội cung thủ đã bị xóa sổ chỉ trong chớp nhoáng, chỉ còn lại một sự im lặng đáng sợ bao trùm.

 “Các ngươi sẽ tiếp tục chiến đấu giống như một lũ ngốc? Hay các ngươi sẽ đầu hàng số phận và chấp nhận trở thành nguồn nguyên liệu cho chúng ta?”

Sérignan bước tới gần Gran và đội trọng giáp binh, thanh kiếm của cô ấy đã sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.

 “Không một ai sẽ từ bỏ và chấp nhận để các người biến họ thành thức ăn hết!”

Gran đã hạ quyết tâm và ra lệnh cho đội trọng giáp binh cùng mình xông lên tấn công Sérignan một lúc. Sérignan đã bắn một loạt tơ lên mặt đất, chúng lập tức quấn quanh chân của những người lính và khiến họ đồng loạt vấp té. Gran là người duy nhất có thể tránh được, thế nhưng Sérignan đã khéo léo đỡ được nhát chém của anh ta.

 “Vẫn chưa xong đâu!”

Không đầu hàng, Gran chỉa mũi kiếm xuống đất để chuẩn bị tấn công lần nữa. Phải, phải, trái, trên, phải. Anh ấy tung những nhát chém vào Sérignan từ mọi hướng, nhưng kiếm thuật của cô ấy đã quá xuất sắc. Sérignan đã đỡ được mọi đòn tấn công của Gran, không sót một cú nào. Tiếp ngay sau đó, cô ấy đã đánh trả lại và chém một vết khá sâu vào cánh tay phải của Gran.

 “Mẹ kiếp,” Gran buông tiếng chửi thề rít quá kẽ răng.

 “Chỉ huy, anh có sao không?!”

Đội trọng giáp binh đã xoay sở để thoát khỏi đống tơ nhện và nhanh chóng chạy về phía Gran.

 “Tổng tấn công cô ta!” Gran gầm gừ đáp lại. “Cô ta chỉ có thể chống đỡ được ba người một lúc thôi! Nếu chúng ta tổng tấn công, cô ta sẽ không chống trả được đâu!”

 “Tuân lệnh!”

Năm người lính bộ binh lập tức tuân theo mệnh lệnh của Gran, họ xông lên tấn công Sérignan cùng lúc.

 “Ngươi nói là ta chỉ có thể giải quyết được ba tên một lúc thôi sao?”

Gran không thể tin vào mắt mình nữa.

Sérignan trói hai người bằng sợi tơ nhện, sau đó, nhanh chóng hạ gục ba người còn lại bằng thanh kiếm và những chiếc chân nhện của cô ấy. Cuối cùng, cô ấy quay lại kết liễu hai người lính đang bị kẹt trong tơ nhện bằng những nhát chém hết sức duyên dáng và mượt mà. Những dòng máu nhảy múa trên không trung, một vài giọt máu bắn lên lớp vỏ màu đỏ sậm của Sérignan và hòa lẫn vào đó một cách hoàn hảo.

 “Đến đây và đấu với ta nào. Ngươi là tên cuối cùng rồi đó,” Sérignan tuyên bố và chỉa thanh trường kiếm của mình vào Gran.

 “Ngươi là con côn trùng đáng nguyền rủa, con khốn!” Gran hét ầm lên trong khi đang dùng thanh kiếm của mình để chống đỡ cơ thể. “Lũ yêu tinh chắc chắn đã triệu hồi ngươi bằng ma thuật hắc ám!”

 “Ngươi nghĩ là yêu tinh đã triệu hồi bọn ta đó hả? Thật là buồn cười! Chúng ta được trao cho sự sống và thân xác bởi không ai khác ngoài nữ hoàng của bọn ta, vị nữ hoàng tối cao của Arachnea! Yêu tinh không hề triệu hồi chúng ta. Arachnea là có nền văn minh siêu việt hơn nhiều so với yêu tinh!”

 “Arachnea? Hóa ra đó là tên quốc gia của các người…Tại sao các người lại xâm lược chúng tôi?! Có phải các người là bọn man rợ ngu muội và không có nhân tính không?!” giọng của Gran tràn đầy đau đớn.

 “Buồn cười. Chính con người đã tấn công chúng ta trước. Các ngươi đã tàn sát đồng minh của chúng ta và khiến cho nữ hoàng nổi cơn thịnh nộ. Chính hành động của các ngươi đã làm cho nữ hoàng của chúng ta ra quyết định phải xóa sổ vương quốc xấu xa của mấy người khỏi thế giới này! Vương quốc của ngươi sẽ biến mất hoàn toàn. Không có bất kì ai có thể sống sót. Đó là mệnh lệnh của nữ hoàng. Nếu ngươi cảm thấy tức giận về điều này, hãy đi trách lũ hiệp sĩ dòng thánh Augustine vì đã đến tấn công làng Baumfetter.”

 “Hóa ra, chính các người đã giết bọn họ --“ 

Trước khi Gran kịp nói hết câu, Sérignan đã chém bay đầu anh ta. Máu phun ra và bắn thẳng lên bộ giáp của cô ấy khiến nó mang một màu đỏ sậm hơn và tối hơn.

 “Làm tốt lắm, Sérignan.”

 “Nữ hoàng bệ hạ!”

Vị nữ hoàng của Arachnea đến gần Sérignan. Nữ hoàng khoác trên người một bộ quần áo sang trọng, nó tạo nên sự tương phản rõ rệt với cảnh chiến trường đẫm máu và tràn đầy các xác chết này.

 “Dù vậy, cô đã nói quá nhiều đó nha. Chỉ cần giết chúng là được rồi; cô không cần phải nói chuyện với chúng. Tranh luận với những kẻ thua cuộc chỉ tổ phí thời gian mà thôi.”

 “Thần xin lỗi, thưa nữ hoàng!” Sérignan cúi đầu trong khi ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía nữ hoàng.

 “Ê, không sao. Dù sao thì cô cũng thật là tuyệt vời. Đúng như những gì mà ta đang mong đợi từ người anh hùng quý giá của mình luôn. Ta sẽ nuôi dưỡng cô thành con “Swarm” mạnh nhất trong lịch sử. Và đó cũng là lý do ta sẽ không cho phép cô chết trước mặt ta, có hiểu không?” giọng của nữ hoàng vang lên thật nhẹ nhàng.

 “Tuân lệnh, nữ hoàng,” Sérignan nói trong khi khóe mắt hơi cay cay. “Thần sẽ sống, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa.”

 “Ô, thôi nào, không khóc nhè nhá. Cô là một chiến binh mạnh mẽ hay là một đứa bé hay khóc nhè vậy hả?” nữ hoàng xoa nhẹ lên đầu Sérignan.

 “Thứ lỗi cho thần. Thần chỉ đơn giản là quá cảm động vì những lời nói tốt đẹp đó của người.”

 “Nghe này, lau nước mũi ngay đi và đi đặt dấu chấm hết cho trận chiến này. Khi chúng ta xong việc ở đây, chúng ta sẽ tấn công vào thị trấn kế tiếp, và cứ tiếp tục guồng quay như thế. Cho đến cuối cùng, chúng ta sẽ đánh thẳng vào thủ đô của chúng… Siglia.”

 “Sẽ theo ý người, thưa nữ hoàng.”

Và thế là trận chiến tại Leen đã hạ màn chấm dứt. 15,000 binh lính của Quân Đoàn Viễn Chinh Phương Đông đã bị xóa sổ hoàn toàn cùng với 150,000 dân thường tại Leen.

Thật không may cho những ai đã hy vọng là cơn ác mộng này sẽ nhanh chóng kết thúc, cuộc tấn công ồ ạt của đội quân “Nhện Máy Cưa” của nữ hoàng Arachnea chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.