Itsumo baka ni shitekuru bishoujo tachi to zetsuen shitara, jitsu wa ore no koto ga daisuki datta you da.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

WN - Chương 01 - Tuyệt giao với đứa mình hâm mộ, khởi đầu một bản thân mới

“Ahaha~! Yuuta-kun thật sự giống nô lê ghê ha~. Nói chuyện với cậu chẳng có tí gì thú vị hết đó.”

Nụ cười cứng nhắc, như là xem thường người ta tự tận đáy lòng ấy lọt vào mắt tôi.

Và cái vấn đề là, tôi rốt cuộc tại sao và đang bị ai chửi rủa đây.

Khoảnh khắc suy nghĩ, bắt đầu.

Chính xác thì,「tôi đang bị Yui, người mà tôi thích ở tiệm maid caffe chửi rủa」~. Mọi người có trả lời chính xác chứ?

Mà dù có chính xác thì cũng chẳng có phần thường hay gì đâu.

Ngay từ đầu thì, tại sao tôi trả tiền cho maid-san, để rồi bị cô ấy nói cho tơi tả thế này đây?

Nếu là một người bình thường không có cái cách suy nghĩ biến thái có lẽ sẽ nghĩ như thế, nhưng tôi bây giờ thì chỉ đang mải mê đến một từ mà thôi.

“Giống nô lê ghê ha.”

Cái từ đó như thể là hồn ma mà nhập vào trong tâm, và khoảnh khắc tiếp theo tràn đầy trong người tôi.

Cái cảm giác đó, như thể là tôi đã lý giải được bản thân, nhận ra được chuyện quan trọng. Và khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã có thể phân tích được bản thân mình một cách bình tĩnh đến bất ngờ.

Về chuyện bản thân mình đang được người khác nhìn nhận thế nào ấy.

Thử nhớ lại thì tôi lúc nào cũng bị ai đó xem thường, ngược đãi cả. Cả quá khứ lẫn hiện tại, chắc chắn cả tương lai nữa.

Một năm trước tôi bị bạn gái đầu đời phản bội rồi vứt bỏ. Kouhai thì lúc nào cũng bị nó giễu cợt, và như đã biết rồi đấy, theo thể nói hiện tại thì tôi đang bị người mà mình hâm mộ chửi rủa.

Dường như có đứa ngu ngốc đã nói cái câu như ‘Thế giới này được bao trùm bởi màu hoa hồng.’, nhưng thế giới mà tôi thấy thì chỉ toàn là một màu xám xịt. Chẳng được ai yêu thương, một cục rác không cháy chẳng được cần đến.

Và tên của cái thứ chẳng cần đến đó là Miyamoto Yuuta. Cái tên Yuuta được đặt bởi cha mẹ hiện tại đã qua đời của tôi, như là muốn tôi trưởng thành thành một đứa hiền lành. Tuy rằng cha mẹ đã sang thế giới bên kia bởi tai nạn, nhưng cảm xúc ấy vẫn đang được khắc sâu trong lòng tôi. Thế nên thường thì tôi không quên nở nụ cười, không cự tuyệt đối phương mà nỗ lực cố gắng để bọn họ cảm thấy tốt khi ở cạnh bên mình. Vì tôi đã nghĩ đó chính là sự hiền lành.

……Nhưng mà, tôi đã mệt lắm rồi.

Tôi còn phải hiền lành cho đến bao giờ nữa. Có cần thiết phải khẳng định cái đám người xem thường bản thân đến mức gọt dũa tâm hồn chứ. Một thằng không nổi giận dù bị làm gì, và đang nhận lấy tất cả mà chẳng phản đòn lại như tôi đúng là nô lệ theo lời mà Yui-chan đã nói.

Nhưng mà tôi đã nhận ra chuyện bản thân mình dị thường rồi.

Tôi không muốn bản thân mình cứ mãi như bây giờ nữa.

Từ bây giờ trở đi, tôi chỉ trân trọng những người trân trọng lấy mình thôi. Tôi sẽ thật lòng mà truyền đạt những gì bản thân đã nghĩ. Giả dụ như bản thân có trở nên đau khổ đi chăng nữa, còn đỡ hơn là nhẫn nhịn mà đau khổ.

“Nè~, có nghe không đó? Tai bị điếc luôn rồi hả?”

“Ồn quá đi, còn dám làm cái mặt ngu nữa.”

“………………Ể~?”

Vừa lúc sẵn sàng, tôi nói vanh vách ra những lời mà tôi đã chẳng thể nói cho đến tận bây giờ.

Yui-chan, người hầu gái mà tôi hâm mộ hiện đang tròn xoe đôi mắt ở trước mặt tôi.

Mái tóc nhuộm màu xanh biển dài ấy đung đưa, và cặp mắt mở to nhìn đến tôi, như là sốc khi đột nhiên bị cái người mà mình xem thường đáp trả lại hay sao mà đôi môi mỏng ấy run rẩy, gương mặt xinh đẹp ấy đang méo mó.

Yui-chan là nhân vật nổi tiếng trong cửa tiệm này.

Ăn vận bộ đồ hầu gái màu trắng hồng một cách thật tự nhiên, thả thính bằng nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời vậy. Không ít những khách hàng đổ điếu bởi hình dáng ấy của cổ, và tôi cũng như thế.

Nhưng mà, cái bản thân từng hâm mộ cô ấy đã chết rồi.

Cổ đã từng hiền lành lúc ban đầu tôi mới đến cửa tiệm, nhưng chẳng biết tự lúc nào lại chửi rủa tôi như thể con người đã thay đổi vậy.

Cả những lời khó nghe, tôi đã chẳng bận tâm đến chúng lúc mà mình còn tôn sùng cổ một cách mù oán, nhưng mà bây giờ thì đang cảm thấy cơn giận sục sôi.

“Nói chuyện với tôi không vui? Đó là vì cô không cố gắng gây hoạt náo khi nói chuyện với người khác đấy. Không lầm thì cô cùng tuổi với tôi nhỉ, có chênh lệch gì quá lắm đâu? Nếu như nói chuyện chán đến như thế thì cô yên tâm đi, tôi sẽ không đến cửa tiệm này nữa. Cảm ơn cô cho đến bây giờ, vĩnh biệt.”

“Ể~? Chờ đã, tớ chẳng hiểu gì cả, tại sao lại cậu nổi giận đến thế? Chẳng phải lúc nào cũng cười sao!”

“Cái bản thân tôi đã từng như nô lệ, như những gì mà cô nói cho đến bây giờ ấy. Nhưng mà thôi đủ rồi. Từ giờ trở đi tôi có thể sống một cách tự do rồi.”

Tôi đặt tiền lên bàn, dọn dẹp đồ đạc, rồi để lại cái đứa ngu ngốc đang chẳng hiểu rõ sự tình ấy mà leo lên thang máy.

Vốn dĩ cần phải gọi người đến để hoàn thành thanh toán, nhưng mà tôi để lại khá nhiều nên có lẽ sẽ được họ bỏ qua. Thứ mà được gọi là tiền học phí của tôi đấy.

“Nè~ chờ đã! Nói cho tớ biết tại sao cậu lại khó chịu đến như thế đi! Tớ sẽ xin lỗi mà! Nhé!”

Tôi nghe được giọng đang nói gì đó, nhưng do bị chắn bởi bức tường thang máy nên chẳng thể nghe rõ. Có lẽ là những lời chửi rủa tôi cố tự ý quay trở về đây mà.

Lúc nào cũng thế mà, con nhỏ đó trở nên khó chịu khi mà tôi định quay trở về. Chắc chắn là cổ khó chịu vì mất đi nguồn thu nhập. Rốt cuộc tính giật của tôi bao nhiêu đây.

Nhưng mà, những ngày tháng nhàm chán đó cũng đã kết thúc rồi. Từ giờ trở đi tôi sẽ sử dụng tiền vì bản thân mình. Mua quần áo, đi cắt tóc, bắt đầu một khởi đầu mới.

Khi mà tôi bước khỏi tòa nhà, bóng tối của trời đêm đang mờ ảo mà kéo đến con phố rồi.

Bầu trời chẳng lấy một đám mây, hoàng hôn buông xuống như thể chính là quá khứ của bản thân vậy.

Cái cảnh như vậy có lẽ đẹp mắt ghê. Do bình thường lúc nào nào cũng nhìn xuống như một lẽ tự nhiên mà tôi đã chẳng nhận ra. Hít lấy một hơi thật sâu, cho bầu không khí tươi mới ngập tràn trong là phổi. Tế bào trong cơ thể được hoạt tính hóa, ngập tràn hoạt lực.

“Mình đã tự do rồi.”

Lẩm bẩm như thế, rồi cảm giác giải thoát chẳng thể tả, và sự hạnh phúc dâng trào lên từ trong lồng ngực tôi.

Năm 2 cao trung, từ ngày mai sẽ bước vào kỳ nghỉ hè.

Tôi không thể nào lãng phí khoảng thời gian 1 tháng quý giá. Có rất nhiều chuyện tôi muốn làm. Tại sao cho đến bây giờ tôi chẳng nhận ra nhỉ.

Nhận ra rồi thì thế giới đã được tô điểm.

Từ giờ trở đi nó sẽ trở nên rực rỡ hơn chăng.

Vừa cảm nhận được cảm giác hạnh phúc nhất của đời người bằng những nhịp chân nhẹ nhàng, tôi vừa bước đi trên con đường về nhà.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại