Chương 106: Buổi yết kiến
Và, ngày tiếp theo.
“Vậy thì, Takumi-san, chúng ta đi chứ?”
Isaac người sẽ tham dự buổi yết kiến chung với tôi hiện đang không mặc trang phục kị sĩ thường ngày, mà đang mặc đồ quý tộc. Mà chúng tôi hiện cũng không bận quần áo thường ngày, mà là quần áo cao cấp.
Tôi không nghĩ về việc phải mặc quần áo gì trong buổi yết kiến, nhưng Cedric-san đã liên lạc với Matthias-san trước đó, nên quần áo đã được chuẩn bị từ lúc tôi tới nhà Ruven. Số đo của chúng tôi đã được nói cho một cửa hàng quần áo và họ đã làm vài bộ, nên chúng tôi nhanh chóng mặc thử khi người đưa tin tới. Và cuối cùng, chúng tôi đã điều chỉnh đến mức thoải mái nhất vào những phút chót.
Mặc dù có hơi choáng ngợp, nhưng chúng tôi ăn vận đẹp đẽ một cách nhanh chóng.
Tôi đang mặc quần tây đen vào một chiếu áo sơmi trắng, một chiếc áo khoác xám đen cho thân trên. Allen có một chiếc áo xếp nếp cùng với quần màu xanh navy có dây treo. Còn Elena mặc một chiếc váy màu hồng xếp nếp rất dễ thương.
Mặc xong quần áo đã được may đo cho chúng tôi một cách hoàn hảo, chúng tôi bước lên xe ngựa.
“”Tuyệt vời~””
“Phải không? Nhìn từ gần, trông nó còn hoành tráng hơn nữa~”
Chúng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa trong khi từ từ đến gần lâu đài. Tôi đã thấy một vài lâu đài kiểu nhật, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một lâu đài kiểu tây. Nó có một không khí trang nghiêm từ đằng xa, nhưng lại là một tuyệt tác khi càng đến gần.
Có vẻ như có một vài quy trình để vào bên trong thành, nhưng mọi thứ đã được Isaac-san lo, nên chúng tôi cứ thế đi tiếp.
“Tới rồi. Về quy tắc thì, sẽ ổn thôi nếu cậu làm theo tôi.”
“Tôi hiểu. Allen, Elena, mấy đứa phải yên lặng trong này, okay?”
“”Vângg~””
Căn phòng chúng tôi vào là một đại sảnh lớn được làm bằng đá với một tấm thảm đỏ sẫm trải trên sàn và tôi cũng thấy một chiếc ghế cực kì xa hoa trên một chỗ cao hơn, với 2 cái ghế nhỏ hơn ở 2 bên. Cái ở giữa có vẻ là của vua còn 2 cái ở bên là cho các hoàng hậu hoặc các hoàng tử. Đây chắc chắn là cảm giác của một “Phòng yết kiến” rồi.
“Bệ hạ đang tới.”
Sau một lát, một kị sĩ xướng lên những lời đó, làm cho Isaac-san và những ngườ khác khuỵu gối xuống trong một tư thế trang trọng. Làm như Isaac-san, tôi cũng khuỵu một gối và hạ đầu xuống. Allen và Elena bắt chước tôi và làm y chang như vậy, mặc dù có hơi vụng về. Mà, cũng không thay đổi sự thật rằng bọn chúng đang bám dính lấy tôi.
Elena--- Con gái thường làm gì trong trường hợp này nhỉ? Chào kiểu... quý cô nhã nhặn? Hay là sao ta?
Lùi một chân xuống, nhấc nhẹ váy lên và cúi người xuống? Tôi nghĩ chắc là thế thôi, nhưng..... thôi kệ. Chắc họ cũng không đổ lỗi cho tôi về việc này đâu nhỉ?
“Tốt. Hãy ngẩng đầu lên và thoải mái đi.”
Tôi nghe tiếng bước chân của vài người, và ngay lúc họ dừng lại ngay trước mặt, một giọng nói vang lên khắp sảnh.
Khi tôi ngước đầu lên như lời nói, tôi thấy một người đàn ông khoảng 40 với mái tóc hoàng kim rực sáng trong trang phục xa hoa.
Đẹp một cách quý phái là cách tả chính xác về người này, trước mặt tôi là một ngưòi đàn ông trung niên. Tôi khá chắc ông ta là một tên sát gái vào những năm thanh xuân của mình.
2 cái ghế kế bên ngai vàng của vua đang trống, nhưng có một người đang đứng bên cạnh vua. Đó là một người đàn ông trung niên với một không khí trang nghiêm, một mái tóc vàng hoa râm vuốt ngược lại, mặc toàn bộ đồ màu đen cùng với ánh mắt sắc bén và đeo kính. Nếu ta đi theo quy luật, ông ta có thể là thủ tướng hay gì đó.
“Hmm. Vậy cậu là mạo hiểm giả đã phát hiện ra hầm ngục ở Bailey. Thứ lỗi cho ta vì đã triệu tập mọi người gấp như vậy. Ta là vua của Guardia, Tristan.
“Tôi đang phục vụ với tư cách là thủ tướng, tên tôi là Ford.
Nhà vua giới thiệu bản thân cho tôi một cách rất lịch sự. Có vẻ như ông ta là một ngưòi ôn hòa, nhưng là vua của một nước. Tôi tin rằng ông ta không là một người đơn giản~ Khi vua đã nói xong, những người đứng kế bên bắt đầu tự giới thiệu monhf. Có vẻ như ông ta đúng là thủ tướng như tôi nghĩ.
“Thật vinh hạnh được gặp ngài. Tôi là Takumi, một mạo hiểm giả. Những đứa trẻ này là Allen và Elena.”
“.....Uniyu~.”
Khi tôi giới thiệu tới bọn trẻ, 2 đứa bất thình lình nấp sau lưng tôi. N~ với nhiều ánh nhìn như vậy, chubgs sẽ không thể chào như chúng đã làm với Rebecca-san.~ Well, tôi không thể làm gì khác được.
“Kuku, ổn mà, ta không câu nệ với trẻ con đâu.”
“Cám ơn vì sự hào phóng của ngài.”
Nhà vua mỉm cười ấm áp bỏ qua cho lũ trẻ. Khi ông ta làm vậy, tôi cảm thấy dễ nói chuyện hơn phần nào.
Thật sự tốt khi ông ấy nhẹ nhàng với lũ trẻ, nhưng.... bạn thấy đấy~ cả tôi cũng không thể nói chuyện một cách bình thường được. Nói với “desu” “masu” là giới hạn của tôi. Tôi không nắm rõ phép lịch sự khi phải nói chuyện với nhà vua~ mà, ông ta cũng biết tôi là mạo hiểm giả, nên tôi mong ông ta thông cảm cho tôi phần nào đó.
“Ta rất muốn thưởng cho cậu ngay lập tưcd, nhưng ta phải nói chuyện với nhà Risner trước. Làm ơn đợi một lát.”
“Vâng.”
Khi tôi đã tiếp nhận xong, ông ta quay sang nhìn Isaac-san bên cạnh tôi.
“Làm tốt lắm. Cậu là một trong những kị sĩ phải không nếu ta không nhầm?”
“Anh ta là cận vệ hoàng gia.”
Eh? Isaac-san là cận vệ hoàng gia? T, tôi không biết....
Bị bất ngờ bởi những lời của thủ tướng, tôi lập tức quay đầu sang nhìn Isaac-san.
Nhắc mới nhớ, tôi chưa hề nghe lý do Isaac-san được chuyển từ Shirin đến thủ đô hoàng gia~ Hee~ vậy là anh ta trở thành cận vệ hoàng gia. Cơ bản là cấp cao hơn phải không? Thật ấn tượng.
N? Wald-sama cũng ở trong sảnh với tư cách là cận vệ, nhưng đồng phục thường ngày của anh ta chuyển từ màu xanh đen sang trắng. Bởi vì những kị sĩ trên đường và kị sĩ ở hành lang cũng mặc một màu xanh đen và có vẻ như những kị sĩ canh gác lâu đài cũng không bận đồng phục màu trắng.... Vậy, không biết đó có phải là đồng phục của cận vệ hoàng gia.....? Ehh!? Vậy Wald-san cũng đã trở thành cận vệ hoàng gia??
Chúng ta có nên ăn mừng việc họ được thăng chức không? N~ hãy Tham khảo ý kiến của Matthias-san và Rebecca-san khi xong chuyện.
“Vâng. Tôi đã trở thành cận vệ hoàng gia vào ngày kia, tên tôi là Isaac Risner. Đáng lẽ ra, anh trai tôi, lãnh chúa Risner phải đến, nhưng tôi đã thế chỗ anh ta. Trước tiên, thay mặt lãnh chúa tôi xin lỗi vì anh ta không thể tự đến được.”
“Tuyệt đối cần thiết để làm ổn định tình hình khi dungeon mới được phát hiện trong lãnh thổ Risner càng nhanh càng tốt. Sẽ rất ngu ngốc nếu lãnh chúa Risner rời khỏi đó trong thời điểm quan trọng này. Đừng để tâm đến nó.”
Trong khi tôi đang mơ màng, cuộc nói chuyện của nhà vua và Isaac-san cứ tiếp tục.
Isaac-san đã được Cedric-san ủy quyền để thay mặt anh ta tham dự buổi yết kiến, nhưng sự thay đổi hình như cũng rất quan trọng nên các quý tộc khác đều nghe.
Sau khi đã chào hỏi xong, Isaac-san báo cáo về Dungeon of Ripples, bao gồm cả những thông tin mà anh ta đã nắm trước đó, mà đây cũng là thông báo cho những người đang đứng trong sảnh.
“Hãy tiếp tục phục vụ chăm chỉ cho đất nước trong tương lại.”
“Vâng, tôi sẵn lòng phục vụ.”
“Hmm. Takumi-dono, xin lỗi vì bắt cậu đợi. Vậy thì, chúng ta nên bàn về phần thưởng chứ?”
Phần báo cáo kết thúc thuận lợi với những thông tin rõ ràng, vô hại.
Và rồi, chúng ta chuyển đến phần thưởng của tôi.