JK Haru là Gái Bán Dâm ở Thế Giới Khác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

JK Haru là Gái Bán Dâm ở Thế Giới Khác: Mùa Hè - Án mạng ở Dạ Tưởng Thanh Miêu

Nếu tôi bảo bọn bạn là mình bị xe tải đâm rồi bị dịch chuyển đến thế giới khác, chắc là sẽ buồn cười lắm đây, nhưng mà bởi tôi đang ở thế giới khác rồi, nên điện thoại không có kết nối được.

Ban đầu tôi cũng nghĩ Đùa nhau hả trời! Nhưng rồi sau đó gặp phải đủ thứ sóng gió gập ghềnh mà không hề dễ chịu tí nào, nên tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài sống tiếp cuộc đời mình. Kể cũng đáng kinh ngạc khi mà người ta có thể quen với tất cả mọi thứ miễn là họ còn sống, hay đúng hơn, là sự sống không phải một tay vừa. Cơ mà nó cũng chẳng hề làm mọi chuyện dễ thở hơn.

Tôi thậm chí còn quen với việc làm một gái bán dâm, và còn tự hào rằng mình đã trở thành dân chuyên nghiệp. Thêm nữa, tôi nắm được tương đối rõ cách mà thế giới này hoạt động, một nơi có cả chúa, ác quỷ và anh hùng.

Nhưng đâu đó sâu thẳm trong tâm trí, tôi vẫn có cảm giác như mình đang sống trong một giấc mơ. Có lẽ là do mấy cái kỹ năng gian lận bọn tôi được ban tặng cho có hơi quá mức vô lý. Chúng là cái khiến cho mọi thứ có vẻ quá xa rời hiện thực. Cuộc đời trở nên quá giống một trò chơi.

Đang thời điểm khó khăn, nên tôi thường tận dụng bất kỳ cái năng lực nào tiện cho mình. Tôi vốn luôn cho rằng dựa dẫm vào chúng quá nhiều thì thật hèn nhát, nhưng thực ra, chúng cứu mạng tôi khá thường xuyên.

Đó là lý do tôi sẽ chẳng bao giờ trở thành một trong số những người này. Tôi biết rõ điều ấy, mặc dù vẫn cảm thấy áy náy khi tận hưởng cuộc sống không-bình-thường-tí-nào của mình như cái con bé học sinh trung học ngày đó, chờ đợi lễ hội trường đang tới gần.

Đây là câu chuyện về việc đã xảy ra vào một ngày nọ ở thế giới khác.

“Cậu bị mất đồ lót ở Dạ Tưởng Thanh Miêu trong lúc phơi quần áo á?”

“Suỵt!” Kyori đỏ mặt. Lupe thì khom vai, liếc trộm mọi người xung quanh.

Bọn tôi đang có một buổi họp mặt ăn sáng ở quán cà phê nhà Sumo. Tôi đã hơi hào hứng quá khi ngửi thấy mùi một vụ bí ẩn. Mấy lão già ngồi gần đó tặc lưỡi vẻ khó chịu.

Chỗ ngồi trên bậc thềm được tạo ra theo đề nghị của bọn tôi đã được công nhận đến mức mà giờ người khác cũng dùng nó, nhưng mà khách hàng ở đây về cơ bản vẫn 100 phần trăm là đàn ông; số lượng phụ nữ đi cà phê vẫn chẳng tăng được tí nào. Con đường đến mục tiêu biến chỗ Sumo trở thành loại quán cà phê mà tôi biết vẫn còn xa lắm.

Chà, vấn đề này bọn tôi sẽ xử lý sau vậy.

“Thực ra, thi thoảng cũng có một hai cái gì đó biến mất. Tớ đoán là có ai đó trêu đùa nên bảo mọi người đừng lo. Bọn tớ bị bắt nạt với trêu chọc suốt mà.”

“...Ồ.”

Kiyori trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng đúng như Lupe nói, đây không phải lần đầu tiên chuyện như này xảy ra. Vì lý do gì đó mà người ta - cả nam lẫn nữ - đều không coi lời của gái bán dâm ra gì. Dĩ nhiên như thế rất là khó chịu, và nó khiến tôi phát điên lên ấy. Nhưng mà điều đó thì cũng chẳng phải chỉ có riêng ở thế giới này.

Kiyori cúi mặt xuống. Mọi người ai cũng từng nếm trải việc bị quấy rối cả. Nếu bọn tôi cứ làm ầm lên về mọi thứ nhỏ nhặt xảy ra với mình, chắc là sẽ chẳng bao giờ kết thúc được.

Cơ mà dù vậy đi nữa.

“Quá quắt lắm rồi. Như này thì là ăn cắp chứ gì nữa! Mình đi mách lính gác đi!”

“Chẳng ích gì đâu. Thứ bị mất là đồ lót của gái bán dâm. Họ sẽ chẳng thèm tiếp bọn mình đâu.”

Quân lính ở thế giới này như kiểu kết hợp giữa cảnh sát ở thế giới cũ của tôi với dân phòng vậy. Tôi khá chắc là nghĩa vụ của họ có bao gồm việc bảo vệ đồ lót của người dân. Nhưng mà tùy theo tình hình, địa vị của gái bán dâm có khi còn thấp hơn cả một bộ đồ lót. Mà khoan, nói “thấp hơn” là hơi quá lời rồi. Dù sao bản thân tôi cũng là gái bán dâm mà.

“Nhưng mà nếu cứ để như vậy, mọi người sẽ cứ bị trộm mãi.”

Kiyori nói, “Hay là thử hỏi qua Nhà thờ xem?” Nhưng mà nếu làm thế, nó sẽ gây rắc rối cho cả Kiyori và mọi người ở Nhà thờ nữa, nên bọn tôi bèn cảm ơn và từ chối.

“Lựa chọn duy nhất của bọn mình là tự tay bắt cái tên biến thái ấy.”

“Hả? Cậu không cần phải làm đến mức đó đâu. Đừng làm gì nguy hiểm.”

“Ngậm bồ hòn làm ngọt còn tệ hơn. Cậu không thể cứ mỉm cười và chịu đựng khi thứ quan trọng với mình bị trộm mất. Phụ nữ và gái bán dâm phải đứng lên và nói điều đó là không thể tha thứ được nếu như đó là việc không thể tha thứ.”

“Tôi nghĩ bạn nói đúng trăm phần trăm!” Lần này là Kiyori trở nên hào hứng quá đà. Mấy gã xung quanh bọn tôi liền mắng “Trật tự!”, thế là cô nàng liền co rúm lại.

“Hai cậu nói khe khẽ thôi. Tớ chỉ cần mua thêm đồ lót là được mà. Không, tớ sẽ mua đồ lót thay thế cho tất cả…”

“Lupe ạ, cậu không cần phải làm thế. Cứ để vụ này cho tớ. Bọn mình có thể bắt được tên trộm mà không cần làm gì nguy hiểm hết. Anh bạn Ukyo của tớ bảo là thủ phạm luôn luôn quay trở lại hiện trường vụ án.”

“Đó là ai vậy…?”

“Sau khi đã biết mùi quần lót của bọn mình rồi, hắn sẽ nhận ra rằng quân lính đang không có động tĩnh gì và sẽ quay trở lại khu vực phơi đồ của Dạ Tưởng Thanh Miêu. Bọn mình sẽ đặt một cái bẫy ở đó. Nên là, hmm, mặc dù khá là thô sơ, nhưng hay là thử đào một cái hố nhỉ?”

Chúng tôi bắt được thủ phạm ngay lập tức.

Kẻ đang nằm trong hố - cái hố mà tôi đã dùng kỹ năng Đào của mình hết công suất để tạo ra - là Chiba đang ôm đầy đồ lót.

“Ồ, là cậu hả? Cái thằng thèm khát tình dục này.”

Đúng là thất vọng. Tôi đã có cảm giác là kết cục này không hoàn toàn nằm ngoài những khả năng có thể xảy ra, nhưng mà nó lại thực sự xảy ra thì quả là đáng chán. Chiba trước đây là loại hết thuốc chữa nổi, nhưng dạo này cậu ta đã bắt đầu quen được với các cô gái khác, và dưới sự huấn luyện của Lupe, tôi đã nghĩ rằng có lẽ cậu ta đang thay đổi và dần trở nên tốt hơn. Hóa ra, cái bản chất không bao giờ đáp ứng được kỳ vọng người khác của Chiba vẫn chẳng hề thay đổi tí nào!

“C-Chờ đã. Nghe tớ nói đã!”

“Im mồm. Cho dù chúng ta có quen nhau đi nữa, phạm tội vẫn là phạm tội. Tôi rất tiếc là cậu đã bị ham muốn của mình xui khiến, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu được vi phạm pháp luật.”

Phải vậy không, Ukyo?

“Cậu sai rồi. Tớ lấy những cái này là bởi vì” - Chiba trông như đang cố gắng bào chữa cho mình, nhưng rồi khi trông thấy ánh mắt khinh thường của các cô gái điếm đang nhìn xuống, cậu ta bèn từ bỏ, chùng vai xuống - “... bởi vì tớ không thể kiểm soát cơn… thèm khát tình dục…”

“Được rồi, thủ phạm đã thú tội. Ai đó đi gọi quân lính vào đây. Bọn mình sẽ yêu cầu một án tử hình theo phong cách thế giới khác, thật tàn bạo vô nhân đạo vào. Như kiểu đám tang của một con orc hay gì đấy!”

“Bình tĩnh nào, Haru. Chiba hẳn là có lý do của anh ấy. Bọn mình hãy nghe ảnh nói trước đã.”

“Lupe à, cậu đang chiều chuộng tên này quá đấy. Càng chiều theo ham muốn, nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Ham muốn giống như một con quái vật làm tổ trong tim ta vậy. Toàn bộ lý do khiến cậu ta ngồi trong cái hố này với một đống quần lót trên người chính là do cậu ta đã để mất kiểm soát ham muốn của mình. Những người đã đến giai đoạn này thì không còn gì cứu chữa được nữa.”

“Đúng là có một lần Chiba cố tình trải cái quần lót tớ cởi ra để ngắm, nhưng mà lúc tớ bảo dừng lại, hắn liền dừng lại luôn. Hắn ta có cái kiểu mà sẽ nghe nếu như mình muốn nói.”

“Hắn cũng làm thế với tớ một lần. Đúng là một tên nghiện quần lót thứ thiệt. Thậm chí lúc nào hắn cũng nhìn trộm khi bọn mình đi lên cầu thang.”

“Ừ, nếu như bọn mình mặc váy ngắn, hắn ta sẽ cứ dán mắt vào đùi. Nhìn là biết hắn chỉ đang chờ đợi thôi. Và khi mà hắn cố tình nhìn trộm từ phía sau, hắn cứ nhìn chằm chằm như thể nghĩ là bọn mình không bao giờ biết ấy.”

“Hả? Chờ đã. Chẳng phải tên biến thái này đang được một vố no mắt ở góc độ này sao? Chắc là hắn đang nghĩ ước gì được ở trong cái hố đất này mãi mãi luôn!”

“Các người thôi đi! Tôi từ chối thảo luận chuyện này trước mặt tất cả mọi người hoặc là làm mục tiêu cho cái cuộc đấu tố này. Tôi sẽ giải thích sau, nên cứ cho tôi ra khỏi đây đã!”

“Nghe đây tên khốn kiêu ngạo kia… Bọn này không hề có ý định thảo luận cái gì với cậu hết!”

“Haru à, hay là mình cứ nghe anh ấy nói trước đã. Đi mà?”

Lupe ơi, bộ bây giờ cậu là mẹ hắn hay gì vậy?

Nếu cô ấy đã nói như vậy thì tôi chẳng thể phản đối được rồi. Cơ mà tôi chắc chắn sẽ trói Chiba lại để cậu ta không thể bỏ chạy được.

Tôi khai triển kỹ năng Trói - cái mà tôi có được từ cậu nhỏ của gã thích bóp cổ. Tôi cần phải chỉnh đốn lại Chiba trước khi cái ham muốn của cậu ta nâng cấp trở thành một kỹ năng như bọn họ.

“Cậu thật sự phải làm thế này sao?!”

Tôi trói nửa thân trên của Chiba lại theo kiểu bắt chéo dây hình mai rùa, rồi đẩy cậu ta vào nhà kho. Đó là một nơi mốc meo ẩm thấp dùng để trữ mấy thùng rượu, đồ thay thế đã cũ và rác rưởi. Chiba đạp cửa kêu gào, nhưng tôi đã khóa lại rồi. Tạm thời cứ ở đó mà bình tĩnh lại đi.

Không thể biết được Chiba đã làm trò gì với đống đồ lót ăn trộm, nên bọn tôi đã giặt sạch mỗi bộ trước khi trả lại chúng và giải thích cho mọi người. Sau đó tôi quyết định qua chỗ Sumo một chuyến. Tôi định bụng sẽ mua một cái bánh kem cho tất cả các cô gái để xin lỗi về vụ ồn ào. Tất nhiên, tôi sẽ bắt Chiba trả lại tôi tiền sau.

Trong khi tôi đang moi móc mấy tờ tiền trong phòng, Lupe đến và bảo rằng cô ấy sẽ đi cùng tôi. “Cậu đi một mình thì phải vác nặng lắm.”

Cổ thật sự như là mẹ của tất cả mọi người vậy. Giờ đến cả tôi cũng đang để Lupe chiều chuộng mình. Trong khi Lupe giúp tôi khuân đống bánh về nhà, tôi rốt cuộc lại phàn nàn với cổ như mọi khi.

“Lần này tớ thực sự cáu lắm luôn. Tại sao tớ lại phải chịu đống phiền hà này chứ? Như kiểu xấu hổ vì một đứa họ hàng của mình vậy. Mà nhân tiện, lúc tớ bảo muốn xử tử hắn ta thì một nửa là nói nghiêm túc đấy.”

Tôi chẳng hiểu tại sao, nhưng Lupe lại đang cười. Cô ấy hầu như lúc nào cũng cười khi nghe tôi nói chuyện. “Nhưng cậu tốt bụng lắm mà, Haru.”

“Hở? Tớ đã làm cái gì tốt bụng bao giờ à?”

“Cậu bảo là ‘giống như xấu hổ vì một đứa họ hàng.’”

“Gì cơ? Không, ý tớ là, câu đấy chẳng có ý nghĩa sâu xa gì đâu. Tớ chỉ muốn nói là bởi vì bọn tớ vô tình lại đến từ cùng một thành phố thôi. Bọn tớ không bao giờ nói chuyện với nhau hay gì cả, còn chẳng phải là bạn nữa.”

Điều đó là sự thật. Và ngay cả bây giờ, tôi cũng không coi cả hai là bạn của nhau hay gì. Bọn tôi chỉ đơn giản học cùng lớp, và cậu ta hay gọi tôi là cái gì đấy mà tôi chẳng hiểu. Chúng tôi không có chung một đứa bạn nào cả, hay là nhóm chat LINE. Ít nhất là tôi nghĩ thế.

Bạn bè tôi thường chế nhạo Chiba và bạn cậu ta là lũ otaku ghê tởm, đôi khi tôi cũng cười theo. Mà không, có lẽ tôi mới là người chế nhạo họ nhiều nhất. Tôi chẳng hiểu chuyện đó có gì đáng cười, nên lúc nào đầu cũng nghĩ sao mà phiền phức thế trong khi hùa theo mấy đứa con gái khác mà chẳng thèm quan tâm đến cái mình đang nói. Tôi còn không biết Chiba là loại người gì. Tôi cũng không có hứng muốn biết.

Nhưng điều mà tôi nhận ra kể từ khi đến thế giới này cùng nhau, rồi nói chuyện và ngủ cùng cậu ta, đó là Chiba giao tiếp theo một cách không ai hiểu nổi, và ranh giới giữa các mối quan hệ của cậu ta là một mớ hỗn độn. Cái cách mà cậu ta phút trước vừa mới rụt rè, xong phút sau lại làm như thể biết rõ mình từ trong ra ngoài rồi đột nhiên chạm vào người mình thật là đáng tởm. Tôi không biết Chiba có thông minh hay không, cơ mà mặc dù là một kẻ bị ám ảnh bởi tiểu tiết, cậu ta lại chẳng bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác.

Chiba rất dễ bị tổn thương và nhanh cáu giận. Cái kiểu mà cậu ta chìm vào tuyệt vọng mỗi khi có người tức giận với mình rất là phiền phức. Cậu ta không thể nào chấp nhận việc bất kỳ ai nói điều gì đó khác với cái cậu ta mong đợi. Tính cách này của Chiba có thể trở nên cực kỳ tởm, và nó khiến tôi rất khó chịu. 

Chiba chẳng phải họ hàng gì của tôi hết. Chỉ là một nỗi hổ thẹn thôi.

Có lần Lupe rất dịu dàng bảo tôi rằng tôi lạnh lùng với cậu ta quá, nên tôi đã cố để tâm đến điều đó. Nhưng mà thật sự, nếu như không lạnh lùng thái quá, tôi không nghĩ là cảm xúc của mình có thể chạm được đến cậu ta.

“Tớ thấy rất thú vị ở chỗ cậu là người hiểu rõ Chiba nhất, nhưng lúc nào cũng bảo là mình không quan tâm.”

“Không, tớ chẳng biết rõ hắn lắm đâu. Tớ chỉ là nghe thấy những thứ mà mình còn chẳng muốn tìm hiểu thôi. Tất cả chỉ vì bọn tớ đến từ cùng một thành phố.”

Cậu ta là một tên otaku, một tên lập dị và biến thái, chấm hết. Chỉ cần ba từ ấy thôi là có thể miêu tả Chiba khá toàn diện rồi. Nhưng ở thế giới này không hề có smartphone, và cho dù có thứ gì đó như báo chí, nó cũng sẽ chỉ là báo cáo lại các sự việc theo kiểu chân thực thôi, nên là nguồn thông tin duy nhất ở đây là truyền miệng và đồn thổi. Người ta thường chỉ thực sự nói chuyện với những người mà mình biết mặt thôi.

Tôi không biết đấy có phải là lý do không, nhưng mà ví dụ nhé, ở đây họ không gọi người khác là “tởm,” và cũng chẳng có từ tương đương với “otaku.” Họ đơn giản là không có những phân loại ấy. Nếu tôi nói cái gì kiểu “như một thằng trai tân” thì rồi cuối cùng sẽ có ai đó nói Ồồ, tôi hiểu ý cô rồi, nhưng mà tôi nghĩ họ chỉ như vậy vì bọn tôi là gái bán dâm thôi.

Họ không có phân loại cho những kiểu người đó, nên thường không dễ dàng dán nhãn cho người khác. Cũng không phải là những khuôn mẫu và định kiến không tồn tại, nhưng có lẽ chúng ít phổ biến hơn. Mọi người thường có thái độ kiểu ta sẽ không bao giờ hiểu một người cho đến khi nói chuyện với họ. Cũng có thể bởi vì thành phố này ở tiền tuyến trong cuộc chiến với quỷ vương, nên có rất nhiều người đến rồi lại đi. Nếu như có một điều mà tôi biết chắc chắn, thì đó là thế giới này trọng nam khinh nữ hơn.

“Bọn mình nói chuyện với Chiba nhé. Nếu cậu bắt đầu quá gay gắt thì tớ sẽ ngăn cậu. Và ngược lại, nếu như tớ quá dễ dãi với anh ta, cậu có thể ngăn tớ. Cơ mà không gào thét gì nữa nhé. Nếu bọn mình giữ nhau trong khuôn khổ, tớ nghĩ Chiba sẽ nói lý do tại sao ảnh làm thế thôi.”

“...Ừ.”

Nhưng mà đối với việc giao tiếp, người ở thế giới này trưởng thành hơn. Kiểu như là, đôi khi tôi chẳng thực sự khá hơn Chiba là mấy, và điều đó khiến tôi phát hoảng. Trước đây tôi vốn luôn tự tin về những chuyện như này, nhưng mà họ như kiểu ở một đẳng cấp khác vậy. Ở thế giới này, việc ta lắng nghe được bao nhiêu quan trọng hơn xả ra được nhiều cỡ nào, và tôi thì luôn dùng cách xả ra để xử lý mọi chuyện.

Nếu như ở đây có điện thoại thì hay quá. Chiba hẳn cũng nghĩ điều tương tự như tôi, có lẽ tôi đã quá đà khi khiến cậu ta nổi khùng lên. Nếu như đây mà là một lớp học, thì nhờ có Lupe, tôi và Chiba hẳn sẽ ở trong cùng một nhóm LINE chung và sẽ có thể giữ được khoảng cách thích hợp như bạn cùng lớp với nhau. Được như thế thì tốt.

Mình và hắn là hai con người không thể nào trở thành bạn chỉ bởi vì đã ngủ với nhau. Ngay từ đầu thì mời cậu ta ngủ với mình đã là sai lầm rồi.

Đó là điều tôi đang nghĩ, xen lẫn một cảm giác hoài niệm và hối hận trong khi thư thả tản bộ về nhà cùng Lupe, tay xách theo những chiếc bánh xin lỗi.

Thế rồi một cú sốc ập đến.

Chiba đã chết.

“Haaaảảả?!”

Tôi hoảng sợ đến nỗi ngã khuỵu xuống, đầu gối của Lupe cũng mất hết sức lực. Bên trong cái nhà kho vốn đã là một đống bừa bãi, và giờ thì Chiba đang nằm ngay ở giữa nhà, phía trước một vài cái hộp và đồ đạc chồng chất.

Cậu ta vẫn đang bị quấn chặt bởi kỹ năng Trói, nằm úp mặt xuống đất với chân trỏ về hướng bọn tôi. Trong dải ánh sáng chiếu xuyên qua cánh cửa mở, chúng tôi trông thấy rõ ràng vũng máu mà Chiba đã nôn ra cùng khuôn mặt trắng bệch của cậu ta.

“Ch-Chiba!”

“Chờ đã, Lupe! Đừng tới gần.”

Cổ định chạy lại chỗ cậu ta nhưng liền bị tôi nắm lấy vai. Bảo vệ hiện trường vụ án là điều cơ bản trong khoa học điều tra. Phải vậy không, Ukyo? Rokkaku?

Tôi cẩn thận bước lại gần, cố gắng không giẫm phải cái gì nằm trên sàn nhà, rồi chạm lên cổ cậu ta. Không có mạch. Tôi áp tai lên lưng Chiba. Nhịp tim của cậu ta… chà, tôi chẳng nghe thấy gì hết.

Tôi đằng hắng và cố lấy lại bình tĩnh nhiều nhất có thể trước khi thông báo cho Lupe theo một cách mà hy vọng rằng sẽ không làm cho cô ấy quá sốc. “Cậu ta đi rồi.”

“Khôôôôôôông!” Cổ liền ngã vào vòng tay tôi. Bờ vai nhỏ nhắn rung bần bật của cô ấy nói với tôi rằng đây là sự thật, và chúng tôi phải chấp nhận nó.

Tôi nhận ra một điều là mình đã phần nào thích thú tận hưởng những rắc rối nhỏ kỳ quái thường xuyên xảy ra ở cái thế giới khác này. Thật lòng, tôi cứ nghĩ hôm nay chỉ là một ngày nữa trêu chọc nhau với Chiba, và chẳng hề có ý định gì sâu xa hơn ngoài trói và nhốt cậu ta lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ chết, chưa bao giờ nghĩ Chiba sẽ nôn ra máu.

Tôi chẳng biết sẽ phải nói với ba mẹ cậu ta như thế nào đây.

Câu hỏi bây giờ là, chuyện đó đã xảy ra như thế nào?

“Tớ không nghĩ cái tên này sẽ có một cái chết thanh thản, nhưng mà… Tớ chắc chắn không ngờ được là nó lại đáng thương đến như vậy.” Cậu ta đến một thế giới khác, biết được giới hạn của mình, trở thành một tên trộm quần lót trong sự tuyệt vọng, và rồi chết. Lẽ nào tất cả những câu chuyện “tái sinh ở thế giới khác” mà cậu ta vẫn luôn kể lại có kết thúc đáng buồn như thế này ư? Khi nào đó tôi cũng muốn đọc thử một cái. “Nhưng mà đây là một vụ án mạng. Ai đó đã giết Chiba.”

Đây chắc chắn không phải là tự sát. Đối với tôi, cái tình huống này đáng xấu hổ đến nỗi tôi muốn chết luôn cho xong, nhưng mà với Chiba thì nó là chuyện thường ngày rồi. Với lại, cậu ta không phải loại người có thể tự sát.

Chắc chắn là có kẻ nào đó đã giết cậu ta.

“Ừ… Và người đã trói anh ấy lại để ảnh không thể di chuyển được chính là cậu, Haru.”

“Đúng thế.”

“Và người nhốt ảnh lại trong nhà kho này cũng là cậu, Haru.”

“Đúng.”

“Và cậu cũng cầm chìa khóa mà, phải không?”

“Từ đã nào. Tớ không có làm chuyện đó. Tớ còn có bằng chứng ngoại phạm nữa. Tớ ở cùng với cậu suốt mà!”

“Cậu đã nhiều lần nói với tớ là cậu ước gì anh ấy chết đi…”

“Ừ, tớ có nói như thế. Tớ đã nói câu đó vô số lần rồi. Nhưng mà này, tớ không giết cậu ta, nghĩ lại đi! Cậu cứ bình tĩnh lại và suy nghĩ thật kỹ vào, được chứ?”

Mình là thủ phạm ư?

Không, sao có chuyện đó được. Và tôi là một người kể chuyện đáng tin cậy. Đảm bảo luôn.

“Đầu tiên cứ liệt kê ra những điều chắc chắn đúng trước đã, xong rồi bọn mình có thể suy luận ra với cái đầu lạnh. Chúng ta sẽ tự tay tóm cổ tên thủ phạm này.”

“Ừ, ừm. Nhưng mà cậu không thấy là chuyện này mình nên để cho quân lí__?”

“Không thể làm vậy được. Ý tớ là, cậu biết bọn họ sẽ điều tra kiểu gì mà. Đây lại còn là một nhà thổ, và thủ phạm là một tên trộm quần lót nữa. Họ kiểu gì cũng sẽ gán ghép tội cho một trong số bọn mình và cố làm cho xong càng nhanh càng tốt. Họ chắc chắn sẽ không điều tra nghiêm túc đâu. Như thế có lẽ còn nguy hiểm hơn cho bọn mình so với tự tay bắt thủ phạm ấy!”

Mình sẽ báo thù cho Chiba và chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Bởi vì đây là một vụ án mạng bí ẩn ở Dạ Tưởng Thanh Miêu.

Hiện trường vụ án là cái kho ở một nhà thổ.

Nó nằm kế bên khu vực phơi đồ ở phía sau của tòa nhà, đứng từ ngoài đường không thể trông thấy. Muốn vào được đây phải đi vòng qua, hoặc là đi ra bằng cửa sau ở gần bếp.

Vào thời điểm phát hiện, cửa đã được mở khóa. Không có chìa khóa tổng. Tường và cửa nhà kho đều làm từ gỗ, và nó không có cái cửa sổ nào. Đây là một căn phòng kín hoàn toàn.

Tôi là người duy nhất có chìa khóa. Mặc dù nghe có vẻ cố chấp bao biện, cơ mà tôi đang ở ngoài mua đồ khi Chiba… hộc máu ra và chết. Do không thấy vết thương bên ngoài, nhiều khả năng đây là một vụ giết người bằng chất độc.

Nó hẳn phải xảy ra trong khoảng thời gian kể từ lúc tôi và Lupe đi đến chỗ Sumo cho đến lúc bọn tôi mang bánh kem trở về. Tôi không nghĩ được một giờ đâu, nhưng chắc chắn phải nhiều hơn ba mươi phút, nên là bất kỳ ai cũng có thể thực hiện được.

Những người duy nhất biết tên trộm quần lót Chiba ở trong ấy là các cô gái của quán. Tôi không thích cái suy nghĩ này, nhưng họ là những nghi phạm duy nhất, và dù sao thì người bị trộm quần lót cũng chính là họ. Đó là một động cơ tốt để giết người mà, phải không Conan?

Chiba, tại sao cậu lại làm một việc ngu ngốc đến vậy chứ?

“Đầu tiên, bọn mình sẽ đi hỏi chuyện đám con gái trong quán. Cơ mà mình vẫn chưa thể nhắc đến việc Chiba bị giết được. Tớ muốn nghe xem họ nói gì đã, trước khi mọi thứ trở nên hỗn loạn.”

“Đ-Được thôi…”

Trong khi tôi và Lupe mang bánh ra mời mọi người, bọn tôi hỏi họ rằng có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không. Để bảo vệ sự riêng tư của họ, tôi sẽ chỉ ghi lại lời khai và giấu tên:

Cô A: Lúc đấy tôi đang lau hành lang trên tầng hai. Có thấy gì lạ không á? Không.

Cô B: Hôm nay tôi được nghỉ nên chỉ ở trong phòng.

Cô C: Bánh à? Không, cảm ơn. Có chuyện gì lạ không ư? Cô lại bày trò ngớ ngẩn nữa rồi.

Cô D: Con A nó lau nhà mà vẫn bẩn như chưa lau, nên tôi phải làm lại hộ nó.

Cô E: Lúc đang lau dọn tầng một, tôi thấy cô C đang lảng vảng trong hành lang.

Cô F: Tôi đang chuẩn bị đồ ăn cho hôm nay trong bếp. Hình như cô B có đi vào uống nước.

Cô G-L: Ban nhạc bọn tôi phải tập. Không có ai rời khỏi ghế một lúc nào cả.

Cô M: Tôi đang ở trong phòng thì nghe thấy cô A và cô D to tiếng với nhau.

Chẳng nghĩ ra cái gì hết trơn! Điều duy nhất tôi ngộ ra được từ cái đống này đó là cô C thật sự không thích tôi. Chẳng hiểu tôi đã làm gì cô ta nhỉ?

Chà, chắc là mình có thể bỏ mấy đứa trong ban nhạc ra khỏi danh sách tình nghi đấy. Thế là bớt đi một nửa rồi. A với D cũng có thể bỏ ra nữa. Và…

“Nhưng không ai có thể mở được cửa mà, đúng không?”

“Ừ. Cơ mà tớ đang nghĩ là…”

Tôi bảo Lupe đi theo mình quay trở lại hiện trường vụ án. Lúc nãy, tôi đã quá sốc nên không thể quan sát cẩn thận mọi thứ, nhưng mà có một điều này cứ làm tôi bận tâm.

Nhà kho bốc lên một mùi gì đấy như mùi thịt và rượu. Không khí bên trong lạnh lẽo, ghê rợn, phảng phất mùi hôi của động vật. Cố gắng tránh nhìn vào Chiba, tôi giải thích suy nghĩ của mình cho Lupe.

“Nếu như hung thủ đi qua cửa và ép Chiba uống thứ gì đó, tớ không nghĩ cậu ta sẽ ngã theo hướng quay chân về phía bọn mình như này.”

Có thể Chiba đã cố gắng bỏ chạy do biết là mình sẽ bị giết, cơ mà mặc dù trông không giống vậy, cậu ta vẫn là một mạo hiểm giả cấp 90. Nếu như kẻ giết người là một trong số các cô gái, tôi chắc chắn là Chiba vẫn có thể làm được gì đó trước khi bỏ chạy, cho dù có bị trói cả hai tay đi nữa. Dĩ nhiên, nếu nói như thế thì vấn đề lại nằm ở chỗ chỉ có tôi là đứa con gái duy nhất có khả năng giết được cậu ta.

Cho dù Chiba bị ép uống thuốc độc hay hay bị lừa uống, tôi vẫn thấy tư thế của cái xác hơi lạ. Cậu ta ngã xuống hướng mặt ra xa khỏi cửa.

“Và mấy cái tường này thì toàn kẽ hở. Không hề có đèn hay cửa sổ, nhưng mà mình vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ khi có ánh nắng chiếu vào. Cái kho này xuống cấp lắm rồi.”

Hay nói cách khác, nếu như Chiba muốn, cậu ta có thể đâm xuyên qua một bức tường để trốn thoát. Vậy thì tại sao Chiba lại không làm thế…? Cậu ta đã không còn có thể trả lời câu hỏi đó nữa. Có lẽ Chiba chỉ là quá ngu ngốc để nhận ra lựa chọn ấy. Đúng là một tên ngốc, đến chết vẫn còn ngốc.

“Nhìn này.”

“Hả…? Dấu chân ư?”

Hung thủ đã giẫm vào vũng máu Chiba nôn ra. Đó chỉ là một phần dấu in của đế giày nên cũng khó xác định được gì, nhưng kích thước bàn chân khá nhỏ, nhiều khả năng là của một cô gái. Dấu chân xuất hiện trên vài cái hộp và ghế chồng chất ở phía sau rồi dừng lại ngay trước bức tường.

“Hả?”

Đúng như tôi nghĩ, bức tường có một chỗ bị hổng. Có một cái lỗ chỉ vừa đủ to để một cô gái chui lọt. Để kiểm tra, tôi đã thử chui người qua và liền ra được bên ngoài.

“Lupe, cậu cũng chui qua đi.”

“Đ-Được thôi. Tớ thấy hơi sợ, nhưng mà…”

Cái lỗ ở trên cao nên có hơi nguy hiểm, nhưng Lupe cũng đã qua được trót lọt. Bên ngoài có ánh nắng và tiếng côn trùng kêu, một không gian sáng sủa.

Vốn dĩ chẳng cần phải có chìa khóa mới vào được bên trong nhà kho. Tuy nhiên nếu như đó là một lối ra vào bí mật mà ngay cả Lupe cũng không biết, hung thủ hẳn phải là một người rất sành sỏi nơi này.

Tôi trừng mắt nhìn cái nhà thổ. Kẻ đã sát hại Chiba nhất định là ở trong đó. Tôi hoàn toàn thông cảm với hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn được phép giết người.

“Lupe này, tiếp theo bọn mình khám người Chiba đi. Tớ muốn biết chính xác cậu ta bị giết như thế nào.”

“Ờ, ừm…”

Nói thật, tôi cũng chẳng muốn xem đâu. Nhưng mà nếu cứ thế này, tôi sẽ chẳng thể báo thù cho cậu ta được. Mình nhất định phải bắt được hung thủ! 

“Đi nào. Tớ chắc chắn sẽ lần ra được thủ phạm cho xem.”

Tôi nắm lấy tay Lupe, cả hai quay trở lại nhà kho.

Thế rồi cú sốc thứ hai ập đến - một cú sốc mà sốc đến nỗi khiến tôi tưởng mình chết luôn tại đó.

Xác của Chiba đã biến mất.

“Haaaảả?!”

Cả tôi và Lupe cùng khuỵu xuống lần nữa.

Cái quái gì thế. Ghét quá đi mất. Bây giờ cậu biến thành một cái hiện tượng kỳ bí rồi hả Chiba? Cái thằng phiền phức kinh khủng tởm này. Chết rồi mà nằm yên cho người ta nhờ cũng không được sao? Độ tăng động của cậu cao đụng nóc rồi đấy!

“Ai đó… đã lấy trộm mất thi thể hay sao?”

Nhưng mà có lẽ chỉ chưa đến một phút kể từ lúc chúng tôi tìm thấy lối ra bí mật, rời khỏi nhà kho rồi lại quay vào. Ai đó thực sự có thể vác một cái xác đi khỏi trong khoảng thời gian ấy sao?

Kinh ngạc, chúng tôi cứ thế mà đứng chết trân trong cái kho trống rỗng. Cuối cùng, Lupe đấm vào lòng bàn tay mình.

“Có lẽ Chiba chưa chết đâu!”

“Ồ!”

Giọng Lupe nghe vui mừng đến nỗi tôi cũng nhẹ nhõm lây trong vô thức. Nhưng mà thế liệu có ổn không? Còn vũng máu đó thì sao? Tim cậu ta cũng ngừng rồi cơ mà. Chiba có khi đã biến thành zombie chưa biết chừng.

Đây là một cái nhà thổ ở thế giới khác mà! Chuyện gì cũng có thể xảy ra hết!

“Dù thế nào đi nữa, bọn mình cũng phải đi tìm Chiba, hay là thứ đã từng là Chiba. Cậu ta không thể đi quá xa được.”

Chúng tôi không thấy bất kỳ dấu chân nào, và khi đi ra ngoài phố cũng chẳng thấy ai trông khả nghi. Nếu như có một con zombie bị trói mai rùa lê lết quanh đây, kiểu gì nó cũng sẽ gây ra chút ồn ào, nhưng mà bọn tôi chẳng thấy có gì như thế cả.

Vậy thì cậu ta vẫn còn ở trong Dạ Tưởng Thanh Miêu?

Chúng tôi lại quay vào để điều tra nhà thổ. Không có gì quá khác biệt so với lần trước; vài người đi lại xung quanh dọn dẹp hoặc chuẩn bị công việc. Thùng rác đều đã sạch trơn. Tất cả thành viên ban nhạc vẫn ở trong quán. Dưới bếp, việc chuẩn bị đồ ăn phục vụ khách đang được tiến hành, và mấy cái đĩa bọn tôi dùng ăn bánh vẫn ở đó.

Có thể nói là không xuất hiện vật thể hay người nào mới. Không có ai biến mất. Không thấy Chiba.

Hai đứa tôi lại đi một vòng hỏi cung mọi người lần nữa.

Cô A: Tôi đem rác ra ngoài đường đổ. Không thấy tên trộm quần lót đâu cả.

Cô B: Tôi chẳng thấy gì cả, nhưng mà… cô C cứ chạy lung tung ấy.

Cô C: Sao cô khó ưa thế nhỉ! Tôi làm gì không liên quan đến cô.

Cô D: Tôi vẫn đang dọn dẹp nãy giờ. Con A ngu không thể tả, tôi chịu hết nổi rồi.

Cô E: Tôi chuẩn bị sẵn sàng các thứ trong quán với cô F. Ban nhạc vẫn tập trong suốt lúc đó.

Cô F: Tôi chuẩn bị các thứ trong quán. Có cả ban nhạc ở đấy, nhưng mà không thấy có ai khả nghi cả.

Cô G-L: [bỏ qua]

Cô M: Cô A đang nằm ườn ra ở cái băng ghế ngoài cửa.

Cô C bị cái gì vậy nhỉ?

Chẳng phải thế có hơi thô lỗ sao? Có người vừa chết đấy!

Bọn tôi chẳng thu được gì cả. Ngoài việc cô gái kia càng ghét tôi thêm thì không có thông tin gì mới hết. Cơ mà mình thì có cái gì đáng ghét đến thế cơ chứ? Thật chẳng hiểu nổi cô ta luôn!

Tôi ra bàn ngồi, lấy hai bàn tay ôm mặt. Tôi đã phát ngán cái độ ngu ngốc của bản thân đến nỗi bắt đầu dùng nắm đấm tọng vô cái đầu mình.

Chiba đã bị giết hại, rồi Chiba hoặc cái thứ đã từng là Chiba biến mất, và tôi chẳng thể làm được gì cho cậu ta cả. Cho đến cuối cùng, tôi đã không thể làm được dù chỉ một điều thân thiện với Chiba, mặc dù hẳn là cậu ta cũng có những mong ước riêng chưa thành.

Khốn kiếp. Mấy cái kỹ năng gian lận này thật vô dụng. Tôi chẳng bao giờ có được đúng cái mình cần cả. Ví dụ, nếu như có một cái kỹ năng Thám Tử, hoặc là kỹ năng Đồng Đội, hoặc là kỹ năng Cơ-thể-là-một-Đứa-Trẻ-nhưng-Não-là-của-Người-Lớn, là tôi sẽ có thể đập tên hung thủ kia ra bã luôn.

Thật sự luôn đấy. Đào? Trói? Tôi có cần những cái khả năng này đâu. Nhưng mà đây là công việc, tôi không có quyền lựa chọn hấp thụ năng lực của ai, và người đầu tiên mà tôi thực sự muốn ngủ cùng thì lại chẳng cho tôi cái gì hết.

Tôi nhận ra cơ thể mình đang tỏa ra một thứ năng lượng bí ẩn. Nếu đã như thế này, tôi chỉ cần ngủ với ai đó là được. Nghe có vẻ hơi ngược với quy định, nhưng tôi sẽ cứ chọn ngẫu nhiên thôi. Tôi chỉ cần làm tình cho đến khi nào có được kỹ năng mình cần là xong. Chào mừng đến với thế giới ngầm ở dị giới. Đó là Haru Koyama, 18 tuổi, cựu nữ sinh trung học Tokyo… và cô ta sẽ tới tìm các anh đấy, các chàng trai thế giới khác ạ!

“Haru, lại đây tớ bảo.”

“Hm?”

Trong lúc tôi đang tuyệt vọng, Lupe đứng từ trong bếp vẫy tay gọi tôi vào. Tưởng cô ấy định bảo gì, hóa ra là muốn cho tôi xem mấy cái đĩa bánh trống trơn. Ờm, cái này bọn mình thấy rồi mà, còn đếm xem đủ không nữa.

“Mấy cái này thì sao?”

“Ừm, có lẽ là nó chẳng liên quan đâu, nhưng mà không phải vẫn còn thừa một miếng bánh à?”

“Có hả?”

Tôi khá chắc là mình đã mua đúng số lượng. Lupe và tôi đã cùng nhau chia bánh cho mọi người, mỗi người một miếng.

“... Nên là, chỉ có thể thôi, nhưng…” Lupe có vẻ ngập ngừng, tay túm lấy tà váy bồn chồn. “Có lẽ là tớ biết Chiba đang ở đâu đấy.”

Thủ phạm luôn luôn quay trở lại hiện trường vụ án. Mặc dù là thám tử, nhưng chính tôi cũng không chút ngần ngại quay lại nơi mình đã đến và đi cả tỷ lần cùng với Lupe - cái nhà kho của Dạ Tưởng Thanh Miêu.

Đó cũng là nơi mà thủ phạm-gạch chéo-nạn nhân-gạch chéo-xác sống của ngày hôm nay đang ngồi trên sàn, liếm những ngón tay dính đầy kem.

“Ôi bỏ mẹ!” Khi nhận ra mình bị bắt quả tang, cậu ta vội vàng giấu bánh ra sau lưng.

Ánh sáng mặt trời hoàng hôn chiếu xuyên qua những lỗ hổng của cái nhà kho dột nát, phản chiếu lên quả đầu đỏ rực mà bất kỳ fan mũ lưỡi trai nào cũng phải tự hào. Bộ dạng thảm hại ấy khiến tôi ban đầu đã tưởng đây là một cái xác sống, nhưng rồi tôi nghĩ, Khoan, tên đó lúc nào chẳng thế, và bộ não tôi đã tự giải đáp cho chính nó.

Gunma đã hồi sinh. Đó là phép màu của vùng Kanto.

“Thằng…ngu!” Bà sẽ bẻ cổ mày! Tôi tóm lấy Chiba. Tôi cáu lắm rồi, chắc là ít nhất cũng phải gào vào tai hắn một cái. “Cái thằng đần độn này! Cậu nên chết đi cho rồi! Tôi đã mong cậu chết thật luôn! Ahhhhhhh!”

Tôi đã hết chịu nổi sự ngu ngốc của cái tên này và tức đến phát điên, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ lòng, nên cuối cùng lại bối rối quá mà rơi nước mắt. Hắn thực sự là một thằng rác rưởi, đến nỗi mà tôi thấy thương cho bộ tóc lưỡi trai phải ở trên đầu hắn. Tôi cảm thấy bị sỉ nhục khi đây là người duy nhất cùng quê với tôi ở thế giới này. Hắn ta là nỗi hổ thẹn, là quá khứ đen tối hiện hình của tôi. Nhưng mà…

“...Cô ta bị cái gì vậy?” Chiba giả ngố.

“Mừng quá chứ gì nữa.” Đến cả Lupe dường như cũng hiểu lầm nghiêm trọng.

Trời ạ, tôi điên quá đi mất.

Và rồi…

“Cậu có gì muốn biện hộ không?!”

Chiba lại bị trói mai rùa dưới đất bên ngoài nhà kho, tôi quay về với việc tra khảo.

Khi tôi điểm lại tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay, nó quả thực không hề vui tí nào. Tôi rất cáu. Tôi đã phát hoảng lên rồi chạy khắp nơi như con điên chỉ vì cái thằng ngu này ư? Từ đầu đến cuối, không có một cái gì nghe hợp lý cả.

Mình có nên gỡ kích hoạt Trói Buộc Cấp Độ không?

Mình có nên giết hắn luôn không?

“Ừ… ừmmm…” Mắt Chiba đảo liên hồi. Cậu ta nhìn nhà thổ, rồi nhìn tôi, rồi đến Lupe và cắn môi. “Đúng vậy. Tớ đã không thể kiểm soát sự thèm khát tình dục và đã ăn trộm đồ lót. Bởi vì tớ yêu quần lót! Tớ tôn thờ chúng! Có lẽ tớ là một thằng biến thái!”

“Cái đó bọn tôi biết! Tôi đang hỏi chuyện sau đấy cơ. Tại sao cậu lại giả chết? Cậu không thực sự chết đúng không?”

“Hả? Tớ chỉ ngã thôi mà, à chắc là…”

“Ngã?”

Chiba chớp mắt và liếm môi trước khi trả lời. “Ô-Ồ, không, ý tớ là… giả chết là… là kỹ năng mới nhất tớ có được sau khi luyện tập trong khu rừng quỷ. Cậu biết mà, trong đấy có nhiều gấu.”

“Gấu hả? Thật hả trời. Ugh, chẳng phải nó là động vật khỏe nhất trong rừng sao?” Không chỉ có quỷ, mà còn cả gấu nữa ư? Ặc. Nếu tôi có bao giờ vào rừng lần nữa, chắc phải đeo một cái chuông trên hông mất.

“Tại vì… Haru, tại cậu cứ bảo đi gọi quân lính đến để xử tử tớ, nên tớ sợ. Tớ nghĩ là mình nên chết trước khi cậu làm thế, chỉ vậy thôi.”

“Agh… Chẳng phải thế lươn lẹo quá sao?! Chiba ạ, đây là lý do mà tôi… geez.”

Lupe nói, “Thôi nào, thôi nào,” để làm tôi bình tĩnh lại. “Có đáng gì đâu, nên thôi bọn mình cứ cho qua đi nhé. Không phải lo chuyện ảnh chết hay bị giết nữa rồi.”

Lupe đúng là một cô gái ngọt ngào, chiều chuộng tên kia đến thế chứ. Bộ toàn thân cổ làm từ đường phèn hay gì thế? Mình muốn ăn hết cô ấy luôn.

Nếu cứ lo lắng cho mọi tên ngốc trên đời mình gặp, chắc mình chết sớm mất. Sao Lupe tốt bụng đến thế không biết?

Thật sự luôn, tôi phải làm gì để trở thành một người như cô ấy đây…?

Lupe xoa lưng tôi, và tôi đã thấy bớt nóng đi một tí. Phải rồi. Mọi chuyện cuối cùng đều ổn thỏa. Cơ mà vẫn có một điều này tôi cảm giác không đúng lắm.

“Mm, nhưng mà chờ đã. Bí ẩn vẫn chưa được giải đáp. Ai là người đã ra vào qua lối đi bí mật?”

Ai đó đã để lại dấu vết sau khi giẫm vào máu của Chiba. Tôi khá chắc là vẫn còn một bên thứ ba chưa lộ diện.

“Hả? Lối đi á? Không, đ-đó là…”

Chiba trông sửng sốt rõ ràng. Linh tính thám tử của tôi (không phải khả năng suy luận) đã rung chuông báo động trong đầu. Cậu ta đang che giấu điều gì đó. Chắc chắn là vẫn còn ẩn số trong vụ này. Mình nên làm gì đây? Vẫn phải hủy bỏ Trói Buộc Cấp Độ à? Chủ động tra khảo bằng bạo lực?

“X-Xin lỗi cậu, người đó… là tớ!” Lupe đột nhiên đứng bật dậy như một cây sào và tự thú.

Chuyện này bất ngờ đến nỗi cả tôi và Chiba cùng thốt lên “Hả?!”

“Ư… Xin lỗi, thực ra tớ đã biết về lối vào đó từ trước rồi. Tớ thường hay… phải rồi, đến đây nghỉ những khi lười không muốn làm việc. Thật sự xin lỗi cậu. Và rồi, ừm, tớ lo không biết Chiba thế nào, nên khi bọn mình đi mua bánh về - không, xin lỗi, trước khi bọn mình đi mua, tớ đã vào xem anh ấy.”

Sau khi kể đến đoạn tìm thấy Chiba bất tỉnh, Lupe chìm vào im lặng. Như một con robot dạng người đứng trước cửa hàng vừa đột ngột kết thúc phần giải thích của nó, cổ đứng hình trước hai người đang bối rối ở cả hai bên, phân vân không biết nên quay sang bên nào.

Chỉ có cặp mắt của cô ấy là chuyển động, đảo sang phía Chiba. Nhận được quả bóng nhưng không thể di chuyển theo nghĩa đen, Chiba đánh mắt sang nhìn tôi theo cách tương tự.

Hả? Mình ư?

Do hai người họ tung hứng cho nhau rồi đá bóng cho tôi, vì lý do gì đó, tôi quyết định thử suy nghĩ xem sao. “Trong đó hơi tối, và cậu nghĩ là Chiba chỉ đang ngủ thôi…?”

“Đúng, chính xác!” Lupe và Chiba mừng rỡ reo lên.

Sau khi lấy được đà rồi, tôi tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.

“Nhưng rồi sau đó biết được rằng hắn đã chết, nên cậu lo lắng mình sẽ bị nghi ngờ là thủ phạm nên đã không nói gì…?”

“Đúng, đó đúng là những gì tớ nghĩ đấy Haru!”

“Haru, cậu là thiên tài đấy ư?”

Ugh, thôi tôi xin. Tôi chỉ đoán mò thôi. Cơ mà mình thật sự đoán đúng sao? Đùa nhau hả trời.

Haizz, cơ mà, nghe thật chẳng khác gì một trò đùa ấy. Hoặc kiểu như, tôi cứ nghĩ là có lẽ họ sẽ đưa ra lời giải thích thật sự sau đó, nhưng rồi khi hai người họ reo hò, gọi tôi là thiên tài và thám tử vĩ đại, tôi đã xấu hổ đến nỗi không thể ngồi yên. Cảm giác như thể tôi thực sự là thám tử số một ở thế giới khác vậy. Khi nào chúng ta phải so tài với nhau mới được, Homes.

“...Haru, tớ xin lỗi vì đã không nói gì.”

Tôi bảo Lupe là mình không hề giận tí nào. Tôi cười và nói rằng tôi sẽ không thù cô ấy chuyện cổ đã có lúc nghĩ rằng tôi là hung thủ.

“Cơ mà Haru, cậu cứ chuyện bé xé ra to. Chỉ là quần lót thôi mà.” Chiba vẫn đang bị trói, nhưng cậu ta lại trêu chọc tôi như một thằng ngốc, như cho rằng toàn bộ chuyện này đã xong xuôi.

Thái dương tôi giật giật.

“Tớ còn đến tận nơi để trả lại nữa, nhưng rồi cậu cứ thao thao đòi xử tử tớ - thế là hơi quá đà nhé. Cậu mới là kẻ khiến chuyện này trở nên nực cười đấy. Tự mà kiểm điểm bản thân đi. À, cởi trói cho tớ mau.”

Nghe hắn lảm nhảm làm tôi tức giận đến nỗi không thể tung ra được câu phản pháo thông thường nào, kiểu Nhưng ngay từ đầu thì đó là lỗi của ai, hả? hoặc là Chỉ có Chúa mới biết cậu làm gì với đống quần lót ấy, ai mà thèm lấy lại chứ?

Và điều đó khiến tôi nhớ ra: Vốn dĩ tôi chẳng hề quan tâm đến chuyện án mạng. Tôi muốn dạy cho tên trộm quần lót khốn kiếp ấy một bài học đến như vậy đấy!

Hủy bỏ Trói buộc Cấp độ!

Tôi khai mở cấp độ chiến đấu của mình. Kích hoạt kỹ năng Kiếm Thuật +150, Võ Thuật +120, Tốc Độ +140, Chính Xác +100, Cảm Quan Chuyển Động: Cấp Thần, Tầm Nhìn Ngoại Vi: Cấp Vũ Trụ, và Tốc Độ Phản Ứng: Cấp Ánh Sáng. Kích hoạt Kháng Hiệu Ứng, Kháng Ma Pháp Tấn Công, và Kháng Tử Vong Đột Ngột. Mở khóa Ma pháp hệ Lửa, Băng, Gió, Đất, Sét, và Ma pháp Triệu Hồi, tất cả đều được tăng hiệu quả nhờ Trí Tuệ Hiền Nhân. Ma pháp Đôi - đã kích hoạt. Xóa Kỹ Năng - đã kích hoạt. Song Kiếm, Trường Kiếm, Thương, Bảo Hộ - đã kích hoạt. Hiện Thân Khái Niệm Vũ Trang và Niệm Chú Diệt Trừ Tử Linh - trạng thái chờ.

Bảng Trạng Thái - đã kích hoạt.

Tôi kiểm tra cấp độ của mình so với Chiba, rồi khịt mũi. “...Chiba, nếu cậu còn lời nào muốn trăng trối, tốt nhất là nói ngay bây giờ đi.”

“Thôi nào, Haru, bình tĩnh nào. Chiba đã xin lỗi rồi mà. Phải không?” Lupe cuống cuồng xen vào giữa để ngăn tôi.

Ừ đúng rồi. Tôi không thể cư xử như thế này trước mặt cô ấy được. Hạ hỏa nào. Không được mất kiểm soát. Mày đã quyết định sẽ sống ở thế giới này như một người theo chủ nghĩa hòa bình mà. Mình là một đứa con gái bình thường. Mình cực kỳ phản đối bạo lực.

“Này, này, quái gì thế? Cậu lại giận nữa à? Mấy đứa con gái bạo lực hết thời rồi! Mặc dù cái bạo lực của cậu chỉ như chòng chọe đáng yêu với nhân vật chính có kỹ năng gian lận như tớ thôi, nhưng mà thế là đủ rồi nhé, rõ chưa? Mau cởi trói cho tớ nhanh! Mà cậu học cách trói người ta như thế này ở đâu đấy? Bộ thích chơi bondage lắm hả?”

Lúc ở quán cà phê, tôi đã nghĩ rằng mấy cái kỹ năng gian lận này thật tiện lợi và tuyệt vời, và rằng tôi cảm thấy hơi tội lỗi khi đã tận hưởng cuộc sống không-bình-thường-tí-nào này, và gì gì đấy, cơ mà đó là một sai lầm.

Rốt cuộc, hôm nay tôi chỉ dùng ba kỹ năng:

Đào.

Trói.

Nến.

Dị giới, xem ngươi đã bắt đứa JK này phải làm cái gì này!

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Ảnh minh họa: Ukyo Sugishita - Một nhân vật trong series Aibou: Tokyo Detective Duo. Seiji Rokkaku - Diễn viên đóng vai thanh tra Mamoru Yonezawa trong Aibou: Tokyo Detective Duo.