Tôi phi thẳng về phía bắc và dừng chân tại một khu rừng sâu hun hút.
Con ngựa ngoan ngoãn bước đi từ tốn. Lắc theo từng nhịp bước trên lưng ngựa, giọng ca của Shequraso cứ văng vẳng trong đầu tôi, còn tôi thì khóc suốt nãy giờ.
Mưa vẫn đang rơi. Nước mắt tôi cũng không ngừng chảy.
Tôi chầm chậm theo dấu ánh sáng được thắp bởi ma thuật, cho đến khi ,“Dừng lại!”, một tên lính ra cản tôi.
“Hả…? Mày làm cái gì ở đây thế?” Hắn hỏi.
Đó là tên lính đã từng sở hữu một mái tóc bông xù. Giờ đây đầu hắn cạo trọc, ném cho tôi cùng con ngựa một ánh mắt ngờ vực.
Rồi hắn nhe răng cười. “Con này buồn cười ghê! Vẫn chưa thỏa mãn, nhể? Xem mày kìa, đàn bà con gái mà cưỡi ngựa như thật.”
Là nhờ kỹ năng của anh, Năng Lực Cưỡi Ngựa +80.
Hồi mà tóc anh vẫn còn mềm mại, miệng khoe khoang mình cưỡi ngựa giỏi như thế nào trong lúc chúng ta làm tình, tôi đã từng hơi động lòng với anh đấy.
“Cái quái gì thế?”
Tôi xuống ngựa, rút thanh kiếm bên hông hắn ra, và trước khi hắn ta kịp phản ứng, cắm thẳng lưỡi gươm vào ngực hắn.
Có một cảm giác khó chịu ám lấy tay tôi, nhưng tôi liền tắt bỏ nó đi trong đầu.
Hủy bỏ Trói Buộc Cấp Độ.
Tôi tháo xích cho khả năng chiến đấu và kỹ năng thực thụ của mình, thứ mà tôi vẫn luôn kiểm soát bằng kỹ năng của cái tên thích bóp cổ.
Lưỡi gươm nhẹ nhàng đâm xuyên qua lưng của cựu-Tóc-Bông-Xù.
“Ahhhhhgh!”
Hồn hắn lìa khỏi xác cùng với dòng máu phun trào từ vết thương trên lưng.
Khi tôi rút kiếm về, máu còn túa ra từ cả trên ngực hắn nữa. Tóc Bông Xù ngã cắm mặt xuống vũng máu.
Đây là lần đầu tiên tôi giết người, nhưng ngay cả cảm xúc kinh khủng ấy tôi cũng đã tắt.
“Chuyện gì thế này…? Mày làm cái quái gì đấy?”
Một vài tên lính đã để ý thấy tôi.
Chỉnh lại nắm tay và làm quen với trọng lượng của thanh kiếm, tôi chọn lấy những chuyển động mà mình có thể sử dụng và hình dung chúng trong đầu.
Trước tiên mình cần phải xem bọn nó tiếp cận kiểu gì đã. Chiba từng bảo rằng đó là cách đánh của những người có cấp độ cao.
Tôi đỡ kiếm của một tên xông tới định chém tôi, rồi xé toạc bả vai hắn.
Tên lính ngã xuống kêu thảm thiết, và trong lúc quan sát hắn, tôi dùng kỹ năng Bảng Trạng Thái để xem khả năng của tất cả bọn chúng.
Kỹ năng và cấp độ của bọn lính - những kẻ mà tôi từng ngủ cùng - được hiển thị ra dưới dạng những nhãn dán gắn vào người.
Đấu Kiếm +10 là kỹ năng của tên kia. Tôi có Đấu Kiếm +150. Chỉ cần liếc nhìn bọn lính một cái là tôi có thể mô phỏng theo chúng.
Tôi nhớ lại những mạo hiểm gia từng gặp ở quán. Chúng tôi thường chuốc cho họ say mềm, để rồi họ sẽ kể cho bọn tôi nghe về các chiến công của mình, khoe khoang những chiêu thức mình có, và cũng không hiếm kẻ còn đứng lên biểu diễn nữa. Kết hợp những hình ảnh đó, cảm giác khi thực sự cầm một thanh kiếm trên tay, cùng với những thứ học được từ bọn lính, tôi có thể chiến đấu một cách thoải mái.
Thép chạm nhau và người rên xiết. Những tiếng kêu gào của đám lính xen lẫn âm thanh của cơn mưa vang vọng khắp khu rừng.
Tôi còn nghe cả tiếng hát của Shequraso nữa.
“Con nhỏ này là cái quái gì vậy…?”
Khi tôi đứng trước bọn lính, người đầy những vết máu bắn lên, mắt chúng bỗng lóe sáng.
Chúng bắt đầu trông giống lính thực thụ.
“Tấn công!”
Bọn lính xông vào tôi hết kẻ này đến kẻ khác. Không một tên nào chạm được kiếm vào người tôi.
Khi lưỡi gươm trở nên nặng hơn do dính quá nhiều máu, tôi đổi nó lấy cái khác trên người những kẻ đã ngã xuống. Tôi thích nghi với thanh kiếm mới ngay lập tức, và nó liền trở thành của tôi. Đâm, nhặt, chém. Tôi chỉ có ba hành động ấy, không cần biết là bao nhiêu tên xông tới.
“Ta còn tự hỏi kẻ đó là ai… Là con điếm trẻ hơn, đúng không? Có vẻ mày cũng biết vài mánh võ đấy.”
“Đội Trưởng Subaya!”
Gã râu dê xuất hiện, đẩy mấy tên lính trẻ hơn sang bên và bước lên phía trước.
Hắn là một thằng lolicon và bị cuồng bàn chân, cực kỳ tởm.
“Nhưng liệu thế có đủ để tiếp chiêu của ta không?”
Tên lolicon liếm môi nhe răng cười.
Hắn tập trung vào hai bàn chân tôi, vốn đang ướt sũng vì mưa.
“Xem kìa! Tuốt Gươm Chém Thần Tốc của Đội trưởng Subaya kìa!”
Hắn lao vào tôi trong khi những kẻ khác tiết lộ chiêu thức của hắn.
Tên này có Tốc Độ +80.
Nhân tiện, tôi có Tốc Độ +140, Chính Xác +100, Nắm Bắt Chuyển Động: cấp Thánh, và Tốc Độ Phản Ứng: cấp Ánh Sáng.
Tôi dễ dàng né lưỡi kiếm của hắn và còn tặng cho một nhát vào đùi.
Hắn quay người lại, định xông vào tôi lần nữa thì ngạc nhiên khi thấy cử động của mình bị chậm lại.
Phong Ấn Kỹ Năng.
Đó là một năng lực hiếm, vốn thuộc về Nechinative, gã chủ tịch Hiệp hội Đá Lon, kẻ khét tiếng với việc làm thui chột những tài năng trẻ.
Kỹ năng này có thể ngăn chặn tuyệt chiêu của đối thủ ngay lập tức. Tôi liền vung gươm hạ gục tên râu dê, hắn không còn có thể bắt kịp chuyển động của tôi nữa.
“...Nó là thứ quái vật,” ai đó run rẩy nói. Tôi có thể nhận ra bọn lính đang sợ hãi.
“Mau gọi mấy đội ở phía sau ra củng cố lại hàng ngũ! Đây là một con quái vật. Nó không phải người đâu!”
Các người mới là quái vật.
Bọn này chỉ làm việc nghiêm túc thôi mà.
Bọn này chỉ làm công việc của mình thôi.
Vậy mà các người…
Khách hàng đầu tiên của tôi ở nhà thổ chính là Chúa.
“Ngạc nhiên chưa! Là ta này! Ta đây!”
Lão đần đó ở đây làm cái mẹ gì thế?
Tôi muốn đấm cho lão một cái, và làm thế thật, nhưng rồi Chúa chỉ cười và cười.
“À, ta cứ tò mò mãi về cô đấy. Lúc đó tâm trạng cô có vẻ không tốt nên chẳng thèm nói gì với ta cả, nhưng mà ta muốn làm bạn với cô. Ta còn nghĩ thế giới này cũng nên có LINE mới phải.”
Chúa trả tiền và trong lúc làm tình với tôi, ông ta nói, “Ta nghĩ là, ta nên… ahhn… cho cô một… mm… kỹ năng gì đó, nhưng mà… hahh… nói thật là, kỹ năng cũng giống như gacha ấy, nên ta không bao giờ biết người ta sẽ trúng cái gì, nhưng với cô thì.. ohh… với cô, chắc là ta có thể nghĩ ra gì đó hay ho đấy...hahh. Ta sẽ mở, một cái gacha siêu hiếm luôn, và tặng cô, một kỹ năng, cực ngon. Ahh, phê quá. Ờ, đấy là nói cơ thể cô. Tuyệt thật, JK đúng là đỉnh nhất. Ooooh…”
Chẳng biết xuất tinh sớm thì có giống Chúa hay không, nhưng mà cùng lúc bắn tinh vào, ông ta tặng tôi một kỹ năng - một cái mà trông rất dị.
“Đây nhé. Một kỹ năng vô cùng độc đáo: Mang Thai Sáng Tạo. Khi một người đàn ông xuất tinh vào bên trong cô, cô sẽ nhận được điểm kinh nghiệm và kỹ năng của hắn. Có thể cô nghĩ cái tên không hợp cho lắm, hoặc là nó nghe dở tệ, nhưng mà ta không nghĩ là còn cái kỹ năng nào hữu dụng hơn dành cho loại công việc mà cô đã chọn đâu. Hãy trở thành người mẹ của hy vọng nhé.”
Tôi bảo ông ta thà cứ gửi tôi về thế giới cũ còn hơn.
Chúa chỉ đáp, “Thế giới của cô do chính cô tạo nên…”
Sau đó ổng thi thoảng vẫn ghé thăm, làm tôi tự hỏi liệu có phải ông ta dịch chuyển tôi đến thế giới này chỉ bởi vì muốn làm tình với tôi không, nhưng mà được một thời gian thì không thấy đến nữa. Tôi nghĩ bụng, Chúa chết xừ rồi, và bỏ lão ra khỏi đầu.
Về mấy cái kỹ năng, thì thực ra, tôi biết dù có lên đến cấp độ cao thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào trở thành một mạo hiểm gia vì thân là con gái, nên chúng chẳng có ý nghĩa gì cả. Thứ hữu dụng duy nhất là kỹ năng trị thương của các Nữ tu, nhưng mà lại chỉ có phụ nữ sở hữu cái đó, nên tôi chẳng còn lựa chọn nào.
Nhưng cũng có mấy cái tôi dùng nhiều. Ví dụ, Làn Da Đẹp và Mông Tuyệt Mỹ chẳng hạn, cực kỳ hữu ích luôn. Khi biết tên con trai bang chủ có kỹ năng Nấu Ăn, tôi đã phải phì cười, và cái này tôi dùng được. Tuy vậy, hầu hết các kỹ năng đều liên quan đến chiến đấu, nên cũng không thực dụng cho lắm với một cô gái điếm.
Tôi không thể đi săn quái vật, và nếu như tôi chống cự một khách hàng quá mạnh tay làm hắn bị thương, quán sẽ gặp rắc rối mất.
Thế giới này ghét tomboy, nên tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để dùng những kỹ năng bạo lực này.
Thêm nữa, cái quái gì mà tôi càng đụ nhiều thì càng mạnh vậy, bộ đây là Tinh dịch Thần Công hay gì thế?
“Yểm trợ nào! Đừng tiến lên một mình!”
Nhưng tôi rất mạnh.
Mạnh đến nỗi làm chính tôi phải rùng mình, và tôi biết không một ai có thể đánh bại tôi.
“Ựa, hự, ahhgh….ngh!”
Tôi đã quen với việc chém người, tức là giờ tôi có thể làm hiệu quả hơn.
Giống như thể kỹ thuật đã bắt kịp với cấp độ của tôi vậy. Thanh kiếm cảm giác nhẹ tênh, và tôi có thể điều khiển nó tùy ý. Cơ thể cũng di chuyển mau lẹ hơn tôi nghĩ. Những hình dung trong đầu tôi và thực tế khớp nhau đến hoàn hảo.
“T-Tóm được rồi!”
Tôi vừa đánh bay thanh kiếm của một tên tóc ngắn khỏi tay hắn, nhưng rồi rồi liền bị hắn tóm lấy từ phía sau.
Đó là đòn kẹp đầy tự tin của một kẻ với Võ Thuật +50.
Tôi tung nắm đấm vào bên hông tên lính, khiến hắn mất thăng bằng với một cú gạt chân, và rồi khi hắn ngã xuống đất, tôi cắt cổ hắn.
Kỹ năng Võ Thuật của tôi là +120 cơ. Nhờ có nó, tôi vẫn luôn giỏi trong việc vật người ta ra giường.
“Sao mày dám làm thế với bạn tao hả?!” một tên lính trẻ gào lên.
Bọn tinh trùng thượng não chúng mày thì biết quái gì về “bạn bè” chứ?
Báo thù và trả thù lại là hợp pháp ở thế giới này, đúng không?
Đây là sự báo thù dành cho tao và Shequraso. Nếu bọn mày không muốn chết, tốt hơn là trả thù được tao đi.
“Lửa, năm loạt, khai hỏa!”
Mọi thứ trước mắt tôi bỗng đỏ rực, tất cả bị nhấn chìm bởi lửa.
Nhưng phép thuật đó liền bị chặn bởi một rào chắn vô hình trong không khí và bị hóa giải trước khi kịp chạm đến da tôi.
“Kh… không có tác dụng?”
Kháng Ma Pháp - đó là kỹ năng của Chiba.
Và tất nhiên, tôi cũng có cái Điểm Kinh Nghiệm x16 và Kháng Hiệu Ứng của cậu ta nữa. Không một đòn phép thuật nào có thể làm gì tôi.
Gian lận quả là bất công. Tôi có được lượng điểm kinh nghiệm mà người ta phải mất nhiều năm cày quốc chỉ sau một đêm ngủ với đàn ông. Đã thế lại còn được trả tiền nữa. Khôn thế không biết.
Thêm nữa, tôi còn không có giới hạn cấp độ. Kỹ năng Vô Hạn Cấp Độ cực kỳ hiếm có của Sumo cho phép tôi có thể lên cấp không giới hạn.
Mới đầu tôi không hiểu “vô hạn” ở đây nghĩa là gì, nhưng rồi khi nghe chuyện cấp độ của Chiba bị dừng ở 91, tôi đã được một trận cười vỡ bụng.
Tôi niệm một phép ngắn, vốn từng trông thấy khách làm một lần.
Ánh sáng lạnh lẽo bắt đầu tỏa ra từ bàn tay tôi.
Băng Thuật.
“Gì cơ? Sao có thể…! Nó còn biết dùng phép thuật nữa á?!”
Tôi đóng băng nước dưới đất để trói chân bọn lính lại.
Tiếp theo tôi dùng Phong Thuật và chém chúng bằng Lưỡi Cắt của Koyama.
“Đừng đứng im! Tản ra! Dồn lại là chết đấy!”
Ngay cả pháp sư chuyên nghiệp của quân đội cũng không thể nào bì được với phép của tôi. Mặc dù chưa từng học phép thuật, nhưng tôi từng mượn Dragon Quest của bạn trai chơi, nên cũng khá dễ để hình dung ra.
Dù sao thì tôi cũng có kỹ năng Trí Tuệ của Hiền Triết mà.
Một trong số những vị khách tôi từng ngủ cùng hồi vẫn còn bận bịu chơi Đá Lon có cái này.
Không cần biết là bao nhiêu tên lính xông tới, trên người tôi vẫn chẳng có lấy dù chỉ một vết xước. Quả là một trận chiến đơn phương, khi tôi cứ vậy mà hạ từng tên.
Chiba từng nói kỹ năng rất quan trọng ở thế giới này. Điều đó có vẻ đúng thật. Trở nên mạnh mẽ là quan trọng để sống sót được ở đây.
“...Anh chưa bao giờ có thể tưởng tượng được em lại mạnh đến thế, Haru. Ngạc nhiên thật.”
Bisque chậm rãi tiến đến với nụ cười trên mặt. Anh ta trông cực kỳ thư thái, như thể những chuyện này chẳng can hệ gì tới anh ta vậy.
“Em đã giết hết một nửa đội của bọn anh rồi. Đã thấy thỏa mãn chưa? Bây giờ chúng ta đều đã phải chịu cùng một nỗi đau. Không phải đến lúc nói chuyện rồi sao?”
Anh ta tiếp cận tôi với thanh kiếm vẫn còn trong bao, bảo rằng chúng tôi nên nói chuyện.
Tôi buộc tay cầm kiếm của mình không được run rẩy.
“Anh cũng cho rằng những gì bọn anh đã làm với Shequraso thật tồi tệ. Dĩ nhiên, cả những gì đã làm với em nữa. Nhưng anh muốn em thông cảm cho hoàn cảnh của bọn anh. Em thấy đấy, làm cái việc này nên lúc nào bọn anh cũng cận kề cái chết. Ở trên tiền tuyến, người ta chỉ có thể dựa vào đồng đội thôi. Đơn vị chính là gia đình. Trong thế giới của bọn anh, mệnh lệnh từ cấp trên là tuyệt đối, và là kẻ đứng ở giữa, anh đặt sự đoàn kết lên trên cùng. Đôi khi anh phải hy sinh hạnh phúc cá nhân vì lợi ích của đơn vị. Cô ấy hiểu điều đó, hoàn toàn hiểu rõ.”
Anh ta nhìn thẳng vào tôi với một khuôn mặt không chút hối hận.
Tôi đã từng không thể tin rằng kẻ này lại là một người như vậy.
Nhưng giờ tôi hiểu rồi. Sau khi làm tình với hắn, tôi đã ngộ ra.
Hắn thực sự nghĩ như vậy. Hắn không hề sợ hãi tình cảnh này chút nào. Hắn cũng không hề cảm thấy tội lỗi hay hối hận gì về những điều đã làm. Những lời nói nông cạn kia thực sự là cảm xúc của hắn, bởi trước giờ hắn chỉ sống trong sự nông cạn.
“Bọn anh ở đây bởi vì thực lòng mong muốn bảo vệ mọi người trong thành phố. Nhưng mà kẻ địch là lũ quái vật ghê rợn, và bọn anh vốn đã căng thẳng và sợ hãi lắm rồi. Bọn anh đang phải chiến đấu trong tuyệt vọng đấy. Chẳng phải cũng tương tự như gái điếm các em sao, và Shequr-”
Không để hắn nói hết, tôi đâm hắn một nhát xuyên ngực.
Trong thoáng chốc, hắn cau mày, nhưng rồi nụ cười mọi khi lại xuất hiện gần như ngay lập tức. “Thật đáng tiếc,” hắn nói.
Phong Ấn Cảm Xúc.
Ngay từ ban đầu, Bisque đã không hề có những cảm xúc của con người như nỗi đau hay nỗi buồn. Nếu có bất cứ cảm xúc nào khó chịu, hắn sẽ lập tức tắt phụt nó đi, chỉ để lại những cái nào dễ chịu mà thôi.
Đó đúng là một khả năng rất tiện lợi, nhưng cũng là cái tệ hại nhất. Tôi thề sẽ không bao giờ sử dụng nó thêm lần nào nữa.
Và anh sẽ chết đúng vào lúc mất đi cái kỹ năng ấy.
“Ngh...ahhh!”
Phong Ấn Kỹ Năng.
Tôi xóa bỏ cái nụ cười phát tởm đó trên mặt Bisque và rút lưỡi kiếm ra khỏi ngực hắn ta.
“Ahh, mẹ nó, đau quá… Ah, ahhhh!”
Hắn ngã gục xuống vũng máu, lăn lộn, đau đớn, cuối cùng yếu ớt đưa tay về phía màn mưa.
“...She...quraso…”
Bàn tay hắn vục xuống bùn, chẳng nắm được gì ngoài không khí.
Sau đó giọng hát của Shequraso trong đầu tôi dần tan biến.
Hắn là một tên khốn nạn.
Cả cái thế giới này chỉ rặt một lũ ngu xuẩn.
“Tao ghét bọn mày! Tao ghét tất cả lũ chúng mày!”
Tôi tiếp tục dấn bước trong cơn mưa, lao mình tới lui với kiếm và phép.
Tôi gào lên trong cơn cuồng nộ. Nếu như không giận giữ, tôi sẽ cảm thấy đau ngực và ốm yếu, như thể sắp nôn ọe tới nơi vậy, nên cứ tiếp tục trút cơn giận lên đám lính.
Chẳng lâu sau tôi đã nhận ra cái cảm giác muốn phát bệnh đó là gì.
Tôi đã trở thành giống như chúng - tôi đã thuộc về cái thế giới này mất rồi.
“Ghét quá… Ghét quá đi!”
Tôi sẽ không bao giờ được sống trong một “buổi tan trường” nữa.
Tôi sẽ không bao giờ có thể thức trắng đêm tán phét trên LINE nữa. Không bao giờ có thể cãi nhau với bà chị về chuyện máy sấy tóc để rồi muộn học. Không bao giờ được nghe bố mẹ quở trách, cũng chẳng bao giờ còn được cổ vũ bạn trai trong trận đá bóng nữa.
Toàn thân đẫm máu, tôi như phát điên. Người đẫm mồ hôi, tôi ngủ với đàn ông.
Haru Koyama giờ chỉ còn vỏn vẹn là Haru, và cô ta sẽ sống ở thế giới này.
“Heegh! Eeeeeegh!” Ở nơi sâu nhất của khu rừng, vị đoàn trưởng đang nấp trong một cái lều nằm ngay cạnh tiền tuyến.
Khi tôi phun lửa đốt lều, lão liền lật đật chạy ra, kêu thé lên khi vừa bắt gặp ánh mắt điên cuồng của cô gái nhỏ này.
Đúng thế. Ta biết ngươi thật sự là thứ gì sau khi ngươi ngủ với ta rồi. Ta thấy hết.
Ngươi chỉ là một con tép riu cấp 15. Đó là chân tướng của ngươi.
“D-Dừng lại! Có ai không?! M-Mau ra bảo vệ ta! Eeegh!”
Tôi tạo một quả cầu phép thuật trên mỗi tay.
Tay phải là quả màu xanh và tay trái là màu đỏ.
Đây là một đòn phép kép bao gồm kỹ năng của ông râu xanh mà Chiba ghét, Triệu Hồi Băng Tinh Linh: Sivyl Unico, cộng với kỹ năng của gã thợ rèn người mèo, Triệu Hồi Hỏa Tinh Linh: Ganedudey Drago, được kết hợp lại nhờ tuyệt chiêu của lão nhạc công biến thái, Ma Pháp Đôi.
Hai quả cầu phép thuật giống như mặt trăng và mặt trời, càng lúc càng nở rộng và tỏa sáng hơn. Do khu vực xung quanh bị đóng băng và đốt cháy, chỉ còn sót chỗ của tôi nhờ hiệu ứng của Kháng Ma Pháp, nên lão đoàn trưởng nhích lại gần tôi.
Hắn kinh sợ đến nỗi hai chân bủn rủn, và phép thuật bắt đầu tràn ra khỏi hai quả cầu ngay trên đầu lão.
“K-Không! Yaaaagh!”
“Ngươi là đàn ông mà, không phải sao?”
Hai sinh vật ma pháp vươn sải cánh, tiếng hú xông trận của chúng khiến cả khu rừng phải run sợ. Bầu trời mở rộng ra khi những tán cây xung quanh tan chảy.
“Đừng kêu gào một cách quyến rũ như vậy!”
“Khôôôôôôôôong!”
Ánh sáng xanh đỏ chạm vào nhau và trở thành trắng lóa. Bị nuốt chửng trong ánh sáng ấy, những khung cảnh của thế giới cũ lần lượt trôi qua trước mắt tôi.
Khi ánh sáng biến mất, lão đoàn trưởng cũng đã tiêu tan, chỉ còn lại một mình tôi đứng giữa khu rừng tăm tối.
Khi tôi thở ra, cổ bị nghẹn lại, đau quá đi mất. Cả cơ thể tôi chìm trong đau đớn, và thanh kiếm tôi trông cậy vào bỗng trở nên nặng nề.
Nhưng mưa vẫn chẳng ngừng rơi.
Có sự khuấy động trong rừng, như thể một thứ gì đó đang hít thở, cùng với một sự hiện diện thù địch nào đó đang lẩn khuất trong bóng tối.
Đây là tiền tuyến, nơi mà quái vật xuất hiện, và tôi đã xóa sổ đơn vị lính canh gác nơi này. Tôi có thể ngửi thấy hơi thở tanh hôi của lũ quái vật khát máu.
Xa hơn về phía đó, tôi cảm thấy có một ánh mắt sắc lẹm.
Những ánh mắt lạnh băng chằm chằm quan sát tôi từ trong sâu thẳm bóng tối. Phía trước nó, tôi có thể cảm nhận được có vô số sinh vật.
Đây là giây phút khi cửa lồng sắp được mở.
Tất cả bọn chúng đều đang thở hùng hục, chúng cực kỳ thèm muốn tôi.
...Được thôi. Đến đây nào. Dù sao thì, các ngươi cũng đâu thể cứ vậy mà đi ngủ được, phải không?
Ta sẽ làm tình với các ngươi. Ta là gái điếm mà. Ta sẽ phục vụ các ngươi cho đến khi trời sáng.
Nhưng ta sẽ không để các ngươi lên Thiên đường đâu.
Người duy nhất được yên nghỉ đêm nay là Shequraso.
Sự hiện diện ở sâu trong rừng bỗng gồng lên thật lớn rồi tan biến đi. Ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm đã dịu bớt.
Đột nhiên, những tiếng gào xung trận, những tiếng giậm chân vang lên - bầy quỷ dữ đã được thả ra.
Sấm sét trên tay trái, thanh gươm đẫm máu trên tay phải, tôi cũng gào, gầm lên bằng tất cả sức lực của mình.