CHƯƠNG 42: Trừng phạt và phần thưởng phát hiện lối vào mê cung
[Chúng ta đã nghĩ rất nhiều cách để ngăn cái tính xông lên bừa bãi của Cynthia lại, nhưng cuối cùng thì đều chẳng đâu ra đâu hết, thế nên anh đành phải từ huấn luyện lại ẻm thôi.]
Đây là câu đầu tiên mà tôi nói sau khi quay trở lại dinh thự ở Kastal bằng “Cổng”. Oh, tôi dùng “Cổng” bởi nếu mà đi quay lại lối vào thì nhọc lắm, còn sử dụng đá dịch chuyển chỉ để lên 1 tầng thì lại phí phạm quá.
[Cynthia không phải là một con cún nodesu.]
Cynthia lắc đầu phủ nhận, nhưng giờ thì trong đầu tôi, ẻm đã là một con cún vô dụng rồi. Vì những con cún vô dụng sẽ không đến bên những người có thể nuông chiều chúng, vậy nên tốt hơn là phải dạy dỗ nghiêm khắc chúng.
[Một con cún sẽ chỉ bị trừng phạt thôi, nhưng những nô lệ không nghe lời sẽ bị ép gửi về nhà đó, biết chưa?]
[Cynthia thấy ổn khi làm một chú cùn nodesu. Wan.] ( Hz: Thôi, tôi cạn lời rồi :v)
Xem ra là ẻm đã cam chịu và chấp nhận làm một chú cún rồi. Ẻm quy phục nhanh nhỉ…
[Em là anh hùng thú nhân tộc mà…]
Maria lí nhí nói. Nếu buộc phải nói thì, Maria sẽ là một con chó trung thành, nhỉ? Nhưng ẻm lại là một miêu nhân mà…
[Vậy, nếu các em muốn biết Cynthia-wan sẽ được huấn luyện ở đâu thì, đây, chính nó, cánh cửa huấn luyện.]
Tôi lấy cánh cửa “Phòng” từ <Rương đồ> ra. Người nói câu cuối với giọng hơi cao là Mio.
[Không thể nào, em không nghĩ là anh sẽ đích thân mang nó ra …]
[Đúng như dự đoán, sự kết hợp giữa <Rương đồ> và “Phòng” quả là…]
Mio và Sakura làm vẻ mặt kinh ngạc… Mà, dù là tôi đã ngăn Mio không nói những thứ không cần thiết khi trước rồi, nhưng tôi nghĩ mình sẽ bỏ qua cho khi mà tôi định làm thứ linh tinh gì đấy từ sáng kiến của mình.
Đừng lo, cánh cửa, không, căn “Phòng” mà anh chuẩn bị có màu đen nhạt. Có nhìn lộn đi nữa thì nó cũng không có màu hồng đâu.
[Bỏ chuyện nói đùa sang một bên, anh đang nghĩ đến chuyện huấn luyện Cynthia ở bên trong căn “Phòng” này.]
[Căn “phòng” này thế nào đó mà đáng sợ quá.]
[Có thế nói như vậy. Vì nó được dùng cho mục đích huấn luyện mà, nên nó sẽ trở nên như thế này khi anh cố tạo ra bầu không khí nghiêm khắc.]
[Không phải cái cách mà anh tạo bầu không khí có hơi bị quá sao nodesu? Nó đáng sợ lắm nodesu!]
Cynthia ngồi co cụm lại trước khi vào trong. Không, anh đã quyết định là sẽ huấn luyện ẻm rồi mặc cho ẻm có ngồi co cụm lại và tè dầm ra đi nữa.
[Anh rất muốn cho đến cuối ngày, ít nhất cũng phải làm cho em nhớ được từ “đợi”. Không thì, cặp song sinh sẽ phải kiêm thêm việc đuổi theo Cynthia đang lao ra mất.]
[Khố lắm, nhỉ Karen-chan.]
[Sự thật là thế, nhỉ Sora-chan.]
[Xấu hổ quá nodesu…]
Mặc dù là ngày thường Cynthia rất ngoan hiền, vâng lời, vậy mà sao ẻm chỉ trở nên liều mạng khi chiến đấu vậy chứ….?
Ah, ẻm trở nên dễ kích động là vì kỹ năng <Phẫn nộ> của ẻm sao?
A: Không, từ đầu ẻm đã thế rồi.
Oh, hiểu rồi….
Vậy có nghĩa là ẻm đã cuồng chiến đấu từ ban đầu rồi à. Vậy là Maria thì là một tín đồ cuồng tín còn Cynthia thì là một người cuồng chiến à…. Kỳ vọng của tôi vào các anh hùng từ giờ trở đi sẽ không tăng lên nữa đâu. Kỳ vọng sao?
[Vậy, chủ nhân. Chuyện gì sẽ xảy ra ở bên trong vậy? R15?]
[Dành cho mọi lứa tuổi… ý anh là, không có gì đặc biệt ở bên trong đâu. Anh chỉ muốn làm chuyện này ở nơi không bị nhìn thấy thôi.]
Tôi trả lời câu hỏi của Mio. Tôi không có để thứ gì đặc biệt bên trong căn “Phòng” đó đâu. Tôi không nhất thiết phải gọi nó là một phòng tra khảo, thế nên tôi không có đặt một con ngựa gỗ(Hz: đồ để tra tấn phụ nữ ngày xưa, ngoài ra còn là đồ chuyên dụng cho SM nữa) hay một thiếu nữ sắt(Hz: đồ tra tấn) hay gì gì đó ở trỏng đâu. Tôi không có để chúng vào đâu.
[Ở một mình với một cô bé phía sau những cánh cửa đóng… Ahh! Chủ nhân, anh định làm gì vậy?!]
[Như đã nói, anh chỉ huấn luyện ẻm thôi… Giờ thì anh đang định nhốt em ấy ở trong đấy trong 3 tiếng, nên có gì thì cũng đừng có mở ra. Tuyệt đối không được mở, hiểu chưa?]
[Hiếm khi Jin-kun nhấn mạnh như thế đấy. Hơn nữa, còn nói kéo dài nữa.]
[Bảo em kiểu đó chỉ làm em tò mò thêm thôi! Nhưng nếu em mở ra thì em chắc chắn sẽ bị phạt nốt!]
[Em tốt hơn là nên dừng lại…]
Mio đang dao động giữa trí tò mò của ẻm và bị trừng phạt.
[Mio.]
[Vâng! Em không có nhìn trộm đâu!]
Ẻm la như vậy thì có vẻ là nổi sợ của em ấy thắng rồi.
[Được rồi, đi thôi, Cynthia.]
[Vâng nanodesu...]
Cynthia loạng choạng bước đến cánh cửa. Mio đang thốt lên Dona Donna(Hz: nói ngắn gọn thì là tên bài hát nói về một đứa trẻ bị đem đi giết) từ phía sau ẻm. Không, Cynthia sẽ quay về mà, biết chưa?
3h sau, Cynthia loạng choạng bước ra ngoài và sụp đổ tại chỗ. Giờ tôi bắt được ẻm rồi. Cynthia trợn mắt và đang co giật liên hồi…. Tôi quá trớn rồi.
Chúng tôi để việc chăm sóc ẻm cho các hầu gái và quyết định đi nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, ngay trước khi đi ngủ, tôi nhận được niệm thoại từ Mira.
<<Em ổn với việc dẫn họ đến ngôi làng mà em từng sinh sống ~ đến ngôi làng bỏ hoang~, nhưng xem ra là em không thể quay về bên chủ nhân một thời gian rồi ~>>
<<Ý cô là sao?>>
<<Chẳng có người nào khác quen thuộc~ với cả làng em~ và ngôi làng bỏ hoang hết~ trừ em ra~. Ah, giờ em là một quái vật rồi nhỉ~>>
Đấy là một trò đùa đầy tính khổ dâm đó. Ngưng lại đi.
<<Những người quen thuộc với vùng đất~ không thể cứ thế mà nói ~ “Được rồi, chào~” sau khi dẫn họ đi được~>>
<<Mà, đúng là như thế thật.>>
<<Ngay từ ban đầu ~ thì nhà của em ở ngôi làng đã bị toàn diệt kia~, vậy nên theo người ngoài thì đây là nơi mà em cần phải trở về~>>
<<Nhưng giờ đâu còn dân làng nào nữa đâu, đúng chứ?>>
Tôi không biết có ai đã rời khỏi ngôi làng đó chưa, nhưng ít nhất thì những dân làng ở trong làng khi đó đều đã chết rồi, trừ Mira ra.
<<Vâng~, nhưng còn những ngôi nhà bị phá hủy~ hay việc chiêu mộ những cư dân mới nữa~, nói chung là, nếu người trong cuộc không ở đây thì sẽ khó để mà tiếp tục nói chuyện được, vậy nên đành chịu thôi~. Bởi thế mà em đành phải làm trưởng làng~.>>
Vậy là, từ một cô gái bình thường đột nhiên trở thành trưởng làng. Một bước tiến lớn đấy chứ…. Nhưng thật chẳng vui tý nào.
<<Cô có ghét việc đó không?>>
<<Không~. Dù cho em có trở thành quái vật thuộc hạ của chủ nhân bao lâu đi nữa thì~, em vẫn còn gắn bó với ngôi làng này ~ và em cũng muốn mai táng cẩn thận cho mọi người trong làng nữa~. Thế nên cho đến khi bước đầu được hoàn thành, em sẽ phải làm trưởng làng ~. Để đề phòng thì em đã nhờ Alta giúp đỡ nữa, nên~...>>
Nếu cổ đã đưa ra những lý do như vậy, thì cả tôi cũng không thể nói lại được rồi. Ngay từ ban đầu thì tôi không định biến cổ thành thuộc cấp hay quái vật thuộc hạ, bởi tôi có vài thứ mà tôi muốn cổ làm, vậy nên tôi định để cổ tự do hành động đến một mức độ nào đó. Alta hẳn cũng đã nghĩ đến ý định này của tôi nên đã đồng ý.
A: Đúng thế.
<<Hiểu rồi. Vậy thì Mira sẽ ở trong ngôi làng đó một thời gian, đúng không?>>
<<Vâng ~. Cảm ơn anh rất nhiều ~>>
<<Ừ, chúc may mắn.>>
<<Vâng~>>
Tôi cắt kết nối với Mira và lần này là đi ngủ thật.
Ngày hôm sau, chúng tôi tiếp tục chuyến thám hiểm mê cung và lập tức được thấy tác dụng của buổi huấn luyện.
Ngay sau khi dịch chuyển, chúng tôi đã chạm trán với một con Goblin mê cung. Giây phút mà Cynthia thấy hình dáng nó, ẻm gần như là nhảy bổ vào đánh.
[“Dừng!”]
[Vâng nanodesu!]
Khoảnh khắc Cynthia nghe được từ đó của tôi, ẻm về thế “cảnh giác”.
Ẻm lập tức đến bên tôi và kéo áo.
[Danna-sama! Nhanh lên nanodesu! Nhanh lên nanodesu!]
Ẻm đang bồn chồn không yên và liên tục kéo áo, thúc giục tôi, nhưng ít ra thì cái thói lao vào đánh mà không nghe gì hết của ẻm đã được sửa rồi. Sửa được rồi.
[Đừng quên phối hợp với Sora và Karen.]
[Vâng nanodesu!]
Câu trả lời của ẻm có cảm giác hờ hững, nhưng chắc ổn thôi. Thứ đó sau này sẽ được khắc phục.
[Vậy thì, “Tốt!”.]
[Vâng! Tớ lên đây nodesu! Sora-chan, Karen-chan.]
[Cynthia-chan, đợi với!]
[Cynthia-chan, bình tĩnh nào!]
Cynthia bắt đầu chạy với sức mạnh khủng khiếp. Ẻm chạy nhanh hơn cặp song sinh bình thường mà. Cuối cùng thì, trông có vẻ chẳng thay đổi gì sự thật cặp song sinh phải đuổi theo Cynthia.
Con Goblin đáng thương lập tức bị giết bởi Cynthia và những người khác bắt đầu đang chạy.
[Giờ thì có tốt hơn chút rồi.]
[Vâng nanodesu. Em đang tiến bộ nodesu.]
Trận chiến kết thúc và tôi thầm thì vậy trong khi tiến lên trong mê cung, Cynthia nói câu đó tràn đầy tự tin, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là từ “cực tệ hại” thành “đỡ tệ hại hơn chút” thôi.
[Chủ nhân, anh đã làm gì với Cynthia-chan vậy…..?]
[Đây không phải là thứ mà anh có thể nói ra được. Cynthia có muốn thử nói ra không?]
Nghe tôi hỏi vậy, Cynthia cật lực lắc đầu. Nhìn gần hơn thì thấy toàn thân ẻm cũng đang run cầm cập nữa.
[Em không nói được! Em tuyệt đối không thể nói được!]
[Tớ nghĩ tốt hơn là cậu không nên nghĩ về những gì mà chủ nhân đã làm ở một nơi mà không ai thấy.]
[Sera-chan, cậu biết gì không?]
[....Tớ không nói được.]
[Tệ rồi. Tớ đang rất tò mò…]
[Vậy thì, em đi cùng anh vào trong phòng bí mật vào lần tới nhé?]
[Em xin từ chối!]
Ẻm hết sức từ chối.
Coi bộ là không có vấn đề gì sau khi để mấy ẻm chiến đấu thêm vài lần nữa, vậy nên tôi quyết định đi xuống tầng 2. Trần tầng 1 cao 5m và tôi xác nhận chiều cao ở giữa đường xuống tầng 2 qua Alta thì biết được rằng nó cao 15m. Từ đây chúng tôi có thể nói rằng mỗi tầng cao khoảng 10m và mê cung sẽ sâu khoảng 750m. Tất nhiên là chiều cao của mỗi tầng là khác nhau nữa…
Những cầu thang nằm ở khắp nơi bên trong mê cung, nhưng có vẻ như càng xuống thấp bao nhiêu thì số lượng cầu thang càng ít đi bấy nhiêu. Nhưng cũng vô ích khi nói rằng sẽ khó để mà tìm được bậc thang bên trong một mê cung có kích thước mỗi tầng bằng cả một vương quốc. Có lẽ đây là lý do số 1 cho việc tại sao họ không mở rộng đến mức đó ở mỗi tầng mà họ đến.
[Vậy, Cynthia. Em muốn đi lối nào? Em nghĩ đi đường nào mới đúng?]
[Um, đường đó nanodesu.]
Ngay khi chúng tôi đến được tầng 2, tôi đưa <Thích nghi mê cung> cho cả nhóm Cynthia và nâng hết lên LV6. Để đề phòng, tôi có thể nâng riêng cho 1 người lên LV 10 nếu thích, nhưng tôi không làm vậy để giữ đồng đều tiến độ.
Vì toàn bộ quái vật trong mê cung đều có <Thích nghi mê cung>, nên rất dễ để thu thập điểm kỹ năng phòng trừ trường hợp cấp thiết. Các kỹ năng mà nhiều quái vật cũng có như <Cường hóa cơ thể> và <Thích nghi mê cung> có thể trở nên hữu ích để chuyển đổi sang điểm kỹ năng của các kỹ năng khác trong trường hợp cần thiết, vậy nên chúng rất hữu dụng.
[2 em thì sao?]
[Em nghĩ đường đó, nhỉ Karen-chan?]
[Em nghĩ đường này, đúng thế, Sora-chan.]
Tôi để 3 bé có kỹ năng <Thích nghi mê cung> cách nhau một chút và cho chúng xác nhận địa điểm của cầu thang đến tầng tiếp theo. Tôi đối chiều hướng mà chúng chỉ với bản đồ và xác nhận được rằng ở rìa khu vực này là cầu thang dẫn đến tầng tiếp theo.
[Hẳn là ở đây…]
Khi level của <Thích nghi mê cung> lên cao hơn, nó sẽ cho bạn biết được đường đi thông thường và đường đi ngắn nhất bên trong mê cung, Vì bạn không thể thấy được các tầng riêng lẻ trên bản đồ và khi tôi suy nghĩ về vấn đề này trước kia, tôi quyết định tốt hơn là nên dựa theo <Thích nghi mê cung> để chọn cho hướng đi chung.
A: Thật đáng tiếc.
Còn chưa nói đến sự thật là tồn tại một lối đi thông thường nữa, có nghĩa là có thể có một lối chết sẽ không dẫn đến được tầng kế. Tuy nhiên, tôi dự đoán rằng ít nhất thì 1 người giữ <Thích nghi mê cung> có level cao sẽ không dính phải đường đó đâu.
[Anh sẽ tạm để việc chiến đấu cho nhóm Cynthia thêm chút nữa. Bởi dù chúng ta có tham chiến đi nữa thì cũng khó mà kiếm được cái gì đó. Quy luật hành động của những quái vật xuất hiện quanh đây về cơ bản là dựa theo bản sao ở bên ngoài của chúng, những quái vật cơ sở, và chúng ta cũng cần phải làm quen với việc chiến đấu bên trong mê cung nữa, thế nhưng, ở đây yếu quá. Có giảm chỉ số của ta cho đến khi phù hợp để chiến đấu cũng chẳng đem lại lợi ích gì hết…]
[Vâng nodesu! Xin để cho chúng em nodesu!]
Ít nhất thì nếu chiến đấu với một quái vật mà chúng tôi chưa gặp bao giờ thì sẽ được thôi, nhưng nếu chỉ có mỗi thay đổi về màu sắc thì chiến đấu với chúng sẽ chẳng thu được kinh nghiệm gì hết.
Chúng tôi để hết việc chiến đấu cho Cynthia và cặp song sinh và đi đến tầng 2. Tất cả những gì mà tôi làm chỉ là ra dấu “Go” cho Cynthia thôi.
Việc phối hợp dần đi đến quy củ hơn nhờ vào việc chiến đấu liên tục. Tôi có nên nói rằng cặp song sinh đang dần quen với việc lao đầu vào chiến đấu của Cynthia cho đúng hơn không nhỉ? Mà, vì tiềm năng của Cynthia khá cao, thế nên ẻm có tung hết sức ra chiến đấu với những quái vật ở mức này trong khi được theo sau thì cũng chẳng sao cả. Bởi trông mấy ẻm đã có thể chiến đấu với những quái vật có cùng số lượng hay nhiều hơn khi mà chúng tôi đến được cầu thang xuống tầng 3.
[Oh, nó là con quái vật mà anh chưa thấy bao giờ. GO!]
[[[Vâng (nanodesu)!!]]]
Maze Lizard Man
Lv 5
<Cường hóa cơ thể LV1> <Thích nghi mê cung LV1>
Ghi chú: Thằn lằn đi bằng 2 chân.
Tôi nghĩ con này có thể là một phân loài của bọn quái vật bên ngoài, nhưng tôi không nghĩ là mình từng được thấy con nguyên bản của nó…
Nó không có vũ khí và cũng chẳng mạnh lắm, vậy nên ba bé kia đã lập tức giết nó luôn. Sau này, tôi muốn thống nhất quy tắc đặt tên cho chúng là cho thêm dungeon hoặc maze.
Sự đa dạng của quái vật dần thay đổi khi chúng tôi xuống mê cung sâu hơn. Maze Lizard Man có vẻ là bị giới hạn từ tầng 2 đổ xuống. Nhân tiện, có vẻ như cảnh quan bên trong mê cung thay đổi sau mỗi 10 tầng. Từ tầng 1 - 10 là hình ảnh chung dễ để hình dung về mê cung, từ tầng 11 - 20 có khung cảnh là một khu rừng mê cung. Tất nhiên là có một con boss ở trước mỗi khung cảnh thay đổi rồi. Đây là điều hiển nhiên với một mê cung mà, nhỉ?
Chúng tôi xoay sở vượt qua tầng 2 trong buổi sáng và tầng 3 trong buổi chiều. Eh? Những việc đã xảy ra trên đường sao? Nếu vấn đề về Cynthia mà trở nên tốt hơn vậy thì những thứ khác đều không là gì hết. Oh, và còn cả những con quái vật mới tinh đã xuất hiện nữa.
Maze Bat
Lv 4
<Bay LV1> <Hút máu LV1> <Thích nghi mê cung LV1>
Ghi chú: Một con dơi, khá rắc rối vì nó có thể bay.
Lesser Minotaur
Lv 6
<Phủ kỹ LV2> <Cường hóa cơ thể LV1> <Thích nghi mê cung LV1>
Ghi chú: Một con minotaur thu nhỏ. Nhắc đến mê cung là phải kể đến nó! Nhưng nó là loài hạ cấp.
Lesser Worm
Lv 2
<Thích nghi mê cung LV1>
Ghi chú: Chủng hạ cấp của sâu mê cung. Một con giun đất khổng lồ.
Mặt trời đã gần xuống núi, vậy nên chúng tôi quyết định dùng đá dịch chuyển ở gần cầu thang đến tầng 4.
Các trận chiến có vẻ tạm thời vẫn diễn ra tốt mà không có chúng tôi. Tuy nhiên, cách chiến đấu của cả 3 bé ngày hôm nay thuộc loại tiên phong. Cynthia ít nhiều gì thì cũng dùng được ma thuật, nhưng khi tôi hỏi ẻm, thì ẻm nói rằng sẽ không bao giờ sử dụng ma thuật. Em ấy nói [Bởi vì dùng ma thuật sẽ không mang đến cảm giác đánh đấm gì hết]. Ẻm hệt như một đứa cuồng chiến cảm tử vậy.
Tôi dự định để cho nhóm Cynthia hoạt động độc lập không có bọn tôi vào một ngày nào đó. Tôi có thể sẽ cho thêm một thành viên chuyên về pháp thuật vào trong nhóm của mấy ẻm nữa. Oh, đúng rồi. Vì chúng tôi đã có nó rồi, nên tôi cũng có thể dùng lá thư giới thiệu của Elinsia và bí mật chọn một bé ở trong cửa hàng nô lệ. Nếu không có ai thì tôi cũng có thể đưa một bé từ nhóm hầu gái vào.
Chúng tôi dùng đá dịch chuyển quay trở về cổng vào mà chúng tôi đã đi vào. Chúng tôi bị một tiếp tân viên chặn lại ngay khi cố đi ra khỏi tòa nhà.
[Xin lỗi, ngài là Jin-sama phải không ạ?]
[Vâng, tôi đây.]
[Tôi có một tin nhắn từ Elinsia-sama. Cô ấy nói rằng “Tôi muốn nói chuyện về ngôi làng và căn hầm”. Cô ấy sẽ ở trụ sở vào hầu như cả ngày mai và ngày kia, vậy nên cô ấy mong rằng ngài sẽ đến vào lúc đó nếu có thể.]
[Hiểu rồi.]
Chỉ mới có vài ngày thôi, nên chắc không phải là chuyện về phần thưởng rồi. Mà, cũng không có hại gì khi nghe lời cổ, vậy thì tôi có nên ghé qua đó trước khi đến cửa hàng nô lệ vào mai không nhỉ….
[Vậy nên, anh đang nghĩ đến việc thêm một nô lệ chuyên về ma thuật vào trong nhóm.]
Tôi tuyên bố câu đó sau khi bọn tôi quay về quán trọ. Mọi người ít nhiều gì cũng đều có mặt ở trong phòng. Oh, Dora ngủ rồi.
<<zzz>>
Người đáp lại lời tôi đầu tiên là Cynthia.
[Phải cần đến một pháp sư sao nanodesu? Em nghĩ chỉ cần chúng em thôi là đã đủ để chiến đấu rồi nodesu….]
[Không phải là anh đang lo đến tình hình hiện tại đâu, mà là anh nghĩ tốt hơn là nên cho thêm một thành viên chuyên về pháp thuật nữa khi nghĩ đến việc bọn em sẽ tách khỏi bọn anh.]
[Tách sao nodesu?! Bọn em sẽ bị vứt bỏ sao nodesu!?]
[Thật khủng khiếp! Karen-chan!]
[Chúng ta phải làm gì đây!? Sora-chan!]
Lũ nhóc mới lập tức rơi vào hoảng loạn. Tôi tự hỏi là sao chúng cứ luôn hiểu lầm khi tôi nói [làm việc độc lập] thành bị bỏ rơi vậy?
[Không, anh không có ý đó, anh không định bỏ rơi mấy đứa đâu. Chia tách ở đây là sau khi chúng ta chinh phục mê cung đó.]
[.... Ý anh là sao nodesu?]
Sau khi biết được rằng tôi không có ý bỏ rơi chúng thì mấy ẻm mới bình tĩnh hơn chút, Cynthia hỏi lại.
[Thứ nhất, em đã biết rằng lý do mà bọn anh mang ba đứa thám hiểm mê cung cùng là để dẫn bọn anh qua những lối đi thông thường, đúng không?]
[Vâng nanodesu.]
[Bên cạnh đó, có một nghĩa vụ khác sau khi bọn anh chinh phục mê cung xong.]
[Nghĩa vụ gì nanodesu?]
[Anh muốn ba đứa, bốn đứa bao gồm cả thành viên chuyên về ma thuật tương lai nữa, tiếp tục khai phá mê cung sau khi bọn anh chinh phục xong mê cung.]
Nói thật thì, các vật phẩm rơi từ mê cung rất hấp dẫn. Tất nhiên là nếu chỉ xem xét cho mình tôi thôi thì chúng đều là thứ không cần thiết hết.Tuy nhiên, tôi có rất nhiều thuộc hạ, và tôi cũng định tăng thêm trong tương lai nữa. Và, một mê cung đem lại các vật phẩm đều đều và cả kinh nghiệm chiến đấu với quái vật bên trong thì có rất nhiều giá trị rồi.
[Anh định là sẽ tiếp tục chuyến hành trình của mình sau khi chinh phục mê cung này. Thế nên anh muốn có thể khai thác tài nguyên mê cung đều đều sau khi bọn anh tiếp tục chuyến đi của mình. Vì lý do đó mà các thuộc hạ thám hiểm là điều cần thiết.]
[Và những người đó là bọn em nanodesu?]
[Ừ, thực ra thì anh đang nghĩ đến việc cho thêm người từ giờ trở đi cơ, vậy nên các em sẽ trở thành những thành viên chủ chốt. Thế nên anh đã nhận định rằng ít nhất cần có một người chuyên ma thuật là việc cấp thiết.]
Như đã nghĩ, tôi không định để các thành viên thám hiểm mê cung chỉ biết mỗi đánh nhau không thôi. Chúng tôi cần ít nhất là một pháp sư làm thành viên chủ chốt nữa.
[Em hiểu rồi nanodesu! Em sẽ không dùng ma thuật nodesu! Ma thuật là cần thiết cho người khác nanodesu!]
[Chúng em muốn thử và sử dụng ma thuật, nhỉ Karen-chan?]
[Chúng em không cần phải trở thành một cao thủ, nhỉ Sora-chan?]
Xem ra cặp song sinh muốn học ma thuật, nhưng dường như chúng không định trở thành một chuyên gia ma thuật.
[Nhưng Jin-sama, chúng ta không thể bắt đầu lại từ tầng 1 chỉ vì luyện tập cho đứa trẻ mới đến, phải không?]
Maria nói đúng. Nếu cứ mỗi khi thêm một thành viên mới thì lại phải bắt đầu từ tầng 1 thì cho đến khi nào mới xong được chứ.
[Đúng thế. Thế nên anh sẽ đưa ra điều lệ là để họ hoàn thành tốt việc tập huấn hầu gái + thực chiến. Anh sẽ cho họ chuẩn bị kỹ càng với những con quái vật mê cung.]
[Chuẩn bị?]
Sakura nghiêng đầu.
[Ừ, tớ sẽ để Tamo-san ăn ma thạch của các quái vật và để họ giả chiến với nó.]
[Tamo-san tiện thật đấy nhỉ.]
[Ừ, giờ thì khi gặp khó khăn thì nên nhờ Tamo-san hay <Sáng tạo ma pháp> đây nhỉ.]
[Đặc kỹ của mình ngang hàng với Tamo-san…]
[Ah, xin lỗi, Sakura….]
Vậy là Sakura có chút buồn rầu. Nhưng đúng là Tamo-san hữu dụng mà. Tuy không phi thường như đặc kỹ của bọn tôi…
[Nghĩ đến thì, Danna-sama, sao ta không tìm kiếm rương kho báu hay khai quật mỏ nào từ tầng 1 - 3 vậy nodesu?]
Cynthia hỏi vào lúc bọn tôi nói chuyện xong.
Rương báu có thể đột ngột xuất hiện bên trong mê cung. Nguyên lý ẩn phía sau nó hẳn cũng giống như sự xuất hiện của quái vật. Tôi có thể hiểu được nó nếu tôi hỏi Alta, nhưng tôi nghĩ tìm ra nguyên lý ẩn phía sau mê cung chẳng lãng mạn chút nào, vậy nên tôi mặc kệ.
A:...
[Vì để không cướp đi cơm ăn miếng áo của những nhóm kiếm ăn hàng ngày trên đó. Nhưng cũng còn lý do cho việc đó nữa là bọn anh không định dành nhiều thời gian ở những tầng trên….]
[Oh~, là vậy sao nanodesu.]
Vào mê cung và thu thập những vật phẩm sẽ giúp bạn kiếm chút tiền, dù có là ở những tầng trên đi nữa. Các lính mới hay thám hiểm giả cấp thấp làm việc đó để kiếm miếng ăn hàng ngày. Nếu tôi dùng bản đồ trên những tầng đó và lấy đi những thứ giá trị thì những thám hiểm giả cấp thấp đó sẽ đi ăn mày mất.
Tôi có thể xem những gì chứa bên trong rương báu nếu nhìn vào bản đồ, nhưng những thứ trên các tầng đầu đều là những thứ không quan trọng và nói thật thì, tôi không thấy chút cám dỗ nào hết.
Kể từ lúc bắt đầu, mục đích của bọn tôi không phải là kiếm tiền mà là đi du hành. Vậy nên tốn thời gian cho những tầng trên đều hoàn toàn là thứ vô ích.
Ngày hôm sau, tôi quyết định đi gặp Elinsia vào sáng. Chỉ có mình Maria đi cùng tôi, còn những người khác thì đang tự do đi chơi.
[Cảm ơn đã đợi. Xin hãy đi lối này.]
Một Elinsia niềm nở là người dẫn chúng tôi vào trụ sở của hiệp sĩ đoàn, dựa vào bộ dạng của cổ thì hẳn vấn đề về ngôi làng bỏ hoang đã xuôi chèo mát mái.
Khi chúng tôi được dẫn đi, chúng tôi vào trong một căn phòng có thiết kế đẹp.
[Đây là phòng khách được dùng cho các khách thượng lưu. Trà sẽ được mang vào lúc nữa vậy nên xin cứ tự nhiên.]
Chúng tôi ngồi lên một cái sofa còn Elinsia thì ngồi đối diện bọn tôi. Một lúc sau, một hầu bàn vào trong và đặt tách trà trước mặt chúng tôi.
Sau khi người hầu bàn cúi đầu và lui xuống, Elinsia bắt đầu nói.
[Tôi không định mời thêm ai khác nữa. Cuộc nói chuyện là về phần thưởng cho việc phát hiện mê cung ẩn.]
[Oh, đã có rồi sao? Nhanh hơn tôi nghĩ đấy.]
Elinsia cười trước câu hỏi của tôi.
[Vâng, tôi đã nghĩ rằng sẽ mất thêm thời gian cho một số thứ nữa. Tuy nhiên, tôi đã lập tức tâu chuyện quan trọng này đến hoàng tộc. Tất nhiên là tôi đã sử dụng một viên đá đàm thoại cho trường hợp cấp thiết này. Và rồi, cuộc đối thoại đã diễn ra trong khi họ nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc và tôi tin rằng hiện giờ, một đoàn học giả nghiên cứu và một đoàn thương nhân từ kinh đô đang khẩn trương tiến đến ngôi làng hoang phế.]
Xem ra vấn đề này đang chuyển biến thành quy mô lớn hơn tôi đã nghĩ.
[Dù sao thì, trong trường hợp này, không thể có chuyện họ không trao thưởng gì cho người đã phát hiện ra. Một cuộc họp khẩn cấp đã được tổ chức và phần thưởng của Jin-sama đã được quyết định. Kết quả là cậu sẽ được trao thưởng 50 triệu G.]
[Lớn đấy.]
[Vâng, nhưng còn nữa. Theo như dự kiến, để nhận được số tiền này, cậu sẽ phải trải qua các thủ tục kỹ càng ở kinh đô.]
Err, tôi vừa nghe thấy mấy từ rắc rối, nhỉ? Vậy là tôi không thể loại bỏ kinh đô khỏi các địa điểm thăm thú của mình nữa rồi, và tôi cũng không còn cách nào khác ngoài phải đến đó. Ah, tên kinh đô là Estalca. Để đề phòng thôi.
[Kinh đô à… Từ đây đến đấy mấy bao lâu vậy?]
[Khoảng 10 ngày. Tôi chắc rằng vẫn có những thứ cần phải làm, vậy nên không có giới hạn về thời gian, nhưng cậu có thể đến đó trong vòng 3 tháng được không vậy? Tất nhiên là chúng tôi có thể điều chỉnh lại theo ý muốn của cậu, Jin-san, nhưng nếu quá 3 tháng thì các thủ tục sẽ tăng thêm nữa đó.]
[....Cũng rách việc thật đó. Được rồi. Tôi sẽ đến đó trong vòng 3 tháng.]
[Chúng tôi cũng phải đi một số nơi trong một thời gian vậy nên tôi xin được gửi lời xin lỗi vì đã không thể đồng hành cùng với cậu. Trước nhất, tôi đã chuẩn bị một bức thư, vậy nên làm ơn cầm theo cái này khi đến kinh đô.]
[Vâng.]
Cổ đưa tôi bức thư, tôi nhận lấy nó. Bao đựng thư còn chói lóa hơn cả cái trước.
[Nhắc mới nhớ, bức thư của tôi đã trở nên có ích chứ?]
[Vâng, bức thư cấp thẻ rất hữu ích. Còn về cái kia thì tôi đang nghĩ đến việc sử dụng nó trong hôm nay.]
[Ôi trời, vậy sao. Nếu vậy thì tôi đi cùng cậu được chứ?]
Eh? Bạn đâu thể nghĩ được rằng đó là một nơi mà bạn sẽ đưa một người phụ nữ, người mà còn chẳng phải thuộc hạ của bạn nữa, đi theo đến đó, nhỉ.
Elinsia nhận ra cái nhìn bối rối trên mặt tôi và phủ nhận.
[Oh, tôi không đặc biệt đi với cậu để xem xem cậu chọn mua gì đâu. Tôi chỉ đi cùng để nói vài câu với chủ hiệu lúc ban đầu thôi.]
Xét đến ảnh hưởng của vài câu của Elinsia trong thành phố này thì tôi thấy rất yên tâm . Và cả đáng sợ nữa.
[.....Hiểu rồi. Mà việc chuẩn diễn ra thuận lợi chứ?]
[Vâng, đó là vì tôi đã loại bỏ toàn bộ lịch trình cho hôm nay khi nghe được tin từ tiếp tân viên gác cổng mê cung rằng cậu sẽ đến trong hôm nay.]
[Xin lỗi vì đã gây rắc rối.]
[Không sao cả. Cân nhắc đến lợi ích mà cậu đã đem lại cho vương quốc chúng tôi thì đây vẫn chưa là gì cả.]
Vậy là, Maria, Elinsia và tôi đang tiến đến cửa hàng nô lệ. Như mọi khi, người thu hút mọi ánh nhìn trong thành phố. Chính là Elinsia.
Chúng tôi đến cửa hàng nô lệ. Có thể coi nó là một tòa nhà lớn ngang với trụ sở của hiệp sĩ đoàn. Họ cũng có cả vệ sĩ nữa, và phục vụ thì có thể nói là thuộc cửa hàng nô lệ cao cấp rồi. Lối vào khá đẹp và sẽ chẳng lạ gì khi gọi bên trong là một khách sạn hạng nhất.
Chúng tôi đi đến quầy tiếp tân ở chính diện. Vào giây phút các tiếp tân thấy mặt Elinsia, một trong hai người chạy hộc tốc đến nơi nào đó.
[Xin gọi giúp chủ hiệu.]
[Xin đợi chút. Chúng tôi vừa đi gọi ông ấy rồi.]
Chốc sau, một người đàn ông hơi thừa cân chạy đến. Ổng chắc là chủ hiệu rồi. Người ổng ướt nhẹt mồ hôi khi ông ấy đến gần Elinsia.
[Đã một thời gian rồi. Ông vẫn ổn chứ?]
[Vâng, nhờ cả vào Elinsia-sama mà tôi có thể tiếp tục sống yên bình trong những ngày này.]
[Ông nói quá rồi.]
[Không, không quá chút nào hết. Những lời đó đều xuất phát từ tận sâu trong con tim nhỏ mọn này của tôi.]
Họ tiếp tục nói chuyện theo kiểu đó. Coi bộ là thế nào đó mà Elinsia là ân nhân của chủ hiệu. Tôi nghĩ có 2 loại người trong thành phố này là, những người sợ Elinsia và những người sùng kính cổ.
Elinsia tiếp tục nói chuyện với chủ hiệu một lúc. Cổ cũng không quên ý định giao phó tôi cho ông ấy trong cuộc nói chuyện của họ.
[Jin-san, tôi đã giải thích rõ về cậu cho chủ hiệu rồi, vậy nên xin hãy thong thả lựa chọn. Giờ thì xin cho phép tôi.]
[Ừ, cảm ơn đã giúp.]
Elinsia cúi xuống và rời đi. Chủ hiệu kính chào cổ với một cái cúi đầu kính cẩn. Sau khi Elinsia đi hẳn, ông ấy đưa mặt lên và đến gần tụi tôi.
[Ngài là Jin-sama, phải không? Tôi đã được nghe chi tiết từ Elinsia-sama rồi. Về việc tìm kiếm nô lệ của cậu, cửa hàng tôi là chuyên môn số 1 về lĩnh vực thú cưng. Mặt khác, tôi được bảo rằng cậu đang làm thám hiểm giả, nhưng cậu muốn nô lệ như thế nào để tôi có thể giới thiệu cho cậu đây?]
Sau cùng thì ý ổng như muốn nói “kể cả có là người được Elinsia giới thiệu đi nữa, thì đây vẫn là sở trường của chúng tôi.” Mặc dù vậy, tôi đến đây để kiếm một nô lệ chuyên về pháp thuật thôi. Không phải là tôi giữ điều đó trong đầu từ trước như trước kia.
[Là những nô lệ muốn chiến đấu. Mặc dù vậy, chúng tôi sẽ tổ chức giáo dục nữa, vậy nên không tính khoản đấy cũng được. Chúng tôi còn có thể dành thời gian cho việc đó nữa, vậy nên ông đưa tôi xem những bé gái được chứ?]
[Tôi hiểu rồi. Hiện giờ đang có 39 cô bé nô lệ ở đây, vậy nên xin cho phép tôi được đưa ra theo nhóm 10 người.]
Nói rồi, ổng đưa tôi đến một căn phòng khác. Xem ra là không có khu vực riêng biệt cách ly những nô lệ đang chết hay nô lệ tội phạm ở trong. Nơi này tập trung vào đào tạo những nô lệ thú cưng vậy nên hẳn là không có nơi đó ở đây rồi.
Các bé gái đi ra nằm trong độ tuổi từ 5t đến trước thành niên, mấy em đó đều mặc những bộ quần áo chỉnh tề và có khuôn mặt gọn gàng. Mục đích của họ là thú nuôi nên hẳn sẽ tốt hơn khi để các em ấy mặc đồ tử tế.
Các bé ấy cúi chào tôi cẩn thận khi được giới thiệu. Những đứa trẻ nô lệ không được bán đến mức đó đâu. Dù là mấy bé này có dễ nhìn đi nữa thì vẫn có giới hạn, vậy nên, chủ hiệu nâng giá của mấy ẻm lên bằng cách dạy bảo họ, ổng tự hào nói với bọn tôi.
Như đã đoán, ở đây không có nô lệ nào có gì đó bất thường như Maria, Mio hay Sera, nhưng có một vài nô lệ có những kỹ năng trông hiếm. Các kỹ năng thiên hướng chiến đấu cũng nằm trong số đó nữa.
Tôi để những bé mình thấy hứng thú theo quan sát ở lại, kết quả là còn lại 10 bé. Cuối cùng là chỉ cần tìm ra nô lệ đạt đủ điều kiện của tôi từ chỗ này thôi.
[Hum, vậy là có 10 ứng viên à. Nếu ngài thích, tôi có thể bán lại hết với giá 100,000G.]
Chủ hiệu đột nhiên nói ra điều không tưởng. 100,000G là rẻ quá, phải không?
A: Rất rẻ. Giá ít nhất có thể xem xét là gấp 10 lần số đó.
Eh? Có chuyện gì với ông già này vậy? Ổng vừa cố bán đi những món hàng của mình với giá còn có 10% sao?
[Không phải thế là quá rẻ sao? Có lý do gì sao?]
[Tất nhiên là do lời giới thiệu của Elinsia-sama rồi. Chỗ này vẫn còn là rẻ chán nếu tôi có thể đáp trả lại lòng tốt của cô ấy.]
Xem ra là cô ấy khá được yêu mến nhỉ. Chắc chắn rằng ổng sẽ bị lỗ. Đấy không phải điều mà tôi muốn. Tôi không muốn bắt người khác làm gì đó cho đến khi họ bị quá sức.
[Nếu vậy ông sẽ bị lỗ nặng đó. Ít nhất thì làm ơn hãy làm gì đó giúp ông có thêm chút lợi đi. Tôi đang thấy có lỗi với ông đó.]
Bản thân tôi mới là người ích kỷ khi chấp nhận mua 10 bé nô lệ. Nếu vậy thì cứ để 10 đứa cho Lusia và lấy đứa có tiềm năng nhất theo tôi.
[Vậy thì, ơn Elinsia-sama với tôi sẽ…]
[Tôi bảo ông là được mà, vậy nên sẽ không có vấn đề gì đâu, đúng không? Nếu có gì thì tôi sẽ nói lý do cho Elinsia.]
[....Nếu vậy thì, 600,000G đi. Nếu thế thì tôi giảm giá đi chút thì sao? Đây vẫn là 60,000G một người đó.]
May là mọi chuyện tiếp diễn và tôi không có lo gì về tiền bạc nữa cả, và việc tôi mua nô lệ cũng diễn ra như bình thường, nên tôi cũng không nên phàn nàn về chuyện đó.
[Được rồi. Vậy 600,000G đi. Vậy trả luôn đi.]
[Cảm ơn ngài rất nhiều….]
Tôi nói và trả cho ổng 600,000G. Chủ hiệu có hơi cau mày khi nhận nó.
Sau khi gọi một người có <Thuật nô lệ> và hoàn thành khế ước, tôi đưa 10 bé nô lệ đi trong khi được chủ hiệu tiễn đưa và tiến thẳng đến chiếc xe ngựa được đỗ ở bên cạnh quán trọ.
Coi bộ những bé nô lệ này đã được đào tạo rất tốt, chúng không có cuộc bàn tán không cần thiết nào kể cả sau khi được tôi mang đi. Chúng tôi vào trong xe ngựa và rồi ngay lập tức dịch chuyển về dinh thự của mình ở Kastal bằng “Cổng”.
Sau khi đến dinh thự tại Kastal, tôi tụ tập Lusia và những người khác lại và giải thích kế hoạch tương lai.
Đầu tiên, tôi sẽ cho những nô lệ mới kia tập luyện chiến đấu chuyên về ma pháp. Nếu như đấy dường như là điều không thể bởi chúng bỏ cuộc hết, vậy thì tôi sẽ cho chúng chuyển sang tập huấn hầu gái. Tôi nói với chúng rằng tôi sẽ đưa đứa thích hợp nhất trong số những người còn lại đi cùng mình đến mê cung.
Có vẻ như những bé nô lệ mới đến kia không nghĩ rằng chúng được mua về để chiến đấu, trông chúng khá là ngạc nhiên. Mà cũng tất nhiên thôi, chúng hẳn phải ngạc nhiên bởi chúng đã được nuôi dạy như những thú cưng, nhưng giờ thì lại bị cuốn vào chiến đấu.
Tôi cũng có thể nói cho chúng một chút về năng lực của mình nữa. Theo như tôi thấy thì chúng ngạc nhiên thừa thãi rồi.
Mặc dù là tôi biết hết tất cả các nô lệ mới qua đặc kỹ của mình, nhưng tôi vẫn để chúng tự giới thiệu bản thân. Tuy tôi đã chậm trễ, nhưng tôi cũng để những nô lệ tôi mua từ ngôi làng đầu tiên ở Estia giới thiệu bản thân mình nữa.
Nhân tiện, màn tự giới thiệu của những hầu gái và quản gia mà Maria và Lusia mua về ở Kastal đã hoàn tất. Nhớ mặt hết tất cả mọi người đúng là một thảm họa mà. Mà, tôi có thể gian lận bất kỳ lúc nào nhờ vào bản đồ và bảng trạng thái mà…
Tôi cũng đã nói về những thứ phức tạp. Điều ngạc nhiên nhất là còn có một bé trong số những bé gái nô lệ thú cưng kia muốn thử chiến đấu. Ẻm rất hợp với các kỹ năng ma pháp, vậy nên em ấy sẽ là ứng cử viên đầu tiên của nhóm.
[Được rồi, Lusia, chăm sóc cho mấy ẻm.]
[Vâng, xin để cho tiện nữ.]
Tôi quyết định để chỗ còn lại cho Lusia và quay về thành phố Lilia.
Các hầu gái trong dinh thự ở Kastal đã tăng lên nhiều rồi. Tất nhiên là không có vấn đề gì với không gian sống trong đó vì đó là một biệt thự khổng lồ mà. Nhưng vả lại, tôi nhận ra rằng tôi đã tăng con số nô lệ hầu gái lên quá nhiều mà không chút kiểm soát gì cả. Tôi nghĩ đã đến lúc nên dừng việc tăng con số nô lệ lại rồi. Tất nhiên là điều đó không áp dụng vào những ngoại lệ như Maria, Mio và Sera rồi…