Sau khi thu phục được thanh kiếm mới, tâm trí Kasumi hướng trở lại việc nâng cấp quyền thông hành của mình.
Đã 1 tuần đã trôi qua kể từ lúc đó, và hiện giờ Maple đang ngồi úp mặt lên chiếc bàn dài tại trụ sở guild.
“Sally…quyền thông hành của tớ sẽ không bao giờ tăng lên mất…”
Maple nói với Sally, người đang ngồi ở phía đối diện của chiếc bàn.
“À thì, hẳn là việc đó sẽ tiêu tốn của cậu không ít thời gian rồi.”
Đó là bởi, để nâng cấp quyền thông hành của mình, bạn cần phải lùng sục đủ thứ ở cả trong và ngoài thị trấn đồng thời hoàn thành các nhiệm vụ lặt vặt khác nhau.
Nội dung các nhiệm vụ đó trải dài từ thu thập nguyên liệu cho đến săn quái vật.
Tốc độ nâng hạng của Kasumi thực sự là quá bất thường, bởi lẽ những người chơi khác thường phải mất rất lâu để có thể làm được điều tương tự.
Maple đã hy sinh tất thảy mọi thứ trên đời để đổi lấy khả năng phòng ngự vô đối, do đó quá trình nâng hạng của cô cũng chậm hơn rất rất nhiều so với hầu hết những người khác.
Quyền thông hành của Sally lúc này đã qua được cửa ‘Thất’, trong khi quyền thông hành của Maple thì vẫn y chang như cái ngày cô nhận được nó.
“Mình muốn tới được trung tâm thị trấn luôn cơ…”
Maple lầm bầm. Cùng lúc đó, một tiếng ầm ầm lớn vang vọng khắp tầng 4, không ai không nghe thấy.
“C-Cái gì vậy?”
“Tớ không biết…huh?”
Cả 2 người họ đều nhận được một thông báo từ nhà phát hành.
Họ mở thông báo để xem nội dung của nó là gì.
(Bởi đã xuất hiện người chơi đầu tiên vượt qua được Cửu quan, thị trấn đã có lại được dáng vẻ ban đầu của mình. Do đó, các nhiệm vụ và vật phẩm mới đã được bổ sung.)
“Sally! Chúng ta đi xem thôi!”
“Ừ, tớ cũng đang định rủ cậu đây.”
Khi bộ đôi rời khỏi trụ sở guild, họ nhận thấy một sự khác biệt không hề nhẹ.
“Ohh…? Cái gì vậy…”
“Hmm…trông giống như…một con Oni.”
Có những NPC không phải là con người. Ngoài con Oni ra còn có đủ các loại yêu quái khác và nhiều sinh vật kì lạ đang bước đi trên đường phố.
Thị trấn tầng 4 đã biến thành thị trấn của yêu ma và các sinh vật kì quái.
“Sally? Cậu thấy ổn với mấy thứ đó chứ?”
Maple chỉ vào một quả cầu lửa đang lơ lửng giữa không trung. Đó đích thị là thứ mà Sally không bao giờ ưa nổi.
“Nó không bay về phía tớ hay đe dọa gì tớ cả…Tớ tin là mọi thứ sẽ ổn nếu tớ không động chạm gì tới thứ đó.”
Tuy vậy, biểu cảm trên mặt cô lúc này khó có thể gọi là vui vẻ được.
Sally cảnh giác nhìn quả cầu trong lúc nói chuyện với Maple.
“Cậu có nghĩ người mà họ nhắc đến chính là Kasumi không?”
“Có vẻ như cậu ấy đã tiến được rất xa.”
Hai cô gái nghĩ về Kasumi, người lúc này đang không ở cùng với họ.
Và họ đã đoán đúng.
Kasumi đang ngồi tại một chỗ ở ngay phía sau cánh cổng có ghi chữ ‘Cửu’.
Đám yêu quái đã xuất hiện ngay khi cô bước qua nó, và cô sốc đến mức không thể làm được gì hơn là ngồi xuống và quan sát chúng.
Kasumi không thể hiểu nổi là đã xảy ra chuyện gì cho đến khi cô đọc dòng thông báo do nhà phát hành gửi tới lúc trước.
“Ra vậy…oh…hmm…”
Kasumi đứng dậy và đưa mắt nhìn một lượt xung quanh khu vực mà mình vừa mới đặt chân tới.
“Cánh cổng tiếp theo ở khá gần đây.”
Chỉ có một con đường duy nhất trải dài ra từ cánh cổng cô vừa mới vượt qua.
Đó là một con phố rộng rãi đầy ắp yêu quái qua lại, và trải khắp 2 bên đường là các cửa tiệm nối nhau san sát. Khi cô đi đến cuối con đường, đối mặt với cô là một tòa nhà cao thật là cao.
Cánh cổng cuối cùng được dựng lên ngay trước lối đi dẫn vào tòa nhà đó.
Và nằm bên cạnh cánh cổng là một tấm bia.
‘Người nào sở hữu Sừng Quỷ Đỏ, Vảy Rồng và Giọt Sương Thiên Đường sẽ trở thành chúa công kế tiếp.’
“Mình chưa từng thấy vật phẩm nào có tên như vậy được bày bán ở bất cứ đâu cả… Nhưng rõ ràng bây giờ ngoài kia đã có thêm nhiều vật phẩm mới, bởi vậy tốt hơn là mình nên bắt đầu tìm kiếm một lần nữa.”
Kasumi hào hứng lên đường và bắt đầu bằng việc kiểm tra lại toàn bộ các cửa hàng, và cũng đồng thời thu thập thông tin về 3 món vật phẩm đó.
Những người chơi khác cũng đang làm điều tương tự. Cái thị trấn một thời từng rất tĩnh mịch đó giờ đây lại trở nên hối hả tấp nập với những con người đam mê khám phá cùng các NPC yêu quái.
Maple và Sally cũng quyết định đi xem coi các vật phẩm mới được nhắc đến trong thông báo là gì, và vì vậy họ ghé vào một cửa tiệm gần đó.
Người chủ tiệm đã từng là con người nọ giờ đây đã biến thành một người phụ nữ có đôi tai cáo và một chiếc đuôi.
“Thế, trước giờ cô ấy đã luôn cải trang à?”
“Có vẻ là vậy.”
Hai cô gái cùng xem qua các vật phẩm mới.
Có một số vật phẩm hữu ích, trong khi một số khác thì lại không. Và trong đó có rất nhiều thứ mà họ chưa từng thấy bao giờ.
“Oi, Maple. Coi nè.”
Sally nói trong lúc đưa cho Maple xem một cặp bộ 3 lá bùa được buộc lại với nhau.
Cô cầm bộ bùa màu trắng trong tay trái còn tay phải cô thì cầm bộ bùa đen.
“Chúng đem lại hiệu ứng khác nhau à?”
“Đúng vậy. Bùa đen sẽ chọn ra một kĩ năng ngẫu nhiên và khiến kĩ năng đó không thể sử dụng được trong vòng 3 phút. Bùa trắng cho phép cậu chọn trước 1 kĩ năng, và nó sẽ tự tiêu hủy nếu kĩ năng đó bị phong ấn.”
Sally bổ sung thêm là chúng có thể dùng được tối đa 3 lần.
“Hoho…tớ hiểu rồi.”
“Tuy nhiên, cậu chỉ có thể mua chúng theo cặp mà thôi.”
“…Vậy, chắc chúng ta cũng nên mua lấy một cặp nhỉ?”
“Tớ cũng nghĩ thế. Có thể sau này chúng ta sẽ có dịp dùng đến nó.”
Họ chẳng mất gì khi mua những lá bùa này cả, và vì vậy hai cô gái mỗi người đều mua cho mình một cặp.
“Sally! Sally! Nhìn nè!”
Thứ mà Maple đang nhìn vào lúc này là một cặp sừng và tai thú có thể trang bị được.
“Cậu thử đội chúng lên xem sao?”
Sally đề nghị khi cô thấy tấm bảng có ghi rằng khách hàng có thể dùng thử các vật phẩm.
“Hmm…ah! Tiếp đến là cái này!”
Maple đội lên đầu một cặp sừng xoắn ốc.
“Hmm…”
“Tớ nghĩ thứ này trông sẽ rất tuyệt khi mà tớ biến thành một bé cừu!”
“Hm! Ahh, một bé cừu hả…phải vậy nhỉ, quả thật là vậy. Ừ, tớ nghĩ nó rất hợp với cậu đó Maple.”
“Sally, cậu có thể đội cái này!”
“Gì cơ? Tớ không muốn…”
Maple đưa cho Sally một cặp tai cáo trắng tinh cùng một cái đuôi giả.
“Giờ thì cậu với Oboro trông giống nhau như đúc rồi đó!”
“Chắc vậy… Có lẽ tớ sẽ dùng đến nó khi không có ai ở gần? …Đeo một cái đuôi giả như này quả là có chút xấu hổ.”
Sally nghĩ là cô sẽ không bận tâm đến chuyện đó nếu việc ăn mặc như này trở nên phổ biến giữa những người chơi khác. Sau đó cô và Maple tới tính tiền tại quầy thanh toán rồi rời khỏi cửa tiệm.
“Tớ có việc cần phải làm rồi, nên là hôm nay tớ off đây…”
“Ừm! Bai bai Sally!”
“Ừ, bai bai Maple.”
Sally toả sáng rồi biến mất.
Maple giờ đây chỉ còn lại một mình, và trong lúc đang tự hỏi không biết nên làm gì tiếp thì một gương mặt thân quen xuất hiện trong khoé mắt cô.
“Ah, đó là Mi. Đằng đó là…Đằng đó là cửa hàng gì ấy nhỉ?”
Mi đưa mắt nhìn quanh quất trước khi tiến vào một con đường nhỏ. Và bởi Maple không thể nhớ nổi ở chỗ đó có cái gì, cô quyết định sẽ đi theo Mi.
Thế nhưng cô cũng nghĩ là nếu được trò chuyện với Mi thì thật tuyệt, bởi họ đã trở thành bạn của sau kể từ khi sự kiện thứ 4 kết thúc.
Trong lúc tiếp tục đi trên những lối đi chặt hẹp với vô số ngã rẽ, cô nghe thấy tiếng Mi nói.
Dù không việc gì phải dừng lại cả, Maple đứng lại và lặng lẽ nhìn trộm từ trong một góc nhỏ.
“Được rồi…Đến lúc mình cần phải nghỉ ngơi rồi, không thì lấy đâu ra sức để mà đi giết mấy con quái cơ chứ.”
Dứt lời, Mi mở tấm bảng trạng thái lên và bắt đầu thay đổi trang bị của mình.
Không chỉ thế, cô thậm chí còn dùng đến một loại vật phẩm giúp cô thay đổi ngoại hình nữa.
Mái tóc đỏ của cô hoá trắng và dài ra. Bộ trang phục cô mặc lúc này có màu chủ đạo là xanh biển và trắng. Nếu chỉ nhìn thoáng qua thôi, hẳn là bạn thậm chí sẽ không nhận ra nổi cô ấy là ai luôn ấy chứ.
Đó là bởi vẻ ngoài đỏ rực rỡ thường ngày của cô thực sự có ấn tượng rất lớn.
“Yoshi!”
Mi mở cửa bước vào trong một căn nhà.
“…Chắc hẳn là mình không nên nhìn thấy cảnh tượng đó đâu nhỉ? Ohhhh, mình nên làm gì bây giờ!?”
Rốt cuộc thì Maple đã bám đuôi và theo dõi Mi.
Cô quyết định sẽ giữ im lặng về những gì mình đã chứng kiến, và sẽ chỉ nói cho một mình Mi biết mà thôi.
“Còn giờ thì…cửa tiệm mà cậu ấy ghé vào…”
Cô nhìn lên tấm biển hiệu nhỏ, trên đó là dòng chữ ‘Phòng Xả Hơi Gấp Đôi Độ Bồng Bềnh.’
“…Được rồi. Hah…”
Maple mở cửa bước vào trong. Cô trả phí tại quầy thanh toán rồi tiến vào gian sau của tiệm.
Căn phòng cô bước vào đầy ắp những chú mèo trông như những cục bông bồng bềnh đang bay lơ lửng khắp phòng.
Mi thì đang ngồi tại góc phòng với khuôn mặt lộ vẻ thư thái hơn bao giờ hết.
Khi nhận ra sự có mặt của Maple, cô cố gắng núp sau bé mèo cô đang bồng trên tay.
Rõ ràng lớp nguỵ trạng của cô sẽ là không đủ để giúp cô có thể qua mặt được một người mà giờ đây đã khá thân thuộc với cô.
Rốt cuộc thì khuôn mặt cô đâu có thay đổi.
Maple sau đó lại gần cô, nói cho cô nghe mọi chuyện và xin lỗi bởi cô ấy không hề cố ý theo dõi cô.
“Không sao, không sao cả. Vả lại…có lẽ tớ cũng muốn có ai đó biết về việc này. Phải đóng kịch suốt ngày thật chẳng dễ dàng gì… Ahaha…”
“Tớ rất xin lỗi. Nếu có việc gì tớ có thể làm để bù đắp cho cậu…cậu cứ việc cho tớ biết!”
“…Thôi thì, cậu có thể giúp tớ đi săn một vài con quái vào dịp khác vậy…”
Maple sẵn lòng chấp nhận đề nghị của Mi, và rồi hai người họ cùng tận hưởng sự bồng bềnh của những chú mèo thêm một lúc nữa.