Những đòn tấn công của Maple đạt hiệu quả rất cao đối với lũ quái vật giờ đây đã không còn lớp vỏ cứng bảo vệ nữa.
Và bởi bọn chúng không thể sát thương Maple được, trận chiến đã kết thúc một cách đơn điệu với phần thắng thuộc về Maple.
“Được rồi! Con cuối cùng!”
Maple bắn ra viên đạn kết liễu con quái duy nhất còn sót lại trên chiến trường lúc ấy. Thế rồi tầm nhìn của cô đột nhiên tối thui lại, và trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã thấy mình đang đứng trong cửa tiệm một lần nữa.
“Người bán hàng…không có ở đây sao? Oh!”
Bảng thông báo hoàn thành nhiệm vụ hiện lên trước mặt cô.
Phần thưởng Maple nhận được là một kĩ năng mới.
“Độc Chú? Là cái gì vậy?”
Độc Chú
Cho thêm 20% tỉ lệ gây hiệu ứng Đột tử đối với các kĩ năng hệ Độc.
“Ohhh…oh? Ra vậy… Có vẻ như nó cũng có khả năng bỏ qua hiệu ứng của Độc Vô Hiệu.”
Hiện nay đang xuất hiện ngày càng nhiều người chơi cũng như quái thú có sở hữu kĩ năng Độc Vô Hiệu hay Kháng Độc, việc đó khiến Maple khó lòng sử dụng Hydra một cách thường xuyên được. Thế nhưng giờ đây cô đã có được một phương thức đối phó với những người chơi sở hữu Độc Vô Hiệu trên phạm vi rộng, bên cạnh đó, kĩ năng này không chỉ giúp cô có khả năng hạ gục được họ mà còn làm xáo trộn luồng thông tin anti-Maple được lan truyền rộng rãi bấy lâu nay.
“Mình cần phải thử nghiệm nó càng sớm càng tốt…nhưng mà không phải bây giờ…”
Maple rời khỏi cửa tiệm trống rỗng với trái tim nặng trĩu, cô quay lại một cửa tiệm nào đó.
“Ohh…Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn chúng.”
Maple càu nhàu trong lúc nghĩ đến đám quái vật trong chiếc bình nọ khi cô một lần nữa mua cho mình một bộ kimono mới.
“Mình sẽ mặc nó dài dài, thế nên là hổng có vấn đề gì hết!”
Maple khăng khăng với bản thân rằng đây là một khoản chi tiêu thiết yếu, trong khi lại tiếp tục bước đi trên con phố của thị trấn xa lạ.
Mọi người ai nấy đều cố gắng đi khám phá nhiều hết mức có thể, để rồi vài ngày sau đó, tất cả bọn họ cùng tuề tựu tại trụ sở guild.
Và họ kể cho nhau nghe về những gì mình đã phát hiện được.
“Thế, còn cậu thì sao, Maple?”
Sally chuyển hướng chủ đề của cuộc hội thoại về Maple.
“Tớ kiếm được một hiệu ứng khiến người ta chết không kịp ngáp cùng một bộ kimono mới!”
“…Ưmm…chúng ta sẽ bàn về vấn đề đó sau.”
Sally tổng hợp lại thông tin của mọi người rồi lên tiếng.
Điều cô nói đến là về quyền hạn của giấy thông hành.
Bạn không thể thoải mái khám phá thị trấn này nếu không có giấy thông hành.
Và bạn cần phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ khó để nâng cấp quyền hạn cho giấy thông hành của bản thân.
Chrome và Kasumi đã biết trước về việc này, nhưng vì Maple hiếm khi nào bỏ công sức ra tìm tòi mấy loại thông tin như vậy, thế nên đối với cô thì đây là tin mới.
“Vậy tức là quyền hạn của chúng ta chẳng phải là đã rất cao rồi sao?”
“Thì, tớ nghĩ chuyện đó cũng ít nhiều có lợi cho chúng ta.”
Rõ là vậy, bởi bọn họ coi như đã đi trước đáng kể so với những người chơi khác rồi.
Tiếp sau đó, họ nói về các nhiệm vụ khác nhau mà mỗi người đã phát hiện được, thế nhưng có vẻ như chẳng có ai biết về nhiệm vụ mà Maple đã hoàn thành cả.
“Được rồi, hãy báo cáo lại với mình nếu có chuyện xảy ra!”
Dứt lời, cuộc họp kết thúc, và mọi người rời đi để làm việc riêng của mình.
Kasumi thì ở lại trụ sở guild và về phòng riêng của mình.
“Hah…mình hạnh phúc quá…”
Tất cả những thứ đang được xếp thành hàng ngay ngắn trong phòng Kasumi hiện giờ đều được cô mua về trong những ngày vừa qua trên tầng 4 này.
Từ những món đồ gốm bắt mắt, kiếm cho tới các vật phẩm khác không liên quan tới chiến đấu.
Không như ngoài đời thực, ở đây bạn không cần phải lưu tâm quá mức về chuyện tiêu tiền của bản thân.
Thế nhưng ngay cả là với Kasumi đi nữa, sắm tới ngần ấy đồ đạc có lẽ cũng hơi bị thả cửa một chút.
“Chắc là mình sẽ đi mua sắm tiếp! …Hmm, mình tốt hơn nên đi kiếm một chút tiền trước đã.”
Lượng vàng được hiển thị tại một góc của tấm bảng trạng thái đã tụt đi với tốc độ đáng lo ngại trong vài ngày qua.
Những món đồ Kasumi đã mua còn lâu mới gọi là rẻ được. Nếu có gì đáng nói về chúng thì đó là những mức giá đắt đỏ.
Tuy vậy, cô chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như lúc này.
“Mình muốn tới được nơi sâu nhất của thị trấn sớm hơn bất cứ ai. Hehe.”
Kasumi nói khi nhìn tấm thẻ thông hành có chữ ‘Lục’ trên đó.
“Yoshi, đi nào! Thời gian là vàng bạc.”
Cô nhét tấm thẻ thông hành vào trong hành trang của mình rồi phóng như bay ra khỏi trụ sở guild.