CÂU CHUYỆN 2 (4/5): Chuyến phiêu lưu của mạo hiểm giả Cloud
[Iya, có nhiều thứ mà ta muốn hỏi mấy đứa, nhưng không hỏi về kỹ năng của người khác là luật bất thành văn của mạo hiểm giả nên hiện giờ ta đang thấy cực kỳ phức tạp.]
[Maa, cũng thật vô lý khi bọn em bị hỏi mấy câu như thế, đúng chứ?]
[Không phải thế sao.]
Cougar-san coi bộ là có nhiều thứ muốn hỏi trên chuyến xe trở về, nhưng chúng tôi chẳng có câu trả lời nào để mà cho anh ấy cả. Theo quy tắc giữa những mạo hiểm giả, bạn không nhất thiết phải tiết lộ kỹ năng của mình, thế nên mà chúng tôi thấy nhẹ hẳn người đi.
Chúng tôi xoay sở tống cái xác của con Bright Falcon và con rùa sắt vào "Hộp đồ" của bọn tôi. Tôi chỉ có vừa đủ chỗ để nhét hai con đấy vào sau khi di chuyển những thứ không cần thiết đến những thành viên khác của nhóm tôi.
Khi chúng tôi đang trên đường đến vương đô thì chúng tôi nghe được tiếng kêu ở bên ngoài.
[Cứu~!]
Nghe như tiếng kêu cứu. Tôi vội nhìn ra ngoài và thấy được một cô gái đang ngồi trên ngựa bị đuổi theo bởi một đàn sói răng nanh. Theo như những gì mà tôi quan sát được, tôi thấy con ngựa đang bị thương và tốc độ của nó không tăng lên chút nào hết; sẽ không còn lâu cho đến khi lũ sói răng nanh kia bắt kịp cô ấy.
Một cái xe ngựa đang dừng ở cách xa bọn tôi và có vài người trông như mạo hiểm giả đang chiến đấu với một đàn sói răng nanh ở đó.
[Tớ sẽ đuổi theo cô gái. Mọi người, đến giúp chiếc xe ngựa đi. Cougar-san, xin hãy chờ trên xe ngựa.]
[Được, cứ để cho bọn tớ!]
Knot mạnh mẽ trả lời. Tất cả các thành viên khác cũng gật đầu tán thành.
[Nhóc chắc không đấy? Ta cũng có thể đi giúp chiếc xe ngựa đó mà, đúng chứ?]
[Chúng ta vẫn còn đang trong thời hạn làm nhiệm vụ. Sau cùng thì, giải cứu những người ở đó là những gì mà bọn em nên làm.]
Có vẻ không có vấn đề gì để Cougar-san giúp trong trường hợp này, nhưng sau cùng thì, hiện giờ, anh ấy vẫn là một giám khảo. Tôi nghĩ tốt hơn là không để anh ấy có dính líu đến vấn đề không liên quan đến bài thi.
Cô gái đang cưỡi một con ngựa nên sẽ tốt hơn để một người có kỹ năng <Tốc biến> ra ứng cứu cô ấy. Sicily, người đáp lại lời nhờ giúp đỡ của tôi, quyết định đi cùng với bọn tôi. Số còn lại sẽ đi đến chiếc xe ngựa kia.
[Tớ sẽ đi trước.]
[Tớ sẽ ở ngay sau cậu, được chứ~]
Tôi trao đổi vài từ với Sicily và đi trước cô ấy bằng <Tốc biến>. Sicily đang hành động bình tĩnh, nhưng chỉ có chuyển động của cô ấy trong lúc chiến đấu thì không chậm chút nào. Cô ấy cũng là một trong những người nhanh nhất của bọn tôi, nhưng không nhanh bằng Coco…
[Mình tự hỏi là sẽ đến kịp chứ…]
Theo như tôi thấy, chỉ một chút nữa thôi con ngựa sẽ bị lũ sói răng nanh kia bắt kịp. Tôi sử dụng thành công <Tốc biến> ở khoảnh khắc trước đó, nên tỷ lệ thành công của tôi tăng lên rõ rệt. Đây chắc chắn là nhanh hơn chạy bộ thông thường, nhưng tôi thất bại trong việc sử dụng <Tốc biến> ở vài lần sau đó, nên tôi nghĩ mình sẽ chỉ vừa kịp thời gian.
Trong khi tôi vẫn đang chạy với suy nghĩ đó trong đầu thì một trong những con sói cuối cùng cũng đã vượt qua con ngựa.
[Kyaa!]
Con ngựa mất đi tư thế của nó và cô gái bị ném lên không trung. Có kha khá lực ở trong đó, nên sẽ không thể tha thứ cho tôi nếu tôi để cô ấy rơi xuống đất như thế.
Tôi không thể mắc lỗi một lần nào nữa. tôi dốc hết sức mình hơn bao giờ hết và liên tục sử dụng <Tốc biến>.
[KỊP ĐI NÀOOOOOO.]
Tôi sử dụng thành công <Tốc Biến> năm lần liên tiếp và tôi xoay sở bắt được cô gái đang bay trên không.
[Phew…., cô có sao không? Có bị thương gì không?]
[Hii~, eh-, oh……?]
Cô gái vẫn chưa nắm được tình hình hiện tại, đôi mắt của cô ấy đảo đi khắp nơi.
[Ah….]
Cô ấy đột nhiên thấy kiệt sức khi cô ấy bắt đầu thấy nhẹ nhõm. Bộ đồ của cô ấy ươn ướt. Hẳn là cô ấy đã để "nó" rỉ ra ngoài khi cổ không còn chút sức nào nữa. maa, đây cũng là chuyện thường hay diễn ra mà, nhỉ? Chúng tôi cũng không thể nhịn được "nó" khi bọn tôi đối mặt với chủ nhân…..
["Thanh tẩy"]
Tôi sử dụng ma thuật ma tôi thường hay dùng lên mình lên cô gái đó. Tôi thắc mắc là sao mặt cổ lại đỏ như cà chua vậy?
[Cô đứng được không? Tôi sẽ giải quyết lũ sói răng nanh ấy.]
[Eh?]
Lũ sói trở nên cảnh giác bởi sự xuất hiện đột ngột của tôi và không dám tấn công, nhưng chúng vẫn đang từ từ thu hẹp vòng vây bọn tôi lại nên tôi không còn nhiều thời gian thừa để mà đánh với chúng.
Tôi đặt cô gái lên mặt đất. Cổ không nói với tôi là cổ có thể đứng được nên tôi không nghĩ là hiện giờ cổ đứng được. trong lúc vẫn đang bế cổ bằng một tay, tôi lấy một cái khăn tay từ túi áo của mình ra và trải nó lên đất. Rồi tôi đặt cổ ngồi lên chiếc khăn đó.
[Xin hãy ngồi lên đây. Sẽ ổn thôi, tôi chắc chắn sẽ không để chúng lại gần cô.]
[V-vâng…]
Khi tôi nói vậy, tôi lấy kiếm và khiên từ "Hộp đồ" ra và chuẩn bị. Lũ sói trông như đang chờ cho tôi chuẩn bị xong, nhảy vào tôi. Số lượng bọn chúng là 20. Việc hạ chúng với tôi hiện giờ thì không khó. Nhưng điều này có lẽ sẽ rất khó trong khi đang bảo vệ một ai đó.
Tuy nhiên, công việc của tôi là bảo vệ. Bạn thực sự không thể trông chờ một người bảo vệ cho đồng đội của họ nếu người đó còn không thể bảo vệ nổi một cô gái khỏi lũ quái vật kiểu này.
[Haah!]
Tôi dùng khiên đỡ cú vồ của một con sói lao vào mình và đánh bay nó đi. Tôi chắc chắn rằng con sói đang tránh tôi và lao vào cô gái kia không đến gần được cô ấy bằng cách cho nó ăn đá.
[Một bé!]
Bởi vì tôi khéo léo chọn đúng thời điểm, nên tôi có thể hạ được một con. Bọn sói sẽ lao vào cô gái nếu tôi lao vào quá sâu nên tôi sẽ tập trung vào việc phòng thủ cho đến cuối và chỉ tấn công khi có cơ hội.
[Hmph!]
Tôi đánh bay một con sói bằng đòn khiên của mình. Tuy nhiên, ngày càng có nhiều con hơn đang bắt đầu tiếp cận bọn tôi. Nếu cứ thế này, thì sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi chúng đột phá được. nhưng tôi không có chút bận tâm nào đến chuyện đó.
[Cảm ơn đã đợi~]
Tôi còn có đồng đội đáng tin của mình mà, tôi không hề cô đơn.
Sicily, người đến chậm trễ, đâm thương của cổ. Chỉ với đòn đó thôi đã xiên luôn vài bé rồi.
[Tớ sẽ bảo vệ cho cô ấy, nên tớ sẽ giao việc dọn dẹp cho cậu!]
[Cứ để tớ~]
Từ đó, chỉ trong chớp mắt. Từ tình thế mà tôi phải vật lộn để tập trung phòng thủ sụp đổ một cách rất dễ dàng nhờ có sự tham chiến của Sicily. Nó sụp đổ dễ đến nỗi tôi còn có cơ hội để tham chiến nữa.
[Cô đứng được chứ? Tôi đang nghĩ đến việc đi đến xe ngựa, nhưng…]
Sau khi lũ sói răng nanh bị tiêu diệt, tôi gọi cô gái đang ngồi trên khăn tay. Cổ có mái tóc xanh da trời tuyệt đẹp dài đến vai. Đột mắt xanh dương của cô cũng đẹp như ngọc vậy và bộ đồ mà cô ấy mặc giống như một bộ váy vậy. Cô ấy chắc chắn là già hơn tôi một chút. Tôi kiểm tra kỹ lưỡng thân hình của cô gái dẫu cho là có hơi muộn và tôi nghĩ đến mấy thứ không quan trọng như có thể cô ấy là một quý tộc, chủ nhân đã bảo tôi rằng không được dính líu quá nhiếu đến những kiểu người đó, nhỉ?
[C-cảm ơn, tôi thực lòng cảm ơn cậu vì đã cứu tôi!]
Cô ấy cảm ơn tôi trong lúc vẫn còn đang ngồi. Coi bộ là thế nào đó mà cổ vẫn chưa đứng lên được.
[Không có gì hết, cô không cần phải bận tâm đâu.]
Tôi trả lời cô ấy với nụ cười đẹp nhất mà mình có thể làm được. mặt cô gái lại đỏ lựng lên rồi, có chuyện gì sao?
[Có chuyện gì sao?]
[K-không, tôi ổn….. Nhưng có vẻ là tôi vẫn chưa thể đứng lên được….]
[Tôi hiểu rồi. Vậy thì, thứ lỗi.]
[Kya!]
Nói thế xong, tôi bế cổ theo kiểu bế cô dâu. Mặt cổ còn đỏ hơn trước.
[Oh, cô không thích sao. Xin lỗi. Sicily, cậu thay tớ được chứ?]
[Fufu~, tớ không nghĩ phải cần thế đâu, cậu biết chứ~]
Sicily ẩn ý nói. Khi tôi nhìn lại cô gái thì cô gật mạnh đầu, đồng thời mặt cổ cũng trở nên đỏ hơn.
[Thế này cũng được, đúng không~?]
[V-vâng…]
[Tôi không hiểu lắm, nhưng nếu cô không có vấn đề gì thì tôi sẽ đi đến đó, có được không?]
[Vâng, làm ơn…]
Sicily chắc sẽ đuổi theo bọn tôi sau khi cô ấy thu xong xác của đám sói răng nanh, nên tôi quyết định đi trước và đưa cô gái trở lại xe ngựa. Tôi thấy Sicily cười nhăn nhờ từ đầu đển cuối vì lý do gì đó, nhưng có gì sao?
[E-err! Tôi tên Cheria. Có được không khi nói với tôi tên cậu?]
[Tôi tên Cloud. Một mạo hiểm giả.]
[Cloud-sama…… Thật là một cái tên đẹp, đúng không.]
[Tôi không đáng để thêm "-sama" vào trong tên đâu, Cheria-san.]
Tôi thấy có chút ngứa ngáy khi "-sama" được thêm vào sau tên mình, bởi vì tôi là một nô lệ bình thường. sẽ chẳng có gì là lạ khi tôi chết nếu chủ nhân mà không chọn tôi.
[Xin hãy gọi tôi là Cheria. Tôn trọng người đã cứu mạng mình là điều hiển nhiên với tôi thôi. Xin hãy để tôi gọi ngài là Cloud-sama!]
[Maa, nếu cô đã muốn gọi tôi như vậy dù cho bất kể thế nào đi chăng nữa, vậy thì tôi sẽ không nói đó là điều vô lý nữa…]
[Vâng! Cloud-sama!]
Coi bộ là cổ đã quyết định gọi tôi là Cloud-sama. Trong lúc chúng tôi trò chuyện về những thứ đó, chúng tôi đến được xe ngựa.
Lũ sói răng nanh ở đó đã bị xử hết rồi và công cuộc thu dọn xác và chữa trị cho những người bị thương đang diễn ra ở đó.
[Lại nghiêm túc đấy à….]
[Maa, đây là Cloud mà chúng ta đang nhắc đến mà…]
Knot và Adel kêu ca khi thấy tôi đang bế Cheria trên tay. Sao vậy nhỉ? Đã có vài lần hai người họ trưng ra nụ cười gượng đó khi nhìn tôi rồi. Không phải đấy là lần tôi cứu tiếp tân viên-oneesan của hội sao?
[O-Ojou-sama! Tạ ơn trời là người vẫn an toàn!]
Ojii-san trong bộ giáp đang được Yuria-san chữa đột nhiên đứng lên và bắt đầu nói chuyện với Cheria.
[Thằng nhóc! Thằng nhóc nhà ngươi định bế Ojou-sama của bọn ta bao lâu nữa vậy?!]
Ojii-san hét vào tôi với thái độ đe dọa. Rắc rối rồi, tôi mà để cô ấy xuống được thì tôi đã để rồi, nhưng…
[Guto! Đây chính là ân nhân cứu mạng tôi! Ông đang nói cái quái gì vậy!?]
[Nhưng…..]
[Cheria, tôi đặt cô xuống được chứ?]
[Thằng nhóc! Ngươi có ý gì khi gọi Ojou-sama mà không có kính ngữ đó hả!]
[Guto!]
Ojii-san tên Guto kia lườm tôi chòng chọc, nhưng ông ấy có vẻ là không nói gì thêm vì Cheria đã đứng ra nói rồi.
[Xin thứ lỗi, Cloud-sama, nhưng có vẻ như tôi vẫn chưa thể đứng lên được. có được không nếu để tôi như thế này thêm chút nữa.?]
[À, tôi không bận tâm đâu.]
[Gununu…]
Guto-san nghiến răng ken két. Mạch máu của ổng cũng nổi lên rồi, có thực là ổn không vậy?
Nhân tiện, bế Cheria cũng không có vấn đề lắm. Cô ấy rất nhẹ và trước khi tôi nhận ra, hình như tôi đã mạnh lên sau những trận chiến liên hồi.
[Một lần nữa, rất vui được gặp mặt. Tên tôi là Cheria Hardner. Tôi thực lòng biết ơn mọi người vì đã giúp bọn tôi trong tình thế hiểm nghèo này.
Với một hành động đã được luyện tập từ trước, Cheria nhấc viền váy lên và cúi xuống. Sau khi chúng tôi chữa trị sau trận chiến xong, chúng tôi để họ giải thích tình hình. Sicily và Cougar-san giờ cũng đến đây.
Tôi lạc đề rồi, nhưng Cheria trông rất tiếc nuối khi tôi để cô ấy xuống một lúc trước. sao lại vậy nhỉ?
[Vậy là mọi người bị tấn công bởi lũ sói răng nanh ở nơi như thế này sao?]
Knot thân thiện hỏi. Guto hắng giọng lên như là chuyện hiển nhiên.
[Thằng nhóc…]
[Guto!]
[….]
Ông ấy lại mắc lỗi rồi. Ông ấy cố lên giọng nhưng lại bị Cheria ngừng lại.
[Bị lũ sói răng nanh tấn công không phải là vấn đề thực sự.]
[Ý cậu là sao?]
Lần này là Coco hỏi.
[Được rồi. Sự thật là, trước khi bọn tôi bị lũ sói răng nanh tấn công, bọn tôi đã bị một con quái vật hạng A, một con Bright Falcon tấn công. Vào lúc đó, các hiệp…, các vệ sĩ đã hy sinh mạng mình để cho bọn tôi chạy thoát, nhưng vài người còn lại đã bị thương. Chúng tôi không thể giải quyết được lũ sói kéo đến do mùi máu của họ và đã dẫn đến tình hình như bây giờ…]
Yep, có hai từ mà tôi lo lắng đã xuất hiện. Chắc chắn là Cheria đã nói đến các hiệp sĩ, nhỉ. Cô ấy đã hoảng loạn và chuyển thành vệ sĩ, nhưng cô ấy đã nói từ hiệp sĩ, nhỉ. Chắc chắn là quý tộc rồi.
Vả lại, con Bright Falcon mà cô ấy đã nói khi nãy chắc chắn là cái con mà chúng tôi đã hạ, đúng không? Nếu cái thứ đó mà đâu cũng có thì sẽ không chịu nổi mất, bạn hiểu chứ?
[Con Bright Falcon có thể vẫn còn ở gần đây. Tôi cho rằng chúng ta nên nhanh rời khỏi nơi đây.]
[Oh, về con Bright Falcon đó. Bọn tôi đã hạ rồi, hiểu không?]
[Eh?]
[Huh?]
Cheria và Guto-san đứng lên há hốc mồm bởi lời giải thích của Knot. Những người khác cũng làm một khuôn mặt kinh ngạc tương tự.
[Hiện giờ bọn tôi đang làm bài kiểm tra thăng hạng, hiểu không. Chúng tôi đang trên đường trở về sau khi hoàn thành.]
[Cloud-sama, ngài sắp trở thành mạo hiểm giả hạng A sao?]
[Không, bọn tôi sắp trở thành mạo hiểm giả hạng B.]
[Eh?]
[Huh?]
Mất một khoảng thời gian để giải thích hoàn cảnh của bọn tôi cho Cheria và người đồng hành của cô ấy. Có lẽ đúng hơn là mất thời gian để khiến họ tin rằng bọn tôi là những mạo hiểm giả đã suýt soát hạ được một con quái vật hạng A trong khi đang làm nhiệm vụ thăng hạng B…
[Tôi hiểu rồi. Tôi rất hiểu rằng chúng tôi đã rất may mắn, theo nhiều mặt.]
[T-ta hiểu rồi…]
Tôi mừng hơn là cả Cheria và Guto-san đều hiểu.
[Tôi muốn biết chuyện này từ trước, nhưng, tiểu thư là ai vậy? Cô không phải là một người du lịch thông thường, tôi nói đúng chứ? Tôi nghĩ ít nhất thì cô cũng là một quý tộc, đúng không? Tôi muốn nói rằng, cô đã nhắc đến từ hiệp sĩ khi nãy, đúng không? Có thể để các hiệp sĩ làm vệ sĩ thì hoặc cô là một quý tộc hoặc là một hoàng tộc, đúng không? Chỉ có một hoàng tộc ở trong vương quốc này thôi, nên tôi thắc mắc rằng cô quý tộc của vương quốc này hay là một quý tộc hoặc hoàng tộc của một vương quốc khác vậy? Dựa theo hướng mà các người đến từ, thì rất có khả năng cô đến từ Liên Minh Atto, tôi nói đúng không?]
Iris nói trong một lượt. Cô ấy nói ra những thứ mà bản thân cô ấy quan tâm.
[Err, vâng. Như cô đoán, tôi đến từ một trong những nước thành viên của liên minh Atto. Tôi là công chúa thứ mười hai của vương quốc Gashus. Chúng tôi đến vương quốc này để đàm phán thương mại.]
Liên minh Atto nằm ở phía đông Kastal và nó là một vương quốc được hợp thành từ vài vương quốc nhỏ liên minh lại với nhau. Nhờ vào sự liên minh đó mà vương quốc đó có tiếng nói ngang hàng với những cường quốc khác. Cheria có vẻ là công chúa của một trong các vương quốc của nó. Err, tôi đang gọi Cheria mà không có kính ngữ nhỉ…
[Ah, Cloud-sama. Tôi thực sự không quan tâm đến việc ngài gọi tôi là Cheria đâu….. Tôi không bận tâm nếu mọi người hành động giống ngài cho đến lúc này đâu.]
[Ojou-sama, trong trường hợp đó, hình phạt sẽ được…]
[Guto!]
[Vâng ma’am……]
[Hơn nữa, tôi là công chúa của một tiểu vương quốc. Tôi không có ý định sẽ kề thừa ngai vàng đâu và đồng thời với việc tôi đến để đàm phán thương mại thì tôi đến đây cũng để cưới một quý tộc thích hợp và thắt chặt mối quan hệ của hai vương quốc …]
Cô ấy không có may mắn với những thứ đã xảy đến trên khắp chuyến đi này…
[Có thể đây là một yêu cầu trơ trẽn, nhưng tôi có thể nhờ cách bạn hộ tống chúng tôi đến vương đô được chứ? Chúng tôi sẽ trả tiền công, nên nếu được…]
[Tôi không nghĩ mình có vấn đề gì đâu, nhưng…. Cougar-san, anh nghĩ sao?]
Ít nhiều gì thì chúng tôi vẫn đang ở trong bài kiểm tra hạng B, nên tôi phải hỏi giám khảo của bọn tôi, Cougar-san, đúng không?
[Ta không quá quan tâm đâu. Maa, tôi không thể đích thân hộ tống mọi người đâu, như đã biết đấy.]
Nếu bạn thuê một mạo hiểm giả hạng A như Cougar-san, bạn sẽ cần kha khá tiền đấy. Hơn nữa, giám khảo không thể tùy ý được thuê khi đang trong bài kiểm tra, nên tôi nghĩ hiển nhiên là anh ấy sẽ không tham gia vào đoàn hộ tống.
[Em hiểu rồi. Vậy thì, Cheria, chúng tôi sẽ hộ tống cô đến vương đô.]
[X-xin được giúp đỡ.]
Mặt Cheria lại đỏ lên rồi.
[Oh, cô ấy đã đổ hẳn rồi.]
[Đúng chứ~ tớ đã nói rồi mà~]
[Thật kinh ngạc. Vậy đã bao nhiêu người thế này rồi…?]
[Theo như Roro biết thì đây là người thứ 5 rồi.]
[Cậu ấy là tên ngốc sao…?]
Các cô gái nhìn vào Cheria và bàn tàn nhiều thứ, nhưng họ đang nói về cái gì mới được chứ? Có vài lần họ giữ bí mật về cuộc nói chuyện của họ rồi, nên tôi thấy có hơi buồn.
Sau đó, chúng tôi khởi hành ngay sau khi thảo luận xong về phần hưởng của bọn tôi, hay, nói là tiền thưởng thì đúng hơn.
Chúng tôi cắm trại sau khi đi được một đoạn, bởi vì bọn tôi sẽ đến được vương đô vào ngày mai.
[Sao đồ ăn cắm trại lại ngon vậy?!]
Vào tối, tiếng kêu của Cheria vang lên khắp trong đêm của Kastal. Ojou-sama à, cô vẫn chưa được ăn thức ăn ngon nào, đúng không vậy?