Kasumi đã hoàn tất việc thu thập đủ cả 3 món vật phẩm cần thiết, do đó cô tách khỏi nhóm và đi tới chỗ cánh cổng cuối cùng.
“Phù… Giờ thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây?”
Ngoài kia người ta vẫn chưa biết được chút thông tin nào cả.
Kasumi là người đầu tiên vào được khu vực này.
“Mình sẽ lên đó xem có cái gì ở trên đỉnh tháp.”
Cô đi dọc theo những dãy hành lang rồi bước lên những nấc thang được chiếu sáng bởi nhiều ngọn lửa tím ở khắp xung quanh.
Không hề có bất cứ một căn phòng nào xuất hiện trên đường đi, trong khi đó Kasumi vẫn luôn cảnh giác cao độ cho đến khi đặt chân tới tầng thượng.
“Được rồi…ở đây…chẳng có ai cả.”
Thứ duy nhất đập vào mắt Kasumi trong căn phòng trống trải là những cánh cửa kéo đóng chặt.
Nếu trong tòa tháp này có tồn tại thứ gì đó, ắt hẳn thứ đó đang ở sau những cánh cửa này.
Kasumi hít lấy một hơi thật sâu rồi đẩy cánh cửa giấy mở ra.
Trong đó là một căn phòng hết sức bình thường với sàn nhà được phủ kín bởi những tấm tatami.
Chỉ có duy nhất một con Yokai mặc váy trắng đang ngồi trong góc phòng. Hắn có mái tóc trắng xóa cùng một cặp sừng lớn nổi bật trước trán.
Hắn trông gần giống một con Oni, nhưng trông hắn lại khá khác với con Oni khổng lồ cao 4m mà vừa nãy nhóm của cô đã hạ gục trong nháy mắt.
Xét theo thông tin được ghi trên tấm bảng bên ngoài tòa tháp, Kasumi cho rằng hắn ta chính là Chúa công của thị trấn này. Và cô thận trọng theo dõi nhất cứ nhất động của hắn.
“Oh…? Ta đã không tính tới việc sẽ có một con người xuất hiện ở đây.”
Tên Oni nói trong lúc đứng dậy. Sau đó hắn bắt đầu tiến về phía cô.
Hắn hẳn phải cao cỡ 2m, đồng thời sự hiện diện của hắn đối với Kasumi thực sự quá áp đảo.
“Hmm, ngươi có đem theo chúng. Vậy hãy đi theo ta.”
Tên Oni quay lưng và trở lại chỗ của mình, tại đó hắn vạch ra một vòng tròn trên mặt sàn trước khi biến mất.
“Chắc là mình sẽ đi theo hắn vậy.”
Kasumi tự xốc lại tinh thần và bước vào trong cái vòng. Cô hiện ra tại một vùng đất hoang vắng trông giống nơi mà họ đã đánh bại con rồng. Tên Oni thì đang đứng cách chỗ cô không xa.
Cô đưa mắt quan sát xung quanh, thế nhưng nơi này chẳng có lấy nổi một ngọn cỏ hay bất cứ hòn đá nào.
“Ta đã cân nhắc việc cứ vậy mà để lại mọi thứ cho ngươi…tuy nhiên, ta nghĩ lại rồi, con người.”
“…”
“Hãy đánh bại ta. Nếu ngươi thành công, ngươi sẽ có được vị trí Chúa công của ta.”
Kasumi đã lường trước khả năng cô sẽ phải chiến đấu với tên Oni, vì vậy cô lập tức rút thanh gươm của mình ra khỏi vỏ mà không hề bị bất ngờ chút nào.
“Giờ thì, chúng ta bắt đầu thôi, con người.”
Ngay khi giọng nói của hắn truyền đến tai Kasumi, một luồng sáng trắng rực rỡ tỏa ra từ tay phải của tên Oni.
Và hắn lúc này đã đang cầm một thanh kiếm trong tay.
“Chiến nào!”
Kasumi giờ đây đã chuyển sang trạng thái chiến đấu, cô lao thẳng về phía tên Oni.
Cho dù khoảng cách giữa 2 người họ vẫn còn khá đáng kể, tên Oni bổ thanh kiếm của mình thẳng xuống đất.
Kasumi chỉ kịp thấy lưỡi kiếm kéo dài ra và chạm vào người mình trước khi cô tan biến.
Cô đã mất mạng trong một khắc chững lại.
Khi được hồi sinh tại thị trấn đông đúc, việc đầu tiên Kasumi làm là kiểm tra xem 3 món vật phẩm kia đã biến mất hay chưa. Sau đó cô quyết định kiểm tra xem mình có thể thách đấu hắn thêm lần nữa không.
“Hmm? Sức mạnh công kích của hắn khá là cao… Được rồi, mình sẽ tiếp tục thử nếu được. Mình cá là mình đúng ra đã có thể né nhẹ nhát chém ban nãy của hắn.”
Trước đó cô đã từng chết rất nhiều lần để có thể lấy được thanh quỷ kiếm hiện giờ cô đang dùng, vì vậy tốc độ thay đổi trang bị của cô thực sự rất nhanh, ngay cả là sau khi bị hạ gục.
1 tuần sau. Kasumi đang nằm bẹp dí trên chiếc bàn dài trong trụ sở guild Maple Tree.
“Sally này? Có chuyện gì xảy ra với Kasumi thế?”
“Rõ ràng cậu ấy đã không thể hạ nổi con trùm cuối cho dù đã thử đủ mọi cách. Hắn chỉ là một con trùm đơn, thế nhưng hắn cực kì mạnh. Mà, cậu sẽ không thể chạm trán với hắn trong vài tháng tới đâu…nhưng cậu vẫn muốn biết hắn là con trùm như nào chứ?”
“Dĩ nhiên rồi! Kể tớ nghe thử coi!”
Maple hăng hái đáp, và thế là Sally bắt đầu kể.
“Hắn là một kẻ địch đơn lẻ và cậu chỉ có thể đấu solo với hắn mà thôi. Với lại, cách thức chiến đấu của hắn sẽ thay đổi một cách rõ ràng tùy thuộc vào lớp nhân vật của cậu… Thế nhưng vẫn chưa có ai đánh bại được hắn cả. Mọi người đang bàn tán rằng hắn ta nhất định phải có một điểm yếu nào đó.”
Sally bổ sung rằng bước di chuyển của con trùm khi đối đầu với một vài lớp nhân vật đã được công bố.
“Cậu đã có thể tới được đó chưa Sally?”
“Chưa, chưa phải lúc này.”
Cấp thông hành của Sally vẫn còn thiếu một bậc nữa để vào được tòa tháp cuối cùng.
Tuy nhiên, rõ ràng thì sớm muộn cô cũng sẽ có thể thách đấu Chúa công.
“Cậu cũng định thử sức với hắn à Sally?”
“Tớ không biết…Tớ sẽ chiến đấu với bất cứ kẻ địch nào ngay cả khi cơ hội chiến thắng có mong manh đến đâu đi nữa, thế nhưng tớ sẽ không đánh một trận mà tớ đã nắm chắc phần thua.”
Sally thực tế đang chỉ ra rằng cô không thể thắng nổi một kẻ địch như vậy.
“Hẳn là tên Oni đó phải mạnh khủng khiếp lắm nếu ngay cả cậu cũng không thể hạ được hắn.”
“Chắc vậy. Mà, tớ nghĩ một ngày nào đấy tớ sẽ tới thách đấu hắn… Tớ nghĩ nếu chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu, chúng ta hoàn toàn có cửa thắng thôi.”
Thế nhưng cứ nói về mấy chuyện không thể xảy ra như vậy thì cũng chẳng ích gì, do đó cô không tiếp tục câu chuyện của mình nữa.
“Vậy ra đó là lí do tại sao Kasumi lại thành ra như thế.”
Tình trạng hiện giờ của Kasumi là tình trạng của một con người đã kiệt quệ do bị đánh bại quá nhiều lần.
“Ừ. Oh, phải rồi. Sắp tới sẽ có sự kiện mới đó…nội dung gần giống với sự kiện săn bò đợt trước.”
“Ugh…tớ sẽ thong thả mà tiếp tục công việc cày cấp thông hành của mình vậy.”
Maple đã có đủ thứ việc cần phải làm rồi, và lúc này cô không hề muốn đả động đến mấy cái sự kiện kiểu đó.
Lần này cô đã có sẵn Hung Tợn để xài ngay từ đầu, như vậy có nghĩa là mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, thế nhưng cô đã phát ngán với việc đó rồi.
Maple quyết định sẽ bỏ qua gần như toàn bộ sự kiện lần này để ưu tiên hoàn thành các mục tiêu hiện tại của bản thân.
“Tốt thôi. Rốt cuộc thì cũng có cả tá việc để làm trong thị trấn này mà.”
“Tớ sẽ tập trung vào việc nâng hạng giấy thông hành trong thời gian diễn ra sự kiện…cùng với một vài chuyến khám phá nho nhỏ vào lúc này.”
Maple đeo cặp sừng cừu lên đầu và đổi bộ trang phục hiện tại sang thành kimono trước khi một lần nữa hòa mình vào những con phố của thị trấn.
“Mình nên làm gì đây? Hmm, đi đâu bây giờ nhỉ…”
Maple khoanh tay đồng thời đi loanh quanh khắp nơi một cách ngẫu hứng.
Trong lúc cô đang đi thơ thẩn và nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh như vậy, một cửa hàng bày bán trang bị đập vào mắt cô.
“Nhắc mới nhớ…Mình vẫn chưa thực sự thăm thú mấy cửa hàng loại đó lần nào cả.”
Bởi Maple trước giờ vẫn luôn chỉ xài bộ trang bị Độc Nhất cô kiếm được hoặc các trang bị do Izu chế tạo, cô hiếm khi đặt chân vào mấy chỗ kiểu này.
“Xin chào…”
Maple bước vào tiệm và hướng ánh mắt của mình về phía kệ hàng có bán đủ các loại trang bị.
Những bộ giáp đẹp mắt và nhiều loại vũ khí với tạo hình mạnh mẽ giống như lời khẳng định chắc nịch cho chất lượng tuyệt hảo của chúng, thế nhưng Maple không tìm được bất cứ món nào vượt qua được hàng của cô.
“Mình đang có khá là nhiều tiền…chắc là mình nên mua gì đó chứ nhỉ? Nhưng có lẽ tốt hơn hết là dùng hàng đặt làm riêng.”
Rốt cuộc sau khi dạo một vòng quanh tiệm mà không rớ lấy bất cứ thứ gì được bày bán, cô tiến tới chỗ quầy thanh toán. Tại đó, cô để ý thấy ở trên bức tường phía sau người nhân viên là một poster quảng cáo minh họa phần quà tặng kèm cho bất cứ ai mua nhiều hơn 5 vật phẩm của tiệm.
“Chắc mình sẽ mua một vài thứ vậy.”
Maple chọn mua ngẫu nhiên 5 món vật phẩm giá bèo từ chỗ các kệ hàng và nhận được một cuộn giấy từ người nhân viên bán hàng.
“Thay Đồ Chớp Nhoáng?”
Đây là một kĩ năng mà ai cũng có thể sử dụng, và tin tức về nó vốn đã được lan truyền trong cộng đồng game thủ từ trước.
Tuy vậy, các thành viên guild Maple Tree lúc nào cũng bận rộn và họ luôn di chuyển đây đó khắp nơi, và vì lí do đó mà tin tức về việc này vẫn chưa đến tai bọn họ.
“Thay Đồ Chớp Nhoáng.”
Thay đổi bộ trang bị hiện tại sang bộ trang bị đã được định sẵn. Kích hoạt thêm lần nữa để đổi về lại bộ trang bị ban đầu.
“Ra vậy, ra vậy. Thế tức là giờ mình có thể chuẩn bị sẵn một bộ trang bị phụ rồi…!”
Maple rời khỏi cửa hàng với kĩ năng mới, thứ có thể giúp cô thực hiện một vài thay đổi nho nhỏ cho riêng mình.