Tên tôi là Jaysohlbrother. Nhưng Haru bảo “Sumo nghe hay hơn,” thế nên bây giờ tôi hầu như toàn dùng cái tên Sumo.
Tôi là Sumo. Hôm nay tôi sẽ nấu một món này. Mà không, thực ra, hôm nào tôi cũng nấu, nhưng Haru bảo là “Anh không thể nào trở thành một bếp trưởng nổi tiếng trừ khi có thể vừa nấu ăn vừa nói chuyện cùng lúc,” nên tôi sẽ luyện tập vừa nấu ăn vừa nói chuyện. Tuy chẳng biết “bếp trưởng nổi” với “tiếng” có nghĩa là gì, nhưng tôi đang lấy nó làm mục tiêu cho mình. Haru nói “Nếu người ta làm được thì anh cũng làm được, Sumo ạ.”
Giờ thì đến chuyện nấu ăn. Chắc là làm cái gì cũng được thôi, cơ mà ta sẽ đi nướng thịt vậy.
Đây là thịt manga. Ở Jay’s Cafe, chúng tôi gọi tảng thịt dày với một khúc xương đâm qua chính giữa này là “thịt manga.” Nó là món tủ của chúng tôi.
Cái tên này nghe nói là đã được nghĩ ra từ hàng chục năm trước, khi mà một trong những vị tổ tiên của tôi đang theo đuổi một hình dạng miếng thịt mới. Có cậu bé mạo hiểm giả nổi tiếng thời ấy đi ngang qua và nói “Trông nó như thịt ở trong manga vậy!” Họ đã lấy cái tên này từ đó, nhưng chẳng ai biết manga là cái gì. Thực ra, Haru đã có lần bình luận một câu rất kỳ lạ. Cô ấy bảo là “Trông như cái mà Luffy sẽ thích ăn.”
Xem nào, cách để làm món thịt này thì chỉ là nướng cho thật ngon thôi. Sau khi áp chảo mặt ngoài trên lửa to, ta chỉ cần tiếp tục xoay đều cho đến khi nó chín hết bên trong. Khi thịt đã chín được một phần, đó là lúc ta tẩm gia vị cho nó.
Gia vị đặc biệt của Jay’s Cafe bao gồm muối rừng trộn với bột thảo mộc và hạt tiêu. Theo gợi ý của Haru, chúng tôi đã thử bán riêng nó. Đối với bọn tôi, cái ý tưởng chỉ bán mỗi gia vị không khá là gây sốc, nhưng trái ngược với kỳ vọng, đã có rất nhiều người mua nó khi họ ra khỏi nhà hàng. Haru thật phi thường.
Giờ ta sẽ rắc gia vị lên trên miếng thịt. Haru bảo là rắc từ trên cao thật cao sẽ khiến cho thịt được bao phủ đều hơn. Chúng tôi co sát khuỷu tay vào người, nắm một nhúm gia vị trong ngón tay và thả xuống.
Haru có vẻ rất thích cái này. Cô ấy thường yêu cầu tôi “làm điệu hơn đi.” Tôi đã sợ rằng hương vị sẽ hơi quá mạnh, nhưng bởi nó làm cô ấy vui, nên tôi đã rắc một lượng kha khá.
Thịt thì sẽ làm như thế. Ở đây chúng tôi chủ yếu làm món thịt nên có rất nhiều đồ nướng, và sẽ có đầu bếp quản lý từng món để không bắt khách hàng phải chờ đợi lâu. Nhưng mà Haru bảo là “Cái cách anh trình bày món ăn thô thiển quá. Toàn thịt là thịt không, chẳng có sự cân bằng gì cả,” nên là bọn tôi không được đánh giá cao cho lắm. Cô ấy còn nói, “Đây không phải thứ mà con gái muốn ăn,” trong khi ngoạm từng miếng thịt manga.
Cái ý tưởng phục vụ những thứ con gái muốn ăn khá là thử thách. Vấn đề trước nhất, là con gái thường không đến quán cafe, ngoại trừ Haru và mấy người bạn của cô ấy ra.
Tôi muốn chuẩn bị các thứ cho Haru khi có thể, nhưng mà xét đến việc kinh doanh thì chắc là sẽ hơi khó. Ông già tôi để tôi thích làm gì thì làm với một điều kiện là tôi phải đích thân đứng bếp, cơ mà ổng cũng nhắc nhở là đừng làm cái gì quá kỳ quặc.
Dạo gần đây tôi có làm bánh ngọt, và cũng đã nghĩ ra được một vài món mới. Chúng tôi dựng một chỗ ngồi ngoài trời ở phía trước cửa quán (ý tưởng của Haru), và Haru cùng bạn bè cô ấy sẽ vừa uống trà, vừa quảng cáo luôn với người xung quanh rằng họ đang vui vẻ như thế nào ở đó. Cơ mà nếu hỏi tôi là liệu có thật sẽ xây dựng được nhóm khách hàng là phụ nữ không, thì thật lòng mà nói, ừ thì…
Cơ mà bọn tôi chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Những thứ mà Haru nghĩ ra thường quá đỗi phi thường đến nỗi nhiều khi nó nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, nhưng tôi tin tưởng vào cô ấy và muốn theo đuổi đến cùng những ý tưởng đó. Ông già tôi và mấy người khách quen thường cười tôi, bảo là “Cô nàng đó cho cậu nhiều động lực ghê nhỉ,” nhưng mà… tôi nghĩ Haru cần một nơi cô ấy có thể lui đến mà không phải nhà thổ. Vậy đấy.
Trong khi chờ thịt nướng, chúng ta sẽ đi làm bánh. Bột nhão được làm từ vloua xay mịn, đường, trứng, và nước cỏ ream. Đầu tiên là ta đun cỏ ream cho sôi lăn tăn, nước sẽ hóa ra màu trắng. Sau khi nó nguội rồi, ta múc lấy lớp trên cùng. Nếu ta đánh cái này lên, nó sẽ trở nên đặc và đông lại, cơ mà Haru có vẻ ưa nó ở dạng lỏng hơn. Dù vậy, cỏ ream sẽ giữ hình dạng tốt hơn ở dạng đông đặc, cho nên lần này chúng ta sẽ làm như vậy. Cả gimli và ream được trồng bằng ma thuật thảo mộc hệ gió, giúp khiến cho bánh được phồng xốp và mềm mịn.
Sau khi cho thêm chút đường vào nước cỏ ream và đánh đều lên khiến nó trông như một đám mây, ta sẽ trét nó vào giữa các lớp bánh và lên trên cùng. Ngoài cỏ ream, ta cũng có thể phủ lên bánh với đường nấu chảy trộn hạt cao rang, và dùng các loại mứt trái cây khác nhau hay gì đó để trang trí.
Tôi thấy công đoạn trang trí này là vui nhất, hay đúng hơn, là tôi khá tự tin vào kỹ năng của mình. Mỗi khi tôi làm tốt, nó sẽ khiến Haru cực kỳ hài lòng. Haru rất xem trọng vẻ ngoài của món ăn. Cô ấy nói là những món ăn “xinh,” “ngầu,” hoặc là “cực đỉnh” sẽ thu hút nhiều khách hàng hơn. Cho dù không biết nghĩa của những từ ấy là gì, miễn là nó khiến Haru vui, tôi sẽ làm cho mọi thứ trở nên cực đỉnh.
Lần này ta sẽ làm một chiếc bánh tròn bình thường thôi. Đổ bột nhão vào một cái chảo cỡ lòng bàn tay lót lá heetrezist rồi bỏ vào lò. Khi bánh đã được rồi, ta chỉ cần trút nước cỏ ream lên trên. Ta cũng có thể cho thêm trái cây lên nữa.
Một trong những điều cơ bản khi làm bánh là làm nhiều hơn số lượng cần thiết đề phòng trường hợp có nhiều người mua hơn. Tuy nhiên, do chỉ có Haru và các bạn cô ấy là những người duy nhất mua bánh, nên chúng tôi thường xuyên có bánh thừa. Cơ mà thỉnh thoảng, Haru sẽ mua một số lượng lớn để làm “bánh xin lỗi.” Mới hôm nọ cô ấy cùng Lupe đến mua bánh cho tất cả mọi người làm việc ở Dạ Tưởng Thanh Miêu. Tôi không hỏi lần này cô ấy đã làm gì, nhưng cảm thấy tội nên có giảm giá chút. Khi Haru bảo, “Em sẽ bắt Chiba phải trả tiền,” tôi nghĩ thế cũng được, và liền đưa cho hai người họ một đống bánh loại thượng hạng.
“Anh Sumo, sao anh lại tự nói chuyện một mình thế?”
Mọi thớ thịt trên cơ thể tôi cùng hét lên. Một vị khách đã vào trong mặc dù quán vẫn còn chưa mở cửa. Đó là Kiyori, bạn của Haru. Thi thoảng cô ấy cũng tự đến một mình.
“Xin lỗi, em chỉ đến để cảm ơn về mấy cái bánh quy anh làm cho em tuần trước thôi… Nhưng mà khoan, tên thật của anh là Jaysohlbrother à? Sao anh lại giấu em một chuyện quan trọng như thế?”
“Ừ, à, bởi vì…”
Đôi mắt to của Kiyori trở nên càng lúc càng tròn khi cô ấy rướn mặt sát lại gần. Rõ ràng là cổ đã ngồi nghe từ đầu. Các thớ thịt trên người tôi liền run lên vì xấu hổ.
Tuy không thể giải thích rõ tại sao mình lại là Sumo, nhưng tôi đã kể với cô ấy chuyện Haru đặt cho tôi cái tên đó, tôi đã quen với nó như thế nào, và chuyện đến cả cha tôi bây giờ cũng gọi tôi là Sumo. Tôi ngập ngừng nhiều lắm, nhưng Kiyori vẫn nghe cho hết và thi thoảng ậm ừ đáp lại.
“Ra là thế… bạn Haru cũng gọi anh Vô Tận Huyết Vũ bằng những từ kỳ lạ như Gunma, Saitama, cả Chiba nữa. Có lẽ ở quê bạn ấy, gọi một người đàn ông bằng tên thật được coi là thất lễ.”
Kiyori rất thông minh. Tôi có cảm giác mình đã hiểu những hành vi lạ lùng của Haru thêm một chút. Kể từ giờ, mình sẽ chỉ dùng cái tên Sumo thôi.
“Thế, anh Ja…Jaysohlbrother. Vừa rồi anh đang làm gì vậy?”
Đột nhiên bị Kiyori gọi bằng tên thật khiến cơ mặt tôi trở nên đông cứng. Chẳng những xấu hổ vì bị bắt gặp khi đang độc thoại việc nấu ăn, lại còn được một cô gái trạc tuổi mình gọi bằng tên thật đã làm cho tôi ngượng chín mặt, lâu lắm rồi tôi mới thế này.
“Ừm, à…” Tôi không giỏi ăn nói cho lắm. Khi chỉ độc thoại một mình thì tôi khá tự tin, nhưng cứ có người khác, đặc biệt phụ nữ, là lưỡi tôi cứ líu lại. Haru có thể một mình nói liên tục không ngừng nghỉ nên tôi chỉ ngồi nghe thôi cũng thấy vui, còn Kiyori thì… nói thế nào nhỉ, cô ấy thường hỏi rất nhiều, nên cảm giác rất căng thẳng khi chỉ có hai chúng tôi với nhau.
“...”
Nhưng Kiyori đã kiên nhẫn chờ cho tôi nói hết, nên tôi cảm thấy mình có trách nhiệm giải thích.
Tôi giải thích. Theo như Haru nói, tôi cần phải bán hình ảnh của mình là một bếp trưởng. Cô ấy gợi ý rằng tôi nên là thứ hấp dẫn khách hàng, chứ không phải quán cafe.
Thực lòng, tôi không nghĩ mình đủ sức làm chuyện đó. Ví dụ như cái ý tưởng mở một lớp học nấu ăn dành cho phụ nữ để thu hút khách hàng nữ giới. Haru bảo rằng người ta sẽ rất thích việc có thể tự tạo ra hương vị giống của quán ngay tại nhà.
Có lẽ họ sẽ vui, nhưng mà những món ăn tôi làm lại không quá phức tạp, nên nếu như họ học được cách làm ở nhà, tôi nghĩ họ hẳn sẽ không đến đây nữa. Thế nên là mặc dù đang đặt mục tiêu trở thành một đầu bếp nổi tiếng, tôi không dám chắc mọi chuyện sẽ thành ra thế nào. Đó là điều tôi đã cố giải thích.
“Aha. Đem mọi người đến gần nhau hơn qua việc nấu ăn. Nghe rất đúng chất Haru.” Kiyori gật gù. “Anh Jaysohlbrother, có lẽ thử một lần cũng không phải ý tồi đâu. Các nhà hàng xưa nay vốn hoàn toàn bỏ qua tiềm năng của khách hàng nữ giới. Với cả em nghĩ, nếu như anh dạy họ cách nấu ăn, họ cũng sẽ trở thành khách trung thành đấy.”
Khách trung thành ư?
Kiyori giải thích, mắt sáng lên. “Vâng. Họ vừa là khách hàng, nhưng đồng thời cũng là đệ tử. Làm gì có quán cafe nào như vậy, nên em chắc chắn là tin tức sẽ lan truyền thậm chí vượt ra khỏi thành phố này. Khi đó, kể cả những người sống cách xa nơi này cũng sẽ tò mò về món ăn của anh và sẽ đến đây ăn thử. Và nếu như họ thích nó, họ sẽ mua gia vị của quán. Một khi cái hương vị ấy đã trở thành thứ quen thuộc trong gia đình rồi, họ sẽ lại đến mua thêm gia vị và ghé vào ăn luôn. Như thế anh sẽ mở rộng tập khách hàng của mình và giữ chân họ. Tuy không biết nhiều về kinh doanh, nhưng em nghĩ đây là một ý tưởng hay đấy.”
Ban đầu tôi không hiểu lắm, nhưng càng suy nghĩ thêm, nó lại càng có vẻ rất thông minh. Haru thực sự phi thường. Có lẽ đó là điều mà Kiyori đang muốn nói. Tôi cứ thế gật đầu liên hồi.
“Với lại anh cũng không cần phải lo quá. Người không chuyên sẽ không thể tái tạo được món anh làm dễ dàng thế đâu,” Kiyori cười và nói. “Lúc anh nấu em quan sát rất cẩn thận, vậy mà khi thử bắt chước anh ở nhà, em không tài nào làm ra hương vị giống của anh được. Nếu anh có mở lớp học nấu ăn, xin hãy cho em tham gia với nhé.”
Nói mới nhớ, Kiyori đúng là luôn ngồi ở chỗ có thể quan sát khu vực làm việc của tôi trong khi chờ Haru. Tôi cứ nghĩ là ngồi một mình ở ngoài “bậc thềm” sẽ khiến cô ấy quá lạc lõng, nhưng hóa ra là cổ quan sát tay tôi để học cách nấu ăn ư? Thế thì tôi nên giải thích cái mình đang làm trong khi nấu thôi - bởi tôi thực sự nợ Kiyori lần này.
“...Ừmm.” Tôi đề nghị nấu cho Kiyori món gì đó. Cô ấy gọi trà.
Chẳng biết pha trà có được tính là nấu ăn không, nhưng tôi nghĩ mình nên tranh thủ cơ hội này để giải thích từng công đoạn trong khi làm. “Hôm nay chúng ta có trà naeb đen.”
“Ồ, em yêu trà naeb đen lắm. Nó có một vị đắng rất phức tạp.”
Từ ngữ trong đầu tôi chợt bay biến. Kiyori nói chữ “yêu” hết sức thản nhiên, nhưng ảnh hưởng của nó thì, mm, khá là mạnh đối với tôi. Dẫu biết rằng cô ấy không hề nói về tôi, nhưng chỉ là đó không phải một từ tôi thường xuyên được nghe từ một cô gái. Vậy đấy.
“À phải rồi. Đây cũng là loại trà ưa thích của bạn Haru nữa, đúng không anh? Có phải đấy là lý do anh thường xuyên phục vụ nó không?”
Đôi khi Kiyori chẳng có chút nhân từ nào. Tôi không thể phản đối được nên đành im lặng. Tôi đang cố gắng diễn tả lại quá trình mình làm, nên hy vọng là cổ chịu buông tha cho tôi.
“Ờm, trà naeb đen phục vụ ở đây được đựng trong một cái nồi như thế này.”
Chúng tôi cho một túi lưới đựng lá naeb đen vào một cái nồi lớn và ngâm nước trong hai đêm. Toàn bộ chỗ nước đó sẽ đổ hết đi, rồi lá neab đem đun lên để sôi âm ỉ trong nửa ngày. Sau đó, chúng tôi chờ cho trà nguội và pha loãng ra nếu cần thiết để điều chỉnh hương vị. Haru có vẻ thích vị dịu hơn, nên tôi hay cho thêm khá nhiều nước. Nếu làm như thế, vị trà sẽ có vẻ gì đó mờ nhạt, tuy nhiên khi tôi cho thêm đường hoặc thả một vài lá tomin lên trên, cô ấy sẽ khen là “ngon.”
“Pha trà chỉ có thế thôi. Trà nếu được pha bằng lá khô thì hương vị giữa ở hàng và ở nhà cũng không khác nhau nhiều. Tuy nhiên vẫn còn một cách khác để nấu trà naeb đen. Những người sống ở phía đông rừng Seigaya thường dùng cách này.”
“Seigaya…?”
“Ừ. Ờm, khu vực đó không nhiều người biết đến lắm, nhưng mà họ cũng có văn hóa khác biệt với chúng ta.”
Họ cho khoảng mười lá neab đen vào một cái nồi rỗng và hâm nóng lên. Lá trà họ dùng đã được phơi khô rồi ngâm nước cho ẩm trở lại. Lần này chúng ta dùng lá naeb đã được ngâm nước trong hai ngày, nhưng thực ra chỉ cần một giờ thôi là đủ. Ý tưởng ở đây là dùng những lá neab càng nhỏ càng tốt.
Khi lá neab được hâm nóng, da của chúng sẽ nứt ra và giải phóng hương thơm của ma thuật thảo mộc hệ thổ. Nhưng nếu ta cứ tiếp tục làm nóng, mùi hương tự nhiên của lá neab sẽ thoát ra. Đến lúc này ta sẽ nhấc ra khỏi bếp, cho khoảng năm hoặc sáu lá vào cốc rồi rót nước nóng lên trên.
Thả một bông hoa táo khô lên trên tách trà cũng rất hay. Chỉ là để bổ sung chút hương vị thôi, nên ta có thể bỏ nó ra trước khi uống, cơ mà bông hoa táo sẽ giải phóng một chút ma thuật thảo mộc hệ hỏa để giữ cho tách trà nóng lâu hơn và làm nước bên trong hơi xoáy tròn nữa, trông rất thú vị.
“Ôi chao, nhìn dễ thương ghê. Mùi lại thơm nữa.”
“Giờ thì ta chỉ cần chờ cho đến khi nó chuyển sang màu của lá naeb đen thôi.”
“...”
“...”
Chết. Tôi hết cái để nói mất rồi. Tôi đã không tính trước khoảng thời gian chờ đợi này. Có thể trình bày một số kiến thức về lá naeb cũng đươc, cơ mà tôi chẳng nghĩ ra được cái gì hay ho.
“Ừm, hôm trước Haru…”
“Em đang thắc mắc cái này, anh Jaysohlbrother ạ. Anh bảo là sẽ diễn giải từng bước nấu ăn của mình, cơ mà thực ra một nửa những gì anh nói là về bạn Haru mà, phải không?”
“... Ừ.”
“Anh không nghĩ là mình kể về bạn ấy hơi nhiều à?”
Cảm giác như tất cả những thớ thịt trong người tôi đang bị nghiến chặt vậy. Đúng thật là tôi không có nhiều chủ đề để nói. Đồ ăn và Haru, hết. Thảo nào đến cả ông già cũng gọi tôi là Sumo.
“Sao anh lại nghĩ những người sống trong Rừng Seigaya làm trà naeb đen khác so với mình?”
“Ồ, tôi nhớ là từng nghe việc họ không có nhiều nước sạch để uống như chúng ta…”
“Ra thế. Vậy thì hẳn là họ không thể được uống trà thường xuyên, nhỉ?”
“Họ coi nó như một vị thuốc, và có vẻ là chỉ dành cho những dịp đặc biệt thôi. Tình cờ là nếu như làm theo cách này, ta còn có thể ăn cả lá naeb nữa.”
Bởi không có việc gì cần dùng đến bã trà naeb nên chúng tôi thường đem đổ đi cùng với xương, cơ mà lá naeb đen ngâm nước nóng chỉ trong vài phút vẫn còn giữ được hương thơm và vị của nó.
Tôi xúc lấy một ít và thả lên lòng bàn tay đang mở của Kiyori. Săm soi một lúc xong, cổ thận trọng đặt một lá vào miệng như đang uống một viên thuốc.
Sau khi nhai thử, một nụ cười mơ màng hiện ra trên gương mặt Kiyori. “Nó hơi có vị đắng, nhưng rất thơm. Những lá naeb này hẳn đã được chăm bón rất cẩn thận.”
Tôi đã từng thử ăn rồi, và thấy không ngon lành gì lắm. Cảm giác như tôi đã đề nghị Kiyori làm một chuyện kỳ quặc - lại một thất bại nữa.
Nhưng rồi Kiyori nói, “Em thích những chủ đề kiểu như thế này,” và lại làm tôi đỏ mặt lần nữa. “Anh Jaysohlbrother đúng là hiểu rõ chuyên môn của mình nhỉ? Em nghĩ là nếu anh chia sẻ những câu chuyện như thế trong khi nấu ăn, khách hàng của anh sẽ thích lắm đấy.”
Ai mà ngờ kiến thức về lá naeb của tôi lại có ngày hữu dụng chứ. Tôi vốn luôn nghĩ rằng một cuộc trò chuyện thú vị là phải như những chuyện hài hước mà Haru kể cơ, nhưng Kiyori có vẻ thích những thứ kiểu này hơn. Nếu là vậy, tôi thực ra có rất nhiều thứ để nói đấy. Gì chứ nấu ăn thì tôi khá tự tin, ít nhất là dạo gần đây.
Bông hoa táo hấp thụ nước nóng và dần quay chậm lại, những cánh hoa nở bung trên mặt nước. Tôi múc nó ra và đặt tách trà đã hoàn thành xuống trước Kiyori.
“Cảm ơn anh.” Cổ nâng tách trà bằng cả hai tay, đưa lên mũi ngửi với một vẻ mặt hạnh phúc. Sau khi nhấp một ngụm, Kiyori mỉm cười và nói “Vị lạ ghê.”
“Nhưng mà ngon. Em thích hương thơm của hoa táo. Mặc dù có vị đắng khá mạnh, nó lại có hậu vị rất mượt mà. Có lẽ ta có thể gọi đây là một hương vị phức tạp chăng?”
Dù được Kiyorikhen ngợi, nhưng là một đầu bếp đã được rèn luyện tương đối nhiều, tôi có thể phần nào đoán được cảm xúc thật qua nét mặt. Tôi không nghĩ đây là một hương vị mà Kiyori- hay là bất cứ cô gái trẻ nào đi nữa - sẽ thích.
Vậy thì tại sao tôi lại phục vụ cô ấy tách trà này? Có lẽ là tôi hơi được đà lấn tới. Kiyoriluôn ăn mọi thứ tôi nấu với một vẻ mặt hạnh phúc, cho dù tôi có làm hỏng một chút đi nữa.
Tôi hỏi có muốn đổi sang trà bình thường không, nhưng Kiyori bảo loại trà này cô ấy cũng thích và lịch sự từ chối.
Giờ mới nhớ ra. Tôi đang nướng bánh trong lò.
Hôm nay tôi đang tập dượt trước khi mở lớp học nấu ăn, nên thấy hơi áy náy khi chỉ phục vụ cô ấy một cái bánh tròn đơn giản. Cơ mà tôi bảo đây là để “cảm ơn vì đã giúp tôi luyện tập.”
Kiyori lịch sự từ chối, nhưng tôi cần có sự công nhận nên vẫn cứng đầu im lặng đẩy chiếc bánh ra cho cổ. Tôi nhất quyết không chịu thua. Haru bảo rằng ngoan cố là nền tảng của cả tình yêu và sumo. Cơ mà đây thì chẳng phải tình yêu hay là sumo.
“Thôi được, nếu anh cứ khăng khăng như vậy.” Sau khi cắn một miếng bánh, Kiyori liền đưa tay lên ôm má, gương mặt sáng bừng lên và nói, “Mmm.” Tôi chợt nhận ra rằng một người xinh đẹp thì quả thực là cả khi ăn cũng xinh.
“Hương thơm và vị ngọt tự nhiên của cỏ ream lan tỏa khắp trong miệng như một cánh đồng cỏ vậy, và kết cấu mềm mại của bánh thì vừa nâng đỡ, vừa bao bọc lấy nó. Được như thế là do phần bánh được làm rất ngon và lượng cỏ ream thì vừa đủ. Quả mọng cũng đã được nấu rất chuẩn để làm dịu bớt đi vị chua. Mọi thứ anh làm đều ngập tràn lòng tốt và sự quan tâm. Nó khiến em cảm thấy thật hạnh phúc và lâng lâng, giống như đang ngủ thiếp đi, hay là đang ngắm nhìn những đám mây trên một quả đồi bát ngát mọc đầy cỏ ream và quả mọng vậy. Bánh thực sự rất ngon.”
Wow, Kiyori đúng là giỏi bất thường trong việc diễn tả cảm nghĩ của mình. Nếu như có một loại công việc mà ta chỉ cần thưởng thức đồ ăn trước mặt người khác và nói ra cảm nhận của bản thân, cô ấy chắc chắn sẽ kiếm sống được bằng cái nghề đó. Đấy là nếu như loại công việc ấy tồn tại.
“Và trông cũng rất là xinh xắn nữa. Điều đó quan trọng lắm đấy.” Có vẻ như tôi đã thành công làm được một thứ cực đỉnh nữa. Gần đây tôi đang luyện tập cái này. “Bánh quả là một món ăn đầy bí ẩn. Anh học được nó từ bạn Haru đúng không?”
Tôi làm nhiều món khác chứ không chỉ mỗi thực đơn quán. Hầu hết là những thứ tôi học được từ Haru hoặc là công thức chúng tôi cùng nghĩ ra. Tuy nhiên, tôi giải thích cho Kiyori rằng bánh thì khác. Nghe nói tổ tiên của tổ tiên tôi đã tạo ra nó dựa trên mô tả của một cậu bé mạo hiểm giả (cũng chính là người đặt tên cho món thịt manga).
Haru biết rất nhiều dạng phát triển cao hơn của bánh, nên tôi đã học được nhiều cách cải tiến và các kỹ thuật mới, nhưng phần cơ bản thì vẫn là từ cuốn sách công thức của tổ tiên tôi. Hồi ấy khi họ cho bánh vào thực đơn, khách hàng chẳng mặn mà mấy nên cái công thức này đã bị bỏ xó một thời gian dài.
Kiyori có vẻ ngạc nhiên khi tôi nhắc đến cậu bé mạo hiểm giả.
“Ừm… có chuyện gì sao?”
“Không, ờ...” Cô ấy hỏi có khi nào cậu bé ấy cũng đến từ cùng một nơi với Haru, giọng run run. Nếu nhìn gần hơn, tôi có thể thấy tay cổ cũng đang run nữa.
“Nhưng quỷ vương vẫn còn sống mà. Có lẽ từ xưa đến nay đã có vô số anh hùng xuất hiện. Vậy mà không một ai có thể đánh bại được quỷ vương. Kẻ thù ở sâu trong rừng của chúng ta quá mạnh, tới mức cho đến hiện tại vẫn không một vị anh hùng nào có khả năng đánh bại hắn…” Kiyori đang lẩm nhẩm về cái gì đấy, nhưng tôi nghe chẳng hiểu gì.
Thế là sao? Tại sao đột nhiên cô ấy lại nói chuyện quỷ vương trong khi đang ăn bánh nhỉ? Người thấy những câu chuyện của tôi thú vị vừa thay đổi chủ đề theo một cách hết sức kỳ lạ. Cơ mà tôi chẳng biết gì về quỷ vương hay mạo hiểm giả hết. Những chuyện ấy chẳng can hệ gì tới tôi.
“Anh Jaysohlbrother.”
“Vâng, sao ạ?”
“Cả hai ta đều muốn Haru sống vui vẻ cùng mình phải không? Chúng ta đều muốn Haru sống một cuộc đời thật dài, phải chứ? Chúng ta đều muốn cùng bạn ấy thay đổi thế giới này, đúng không anh?”
Câu hỏi quá đột ngột khiến tôi lưỡng lự, nhưng bởi đó là Haru mà, nên tôi liền đồng ý. Lòng cầu mong Haru sống thật hạnh phúc và lâu dài, tôi gật đầu, ép chặt những thớ thịt trên cổ.
“Thế thì ta không thể phó mặc mọi chuyện cho Haru được. Đây là vấn đề của chúng ta, nên ta không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế. Em nữa, em cũng cần phải trở nên mạnh hơn.” Kiyori lặng lẽ lẩm nhẩm như đang nói chuyện với chính mình. Tôi thấy chuyện một Nữ tu muốn trở nên mạnh hơn khá là hiếm gặp. Có lẽ cổ thực sự là kẻ có chút khác người.
Tôi chợt nhận ra mình là một đầu bếp kỳ quặc, và Haru hẳn cũng là một gái bán dâm khác thường. Có lẽ ở thế hệ của tôi, quán cafe này sẽ trở nên khá là điên rồ đây.
Cuối cùng tôi chẳng theo kịp nổi những gì Kiyori nói nữa. Tôi đang nhắm đến việc trở thành một bếp trưởng nổi tiếng. Cho dù tôi có ra chiến trường đi nữa thì cũng sẽ chỉ để làm bếp thôi. Cơ mà khi đối mặt với ánh mắt mạnh mẽ của Kiyori, hay đúng hơn, là nhìn vào đôi mắt to tròn của cô ấy, tôi cảm giác có một áp lực bắt mình phải đưa ra câu trả lời. Hình như tôi đổ mồ hôi hột luôn rồi.
“Thực ra, tôi cũng đang học một thứ gọi là sumo từ Haru.”
“Hả? Từ Haru cơ á? Vậy hóa ra ý nghĩa cái tên của anh là ‘chiến binh’ sao? Bạn ấy hẳn là kỳ vọng nhiều ở anh lắm. Em ghen tị đấy.”
Thật ư? Tôi cảm thấy hơi ngượng.
“Thế anh đã học được chiêu gì rồi?”
“Ừm, được rồi, xem nào, để tôi thử biểu diễn vậy.” Tôi cảm thấy chuyện này có hơi ngớ ngẩn, nhưng vẫn bước ra một chỗ rộng rãi.
Do đã leo lên được vị trí thứ ba trên bảng doanh số ở Dạ Tưởng Thanh Miêu, Haru được chuyển vào một căn phòng lớn hơn. Cô ấy bảo “Giờ có không gian rồi, em sẽ dạy anh sumo,” và thế là công cuộc huấn luyện cho tôi bắt đầu.
Nói thật, tôi cứ nghĩ là cổ sẽ làm cái gì đó mới lạ khiến ta thấy sướng cơ, nhưng thay vì thế, Haru lại nhấc cái mông núng nính của tôi lên mà ném đi. Việc một cô gái nhỏ nhắn mảnh dẻ như Haru có thể nâng được tôi đã đủ bất ngờ, nhưng tôi cũng ngạc nhiên là cô ấy lúc nào cũng đòi chơi sumo mỗi lần chúng tôi lên tầng hai.
Haru nói “Vui mà, cứ như một câu lạc bộ sau giờ học ấy.” Tôi chẳng biết cái câu lạc bộ sau giờ học là gì, nhưng thấy cô ấy có vẻ thích nên tôi cũng chiều theo. Cơ mà làm cái này khá là ồn ào, nên hình như Haru đã bị bà chủ mắng cho trận.
Giờ thì tôi sẽ lần đầu tiên thực hiện trước mặt một người khác. Tôi lo là mình sẽ khiến Kiyori hoảng sợ mất. Tuy vậy, tôi vẫn háo hức muốn khoe thành quả luyện tập mỗi ngày của mình.
Tôi đứng vững trên hai chân, sau đó nhấc một cẳng chân lên. Chân đó tôi dậm xuống, rồi làm tương tự với chân kia. Tôi rướn người về trước, kéo lê gót chân, sau đó giơ cả hai tay lên trời với lòng bàn tay mở ra, tiếp theo hạ một tay xuống trước rốn.
“...Anh đang làm gì vậy?” Kiyori bối rối hỏi. Tôi có cảm giác chẳng lành, nghĩ rằng có lẽ mình đã làm sai ở đâu đó, nhưng vẫn trả lời “Sumo.”
“Hả? Đây là sumo sao? Em chẳng hiểu lắm. Cơ mà, em chưa bao giờ thấy cái gì như thế này cả.”
“Haru bảo đây là thế chào hỏi cơ bản trong sumo… khi lên trên lầu, đây sẽ là việc đầu tiên bọn tôi làm.”
“Hai người làm với nhau?”
“Ừ.”
“Kiểu, với cái mặt nghiêm túc à?”
“Nghiêm túc.”
“Ah-ha-ha-ha-ha! Ừm, xin lỗi. Nhưng mà cứ tưởng tượng ra là em lại không thể… xin lỗi. Ah-ha-ha-ha-ha!” Kiyori xin lỗi hết lần này tới lần khác nhưng vẫn cười không dứt. Chắc là tôi đã chạm đúng dây thần kinh buồn cười của cổ.
Có khi nào đây hoàn toàn không phải thứ dùng để đánh nhau chăng? Nhưng dù sao tôi cũng vui vì đã khiến Kiyori cười được.
“Hai người đúng là hài hước thật, nhỉ?” Kiyori nói, lấy tay lau nước mắt.
Nếu như cả Haru và Kiyori đều nghĩ là chuyện này rất vui, đó sẽ là lý do để tôi tiếp tục. Tôi nghĩ mình sẽ tập sumo thêm một thời gian nữa.
“Anh Sumo… à, xin lỗi. Anh Jaysohlbrother.”
“Ừmm, cô cứ gọi tôi là Sumo cũng được. Tôi quen rồi.”
“Không, cứ để em gọi anh là Jaysohlbrother. Nếu không thì việc em biết tên thật của anh sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa.” Cổ nhắc lại tên tôi lần nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Cô Kiyori có một gương mặt thật sự xinh đẹp. (Dĩ nhiên, Haru cũng thế. À, còn cả Lupe nữa.) Vốn ban đầu là một kẻ hoàn toàn xa lạ với mọi thứ về phụ nữ, tôi chợt nhận ra cuộc đời mình đã thay đổi nhiều đến thế nào chỉ trong vài tháng sau khi gặp gỡ những cô gái này. Tất cả bắt đầu khi tôi phải lòng Haru từ cái nhìn đầu tiên, mặt dày đi theo cô ấy về đến tận nhà thổ.
“Anh Jahsohlbrother.” Ồ phải rồi, Kiyori vẫn đang nói. Cô ấy lại gọi tên thật tôi lần nữa, rồi vì lý do gì đó ngừng lại mỉm cười như thể muốn lảng đi. “Anh thật sự yêu bạn Haru, đúng không, anh Jaysohlbrother?”
Điều duy nhất tôi không ưa ở Kiyori là cái cách mà cô ấy đôi khi chạm trúng tim đen mình và đâm xuyên thủng nó.
“Hở? Ừ, ừm.” Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào, chỉ còn biết quẹt mồ hôi đang chảy ra như thác trên mặt mình. Nhưng cho dù tôi có lau bao nhiêu đi nữa, nhiệt độ cơ thể vẫn cứ tăng vùn vụt. Cảm giác cứ như tôi đang biến thành một tảng thịt manga siêu bự vậy.
“...Em thích điểm đó ở anh,” Kiyori dịu dàng nói. Cổ lại đâm trúng tim đen lần nữa, nhưng chẳng hiểu tại sao, lần này cô ấy tự đâm vào chính mình. Kiyori ép lòng bàn tay lên ngực trái, “Anh thật chuyên tâm và thuần khiết. Những cảm xúc mà anh thể hiện ra lúc nào cũng thật trong sáng và mãnh liệt. Suốt bao lâu nay em đã cố gắng để trở nên giống như bạn Haru, nhưng có lẽ em nên lấy anh làm tấm gương của mình.”
Cổ nhìn tôi đang ngượng đỏ mặt, vừa cười vừa cắn môi. Mặt Kiyori cũng đỏ lựng. “Anh Jaysohlbrother, em yêu anh.”
Và rồi cô niệm câu thần chú khiến cho thời gian ngừng trôi. Ngay cả hơi thở và nhịp tim của tôi cũng ngừng, nên bèn vội vàng hít thở.
Tôi chẳng biết nên phản ứng thế nào. Đây không còn là đâm trúng tim đen nữa rồi. Nó là một cú tông trực diện khiến cả cơ thể tôi hóa thành bùn nhão.
“Xin lỗi vì đột nhiên nói những chuyện kỳ lạ như thế nhé. Điều mà em yêu ở anh là việc anh hoàn toàn nghiêm túc với tình cảm của mình dành cho bạn Haru. Em chỉ muốn ngắm nhìn anh nấu ăn với ngọn lửa ấy trong tim thôi; em không cần anh phải nhìn về phía em đâu.”
Cô ấy bảo tôi không cần phải suy nghĩ quá nhiều về chuyện này. Dù sao mình cũng không cho là có thể suy nghĩ được thông suốt trong cái tình trạng này.
“Em không muốn can thiệp vào cảm xúc của anh. Mối quan hệ lý tưởng với anh chính là cái mà em đang có lúc này đây. Chỉ là em rất muốn nói cho anh biết cảm xúc của mình mà thôi. Em có lẽ sẽ lại bị vấy bẩn lần nữa thôi, nên trước khi điều đó xảy ra, em…”
Tôi thực lòng không hiểu lắm những bày tỏ của Kiyori. Vừa tự hỏi ý cô ấy là gì khi nói mình sẽ bị “vấy bẩn”, tôi vừa nhớ ra rằng cổ từng nói muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Những điều ấy khiến tôi có cảm giác Kiyori đang cố làm một chuyện khác hẳn so với công việc thông thường của Nữ tu, một điều gì đó hoàn toàn không thể ngờ, và nó khiến tôi lo lắng đến lạ.
Tuy nhiên đấy có lẽ không phải một chủ đề tôi có thể tọc mạch. Trong khi tôi đang lưỡng lự, Kiyori vỗ hai tay trước ngực như để khép lại cuộc trò chuyện.
“Dù sao đi nữa, em xin lỗi vì đã tỏ ra kỳ cục nhé. Đem cảm xúc của mình nói ra thành lời quả là khó thật, anh nhỉ? Ngay cả khi ta là kẻ gần gũi nhất với chúng, những cảm xúc ấy mới khó nắm bắt làm sao. Hee-hee.”
Tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi cũng thường xuyên không biết mình đang muốn nói gì. Cho dù vậy, tim tôi vẫn đang đập thình thịch và não thì không thể hoạt động tử tế.
“Hả?” Kiyori nghiêng đầu, hít ngửi mùi không khí. “Anh Sumo… ờ, anh Jaysohlbrother! Thịt kìa!”
“Ặc.” Tôi quên béng mất là mình đang nướng thịt. Vội vàng bỏ tảng thịt cháy ra khỏi bếp, tôi lỡ chạm tay trần vào nó và liền đánh rơi. Tí nữa là tôi biến tay mình thành thịt manga luôn rồi. “Ối, nóng quá…”
“Anh có sao không, anh Jaysohlbrother?”
Kiyori làm phép chữa thương cho tôi. Nghe nói nếu yêu cầu theo cách thông thường sẽ khá là đắt, nhưng cô ấy từ chối nhận tiền của tôi. “Anh lúc nào cũng giảm giá cho bọn em, nên đây là việc nhỏ nhất em có thể làm cho anh rồi. Mà quan trọng hơn, chắc là miếng thịt đó phải bỏ đi rồi, anh nhỉ?”
Tôi nhặt lên tảng thịt manga trên sàn nhà. Có lẽ không thể đem nó ra phục vụ khách được rồi, cơ mà tôi cũng không muốn vứt nó đi.
“Nếu cạo lớp bên ngoài đi, tôi nghĩ là vẫn ăn được đấy.” Tôi lấy dao khía vào bên trong miếng thịt. Từ bên dưới lớp cháy bên ngoài hiện ra phần thịt mọng nước chín đúng màu.
“Ồ, trông ngon đấy. Vẫn còn dùng được là em mừng rồi.”
Ừ, nếu là để cho hai người bọn tôi ăn thì chẳng vấn đề gì hết. Bẩn một tí cũng không sao. “Tôi có thể biến nó thành một món ngon tuyệt luôn. Cho dù thức ăn có bị dính bẩn hay sứt mẻ, nó cũng không có nghĩa là ta phải từ bỏ chúng.”
“Anh nói đúng. Bên dưới lớp ngoài cháy đen, thịt được nướng đến độ hoàn hảo.”
“Cái quan trọng là phần ở bên trong. Nấu ăn cũng có thể là ẩn dụ cho vô số thứ khác nữa. Một chút hư hỏng thực ra cũng chẳng vấn đề gì. Vậy đấy.”
“Có khi nó còn làm tăng thêm mùi thơm ấy chứ. Xem nước thịt trông ngon chưa kìa.”
Tôi đã cố nói theo kiểu vòng vo để đáp lại câu Kiyori nói về chuyện mình bị vấy bẩn, rằng cho dù có vấy bẩn đến mức nào đi nữa thì cô ấy vẫn xinh đẹp như thế. Nhưng có thể là do tôi đã không diễn giải ý mình đủ rõ hoặc là do Kiyori đang quá đói bụng, cô ấy lại hiểu thành tôi đang bình luận về miếng thịt.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa, vậy cũng được. Tôi chắc chắn là tảng thịt sẽ rất vui khi cô ấy nói trông nó ngon tuyệt.
“Cô có muốn ăn gì trước khi đi không? Tôi không thể đem cái này ra phục vụ khách hàng được, nên cô không cần phải trả gì đâu.”
“Sao cơ? Thật á? Thế thì em…”
“Vậy nhé. Tôi đi tẩm gia vị cho nó ngay đây.”
Tôi liền thực hiện kỹ thuật tẩm-gia-vị-từ-trên-cao mình đã học được từ Haru.
“Hành động đó có ý nghĩa đặc biệt gì hả anh?” Kiyori nghiêm nghị hỏi, và lại một lần nữa, tôi chẳng biết phải trả lời ra sao.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Minh họa: Cỏ ream: Ý nói "cream" - kem. Hạt cao: Ý nói hạt cacao.