{06 giờ 45 phút trước khi bị xe tải đâm}
Không khí buổi sáng có vẻ đầy bụi bặm sau trận đánh chết chóc đêm qua. Mây nặng nề trôi bịt kín mặt trời như tàn dư của bóng đêm còn vương vấn. Đối với tôi, cái se lạnh này thật dễ chịu. Tôi từ tốn tiếp tục lối hành xử theo đúng chức danh hàng ngày của mình là một học sinh trung học, nhưng trong miệng vẫn còn phảng phất vị của máu.
Nó có vị gần giống như đồng.
Hay là sắt nhỉ? Mình đã bao giờ ăn hai thứ đó đâu, biết thế quái nào được? Mà tại sao máu lại có vị kim loại nhỉ? Nghe vô lý. Chuyện trong miệng tôi có vị máu là bốc phét đấy. Tôi không đau ở đâu cả. Việc duy nhất tôi làm tối hôm qua là xem anime và nghe đài thôi. Mệt quá đi.
Vừa tu một chai coca rẻ tiền mua ở cửa hàng tạp hóa đang đại hạ giá ở gần nhà, tôi vừa leo lên xe buýt. Cũng trong lúc đó, tôi lướt mắt qua tất cả chỗ ngồi. Trên xe chỉ có bọn trẻ mặc đồng phục giống của tôi và người già. Không ai trông đáng ngờ cả.
Nếu như có kẻ nào nhìn giống móc túi ngồi ở trên đầu, tôi sẽ xác định ngay một gã nhân viên văn phòng trông có vẻ vô hại ở phía sau xe là đồng phạm của hắn. Cơ mà chẳng có ai trông như vậy hết. Dĩ nhiên là không rồi. Xe đã bắt đầu rời khỏi bến.
Xe chật cứng với toàn học sinh trung học, đồng nghĩa với việc có vô số những tiếng ồn vô nghĩa. Thứ âm thanh mà tôi đặc biệt không muốn nghe là của các cặp đôi nói chuyện với nhau. Tôi tự vặn nhỏ nó đi trong đầu - bởi tôi ghen tị.
Tôi cũng thậm ghét tiếng chuyện trò giữa bọn đàn em với đàn anh trong câu lạc bộ. Tao còn thảm hơn chúng mày đây, tu một chai coca 1.5 lít rẻ mạt chứ không phải cái nước tăng lực dị dị kia.
Kẹp chai nước dưới nách, tôi tựa người vào cái cột ở gần đầu xe và mở sách ra. Tôi nghĩ dùng bọc bìa sách là yếu đuối và thất lễ với nữ chính nên không có đeo vào. Liệu ta có muốn che đi khuôn mặt của cô gái mình thích khi đang nói chuyện với em ấy không? Ta có muốn ôm lấy em ấy qua bìa sách không? Tôi thì không. Nhưng tôi muốn ôm em ấy, nên hy vọng là họ sẽ sớm ra mắt gối ôm có hình em.
Thường thì tôi sẽ vừa đọc truyện, vừa nghe mấy bài được hát bởi nữ diễn viên lồng tiếng đóng vai em ấy trong anime. Cơ mà tối qua trong lúc nghe đài, tôi điên tiết bọn nhà đài ngó lơ tin nhắn của tôi, bèn cầm tai nghe quăng đi, thế là nó hỏng.
Thế giới này thật không công bằng. Tôi ước gì mình có thể đến một thế giới khác nơi tôi có thể nghe giọng nói của em ấy trong đời thực.
“Ồ, chắc là tớ biết thằng các cậu đang kể đấy. Hắn trong đội bóng đá của trường phía nam, đúng không? Bọn tớ là bạn mà, khá chắc là vậy.”
Trong khi tôi đắm chìm vào thế giới của những trang sách, xe dừng lại ở bến tiếp theo và có mấy đứa con gái bước lên. Tôi nhanh chóng giơ sách lên cao che mặt. Không có lý do gì đáng kể cho việc ấy, chỉ là gặp bọn con gái ở trường bên ngoài lớp học cảm giác rất căng thẳng, nên tôi quyết định ẩn mình.
Nhờ vậy, bọn nó đã không thấy tôi, nhưng khi mà lũ con gái bước qua, có một - nói thế nào nhỉ - một cái mùi thơm đến khủng khiếp.
Cái quái gì thế. Cô ta có phải loại quái vật nào đó không vậy? Phải bôi cái thứ gì lên người mới có thể khiến nó có mùi giống kẹo đến như vậy nhỉ?
Haru Koyama.
“Đó, bọn tớ kết bạn với nhau trên LINE mà. Tên này, đúng không?”
“Ừ, là hắn đấy! Haru, cậu làm thế nào mà quen được vậy? Sợ thật.”
“Qua bạn trai tớ thôi. Anh ấy cũng ở trong đội bóng, nên là, kiểu như thế ấy.”
Cho dù cô ta có không gào mồm lên khoe khoang thằng bạn trai của mình, tôi biết cổ kiểu gì cũng có một thằng. Ở trường, tôi vốn nổi tiếng là một tồn tại siêu việt, và tôi không hứng thú lắm với các dạng sống ở hiện thực nên thường không nói chuyện với chúng. Nhưng Haru Koyama và đám bạn thì ồn ào đến mức tôi biết vài thông tin cơ bản về cô ta. Kiểu như, tôi biết rằng đây là thằng bạn trai thứ hai của cô ta kể từ khi vào cao trung. Tôi còn biết là nhà cổ ở xa trường đến nỗi phải đi hai chuyến xe buýt.
Bọn gái lớp tôi hầu như toàn cá sấu, nhưng Haru Koyama lại có một gương mặt khá dễ nhìn, cô ta còn có rất nhiều bạn nên nổi bật kinh khủng tới nỗi tôi chỉ tình cờ có vài thông tin về cổ trong đầu, chỉ thế thôi. Không phải tôi quan tâm tới cô ta hay gì đâu.
Tôi lạy chúa trong đầu trước cái sự ồn ào trên xe, rồi quay trở về với thế giới riêng. Ảnh minh họa có hình nữ chính với trang phục như một nàng công chúa kỵ sĩ đang khoe quần lót, tay trong tay với nhân vật chính.
Không nhiều đứa con gái ở thế giới thực có thể trưng ra diện mạo như này. Trong lớp tôi, nếu như có đứa nào, thì chắc chỉ một mà thôi.
{6 giờ 32 phút trước khi bị xe tải đâm}
Tôi bước vào lớp học toàn những con lợn. Không có khủng bố. Lại một ngày yên bình khác. Mày còn muốn tao phải nói cái câu nhàm chán ấy bao nhiêu lần nữa đây? Người ta gọi mày là nơi để học tập, nhưng mày chẳng khác gì cái sở thú hết.
“Ấy, đừng làm tao sợ thế chứ!”
Một vật thể màu trắng bay vụt qua tầm nhìn của tôi và đập vào tường. Đó là một quả bóng, khá chắc người ta gọi nó là bóng chày.
“Ồ, Chiba à. Xin lỗi nhé, tôi không cố ý ném vào ông đâu.” Một thằng nhân vật quần chúng giơ hai tay lên. Không còn lựa chọn nào khác, tôi nhặt quả bóng ném lại cho hắn. Quái lạ, nó nặng hơn mình nghĩ. Mình sẽ bị đau vai mất.
“Cảm ơn nhé.” Hắn lập tức quay sang bọn nhân vật quần chúng khác.
Xem nào, tôi nghĩ. Nó đã xin lỗi mình chưa nhỉ? Ồ, nó có bảo “xin lỗi” thật. Đã cảm ơn mình nhặt hộ bóng chưa? Có rồi.
Vậy thì… chẳng có lý do gì để trừng trị hắn cả. May cho mày lần này đấy, anh bạn. Chứ để tao cáu lên là không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Mày làm tao thót cả tim, và tao còn nhặt hộ mày quả bóng từ dưới đất lên nữa!
“Ừm, ông có việc gì không?”
Tôi đang nhìn chằm chằm thì hắn quay lại hỏi. Wow. Hóa ra tôi có khả năng khiến người khác cảm nhận được suy nghĩ của mình cơ đấy. Tôi đáp “Không có gì,” miệng cười vu vơ và liền đi ngay không nói thêm câu nào. Tôi không có ý định lấy mạng hắn, nên sẽ chỉ dừng lại ở cảnh cáo tâm lý thôi.
Sức mạnh tinh thần quả là tiện lợi. Nhờ nó ta có thể tránh được xung đột vô nghĩa. Chà, nhưng chỉ vì bởi tôi quá đặc biệt nên lại thường bị kẻ khác coi là xa cách.
“À, ông đây rồi.” Một thằng đặt cặp sách xuống trước khi ngồi vào ghế bên cạnh và trơ trẽn nhe răng cười với tôi. Tên cậu ta là Sekiguchi, một trong số ít những thằng trong lớp mà tôi có thể nói chuyện ngang hàng. Hay nói cách khác, trong số những thằng thảm hại của trường, thì cậu ta là một trong những thằng tệ nhất.
“Ông xem chưa?” Sekiguchi hỏi.
“Rồi,” tôi đáp cụt lủn.
“He he he…”
Chúng tôi cười với nhau như những đồng chí cùng có chung một trải nghiệm tuyệt vời. Tập mới nhất của SoraDan (một bộ anime chiếu vào tối muộn tên Hầm Ngục Xanh Da Trời: Chuyến thứ Hai) đúng là đỉnh cao. Cảnh đó trong phim sẽ còn được nhắc tới trong lịch sử ngành giải trí Nhật Bản trong hàng chục năm tới. Đúng hơn là mãi mãi luôn. Ý tôi là, bởi vì nó đỉnh chưa từng có ấy. Không thể không nhắc tới được.
“Đoạn mà Yufumin kiểu ‘Muốn sờ không?’, rồi ưỡn ngực ra…”
“Đoạn mà Phi Long Quân Đoàn xung phong trước con golem mây…”
Ý kiến của cả hai xung khắc. Chân giá trị va chạm nhau khốc liệt. Sekiguchi đỏ mặt và đẩy kính lên cao trên sống mũi nhiều tới nỗi trông như thể cậu ta bôi mỡ lên làm kính trôi tuột vậy. “Cái thằng biến thái này!”
“Không, không. Tôi đùa thôi. Tôi đồng ý với ông mà, đoạn Phi Long Quân Đoàn ấy.”
Đoạn đó thực sự hay đến thế sao? Bởi tôi khá chắc rằng bộ ngực mềm mại nhỏ nhắn của Yufumin lắc qua lắc lại là thứ chuyển động hoạt hình đẳng cấp thần thánh. Nhưng mà bị gọi là biến thái bởi Sekiguchi khiến tôi bực mình, nên cứ đồng ý đại thôi.
“Ừ, lời thoại của vị chỉ huy lúc đó thật đầy sỹ khí! Còn phó chỉ huy thì kiểu, ‘Ta biết mà’!” Sekiguchi cứ vậy mà thao thao bất tuyệt. Tôi để mặc hắn lảm nhảm, thi thoảng gật gù nhưng trong đầu thì nghĩ về Yufumin.
Nếu chỉ bất đồng dù chỉ một thứ thôi, chúng tôi sẽ khó mà cùng tán phét về bộ anime cả hai yêu thích. Không phải tôi ghét Sekiguchi hay gì, nhưng mà cậu ta có cái thói không bao giờ đọc được ý của người khác cả. Haizz.
Ở trung tâm lớp học, Haru Koyama và đám bạn đang cười ầm ĩ với nhau. Bọn chơi bóng chày hồi nãy thì cứ lấy quả bóng nhét vào lưng áo cô ta rồi bị đánh cho mấy phát.
Tôi cố nói chuyện với Sekiguchi thật nghiêm túc và nói to hết mức có thể.
{4 giờ 07 phút trước khi bị xe tải đâm}
Yawwwwwn.
Tôi ngả ra ghế và duỗi người. Chúa ơi, cái lớp học này chán chết. Học về xã hội thì có ích gì khi ta thực sự tham gia vào xã hội chứ? Không, chắc là nó sẽ có ích về mặt nào đó, nhưng mà nó tẻ nhạt quá đi. Dăm ba cái chính trị chính em này.
Chà, thế thì sao không ngồi nhìn Haru Koyama nhỉ? Tôi tự nhủ.
Cô ta đang ngả đầu lên tay và viết cái gì đó vào vở. Chỉ đoán thôi, nhưng tôi cá là nó chẳng liên quan gì đến bài học hết. Có lẽ là đang vẽ chân dung của giáo viên hay gì đấy. Tôi nghe nói cô ta giỏi vẽ bậy mấy cái ngốc nghếch kiểu như vậy. Cũng không phải tôi đã từng nhìn thấy hay gì, cơ mà bọn này nó là như thế, cứ pha trò vớ vẩn rồi cười ngặt nghẽo với nhau.
Lớp học chỉ là một thế giới nhỏ, nhưng có bao nhiêu đứa trong đám này nhận ra điều đó? Có quá nhiều đứa nhầm lẫn nơi này với cái thế giới to ngoài kia, làm như thể chúng là tầng lớp thống trị hay gì đó vậy. Chúng chẳng hề biết mình nhỏ nhoi đến mức nào.
Haru Koyama là một trong số những kẻ này.
Hoặc ít nhất, đó hẳn là điều mà tất cả mọi người đều công nhận. Nhưng tôi cảm giác rằng có khả năng cô ta không phải như thế.
Tại sao ư? Bởi vì tôi biết rằng đôi khi trên mặt cô ta hiện ra một vẻ thật buồn chán.
Tôi đã trông thấy một người đang hít thở bầu không khí của một thế giới khác, người đã mạo hiểm cả cuộc sống và tinh thần của bản thân.
Tôi biết, bởi vì tôi cũng thế.
Tôi chắc chắn rằng Haru Koyama muốn nói chuyện về anime với bọn tôi.
Vừa lúc đó, bầu không khí trong lớp thay đổi hoàn toàn.
Một sự hiện diện ấm nóng đang hạ xuống, nó như một bóng đen vậy.
Trước khi bị cái gì đó ấy tóm được, tôi đạp chân xuống đất và bay lên trần nhà. Một vết nứt chạy dọc tấm bảng đen phía sau tôi, và gần như ngay lập tức nó vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Thứ vừa hiện ra trong khoảng không chật hẹp giữa tấm bảng và bức tường là một sinh vật đen bóng trông giống một con kỳ giông lửa khổng lồ, có kích thước bằng một chiếc xe hơi cỡ nhỏ.
Mà không, gọi nó là sinh vật thì không đúng. Đây là một cái email rác từ thế giới khác. Con sâu ấy - một dạng mã độc tự động thu thập thông tin của kẻ địch - chỉ đang giả dạng một sinh vật mà thôi.
Cơ mà ghê thật, nó to quá. Bộ lọc đã gặp phải trục trặc sao? Bọn nhân viên chính phủ phụ trách Tường Lửa đang làm cái gì vậy?
Lớp học, bàn ghế vỡ nát tan tành. Những người mới phút trước vẫn còn là bạn cùng lớp của tôi bị nuốt chửng một cái sạch trơn. Sau khi đạp chân vào bóng đèn trên trần và hạ cánh xuống phía sau con sâu, tôi rút ra khẩu Avastgun (phiên bản Tiếng Gầm Ngắt Quãng) từ thắt lưng và ngắm bắn. Cùng lúc đó, tôi xác nhận lại rằng app đã được mở trên điện thoại mình.
Đó là một cái app không tên được cộng sự của tôi tạo ra. Tùy theo phản ứng của khẩu Avastgun, nó sẽ tìm kiếm dữ liệu Tường Lửa, xác định danh tính con sâu rồi cường hóa chương trình vaccine cho tôi.
Nhưng mặc dù cộng sự của tôi là một em gái chuyên gia bẻ khóa não to được săn đón trên toàn thế giới, thì thông tin duy nhất mà em ấy có thể thó được từ máy chủ của Tổ Chức Liên Hợp Phòng Thủ Toàn Cầu bằng cái app này là sao lưu của thế hệ sâu trước. Nếu đây mà là một loại sâu hoàn toàn mới, thì chúng tôi toang thật rồi.
Con sâu quay cái đầu bự chảng ra nhìn tôi, và tôi nhận ra chiếc kính đang mắc trên miệng nó.
Không thể nào… Một nụ cười bỗng hiện ra trong đầu, đó là người bạn thân nhất có đầu óc dâm tà của tôi, người đã luôn ở cạnh tôi lảm nhảm về anime.
Cảm giác như thế giới đã bị nhấn chìm trong màu của máu, nhưng tôi đã xoay sở giữ được tỉnh táo trong gang tấc. Đừng mất kiểm soát. Mày sẽ hủy diệt thêm một quận nữa mất. Mày không cần nếm trải thứ nỗi đau ấy lần thứ ba trong đời đâu.
Nhưng tin xấu vẫn chưa hết. App kiểm tra dữ liệu không có kết quả. Nói cách khác, con sâu này là một biến thể mới - một joker.
Tôi tặc lưỡi trong đầu và khai hỏa, tay bóp cò liên tục. Tất cả những gì tôi có thể làm là xả đạn vào con sâu cho đến khi khẩu Avastgun và cái app đã làm đủ số lần kiểm tra ngẫu nhiên để có thể cường hóa vaccine. Bắn, bắn, bắn, cho đến khi tôi giết được cái thứ kia.
Những học sinh khác cuối cùng đã nhận thức được chuyện gì đang xảy ra và gào thét lên bỏ chạy. Phản ứng của các người chậm như rùa ấy! Vắt giò lên cổ mà chạy đi trong khi tôi cầm chân nó!
Con sâu phóng những xúc tu trông như ngọn giáo về phía tôi. Đây là một kiểu tấn công tôi chưa bao giờ thấy. Nhảy qua nhảy lại trên sàn và mặt bàn, tôi vừa né vừa bắn nhanh hết mức có thể để thu thập dữ liệu về nó.
Tất cả những gì hiện ra trên app là một chuỗi thông báo lỗi. Có khi nào đây là một chủng loại hoàn toàn mới nằm ngoài toàn bộ phỏng đoán của bọn tôi? Không, không thể. Ba năm trước bọn tôi đã phá hủy dữ liệu cần thiết để tạo ra những đột biến lớn rồi. Tuy nhiên vẫn còn một khả năng tiến hóa mà bọn tôi đã bỏ qua: αDam. Có lẽ nó…
“C-Cứu tôi…” Một giọng nói yếu ớt, đáng thương cất lên. Tên nhân vật quần chúng chơi bóng chày đang oằn oại bò trườn dưới cái bàn của hắn.
Hừ, mày đang làm cái quái gì thế?
Tôi nhét điện thoại vào túi quần sau và lấy ra khẩu Blastgun (phiên bản Cuồng Nộ Tĩnh Lặng) từ sau lưng. Cả hai món vũ khí của tôi đều là mẫu Beretta thế hệ thứ hai, nhưng tôi đã bẻ khóa chúng để có thể tùy biến theo ý thích. Nếu tôi lỡ tay khiến chỗ này tanh bành quá mức, mấy thằng bên Tường Lửa sẽ đến tìm tôi mất, cơ mà giờ không phải là lúc để lo lắng chuyện đó.
Cầm cả hai khẩu súng mà bắn, tôi nhảy ra khỏi bàn, tránh những xúc tu đang xoáy tít giữa không trung và đá vào mông Bóng Chày để thúc hắn đi.
“Chạy mau, nhân vật quần chúng!”
“C-Cảm ơn nhé, Chiba!”
Tôi bắn hết phát nọ đến phát kia, che chắn cho thằng bé trong khi nó chầm chậm bò ra khỏi cái bàn. Tuy nhiên tôi vẫn chưa có vaccine. Đèn báo sắp hết pin đã bắt đầu nháy.
Ơ, kìa. Mình đã chơi tới hết bến rồi, vậy mà vẫn phải chịu bó tay và bị con súc vật này ăn thịt sao? Thế này mà gọi là kết thúc ấy hả?
Không phải hôm nay. Tôi chộp lấy cục pin sơ cua mình đã giấu trong bóng đèn trần bị vỡ do tôi đá vào hồi nãy và…
Một lưỡi kiếm bạc chạy dọc một đường chính giữa con sâu. Con quái vật đen khổng lồ ngừng di chuyển, cơ thể gần như tách ra làm đôi, dữ liệu bên trong trào ra ngoài.
Đứng bên trên cơ thể bất động của con quái là một cô gái đang mặc đồng phục trường tôi. Tay phải cô cầm một chiếc katana bản sao. Biểu tượng ngọn lửa và ngôi sao năm cánh trên cán kiếm là bằng chứng cho thấy nó được chính thức cung cấp bởi Tường Lửa.
Cô nhảy xuống, tà váy ngắn khẽ rung rinh. Thế rồi cô ấy - Haru Koyama - rút ra khẩu Avastgun mẫu mới nhất và bắn vào vũng nước đen như nhựa đường còn lại trên sàn.
Không, đó không phải những gì còn lại của con quái. Những vết nứt vỡ lan ra, và rồi vũng nước biến mất cùng cái cơ thể - cơ quan phản ứng mệnh lệnh của nó.
Vậy ra vũng nước đó mới là cơ thể thật của nó sao? Nói cách khác, đây chính là chủng loại Trojan mới nhất. Thứ mà tôi tấn công nãy giờ, thứ tôi nghĩ là cơ thể của con sâu, thực ra chỉ là một vỏ bọc bên ngoài có khả năng tấn công vật lý của cơ thể dữ liệu. Rồi, biết rồi, xin lỗi vì đã thiếu thốn thông tin quá nhé. Ý tôi là, tôi biết làm sao được chứ? Con quái vật ngu xuẩn.
Dữ liệu đã bị xóa mất của thế giới này đang ở xung quanh. Tức là, Sekiguchi cùng những người khác bị con sâu ăn mất đã được khôi phục lại. Nếu cứ để mặc họ ở đây, rồi họ cũng sẽ tỉnh lại thôi. Tôi không phải loại khốn nạn viết ra một câu chuyện mà trong đó họ vẫn chết.
Tôi hạ súng xuống, nhưng Haru Koyama lại chĩa mũi kiếm thẳng vào mắt tôi.
“Xem nào. Cậu là một loại hacker mũ trắng nào đó đúng không? Nhưng trang bị và app cậu đang dùng là hoàn toàn trái pháp luật. Xin lỗi, nhưng công việc của chúng tôi cũng bao gồm đối phó với loại như cậu nữa.” Rồi cổ nói thêm, “Tôi đã không thể ngờ lại có một tên hacker học sinh phiền toái ngay trong lớp mình.”
Tôi cũng bất ngờ tương tự khi thấy có một “dân chuyên” trong lớp của mình. Và thật tẻ nhạt làm sao, khi cô ta chọn giả trang làm một học sinh trung học.
“Đi cùng tôi. Chúng ta sẽ nói chuyện ở trụ sở.”
“Nghe không giống như cô muốn nói chuyện.”
“Cái đó còn tùy thái độ của cậu.”
Vậy thì tôi sẽ từ chối lời mời của cô.
Với vô số các vụ xâm lược dữ liệu từ thế giới khác xảy ra như vậy, mọi người dường như đều cho rằng kiểm soát dữ liệu hoàn toàn là điều “an toàn nhất” có thể làm, nên dĩ nhiên đám nhân viên chính phủ không thể hiểu tại sao những tên hacker lang thang như tôi là cần thiết.
Chà, tôi cũng chưa bao giờ suy nghĩ lý do tại sao, nhưng dù có là vậy đi nữa…
“Xin lỗi nhé, nhưng tôi phải chuồn đây. Bảo thầy là tôi về nhà sớm rồi.”
“Hả? Cậu đang nói linh tinh gì…?!”
Tôi mở app và thả ra một trong những con sâu nhỏ mà tôi dự trữ. Tôi đã gài nó vào trong một cái sticker gửi trong nhóm chat của lớp - một lời chào tạm biệt.
“Gì thế này?” Haru Koyama hẳn là có điện thoại để trong trong túi váy. Tội nghiệp. Thức ăn ưa thích của con sâu đó là sợi tổng hợp. “Chờ đã… ugh! Cái quái gì thế?!”
Ném một câu “Xin lỗi!” cho Haru Koyama, người mặc bộ đồ lót màu đỏ tươi đang bị phô bày ra trước bàn dân thiên hạ, tôi nhảy ra khỏi cửa sổ.
Một chiếc xe jeep phanh gấp ngay bên dưới. Người lái xe là cộng sự của tôi, em gái chuyên gia bẻ khóa biệt danh “Mira Kẻ Xâm Nhập,” trên người mặc bộ trang phục hàng ngày của mình theo phong cách không ai hiểu nổi - goth loli đeo kính.
“Chờ đã! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu, Seiji Chiba! Đừng có quên đấy!”
Xời. Đóng giả làm học sinh trung học cũng khá vui, nhưng có vẻ cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn…
Và đó là lúc tiếng chuông reo lên.
Ngay lập tức, lớp học vỡ òa trong những tiếng ồn ào. Tôi cúi gầm mặt xuống bàn và soát lại câu chuyện tưởng tượng của mình vừa bị gián đoạn.
Hmm, có lẽ đồ lót của Haru Koyama nên là màu trắng. Có thể trông không giống như vậy, nhưng thực ra cô ta vẫn còn trinh.
{2 giờ 11 phút trước khi bị xe tải đâm}
“Hôm nay Sekiguchi và Chiba phụ trách việc đi mua đồ nhé. Tôi cũng đi cùng, nên là trông cậy vào mấy ông đấy.”
Bóng Chày Quần Chúng đột nhiên bắt chuyện, tôi giật mình và nhe răng cười. Có vẻ hắn coi đó là một câu đồng ý. Mà, sao cũng được.
Hình như sắp sửa có lễ hội trường, hay đúng hơn là lễ hội truyền thống của trường trong vùng này sắp được tổ chức. Tôi chẳng quan tâm lắm, nhưng rốt cuộc lại phải nhận nhiệm vụ đi mua đồ với chuẩn bị các thứ.
Tôi bị giao cho lúc nào không biết luôn. Chắc là bởi mọi người đều đã phải làm cái gì đó rồi, hay gì đó. Xét về mặt này thì trường thật quá sức lạc hậu. Phải dành sẵn chỗ cho một người siêu việt như tôi chứ! Tôi ghét phải làm việc nhóm.
“Còn con gái thì sẽ là Hamazawa, Airi và Moka. Tan học nhớ đến nhé.”
Hả, bọn con gái cũng đi sao? Hamazawa thì tôi biết bởi vì cô ta học cùng trường sơ trung với Sekiguchi, bọn tôi từng nói chuyện về thẻ bài với nhau một lần. Hai người còn lại tôi chẳng biết là ai hết. Vậy là có ba thằng con trai và ba đứa con gái sao?
Thế là sao? Trai gái đi mua sắm cùng nhau sau giờ học à? Bọn mày ngáo hả? Có phải học sinh trung học không thế?
Bọn nó hơi bị quá phấn khích về cái lễ hội này rồi đấy. Tại sao mình lại phải ra ngoài với một đứa con gái và bị ép phải vác hết đồ cơ chứ?
Và chắc chắn kiểu gì cũng có đứa rủ vào quán game thùng hay gì đấy trên đường. Như là thằng bóng chày quần chúng chẳng hạn.
Thế là sao? Tại sao mình lại phải chơi game chiến đấu thẻ bài của mình trước mặt bọn con gái trong lớp chứ? Bọn nó sẽ biết mình là một người chơi thứ hạng cao. Đây là lý do mà lúc nào mình cũng nói là không muốn khoe khoang.
“Thật ááá?”
Mấy đứa con gái được gọi tên thì nhăn nhó kêu “Chán vãi” với gì đấy.
“Cái nhóm này là sao vậy? Thật hả trời?”
“Chẳng hiểu gì cả. Cậu chọn người kiểu gì thế?”
“Nào, bọn mình đã quyết định là sẽ lần lượt đi mua đồ mà, đúng không? Thì cứ làm thế thôi.”
“Nhưng mà tại sao như thế lại tức là bọn tớ phải đi cùng bọn nó? Nhảm nhí thật.”
Mấy đứa kia đang liếc nhìn hai thằng tôi cười cợt ác ý. Cười bọn tôi, hay đúng hơn là cười Sekiguchi. Cái cách mà bọn nó đối xử với người bạn thân nhất của tôi thật không thể tha thứ được.
Bọn này cũng đéo muốn đi cùng các người đâu! Trước khi khóc lóc rên rỉ thì tự đi mà soi gương ấy.
“Ồ, khoan đã. Cho tớ đi với.”
Đúng lúc bầu không khí đạt độ khốn nạn cao nhất, Haru Koyama vì lý do gì đó xung phong đi cùng. Mọi người ngớ ra nhìn cô ta.
“Tại sao? Cậu ở đội biểu diễn mà, không cần phải làm mấy việc chuẩn bị này.”
“À, tớ phải đi thi Miss JK. Quên béng đi mất, cơ mà nếu phải làm, chắc là tớ sẽ đeo một bộ tóc giả phong cách thời bong bóng kinh tế với đồ bó toàn thân - và bỏ tiền mua chúng.”
“Ê khoan nào, cậu phải thi Miss JK nghiêm túc vào chứ? Cậu là lớp trưởng kia mà!”
“Tớ chẳng hiểu gì hết. Cơ mà, nếu là Haru thì chắc là tớ hiểu đấy.”
“Như thế chắc là buồn cười lắmmm luôn. Bọn tớ sẽ giúp cậu mua đồ.”
Không, cô ta sẽ làm hỏng hết đấy. Mình chỉ thấy là cô ta sắp phá tanh bành ra thôi. Mà tại sao cô ta lại phải nhắc đến cuộc thi Miss JK nông cạn đó chứ? Thôi ngay đi.
Mấy thứ kiểu như vậy hơi khiến tôi bực mình. Cái kiểu cô ta cứ Ôi dào, mình chả quan tâm cái cuộc thi ấy đâu làm tôi khó chịu. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm, cơ mà cô ta nên hào hứng hơn với nó chứ. Phải biết nghĩ đến những người đã bầu chọn cô đi chứ, mẹ kiếp!
Rõ ràng là Haru Koyama rất vui khi được chọn và thích được chú ý tới. Cô ta đáng ra nên hành xử phù hợp với giai cấp cao nhất của trường nơi cô ta thuộc về thì hơn. Cũng chẳng phải là tôi quan tâm đến mấy thứ vô lý như vậy đâu.
Và nếu như cô định đi mua gì đó, không phải một bộ áo tắm sẽ tốt hơn sao? Chắc là sẽ có phần thi áo tắm đấy. Tôi cũng chẳng biết nữa. Và có lẽ có cả cái này - Tôi cá là một nhân vật dâm tà nào đó như chủ tịch hội học sinh hay hiệu trưởng sẽ dàn dựng một cái sự cố biến thái nào đó. Tôi cũng chẳng biết nữa.
Mà, sao cũng được, cô ta là lớp trưởng mà. Mình sẽ đi xem. Ừ, Mình sẽ đi xem cái cuộc thi Miss JK đó. Phải tỏ ra ủng hộ tí chứ.
Cơ mà, lúc nào không đi mua đồ, cô ta lại chọn đúng cái hôm đến lượt mình đi là sao? Cô đang có âm mưu gì đây, Haru Koyama?
Cô ta không phải là đang… quan sát mình đấy chứ? Có lẽ mình cũng nên để mắt đến cô ta, chỉ đề phòng thôi. Có khả năng là một sự kiện chọn lựa áo tắm sẽ được kích hoạt. Cũng không phải là tôi có hứng thú với chuyện đó hay gì đâu.
“Ngân sách của bọn mình không quá nhiều đâu, nên mua cái gì rẻ rẻ thôi, như là một cái afro.”
“Hảảả? Mà, không sao. Tớ dùng afro cũng được.”
Mua áo tắm đi…
{20 phút trước khi bị xe tải đâm}
Hết giờ học rồi, tại sao mình vẫn phải ở cùng với mấy đứa trong lớp chứ? Trời ạ.
Chà, tôi bị lợi dụng mà, đâu còn lựa chọn nào khác. Mình sẽ cứ đi cho xong thôi. Còn bao việc phải làm. Cơ mà, tôi có gửi LINE cho mẹ và bảo là sẽ ăn tối với mấy đứa bạn ở trường. Nếu đã quyết đi rồi, thì nhanh chân lên nào các bạn!
“Này, tớ cứ nhận được mấy cái tin nhắn kỳ lạ này ấy. Cậu biết nó là gì không?”
“Sao thế, Haru? Ồ, à, chỉ là tin rác thôi. Cứ kệ nó.”
“Thì tớ kệ mà, nhưng cứ nhận được suốt ấy.”
“Thử chặn cái địa chỉ đó xem?”
“Làm rồi. Nhưng xong nó lại bắt đầu gửi từ địa chỉ khác. Phải làm sao giờ?”
Thật sự luôn, các người còn định lởn vởn trong lớp đến khi nào nữa? Không thấy ái ngại cho tôi phải vác cặp đứng chờ à? Hamazawa với Sekiguchi nãy giờ còn chẳng nói một chữ nào. Họ đang lo lắng kìa. Buồn chưa. Nói chuyện với họ đi.
Chuông reo, và bọn nó vẫn còn đang đùa cợt nhau như thể đã quên luôn mình có việc phải làm. Lễ hội trường sắp tới đến nơi rồi kia kìa. Tất cả chúng ta phải làm việc cùng nhau để khiến nó thành công, không phải sao? Chính các người mời tôi kia mà!
“Tch.” Tôi tặc lưỡi, ngả người dựa vào cửa sổ. Dường như không ai nghe thấy, nên tôi lại tặc lưỡi cái nữa. Tch.
“Ồ, khoan đã. Mấy ông kia biết rất nhiều về các thứ như này.”
Bóng chày Quần chúng đột nhiên quay lại, nên tôi bèn lặng lẽ giả vờ như đang cạy cái gì đó trong răng ra. Nhưng có vẻ là hắn ta đã chọn Sekiguchi chứ không phải tôi, nên hắn và đám con gái liền vây quanh anh bạn lóng ngóng ngượng ngùng của tôi.
Tôi đẩy mức độ cảnh giác lên cao trong khi vẫn giả vờ như đang nhìn tấm bảng đen ở phía sau.
“Sekiguchi, ông có biết đây là gì không? Haru cứ nhận được mấy cái tin nhắn này trong điện thoại suốt. Phải làm sao để hết?”
Sao cơ, các người đến xin những bậc thầy IT bọn tôi lời khuyên ư?
Tất cả những gì các người có thể làm là tiếp tục bắn những viên đạn chặn tên miền trong khi gia tăng phòng thủ với phần mềm diệt virus. IT là một thế giới khốc liệt - nếu bị trúng đạn, ta không còn lựa chọn nào ngoài ngã xuống.
“Ừmm, cậu nhận được mấy tin nhắn này ở địa chỉ nhà mạng, đúng không? Cậu có biết mật khẩu mạng của mình không?”
“Nó là cái gì?”
“Nếu chưa bao giờ dùng thì chắc là vẫn để thiết lập mặc định rồi. Giờ tớ sẽ mở profile của cậu ra. Được chứ?”
“Ừ, cứ tự nhiên. Nhưng cậu sẽ làm gì?”
“Tớ nghĩ là cậu nên thay đổi cài đặt của phần nhận tin nhắn. Cậu có đăng ký dịch vụ nhận tin tức nào không?”
“Hở? Không. Hay đúng hơn là tớ chẳng dùng thư điện tử mấy.”
“Tạm thời tớ sẽ chỉnh lại để cậu không nhận thư gửi từ máy tính nữa, hoặc là thư có URL bên trong. Như vậy chắc là đủ chống được hầu hết các loại thư rác.”
“Wow.” Haru Koyama vén tóc ra sau tai và ghé mặt lại gần để nhìn. Cô ta thật là vô ý vô tứ, ngồi vắt chân trên thành cửa sổ như thể cố tình làm như vậy. Thậm chí có khi cô ta vẫn còn thơm như hồi sáng.
Sekiguchi vừa làm vừa cắn môi. “Chắc là ổn rồi đấy,” cậu ta nói, giơ chiếc điện thoại ra và đẩy kính lên với vẻ bồn chồn.
“Cảm ơn cậu!” Haru vừa giơ tay định cầm thì Bóng chày Quần chúng chộp lấy cái điện thoại.
“Cảm ơn nhé, Sekiguchi.” Hắn lau nó lên quần trước khi đưa lại cho cô ta.
Mấy đứa con gái kia nhếch mép cười. “Không phải thế là hắn có được địa chỉ email của cậu sao?” chúng nói. “Có khi ngay từ đầu chính là Sekiguchi spam tin rác cho cậu đấy.”
“Tôi sẽ không làm thế đâu,” Sekiguchi nói, mắt nhìn xuống đất như thằng ngốc.
Tôi tặc lưỡi một cái to nhất trần đời trong đầu mình. Sekiguchi sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Cậu ta là đệ tử IT của tôi mà. Chính tôi đã dạy Sekiguchi tất cả những gì cậu ta biết.
Nhưng những kỹ năng ấy không sinh ra để cứu giúp cái bọn này. Chúng dành cho đám đông yếu thế, vô tội. Ahh, tôi chỉ muốn đến một thế giới khác và dùng kiến thức của mình để giành lấy thế thượng phong thôi. Xong rồi tôi sẽ đối xử với bọn này không khác gì lũ tép riu, như thế sẽ làm chúng sáng mắt ra.
Khi mà khoảng cách giữa cảm xúc của chúng tôi và bọn kia sắp sửa bẻ cong cả không-thời gian, Haru Koyama vỗ mạnh một cái lên vai Sekiguchi. “Cảm ơn nhé, Sekiguchi! May mà có cậu đấy.”
Trong giây lát, bầu không khí bỗng đóng băng. Thế rồi, tai Sekiguchi đỏ rực đến nỗi trông như thể cậu ta vừa bị đổ nguyên một chảo nước sôi lên. Mặt Haru tiến sát tới mặt cậu ta đến vậy đấy.
“Ừm, Haru, cậu có hơi gần quá.”
“Thật sự luôn, nói thế ác miệng nhỉ. Tớ phải thừa nhận là đã bất ngờ với cậu đấy.”
“Hả? Thật ư?”
Sekiguchi được giải phóng một cách quá đơn giản, nhóm bọn họ lại quay về làm ngơ bọn tôi và nhặng xị lên tán phét với nhau. Sekiguchi thì há hốc miệng như một thằng đần, nhưng rồi cậu ta đột ngột tỉnh giấc và trở thành một cái máy chỉnh kính liên hồi.
Tóm lại thì toàn bộ chuyện vừa rồi là sao vậy?
Tôi biết nó là gì rồi. Cô ta chỉ đang thu thập phiếu bầu mà thôi. Cô ta muốn chiêu mộ Sekiguchi cho cuộc thi Miss JK. Chơi bẩn quá đấy, lớp trưởng!
Và ý tôi là, thôi nào, bất kỳ ai cũng có thể nghịch ngợm mấy cái tùy chỉnh email mà. Nó là thứ cơ bản. Lý do duy nhất Sekiguchi được hỏi là bởi vì tôi đang lơ đãng bên cửa sổ mà thôi. Việc này đơn giản tới nỗi nó còn chẳng đáng coi là cậu ta là vị cứu tinh. Không phải là cậu ta đã giải cứu được Haru Koyama hay gì đâu.
Đừng có hiểu lầm, Sekiguchi ạ. Ông đơn giản là không phải loại con trai bọn nó thích. Đừng có đặt lòng tin của mình vào một đứa con gái. Bọn nó chỉ toàn giả tạo thôi. Bên trong bọn nó đang cười nhạo mình đấy. Bọn nó khen mình chỉ khi nào cần nhờ cái gì đó, nên là nếu ông có kỳ vọng điều gì, rồi ông sẽ chỉ nhận lại thất vọng mà thôi. Bọn mình và bọn nó suy cho cùng là kẻ thù của nhau!
Sekiguchi đặt tay vào vị trí trên vai mà Haru Koyama đã chạm vào. Tôi không thể nào chịu nổi cảnh ấy, bèn đằng hắng “Ah, ngh, ahh.”
Nó có to hơn so với dự tính của tôi và nghe như tiếng lấy hơi của một người phụ nữ trưởng thành trong một cái manga khiêu dâm nào đấy.
Lớp học chìm vào im lặng. Thế rồi Bóng chày Quần chúng nói, “À đúng rồi, bọn mình còn phải đi mua đồ nữa.”
Chính xác. Thằng này đã nhắc đi nhắc lại điều đó suốt nãy giờ rồi.
{0 giờ 5 phút trước khi bị xe tải đâm}
“Nhưng mà thư rác nhiều khi cũng buồn cười lắm, cậu có thấy thế không?”
“Ừ. Xem cái này đi: ‘Iwata đây. Anh nhắn cho em bởi vì Akira vừa thay đổi địa chỉ.’”
“Ái chà! Hắn thích cậu rồi đấy, Haru!”
“Tớ thực sự không biết nên làm gì nếu như đó thật sự là anh ý.”
“Không, thôi nào, sao có chuyện đó được. Đừng để bị lừa.”
Cả bọn đang hành hương đến cửa hàng. Kể từ lúc ra khỏi cổng trường, bọn tôi chia thành hai nhóm. Đi phía trước là Bóng chày Quần chúng cùng lũ con gái, phía sau là hai thằng tôi. Hamazawa thì bám theo ba người phía trước, đi cách đó một quãng.
Tôi chỉ có thể nhận xét rằng cách sắp xếp này có gì đó chưa thỏa mãn. Cơ mà, cho cả sáu đứa xếp thành một hàng thì dễ gây mất lòng. Cũng chẳng phải là vị trí thì có ý nghĩa gì đâu.
Sekiguchi và tôi không nói gì. Chúng tôi nói chuyện với nhau ở trường khá thường xuyên, nhưng vẫn chưa thân tới mức đi về cùng nhau hay chat LINE sau giờ học.
“Hoặc là như cái này. ‘Tôi bấm vào link và bị dịch chuyển đến thế giới khác. Có thắc mắc gì không?’”
“Ở thế giới khác thì gửi email kiểu gì?”
“Họ chắc phải có mạng và smartphone ở đó chứ nhỉ?”
“Thế á? Tiện nhỉ. Tớ cá là họ cũng có cả cửa hàng tiện lợi luôn.”
“Nhưng mà có nhiều cái tin rác isekai thật đấy. Kiểu ‘Tôi đang chiêu mộ anh hùng ở thế giới khác!’ hoặc là ‘Gian lận gacha SSR là khả thi nếu hành động ngay ở thế giới khác!’ Cơ mà tớ chẳng hiểu chúng nói về cái gì.”
“Chắc là để lừa mấy thằng ở đằng sau bọn mình đấy.”
Rặt một mớ rác rưởi. Mình nhận được mấy tin nhắn kiểu đó suốt nhưng chẳng bao giờ bấm vào hết. Chỉ thi thoảng mới mở ra thôi. Nghe bọn này nói khiến tôi muốn phát bệnh. Thà nói chuyện về anime còn hơn.
Nhưng Sekiguchi có vẻ như đang bận tâm chuyện gì đó nãy giờ. Khỏi nói cũng biết cậu ta đang chú ý đến sự hiện diện của mấy đứa con gái phía trước, hay đúng hơn, là một cô gái nhất định.
Sekiguchi à, ông dễ dãi đến thế sao?
Thôi tha tôi đi. Ông vẫn còn nghĩ về chuyện hồi nãy trong lớp cơ à? Đấy rõ ràng là một cái bẫy mà. Hoàn toàn là giả tạo. Chính bởi vì có thể làm những thứ như thế với bất kỳ ai nên cô ta mới là một trong những đứa nổi bật đấy.
Sekiguchi sẽ không bao giờ được cái gì hết - không bao giờ. Bọn kia thuộc một chủng tộc khác. Chúng nó biết điều đó và cố tình đến quấy rầy bọn tôi. Chúng nó làm thế để chế nhạo bọn tôi.
Chẳng phải nó đã xảy ra với ông hàng ty tỷ lần rồi sao? Đến cả chai coca của tôi cũng bị trêu chọc. Bọn nó chỉ muốn đạp người ta xuống và cười nhạo họ mà thôi.
Thật là quá sức tồi tệ. Tôi không thể tin nổi.
{0 giờ 2 phút trước khi bị xe tải đâm}
Nếu thế giới có trở nên xám xịt, hãy đừng ngần ngại mà nhảy ngay sang cái tiếp theo.
Tôi nghĩ câu này là ở trong một bộ light novel tôi đọc hồi còn nhỏ. Tên truyện với tác giả tôi quên rồi. Tôi còn chẳng nhớ cái cảnh đó trong truyện là gì và nhân vật nào nói câu đó. Nhưng tôi có cảm giác là nó đang mách bảo tôi hãy trải nghiệm tất cả các câu chuyện khác nhau.
Thế giới có vô vàn những câu chuyện mà một người sẽ chẳng bao giờ có thể trải nghiệm hết. Nếu ta không thích cái đang xem, hãy chuyển sang một cái khác. Cứ như vậy và như vậy tiếp. Lý do ta tồn tại là để sung sướng tận hưởng càng nhiều loại nội dung càng tốt.
Bởi vậy nên nếu mọi thứ không ra gì ở thế giới này, ta chỉ cần thử lại ở thế giới tiếp theo. Nếu cuộc sống trung học không như ý, ta vẫn còn có đại học. Hoặc là ta có thể gia nhập hàng ngũ những người sáng tạo nên các câu chuyện, và đây là điều mà tôi dự định sẽ làm.
Không có gì chán đời hơn bị một đứa cùng giai cấp làm cho rơi vào tuyệt vọng. Tình hình của bọn tôi còn chẳng khác nhau là mấy. Có lẽ đối với Sekiguchi thế giới này có màu hồng, nhưng với tôi, cho dù có không phải màu xám thì chắc chắn cũng là một màu xấu xí nào đó. Tôi chỉ muốn cái chuyến đi mua sắm này kết thúc nhanh rồi về nhà chui vào phòng xem những gì tôi thích thôi. Và tôi tuyệt đối không muốn bất kỳ ai khác làm ảnh hưởng đến màu sắc cuộc đời tôi.
“Ê, đi mua đồ xong, mọi người muốn ra chỗ nào đấy chơi không?” Bóng chày Quần chúng hỏi bọn con gái.
Sekiguchi hiểu lầm câu ấy và ngẩng đầu lên.
Quên đi. Làm gì có chuyện chúng nó mời bọn mình chứ. Đây đích thị là kiểu tình huống mà rồi sẽ thành Xin lỗi nhé, nhưng xe chỉ đủ chỗ cho ba người thôi.
{0 giờ 1 phút trước khi bị xe tải đâm}
“Ồ, là bạn trai tớ!” điện thoại của Haru Koyama reo lên báo có tin nhắn LINE, và khi mở ra xem, mặt cô ta tươi tỉnh cả lên. Bóng Chày vẻ không biết nói gì, còn Sekiguchi thì giật mình.
Bọn ngu đần, đừng có hiểu lầm cô ta. Haru Koyama có bạn trai rồi, và thậm chí còn chẳng hề giấu giếm chuyện đó! Cô ta còn đi khắp nơi khoe khoang là thằng đó đẹp trai cỡ nào! Và nhìn xem cái mặt cô ta đang sung sướng chưa kìa!
“Xin lỗi nhé, các cậu cứ đi trước đi.” Haru đưa điện thoại lên tai và vẫy tay còn lại bảo chúng tôi đi tiếp. Mấy đứa con gái kia trêu chọc một tí, trong khi Bóng Chày chỉ có vẻ như đang xấu hổ.
Tôi cảm thấy ngay cả việc nhìn một cô gái nói chuyện với bạn trai cổ cũng là thất lễ, nên bèn ngoảnh mặt đi. Tại sao mình lại phải là kẻ biết giữ ý tứ cơ chứ?
Haru Koyama đang đi ở giữa lòng đường, nói chuyện bằng giọng cao hơn bình thường. “Sao thế anh? Không phải luyện tập à?”
Thật ngu ngốc.
Sekiguchi và tôi cẩn thận bước qua, cố gắng tránh nhìn vào cô ta.
Vừa lúc ấy, bầu trời vốn âm u từ sáng bỗng hé mở cho một tia mặt trời chiếu xuống Haru.
{0 giờ 0 phút 30 giây trước khi bị xe tải đâm}
“Hả? Không, không sao mà. Giờ em đang đi mua đồ với mấy đứa ở trường. A ha ha, vâng! Em sẽ đeo một cái afro đấy!”
Haru Koyama vẫn tỏa mùi thơm như hồi sáng. Giọng cô ta vọng tới tai tôi gây ngứa đến phát điên.
Tôi vẫn luôn nghĩ đến việc thế giới này có màu gì, con người ta có màu gì, nhưng chuyện ấy không còn quan trọng nữa. Tôi vẫn có thứ suy nghĩ của một thằng nam sinh trung học, đó là nếu như có một cô gái ngồi cạnh tôi và mỉm cười, mọi thứ sẽ trở nên thật hoàn hảo, mặc dù nghe không giống tôi cho lắm.
Tôi cố giữ cho biểu cảm của mình được tự nhiên, làm một khuôn mặt như thể đang không hề nghĩ đến Haru Koyama, rồi thở dài. Tim tôi đang đập như thể vừa mới bước ra khỏi bể bơi.
Đây chính là vấn đề của mấy đứa nổi bật. Tại sao điệu cười của chúng nó lại dễ gần đến thế chứ? Nó khiến mình trông như một thằng lập dị vậy. Sự quyến rũ của bọn nó thật không công bằng.
Lỡ mà Sekiguchi lại hiểu lầm nữa thì sao? Nếu cô đã có bạn trai rồi, đừng có đi khắp nơi trưng ra cái sự kawaii của mình chứ! Tch!
Không, tôi chưa một lần nào nghĩ rằng Haru Koyama đáng yêu cả.
Thật đấy. Tôi thề. Mẹ kiếp.
Cái quái gì không biết, haizz…
{Vụ tai nạn bắt đầu}
“Ừm, cái xe tải kia làm sao thế nhỉ?” Bóng chày Quần chúng nhìn dọc con đường.
Chiếc xe đi quá giao đoạn, đánh một vòng rộng để chuyển hướng và đảo qua đảo lại. Nó đi xiên từ làn nọ sang làn kia, khiến cho một xe khác đang đi tới phải bóp còi ầm ĩ. Từ chỗ chúng tôi nhìn thì không thể đoán được là tài xế đang say hay đang cố tỏ ra mình lái lụa nữa.
“Nào, đi đi mọi người ơi.”
Ý hay đấy Bóng Chày. Với cả cũng nên ra khỏi lòng đường đi.
Tôi cảm giác như mình có thể dừng một chiếc xe tải với một bàn tay, nhưng không có lý do gì để thử ngay cả.
“Hở? Haru đâu rồi?” Bóng Chày nói.
Cô ta đang nghe điện thoại.
{0 giờ 0 phút 5 giây trước khi bị dịch chuyển đến thế giới khác}
“Koyama!”
Sekiguchi gào lên khiến cả bọn giật mình.
Haru Koyama cũng nhìn lên, nhưng có vẻ không nhận ra tại sao cậu ta lại gọi tên mình.
Lốp xe tải kêu rít lên khi nó ngả nghiêng trên đường thẳng.
Ai đó đẩy tôi, khiến tôi bước hụt.
{0 giờ 0 phút 4 giây trước khi bị dịch chuyển đến thế giới khác}
Người vừa va vào tôi là Bóng chày Quần chúng. Trong khi đang bị mất thăng bằng, tôi thấy hắn cố gắng bỏ chạy, va tiếp vào Sekiguchi vừa đột ngột xông tới. Sekiguchi làm một màn bước chân ảo diệu để tránh, nhưng rồi ngay sau đó, cậu ta giẫm phải cái gì đó và ngã. Bóng Chày vấp phải người cậu ta và rồi cũng lăn ra nốt.
Thứ chất lỏng màu đen lênh láng khắp nơi này chảy ra từ chai coca bị giẫm bẹp của tôi.
{0 giờ 0 phút 3 giây trước khi bị dịch chuyển đến thế giới khác}
Bánh xe vẫn trượt ken két trên đường, chiếc xe tải lao thẳng vào chúng tôi mà không hề có dấu hiệu giảm tốc.
Phía sau tôi, ai đó vừa hét lên. Như thể đó là một công tắc, đôi chân ì ạch của tôi lập tức hoạt động.
Tôi giẫm một chân lên Bóng chày Quần chúng và phi người ra.
{0 giờ 0 phút 2 giây trước khi bị dịch chuyển đến thế giới khác}
“Koyamaaa!” Lần đầu tiên gọi tên cô ta, tôi thấy adrenaline xộc lên não.
Haru Koyama vẫn đứng chết trân ở đó như một đứa ngốc, tôi lao mình vào cô ta bằng tất cả sức mạnh.
Mình đang làm gì thế này? Tại sao mình lại chạy? Xong tiếp theo thì làm gì?
Tôi chỉ biết chắc một điều này.
Tôi đã vượt qua mọi thằng con trai khác trên thế giới và chạm tới Haru Koyama.
Tôi chắc chắn mình sẽ hối hận nếu như dừng lại, bởi nếu tôi muốn trở thành một anh hùng, thì bây giờ chính là lúc.
{0 giờ 0 phút 1 giây trước khi bị dịch chuyển đến thế giới khác}
Không, không thể nào chỉ có mỗi lúc này được.
Thực ra, một điều tương tự đã xảy ra khi tôi còn nhỏ.
Mùa hè năm ấy, tôi đến chơi nhà bà ngoại. Tôi đã kết bạn với một cô gái y hệt như bước ra từ một bộ manga kiểu cuộc-sống-đời-thường-ở-miền-quê vậy. Và khi mà con nhỏ suýt nữa thì chết đuối dưới sông, tôi đã kéo cô ta lên.
Cô nàng cảm ơn tôi nhiều lắm, nói là mắc nợ tôi tính mạng mình và gì gì đấy. Tôi nghĩ, Ừ, được thôi, tôi sẽ để cậu cảm ơn tôi, và hùa theo. Nhưng rồi một thời gian sau, cổ bắt đầu xa lánh tôi, hay đúng hơn, là bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt. Tôi bảo với cô ta rằng đó không phải là cách đối xử với người đã cứu mạng mình, nhưng cô ta vẫn cứ xấc xược như thế, cuối cùng tôi đã nghỉ chơi luôn.
Sau vụ đó, có rất nhiều chuyện đã xảy ra - tôi có thêm nhiều sở thích, như là anime và light novel, và rồi cũng thôi đến nhà bà ngoại, nhưng tôi vẫn luôn thắc mắc không biết cô gái đó giờ ra sao. Cổ có đang hạnh phúc không? Tôi đã quên việc mình đã làm cho cô ta, nhưng còn cô ta thì chắc vẫn nhớ chứ?
Nhưng chờ đã, sao mình lại đột nhiên nhớ lại mấy chuyện xảy ra từ hàng tỷ năm trước này thế nhỉ? Tại sao thời gian cứ trôi tuồn tuột thế này?
Cứ như kiểu những điều ta thấy lúc sắp chết ấy! Chính là cái mà ai cũng kể lại sau khi thần kỳ thoát chết.
Nhưng tôi không thể dừng lại lúc này được. Haru Koyama đang ở ngay trước mặt rồi. Cái xe tải vẫn đang lao tới, lốp xe kêu rít lên.
Không, mình sẽ vừa kịp thoát thôi. Không thể nào có chuyện mình chết bất thình lình vậy được. Dopamine trong đầu đang thì thầm với tôi như vậy. Ai là anh hùng cứu mỹ nhân nào? Mình. Không phải thằng bạn trai, không phải tên quần chúng, và cũng không phải Sekiguchi. Chính là Seiji Chiba này. Tao của ngày hôm nay đã khác tao ngày hôm qua. Đừng bao giờ nhìn tao bằng cái ánh mắt đó nữa. Đừng bao giờ chế nhạo tao nữa. Tao sẽ nhìn thẳng vào mắt bọn mày đấy. Đúng vậy. Đó là lý do tao đang chạy. Tao sẽ thay đổi thế giới của mình.
Tôi gọi tên Haru Koyama một lần nữa. Tôi chẳng biết mình có phát ra thành tiếng được hay không nhưng vẫn gào lên. Mọi thứ hóa cảnh quay chậm, nhưng giác quan tôi có vẻ sắc bén. Tôi biết đám con gái phía sau đang kêu rú lên cố gắng chạy thoát thân. Tôi vươn tay về phía Haru. Giống như trong một bộ phim, như tập đầu tiên của một bộ anime, tôi vươn tay ra để nắm lấy cái khoảnh khắc mà định mệnh của mình thay đổi. Giờ thì tôi đã ở ngay bên cạnh cậu.
Thế rồi Haru Koyama, kẻ nãy giờ vẫn đứng đực ra nhìn cái xe tải với chiếc điện thoại trong tay, cuối cùng đã trông thấy tôi. Biểu cảm trên mặt cô ta như đang nói Tên này là ai thế nhỉ?
Thế giới hóa ra màu xám xịt, và tôi thấy vị của sắt trong miệng mình.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Afro: Một kiểu tóc (tự google để xem hình)