「Chúng ta cũng lên đường thôi」
「Ừm」
Một lúc sau khi Kasumi rời đi, hai người họ đứng dậy.
Múc đích của họ là tìm được một nơi an toàn để qua đêm.
「Chúng ta phải rời khỏi khu sa mạc này đã…」
Sẽ rất nguy hiểm nếu họ ngủ lại tại đây vì họ không còn bất cứ kĩ năng nào để phòng thân cả.
Bộ đôi bắt đầu di chuyển về phía trước.
「Nơi này rộng quá〜……」
「Tớ đồng ý……」
Cho dù họ đã băng qua không biết bao nhiêu là đồi cát, một cảnh tượng tương tự cứ lặp lại trước mắt họ.
Những đồi cát lớn nằm rải rác khắp nơi khiến tầm nhìn xa của họ bị ảnh hưởng nên họ không thể xác định được hướng đi để có thể thoát khỏi sa mạc này.
Còn nữa, không phải là ở đây không xuất hiện quái vật.
Thật lòng thì bọn họ muốn tránh phải đụng độ chúng hết mức có thể.
「Cậu có muốn nghỉ một lát sau khi vượt qua đồi cát đằng kia không?」
「Ừm, cũng được thôi」
Họ leo lên ngọn đồi cao.
Và cảnh tượng hiện ra trước mặt họ đã có chút khác biệt so với những lần trước.
「Không có bất cứ đụn cát nào nữa sao?」
「Khu này bằng phẳng quá!」
Đó là một cái sa mạc không tồn tại chút vẻ nhấp nhô sóng vỗ nào đang trải rộng trước bộ đôi.
Nó thậm chí không có tới một đụn cát, và nếu giờ không phải là ban đêm thì họ đã có thể nhìn được rất xa về phía trước rồi.
「Cậu có muốn đi về hướng này không?」
「Được đó! Đi bộ qua nơi này có vẻ dễ dàng hơn nhiều」
Nhất trí với quan điểm của nhau, hai người trượt xuống khỏi đồi cát nơi họ đang đứng và tiến về phía trước.
「Nếu bây giờ là ban ngày thì có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy được thứ gì đó」
「Đúng thế. Sự kiện còn lại bao nhiêu ngày nữa vậy?」
「3 ngày. Và để hoàn thành chỉ tiêu đề ra thì chúng ta cần phải kiếm được 9 cái huy chương nữa」
「Ư〜m… chẳng phải chuyện đó hơi khó khăn sao?」
「Nó sẽ là vậy trừ khi chúng ta đi PK hay gì gì đấy」
「Ừ〜m…… Tớ hiểu rồi」
Chẳng còn cách nào khác cả để cô ấy có thể từ chối, nhưng độ khó của chuyện đó chẳng khác với việc đi kiếm mấy cái dungenon là mấy tại họ cũng không thể biết được đối thủ của mình có sở hữu cái huy chương nào không.
「Vậy thì giờ ta phải tính đến chuyện đó để phòng trường hợp ta gặp phải những người chơi khác. Nếu họ muốn đánh thì chúng ta cũng sẽ chiều」
「Ừ, tớ nghĩ vậy」
Hai người tiếp tục trò chuyện trong lúc băng qua sa mạc rộng lớn này.
Bởi vì trời rất tối nên họ không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nhưng họ bắt đầu nghe được tiếng lá cây xào xạc trong không gian, nhờ đó họ có thể đoán được điểm kết của sa mạc này đã ở rất gần rồi.
「Chúng ta không biết tại đó có những loại quái gì, vậy nên cậu hãy cẩn thận」
「Được thôi〜!」
Sau 30 phút mò mẫm trong khu rừng tối.
Bộ đôi tìm thấy được một cái hang.
「Vào trong đó nào. Và nếu nó không quá sâu thì chúng ta sẽ lấy nó làm cứ điểm」
「Để tớ đi trước cho」
Họ đã nghĩ đây sẽ là một cái hang sâu, nhưng hóa ra nó chỉ ăn vào lòng đất được có 5m.
Hai người họ nằm xuống và cuối cùng cũng được hưởng cảm giác nghỉ ngơi thực sự.
「Ah〜… Ngày hôm nay làm tớ kiệt sức quá đi」
「Tớ cũng thế……」
Họ gọi những người bạn đồng hành của mình ra.
Lí do cho chuyện này là để họ xả stress, thế nhưng họ gọi chúng ra cũng là do thấy có lỗi với chúng vì đã không quan tâm tới chúng dù đơn giản là họ không có cơ hội nào để làm vậy cả.
「Chị xin lỗi vì đã không để em được ra ngoài~」
「Chị sẽ cày cấp cho em một cách nghiêm túc sau khi sự kiện này kết thúc nhé」
Bộ đôi nói vậy, họ nựng thú cưng đồng hành của mình khiến chúng cảm thấy rất hạnh phúc.
「Cậu nghĩ sao nếu hôm nay chúng ta dừng tại đây, còn chuyến thám hiểm khu rừng này thì lùi lại sang ngày mai?」
「Tớ thấy như vậy cũng ổn」
Họ quyết định ngủ theo lượt để canh chừng. Họ ngủ từ sớm vì họ muốn dành phần còn lại của ngày hôm nay để nghỉ ngơi nhiều hết mức có thể.
Mỗi người họ đều ôm lấy Syrup hoặc Oboro trong khi ngủ.
6 giờ sáng ngày kế tiếp.
Họ phần nào cảm thấy nhẹ nhõm vì sự mệt mỏi đã không còn và niềm động lực lên đường của họ đã lại trỗi dậy .
Sau khi ăn một bữa sáng nhẹ, họ rời hang và bắt đầu đi thám hiểm khu rừng.
「Bắt đầu một ngày mới! Hãy lên đường với quyết tâm hừng hực thôi!」
「Yeah〜!」
Họ đã từng thám hiểm nhiều khu rừng trước đó, nhưng khu rừng này là một nơi đặc biệt.
Và lí do cho sự đặc biệt đó là, sau khi đã đi được 2h đồng hồ, họ không thể tìm thấy bất cứ một thứ gì cả.
「Chúng ta cũng chẳng biết điều kiện đặc biệt của nơi này là gì……」
「Nếu cậu muốn thì chúng ta rời khỏi đây nhé?」
Sally nghĩ ngợi một chút về đề nghị của Maple, và rồi cô gật đầu để tỏ ý tán đồng.
「Chúng ta nên đi đâu tiếp đây?」
「Chúng ta không thể quay lại được, vậy nên cứ tiếp tục đi về phía trước đi. Có thể ở đó sẽ có những chỗ chưa bị khai phá nữa」
Phương thức thám hiểm của hai người họ là chỉ tìm kiếm tại những nơi vùng sâu vùng xa, thế nên họ không biết liệu có thứ gì nằm gần lối vào của khu rừng hay không.
Tuy nhiên có thể nói đó cũng là một cách làm đúng đắn.
Dù đó có là hầm ngục hay một cánh đồng bình thường đi chăng nữa thì những thứ quan trọng luôn được giấu ở dưới sâu và sẽ có lũ quái mạnh mẽ bảo vệ chúng.
Chẳng có lí do nào để đặt mấy cái huy chương vào một cái rương nằm ở gần lối ra vào cả.
Và khi họ tới được lối ra của khu rừng, họ cảm thấy thứ gì đó.
「Tiếng sóng vỗ ư?」
「Ừ, tớ cũng có thể nghe được nó」
Hai người nhìn thấy bìa rừng và sau khi tới được đó, trước mặt họ là cảnh sắc tuyệt vời của một bãi cát trắng tinh khôi và biển xanh thơ mộng. Rất nhiều những con cá thuộc đủ các giống loài đang tung tăng bơi lội dưới dòng nước biển trong veo, và đây đó là những rặng san hô trông như những đóa hoa đang khoe sắc tô điểm cho bãi biển.
Có thể nhìn thấy một hòn đảo nhỏ ở phía xa.
Ánh nắng mặt trời phản chiếu trên mặt biển tỏa sáng lấp lánh.
「Oh〜… lần này thì là biển huh〜… bản đồ sự kiện này quả thực rất rộng lớn〜」
「Có rất nhiều thứ để khám phá nên chuyện này thực sự rất thú vị!」
Trong 5 ngày vừa qua, hai người họ đã thám hiểm rất nhiều nơi như thảo nguyên, rừng rú, núi tuyết và hang động.
Tuy vậy việc có thể bắt gặp một khung cảnh mới khiến họ cảm thấy chuyến thám hiểm này đúng là bõ công.
Lí do họ được thưởng ngoạn vô số cảnh đẹp như vậy đơn giản là vì họ rất hăm hở đi thám hiểm khắp các chốn.
Mỗi ngày họ luôn dành hàng giờ đồng hồ chu du khám phá, do đó họ đã tìm được rất nhiều hầm ngục kèm theo những khu địa hình đa dạng.
Và họ đã rất may mắn khi tất cả những hầm ngục họ tìm thấy đều chưa bị ai khai phá hết.
「Nhưng mà…tớ không thể thám hiêm tại đây〜」
「Bây giờ cứ để tớ tìm kiếm dưới đáy biển đã」
「Ừ, cố lên nhé」
*BashaBasha*, Sally xuống dưới nước, và sau khi hít một hơi thật dài, cô lặn xuống.
Sally có thể lặn trong tối đa 40 phút.
Cô ấy sẽ không quay lại trong khoảng thời gian tới.
「Mình nên làm gì trong lúc đợi đây… Mình cũng không thể câu được cá rồi〜… khu rừng thì cũng đã thám hiểm xong rồi… ư〜m, mình có nên bới cát xem có gì bị giấu dưới đó không?」
Dứt lời, Maple bắt đầu bới cát lên.
Tại một diễn biến khác, ở dưới đáy biển, Sally đang bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của những con cá mang trên mình vẻ đẹp tựa những viên đá quý.
Đó quả là một cảnh tượng tuyệt diệu.
Và vì tất cả những gì cô ấy có thể nhìn thấy trong ngày hôm trước chỉ toàn sên là sên, điều đó khiến lũ cá trông càng đẹp hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên cô không thể cứ ở tại đó để ngắm lũ cá được. Cô đang nghiên cứu những rặng san hô và bãi cát dưới đáy biển.
Đó là một công việc tiêu tốn rất nhiều thời gian nếu thiếu những kĩ năng cần thiết, nhưng đối với Sally thì đó không là vấn đề.
「Puha…! Hay lắm, được 1 cái huy chương! Chẳng lẽ có ít người sở hữu【Lặn】và【Bơi】đến vậy? Có vẻ thám hiểm tại những chỗ sâu như này khó khăn hơn mình tưởng」
Vì không việc gì phải lặn đến hết thời gian giới hạn nên cô trồi lên mặt nước để lấy hơi.
Có rất nhiều chỗ trống giữa những rặng san hô vừa rồi, và cái huy chương vừa được tìm thấy cũng nằm dưới đó.
Sally tìm kiếm kĩ càng tại những chỗ tương tự.
Bởi vì chúng trông giống những nơi có khả năng cao có những trang bị hoặc huy chương được cất giấu.
Khu vực nông có vẻ không còn gì để vơ vét nữa, cô chuyển hướng tới vùng biển sâu hơn.
Nhờ đó cô lại tìm thêm được một cái huy chương nữa.
「Fuu〜…… tiếp đến là… hòn đảo đó nhỉ?」
Sally bơi về phía hòn đảo.
Hòn đảo nằm ở vị trí rất khó khăn để Maple có thể tiếp cận được, và ngoài những bậc thang dẫn xuống lòng đất còn có một cây dừa mọc trơ chọi tại đó.
「Bây giờ thì… mình cứ xuống dưới đó kiểm tra xem」
Sally cẩn thận bước xuống cầu thang.
Sau khi đi xuống được khoảng 100 bậc, cô nhìn thấy một cánh cửa lớn quen thuộc.
Cánh cửa không có vẻ gì là bị phong ấn hay bị khóa gì hết. Cũng không có ma pháp trận nào tại đó cả.
Sally thận trọng mở cửa ra.
Và cô bị bất ngờ bởi cảnh quan ở trong.
Đó là một căn phòng có kiến trúc hình bán cầu.
Và nằm tại chính giữa căn phòng.
Một bệ thờ cũ kĩ thân quen đang lặng lẽ đứng cùng với vòng ma pháp trận tỏa sáng mời gọi.