Sau ngày thành lập ngư nghiệp.
Cuối cùng cũng đến ngày thứ 39. Thứ Hai, ngày 26 tháng 8.
Là thứ Hai, nhưng bọn tôi quyết định nghỉ làm việc.
Là một ngày nghỉ bù, vì hôm qua bọn tôi đã làm việc cho dù là ngày nghỉ, nhưng trên hết là...
「Đã được hai tuần rồi.」
「Mizuno-kun.」
Đã được hai tuần kể từ khi Mizuno rời khỏi nơi ẩn náu.
Ngay lúc này, hòn đảo ở bên kia đại dương là mục tiêu chính của bọn tôi.
Là một vận động viên ba môn phối hợp, cậu ta đang lên đường tới hòn đảo đó để kiểm tra.
「Nếu cậu ta không quay trở lại sau hai tuần thì...」
Tôi nhớ lại những gì Mizuno đã nói.
Tôi luôn nghĩ về cái ngày mà Mizuno sẽ quay trở lại.
Mọi người bắt đầu nghĩ rằng cậu ta có thể sẽ không quay lại.
Dẫu vậy, bọn tôi không chỉ vì thế mà từ bỏ được.
「Để đề phòng thì bọn mình sẽ ở ngoài bãi biển.」
Bọn tôi quyết định dành ra một ngày quý giá để chờ đợi sự trở lại của Mizuno.
◇
Sau bữa sáng, bọn tôi chia người dọc bãi biển theo cặp.
Tuy nhiên, do hoàn cảnh, chị em Asakura và Yoshi Okada sẽ là một nhóm ba người.
「Nếu chia cặp, tại sao bọn mình không cùng đợi luôn đi?」
Một người ngoài cuộc sẽ hỏi như vậy.
Dừng đợi bằng cả hai người, hãy để một người làm việc.
Mọi người đều biết cách đó sẽ hiệu quả.
Dẫu thế, bọn tôi vẫn không làm vậy.
Đó là cái cách mà con tim vượt qua lý trí.
Bọn tôi không muốn làm gì khác trong lúc chờ đợi người bạn bất chấp mạng sống nhảy xuống biển dữ.
Do vậy, chúng tôi ngồi đó, nhìn ngắm đại dương bao la.
「Dành thời gian của tụi mình chỉ đề ngồi đây, khiến bọn mình suy tư về nhiều thứ nhỉ.」
Mana đang ngồi cạnh tôi, nắm lấy đầu gối của mình.
Cô ấy nghiên phần thân trên và dựa vai trái vào người tôi.
Rồi đầu cô ấy chạm vào vai tôi…hoặc không.
「Thế giới này, hối hả quá nhỉ.」
Tôi vòng tay của mình qua eo của Mana.
「Hơi muộn để nói rồi, nhưng cậu có nghĩ đây là một khung cảnh tuyệt đẹp không?」
「Ừm.」
Bọn tôi đang ở trên đỉnh vách đá của nơi ẩn náu.
Tiếng sóng ở dưới vọng lên.
Tôi nghe thấy tiếng của bọn khỉ từ đằng sau.
Bọn chúng đang làm việc trên cánh đồng dưới sự chỉ dẫn của Mana.
Chúng cũng đang chăm sóc bọn vịt thay cho bọn tôi.
「Này, Hokage.」
「Hửm?」
Tôi với lấy cái bầu mà mình mang theo.
Tôi khát nên uống nước thôi.
「Cậu đã làm mấy thứ dâm dục với ai nữa nào?」
Phụttt!
Tôi phun ra số nước mà mình đã uống.
Một số chúng còn đọng trong họng khiến cho tôi bị sặc.
「C-câu hỏi đột ngột đó là sao vậy?」
「Cậu đã chạm tay vào những người khác phải không?」
「Không, à, chuyện đó...」
Tôi cố rặn ra câu trả lời.
Tôi không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn nói hết sự thật cho Mana.
「Tớ đoán đó không phải là cách hỏi đúng nhỉ. Họ đã mời gọi cậu, đúng không? Hokage, cậu sẽ không bao giờ tự ý làm thế. Cho dù là với tớ.」
「Ư-ừm, đúng...」
「Cậu không cần phải dấu diếm đâu. Tớ sẽ không nổi giận cho dù cậu làm những thứ dâm dục với mấy gái khác. Sau cùng thì bọn mình đâu có hẹn hò. Bên cạnh đó, mọi người cũng đều nhận ra rồi. Rằng Hokage đang làm chuyện đó.」
「Thật á?」
Đó là điều cơ bản mà tôi phải thừa nhận nó.
Mặc dù, Mana cũng không tin cho dù tôi có phủ nhận chuyện đó.
「Tụi con gái có thể nhận ra. Và Sofia là người dễ dàng nhận ra nhất. Cậu đã làm tình với Sofia vào ngày hôm trước, đúng chứ?」
Trúng phóc.
Tôi đã làm tình với Sofia vào ngày hôm trước.
「Ư-ừm, đúng.」
「Còn ai nữa nào?」
「.............」
Thật khó để trả lời.
Dẫu cho Mana muốn biết điều đó.
Nếu tôi cứ tiếp tục im lặng, cô ấy sẽ thay đổi câu hỏi.
「Cậu đã làm nó với Eri?」
「Làm gì cơ? Mấy chuyện dâm đãng á?」
「Còn chuyện nào khác nữa à?」
Mana đang phát cáu.
Tôi run lên vì sợ.
「Không.」
「Thế đấy. Vậy thì cậu đã làm chuyện đó với Eri rồi?」
「Ừm.」
「Còn Arisa thì sao?」
「Ừm, tớ đã ôm Arisa lúc giúp cô ấy câu cá, nó có được tính không?」
「Không, cho dù là hôn thì vẫn an toàn. Chỉ tính đối với việc dùng tay và miệng để khiến cậu 'ra', và cả thứ sau đó nữa.」
Ý cô ấy là làm tình.
「Vậy thì, không.」
「Eri rồi, Arisa an toàn. Vậy còn Karin thì sao?」
「Rồi.」
「Cậu cũng làm với Hinako rồi đúng chứ? Không hỏi cũng biết.」
Tôi cũng nghĩ vậy.
Sau khi thỏa mãn nhau trên thuyền, thái độ của Hinako đã thay đổi rõ rệt.
Không cần phải nhìn nhận một cách khách quan nếu có thể thấy nó rõ ràng.
「Cậu cũng đã làm với Meiko rồi, đúng không?」
「À, ừm.」
「Vậy thì, Sofia, và Amane. Tớ đoán là Amane an toàn.」
「Huh, ừm, về chuyện đó...」
「Đợi đã, cậu đã làm với Amane rồi ư?」
Mana ngạc nhiên.
Tôi gật đầu.
「Tớ nghĩ là nhiều quá nhỉ. Tớ nghĩ Arisa là người duy nhất an toàn.」
「Tớ chả biết nói gì khi cậu gọi họ 'ra' khi họ đã làm thứ gì đó với tớ.」
Mana cười và xin lỗi.
「Nhưng, đúng như mong đợi từ Hokage. Tớ hiểu tại sao mọi người lại đổ cậu rồi.」
「Đổ tớ? Đó chỉ là ham muốn tình dục thôi phải không? Tớ chỉ là thứ để họ thỏa mãn ham muốn của mình.」
「Không phải như vậy đâu.」
Mana đáp lại ngay lập tức.
「Nếu đúng như thế, thì họ cũng sẽ làm với những đứa con trai khác rồi, tớ có sai không?」
「Không, cậu nói đúng.」
「Hokage, cậu hấp dẫn hơn cậu nghĩ nhiều đó.」
「Nghe thấy cậu nói như vậy khiến tớ hạnh phúc lắm, cảm ơn.」
「Nhưng, cậu tận hưởng nó quá nhiều! Nó khiến mình cảm thấy ghen tị!」
Mana ưỡn ngực.
「Kể cả cậu nói vậy, tớ không thể chỉ đơn giản từ chối khi được yêu cầu.」
「Cậu quá tốt bụng.」
「Tớ chỉ có ham muốn cao thôi. Sau cùng thì mình cũng là một thanh niên 18 xuân xanh.」
Rồi, cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Bọn tôi im lặng và tìm kiếm Mizuno.
Tuy nhiên, không một ai trông như Mizuno lọt vào tầm mắt cả.
Thời gian trôi qua, giờ đã là buổi trưa rồi.
Bọn tôi quay trở lại nơi ẩn náu để ăn trưa.
Vào bữa trưa, các cặp báo cáo.
「Tớ hiểu rồi.」
Đến cuối, không cặp nào thấy Mizuno cả.
Bọn tôi kết thúc bữa trưa trong không khí căng thẳng và quay trở về chủ đề chính.
「Tệ nhất thì, tớ hi vọng cậu ta vẫn còn sống, nhưng...」
Tôi suy nghĩ về lí do mà Mizuno vẫn chưa trở về.
Ví dụ như, những người bản xứ ở hòn đảo kia đã giam giữ cậu ta.
Hoặc là bị thương nên không thể quay về ngay được.
Mặt khác, có thể Mizuno thấy khó mà quay về được bởi vì biển dữ hơn cậu ta nghĩ.
Trường hợp tệ nhất là chết rồi.
Mizuno có thể chết vì bất kì nguyên do nào.
Đáng buồn thay, cái chết là có khả năng cao nhất.
「Đây là giới hạn của bọn mình rồi.」
Đã qua nửa ngày, giờ là buổi chiều.
Nắng hè vẫn gay gắt, nhưng sao mà nó có thể kéo dài mãi được.
Cuối cùng cũng đến đêm.
「Quay trở lại nào.」
Bọn tôi đứng dậy và quay về nơi ẩn náu.
Chúng tôi là những người đầu tiên trở về, và sau đó những người khác cũng trở lại.
Cứ mỗi cặp trở về, khuôn mặt của mỗi thành viên đều hiện rõ rồi.
Trong nơi ẩn náu, vẻ mặt của mỗi người đều rất u ám.
「Có chuyện gì đó đã xảy ra, tớ biết mà.」
Cho đến cuối cùng, Mizuno Eitarou vẫn không trở lại.