Chương 108: Phần thưởng
“Ta dự định là thưởng cho cậu vì đã phát hiện ra một dungeon, nhưng.... cậu còn tham gia bắt giữ một thương nhân bất hợp pháp ở rừng Gaya. Và bây giờ là phát hiện được lũ gián điệp. Chúng ta nên tăng phần thưởng nhỉ....”
“Tiền cũng sẽ không đủ đâu.... fumu, chúng ta nên làm gì bây giờ.”
“......”
Như bá tước Tugal đã nói, phát hiện ra gián điệp đã cho tôi lập công. Do đó họ muốn tăng thêm phần thưởng mà ban đầu họ định đưa tôi, nhưng.... đâu cần thiết phải làm vậy đâu~ ý tôi là, tôi chỉ chỗ lũ gián điệp vì ánh nhìn của chúng làm tôi khó chịu.
Nhưng, bởi vì tôi không nên nói thẳng thắn ở đây, tôi quyết định im lặng cho mọi việc trôi qua.
“Takumi-dono, vậy như thế này? Cậu có thứ gì mong muốn không?”
“.....Thực sự thì chưa có gì.”
Ngay khi sắp vượt qua khoảnh khắc tĩnh lặng này, bệ hạ liền hỏi tôi.
Thứ gì đó tôi mong muốn, huh.... nghĩ rằng chắc mình không cần thứ gì từ đất nước này nhỉ.... hay là có chăng?
“....Ah!”
Ah, không, nó không được giới hạn trong “thứ gì đó”
“Có vẻ như cậu nghĩ ra được điều gì đó. Vậy thì nói đi.”
“Sẽ ổn chứ?”
“Ta không phiền đâu. Ta không biết sẽ phải ban cho cậu điều gì trừ khi cậu nói ra. Tuy nhiên, ta sẽ nhắc cậu rằng những thứ bất khả thi thì không làm được đâu.”
Hm, điều này hợp lí thôi. Tôi không phải là người được tin tưởng đến mức họ sẽ đồng ý bất kỳ yêu cầu lố bịch nào của tôi. Sẽ tốt hơn nếu tôi biết ngay từ đầu, vậy thì nó sẽ dễ dàng hơn cho tôi rồi. Thử hỏi xem nào vì tôi cũng chẳng có gì để mất.
“Vậy trường hợp này, sẽ khả thi nếu tôi yêu cầu “quyền được từ chối lời mời phục vụ cho các quý tộc và đáp trả thích đáng nếu họ có hành động ép buộc” chứ?”
Sẽ rất phiền phức nếu tôi bị bảo “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám từ chối yêu cầu của quý tộc!” hay là “Vô lễ!” khi từ chối một lời mời nào đó. Nếu khả thi, tôi cũng muốn quyền được đánh trả khi đối tượng động thủ trước, nhưng.... nếu đánh trả được xem là phòng vệ chính đáng, sẽ rất dễ dàng để giải quyết hậu sự.
Nếu yêu cầu này được chấp nhận, việc né rắc rối trong tương lai sẽ dễ dàng hơn chút đỉnh.
“Fumu... ta hiểu rồi. Đó quả là một việc cần thiết. Xem nào... trước tiên, hãy để cho nhà Ruven và Risner quyền được che chở cho cậu. Hai nhà không phiền phải không?”
“Matthias Ruven tán thành.”
“Nhà Risner cũng vậy.”
“...Eh?”
“Cậu bất mãn à?”
“Kh, không! Không hề.”
.... Huhh? Sao chuyện này lại trở thành vấn đề nghiêm trọng vậy?
Tôi tưởng bệ hạ chỉ nói với tôi là “Chấp nhận” hay là “Ok, được rồi” nếu ông ấy chấp nhận yêu cầu của tôi, nhưng ông thậm chí còn cho Nhà Ruven và Nhà Risner chính thức trở thành bảo hộ của tôi vì lý do nào đó. Hah~ chúng tôi sẽ ổn với hai nhà này thôi, nhưng bạn thấy đấy....mmm~..... thật bất ngờ.
“Cả hai nhà có thể mới chỉ là Bá Tước, nhưng tốt hơn việc để cậu cho một người lạ phải không nào? Thêm nữa, xem nào..... nhà Ruven và Risner, ta trao cho hai nhà quyền hạn chỉ sau gia đình Hoàng Gia vì những chuyện liên quan đến Takumi-dono. Ta không muốn nghĩ rằng những nhà trên chức Bá Tước sẽ gây rối, nhưng đề phòng cho chắc. Với việc Bá Tước Risner hiện đang xử lý công việc tại thái ấp, ta sẽ tạm thời giao toàn quyền cho Bá Tước Ruven. Nhớ lấy điều đó.”
“Chắc chắn rồi thưa bệ hạ.”
Quyền hạn chỉ sau gia đình Hoàng Gia nghĩa là thậm chí cả những người từ nhà Công Tước và Hầu Tước cũng sẽ im miệng.
Nhưng.... tôi cũng không theo kịp được cuộc nói chuyện lờ mờ khó hiểu này. Trong khi đang cảm thấy hơi sốc, Isaac-san vỗ nhẹ vai tôi.
“Sẽ ổn thôi, Takumi-san.”
“Heeh?”
“Sẽ không thay đổi gì nhiều đâu.”
“Thật chứ?”
“Cũng giống như những gì anh hai tôi làm cho cậu ở Bailey, bây giờ thì anh ta có thể bảo hộ cho cậu trên khắp mọi miền đất nước.”
“.....Haha.”
Tôi tự hỏi....đây có phải điều tốt không? Không, tôi không biết nữa.
Yeah, tôi đau đầu về việc này quá. Cứ chấp nhận nó nếu như tránh được phiền phức ở Guardia.
“Tuy nhiên... như thế vẫn chưa đủ.... phải không, ta sẽ để cậu chọn một thứ tùy thích từ kho bạc. Tất nhiên, trừ nhưng thứ được xem là bảo vật quốc gia.”
Xung quanh trở nên ồn ào vì những lời của bệ hạ.
Tiếp theo là một thứ lấy từ kho bạc. Ermm.... đáng lẽ xong yêu cầu của tôi là được rồi, mà~
Ý tôi là, quyền hạn gần như bằng gia đình Hoàng Gia, có một số ồn ào vì những lời này, nhưng lúc đó thậm chí còn không ồn ào bằng lúc này. Có nghĩa là kho bạc có thể đang giữ những vật siêu giá trị.
Wow~ có vẻ như nhận được một vật từ chỗ đó sẽ gây ra phản ứng dữ dôi.
“Có rất nhiều áo giáp, đá quý và dụng cụ ma thuật trong kho bạc. Có lẽ sẽ có gì đó mà Takumi-dono thích.”
“Eh? Bệ hạ! Không phải có hơi nhiều quá khi chỉ ban thưởng cho việc phát hiện một dungeon và pha lập công vừa nãy sao?”
Ngay cả khi tôi không muốn lấy thứ gì, tôi cũng muốn thử xem qua họ có những dụng cụ ma thuật gì~ khi phè phỡn nghỉ vậy, một trong những quý tộc lên tiếng phản đối. Và, tiếng phản đối cũng lần lượt tăng lên hưởng ứng theo người đầu tiên.
Hmm~ như tôi nghĩ, có lẽ sẽ tốt hơn nếu không nhận nó?
“Các ngươi chưa nghe lời ta nói à? Thành tựu của cậu ta không chỉ có vậy.”
“Chúng thần đã nghe. Tuy nhiên!”
“Một sự bồi thường cho việc chinh phạt quái vật hạng A, Evil Viper, không phải một hay hai vật từ kho bạc là rẻ sao?”
“Wha! Evil Viper!?"
Tôi có thể nghe “Thị trấn Shirin” hay là “Nguồn gốc của các nguyên liệu từ Evil Viper đang lan ra khắp chợ đen” được thì thầm xung quanh. Hình như, kể cả khi họ có thể lấy được thông tin về nguyên liệu từ con Evil Viper từ chợ đen, họ cũng không thể nào tra ra được tôi.
“Kể cả khi chỗ bắt gặp là rừng Gaya, gần ngoại ô đất nước chúng ta. Nếu không phải do Takumi-dono chế ngự con rắn, những kị sĩ được cử đi chinh phạt sẽ bị tận diệt. Việc đó sẽ gây tổn hại cho đất nước của chúng ta.”
“C, cái đó.....”
Không thể phản bác lời giải thích của bệ hạ, các quý tộc đều rên rỉ.
“Vậy thì, quyết định xong rồi.--- Thủ tướng.”
“Vâng. Tôi sẽ chuẩn bị một danh sách và Takumi-dono sẽ được chọn những thứ trong đó, như vậy ổn với cậu chứ?”
“Takumi-dono, cậu không phiền, phải không,”
“Kh, không.”
....Tôi mất cơ hội từ chối rồi.
Mà, khi những người phản đối xung quanh đã giảm xuống, có an toàn khi chấp nhận không?
“Takumi-dono, ta đã làm phiền cậu dịp này rồi. Cậu sẽ nhận phần thưởng của mình ở một căn phòng khác sau dịp này.”
“Cám ơn rất nhiều thưa bệ hạ”
Khi tôi cúi đầu để tỏ lòng biết ơn, bệ hạ đã rời khỏi sảnh.
Với việc này, buổi yết kiến đã kết thúc. Tôi mừng vì nó kết thúc êm đẹp.