Nhìn lại phần viết hôm qua khiến ta thấy hơi xấu hổ.
Bị xiên que nướng bởi Nữ Thần Tình Yêu các thứ các kiểu... Dù đó chỉ là một phép miêu tả tu từ, nhưng đọc qua đã sặc mùi tự ái quá rồi. Ta đã cố viết cái khỉ gì vậy? Tiểu thuyết à?
Không phải đâu.
Ta thua chỉ vì vận may của Jonathan tốt hơn --- và cả sự vô thức của hắn thôi, chắc thế. À, phải gọi là “tiềm thức” chứ nhỉ. Cái thứ ý chí đầy tính bản năng của hắn đã tận dụng được bức tượng Nữ Thần Tình Yêu trang trí ở đại sảnh của tòa dinh thự, và ta ăn đủ, vậy đấy.
Ta sẽ tường thuật đơn giản về màn đối mặt giữa hắn - với cơ thể máu thịt tầm thường và ta – ma cà rồng bất tử. Không có say mê bay bổng gì hết, chỉ có sự thật đã diễn ra thôi.
Sau khi nhìn thấy cơ thể bất tử của ta không xi nhê sau khi hứng chịu một loạt đạn của cảnh sát ---- sau khi nhìn thấy tốc độ hồi phục của ta, hắn đã định đốt ta đến chết, chắc thế.
Lửa nhỏ quá thì không được.
Hắn đã cố giết ta bằng một ngọn lửa lớn, đến mức nuốt trọn cả tòa dinh thự Joestar ---- thật lòng, ta đã nghĩ tên đó có ý định đồng quy vu tận với mình... Có vẻ như hắn định hi sinh thân mình ---- hắn muốn đảm bảo rằng ta phải bị cháy thành tro thành bụi, không thể thoát ra. Hắn vẫn sống sót, còn ta hóa thành cục than sống. Chỉ có một cách giải thích: do hắn số tốt, còn ta số xấu, hết.
Trước đấy, ta có nhắc đến sự vô thức ---- về cái cách tiềm thức của hắn đã sử dụng thiết kế của căn nhà hắn đã sống bên trong nửa cuộc đời, cái cách hắn sử dụng bức tượng Nữ Thần Tình Yêu được đặt ở đại sảnh, vân vân. Riêng về chuyện thông hiểu cấu trúc ngôi nhà ấy, ta và hắn chẳng hề kém cạnh nhau.
Nhưng hắn thoát được.
Ta lại “chết”.
Khác biệt ở đâu?
Như ta đã nói rồi đấy, vận may. Nhưng liệu đó có phải yếu tố định đoạt tất cả không?
Có phải “được phép lên Thiên Đường” được coi như điều quyết định thắng bại? Số đỏ thì được lên Thiên Đường, còn số đen thì nhịn? Thế thôi à?
Bỏ qua lòng kiêu hãnh và cao thượng.
Bỏ qua việc tốt và nhân tính.
….Ta tự hỏi, từ “Thiên Đường” mẹ ta hay nhắc đến được dựa theo tầng nghĩa nào? Đây không phải điều đáng để tâm vào lúc này, nhưng hiểu biết của ta về nó thật sự quá mơ hồ.
Thật khó để nghĩ về “Thiên Đường” của mẹ theo hướng tôn giáo. Có phải mẹ chỉ đơn giản đang nói đến “một nơi hạnh phúc hơn ở đây” thôi chăng? ---- Nói thật, không thiếu chỗ trên cõi đời này tốt đẹp hơn cái thị trấn đó, đúng chứ? Có thể lập luận một cách cực đoan rằng bất kì nơi đâu ngoài cái chốn ấy đều như “Thiên Đường”. Bước một bước ra khỏi nhà Brando, chỉ cần bước đúng một bước ra khỏi cái khu phố bần hèn kia, với mẹ, chính là “hạnh phúc”.
Mẹ đã được phép lên Thiên Đường.
Cách mẹ sống - chết ở thị trấn ấy tựa như một nhà sư khổ hạnh thực hiện sám hối để cố gắng đạt đến sự giác ngộ.
Tình yêu, hay một thứ gì đó tương tự?
Tình yêu cho cha ta, và tình yêu cho ta.
Và tình yêu cho những cư dân của thị trấn ---- như một Thánh Nữ.
Kiểu vậy à?
….Nếu mọi thứ được quyết định bằng vận may, vậy thì việc ghi chép này, cũng như bản thân việc mò mẫm “cách lên Thiên Đường” sẽ chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa. Bởi không cần biết ta nghĩ bao nhiêu, vò đầu bứt tai, bày mưu tính kế bao nhiêu, để rồi ngần ấy công sức đổ sông đổ biển vì những biến số, những tình hướng bất ngờ không thể đoán trước.
Vận may.
Có lẽ sự đen đủi của ta đã bắt đầu kể từ khi được sinh ra với Dario Brando là cha và người phụ nữ ngu ngốc kia là mẹ ---- còn vận may của Jonathan, phải rồi, bắt đầu khi hắn trở thành người thừa kế của gia tộc Joestar.
Hóa ra điều kiện tiên quyết nằm ở nơi sinh à?
Điều kiện tiên quyết nằm ở quê nhà chôn rau cắt rốn của mỗi người à?
Ta cho rằng ý kiến của Speedwagon chưa hẳn đã đúng. Môi trường hẳn mới chính là điều quan trọng nhất ---- hay có thể “ác bẩm sinh” ngang bằng với “sinh ra trong hoàn cảnh tồi tệ”?
Có được lên Thiên Đường hay không, hoàn toàn dựa vào hoàn cảnh ra đời của mỗi người ư?
Ta có thể khẳng định chắc chắn rằng mẹ không thể được lên Thiên Đường ---- nhỡ đâu, nhờ có những việc tốt mẹ đã thực hiện trong suốt cuộc đời hay vì bất cứ lí do nào khác ta chưa rõ, bà đã được tới Thiên Đường.
Tức là ta chỉ đang nghịch ngợm với một mớ bòng bong. Vô dụng và vô nghĩa.
Hay ta cứ thẳng tay quẳng cuốn sổ này đi luôn nhỉ?
Có lẽ như thế sẽ tốt nhất ---- có thể nếu ta vốn đã được phép lên Thiên Đường, việc lao tâm khổ tứ, suy nghĩ trăm bề hiện tại hoàn toàn không cần thiết, còn nếu không thì dù có cố mãi, mọi chuyện vẫn chẳng ra đâu vào đâu.
Nỗ lực vô ích, kháng cự vô dụng.
Lỡ như mọi chuyện vốn chỉ có vậy?