Isekai Ten'i de Megami-sama Kara Shukufuku wo! ~Ie, Temochi no Inou ga Aru no de Kekkou Desu~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 02:Nữ vương quốc Kastal - CHƯƠNG 24: Rời khỏi thị trấn mạo hiểm giả và lại gặp lũ cướp

Trans+edit: Nghiêm cấm đăng hay sao chép truyện dưới mọi hình thức ra các trang khác ngoài Hako khi không có sự cho phép.

__________________________________________________________________

CHƯƠNG 24: Rời khỏi thị trấn mạo hiểm giả và lại gặp lũ cướp

<<MP… không đủ...>>

Midori lầm bẩm khi chúng tôi ở trong chiếc xe ngựa đang trở về thị trấn.

Khi tôi kiểm tra bảng trạng thái của em ấy, MP của em ấy gần như bay sạch rồi. có lẽ, MP là thứ thiết yếu cho <Bí dược điệu hợp >(TN: Special Medicine Mixture)>. Mặt khác, em ấy lại không cần bất cứ nguyên liệu gì cho <Bí dược điệu hợp> hết, hoặc có lẽ là em ấy có thể tự cung cấp nguyên liệu.

<<Jin… đến đây… làm ơn…>> Midori

Nhân tiện, Midori chỉ gọi tôi là "Jin" thôi. Maria đã giận dữ và nói với em ấy “Gọi anh ấy là Jin-sama!” Lúc đầu, em ấy cố để làm vậy, những rồi ẻm nói “Jin… sama… Dài quá… gọi là … Jin thôi…”

Tôi đến gần hơn như em ấy nói.

[Như thế này sao?]-Tôi

<<Làm ơn… Đưa tay anh ra…>> Midori

Tôi đưa tay ra. Midori cầm tay tôi và… đưa ngón tay tôi vào miệng em ấy.

[Wow!]-Tôi

[C-Cô đang làm cái gì đó!?] Maria

Maria kêu lên. Eh, MP của tôi đang rút dần, em ấy đang hút MP của tôi sao?

A: Đúng.

[Em ấy không có đủ MP, nên em ấy hút MP à.] Mio

[Không, em nên dùng <Liên kết thệ ước> để chuyển…]-Tôi

Thêm nữa… Cảnh một bé gái đang mút tay của tôi như thế này cực kỳ vấn đề đấy.(ED:vui quá lại còn :3 TN: Cảnh sát mà thấy cảnh này thì không vui đâu J)

[Midori, sao em hút MP của anh như thế này?]-Tôi

<<Đây… là thứ… ngon nhất…>> Midori

Tôi không biết MP có vị như thế nào, nhưng từ biểu cảm mê mẩn trên mặt ẻm, tôi có thể nói rằng em ấy thực sự rất hạnh phúc. Tuy nhiên, tỷ lệ chuển đổi còn thấp hơn cả <Liên kết thệ ước>. Tỷ lệ chuyển đổi ở đây là 3 đổi 1, không những thế mà còn chậm hơn nhiều nữa.

Bởi vì cái này rắc rồi lắm, nên tôi chuyển thẳng MP của mình cho Midori bằng <Liên kết thệ ước>.

<<Thật lãng phí …>> Midori

Ẻm ngoan ngoãn nhả tay tôi ra, nhưng trông em ấy có hơi không bằng lòng.

[Đúng rồi, Midori. Em có thể sử dụng <Bí dược điệu hợp> lần nữa không?]-Tôi

Mật hoa thực sự rất hữu ích, những tác dụng khác của nó cũng rất tuyệt nữa.

<<Anh có thể…không xem cách em làm ra không?>> Midori

[Ok, không đâu.]-Tôi

<<Hiểu rồi. Em sẽ cố hết sức.>> Midori

Em ấy thực sự không muốn ai thấy cảnh đó. Em ấy cực kỳ xấu hổ về chuyện đó, nhưng em ấy làm cái quái gì vậy chứ? Không, tôi có cảm giác đó là chuyện nguy hiểm, nên tôi không muốn biết đâu.

[Nghĩ lại thì… Đến rừng Torte là cơ hội tốt nhất để thu thập nguyên liệu làm thuốc.] Sakura

[Đúng vậy. Cậu nghĩ sao?]-Tôi

Sakura nói trong khi tôi đang rửa ngón tay của mình bằng thủy ma pháp.

[Ừm, chúng ta có thể có cơ hội để làm một loại thuốc đặc biệt từ thảo dược của khu rừng này mà không bị phát hiện.] Sakura

[Tớ chắc chắn là vẫn còn quá sớm cho chúng ta.]-Tôi

[Nhưng chủ nhân, thuốc đặc biệt không thể làm ra tùy tiện được. Giá trị của chúng sẽ lên rất cao khi chúng ta đem đi bán.] Sera

Sera tham gia vào cuộc nói chuyện. Thuốc của Midori thực sự rất hiệu quả nhưng lại rất khó để làm ra được, nên chúng tôi có thể dễ dàng kiếm được hơn 10 triệu G từ đấu giá. Kiếm tiền không khó, nhưng cái khó là những vấn đề sau đó. Khi tôi bình tĩnh suy xét về chuyện này… Ờm, không phải như thế là tự mình tát mình ư?

[Nó quá tuyệt vời, nên anh nghĩ là chúng ta nên giữ cho riêng mình vào lúc này.]-Tôi

[Tớ nghĩ đó là ý tưởng tốt.] Sakura

[Và Jin-sama cũng có [Tái sinh] giúp mọc lại các bộ phận bị mất như tác dụng của <Bí dược > nữa.] Maria

[Cậu nói đúng. Đặc kỹ của chủ nhân và Sakura-sama cũng có thể làm được tất cả những chuyện đó.] Mio

<<Thuốc … của em… đang được bàn luận…>> Midori

<<Phấn khởi lên~>> Dora

Mọi người đều tham gia vào cuộc nói chuyện. Chúng tôi đã trở thành một đại gia đình. Oh! Tamo-san không tham gia vào, hay có lẽ là, không nói gì cả.

Chúng tôi chủ yếu là đi du lịch đây đó, nhưng chúng tôi cũng nên sớm có một căn cứ. Chúng tôi có thể sử dụng <Cổng> để về bất cứ lúc nào, nhưng chúng tôi không thể để công chúng biết chuyện đó được. Nếu thành viên của chúng tôi tăng lên, chúng tôi không thể nhét hết mọi người vào mỗi một cái xe ngựa được. sở hữu vài cái xe ngựa cũng không phải là ý tưởng tốt.

Trong lúc chúng tôi đang thảo luận về vấn đề này thì chúng tôi đã trở về thị trấn Konoe an toàn. Chỉ có một vài con quái vật và cướp thôi. Bạn có thể nói rằng đó là vì đây là một thị trấn mạo hiểm giả.

Tôi đưa Maria đi cùng mình đến báo cáo cho Hội. Những người khác thì đi mua nhu yếu phẩm để đến thị trấn tiếp theo rồi. Vì trước đó chúng tôi đã chuẩn bị rồi nên cũng không có nhiều thứ phải đi mua.

[Nhiệm vụ hoàn thành, đây là bằng chứng.]-Tôi

[Vâng]-Tiếp tân viên

Tôi đưa bằng chứng cho Tiếp tân viên-san. <Thẻ nhận diện> có một chức năng tuyệt vời: nó sẽ tự động cập nhật cho tất cả các thành viên khi người đại diện cho nhóm đến báo cáo nhiệm vụ.

Về điều kiện nâng hạng, bạn cần hoàn thành 10 nhiệm vụ liên tiếp để một mạo hiểm giả hạng G lên hạng F. Tuy nhiên, làm chuyện đấy ở thị trấn khác đi vì ở đây khó kiếm được nhiệm vụ tốt lắm.

[Đúng rồi. Chúng ta cũng cần báo cho Sora-san nữa.]-Tôi

[Tại sao?] Maria

[Ừm, anh sẽ nói với cô ấy rằng Yurika tự ý đi vào trong rừng và đã mất tích. Có thể sẽ không có ai nhận nhiệm vụ điều chế thuốc của cô ấy nữa.]-Tôi

[Ừm, Chúng ta đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi……] Maria

[Chúng ta nên nói dối cẩn thận. Cũng chẳng có gì lạ khi chúng ta không nói cho cô ấy những gì chúng ta biết.] Tôi

Chúng tôi không có vấn đề gì cả, nhưng tôi không muốn đưa ra một quyết định sai vì vội vàng.

Tôi đến cửa hàng của Sora-san và nói với người trông cửa hàng gọi cô ấy giúp chúng tôi.

[Oh! Sao cậu lại đến đây vậy? Mua sắm sao?] Sora

[Không, tôi nghĩ rằng mình cần báo cho chị chuyện gì đã xảy ra.]-Tôi

[Huh?]-Sora

Tôi nói với cô ấy rằng Yurika đã tự mình đi vào trong rừng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

[Tôi nghĩ rằng việc do thám khu rừng có điều bất thường đã vượt quá khả năng của Yurika. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng chị cần biết rằng cô ấy có thể sẽ không sớm quay trở lại.]-Tôi

[Uh… Sao cậu lại nói với tôi chuyện này?] Sora

[Người vẫn luôn nhận nhiệm vụ điều chế thuốc đã đi mất rồi, và chúng tôi sẽ sớm đi khỏi thị trấn này. Tôi muốn nói rằng, ban đầu chúng tôi đã quyết định rằng nhiệm vụ điều chế thuốc sẽ là nhiệm vụ cuối cùng mà chúng tôi làm ở thị trấn này.]-Tôi

[Vậy…] Sora

Sora-san bắt đầu suy nghĩ gì đó.

[Nee, sao cậu lại không đuổi theo Yurika-chan?] Sora

Oh, đến rồi, nhưng giọng Sora-san không có gì trách móc tôi hết.

[Bởi vì tôi không có ý định để đồng đội của mình chịu đựng cái công lý ích kỷ của người khác.]-Tôi

Tôi nói ra rõ ràng. Sora thở dài khi nghe lời tôi nói.

[Cậu nói đúng. Cô bé đó… Có một niềm tin công lý mạnh mẽ, thế nhưng lại không có năng lực. Tuy là không phù hợp để làm một mạo hiểm giả, ấy vậy mà cô bé vẫn muốn làm một mạo hiểm giả.] Sora

Mặt cô ấy ngày càng trở nên hối hận hơn khi nói.

[Đây là một thị trấn mạo hiểm giả, nên có rất nhiều mạo hiểm giả đến. Trong số họ có những đứa trẻ chết trẻ, như cô bé. Tôi đã cố hướng em ấy làm một dược sĩ, nhưng cậu biết đấy… Nó không có tác dụng gì hết.] Sora

[Không phải là cô ấy đã chết mà.]-Tôi

Hiện giờ thì tôi đang nói dối, nhưng tôi sẽ hồi sinh lại cô ấy.

[Cô bé đó đúng là nhanh thật đấy, nhưng khó để sử dụng tốc độ đó ở trong rừng. Tuy nhiên, vẫn chưa thể nói được gì cho đến khi tìm được xác của cô bé. Có thể cô bé sẽ đột ngột quay trở về… Còn giờ, Cảm ơn vì đã báo với tôi tin này.] Sora

Và sau đó, Sora-san quay về vị trí của mình.

[Chúng ta về thôi. Chúng ta cũng nên rời đi đến thị trấn tiếp theo nhỉ?]

[Đúng.]

Chúng tôi đi đến xe ngựa. Vì chúng tôi không ở trong khách sạn, nên xe ngựa của chúng tôi được đậu gần cổng.

[Cảm ơn về hôm nay. Anh chậm đến đáng ngạc nhiên đấy.] Mio

Chuẩn bị đã xong, và mọi người đều đang nghỉ ngơi trong xe ngựa. Mio đang uống một món đồ uống lạnh được lấy ra từ "Phòng" lạnh, và cô bé đưa cho chúng tôi một chút.

[C-cảm ơn em. Anh đã đến báo lại với Sora-san]-Tôi

[Cảm ơn. Chúng tớ chỉ bảo với cô ấy rằng mạo hiển giả có thể điều chế thuốc đã đi khỏi thị trấn này.] Maria

Nước cam lạnh à? Nó chắc chắn là nước ép. Nó được làm từ trái cây mà bọn tôi đã bí mật hái trong rừng Torte. Nó rất hiếm và khó tìm, nhưng khả năng hồi phục MP của nó thì không tồi chút nào hết. Tôi đã nói hồi phục MP là quan trọng chưa nhỉ?

Nên tôi đặt một <Cổng> ở trong rừng Torte – chỉ dể phòng trường hợp chúng tôi cần đến đó lần nữa. (TN: để hái quả)

[Vậy, đi thôi. Anh xin lỗi vì không thể lấy thêm một nhiệm vụ mới, nhưng chúng ta đã đăng ký làm mạo hiểm giả và con số đồng đội cũng đang tăng lên.]-Tôi

[Cậu nói đúng. Vì Erudia quá mục mát, nên tớ nghĩ đây là một quyết định tốt.]-Sakura

[Cũng đúng. Nơi đây còn tốt hơn nhiều so với cái chỗ đấy.]-Tôi

[Chủ nhân và Sakura-sama ghét Erudia nhiều vậy…] Sera

Ờm, bọn anh còn hơn cả mức đấy ấy chứ…

[Vậy, đi thôi.]-Tôi

Sau khi chúng tôi chuẩn bị xong, Maria bắt đầu lái. Sera ngồi kế bên em ấy, và Mio chọn một chỗ gần đó, chuẩn bị cho một trận chiến với lũ quái vật trong trường hợp chúng ngóc ra. Miếng mồi <Thuần hóa quái vật> thật sự hữu hiệu với ẻm.

[Anh quên chưa hỏi. Loại quái vật nào mà Mio muốn thuần hóa vậy?]-Tôi

[Nghĩ lại thì, em chỉ nâng mỗi lv của <Thuần hóa quái vật> thôi… Em chưa thuần hóa bất cứ quái vật nào hết…] Tôi

Tôi chuyển đổi một nửa lượng kỹ năng mà chúng tôi không dùng được từ chỗ quái mà ẻm đồ sát sang cho <Thuần hóa quái vật> cho em ấy. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thấy em ấy dúng nó bao giờ hết.

[Oh! Đó là vì chủ nhân có thể thuần hóa quái vật dễ dàng đến không ngờ nên em quyết định chờ đợi. Kích thước của xe ngựa cũng có giới hạn nữa. Chúng ta sẽ hết sạch chỗ ngay nếu cả hai chúng ta cùng thuần hóa quái vật.] Mio

Tôi chắc chắn là mình không nên thuần hóa bừa bãi.

[Xin lỗi về chuyện đó. Bởi vì anh thuần hóa, mà Mio khó kiếm được cơ hội để thực hành.] Tôi

[Um, suy cho cùng, em là nô lệ của anh mà. Nên em phải để nó sang một bên. Bên cạnh đó, chủ nhân định sẽ tăng số lượng thuộc cấp trong tương lai nữa, đúng không? Anh định sẽ làm gì nếu xe ngựa hết chỗ rồi? Thế nên, em phải xuôi theo tình hình, mặc dù là em cũng muốn được thuần hóa nữa…] Mio

Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để chúng tôi bàn luận về vấn đề này.

[Anh định sẽ sớm thành lập một căn cứ. Vì chúng ta có <Cổng>, nên chúng ta có thể quay về bất cứ lúc nào. Cũng chẳng có gì lạ khi có một căn cứ hết, nhưng anh muốn để nó cách xa chỗ của Erudia ra. Anh nghĩ là chúng ta vẫn chưa có thu nhập vững chắc để đáp ứng chuyện đó.] Tôi

[Một căn cứ là thứ cần thiết trong tương lai nếu con số đồng đội tăng lên…]

[Sẽ khó để làm nó lúc này. Chị nghĩ là kế hoạch tạo một đội quân của Mio-chan sẽ phải hoãn lại lúc này rồi.]

[Đừng lo lắng. Suy cho cùng, cũng chả khó để chúng ta kiếm được một khoản tiền lớn.]

[Ừm, anh sẽ tự chăm lo cho vấn đề đấy…]

Mặc dù Mio có ngạc nhiên, tôi định sẽ tự chăm sóc cho vấn đề đó… Trừ thuần hóa ra.

Tôi có thể chỉ cần bán thuốc đặc biệt hay dùng <Tái tạo> để tạo lại những bộ phận đã bị mất thôi. Với <Sáng tạo ma pháp> của Sakura, chúng tôi có rất nhiều cách để kiếm tiền.

[Anh nghĩ rằng chúng ta cần kìm chế lại bản thân đã… Mục tiêu hiện tại của chúng ta là kiếm đủ tiền để tạo một căn cứ.]

[Đúng thế… Chúng ta phải làm chuyện đó sớm nếu con số đổng đội của chúng ta tăng lên trong tương lại…]

Tôi phải sớm tạo ra một căn cứ và để Mio được thuần hóa.

Điểm đến tiếp theo là thị trấn Atarime. Thành phố mực khô à? Ai đặt tên cho nó vậy?

A: Cũng là anh hùng đã khai hoang ra thị trấn Konoe.

Oh, được rồi. Ưm, Konoe thì được, nhưng Ararime thì có hơi… Món ăn yêu thích chắc? Tôi biết những anh hùng trong quá khứ được tự do theo nhiều phương diện, và tôi có thể ăn được gạo cũng là vì thế.

Thị trấn Atarime cách nơi đây 4 ngày đường. Lý do tôi chọn thị trấn này là vì nó là đường nhanh đến vương đô nhất. Mặc dù tôi không có trải nghiệm tốt về vương đô của Erudia, nhưng tôi vẫn muốn thấy vương đô của Kastal.

Hai ngày sau khi rời thị trấn Konoe.

[Jin-sama, có cướp.] Maria

Có 15 tên cướp khi tôi kiểm tra bằng <Bản đồ>. Chúng phải rất gan khi dám ở gần thị trần mạo hiểm giả đó.

[Ừm, chúng ta làm gì đây?]

Bọn chúng tiêu diệt dễ lắm. Cực kỳ dễ luôn.

[Jin-sama, Anh có thể để chúng cho bọn em không?]

[Bọn em?]

[Em, Maria-san, và Mio-san. Chúng em cần có kinh nghiệm chiến đầu với con người.] Sera.

[Sera-chan không biết đâu, nhưng chúng tớ đã có một trận chiến với một quản gia trước đây. Chúng ta không thể tránh chiến đấu được, ngay cả khi là chúng ta không muốn đi chăng nữa, đúng không?]

Tôi nghĩ chiến đấu với con người là điều cần thiết, nhưng tôi không nghĩ rằng họ sẽ tự mình bắt đầu làm chuyện đó.

[T-tớ…]-Sakura

Sakura đang do dự. Cô ấy không nhân từ khi chiến đấu với kẻ địch là quái vật, nhưng vẫn là bất khả thi để cổ chiến đấu với đối thủ là con người.

[Oh, xin lỗi. Đây vẫn là việc quá sức với Sakura.] Tôi

[Thật sao?]

[Đúng, Jin-sama đã quyết định để chúng ta có được kinh nghiệm chiến đấu với con người. Đây không có quá gì hết. Đầu tiên, hãy xác nhận rằng những gì mà mỗi chúng ta có thể làm được. Dora và Sakura-sama không cần phải giết đối thủ. Suy cho cùng, anh phải nhớ rằng chúng em là nô lệ của anh.] Mio

Tôi nghĩ rằng điểm đó cũng đúng. Tôi nghĩ Maria không có gì để nói về chuyện này rồi. Tuy nhiên, Mio cũng tham gia vào nữa. Mặc dù em ấy từng là một nữ sinh cao trung, nhưng suy nghĩ của em ấy đã hoàn toàn đồng hóa với thế giới này sau khi sống ở đây một thời gian dài.

[Hiểu rồi. Xin hãy để cho chúng em. Ngay cả khi là anh có muốn em giết ai đó đi nữa, thì em cũng sẽ làm mà không do dự.] Maria

[Cảm ơn, nhưng tớ không nghĩ là mình có vấn đề gì với chuyện đó hết.]

[Tớ nghĩ mình thì không sao với một cây cung. Cậu có muốn tớ đến gần và tự mình ra tay không?] Mio

[Tớ cũng ổn. Cảm quan giá trị của tớ đã thay đổi rất nhiều sau khi trở thành một nô lệ.] Sera

Sự do dự khi giết chóc sẽ giảm đi khi bạn thành nô lệ sao? Tôi nghĩ vì họ đều đã từng ở trên bờ vực của cái chết nên giá trị mạng sống của người khác trong mắt họ đã giảm đi.

[Xe ngựa đó! Dừng lại!]

Chúng tôi gặp một tên cướp sau khi xe ngựa của chúng tôi đi được một lúc. Maria dừng lại theo lệnh của tên cướp. Đây là cách chúng tôi giải quyết sự việc này.

[Sao?] Maria

Có 10 tên cướp trông giống như những binh lính. Mặc dù tôi biết chúng là cướp từ <Bản đồ>, nhưng với những ai không biết thì họ có thể nhần lẫn chúng là những binh lính.

[Bọn ta phải thu thuế những ai đi đường này theo lệnh của lãnh chúa cai quản vùng này. Giờ, nộp một nửa gia tài của các ngươi đây.] Cướp

Wow! Dù là chúng có giả trang thành binh lính đi nữa thì đây vẫn rất ngớ ngẩn.

Um, cái này cũng được, đúng không? Giả trang thành hiệp sĩ rồi moi tiền và đồ đạc dưới danh nghĩa là thu thuế. Cái này có thể sẽ êm ả đấy chứ. Nếu mà không được thì bạn có thể dùng đến vũ lực để lấy. Làm thế này thì tốt hơn, đặc biệt là với bọn cướp, để lấy tiền mà không cần phải chiến đấu gì hết.

<<Maria, bảo chúng, “vậy bọn tôi sẽ đi đường khác.">> Tôi

Tôi dùng thần giao cách cảm. Tôi muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

[Vậy tôi sẽ đi đường khác.] Maria

[Không, các người không thể. Các người đã đi đường này rồi. Các người phải trả thuế kể cả các người có muốn quay lại đi nữa.] Cướp

Như dự đoán.

<<Hãy nói, “Tôi sẽ nộp một nửa của cải của chúng tôi.”>> Tôi

[Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ giao một nửa số của cái của chúng tôi.] Maria

[Ờ, bọn ta cũng được ra lệnh thu phụ nữ trẻ như là thuế nữa. Ta sẽ lấy một nửa số phụ nữ.] Cướp

Khi chúng nói, chúng nhìn vào Sera với còn mắt bẩn thỉu. Nên…? Hóa ra là như thế sao? Ma, ngưng trò hề này thôi. Tôi sẽ không để bất cứ ai chạm bàn tay bẩn thỉu của chúng vào nữ nhân của mình hết (TN: nguyên gốc là "Tôi sẽ không để bất cứ ai chạm tay vào đồng đội của mình hết" cơ mà nếu so về ngữ cảnh hiện tại thì để thế cũng không sai, với lại thằng trans nó muốn nói câu đấy một lần ☺ ED:... cạn). Nhưng tình hình hiện tại có chút thú vị. Để xem nó sẽ tiến triển thế nào đây.

<<Anh nghĩ chiến đấu là không tránh được rồi. Làm cỏ chúng đi.>> Tôi

<<Vâng. Sera-chan, Mio-chan, đi thôi>> Maria

<<Được>> Sera

<<Sẵn sàng!>> Mio

Khi tôi ra tín hiệu, Maria nhảy ra ngoài và tấn công tên cướp ở trước mặt chúng tôi, ẻm vung kiếm mà không ngần ngại chút nào, về phía tên cướp thì cái đầu của hắn được đi du lịch đến nơi khác rồi.

Bọn cướp còn lại bị sốc bởi sự kiện chuyển biến sang hứơng này. Maria dọn sạch lối đi và di chuyển sang bên phải, cùng lúc đó thì Sera sang cánh trái. Ba tên ở cánh trái bị giết chỉ với một cú vung kiếm của Sera. Hai tên bên phải thì bị giết bởi kiếm và dao găm trên mỗi tay của Maria. Còn về phía hai tên tiếp cận xe ngựa của chúng tôi từ đằng sau, Mio chỉ cho mũi tên của ẻm bay qua họng chúng là xong.

Mọi thứ xảy ra trong 5s. Bọn cướp còn không có thời gian để tuốt vũ khí ra. Đã làm cỏ xong.

Bọn cướp còn lại cũng bị giết nốt trước khi chúng kịp lấy vũ khí ra. Bọn cướp giả dạng binh lính cũng bị Mio bắn tỉa luôn.

[Suy cho cùng thì hoàn toàn không có gì hết.]

[Chẳng khác gì giết quái vật cả.]

[Tớ nghĩ mình có thể làm tự nhiên hơn nếu tớ làm thêm 2 3 lần nữa.] Mio

Đó là những ấn tượng của họ sau trận chiến. Trông có triển vọng lắm.

[Giờ chúng ta giải quyết chỗ xác thế nào đây. Anh có thể đặt chúng vào <Rương đồ>, nhưng để nhiều cái xác bên trong đó thì rợn lắm.]

Cho xác vào thì ok, nhưng chúng đã trở nên quá nhiều trước cả khi tôi nhận ra rồi. Và tôi cũng có cả xác của quái thú nữa…

Oh! Tôi có ý này.

[Đầu tiên, cho chúng vào <Rương đồ>.]

[Xét cho cùng, không phải là anh sẽ cho chúng vào rương đồ sao?]

Vẫn chưa xong mà gái.

[Tiếp đến là đào một cái hố với <Thổ ma pháp>.]

[Một cái hố? Tại sao?]

Vì chúng tôi không thể đào một cái hố ngay giữa lòng đường được, nên chúng tôi đào ở bên đường.

[Lấy hết item ra bằng <Rương đồ>.]

[Em nghĩ là mình biết anh định làm gì rồi…]

Quần áo là không cần thiết. Có mỗi kim loại là đáng để giữ thôi.

[Kế sau, đặt xác vào trong hố.]

[Dù là anh có nói theo cách đáng yêu đi nữa, thì đây vẫn là một tội ác.]

Ở đây có 15 cái xác.

[Đốt xác lên!]

<<Lửa~>>

Nó cháy rất tốt đấy chứ.

[Lấp hố lại với đất.]

[Anh đã lấy hết sạch bất cứ vật nào giá trị, đốt chúng và chôn lại.] (TN: Bọn nó là cướp mà gái, có lấy của chúng cũng đâu có phạm pháp đâu, mà coi đây là phí an táng cũng đủ đấy chứ. ED:tui thấy hơi quá đấy)

[Ừ. Và thế là xong mà chẳng cần chạm tay vào mấy cái xác đấy đến một lần ấy chứ.]

Tôi không có sở thích thu gom xác nhé. Tôi không có ý định hồi sinh bọn cướp đó bằng <Thuật gọi hồn> khi tôi có kỹ năng đó đâu.

Tại sao á? Không phải là tôi sẽ tạo một đột quân nô lệ sao? Ừm, suy cho cùng, họ vẫn phải là một đội quân sống nhé. Này, đó là về thể diện của tôi đấy.

[Nghĩ đến thì… Cậu định sẽ tiêu diệt chỗ còn lại trong hang ổ của chúng, nhưng cậu định làm gì với việc giao dịch đây?] Sakura

Nghĩ lại thì… Sakura là người duy nhất tham gia vào việc tiêu diệt bọn cướp lần trước.

Tôi biết địa điểm ẩn náu của bọn cướp bằng <Bản đồ>. <Bản đồ> có thể cho tôi thấy mọi thứ mà.

Lần này, chúng tôi có thể sẽ có vấn đề không cần thiết vì chúng tôi đều đã là mạo hiểm giả rồi. Chúng tôi không thể dùng câu "Chúng tôi không phải là mạo hiểm giả" như trước được nữa.

Nó sẽ gây ra vấn đề trong suốt chuyến đi, nên tôi muốn tránh khỏi bất cứ cuộc giao dịch nào.

[Đi săn bọn còn lại trong hang ổ của chúng đã. Anh không có ý định báo cáo lại những món đồ bị cướp đâu, vì nó chắc chắn sẽ gây ra phiền phức.]

[Vâng. Anh có thể để lần này cho chúng em không?]

[Ừ, anh sẽ để cho bọn em. Đừng bất cẩn đấy.]

[[[Vâng.]]]

Trông Sakura không thoải mái.

[Sau cùng thì, tớ nên cố gắng hơn…]

[Đừng tự ép bản thân. Đó là lựa chọn của những nô lệ. Xin đừng nghiêm trọng hóa vấn đề lên, vì đến cùng thì, tớ không thể bắt cậu làm chuyện đó.]

[Hiểu rồi… cảm ơn cậu…]

Có là giết người xấu đi nữa thì đó vấn là một rào cản lớn với cô ấy. Tôi sẽ khiến cho cô ấy phát điên nếu tôi ép cô ấy làm vậy. Còn tôi á? Tôi chẳng có gì để nói hết.

Về hang ổ của bọn cướp… Hang ổ của chúng là một cái động. Đội nô lệ của tôi tấn công và diệt sạch tất cả bọn cướp trong đó. Tôi cũng giải quyết hậu trường theo cách mà tôi đã làm khi nãy. Được rồi… Để xem có bảo vật gì đây?

Để giữ được niềm vui của mình, tôi cài đặt <Bản đồ> không hiển thị chi tiết vật phầm trừ phi đó là một món hàng nguy hiểm. Mặc dù động lực của tôi hồi trước là Dora, nhưng lần này chỉ vì vui thôi.

[Oh! Sau cùng thì cũng có những thứ như này.]

Khi chúng tôi mở cửa phòng kho báu ra, có mấy đứa trẻ hơi bẩn ở trong đó.

Giống với phòng kho báu trong nơi ẩn náu của Hắc Lang, cũng có những hộp và thùng gỗ, nhưng ở đây có thêm những đứa trẻ nữa, chúng chỉ mặc mỗi tầm giẻ rách thôi và bị xích trong góc phòng.

Tôi không thể nói đây là vì niềm vui của mình thêm nữa. Tôi để <Bản đồ> hiển thị trở lại. Coi bộ là chúng vẫn chưa chết. Chúng có 8 người, và tất cả đều ở độ tuổi 10 đến 12. Ba nam và còn lại là nữ. Danh hiệu của chúng là "Nô lệ tạm thời", và như thế nghĩa là chúng vẫn chưa có chủ nhân.

[Chúng là những nô lệ tạm thời, phải không? Tớ nghĩ những tên cướp đó cũng đã tấn công những thương buôn nô lệ nữa.]

[Tớ đoán thế. Vì tớ không thấy bắt cứ dấu vết hành hạ nào trên chúng hết, tớ nghĩ chúng chỉ vừa đến đây thôi.]

[Nhưng HP của chúng đang giảm. Uh… Vì đói sao?]

[Đói mà gây nên thế sao? Đúng như mong đợi từ Sera, cậu là một chuyên gia đói ăn.]

[Chủ nhân cũng thấy HP của tớ giảm đều đặn nữa.]

Tôi nghĩ HP của chúng bị giảm vì đói. Giống như game sinh tồn ấy.

[Cứ cứu chúng bằng <Chữa trị> trước đã rồi để chúng ăn viên năng lượng trong lúc đó.]

Viên năng lượng. Thức ăn chủ yếu của Sera được làm từ MP.

Bời vì nó có quá nhiều calo nên chỉ có mình Sera ăn được nó mà an toàn thôi…

[Hiểu rồi. Chữa cho chúng thôi.]

Tôi chữa trị cho mỗi đứa bằng <Chữa trị>, và tạo một số viên năng lượng (loại yếu).

Tôi đặt viên năng lượng vào mồm chúng trong lúc chữa trị. Tôi cũng cho chúng thêm chút nước nữa. Chắc chúng sẽ tỉnh lại trong vài phút thôi. Trong lúc đó, chúng tôi có nên xem thử "phí an táng" của mình không nhỉ?

Có vài món ngon trong đó. Giống với Hắc Lang, mấy tên cướp này có một số bảo vật tốt đến không ngờ đấy. Là do trị an công cộng kém à? Ừm, tiêu diệt lũ cướp mang đến thu nhập tốt đấy chứ. Làm việc này nhiều nhất có thể thôi. Và dĩ nhiên là bơ đi mấy cái giao dịch rồi…

Thuốc HP x 5

Giáp và vũ khí nhẹ

Nhiều loại hàng hóa tạp nham khác nhau (Có thể bán được)

Khu này không tốt, dù là tôi có nhìn thế nào đi chăng nữa.

4,000,000g (Tiền thật)

Vòng cổ nô lệ x 2

Khu này tốt đấy. Tôi cũng không có bất cứ cái vòng cổ nô lệ nào. tôi tò mò nên sử dụng nó thế nào đấy.

Bảo kiếm – Trường Cửu Dạ Tuyền Kiếm ('Everlasting Darkness')

Phân lớp: kiếm một tay

Độ hiếm: cấp tạo tác

Ghi chú: Có thể tăng sức mạnh đòn đánh một ngay một lần. Tự động sửa chữa (TN: Durandal à).

Lần này trúng Vietlott rồi. Nó là một vũ khí cực mạnh, nhưng sự thật là Tinh Linh Kiếm lại ở kèo trên. Tôi nghĩ là tôi sẽ để Maria dùng nó.