“Dio...“
“Ta đã nghe cả rồi.”
“Thật đáng tiếc.”
“Ta mang ơn với cha ruột con... Và ta đã rất cố gắng để trao cho con tình yêu tựa ruột thịt, và gửi gắm hi vọng nơi con như với con đẻ mình.”
“Tôi về phòng nghỉ đây, tôi không muốn nhìn thấy cảnh con trai mình bị bắt giữ...”
Đó là những lời ta nhớ được từ cha nuôi của mình.
Những lời của George Joestar.
Ông ta cũng giống với đứa con trai Jonathan của mình, nhìn ta với ánh mắt đượm buồn ---- đúng, không hề có chút cảm giác giả dối ẩn giấu đằng sau.
Ông ta trông thực sự rất buồn.
Và ta tin ông ta thật lòng không muốn nhìn thấy ta bị cảnh sát áp giải đi. Ta tin phần ông ta bảo rằng sự “yêu thương” và “hi vọng” ở ta ngang bằng với Jonathan không phải nói bừa cho qua.
Khi viết đến đây, ta đã nhận ra một điều.
Liệu George Joestar có thực sự biết về âm mưu của ta ---- về tâm địa hiểm độc trong đầu đứa con nuôi của mình không?
Và về gã đàn ông được nhắc đến, về kẻ mà ông ta nói mình “mang nợ”, Dario Brando. Ông ta thừa biết bản thân chẳng nợ nần gì lão, ông ta biết mình bị lão đục nước béo cò. Biết vậy, ông ta vẫn cứ khăng khăng bản thân mắc nợ cha ta, rồi còn nuôi dưỡng và thương yêu con trai mình nữa.
Loại người như ông ta chắc hẳn sẽ làm như thế.
Có thể ---- dù đã biết đứa con nuôi có mưu đồ hãm hại mình để chiếm đoạt quyền thừa kế, ông ta vẫn yêu thương ta như một đứa con nuôi, hay thậm chí như con ruột.
Thứ “thuốc bổ” ta đã tráo đổi.
Có lẽ ông ta vẫn nuốt đống thuốc ấy dẫu biết đó là kịch độc ---- thật đáng sợ. Nếu ông ta đã luôn nhắm mắt nhắm mũi mà uống thuốc độc, chỉ để hi vọng rằng ta sẽ từ bỏ kế hoạch của mình, rằng sẽ có chút cơ may ta sẽ thay đổi ---- Ý nghĩ kinh khủng ấy còn điên rồ hơn bất cứ thứ gì mà DIO ta, hay bất kì ai trên đời có thể mường tượng nổi.
Nó khác với lòng tốt hay vị tha.
Nó là tình yêu điên dại.
Rốt cuộc thì “người cho” ấy --- muốn trao cho ta bao nhiêu chứ?
….Chắc không đâu, ta lại nghĩ sâu xa quá rồi.
Ta hoài nghi việc có một kẻ dám thực hiện cái hành động vượt xa cả Đấng Cứu Thế đó.
Tình yêu của người cha này còn to lớn hơn cả của mẹ ta.
Nhưng ta vẫn nghĩ...
Rằng người cha đã lao ra cứu con mình để rồi phải chết dưới tay ta, người cha bị chính con nuôi mình đâm chết, có khi đã được lên Thiên Đường.
Tới nơi Thiên Đường mẹ không thể chạm tới.
Và có lẽ tại nơi đó... Ông ta sẽ tái ngộ với Dario Brando.
Có lẽ hai người cha sẽ tái ngộ ---- nếu vậy thì bọn họ sẽ nói chuyện gì với nhau?
Ta đang không có tâm trạng lắm.
Mai viết tiếp.